Chương 20
Hắn nhìn theo Dung với vẻ mặt đầy lo lắng. Một bên là người cũ, một bên là vợ tuy chưa hẳn là vợ nhưng cô ta đã trọn đạo tào khang với anh không một lời than vãn. Thơ thì không rõ về tìm anh chỉ đơn giản là thăm và trị bệnh cho anh thôi hay muốn nối lại tình xưa. Anh muốn hỏi nhiều về chuyện chồng con của cô ấy ngần ấy năm mà không diễn đạt được bằng lời. Còn với Dung cũng sắp tròn ba năm bên anh hàng ngày hàng đêm rồi. Biết tương lai anh mịt mờ và chỉ là một người bệnh mà cô vẫn tận tâm chăm sóc, anh biết cả đời này có đốt đuốc cũng không thể tìm ra được. Nhưng bản thân anh giờ không nói được thì cũng như tàn phế một nửa, anh muốn trở lại bình thường để được nói lên chính kiến của mình không thể làm thằng câm mãi. Vì thế mà theo lời của Thơ, anh quyết định sẽ đi điều trị một thời gian xem sao.
Hắn ngồi nắn nót cố gắng viết thêm vài dòng chữ nữa cho Dung, nhưng chốc chốc anh lại vò tờ giấy quăng xuống đất, hình như anh không ưng ý được câu nào của mình vừa viết ra. Thơ ngủ một giấc thật say rất lâu rồi tỉnh dậy, cô nhìn Hắn mỉm cười và bước ra khỏi phòng, chủ yếu là đi tìm bà Chơn để bàn về phương án trị bệnh cho Hắn. Hai ông bà lắng nghe Thơ trình bày và dự định sẽ chở Hắn lên Sài Gòn trong buổi chiều hôm ấy. Bà Chơn thì đồng tình ngay không đắn đo suy nghĩ gì hết. Chỉ ông Chơn trông còn lưỡng lự, ông nói:
"Vậy phải cho con Dung theo chăm sóc cho chồng nó chứ?" Ông là có cố ý nói như vậy. Bà Chơn lườm lườm nhìn ông. Còn Thơ giờ mới vỡ lẽ:
"Vậy Dung là vợ của anh ấy hả bác? Cô ấy còn trẻ quá mà, con cứ tưởng.."
Ông Chơn lại tiếp:
"Nó nhỏ hơn thằng Hắn có tám tuổi, cũng bình thường thôi mà." Thơ hơi sựng lại rồi nói:
"Nhưng lần đi này, hai bác thử giao anh ấy cho con, trên đó cũng có các điều dưỡng được đào tạo bài bản, chăm sóc rất đặc biệt tốt, gần gũi và thân thiện như ở nhà, chuyện này không cần lo đâu ạ! Tầm một tháng tới ba tháng coi thử anh ấy có kết quả gì không rồi mình tính tiếp."
Ông Chơn cũng còn lưỡng lự:
"Chuyện quan trọng vậy phải hỏi coi hai vợ chồng nó có đồng ý không đã!" Bà Chơn chống chế tiếp theo: "Để bác đi nói chuyện với con Dung trước. Con ngồi nghỉ chút đi, chờ bác." Hai ông bà già cứ như hai phe chống đối nhau ngay trước mặt Thơ. Mẹ chồng vừa mở lời thì Dung đã hiểu hết ý của bà, Dung thưa lại: "Anh Hắn cũng đã đồng ý thì con không có ý kiến gì nữa, chỉ mong là anh ấy sẽ sớm bình phục là tốt nhất rồi mẹ!" Bà gật đầu cười: "Vậy là ổn rồi con, con cứ ở đây hay về nhà đều được, mẹ không khó khăn gì hết, tùy hết vào con!"
