Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 601: Biệt thự Ngân Sơn (19)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Được."

    Ngân Tô gật đầu đồng ý nhưng không tiến thêm bước nào.

    Đầu bếp định nói gì đó để kích thích cô, nhưng đột nhiên thấy một lọn tóc rủ xuống từ phía sau cô.

    Lọn tóc nhanh chóng chia thành bốn, đồng thời dài ra và bò vào trong cửa sắt.

    Đầu bếp: "..."

    Hai phụ bếp giật mình, quay đầu chạy.

    Đầu bếp như bị sốc, không kịp phản ứng.

    Đến khi tóc bò vào trong, đầu bếp mới lùi lại.

    Nhưng đã muộn.

    Những lọn tóc đã đến chân anh, quấn lấy chân và kéo mạnh về phía cửa sắt.

    Đầu bếp ngã xuống đất.

    "Vút!"

    Đầu bếp bị kéo mạnh về phía cửa sắt.

    Trong cơn hoảng loạn, anh chộp lấy chiếc rìu cứu hỏa và chém vào tóc.

    Nhưng chiếc rìu bình thường không gây sát thương cho quái vật.

    Những lọn tóc khác nhanh chóng quấn lấy tay chân đầu bếp, trói anh vào cửa sắt.

    Một lọn tóc quấn quanh cổ anh, siết chặt dần.

    Ngân Tô bước đến trước mặt anh, cười: "Anh không nghĩ tôi phải mở cửa mới bắt được anh chứ?"

    Đầu bếp bị siết cổ, mắt trợn trắng, không nói được lời nào.

    Phía sau anh, hai phụ bếp cũng bị kéo lại, cùng bị trói vào cửa sắt.

    Hai phụ bếp còn nói được, mặt đầy sợ hãi: "Cô.. cô là quái vật gì?"

    Ngân Tô khoanh tay sau lưng, vẻ mặt bí ẩn: "Sao các anh không nghĩ xem, các anh đã làm gì để tôi phải đến đây?"

    "..."

    Có lẽ câu nói này khiến họ liên tưởng đến điều gì đó, kể cả đầu bếp, mặt đều biến sắc.

    Phụ bếp thứ hai run rẩy nói: "Không.. không liên quan đến chúng tôi, là.. là trưởng phòng.. tất cả là do trưởng phòng bảo chúng tôi làm. Cô có gì thì tìm trưởng phòng, đừng tìm chúng tôi, tôi không biết gì cả."

    "Tôi sẽ tìm trưởng phòng, các anh không cần lo." Ngân Tô trấn an họ, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ đồng nghiệp đáng yêu nào, "Trước đó, nếu muốn sống, hãy trả lời câu hỏi của tôi."

    Đầu bếp sắp bị siết đến ngạt thở, nhưng Ngân Tô không nhìn anh.

    Hai phụ bếp thấy đầu bếp như vậy, vội vàng trả lời, sợ rằng mình sẽ là người tiếp theo.

    * * *

    * * *

    Họ đều biết Matsushima Haruna, cô là một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và tốt bụng, như một mặt trời nhỏ.

    Các tiểu thư mới đến thường không quen, nhưng Matsushima Haruna thì khác, cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống ở biệt thự.

    Matsushima Haruna có quan hệ tốt với các nhân viên, thậm chí trưởng phòng cũng thích cô.

    Có lẽ vì cô gần gũi với nhân viên, các tiểu thư khác không thích cô, thường sai khiến cô làm việc.

    Matsushima Haruna hiền lành, không bao giờ phàn nàn, mỗi lần bị sai khiến, cô chỉ cười và lặng lẽ làm.

    Dần dần, tình trạng này càng nghiêm trọng.

    Cho đến khi..

    Tiểu thư Ozawa Saho đến.

    Ozawa Saho là một cô gái không giỏi giao tiếp, khi đến biệt thự, cô chỉ thân với Matsushima Haruna.

    Không lâu sau, Ozawa Saho trở thành người bị sai khiến.

    Ozawa Saho tuy nhút nhát nhưng không chịu đựng như Matsushima Haruna.

    Cô là người thích phản kháng.

    Nhưng sự phản kháng của cô chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn.

    Vì vậy, cuộc sống của Ozawa Saho còn tệ hơn Matsushima Haruna, trong thời gian này, Matsushima Haruna luôn ở bên cô.

    "Có lẽ họ thấy Ozawa Saho thú vị hơn, nên ít chú ý đến Matsushima Haruna.."

    "Những cô gái đó không biết từ đâu ra nhiều cách hành hạ người khác, miễn là không có vết thương, trưởng phòng sẽ không can thiệp."

    "Ozawa Saho trông yếu đuối như ai cũng có thể bắt nạt, nhưng cô rất kiên cường, đối mặt với sự khó chịu của người khác, cô luôn phản kháng nếu còn sức."

    "Tôi đã thấy nhiều lần, nhưng chúng tôi chỉ là nhân viên bếp, không can thiệp vào chuyện của các tiểu thư, chỉ có thể giả vờ không thấy."

    "Khoảng ba tháng sau.. vào một ngày, Ozawa Saho nhảy từ trên lầu xuống, chết ngay tại chỗ."

    Sự phản kháng của Ozawa Saho không cứu được cô, mà đẩy cô vào vực thẳm sâu hơn.

    Ngân Tô: "Ozawa Saho thật sự tự sát?"

    Phụ bếp thứ nhất khẳng định: "Sao không? Chắc chắn là tự sát! Lúc đó mọi người đều đang ăn trưa trong nhà ăn, chỉ có cô ta không đến, ai có thể đẩy cô ta xuống?"

    "Matsushima Haruna cũng ở đó?"

    "Đúng, hôm đó Matsushima Haruna cũng ở nhà ăn. Lạ thật, hôm đó cô ta không đi cùng Ozawa Saho. Hai người này thường như hình với bóng, không biết hôm đó sao lại thế.."

    Ngân Tô ngắt lời phụ bếp thứ nhất: "Sau đó, Matsushima Haruna thế nào?"

    "Sau đó.."

    Sau khi Ozawa Saho chết, một thời gian mọi thứ yên bình, nhưng một ngày, Matsushima Haruna đột nhiên phát điên.

    "Phát điên?"

    Phụ bếp thứ nhất gật đầu: "Đúng, phát điên.."

    Một buổi sáng, họ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, nhưng luôn nghe thấy tiếng động trên tầng hai.

    Sáng sớm, các tiểu thư còn đang ngủ, tầng hai không thể có ai.

    Tiếng động liên tục, họ thấy lạ nên lên xem.

    Rồi..

    Họ thấy Matsushima Haruna ngồi trong vũng máu, xung quanh là các mảnh xác, máu chảy khắp nơi.

    Matsushima Haruna như bị ma ám, cầm dao chặt xác liên tục.

    Phụ bếp thứ nhất như vẫn thấy cảnh đó, mắt đầy sợ hãi.

    "Nói tiếp đi."

    ".. Sau đó Matsushima Haruna bị đưa đi, trưởng phòng không cho chúng tôi hỏi về chuyện này, chúng tôi không biết cô ta thế nào."

    Trưởng phòng cũng không cho phép họ nhắc đến tên này.

    Liên tiếp hai người chết, tin đồn xấu lan ra, biệt thự bị ảnh hưởng, nhiều tiểu thư bị đưa đi, biệt thự suýt bị đóng cửa.

    Sau đó, trưởng phòng càng không cho phép ai nhắc đến tên này.

    "Bây giờ các tiểu thư trong biệt thự có liên quan đến hai người đó không?"

    Phụ bếp thứ nhất vội lắc đầu: "Không, các cô đều mới đến, sao có liên quan đến họ."

    Phụ bếp nói sau chuyện đó, các tiểu thư lần lượt bị đưa đi.

    Thấy không còn nhiều người, chi phí duy trì lớn, trưởng phòng cho mọi người nghỉ, đợi chuyện qua đi mới mở lại biệt thự.

    "Họ.. họ là nhóm tiểu thư đầu tiên sau khi mở lại."

    "Tại sao chỉ có tôi là giáo viên?"

    "Trước đây đã tuyển vài giáo viên, nhưng mỗi người chỉ ở vài ngày, rồi vì nhiều lý do mà rời đi, dần dần không ai đến ứng tuyển.. Cô là giáo viên múa thứ ba đến đây."
     
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 602: Biệt thự Ngân Sơn (20)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Thông tin về Matsushima Haruna và Ozawa Saho chỉ có bấy nhiêu.

    Đầu bếp có thể biết thêm một số chuyện khác, như xác chết trong máy xử lý rác ở bếp.. nhưng anh ta không muốn nói.

    Ngân Tô không thích ép buộc đồng nghiệp, nếu đầu bếp không muốn nói, thì thôi.

    Hai phụ bếp sợ hãi nhìn đầu bếp nằm trên đất, mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn họ.

    "Các anh muốn theo anh ta hay nghe lời tôi?"

    ".. Nghe lời cô, chúng tôi nghe lời cô." Phụ bếp thứ nhất lập tức nói.

    "Tốt, còn anh?"

    Phụ bếp thứ hai sợ hãi gật đầu: "Nghe lời cô.."

    Ngân Tô bảo Quái tóc thả họ ra, vừa mở khóa vừa dặn: "Xử lý anh ta đi, hiểu không?"

    "Hiểu.."

    * * *

    Ngân Tô nhìn hai phụ bếp khiêng xác đầu bếp vào bếp, rồi đi một vòng quanh sảnh, cửa sảnh bị khóa từ bên ngoài.

    Cửa sắt khu nhà ở của nhân viên cũng bị khóa từ bên ngoài, nhưng thanh chắn rộng, người bên trong có thể mở khóa.

    Nhưng ai đã khóa cửa chính?

    Trưởng phòng?

    Cô ta không ở trong biệt thự?

    Ngân Tô quay lại nhà ăn, định hỏi về trưởng phòng, nhưng thấy đã có người trong nhà ăn.

    Ngân Tô nhìn hướng cô ta vào, rồi nhìn Đàm Tam Sơn ngồi trong nhà ăn.

    Người này từ đâu ra?

    Lối vào sảnh chỉ có một cầu thang, nếu anh ta từ cầu thang xuống, cô chắc chắn sẽ thấy, nhưng vừa rồi cô không thấy gì cả.

    Đàm Tam Sơn ngồi trước bàn ăn, vẻ kiêu ngạo bị đè nén, trông có vẻ uể oải và chán nản.

    Nhưng khi Ngân Tô vào, Đàm Tam Sơn lập tức ngồi thẳng dậy và chào: "Cô Tô, chào buổi sáng."

    ".. Chào buổi sáng."

    Ngân Tô nghi ngờ nhìn anh ta hai lần, rồi đi về phía bếp.

    Cô gọi phụ bếp thứ nhất đang chuẩn bị bữa sáng: "Ai khóa cửa chính?"

    "Trưởng phòng, chỉ cô ta có chìa khóa."

    "Trưởng phòng không ở đây?"

    Phụ bếp thứ nhất lắc đầu: "Sắp bảy giờ rồi.. Trưởng phòng sắp đến, bữa sáng.. bữa sáng chưa chuẩn bị xong.."

    Phụ bếp thứ nhất đột nhiên hoảng hốt, không để ý đến Ngân Tô, bắt đầu bận rộn.

    Vừa rồi mất nhiều thời gian, đầu bếp lại không còn, hai phụ bếp làm nhanh món sandwich, kính cẩn đưa cho Ngân Tô.

