Gian Thần. Chương 10. Hung Thủ Là Người Đó
Chưa đến ba phút thì cảnh sát chi viện đã đến. Đường Huy giao bốn tên cướp đường cho cảnh sát khác xử lý, sau đó cùng chúng tôi đến nhà Ninh Ninh Ninh tìm người.
Trên đường Tất Hồng Đào lại gọi cho Ninh Ninh Ninh mấy cuộc liền, nhưng mãi không có ai nghe máy.
Trước đây tôi chưa từng đến nhà Ninh Ninh Ninh, nhưng theo lộ tuyến mà Tất Hồng Đào chỉ cho thì tôi phát hiện đây rõ ràng là đường đến nhà tang lễ. Cuối cùng, xe của chúng tôi dừng ở một ngôi nhà ba tầng mầu trắng cách nhà tang lễ một con phố, tầng trệt là một tiệm rửa xe, Tất Hồng Đào nói tiệm đó là do nhà Ninh Ninh Ninh mở.
Sau khi chúng tôi xuống xe, Tất Hồng Đào đưa chúng tôi vào thẳng trong tiệm rửa xe và tìm mẹ của Ninh Ninh Ninh. Mẹ của Ninh Ninh Ninh nói từ hôm qua đến giờ con gái bà chưa về nhà, gọi điện mãi không có ai bắt máy, bà lo lắng không biết con gái có xảy ra chuyện gì không.
Tất Hồng Đào ngay lập tức nói chuyện Ninh Ninh Ninh thuê người hành hung lúc trưa cho mẹ cô nghe, lại nói sợ Ninh Ninh Ninh trong lúc hồ đồ làm ra chuyện ngốc nghếch, cho nên phải vào phòng Ninh Ninh Ninh tìm xem có manh mối gì không.
Mẹ Ninh Ninh Ninh sợ hãi, dù do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu với chúng tôi, sau đó dẫn bốn người chúng tôi đến thẳng cầu thang dẫn lên tầng hai căn nhà.
Lấy sáng của nhà Ninh Ninh Ninh không tốt, mà phòng của Ninh Ninh Ninh còn treo rèm cửa rất dày, khiến cả căn phòng tối om om.
Tôi vừa định bước vào phòng, Kiều Vỹ bèn giơ tay ngăn tôi lại, sáu đó một tay cầm bùa một tay cây gậy gỗ đào mini lách nhanh vào trong phòng, đồng thời niệm mớ kinh văn nghe cứ như ngoại ngữ của cậu ta.
Mẹ của Ninh Ninh Ninh càng sợ hãi, bà nắm chặt lấy cánh tay của Tất Hồng Đào liên miệng hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Tất Hồng Đào cũng không biết trả lời ra sao, thế là nhìn sang tôi cầu cứu.
Tôi nhanh chóng nói cho mẹ Ninh Ninh Ninh rõ về vụ tai nạn hai năm trước, cả chuyện chiếc nhẫn của người chết bị Ninh Ninh Ninh lấy mất. Tôi nói cho bà biết oan hồn của người chết ở trong chiếc nhẫn, hiện giờ phải nhanh chóng diệt trừ mới được, Kiều Vỹ là đang làm nghi thức trừ tà.
Tôi vừa giải thích xong, trong phòng Ninh Ninh Ninh ầm lên một tiếng, đồng thời còn loé lên ánh lửa. Tôi vội quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy một làn khói đen bay lên, trong làn khói ẩn hiện một khuôn mặt người đang vặn vẹo.
- "Phá!" cuối cùng Kiều Vỹ đã hét lên một từ tôi có thể hiểu, đồng thời cây gậy gỗ đào trong tay đánh tan làn khói đen.
Sau khi bị đánh tan làn khói giống như bị một lực hút hút đi, trong chốc lát chui hết vào ngăn kéo ở bàn máy tính. Kiều Vỹ lao đến mở ngăn kéo, và nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn.
- "Xem xem có phải cái này hay không?" Kiều Vỹ hỏi Tất Hồng Đào.
Tất Hồng Đào vội đến cầm lấy chiếc nhẫn lật qua lật lại xem, rồi gật đầu liên tục nói: - "Đúng, đúng, đúng, chính là nó!"