Dung biết được là Hắn phải đi trong chiều nay, cô vào phòng để lo soạn quần áo cho Hắn. Vừa vào phòng, Dung thật hết hồn trước hình ảnh lạ lẫm của anh ta trong bộ đồ tây thật bảnh bao, lịch lãm và trí thức hẳn ra khác hẳn ngày thường. Cô sững sờ trân mắt nhìn anh một lúc. Hắn đang lấy đồ trong tủ ra thì thấy Dung, anh cũng quay đầu nhìn cô. Cả hai chăm chăm nhìn nhau một hồi. Dung không biết nói gì, cô lặng lẽ lại xếp những bộ đồ anh vừa lấy ra. Trong lòng cô luôn luôn vì Hắn mà biến động mãi không ngừng. Bất giác cô cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc đời bị sắp đặt sẵn của mình như vậy, dù cố gắng kìm chế lắm mà nước mắt cô vẫn rớt rơi.
Hắn nhìn thấy hết những biểu hiện buồn bã bên ngoài của Dung, anh muốn ôm cô một cái để tạm biệt nhưng lại không kịp, Thơ gõ cửa phòng và bước vào gọi to: "Xong chưa! Mình đi thôi anh ơi!" Giọng nói to rõ và ngọt ngào của Thơ làm Dung chợt rùng mình. Hắn nhìn Dung một ánh nhìn ấm áp rồi kéo vali rời đi khỏi phòng. Còn Dung ở lại với một khoãng trống rỗng mênh mang là buồn thấu cả ruột gan.
Hai ông bà Chơn tiễn con trai và Thơ ra tới cổng, hai người tranh thủ dặn dò con trai đủ chuyện. Hắn chỉ biết gật gật đầu mà thôi. Phút cuối cùng Hắn tranh thủ đảo mắt nhìn quanh như tìm xem có thấy Dung đi ra ngoài hay không. Dung vẫn không đi ra ngoài, cô ngồi thu mình trong một gốc và khóc, cô cũng chẳng rõ mình đang khóc vì điều gì nữa nhưng mãi vẫn chưa ngăn được nước mắt. Ông Chơn đi vào trong nhà trước, trông ông cố ý tìm xem Dung đang ở đâu. Ông nhẹ tay mở cánh cửa phòng nhìn vào, thấy Dung trong đó ông yên tâm khép cửa lại lắc đầu, chặc lưỡi, lầm bầm: "Không khéo nhà lại có thêm một người bệnh nữa.."
Bà Chơn biết Dung không thể nào không buồn được, nhưng trái tim người mẹ sẽ luôn vì con mình mà sẵn sàng ích kỷ với người khác. Dạo gần đây bà như quên hẳn đi những gì ban đầu đã hứa với Dung, bà mặc định Dung phải làm tất cả mọi thứ trong nhà mà không còn một chút động lòng nào. Ngôi nhà nhộn nhịp từ hôm tết đến giờ, hôm nay lại vắng thêm Hắn, vậy mà bà cảm giác như nhà hoang không người, sao trống trãi lạ lùng. Bà như cũng thấm trong lòng một nỗi buồn vô tận.
Hắn ngồi nắn nót cố gắng viết thêm vài dòng chữ nữa cho Dung, nhưng chốc chốc anh lại vò tờ giấy quăng xuống đất, hình như anh không ưng ý được câu nào của mình vừa viết ra. Thơ ngủ một giấc thật say rất lâu rồi tỉnh dậy, cô nhìn Hắn mỉm cười và bước ra khỏi phòng, chủ yếu là đi tìm bà Chơn để bàn về phương án trị bệnh cho Hắn. Hai ông bà lắng nghe Thơ trình bày và dự định sẽ chở Hắn lên Sài Gòn trong buổi chiều hôm ấy. Bà Chơn thì đồng tình ngay không đắn đo suy nghĩ gì hết. Chỉ ông Chơn trông còn lưỡng lự, ông nói:
"Vậy phải cho con Dung theo chăm sóc cho chồng nó chứ?" Ông là có cố ý nói như vậy. Bà Chơn lườm lườm nhìn ông. Còn Thơ giờ mới vỡ lẽ:
"Vậy Dung là vợ của anh ấy hả bác? Cô ấy còn trẻ quá mà, con cứ tưởng.."
Ông Chơn lại tiếp:
"Nó nhỏ hơn thằng Hắn có tám tuổi, cũng bình thường thôi mà." Thơ hơi sựng lại rồi nói:
"Nhưng lần đi này, hai bác thử giao anh ấy cho con, trên đó cũng có các điều dưỡng được đào tạo bài bản, chăm sóc rất đặc biệt tốt, gần gũi và thân thiện như ở nhà, chuyện này không cần lo đâu ạ! Tầm một tháng tới ba tháng coi thử anh ấy có kết quả gì không rồi mình tính tiếp."