    Ngân Tô nhìn điện thoại, còn một lúc nữa mới đến bảy giờ.

    Đợi lát nữa ra sảnh xem có gặp được trưởng phòng không..

    Ngân Tô chưa kịp ăn, trên lầu vang lên tiếng bước chân lộn xộn, một lát sau, tiếng Hạo Huệ vang qua sảnh, vào nhà ăn:

    "Chết rồi.. chết rồi! Anh ta chết rồi.."

    "Ai chết?" Có người hỏi.

    Là giọng Lê Hồng Hoa.

    Ngân Tô lập tức cầm sandwich rời nhà ăn, đi qua hành lang vài mét, vào sảnh.

    Trong sảnh, Hạo Huệ được Sắc Y đỡ - chính xác là giữ chặt.

    Hạo Huệ luôn vùng vẫy, miệng lẩm bẩm: "Chết rồi.. chết rồi.. tôi cũng sẽ chết.. tôi sẽ chết.."

    Cô ta nắm tay Sắc Y, mắt đỏ ngầu nhìn Sắc Y, ánh mắt cầu cứu và sợ hãi: "Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.."

    Lê Hồng Hoa trông không khỏe, chắc do vết thương tối qua, cô đứng bên khuyên: "Hạo Huệ, bình tĩnh lại."

    U Uẩn lúc này mới từ trên lầu xuống, mang theo tin tức: "Phan Vinh Phương chết rồi."

    Hạo Huệ và Phan Vinh Phương ở cùng tầng, sáng nay Hạo Huệ dậy, có lẽ thấy phòng Phan Vinh Phương có gì đó không ổn, rồi không biết vì sao, cô ta vào phòng Phan Vinh Phương.

    Thấy xác Phan Vinh Phương, cô ta hoảng sợ, chạy xuống lầu.

    Đúng lúc những người khác cũng dậy, nghe tiếng Hạo Huệ liền chạy theo.

    Vì vậy mới có cảnh này trong sảnh.

    "Chắc là chết từ tối qua." U Uẩn không phát hiện quy tắc tử vong, tối qua họ nghe tiếng hét ở khu nhà ở của nhân viên, có lẽ là của Phan Vinh Phương.

    "Chết thế nào?"

    Xác Phan Vinh Phương ở gần cửa, trông như muốn chạy ra ngoài nhưng không kịp.

    Cổ có vết siết, không có vết thương khác.

    "Bị siết chết?" Sắc Y nghĩ đến thứ khác: "Con búp bê của anh ta đâu?"

    U Uẩn lắc đầu: "Không thấy búp bê trong phòng anh ta."

    "Thình thịch thình thịch.." Hạo Huệ đột nhiên bắt chước tiếng gõ cửa, "Thình thịch.. cô nghe thấy không? Chính là tiếng này.. thình thịch thình thịch.. nó đến rồi, nó đến rồi, a!"

    Hạo Huệ ôm đầu hét lên, rồi đẩy mạnh Sắc Y, chạy lên lầu.

    "Nó đến rồi.. nó đến rồi.."

    Hạo Huệ vừa chạy vừa hét.

    Như thể cô ta thật sự thấy gì đó đến.

    Sắc Y đuổi theo: "Tôi đi tìm cô ta."

    Hạo Huệ chắc chắn không sống nổi.

    Cô ta tự làm mình phát điên.

    Trừ khi có người luôn bên cạnh, cho cô ta thuốc giải ô nhiễm, may ra còn cơ hội sống.

    Trong phó bản thường, có thể có người tốt bụng.

    Nhưng trong phó bản tử vong, mọi người tự lo còn khó, ai còn sức lo cho người khác.

    Sắc Y đuổi theo, không nhất thiết để bảo vệ cô ta, mà để tìm thêm manh mối, hoặc khi cô ta chết, có thể phát hiện ngay, tìm ra quy tắc tử vong.

    * * *

    Hạo Huệ rời đi, U Uẩn và Lê Hồng Hoa bàn về Phan Vinh Phương, rồi định vào nhà ăn.

    Họ thấy Ngân Tô đứng ngoài hành lang nhà ăn, ăn sandwich.

    Thấy họ, cô gái giơ tay chào: "Chào buổi sáng, lại sống thêm một ngày!"

    Lê Hồng Hoa: "..."

    U Uẩn ngoan ngoãn chào: "Chào cô Tô."

    Lê Hồng Hoa nhìn kỹ Ngân Tô, như so sánh cô với quái vật tối qua.

    Một lát sau, Lê Hồng Hoa cẩn thận hỏi: "Nếu cô là người chơi, sao ngày đầu không nói với chúng tôi?"

    "Vậy tôi tặng búp bê các người có nhận không?" Ngân Tô cắn một miếng sandwich: "Với lại các người không hỏi tôi, nếu hỏi, tôi chắc chắn sẽ nói."

    Lê Hồng Hoa: "..."

    Ai mà nghĩ ra được chứ?

    Số người vừa đủ sáu - dù là số lẻ nhưng rất hiếm.

    Và NPC thông báo họ xuống gặp giáo viên múa mới, họ tự nhiên nghĩ đó là NPC.

    Ai ngờ người đến sau cũng là người chơi? Quan trọng là cô ấy hoàn toàn giống NPC, không có khí chất đặc trưng của người chơi, radar của họ không nhận ra.

    Bình thường người chơi có thể giấu tên, kỹ năng, nhưng ai lại giấu thân phận 'người chơi'.

    Người chơi dù có ân oán, cũng là giữa người chơi với nhau, nhưng họ và quái vật luôn khác phe.

    Trừ khi có nhiệm vụ đặc biệt, phải giấu thân phận với người chơi - như làm gián điệp.

    Các bạn, hãy like và đăng nhập lại thường xuyên để ủng hộ mình nhé~~
     
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 603: Biệt thự Ngân Sơn (21)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Có lẽ vì thấy Ngân Tô có chút kỳ lạ, Lê Hồng Hoa cẩn thận không nghi ngờ thêm về thân phận của cô, nhưng cũng không nói gì nhiều và nhanh chóng đi về phía nhà ăn.

    U Uẩn nhìn Ngân Tô, ngập ngừng: "Cô Tô, tối qua cô.. có gặp gì không?"

    Ngân Tô ăn hết miếng sandwich cuối cùng, hơi thất vọng: "Các cô gái xinh đẹp không thích tôi, chẳng ai muốn đến phòng tôi cả."

    U Uẩn: "..."

    Vậy là không gặp gì cả.

    Lúc này, có tiếng động ở cửa chính, ai đó đang mở khóa.

    Ngân Tô ngẩng lên, thấy một phụ nữ lớn tuổi mặc kimono đen đang mở khóa.

    Bà ta như xuất hiện từ không khí.

    Loại NPC này không có trong phó bản vào thời gian cố định, chỉ xuất hiện khi đến giờ, nên gần như không thể tìm thấy họ ngoài phó bản.

    Trong ký ức của họ, họ đã trải qua một ngày, về 'nhà' nghỉ ngơi.

    Ngân Tô không để ý đến U Uẩn nữa, bước nhanh về phía cửa.

    Khi người bên ngoài định đẩy cửa, cô chủ động mở cửa và nở nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng, trưởng phòng."

    Trưởng phòng rõ ràng bị bất ngờ, khuôn mặt đầy nếp nhăn giật giật, "Cô.."

    Ngân Tô sợ NPC không nhận ra mình, liền giới thiệu: "Tôi là giáo viên múa mới, họ Tô. Hôm qua tôi muốn gặp bà, nhưng họ nói bà không có ở đây."

    Trưởng phòng: "..."

    Khóe miệng trưởng phòng giật giật, làm khuôn mặt nhăn nheo càng thêm khắc nghiệt: "Cô Tô, cô chỉ cần làm tốt công việc của mình, không cần làm gì khác."

    "Đó là điều đương nhiên, đó là trách nhiệm của tôi."

    "Hiểu vậy là tốt."

    Trưởng phòng nhìn cô cảnh cáo một lúc, rồi quay đi.

    Trưởng phòng đi vào trong, Ngân Tô bước theo sát.

    Đến cầu thang, Ngân Tô vẫn theo, trưởng phòng không chịu nổi nữa, quay lại, nghiêm túc và có chút không hài lòng: "Cô Tô, cô còn chuyện gì nữa?"

    "Không có gì, tiện đường thôi." Ngân Tô mỉm cười, "Tôi cũng lên lầu."

    Trưởng phòng đột ngột đổi hướng, đi về phía nhà ăn.

    "À, tôi cũng chưa no, đi ăn thêm chút." Ngân Tô nói theo: "Trưởng phòng ăn chưa? Bà đến sớm vậy chắc chưa ăn, để tôi lấy bữa sáng cho bà."

    "Không cần phiền cô Tô.."

    "Không phiền, không phiền." Ngân Tô vội nói: "Phục vụ trưởng phòng là vinh dự của tôi."

    Nói rồi, Ngân Tô đến quầy phục vụ, bảo phụ bếp thứ nhất lấy một phần sandwich.

    Trong nhà ăn, mọi người nhìn cô và trưởng phòng vào, biểu cảm khác nhau, mỗi người một suy nghĩ.

    Đàm Tam Sơn chưa biết Ngân Tô là người chơi, nên chỉ nhìn họ với ánh mắt đánh giá, kiểu nhìn điển hình của NPC.

    Nhưng Lê Hồng Hoa và U Uẩn thì phức tạp hơn.

    Cô ấy thật sự rất hòa hợp với NPC..

    * * *

    Phụ bếp thứ nhất đặt sandwich lên khay tinh xảo, đưa cho Ngân Tô.

    Ngân Tô trước mặt phụ bếp thứ nhất, lấy ra một lọ thuốc, đổ hết vào sandwich, chỉ trong hai nhịp thở, động tác thuần thục như đã làm nhiều lần.

    Nhiều chất lỏng như vậy, đổ vào sandwich mà không thấy gì bất thường.

    Mặt phụ bếp thứ nhất tái mét.

    Người gây ra chuyện này lại cười, đặt ngón tay lên môi, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nguy hiểm và ác độc.

    Sau đó, cô quay lại, nụ cười trở nên dịu dàng, cầm khay đi về phía trưởng phòng: "Trưởng phòng, mời bà dùng, vừa mới làm xong."

    Trưởng phòng nhíu mày, nhìn vào bếp.

    Phụ bếp thứ nhất không dám nhìn trưởng phòng, cúi đầu bận rộn, chỉ mong tìm được chỗ trốn.

    Con quái vật đó không biết đã cho trưởng phòng uống thuốc gì..

    Dù không thấy đầu bếp, nhưng trưởng phòng không nghi ngờ, có lẽ nghĩ đầu bếp đang làm việc ở chỗ khuất trong bếp.

    Bà ta thu lại ánh mắt u ám, nhìn lại sandwich trên khay Ngân Tô cầm, không biết bao lâu sau, cuối cùng bà ta cũng đưa tay nhận khay: "Cô Tô, nhớ trách nhiệm của mình, đừng làm những việc vô ích khác."

    Bà ta nâng khay lên, ám chỉ: "Đặc biệt là những việc như thế này."

    Ngân Tô gật đầu: "Hiểu rồi, tôi mới đến, cần chào hỏi trưởng phòng mà."

    Trưởng phòng cầm khay rời đi, không có ý định ăn trong nhà ăn.

    Ngân Tô cũng không quan tâm, lần này không theo nữa, đứng trong nhà ăn vẫy tay: "Trưởng phòng, tôi sẽ làm tốt công việc!"