- "Uh! Biết rồi!" Kiều Vỹ đáp một tiếng rồi rút ra mười lá bùa châm lửa rồi ném xuống mặt đất, rồi ra hiệu Tất Hồng Đào ném nhẫn vào trong lửa.
Lửa cháy rất lớn, xem chừng ném vào lửa thì chỉ một lúc là sẽ chỉ có cái nhẫn trơn. Tất Hồng Đào vô cùng không nỡ nắm chiếc nhẫn trong tay, cuối cùng hôn nó hai cái rồi mới ném vào trong lửa.
Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn chạm lửa, trong phòng bỗng vang lên tiếng nữ giới khóc, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng nói lẫn trong tiếng khóc.
- "Tại sao.. tại sao lại trêu đùa tôi.. tôi yêu anh mà.. tại sao.."
Âm thanh này rất quen thuộc, là cô béo không sai!
Tôi cũng là lần đầu tiên đối diện với cảnh này. Tôi đạp cho Tất Hồng Đào một cước, rồi ấn vai hắn xuống quỳ trước đống lửa, rồi nói với hắn: - "Mau xin lỗi! Mau xin lỗi cô béo!"
Tất Hồng Đào thộn mặt ra một lúc, rồi cũng nhanh chóng dập đầu trước đống lửa nói xin lỗi, nói bản thân mình là kẻ khốn nạn bắt cá hai tay, nói bản thân mình yêu tiền lại còn háo sắc nên chịu phạt, còn nói bản thân không phải là người..
Tất Hồng Đào tự mình kiểm điểm, tôi cũng hướng về đống lửa lạy ba lạy.
Tiếng khóc nhỏ dần, cuối cùng Kiều Vỹ kéo rèm cửa ra và mở toang cửa sổ, tiếng khóc mất hẳn, tôi cũng nhìn thấy rõ một làn khói vàng từ cửa sổ bay đi.
- "Được rồi, cô ấy đi rồi." Tôi vỗ nhẹ vào vai Tất Hồng Đào nói hắn có thể đứng dậy được rồi.
Nhưng Tất Hồng Đào không lập tức đứng dậy, mà quỳ dưới đất bới tìm chiếc nhẫn trong đống tro.
Tôi vừa định cười nhạo hắn mấy câu, nhưng Đường Huy đột nhiên chạy vào phòng và kinh ngạc chỉ góc tường nói: - "Nhìn kìa!"
Tôi vội ngẩng đầu nhìn theo hướng Đường Huy chỉ, trong góc phòng có vài món đồ thu hút ngay ánh nhìn của tôi. Trước đó cửa không mở đèn lại tắt, trong phòng tối om căn bản không thể nhìn thấy trong góc đó có cái gì, hiện giờ phòng sáng lên rồi, những món đồ ở góc tường hiện rõ khiến tôi không thể thốt lên thành lời.
Nơi đó có một giá treo quần áo cao bằng người, trên đó có treo một bộ tóc giả và một chiếc áo khoác mầu đỏ đậm, bên dưới còn đặt một đôi ủng mầu đỏ -- đêm Trịnh Anh Kiệt bị giết, kẻ mà nhân chứng nhìn thấy chính là một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ và đi ủng dài mầu đỏ.
Ngoài áo và ủng còn còn có một chiếc hộp giấy lớn đặt bên cạnh giá treo quần áo.
Tôi và Đường Huy cùng đến bên chiếc hộp cùng một lúc và mở nắp chiếc hộp, bên trong chứa đầy những đồ silicon. Chúng tôi lôi hết đồ silicon trong hộp ra -- đó là một bộ silicon hóa trang, để hóa trang người gầy thành người béo.
- "Còn có đồ khác!" Đường Huy vừa nói vừa nói vừa lục soát một lượt. Tiếp đến keng một tiếng, một con dao
Dài cỡ một thước rơi khỏi chiếc hộp, trên thân dao thậm chí còn có vết máu!
Mười phút sau, một tốp cảnh sát đến nhà Ninh Ninh Ninh, căn phòng cũng bị niêm phong lại, chúng tôi những người không liên quan đều ra ngoài hết.
Ngoài con đao hung khí và dụng cụ Ninh Ninh Ninh dùng để nguỵ trang ra, cảnh sát còn tìm thấy trong máy tính của Ninh Ninh Ninh có lịch sử sử dụng dịch vụ chuyển cuộc gọi mạng, còn xác định được số mà cô gọi đều là Trịnh Anh Kiệt, thời gian chính là đêm ngày 1 tháng 6.
