Chương 7:
[BOOK]Trương Hồng Quang vừa bước ra khỏi thang máy. Thấy ba đứa trẻ đứng trước cửa nhà có phần hơi ngạc nhiên. Thường thì giờ này, Trương Diên cùng Đổng Tử Nghị sẽ có lớp học thêm buổi tối. Trong đầu đang nghĩ vậy liền thấy đứa con trai tiến đến xốc cổ áo mình.
"Trước hết, ông hãy trả lời cho tôi: Tại sao lại làm vậy với mẹ tôi? Tại sao lại lừa dối mẹ tôi như thế hả? Trả lời tôi ngay lập tức!"
Trương Diên lao về phía bố mình. Ông ta thấy vậy cũng có phần hơi bất ngờ.
"Con trai, con nói gì thế! Bố không hiểu ý con!"
Trương Hồng Quang liền lấy tay kéo tay hắn ra nhưng không có tác dụng. Đổng Tử Nghị và Đổng Vân thấy thế cũng hoảng hốt chạy lại phía hai người, gỡ tay Trương Diên ra khỏi người ông già kia, nhưng cũng không tác dụng. Tay hắn ngày càng siết chặt, nổi rõ các gân xanh.
"Mẹ tôi một lòng chung thủy với ông, vậy mà ông lại dám làm trò bậy bạ sau lưng mẹ tôi! Ông nghĩ tôi là ai mà tôi không biết chắc! Nếu chút nữa người bước ra là cái người ông ôm ấp hôm ở quán hát, ông nghĩ mẹ tôi sẽ như thế nào?"
"Bố, bố.."
Ông Trương không thể cãi lại được nữa.
"Mẹ tôi đã làm gì có lỗi với ông hay sao? Hay mẹ tôi chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ giỏi giang. Vậy ông hãy nói cho tôi nghe xem: Như nào mới là đẹp? Như nào mới là giỏi giang?"
Hắn gầm lên như một con mãnh thú chuẩn bị nuốt con mồi. Cánh cửa nhà đột nhiên bật mở, hai người phụ nữ đi ra. Tiếng cửa kẽo kẹt lọt vào tai Trương Diên khiến hắn bất giác rùng mình. Rồi đột nhiên có một cánh tay chen giữa hắn và Trương Hồng Quang rồi đẩy nhẹ anh ra.
"Anh có sao không?"
Người đó hỏi Trương Hồng Quang, rồi quay sang nói với anh:
"Cậu kia, cậu tính giết người hả? Cậu có biết làm như thế chồng tương lai của tôi có thể đi đời rồi không? Đúng là đồ không có nhân tính!"
Nói đến đây, ai cũng bất ngờ trước ba chữ "chồng tương lai" phát ra từ miệng cô gái kia. Đột nhiên, từ người Trương Diên tỏa ra sát khí vô cùng nguy hiểm, bàn tay nắm chặt, sự tức giận gần như lên đến đỉnh điểm. Đổng Vân vội nắm lấy cổ tay hắn, muốn kiềm chế đi một phần sự tức giận trong cơ thể hắn. Cô lay lay tay hắn:
"Anh Trương Diên à, bình tĩnh chút đi! Đừng manh động!"
Cô chỉ nói được có thế.
Đổng Tử Nghị nhìn về phía Lục Hạnh. Bà đang suy sụp, tay phải nắm lấy tay nắm cửa, người như sắp gục ngã. Nhanh tức khắc, anh ta liền chạy tới đỡ lấy bà. Mọi thứ dường như sắp sụp đổ.
Trương Hồng Quang vội nắm lấy tay cô gái đó và vỗ về:
"Kiều Kiều, đây là chuyện của gia đình anh, mong em đừng tham dự vào. Bây giờ anh sẽ bắt xe đưa em về nhà trước, tối anh sẽ đến với em, được chứ! Ngoan, em muốn có túi xách phiên bản giới hạn làm quà sinh nhật rồi đúng không? Ngày mai anh sẽ dẫn em đi mua!"
Ông ta hứa hẹn, còn cô gái kia thì như một chú cún gật đầu lia lịa. Trương Diên càng tức hơn, ông ta có thể bỏ ra số tiền lớn mua túi xách bản giới hạn cho tình nhân, mà không thể mua nổi chiếc bánh kem trong ngày sinh nhật của mẹ hắn.
"Các người cũng thấy rồi đấy! Trong lòng tôi đã có Bạch Kiều! Cô ấy là người tài năng, lại còn là xinh đẹp. Tôi bị thích cô ấy ngay lần đầu gặp mặt. Nếu bà và con trai đồng ý thì chúng ta sẽ duy trì mối quan hệ như thế này, tức là trước mặt là vợ chồng ấy, mỗi tháng tôi sẽ chu cấp cho hai người khoảng mười nghìn tệ, mong rằng không làm phiền tôi với Tiểu Kiều! Được chứ?"
Trương Hồng Quang ngồi trước mặt vợ và con trai tại bàn trà trong nhà. Lúc này, không khí trong nhà trùng xuống. Lục Hạnh lúc này thì vô cùng đau khổ, gương mặt bà bơ phờ không chút sức sống. Trương Diên thì không còn gì để nói nữa, đứng dậy đi vào phòng. Vài giây sau, hắn đi ra, đặt lên bàn trà một tờ giấy.
"Đây là đơn ly hôn! Mọi thông tin tôi đã điền thay rồi, giờ chỉ cần chữ kí thôi!"
Nói xong, hắn đưa cho mẹ mình một cây bút:
"Mẹ kí đi ạ! Từ giờ, con sẽ chăm sóc cho mẹ, và sẽ là người nam duy nhất có quan hệ huyết thống với mẹ!"
Sau khi nghe xong những lời đó, mắt Lục Hạnh lại ngấn nước mắt. Bà cũng không nghĩ con trai đã suy nghĩ cho bà như thế rồi, chỉ biết nhìn về hướng con trai đang đứng. Còn Trương Hồng Quang nghe xong thì vô cùng tức giận, ông ta đập bàn:
"Này, cái thằng nghịch tử kia! Mày nên nhớ, mày vẫn là con tao, vẫn còn mang họ Trương đấy nhé! Đừng có mà hỗn láo!"
"Thì tôi cũng có nói sai đâu! Chỉ có tôi có huyết thống với ông thôi, còn những chuyện còn lại chẳng liên quan tới mẹ tôi!"
"Mày!"
"Con trai, đây là chuyện của bố mẹ. Con không cần phải bận tâm, việc chính của con là phải học để thi Đại học. Còn nữa ông ấy vẫn là bố của con, con không được nói chuyện với ông ấy như vậy!"
Bà Lục Hạnh đứng lên trấn an con trai sau khi kí xong đơn. Tay thì liên tục kéo hắn ngồi xuống. Bà ngay sau khi biết tin chồng ngoại tình, còn khiến người ta mang thai thì vô cùng sốc. Không muốn tin cũng phải tin sau khi nhìn thấy giấy khám thai của Bạc Kiều đem đến.[/BOOK]