    Trưởng phòng nhanh chóng biến mất ngoài hành lang.

    Ngân Tô hạ tay, nở nụ cười, liếc thấy những người khác, liền quay đầu nhìn: "Nhìn tôi làm gì? Tôi lại xinh đẹp hơn à?"

    Đàm Tam Sơn: "..."

    Lê Hồng Hoa và U Uẩn: "..."

    Nhân viên phục vụ A Tú đến muộn, thấy Ngân Tô trong nhà ăn, liền quay đầu chạy, Ngân Tô vài bước đuổi theo: "Chạy gì chứ.."

    A Tú chạy nhanh hơn.

    Ngân Tô đuổi theo A Tú rời đi, nhà ăn lại yên tĩnh.

    U Uẩn nhìn Đàm Tam Sơn, tối qua họ đến phòng anh ta, chỉ thấy cốc nước vỡ trên đất, không thấy anh ta đâu, cũng không biết anh ta gặp gì.

    Từ hôm qua họ đã chia phe, nên dù có hỏi, đối phương cũng chỉ lạnh lùng, tự chuốc lấy bực mình.

    U Uẩn chuyển sự chú ý: "Chị Hoa, đầu bếp không thấy đâu."

    Lê Hồng Hoa đã chú ý khi lấy bữa sáng, trong bếp chỉ còn hai phụ bếp.

    Họ ở nhà ăn lâu vậy, đầu bếp dù có việc cũng nên xuất hiện.

    Lê Hồng Hoa: "Sắc Y nói tối qua cô ấy khóa khu nhà ở của nhân viên, mấy NPC này ra ngoài bằng cách nào? Đầu bếp mất tích, có liên quan đến cô ấy không?"

    Cô ấy xuất hiện ở tầng một trước họ.

    "Ăn xong tôi đi xem khu nhà ở của nhân viên." U Uẩn nói.

    "Tôi đi cùng."

    U Uẩn nhìn vết thương của Lê Hồng Hoa tối qua, có vẻ do dự.

    Lê Hồng Hoa: "Không sao, tối qua tôi dùng thuốc, đã hồi phục gần hết, không làm vướng chân cậu đâu."

    U Uẩn: "Kỹ năng thiên phú của tôi không phải loại tấn công, chỉ có thể tự bảo vệ."

    Lê Hồng Hoa: "Hiểu rồi."

    Kỹ năng thiên phú, có người may mắn có được, nhưng lại không hữu ích, cuối cùng cũng như người chơi bình thường.

    * * *

    Ngân Tô đuổi theo A Tú, bắt được cô ta ở cầu thang.

    "Thấy tôi chạy gì?"

    "Không.. không có." A Tú vội nói: "Tôi chỉ.. tôi chỉ đi làm việc. Đúng, tôi phải làm việc!"

    "Chăm chỉ nhỉ? Bữa sáng cũng không ăn.." Ngân Tô thả cô ta, ra hiệu: "Vậy làm đi."

    Mắt A Tú sáng lên, chạy đi, nhưng phát hiện Ngân Tô vẫn theo sau, dù cô ta chạy nhanh thế nào, cô ấy cũng đuổi kịp, như hồn ma không tan.

    A Tú: "..."
     
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 604: Biệt thự Ngân Sơn (22)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Văn phòng trưởng phòng.

    Trưởng phòng đặt khay thức ăn lên bàn, bắt đầu công việc của mình, sắp xếp các khóa học cho các tiểu thư và xử lý các công việc khác của biệt thự.

    Khi bà đặt bút xuống, thời gian đã gần chín giờ.

    Bà nhìn vào khay sandwich, có lẽ cảm thấy đói, cuối cùng cũng cầm lên ăn.

    * * *

    "Đây.. đây là nơi trưởng phòng làm việc." A Tú dẫn Ngân Tô đến trước một cánh cửa không có biển hiệu.

    Phòng này ở tầng ba, phải qua một cửa bí mật mới đến được.

    Không ngạc nhiên khi hôm qua cô tìm khắp biệt thự mà không thấy văn phòng, hóa ra nó được giấu kỹ..

    "Làm việc lén lút, có gì không muốn người khác biết sao?"

    "..."

    A Tú cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào.

    Lúc này, từ trong phòng vang lên tiếng bước chân.

    Ngân Tô lập tức kéo A Tú trốn vào đống chăn ga gối đệm bên cạnh.

    "Cạch!"

    Cửa phòng mở ra.

    Một bóng đen bước ra, khóa cửa lại rồi rời đi.

    Ngân Tô đợi trưởng phòng đi xa, mới từ chỗ trốn bước ra, thử mở cửa.

    A Tú thấy Ngân Tô loay hoay với cửa, yếu ớt nói: "Cửa này chỉ trưởng phòng mở được, cô không mở được đâu."

    "Ồ?" Ngân Tô buông tay khỏi nắm cửa, đưa ra giả thuyết táo bạo: "Vậy nếu tôi trở thành trưởng phòng, tôi sẽ mở được cửa này?"

    A Tú: "..."

    Ý cô là vậy sao?

    Ngân Tô nhớ đến chiếc chìa khóa tìm được trước đó, liền lấy ra thử.

    Rất tiếc..

    Chìa khóa này không mở được cửa này.

    Có lẽ phải lấy chìa khóa từ trưởng phòng..

    "Cô đi theo dõi trưởng phòng." Ngân Tô ra lệnh cho A Tú: "Nếu có gì bất thường, lập tức báo cho tôi."

    "..."

    Nghe thấy vậy, A Tú lập tức vui mừng, cô ta định đi báo với trưởng phòng để lập tức sa thải giáo viên múa này.

    Nhưng ngay sau đó, vai cô ta bị giữ chặt, giáo viên múa từ phía sau nhẹ nhàng tiến lại gần, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: "Đừng nghĩ đến việc báo với trưởng phòng, tôi thích giết những cô gái da dẻ mịn màng như cô nhất.."

    Tim A Tú đập loạn xạ, nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng trỗi dậy, như dây leo quấn chặt lấy cô.

    Sau khi đuổi A Tú đi, Ngân Tô cũng rời khỏi phòng chứa đồ và trở về phòng mình.

    Cô có tiết dạy vào buổi chiều, còn lại không có việc gì.

    Đại Lăng lại không có trong phòng, không biết đã chạy đi đâu.

    Ngân Tô nhìn con búp bê trước gương, keo vừa gia cố rất chắc chắn, không có dấu hiệu mềm ra.

    Ngân Tô ngồi xuống bàn trang điểm, sắp xếp lại các manh mối hiện có.

    Ozawa Saho và Matsushima Haruna có lẽ là hai NPC cốt lõi của phó bản này.

    Ozawa Saho đã xác nhận chết, nhưng hiện tại chưa có bằng chứng cho thấy Matsushima Haruna đã chết.

    Xác bị phân thây tìm thấy ở sân cỏ là của ai? Có phải nạn nhân bị Matsushima Haruna phân thây không?

    Thai nhi tìm thấy trên trần nhà thuộc về ai?

    Về căn phòng ở tầng năm, NPC đều khẳng định không nhớ ai từng ở đó, nếu ép quá họ sẽ nói danh sách ở chỗ trưởng phòng.

    Tóm lại, muốn có được manh mối này, phải bắt đầu từ trưởng phòng.

    * * *

    Ngân Tô vừa ở trong phòng một lúc thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

    Là tiếng của Sắc Y và Đàm Tam Sơn.

    Ngân Tô đi đến cửa nghe lén.

    Sắc Y nghi ngờ Đàm Tam Sơn giấu quy tắc liên quan đến tiểu thư, Đàm Tam Sơn thừa nhận anh ta có một quy tắc nhưng đã đọc xong và hủy nó.

    Đàm Tam Sơn từ chối tiết lộ quy tắc đó.

    Hai người vốn đã có ân oán, giờ càng thêm căng thẳng, nói chuyện không hợp thì chỉ còn cách động thủ.

    Nhưng họ chưa kịp ra tay thì trưởng phòng xuất hiện, ngăn cản họ và yêu cầu họ đến thư viện ngay lập tức.

    Ngân Tô không nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa, định quay lại phòng thì cửa bị gõ mạnh.

    "Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc cốc!"

    Tiếng gõ cửa dồn dập như người bên ngoài rất vội vàng.

    Ngân Tô không thể chịu được khi người khác quá vội vàng, liền mở cửa ngay.

    Rõ ràng là ban ngày nhưng hành lang bên ngoài lại rất tối, thậm chí không thấy ánh đèn.

    Một cô gái mặc kimono đứng ngoài cửa, cổ có một vết khâu rõ ràng như đầu và thân bị tách ra rồi khâu lại bằng kim chỉ.

    Cô gái nở một nụ cười quái dị, đôi mắt chỉ toàn lòng trắng nhìn chằm chằm vào Ngân Tô.

    Ồ-

    Ban ngày mà cũng làm việc à!

    Ngân Tô bắt chước cô ta cười và mời vào: "Em muốn vào chơi à? Vào đi nào, cô giáo hoan nghênh những học sinh chủ động như em."

    Cô gái: "..."

    Nụ cười quái dị trên mặt cô gái dần biến mất, trở nên u ám: "Cô giáo ơi, sao cô giả vờ như không nghe thấy?"

    Giả vờ không nghe thấy?

    [Học sinh la hét là vô lễ. Hãy ngăn chặn ngay.]

    Là vì quy tắc này sao?

    Vừa rồi Đàm Tam Sơn và Sắc Y cãi nhau trong hành lang cũng tính là la hét nhỉ?

    Quy tắc này chỉ áp dụng cho giáo viên. Cô nghe thấy nhưng không ngăn chặn thì hậu quả là bị quái vật tìm đến.. Đây đúng là một quy tắc tử vong tức thời.

    Ngân Tô vô tội chớp mắt: "Cô nghe thấy mà."

    "Vậy sao cô không làm gì cả?" Cô gái đột nhiên lao vào phòng, mặt méo mó hét lên: "Sao cô không làm gì cả!"

    Ngân Tô né sang một bên, đợi cô gái vào rồi lập tức đóng cửa lại.

    Ngân Tố nhìn vào cô gái trong phòng với khuôn mặt dữ tợn và đầy giận dữ, khóe miệng từ từ nhếch lên: "Nếu tôi làm gì đó, làm sao có thể khiến cô đến đây?"

    Cô gái dường như không còn hiểu Ngân Tố đang nói gì, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đôi mắt trắng dần chuyển sang đỏ - giết cô ta.

    "Loại giáo viên như cô không xứng đáng làm giáo viên!" Cô gái nghiến răng, lao tới với vẻ hung hãn, "Chết đi! Cô nên chết đi!"

    Ngân Tố đứng yên, nhìn cô gái lao tới.

    Một sợi tóc đen từ trần nhà rủ xuống, mềm mại như một sợi dây leo, trông không có gì đe dọa.

    Nhưng khi cô gái chạy đến gần, sợi tóc nhanh chóng tách ra thành vô số sợi nhỏ, tạo thành một cái lưới lớn.

    Cô gái đâm thẳng vào lưới, cơ thể bị kéo lên không trung như một con mồi rơi vào bẫy.

    Cô gái vùng vẫy trong lưới tóc, cố xé rách nhưng những sợi tóc nhỏ không đủ bền và nhanh chóng bị đứt.

    Cô gái rơi khỏi lưới tóc.

    Nhưng ngay lập tức lại bị một sợi tóc khác cuốn lấy cánh tay, kéo lên không trung lần nữa.