Mọi chứng cứ đều hướng về Ninh Ninh Ninh, tôi tin vết máu trên dao khi có kết quả xét nghiệm, cảnh sát có thể phát lệnh truy nã cô rồi.
Nhưng trong lòng tôi không hề có cảm giác nhẹ nhõm.
Sở dĩ Ninh Ninh Ninh đi giết người đều là vì oan hồn của cô béo tác quái, tất cả mọi chuyện đều không phải ý muốn của cô. Nhưng đáng tiếc cách nói này bất luận thế nào cũng không được phía cảnh sát công nhận được.
Đường Huy đưa ra kiến nghị cho tôi là trước khi có kết quả DNA phải tìm ra Ninh Ninh Ninh, và nói cô tự ra đầu thú, như vậy có thể không bị tử hình. Ngoài ra cậu ta còn bảo chúng tôi thử giải thích với gia đình Trịnh Anh Kiệt và Lưu Sảng, nếu như họ tin mọi chuyện đều do linh hồn của cô béo tác quái, cũng có thể rút lại tố cáo với Ninh Ninh Ninh.
Kiến nghị thứ hai của Đường Huy tôi không thèm để ý. Nếu như con trai tôi chết, đột nhiên có mấy thằng nhãi đến trước mặt tôi nói là do ma quỷ tác quái, kẻ giết con trai tôi cũng là do không điều khiển được bản thân, điều duy nhất tôi làm sẽ là đạp cho mấy thằng nhãi đó bay đi thật xa, cho nên trước mắt tôi chỉ có một con đường, chính là nhanh chóng tìm Ninh Ninh Ninh.
Buổi chiều và cả đêm đó, chúng tôi huy động tất cả các bạn học còn ở nhà chia nhau đi tìm Ninh Ninh Ninh, tôi cũng lái xe đi tìm cả một đêm trong thành phố, nhưng nỗ lực của chúng tôi không có kết quả. Cuối cùng đợi đến trưa ngày thứ hai cũng có tin tức của Ninh Ninh Ninh, nhưng đáng tiếc là cô đã chết, tự sát trong phòng tắm của một nhà nghỉ.
Trên đường Tất Hồng Đào lại gọi cho Ninh Ninh Ninh mấy cuộc liền, nhưng mãi không có ai nghe máy.
Trước đây tôi chưa từng đến nhà Ninh Ninh Ninh, nhưng theo lộ tuyến mà Tất Hồng Đào chỉ cho thì tôi phát hiện đây rõ ràng là đường đến nhà tang lễ. Cuối cùng, xe của chúng tôi dừng ở một ngôi nhà ba tầng mầu trắng cách nhà tang lễ một con phố, tầng trệt là một tiệm rửa xe, Tất Hồng Đào nói tiệm đó là do nhà Ninh Ninh Ninh mở.
Sau khi chúng tôi xuống xe, Tất Hồng Đào đưa chúng tôi vào thẳng trong tiệm rửa xe và tìm mẹ của Ninh Ninh Ninh. Mẹ của Ninh Ninh Ninh nói từ hôm qua đến giờ con gái bà chưa về nhà, gọi điện mãi không có ai bắt máy, bà lo lắng không biết con gái có xảy ra chuyện gì không.
Tất Hồng Đào ngay lập tức nói chuyện Ninh Ninh Ninh thuê người hành hung lúc trưa cho mẹ cô nghe, lại nói sợ Ninh Ninh Ninh trong lúc hồ đồ làm ra chuyện ngốc nghếch, cho nên phải vào phòng Ninh Ninh Ninh tìm xem có manh mối gì không.
Mẹ Ninh Ninh Ninh sợ hãi, dù do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu với chúng tôi, sau đó dẫn bốn người chúng tôi đến thẳng cầu thang dẫn lên tầng hai căn nhà.
Lấy sáng của nhà Ninh Ninh Ninh không tốt, mà phòng của Ninh Ninh Ninh còn treo rèm cửa rất dày, khiến cả căn phòng tối om om.
Tôi vừa định bước vào phòng, Kiều Vỹ bèn giơ tay ngăn tôi lại, sáu đó một tay cầm bùa một tay cây gậy gỗ đào mini lách nhanh vào trong phòng, đồng thời niệm mớ kinh văn nghe cứ như ngoại ngữ của cậu ta.