Ông Chơn cũng còn lưỡng lự:
"Chuyện quan trọng vậy phải hỏi coi hai vợ chồng nó có đồng ý không đã!" Bà Chơn chống chế tiếp theo: "Để bác đi nói chuyện với con Dung trước. Con ngồi nghỉ chút đi, chờ bác." Hai ông bà già cứ như hai phe chống đối nhau ngay trước mặt Thơ. Mẹ chồng vừa mở lời thì Dung đã hiểu hết ý của bà, Dung thưa lại: "Anh Hắn cũng đã đồng ý thì con không có ý kiến gì nữa, chỉ mong là anh ấy sẽ sớm bình phục là tốt nhất rồi mẹ!" Bà gật đầu cười: "Vậy là ổn rồi con, con cứ ở đây hay về nhà đều được, mẹ không khó khăn gì hết, tùy hết vào con!"
Dung biết được là Hắn phải đi trong chiều nay, cô vào phòng để lo soạn quần áo cho Hắn. Vừa vào phòng, Dung thật hết hồn trước hình ảnh lạ lẫm của anh ta trong bộ đồ tây thật bảnh bao, lịch lãm và trí thức hẳn ra khác hẳn ngày thường. Cô sững sờ trân mắt nhìn anh một lúc. Hắn đang lấy đồ trong tủ ra thì thấy Dung, anh cũng quay đầu nhìn cô. Cả hai chăm chăm nhìn nhau một hồi. Dung không biết nói gì, cô lặng lẽ lại xếp những bộ đồ anh vừa lấy ra. Trong lòng cô luôn luôn vì Hắn mà biến động mãi không ngừng. Bất giác cô cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc đời bị sắp đặt sẵn của mình như vậy, dù cố gắng kìm chế lắm mà nước mắt cô vẫn rớt rơi.
Hắn nhìn thấy hết những biểu hiện buồn bã bên ngoài của Dung, anh muốn ôm cô một cái để tạm biệt nhưng lại không kịp, Thơ gõ cửa phòng và bước vào gọi to: "Xong chưa! Mình đi thôi anh ơi!" Giọng nói to rõ và ngọt ngào của Thơ làm Dung chợt rùng mình. Hắn nhìn Dung một ánh nhìn ấm áp rồi kéo vali rời đi khỏi phòng. Còn Dung ở lại với một khoãng trống rỗng mênh mang là buồn thấu cả ruột gan.
Hai ông bà Chơn tiễn con trai và Thơ ra tới cổng, hai người tranh thủ dặn dò con trai đủ chuyện. Hắn chỉ biết gật gật đầu mà thôi. Phút cuối cùng Hắn tranh thủ đảo mắt nhìn quanh như tìm xem có thấy Dung đi ra ngoài hay không. Dung vẫn không đi ra ngoài, cô ngồi thu mình trong một gốc và khóc, cô cũng chẳng rõ mình đang khóc vì điều gì nữa nhưng mãi vẫn chưa ngăn được nước mắt. Ông Chơn đi vào trong nhà trước, trông ông cố ý tìm xem Dung đang ở đâu. Ông nhẹ tay mở cánh cửa phòng nhìn vào, thấy Dung trong đó ông yên tâm khép cửa lại lắc đầu, chặc lưỡi, lầm bầm: "Không khéo nhà lại có thêm một người bệnh nữa.."
Bà Chơn biết Dung không thể nào không buồn được, nhưng trái tim người mẹ sẽ luôn vì con mình mà sẵn sàng ích kỷ với người khác. Dạo gần đây bà như quên hẳn đi những gì ban đầu đã hứa với Dung, bà mặc định Dung phải làm tất cả mọi thứ trong nhà mà không còn một chút động lòng nào. Ngôi nhà nhộn nhịp từ hôm tết đến giờ, hôm nay lại vắng thêm Hắn, vậy mà bà cảm giác như nhà hoang không người, sao trống trãi lạ lùng. Bà như cũng thấm trong lòng một nỗi buồn vô tận.