    Ngày càng nhiều sợi tóc từ trần nhà rủ xuống.

    Lúc này, cánh tay của cô gái đột nhiên tự động đứt lìa, cô rơi thẳng xuống sàn nhà, sau đó lăn một vòng và lao thẳng về phía Ngân Tố.

    "Chết đi!"
     
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 605: Biệt thự Ngân Sơn (23)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Cô gái lao tới như một con bò tót, nhưng không đụng trúng người mà chỉ đụng vào không khí, cả người ngã nhào về phía trước không kịp dừng lại.

    Cô chống tay lên cửa, xoay người một cách kỳ lạ rồi nhảy lên, từ trên cao lao xuống, miệng phát ra tiếng kêu chói tai như chim.

    Âm thanh đó cực kỳ chói tai, khiến người nghe cảm thấy đau đầu.

    Ngân Tố nhíu mày, nhìn cô gái đang lao về phía mình.

    Khuôn mặt dữ tợn ngày càng gần.

    Cô gái ngừng kêu, há miệng rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn như thú dữ, định cắn đứt cổ Ngân Tố.

    "Đang!"

    Răng va vào kim loại, cô gái nghe thấy tiếng răng gãy, miệng lạnh buốt như ngậm một cục đá.

    Kim loại bị cô cắn trúng nhanh chóng rút ra, miệng cô bị cắt một vết dài, máu phun ra.

    "Á!"

    Cô gái hét lên đau đớn, tay ôm miệng lùi lại.

    Ngân Tố giơ một ngón tay lên, cười lạnh: "Không được la hét."

    Lời vừa dứt, cây thép xé gió lao thẳng vào mặt cô gái.

    Cô gái không để ý đến vết thương ở miệng, có vẻ sợ cây thép nên né tránh liên tục, miệng vẫn phát ra âm thanh.

    Nhưng những âm thanh đó không ảnh hưởng nhiều đến Ngân Tố, chỉ khiến cô cảm thấy hơi chói tai và muốn khâu miệng cô gái lại.

    Ngân Tố nghĩ thầm, đây có phải là hình phạt vì không ngăn cô ta la hét? Gọi một con quái vật đến bên tai mình kêu liên tục?

    Cô gái có lẽ cũng nhận ra âm thanh của mình không có tác dụng với Ngân Tố nên dần giảm bớt tiếng kêu.

    Xung quanh cô lúc này đã đầy tóc tạo thành một cái lưới lớn.

    Dù né tránh thế nào cũng không thoát được, phạm vi hoạt động của cô ngày càng thu hẹp.

    Cô gái nhận ra tóc không tấn công mình mà chỉ thu hẹp phạm vi hoạt động của mình, điều này cho cô chút thời gian thở.

    Nhưng cô nhanh chóng nhận ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của người đối diện. Người đó đối phó với mình rất dễ dàng và không coi mình ra gì.

    "Á!"

    Cô gái ôm mắt bị cây thép đâm trúng lần nữa, hét lên đau đớn.

    Chỉ trong khoảnh khắc mất tập trung đó, cây thép đã đâm vào ngực cô với góc độ hiểm hóc. Cảm giác lạnh buốt từ vết thương lan vào cơ thể khiến cô cảm thấy toàn thân như bị đóng băng.

    Tay nhuốm máu của cô nắm lấy cây thép cố kéo ra khỏi cơ thể.

    Nhưng ngay lúc đó, một xoáy nước xuất hiện ở chỗ tiếp xúc giữa ngực và cây thép.

    Lực hút mạnh xuất hiện, sức mạnh trong cơ thể cô nhanh chóng bị hút đi cùng với cơ thể dường như cũng bị kéo vào xoáy nước.

    【Kỹ năng 'Dư Âm Vang Vọng' đã được hấp thụ thành công】

    【Bạn có quyền sử dụng 'Dư Âm Vang Vọng' trong 1 giờ. 】

    【00: 59: 59】

    Cơ thể quái vật đã biến mất trong xoáy nước và xoáy nước cũng dần biến mất.

    Khả năng đặc biệt của quái vật cũng có thể bị hấp thụ..

    Có lẽ vì cô gái này là quái vật phi nhân loại nên toàn bộ cơ thể bị xoáy nước nuốt chửng.

    Không giống như người chơi có thực thể chỉ bị hấp thụ kỹ năng còn cơ thể vẫn giữ lại được.

    Và đó là 'Dư Âm Vang Vọng' sao? Đúng hơn là 'Ma Âm Vang Vọng'..

    Thời gian sử dụng kỹ năng sau khi hấp thụ.. liệu có liên quan đến sức mạnh của kỹ năng?

    Kỹ năng càng mạnh thì thời gian sử dụng càng dài..

    Ngân Tố nghĩ điều này rất có khả năng và cần tìm cơ hội thử nghiệm thêm.

    * * *

    * * *

    Từ sáng đến trưa dường như không có gì xảy ra, các người chơi đều được sắp xếp học các khóa học.

    Hạo Huệ không biết là do Sắc Y khuyên nhủ hay bị NPC ép buộc mà buổi sáng vẫn tham gia các khóa học đầy đủ.

    Các khóa học buổi sáng giống như hôm qua, đầu tiên là đọc sách trong thư viện rồi đến lớp học trà đạo.

    * * *

    * * *

    Sau bữa trưa, A Tú vội vàng chạy đến tìm Ngân Tố với vẻ mặt lo lắng: "Cô Tô.. Trưởng.. Trưởng phòng.. xảy ra chuyện rồi."

    Ngân Tố khẽ ngước mắt lên hỏi với giọng điệu bình thản: "Trưởng phòng xảy ra chuyện gì?"

    A Tú nuốt nước bọt nói: "Ngất.. ngất xỉu rồi."

    "Chỉ ngất thôi à?"

    ".. Tôi.. tôi không chắc." A Tú cúi đầu trả lời nhỏ nhẹ: "Tôi chỉ thấy trưởng phòng nằm trên sàn nhà. Cô bảo tôi nếu có gì bất thường thì báo cho cô mà?"

    Ngân Tố im lặng một lúc rồi từ từ đứng dậy: "Dẫn tôi đi xem."

    A Tú dẫn đường cho Ngân Tố lên lầu năm và đi đến cuối hành lang vào một căn phòng.

    Cửa phòng mở toang và trưởng phòng nằm trên sàn nhà bên trong phòng.

    Ngân Tố đứng ngoài cửa nhìn vào thấy trưởng phòng nằm sấp trên sàn nhà không rõ sống chết thế nào.

    Ngân Tố quan sát vài giây rồi rút dao đưa cho A Tú và nói: "Đi giết bà ta."

    "Hả?" A Tú kinh ngạc hỏi lại: "Tôi.. tôi.. giết.. giết trưởng phòng?"

    "Giết bà ta thì cô sẽ trở thành trưởng phòng." Ngân Tố đặt tay lên vai A Tú kéo nhẹ vào lòng mình và thì thầm như ma quỷ dụ dỗ Eva phạm tội: "Trong biệt thự này bây giờ chỉ còn cô là thích hợp nhất làm trưởng phòng. Cô không muốn trở thành trưởng phòng sao?"

    Ngân Tố nhét con dao vào tay A Tú, cùng nắm chặt con dao với cô ấy: "Nếu cô không giết bà ta, tôi sẽ giết cô. Cô muốn trở thành người đứng trên người khác, hay làm kẻ dưới lưỡi dao?"

    A Tú: "..."

    Quỷ dữ!

    Cô ta chính là một con quỷ!

    "Đi đi, đứa trẻ ngoan." Ngân Tố ấn vai A Tú, mạnh mẽ đẩy cô vào phòng, "Cô sẽ không làm tôi thất vọng đâu."

    A Tú: "..."

    A Tú với khuôn mặt dữ tợn, hận không thể quay lại đâm một nhát vào người phía sau.

    Tuy nhiên, sau một hồi đấu tranh, cô vẫn chọn bước vào phòng, tiến về phía Trưởng phòng.

    A Tú đến bên cạnh Trưởng phòng, quay lại nhìn cửa nơi Ngân Tố đang đứng, dưới ánh mắt 'khích lệ' của Ngân Tố, cô từ từ ngồi xuống.

    A Tú dùng tay đẩy vai Trưởng phòng, khẽ gọi: "Trưởng phòng?"

    Trưởng phòng không phản ứng.

    Nhưng trong tầm nhìn của cô ấy, Trưởng phòng từ từ mở mắt.

    Tim A Tú đập mạnh, cô vội cúi đầu xuống, giả vờ kiểm tra tình trạng của Trưởng phòng và nhanh chóng nói nhỏ: "Trưởng phòng, cô ta đến rồi. Một lát nữa tôi sẽ dụ cô ta vào đây, bà đừng động đậy.."

    Cơ thể cúi xuống của A Tú che giấu con dao trong tay cô. Khi cô nói "đừng động đậy", con dao đột ngột đâm vào bụng Trưởng phòng.

    Trưởng phòng mở to mắt, cố gắng chụp lấy cổ A Tú.

    A Tú nhanh chóng ngả người ra sau, sau đó dùng toàn bộ cơ thể đè lên Trưởng phòng.

    Con dao đâm xuyên qua thịt, rút ra, rồi lại đâm vào..

    Máu từ từ chảy ra từ bụng của Trưởng phòng.

    Tay của Trưởng phòng từ từ rơi xuống, trong mắt bà là sự không tin và giận dữ, không tin rằng A Tú lại phản bội mình, giận dữ vì mình lại chết trong tay A Tú.

    Nhưng A Tú như đã mất lý trí, hoàn toàn không nhận ra rằng Trưởng phòng đã dần mất đi sức kháng cự.

    Cô liên tục vung con dao trong tay.

    "Bộp bộp!"

    Tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau.

    A Tú giật mình tỉnh lại, vội buông tay, con dao vẫn cắm trong cơ thể Trưởng phòng, cô ngã ngồi xuống sàn lạnh.

    Có người từ phía sau tiến đến, đỡ cô dậy, giọng nói như quỷ dữ thì thầm bên tai cô: "Làm tốt lắm."
     
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 606: Biệt thự Ngân Sơn (24)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô xác nhận Trưởng phòng đã tắt thở, khuôn mặt chuyển sang màu xanh đen bất thường, khóe mắt và khóe miệng đang chảy ra máu đen nâu.

    Có vẻ như bà ấy đã ăn chiếc sandwich đó.

    Chất độc không màu, không mùi thật sự rất hiệu quả, không ai có thể phát hiện ra.

    Trưởng phòng có lẽ đã nhận ra cơ thể mình có vấn đề, mất khả năng di chuyển nhưng chưa chết ngay lập tức. Với sự giúp đỡ của A Tú, bà ấy đã xác định được kẻ đầu độc.

    Và cùng với A Tú bàn kế hoạch lừa kẻ đó đến để giết.

    A Tú.. ban đầu có lẽ thật sự muốn giúp Trưởng phòng.

    Nhưng sau khi đưa kẻ đó đến, A Tú thay đổi ý định và chọn giết Trưởng phòng.

    Ngân Tô nhìn đôi tay nhuốm máu của A Tú, đứng run rẩy bên cạnh, không biết là sợ vì đã giết Trưởng phòng hay sợ Ngân Tô..

    Dù sao, điều đó cũng không quan trọng.

    Ngân Tô lục soát toàn bộ đồ đạc trên người Trưởng phòng và nhanh chóng lấy được chìa khóa văn phòng của bà ấy.