Mẹ của Ninh Ninh Ninh càng sợ hãi, bà nắm chặt lấy cánh tay của Tất Hồng Đào liên miệng hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Tất Hồng Đào cũng không biết trả lời ra sao, thế là nhìn sang tôi cầu cứu.
Tôi nhanh chóng nói cho mẹ Ninh Ninh Ninh rõ về vụ tai nạn hai năm trước, cả chuyện chiếc nhẫn của người chết bị Ninh Ninh Ninh lấy mất. Tôi nói cho bà biết oan hồn của người chết ở trong chiếc nhẫn, hiện giờ phải nhanh chóng diệt trừ mới được, Kiều Vỹ là đang làm nghi thức trừ tà.
Tôi vừa giải thích xong, trong phòng Ninh Ninh Ninh ầm lên một tiếng, đồng thời còn loé lên ánh lửa. Tôi vội quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy một làn khói đen bay lên, trong làn khói ẩn hiện một khuôn mặt người đang vặn vẹo.
- "Phá!" cuối cùng Kiều Vỹ đã hét lên một từ tôi có thể hiểu, đồng thời cây gậy gỗ đào trong tay đánh tan làn khói đen.
Sau khi bị đánh tan làn khói giống như bị một lực hút hút đi, trong chốc lát chui hết vào ngăn kéo ở bàn máy tính. Kiều Vỹ lao đến mở ngăn kéo, và nhanh chóng lấy ra một chiếc nhẫn.
- "Xem xem có phải cái này hay không?" Kiều Vỹ hỏi Tất Hồng Đào.
Tất Hồng Đào vội đến cầm lấy chiếc nhẫn lật qua lật lại xem, rồi gật đầu liên tục nói: - "Đúng, đúng, đúng, chính là nó!"
- "Uh! Biết rồi!" Kiều Vỹ đáp một tiếng rồi rút ra mười lá bùa châm lửa rồi ném xuống mặt đất, rồi ra hiệu Tất Hồng Đào ném nhẫn vào trong lửa.
Lửa cháy rất lớn, xem chừng ném vào lửa thì chỉ một lúc là sẽ chỉ có cái nhẫn trơn. Tất Hồng Đào vô cùng không nỡ nắm chiếc nhẫn trong tay, cuối cùng hôn nó hai cái rồi mới ném vào trong lửa.
Ngay khoảnh khắc chiếc nhẫn chạm lửa, trong phòng bỗng vang lên tiếng nữ giới khóc, tôi thậm chí còn nghe rõ tiếng nói lẫn trong tiếng khóc.
- "Tại sao.. tại sao lại trêu đùa tôi.. tôi yêu anh mà.. tại sao.."
Âm thanh này rất quen thuộc, là cô béo không sai!
Tôi cũng là lần đầu tiên đối diện với cảnh này. Tôi đạp cho Tất Hồng Đào một cước, rồi ấn vai hắn xuống quỳ trước đống lửa, rồi nói với hắn: - "Mau xin lỗi! Mau xin lỗi cô béo!"
Tất Hồng Đào thộn mặt ra một lúc, rồi cũng nhanh chóng dập đầu trước đống lửa nói xin lỗi, nói bản thân mình là kẻ khốn nạn bắt cá hai tay, nói bản thân mình yêu tiền lại còn háo sắc nên chịu phạt, còn nói bản thân không phải là người..
Tất Hồng Đào tự mình kiểm điểm, tôi cũng hướng về đống lửa lạy ba lạy.
Tiếng khóc nhỏ dần, cuối cùng Kiều Vỹ kéo rèm cửa ra và mở toang cửa sổ, tiếng khóc mất hẳn, tôi cũng nhìn thấy rõ một làn khói vàng từ cửa sổ bay đi.
- "Được rồi, cô ấy đi rồi." Tôi vỗ nhẹ vào vai Tất Hồng Đào nói hắn có thể đứng dậy được rồi.
Nhưng Tất Hồng Đào không lập tức đứng dậy, mà quỳ dưới đất bới tìm chiếc nhẫn trong đống tro.
Tôi vừa định cười nhạo hắn mấy câu, nhưng Đường Huy đột nhiên chạy vào phòng và kinh ngạc chỉ góc tường nói: - "Nhìn kìa!"