    Ngoài ra, cô còn tìm thấy một bức thư.

    Trong phong bì không có thư, chỉ có một vật kim loại hình hoa anh đào, trông giống như một chiếc cúc áo.. bằng mắt thường không thể nhận ra điều gì đặc biệt.

    [Cúc áo hoa anh đào ·? ]

    "Đây là gì?" Ngân Tô giơ chiếc cúc áo lên hỏi A Tú.

    A Tú lắp bắp trả lời: "Cúc áo.."

    "Dùng để làm gì?"

    A Tú lắc đầu: "Tôi không biết.. tất cả đều do Trưởng phòng xử lý, bà ấy không nói cho chúng tôi biết."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào A Tú vài giây, sau đó rời mắt đi, ra lệnh cho A Tú: "Kéo bà ấy vào bếp xử lý đi."

    "Nhưng.. nhưng.."

    "Nhưng gì? Đừng nói với tôi là cô chưa từng xử lý việc này." Ngân Tô đứng dậy, tay đút túi, bước đến bên cạnh A Tú, nụ cười trên môi mang chút giễu cợt: "Giống như những gì các cô thường làm thôi, rất đơn giản."

    Đồng tử của A Tú co lại, tim đập loạn nhịp.

    Tuy nhiên, Ngân Tô không nói thêm gì nữa, bước qua A Tú.

    Khi cô đến cửa, mới quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng bao trùm A Tú: "Đừng giở trò sau lưng tôi, nếu không người tiếp theo sẽ là cô đấy."

    A Tú nhìn Ngân Tô biến mất ngoài cửa, sức lực trong cơ thể như bị rút cạn, ngã quỵ xuống đất.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô trở lại văn phòng của Trưởng phòng, lấy chìa khóa mở cửa.

    Văn phòng của Trưởng phòng không rộng lắm, vì là một không gian ẩn, chiếm quá nhiều diện tích sẽ dễ bị phát hiện.

    Một bàn làm việc, một giá sách, và một góc tiếp khách đơn giản.

    Giá sách một nửa là sách, nửa còn lại là các túi tài liệu, nhưng không có bất kỳ nhãn hiệu nào.

    Ngân Tô sử dụng kỹ năng nhận diện, xác định các khu vực có vấn đề, sau đó tìm kiếm từng chỗ một.

    Trên bàn làm việc không có phát hiện gì lớn, Trưởng phòng làm việc rất truyền thống, không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, tất cả ghi chép đều bằng giấy.

    Dưới bàn có một két sắt, két sắt có thể mở bằng mật mã hoặc chìa khóa.

    Ngân Tô không biết mật mã.

    Nhưng cô đã có một chiếc chìa khóa..

    Ngân Tô lấy chìa khóa ra, dễ dàng đút vào lỗ khóa, cô thử vặn..

    Tiếng khóa chuyển động nhẹ nhàng vang lên, sau đó là tiếng 'cạch'.

    Mở rồi!

    * * *

    * * *

    Trong két sắt không có gì khác, chỉ có các sổ sách, từng chồng từng chồng sổ sách.

    "..."

    Ngân Tô lấy một cuốn, bên trong ghi chép chi tiết các khoản chi tiêu của công ty.

    Còn có một số ghi chép liên quan đến công ty.. ví dụ như ngày nào công ty sửa chữa chỗ nào, ngày nào một tiểu thư nào đó làm vỡ cái gì, thêm cái gì..

    Tóm lại, ghi chép rất chi tiết.

    Sổ sách quá nhiều, nhìn đến hoa cả mắt, Ngân Tô chỉ lật qua vài cuốn rồi bỏ qua.

    Chỉ nhìn sổ sách, cô không thể phát hiện ra vấn đề gì - chủ yếu là quá nhiều.

    Ngân Tô đặt sổ sách sang một bên, bắt đầu lục lọi các thứ khác.

    Cô tìm thấy một chiếc cúc áo giống như chiếc cô tìm thấy trong phong bì, trong một ngăn kéo khóa nhưng có thể mở bằng chìa khóa vạn năng.

    Ngân Tô so sánh kỹ hai chiếc cúc áo, có chút khác biệt.

    Mặt sau của cúc áo có số.

    Chiếc trong phong bì là số 12, chiếc trong tay cô là số 0, không biết những con số này có ý nghĩa gì.

    Lục lọi xong bàn làm việc, Ngân Tô chuyển ánh mắt sang giá sách phía sau.

    Các túi tài liệu trên giá sách tuy nhiều nhưng không có vấn đề lớn.

    Đó là hồ sơ của các tiểu thư từng được đào tạo tại công ty.

    Những hồ sơ này có từ hơn hai mươi năm trước, nhưng không rõ liệu đây có phải là hồ sơ sớm nhất của công ty hay không.

    Ngân Tô còn tìm thấy hồ sơ của người chơi, nhưng trong túi tài liệu chỉ có bốn bộ.. thiếu hai bộ.

    Hồ sơ được phân loại theo thời gian người chơi vào công ty, nếu NPC nói đây là đợt tiểu thư đầu tiên sau khi công ty gặp sự cố, thì sáu người nên được đặt cùng nhau.

    Tại sao lại thiếu hai bộ?

    Hồ sơ có ảnh, thiếu của U Uẩn và Lê Hồng Hoa.

    U Uẩn hôm qua bị 'Hạo Huệ' bắt nạt trong nhà hàng, còn Lê hồng Hoa tối qua cơ thể không kiểm soát được, còn bị quái vật tấn công..

    Họ có điểm chung gì?

    Tại sao hồ sơ lại thiếu?

    Các túi tài liệu khác, có thiếu hồ sơ không?

    "Matsushima Haruna.. Ozawa Saho.."

    Các túi tài liệu được sắp xếp lộn xộn, Ngân Tô chỉ có thể mở tất cả các túi tài liệu ra, xem từng cái một.

    Nhưng khi cô mở hết tất cả các túi tài liệu, vẫn không tìm thấy hồ sơ của Matsushima Haruna và Ozawa Saho.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô lấy sổ sách ra, bắt đầu lật lại.

    Trước tiên so sánh sổ sách trong thời gian người chơi vào công ty, có ghi nhận 'học phí' thu được, nhưng chỉ có bốn bộ, khớp với hồ sơ.

    Vẫn thiếu hai bộ..

    Học phí đắt đỏ như vậy, có người không thu học phí sao? Công ty không lẽ làm từ thiện?

    Từ thiện..

    Ánh mắt Ngân Tô dừng lại ở mục chi tiêu, có một khoản được ghi là 'quyên góp từ thiện', số tiền rất lớn, và thời gian có thể khớp.. đúng là hai lần quyên góp từ thiện.

    Ngân Tô lập tức kiểm tra sổ sách về quyên góp từ thiện, đánh dấu lại, sau đó tìm hồ sơ cùng thời gian.

    Mỗi lần có thu 'học phí', chắc chắn sẽ có chi 'quyên góp từ thiện', không lần nào ngoại lệ.

    Số lần chi tiêu không có quy luật, có khi một lần, có khi ba, bốn lần.

    Học phí có thể khớp với số lượng hồ sơ trong túi tài liệu, vậy 'quyên góp từ thiện' có lẽ là hồ sơ bị thiếu.

    Ngân Tô không tin công ty thực sự làm từ thiện, chắc chắn có điều gì đó mờ ám.

    Ngân Tô so sánh, nhanh chóng xác định trước khi công ty gặp sự cố, tức là đợt của Matsushima Haruna, thiếu bốn bộ hồ sơ.

    Ngoài Matsushima Haruna và Ozawa Saho, còn hai người nữa.

    Những hồ sơ bị mất này có gì? Tại sao phải giấu? Hồ sơ của họ ở đâu?

    Ngân Tô quan sát toàn bộ văn phòng, những chỗ có thể tìm cô đã tìm hết, văn phòng không có chỗ nào có thể giấu đồ, và kỹ năng nhận diện cũng không cho thấy điều gì..

    Hồ sơ có lẽ không ở đây?
     
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 607: Biệt thự Ngân Sơn (25)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Hồ sơ không được đặt trong văn phòng, vậy nó ở đâu?

    Biệt thự này còn chỗ nào có thể giấu đồ không?

    Ngân Tô lại lục soát một lần nữa, cô muốn tìm tên của những tiểu thư ở các phòng trên lầu, xem ai đang ở căn phòng có vết máu trên tầng năm.

    Tuy nhiên, trong văn phòng không có danh sách liên quan.

    Có phải hồ sơ cũng bị giấu đi như vậy?

    Ngân Tô thu dọn đồ đạc, chụp ảnh các phần quan trọng của hồ sơ và sổ sách, sau đó khóa chúng lại trong két sắt.

    Những thứ khác, cô không động đến, rồi rời khỏi văn phòng.

    Xuống lầu, Ngân Tô gặp ngay Sắc Y.

    "Cô Tô." Sắc Y thấy cô, liền vẫy tay: "Họ phát hiện ra búp bê của Phan Vinh Phương, cô có muốn xem không?"

    Búp bê của Phan Vinh Phương?

    Ngân Tô đồng ý: "Được thôi."

    Búp bê của Phan Vinh Phương ở trong một phòng học trống trên tầng hai, Ngân Tô theo Sắc Y vào, thấy trong đó đã có hai người.

    U Uẩn thấy Ngân Tô, mắt sáng lên: "Cô Tô."

    Lê Hồng Hoa thì hơi nhíu mi, có lẽ không hiểu tại sao Sắc Y lại gọi cô đến.. Trong lòng Lê Hồng Hoa, Cô Tô này là một người rất nguy hiểm.

    Không chỉ vì sức mạnh, mà còn vì hành vi của cô ấy.

    Tuy nhiên, lúc này mọi người cần cùng nhau suy nghĩ, nên dù Lê Hồng Hoa có cảnh giác, cũng không nói gì.

    Ngân Tô gật đầu chào họ, nhìn về phía búp bê giữa phòng.

    Nó bị treo lơ lửng bằng một sợi dây, đúng chỗ cổ. Trong phòng không có gió, nhưng nó vẫn đung đưa chậm rãi.

    Khuôn mặt trắng bệch của búp bê, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, trông kỳ lạ mà bình yên, rất đáng sợ.

    Sắc Y nhìn búp bê đung đưa, suy nghĩ: "Mọi người nghĩ Phan Vinh Phương chết trước, hay búp bê của anh ấy bị treo ở đây trước, rồi anh ấy mới chết?"

    U Uẩn liếc nhìn Ngân Tô, rồi mới lên tiếng: "Hôm qua chúng ta đã lục soát hết các phòng học trống này, nên sáng nay không kiểm tra lại. Không chắc nó xuất hiện từ khi nào. Chúng ta cũng không biết búp bê của Phan Vinh Phương biến mất từ khi nào.."

    "Tôi nghiêng về việc búp bê bị treo lên trước." Lê Hồng Hoa đưa ra ý kiến: "Búp bê bị treo lên trước, dẫn đến việc Phan Vinh Phương bị siết cổ chết."

    Sắc Y sờ cằm, đưa ra khả năng khác: "Phan Vinh Phương lúc đó muốn chạy ra khỏi phòng, có lẽ anh ấy đã thấy gì đó, có thể thứ đó đã giết anh ấy, không liên quan đến búp bê. Sau khi Phan Vinh Phương chết, búp bê mới bị treo lên đây."

    Lê Hồng Hoa không khăng khăng với suy đoán của mình: "Đều có thể, chúng ta không có chứng cứ."

    U Uẩn: "Dù sao đi nữa, búp bê không thể rời khỏi chúng ta. Búp bê có thể là chìa khóa để vượt qua."

    "Đúng vậy, trò chơi thường thích làm vậy, ngay từ đầu đã đưa cho bạn chìa khóa." Sắc Y gật đầu đồng ý: "Nhưng có chìa khóa cũng vô ích, vẫn phải tìm ra thông tin quan trọng nào đó, hoặc hoàn thành hành động nào đó, mới có thể kích hoạt chìa khóa."

    Ngân Tô không tham gia vào cuộc thảo luận của họ, ai nói gì cô cũng nhìn, trông như đang lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn gật đầu, không biết là đồng ý điều gì.

    Cho đến khi U Uẩn quay đầu hỏi cô: "Cô Tô, cô có ý kiến gì không?"

    "Tôi?"

    Sắc Y cũng nói theo: "Đúng đúng, Cô Tô có ý kiến gì cũng có thể nói, người ta nói ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng mà, chúng ta nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ rất hữu ích."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô giơ một ngón tay, chỉ vào búp bê đang treo: "Tôi muốn lấy nó xuống, được không?"

    Dù là U Uẩn hay Sắc Y, Lê Hồng Hoa, không ai có ý định lấy búp bê xuống, vì họ không có 'quy tắc tiểu thư', không biết liệu việc lấy búp bê của người khác có kích hoạt quy tắc tử vong nào không.

    Trong trò chơi, không lấy được quy tắc là chuyện thường xảy ra.

    Có khi là không phát hiện ra, có khi là như người như Đàm Tam Sơn, chọn cách tiêu hủy ngay, người chơi khác không lấy được.

    Vì vậy, những người chơi thông minh không hoàn toàn phụ thuộc vào quy tắc, họ có thể dựa vào kinh nghiệm và trực giác để tránh nhiều nguy hiểm và bẫy.

    Lúc này, Ngân Tô nói muốn lấy nó xuống, thực sự khiến họ ngạc nhiên.

    U Uẩn: "Cô Tô, có thể nguy hiểm.."

    Ngân Tô bước tới, một phát kéo búp bê xuống, sau một lúc, nói với họ: "Không nguy hiểm."

    Mọi người: "..."

    * * *

    * * *

    Búp bê của người chơi không khác nhau nhiều, chỉ có sự khác biệt nhỏ về màu sắc và trang phục.

    Dây quanh cổ búp bê được quấn hai vòng, sau khi Ngân Tô lấy xuống, phát hiện trên cổ búp bê có một vết đỏ.

    Như thể nó cũng có máu thịt..

    Ngân Tô sờ cổ búp bê, dường như đang kiểm tra vết máu đó. Sắc Y vừa định tiến lại gần xem, thì nghe thấy tiếng 'rắc'.

    Cổ búp bê bị vặn gãy.

    Máu tươi từ cổ búp bê phun ra, ngay lập tức nhuộm đỏ búp bê.

    Biến cố này khiến ba người còn lại, đang còn sốc vì sự quyết đoán của Ngân Tô khi vặn gãy cổ búp bê, lập tức cảnh giác.

    Ngân Tô như không thấy gì, ngón tay chuyển đến cánh tay búp bê, 'rắc' một tiếng, cánh tay búp bê bị vặn gãy.

    Kèm theo tiếng 'rắc rắc', búp bê nhanh chóng chỉ còn lại thân mình.

    Máu tươi từ chỗ bị vặn gãy phun ra, dưới chân Ngân Tô nhanh chóng tụ thành một vũng máu.

    Máu chảy xuống làm đen chiếc áo khoác đỏ của cô, máu nhỏ giọt theo vạt áo.

    Cô như một sát thần, cầm thân búp bê không ngừng phun máu, như cầm một đài phun nước cầm tay.

    Máu trong phòng ngày càng nhiều..

    Sắc Y há hốc mồm nhìn, chuyện này.. chuyện này.. quá đáng sợ rồi!

    Ngân Tô giơ đài phun nước cầm tay lên, như cảm thán lại như ngạc nhiên: "Nó phun nhiều thật."

    Mọi người: "..."

    Đây có phải lúc để quan tâm chuyện đó không?

    Sắc Y nuốt sự kinh ngạc xuống, vỗ mạnh vào tay U Uẩn: "Em trai, cô ấy điên thật sao?"

    U Uẩn: "..."

    Hành động của đại lão sao có thể gọi là điên được?

    U Uẩn lùi lại.

    Sắc Y vỗ hụt, quay đầu thấy U Uẩn lùi lại, "..."

    Bên kia, Lê Hồng Hoa cũng lùi về phía cửa, hai người chỉ cần tiến thêm vài bước là có thể rời khỏi phòng.

    Sắc Y ở lại chỗ cũ cảm thấy như bị bỏ rơi.

    Sắc Y lập tức chạy về phía họ: "Không phải, Mọi người ít nhất cũng gọi tôi một tiếng.."

    "Rầm!"

    Lê Hồng Hoa suýt đâm vào cửa.

    Cửa phòng bị một lực vô hình đóng lại, Lê Hồng Hoa và U Uẩn không thể ra ngoài.

    Máu lan khắp phòng, máu trên sàn bắt đầu dao động, như có máy rung đang hoạt động.

    Một giọt máu bay lên không trung, sau đó là giọt thứ hai, thứ ba.. một loạt.

    Vô số giọt máu nổi lên không trung, đuôi kéo dài, tạo thành những mũi nhọn máu.

    Tất cả mũi nhọn máu đồng loạt chuyển hướng, nhắm vào những người sống trong phòng.

    "Vút!"

    Từ lúc hình thành đến khi những mũi nhọn máu bắn về phía người chơi, chỉ trong chớp mắt.

    Ba người đồng thời lấy ra dụng cụ phòng thủ của mình, vừa mới bày trận xong, những mũi nhọn máu đột nhiên như mất đi động lực, biến thành những giọt máu, rơi xuống từ không trung.

    Máu trên mặt đất đang biến mất.
     
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 608: Biệt thự Ngân Sơn (26)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Họ nhìn về phía giữa phòng, những vết máu biến mất dưới chân cô gái, và dưới chân cô không có gì khác ngoài một đống đen sì.

    Còn chiếc đài phun nước cầm tay trong tay cô gái đã ngừng phun máu.

    Sắc Y và Lê Hồng Hoa nhìn nhau, cả hai đều hơi bối rối.

    * * *

    * * *

    Quái tóc uống xong đồ uống, rút vào trong tóc và lăn lộn trong đầu Ngân Tô, tỏ vẻ rất ngon và muốn đài phun nước cầm tay phun thêm chút nữa.

    Ngân Tô bóp thân búp bê, không còn giọt máu nào chảy ra.

    Không biết là bị dọa sợ hay bị vắt kiệt.

    Ngân Tô lắc lắc búp bê, búp bê không có phản ứng gì, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của họ.

    Nhưng cô rất chắc chắn rằng Quái tóc chỉ uống hết máu mà nó tạo ra, còn thứ tạo ra máu đó vẫn chưa bị ăn.

    Nhưng có vẻ như nó sẽ không xuất hiện nữa.

    Ngân Tô hơi tiếc nuối, chỉ thiếu chút nữa.. nhưng cũng không sao, mang về cho bạn bè trong phòng một món quà cũng được.

    Ngân Tô nhìn ba người ở cửa: "Các người có muốn cái này không?"

    Sắc Y lắc đầu liên tục.

    U Uẩn tất nhiên không muốn, vì nhìn cô ấy rất muốn, anh sao có thể tranh với cô ấy.

    Lê Hồng Hoa có chút muốn nghiên cứu, nhưng vì không phải cô ấy lấy xuống, cũng không phải cô ấy thu phục, nên cuối cùng cũng lắc đầu, tỏ ý không muốn thứ đó.

    Ngân Tô lập tức nhét búp bê vào túi.

    Có lẽ vì đầu và tứ chi đã bị bẻ gãy, thân búp bê vừa vặn nằm trong túi áo khoác lớn của Ngân Tô.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ra khỏi phòng, đi vài bước, rồi quay đầu hỏi những người khác: "Mọi người có thấy hồ sơ gì không?"

    Ba người đều lắc đầu, tỏ ý chưa thấy hồ sơ.

    Họ cũng đang tìm, hồ sơ của các tiểu thư có thể có manh mối, nhưng dù đã lục soát khắp biệt thự, vẫn không tìm thấy thứ gì giống hồ sơ.

    Sắc Y lập tức hỏi: "Cô Tô, hồ sơ có vấn đề gì sao?"

    Ngân Tô mỉm cười: "Nếu mọi người tìm thấy, có thể đến tìm tôi đổi manh mối."

    "Manh mối khác có được không?"

    "Đương nhiên là được nếu có giá trị tương đương."

    Sắc Y chạy đến bên cạnh Ngân Tô: "Sáng nay trong thư viện, tôi phát hiện một số manh mối khác."

    Hôm qua họ rời khỏi thư viện, không ngoan ngoãn ở lại trong đó.

    Nhưng hôm nay những chỗ có thể tìm đều đã tìm hết, trừ Đàm Tam Sơn, những người khác đều không rời khỏi thư viện.

    Họ tìm thấy một số thứ hữu ích trên giá sách trong thư viện.

    Đầu tiên là lịch sử của biệt thự, nó từng thuộc về một công chúa rất nổi tiếng. Cô thường tổ chức các buổi tụ họp với các tiểu thư ở đây, dần dần, biệt thự Ngân Sơn trở thành biểu tượng của các tiểu thư đỉnh cao.

    Các tiểu thư giàu có và quyền lực đều tự hào khi được vào đây.

    Và những tiểu thư vào biệt thự Ngân Sơn đều có thể lấy được một người chồng tốt, nên càng nhiều người muốn vào đây.

    Nơi này không chỉ đại diện cho đỉnh cao của các tiểu thư, mà còn đại diện cho tương lai.

    Thời gian trôi qua, công chúa dần già đi, biệt thự cũng mất đi sự nhộn nhịp, trở nên vắng vẻ.

    Công chúa không biết là vì cô đơn hay không cam lòng trở thành quá khứ của thời đại, cô mở các khóa học cho tiểu thư.

    Dù sao thân phận của cô vẫn còn đó, biệt thự Ngân Sơn lại trở nên nhộn nhịp.

    Sau khi công chúa qua đời, biệt thự Ngân Sơn được cô tặng cho một gia thần đã phục vụ cô lâu năm, để tiếp tục quản lý.

    Mất đi trụ cột là công chúa, biệt thự Ngân Sơn dần dần rời xa trung tâm quyền lực.

    Tiêu chuẩn tuyển chọn tiểu thư của biệt thự tự nhiên cũng thấp hơn nhiều.

    Nhưng chính vì tiêu chuẩn thấp, các cô gái tầng lớp trung lưu và thấp hơn lại được gửi đến đây nhiều hơn.

    Vì vậy, biệt thự Ngân Sơn vẫn tiếp tục truyền thống, chỉ là dần dần thay đổi.

    Đến hiện tại, biệt thự Ngân Sơn không còn tiêu chuẩn gì, chỉ cần có tiền là có thể vào, nhưng danh tiếng của nó rất tốt, nên không thiếu người.

    Đặc biệt là những gia đình muốn gả con gái vào nhà quyền quý, cũng sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để gửi con gái vào đây.

    Biệt thự Ngân Sơn không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi kết nối.

    Họ có thể gặp gỡ những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong các hoạt động do biệt thự Ngân Sơn tổ chức.