Tôi vội ngẩng đầu nhìn theo hướng Đường Huy chỉ, trong góc phòng có vài món đồ thu hút ngay ánh nhìn của tôi. Trước đó cửa không mở đèn lại tắt, trong phòng tối om căn bản không thể nhìn thấy trong góc đó có cái gì, hiện giờ phòng sáng lên rồi, những món đồ ở góc tường hiện rõ khiến tôi không thể thốt lên thành lời.
Nơi đó có một giá treo quần áo cao bằng người, trên đó có treo một bộ tóc giả và một chiếc áo khoác mầu đỏ đậm, bên dưới còn đặt một đôi ủng mầu đỏ -- đêm Trịnh Anh Kiệt bị giết, kẻ mà nhân chứng nhìn thấy chính là một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ và đi ủng dài mầu đỏ.
Ngoài áo và ủng còn còn có một chiếc hộp giấy lớn đặt bên cạnh giá treo quần áo.
Tôi và Đường Huy cùng đến bên chiếc hộp cùng một lúc và mở nắp chiếc hộp, bên trong chứa đầy những đồ silicon. Chúng tôi lôi hết đồ silicon trong hộp ra -- đó là một bộ silicon hóa trang, để hóa trang người gầy thành người béo.
- "Còn có đồ khác!" Đường Huy vừa nói vừa nói vừa lục soát một lượt. Tiếp đến keng một tiếng, một con dao
Dài cỡ một thước rơi khỏi chiếc hộp, trên thân dao thậm chí còn có vết máu!
Mười phút sau, một tốp cảnh sát đến nhà Ninh Ninh Ninh, căn phòng cũng bị niêm phong lại, chúng tôi những người không liên quan đều ra ngoài hết.
Ngoài con đao hung khí và dụng cụ Ninh Ninh Ninh dùng để nguỵ trang ra, cảnh sát còn tìm thấy trong máy tính của Ninh Ninh Ninh có lịch sử sử dụng dịch vụ chuyển cuộc gọi mạng, còn xác định được số mà cô gọi đều là Trịnh Anh Kiệt, thời gian chính là đêm ngày 1 tháng 6.
Mọi chứng cứ đều hướng về Ninh Ninh Ninh, tôi tin vết máu trên dao khi có kết quả xét nghiệm, cảnh sát có thể phát lệnh truy nã cô rồi.
Nhưng trong lòng tôi không hề có cảm giác nhẹ nhõm.
Sở dĩ Ninh Ninh Ninh đi giết người đều là vì oan hồn của cô béo tác quái, tất cả mọi chuyện đều không phải ý muốn của cô. Nhưng đáng tiếc cách nói này bất luận thế nào cũng không được phía cảnh sát công nhận được.
Đường Huy đưa ra kiến nghị cho tôi là trước khi có kết quả DNA phải tìm ra Ninh Ninh Ninh, và nói cô tự ra đầu thú, như vậy có thể không bị tử hình. Ngoài ra cậu ta còn bảo chúng tôi thử giải thích với gia đình Trịnh Anh Kiệt và Lưu Sảng, nếu như họ tin mọi chuyện đều do linh hồn của cô béo tác quái, cũng có thể rút lại tố cáo với Ninh Ninh Ninh.
Kiến nghị thứ hai của Đường Huy tôi không thèm để ý. Nếu như con trai tôi chết, đột nhiên có mấy thằng nhãi đến trước mặt tôi nói là do ma quỷ tác quái, kẻ giết con trai tôi cũng là do không điều khiển được bản thân, điều duy nhất tôi làm sẽ là đạp cho mấy thằng nhãi đó bay đi thật xa, cho nên trước mắt tôi chỉ có một con đường, chính là nhanh chóng tìm Ninh Ninh Ninh.
Buổi chiều và cả đêm đó, chúng tôi huy động tất cả các bạn học còn ở nhà chia nhau đi tìm Ninh Ninh Ninh, tôi cũng lái xe đi tìm cả một đêm trong thành phố, nhưng nỗ lực của chúng tôi không có kết quả. Cuối cùng đợi đến trưa ngày thứ hai cũng có tin tức của Ninh Ninh Ninh, nhưng đáng tiếc là cô đã chết, tự sát trong phòng tắm của một nhà nghỉ.