    Họ vào đây ban đầu là để chọn cho mình một gia đình chồng tốt - dù là tự nguyện hay bị gia đình ép buộc, mục đích cũng gần như vậy.

    Ngân Tô nhận xét thẳng thắn: "Đây chẳng phải là công ty mai mối sao."

    Sắc Y gật đầu: "Gần như vậy."

    Ngoài lịch sử của biệt thự Ngân Sơn, họ còn tìm thấy một số nội dung liên quan đến Matsushima Haruna và Ozawa Saho.

    Hai người này thực sự là bạn rất thân, từ những gì họ để lại trên sách có thể thấy.

    Họ bị các tiểu thư bắt nạt, Ozawa Saho luôn khuyên Matsushima Haruna phản kháng.

    Nhưng Matsushima Haruna có phần tiêu cực về việc này.

    Tính cách của hai người dường như bị đảo ngược, Ozawa Saho nhút nhát lại là người dũng cảm hơn.

    Ozawa Saho không thể thuyết phục được Matsushima Haruna, đành từ bỏ, nói rằng sau này cô sẽ bảo vệ cô ấy.

    Họ để lại rất nhiều nội dung, không phải cuốn sách nào cũng có, nhưng nhiều cuốn có, có cuốn chỉ vài câu, có cuốn lại rất nhiều.

    "Matsushima Haruna dường như đã làm gì đó, phản bội Ozawa Saho." Sắc Y tiếp tục nói: "Vì nội dung bị tách rời, nên chúng ta chưa rõ chuyện gì đã xảy ra."

    "Họ còn nhắc đến Rimi, chính là Rimi trong bức thư cuối cùng của Ozawa Saho trong cuốn sách tranh. Cô ấy dường như cũng bị các tiểu thư bắt nạt, nhưng có lẽ không nghiêm trọng như họ."

    "Và.. họ nói Rimi đã mất tích. Ozawa Saho nghi ngờ Rimi đã chết, còn nghĩ rằng người của biệt thự đã giết cô ấy, cô ấy dường như đang điều tra chuyện này."

    "Nhưng trong những cuộc trò chuyện này, Ozawa Saho nói nhiều hơn, Matsushima Haruna lại ít nói. Ý của cô ấy là khuyên Ozawa Saho đừng quan tâm đến những chuyện này, để tránh cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn."

    "Họ còn nhắc đến việc trong nhà hàng, Matsushima Haruna bị người ta đổ thức ăn lên đầu, đó có lẽ là lần đầu tiên U Uẩn bị Hạo Huệ đổ thức ăn lên đầu."

    "Tình huống chị Hoa bị điều khiển lên tầng hai không tìm thấy, nhưng tôi nghĩ những cảnh chúng ta bị điều khiển đều có thể tìm thấy trong những cuộc trò chuyện để lại trên sách."

    Đây là những gì họ đã thu thập được.

    Sắp xếp những nội dung trao đổi này tốn không ít thời gian.

    Và họ vẫn chưa xem hết, trong thư viện có lẽ còn nhiều thứ họ để lại.

    Tìm ra những cảnh họ sẽ bị điều khiển, có thể chuẩn bị trước, ít nhất sẽ không như Lê Hồng Hoa, bị đâm xuyên mà không có sự phòng bị.

    "Bị các tiểu thư bắt nạt và nhân viên trong biệt thự không quan tâm đến họ bị gọi là quái vật thì có thể hiểu, nhưng tại sao Ozawa Saho lại nói Matsushima Haruna cũng là quái vật?" Sắc Y sờ cằm suy nghĩ: "Có phải vì Matsushima Haruna đã phản bội cô ấy? Ozawa Saho rốt cuộc đã chết như thế nào? Manh mối trong phó bản tử vong thật rời rạc.."

    Sắc Y bắt đầu vò đầu bứt tai.

    Ngân Tô tất nhiên cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.

    Ngân Tô lấy ra hai chiếc chìa khóa: "Trong văn phòng Trưởng phòng trên tầng ba có một số thứ, mọi người có thể tự đi xem."
     
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 609: Biệt thự Ngân Sơn (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô và Sắc Y chia ra, họ đi lên, cô đi xuống.

    Ngân Tô định đến khu giải trí xem lại, ở đó cũng có một số sách, biết đâu có manh mối gì.

    Cô vừa đến góc quẹo thì nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, cô hơi thò đầu ra và thấy Đàm Tam Sơn.

    Đàm Tam Sơn trông có vẻ nhếch nhác, trên mặt có nhiều vết thương, còn rỉ máu.

    Nhưng trong tay anh ta cầm vài túi tài liệu đã ngả màu vàng..

    Ồ.

    Đàm Tam Sơn bước vào sảnh, chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất, kịp thời bám vào vật bên cạnh mới đứng vững.

    Đàm Tam Sơn nhìn quanh, loạng choạng đi lên lầu.

    Ngân Tô lúc này mới phát hiện, trên sàn nơi anh ta đi qua để lại dấu chân máu.

    Ngân Tô nhìn Đàm Tam Sơn lên lầu, suy nghĩ về khả năng cướp túi tài liệu..

    Đàm Tam Sơn có mâu thuẫn với Sắc Y, nhưng anh ta không có mâu thuẫn lớn với mình.. Ngân Tô thở dài, tiếp tục đi về phía khu giải trí.

    Để sau nghĩ cách.

    Biết đâu anh ta tự chết thì sao..

    Trên giá sách ở khu giải trí đều là các tác phẩm văn học, Ngân Tô lật vài cuốn, bên trong sạch sẽ, ngoài chữ gốc ra không có gì khác.

    Những người chơi khác cũng đã đến đây nhiều lần, không phát hiện ra manh mối gì.

    Ngân Tô tất nhiên cũng không thu hoạch được gì.

    Ngân Tô ra khỏi khu giải trí, định ra ngoài xem thử.

    Cô vừa mở cửa sảnh, A Tú không biết từ đâu chui ra, vừa sợ vừa dũng cảm ngăn cô lại: "Cô.. cô Tô, cô không thể ra ngoài."

    Ngân Tô hỏi một cách hiền lành: "Tại sao? Là vì tôi không xứng sao?"

    "Chỉ là.. chỉ là không thể thôi." A Tú không nói được lý do: "Dù sao cũng không thể ra ngoài."

    Ngân Tô cũng không giận, cười vẫy tay với cô.

    A Tú: "..."

    A Tú cảm thấy như quỷ đang vẫy tay với mình, một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng.

    A Tú chậm chạp bước tới, "Cô Tô, cô vẫn không nên ra ngoài thì hơn, bộ.."

    Nói đến đây, A Tú đột ngột dừng lại.

    Trưởng phòng đã chết.

    Trưởng phòng đã chết rồi.

    Ngân Tô khoác vai A Tú, kéo cô vào lòng, "Cô nói đúng, ra ngoài một mình không an toàn, cô đi cùng tôi nhé, chúng ta có thể làm bạn, có nguy hiểm cô cũng có thể giúp tôi chắn."

    A Tú: "?"

    Ai muốn giúp cô chắn chứ?

    Ngân Tô không để ý đến sự phản đối của A Tú, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi cửa.

    Đi vòng qua mặt trước của biệt thự, nhanh chóng thấy căn phòng chứa đồ phía sau.

    A Tú thấy Ngân Tô đi về phía đó, cả người đều phản đối: "Cô Tô, trong đó có ma."

    "Thật sao?"

    "Đúng, thật đấy, chúng ta nên quay lại."

    "Ừ."

    Người miệng nói 'ừ' nhưng kiên quyết đi về phía phòng chứa đồ, mở cửa không khóa, đẩy A Tú đang hoảng sợ vào trước.

    Bóng tối bao trùm A Tú, cô suýt hét lên.

    "Sao gan nhỏ thế." Một tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng, giây tiếp theo vai cô lại bị ai đó đặt tay lên, "Đừng sợ, tôi vẫn ở đây mà."

    A Tú: "..."

    Cô ở đây còn đáng sợ hơn!

    A Tú liên tục quét mắt qua phòng chứa đồ, sợ rằng từ đống đồ này sẽ nhảy ra một con quái vật.

    Ngân Tô lấy đèn pin chiếu sáng, trong phòng chứa đồ có rất nhiều thứ, chỉ có một lối đi hẹp đối diện cửa.

    Ở đây có đồ nội thất bỏ đi, quần áo, ga trải giường.. tóm lại là đủ loại đồ dùng sinh hoạt, giống như một bãi rác.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không thấy quái vật trong phòng chứa đồ, mà thấy đứa trẻ mất tích Đại Lăng.

    Cô bé nhét mình vào một chiếc hộp vỡ, ôm một con gấu bông màu hồng, váy đỏ như máu, ánh sáng chiếu lên mặt cô bé, trắng bệch và u ám, lộ ra một hàm răng nhỏ nhọn.

    "Á!"

    A Tú bị đứa trẻ trong váy đỏ dọa hét lên, nếu không phải Ngân Tô giữ cô lại, cô đã nhảy lên quay đầu chạy rồi.

    Đại Lăng chưa kịp mở miệng, nhìn rõ người đối diện, khuôn mặt trắng bệch lập tức trở nên hồng hào.

    Cô bé trèo ra khỏi hộp vỡ, dang tay lao vào Ngân Tô: "Chị ơi, sao lại là chị? Em tưởng là con gấu khác.."

    Ngân Tô kéo đứa trẻ ra khỏi người mình, đặt lên đống đồ bên cạnh: "Em làm gì ở đây?"

    "Chơi trốn tìm mà." Đại Lăng cười tươi: "Có một chị chơi trốn tìm với em, chị ấy nói nếu em thắng, em có thể ăn chị ấy."

    "..."

    Các quái vật các em đặt cược thật đặc biệt.

    "Vậy nếu em thua thì sao?"

    Đại Lăng bĩu môi, hừ nhẹ: "Sao em có thể thua?"

    Sau đó, cô bé nhìn Ngân Tô: "Nếu em thua thì sẽ tìm chị, để chị giết chị ấy, hì hì hì."

    Ngân Tô: "..."

    Coi chị là gì chứ?

    Quái vật nhỏ nghĩ cũng hay đấy.

    "Trước đây có người đến đây, em đã ra tay với anh ta phải không?"

    Đại Lăng đảo mắt, "Là con gấu đó ra tay trước, em chỉ phản kháng thôi. Em vốn có thể biến anh ta thành gấu bông.."

    Đại Lăng cười ngượng, bỏ qua đoạn này, "Nhưng sau đó đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt quái dị, trong lúc hỗn loạn con gấu đó chạy mất."

    "Khuôn mặt quái dị đâu?"

    Đại Lăng vỗ bụng mình, còn phàn nàn với Ngân Tô: "Nó khó ăn quá."

    Ngân Tô: "..."

    Đại Lăng không thích ăn quái vật lắm, nhưng không có nghĩa là cô bé không ăn.

    "Khuôn mặt quái dị đó là gì?"

    "Là gì nhỉ.." Đại Lăng nghiêng đầu nghĩ: "Giống như những con búp bê, mặt trắng, miệng đỏ to.."

    Búp bê..

    Lại là búp bê.

    Ngân Tô nhìn A Tú đang bị mình ôm, mỉm cười dịu dàng: "A Tú, trong số các tiểu thư trước đây, có ai thích chơi búp bê không?"

    A Tú vừa bị dọa, chưa kịp hoàn hồn.

    Ngân Tô giơ tay trước mặt cô, "A Tú, tỉnh lại nào."

    A Tú nhìn theo tay Ngân Tô, "Có ma.. tôi đã nói có ma mà."

    "Biết rồi biết rồi." Ngân Tô đáp qua loa: "Cô ấy không phải đang ở đây sao, cũng không làm hại cô, cô sợ gì.. cô làm chuyện xấu à?"

    A Tú: "..."

    Đại Lăng đứng trên đống đồ, một đứa trẻ vẫn có trọng lượng nhất định, đống đồ chất đống lộn xộn không thể chịu được trọng lượng của cô bé.

    Nhưng lúc này đống đồ không hề nhúc nhích, đứa trẻ như không có chút trọng lượng nào.

    "Thân thiện chút." Ngân Tô vỗ đầu Đại Lăng.

    Đại Lăng nhìn A Tú bằng ánh mắt u ám lập tức nở nụ cười ngoan ngoãn dễ thương.

    A Tú càng thấy sợ, nhưng bị Ngân Tô giữ chặt, không thể động đậy.

    "Búp.. búp bê.." A Tú cố gắng nghĩ về câu hỏi của Ngân Tô, chỉ mong trả lời xong, con quỷ này sẽ để mình đi, "Matsushima Haruna rất thích búp bê, khi đến đây cô ấy mang theo rất nhiều.."

    "Vậy những con búp bê đó đâu?"

    ".. Không biết.. tôi không biết." A Tú run rẩy nói: "Trưởng phòng không cho phép cô ấy mang búp bê ra chơi, cô ấy chắc.. chắc để trong phòng. Đúng.. những con búp bê của cô ấy đâu rồi, tại sao khi dọn phòng lại không thấy."

    Trưởng phòng không quan tâm các tiểu thư làm gì trong phòng, nhưng chỉ cần ở khu vực công cộng của biệt thự, phải tuân theo ý muốn của bà ấy.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 610: Biệt thự Ngân Sơn (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Matsushima Haruna cuối cùng đã thế nào?"

    A Tú đang lẩm bẩm thì đột ngột im lặng.

    Ngân Tô nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Trưởng phòng đã chết rồi, bây giờ cô muốn nói gì thì nói, không ai làm phiền cô đâu."

    A Tú cắn chặt môi, run rẩy, nhưng không trả lời.

    "Nếu cô không nói, tôi sẽ cho cô làm mồi cho cô bé này." Ngân Tô đẩy A Tú về phía Đại Lăng.

    Đôi mắt đỏ của cô bé lóe lên ánh sáng kỳ lạ, miệng nở rộng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, há miệng định cắn A Tú.

    A Tú hét lên: "Chết rồi! Chết rồi! Cô ấy chết rồi!"

    "Chết thế nào?"

    ".. Không biết, không biết, tôi không biết. Khi tôi thấy cô ấy, cô ấy đã chết rồi."

    * * *

    * * *

    Người đầu bếp không nói dối, anh ta thực sự thấy Matsushima Haruna phân xác một người và bị người khác đưa đi.

    Nhưng anh ta không thấy rõ mặt Matsushima Haruna.

    Đó là người do Trưởng phòng tìm để giả mạo, mục đích là để những người khác trong biệt thự thấy Matsushima Haruna bị đưa đi.

    Matsushima Haruna bị Trưởng phòng giam giữ.

    A Tú hàng ngày chịu trách nhiệm mang cơm cho cô ấy.

    Lúc đó vì có chuyện xảy ra, các tiểu thư trong biệt thự lần lượt được đưa đi, nên số người trong biệt thự ngày càng ít.

    Cuối cùng, Trưởng phòng thậm chí còn giải tán các nhân viên khác, chỉ còn lại cô và một nhân viên khác.

    Cô không biết Matsushima Haruna chết như thế nào.

    Cô chỉ nhớ rằng đêm đó, Trưởng phòng đột nhiên gọi họ dậy, dẫn họ vào phòng giam Matsushima Haruna.

    Lúc đó Matsushima Haruna đã chết rồi..

    "Cô ấy toàn thân đầy máu, da thịt lộ ra ngoài bị rách nát, như bị ai đó đánh.. Trưởng phòng bảo chúng tôi xử lý thi thể của cô ấy, sau đó cho chúng tôi nghỉ phép."

    Khi họ quay lại biệt thự, có người nói khu vực phòng chứa đồ có vấn đề, như có ma.

    Vì vậy, mọi người không muốn đến khu vực phòng chứa đồ nữa.

    Và trong biệt thự thỉnh thoảng cũng xảy ra những chuyện kỳ lạ khác.

    Còn những giáo viên, đều gặp chuyện kỳ lạ và bị dọa chạy..

    * * *

    * * *

    "Lúc đó Matsushima Haruna giết ai?"

    "Teraoka Reiko."

    Là tiểu thư dẫn đầu việc bắt nạt Matsushima Haruna và Ozawa Saho.

    A Tú nói rằng gia đình Teraoka Reiko khá giàu, sau khi đến biệt thự, cô ta nhanh chóng chơi cùng với vài tiểu thư khác, cô ta hào phóng, những người khác cũng coi cô ta là thủ lĩnh.

    Ban đầu họ bắt nạt Matsushima Haruna, sau đó là Ozawa Saho.

    A Tú đã bắt gặp nhiều lần.

    Nhưng trưởng phòng không quan tâm đến chuyện này, nói rằng miễn là họ không gây chuyện lớn, không làm phiền đến bà ta, thì cứ để họ tự do.

    Vì vậy, những người khác trong biệt thự cũng giả vờ như không thấy.

    Các tiểu thư khác thì không cần nói, họ không dám đắc tội với Teraoka Reiko và những người khác, sợ mình trở thành người bị bắt nạt.

    "Lúc đó không chỉ Matsushima Haruna và Ozawa Saho bị bắt nạt đúng không? Còn ai nữa?"

    A Tú nuốt nước bọt, có lẽ không ngờ rằng Ngân Tô biết cả điều này.

    "Còn, còn có Satomi và Ayano, họ đến biệt thự trước Matsushima và Ozawa, trước khi họ đến.. Teraoka Reiko và những người khác đã lấy việc bắt nạt Satomi và Ayano làm niềm vui."

    "Satomi và Ayano đâu rồi?"

    "Khóa học kết thúc thì rời đi rồi."

    "Cô chắc chắn là rời đi, không phải chết?"

    A Tú gật đầu liên tục: "Là rời đi, tôi đích thân dẫn họ làm thủ tục và tiễn ra cửa.."

    A Tú có lẽ không nói dối.

    Vậy thì chuyện này, ngay cả A Tú cũng không biết, có lẽ chỉ có Trưởng phòng biết.

    * * *

    * * *

    Bây giờ tình hình của Matsushima Haruna và Ozawa Saho trong biệt thự đã khá rõ ràng.

    Họ bị các tiểu thư khác bắt nạt trong biệt thự.

    Matsushima Haruna và Ozawa Saho trong thời gian này vì một chuyện mà tuyệt giao.

    Sau đó Ozawa Saho tự sát chết.

    Cô ấy vì mối quan hệ với Matsushima Haruna tan vỡ, cuối cùng bị đánh bại, không chịu nổi đau khổ và tổn thương do bị bắt nạt, hay còn lý do khác thì chưa rõ.

    Sau khi Ozawa Saho chết, Matsushima Haruna nghi ngờ đã giết chết Teraoka Reiko, người dẫn đầu việc bắt nạt họ, và phân xác cô ta.

    Cái xác bị phân trên bãi cỏ đó có phải là của Teraoka Reiko không?

    Người chơi bị điều khiển để thực hiện một kịch bản nào đó, có lẽ là tái hiện lại cảnh Matsushima Haruna và Ozawa Saho bị bắt nạt.

    Người chơi trong thời gian này hoàn toàn không thể di chuyển.

    Nếu không nhanh chóng tìm được chìa khóa để vượt qua, người chơi sẽ sớm phải đối mặt với 'kịch bản' nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó khó mà thoát chết.

    Kịch bản tạm thời không có phần của cô, nhưng ai biết sau này có không?

    * * *Bây giờ vẫn phải làm rõ biệt thự Ngân Sơn đang làm gì.

    Ngân Tô trong lòng đã có suy đoán, nhưng chưa tìm được nhân chứng/vật chứng, đó chỉ là suy đoán, cốt truyện sẽ không tiến triển.

    Ngân Tô đẩy A Tú vào đống đồ.

    A Tú bị đẩy bất ngờ: "?"

    Cô đã nói rồi!

    Tại sao còn đẩy cô!

    Khi A Tú đang tức giận, Ngân Tô kéo cô lại, lấy ra một miếng băng cá nhân, dán lên vết thương của cô, "Cẩn thận chút, đừng so độ cứng của đầu cô với những thứ này."

    A Tú: "?"

    Không phải.. cô ấy có bệnh gì không?

    Ngân Tô sau khi hoàn thành việc tốt thì đẩy A Tú sang một bên, sử dụng kỹ năng nhận diện để quét qua phòng chứa đồ.

    【Một cây bút sáp màu gãy】

    【Bình hoa】

    【Chuông gió bị hỏng】

    【Bút】

    【Bàn】

    【Chân bàn】

    【Bụi】

    【Gạch lát nền】

    Phòng chứa đồ có quá nhiều thứ, rất nhiều chữ chồng chất lên nhau, Ngân Tô nhìn rất khó khăn.

    Chủ yếu là còn có giới hạn thời gian.

    Ngân Tô chỉ có thể vừa làm việc tốt vừa tìm kiếm.

    A Tú đầu chảy máu, choáng váng đi theo Ngân Tô - chủ yếu là muốn chạy cũng không được, con quỷ nhỏ mặc đồ đỏ cứ theo sau cô, cười quái dị.

    【Tấm ván gỗ dính máu】

    【Một chiếc áo bị rách】

    【Cái búa gỉ sét】

    【Hộp gỗ trống】

    【Đĩa phim · XXXX】

    【Đĩa phim · XXXXX】

    【Đĩa phim ·? 】

    Ngân Tô nhìn đống đồ, kéo A Tú lại, chỉ huy cô: "Dọn nó ra."

    Trên trán A Tú dán nhiều miếng băng cá nhân lộn xộn, nhưng không miếng nào cầm máu được, mắt cô gần như bị máu che kín.

    Lúc này còn bị Ngân Tô ép làm việc, đầu cô choáng váng từng cơn.

    Đống đồ gần như chất đến trần, xung quanh không có nhiều không gian, muốn dọn ra rất khó khăn, A Tú một mình hì hục dọn rất lâu, lâu đến mức cô cảm thấy mình đã ở đây mấy ngày.

    Khi tay A Tú đau đến tê liệt, cuối cùng cô nghe thấy tiếng của con quỷ nói: "Được rồi."

    Tay A Tú run rẩy, máu thịt lẫn lộn, nước mắt chảy ròng ròng.

    Ngân Tô kéo cái hộp lộ ra, bên trong là một số đĩa phim, đủ loại thể loại, tình cảm, kinh dị, chiến tranh..

    Ngân Tô rút ra đĩa phim có vấn đề.

    Đĩa phim có tên là "Trùng Lai Nhất Thứ", nhìn vào nội dung trên bao bì, đây là một bộ phim thiên về nghệ thuật.

    Ngân Tô lật mặt sau, phát hiện ở góc dưới bên phải có dán một nhãn.

    Trên nhãn vàng có chữ.

    【D3-037】
     
Trả lời qua Facebook
Loading...