Ngôn Tình Đêm 999 - Song Hoanh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi songhoanh, 1 Tháng năm 2024.

  1. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Đêm 999

    Thể loại: Ngôn tình

    Tác giả: Song Hoanh​

    [​IMG]

    Văn án:

    Dung chợt bừng tỉnh, cô không xác định rõ được những gì Hắn nói mà cô nghe được là mơ hay thật nữa. Cô nhìn sang thấy anh vẫn còn say ngủ ngon lành. Cô lại cộng thêm một nữa, vậy ra đã là đêm thứ 999 rồi...

    Link góp ý:

    [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm của Song Hoanh
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng năm 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn chính là tên của Hắn: Trần Văn Hắn. Thế nhưng, từ lâu rồi người ta không biết gọi Hắn là gì nữa. Ngày trước, Hắn giống như một con mọt sách. Suốt ngày Hắn học, lúc nào cũng học. Học không nghỉ, đọc không ngừng và không biết mệt mỏi. Học là niềm say mê tột cùng đối với Hắn, mà Hắn học giỏi thật, lại cực kỳ thông minh. Cái sự thông minh của Hắn luôn làm cho thầy cô, bạn bè ai ai cũng trầm trồ thán phục. Với những bài toán hốc búa, thì cậu ta chỉ cần chau mày lại, nhăn nhó, gật gật, lắc lắc vài giây, thế là xong, là như có một phép thần thông nào đó xuất hiện..

    Nhưng, hình như ngược lại với sự học giỏi, thông minh kỳ lạ kia là tồn tại thêm một con người khác trong Hắn. Hắn rất lập dị, không hề quan tâm và chơi thân thiết với một người bạn nam nào cả. Hắn là một con người rất khó gần, khó tiếp xúc. Có người còn mạnh miệng bảo: "Có tài mà không có đức thì cũng như không". Mà hình như Hắn cũng chẳng quan tâm tới ai bàn luận gì về mình cũng như không bao giờ cần biết đến sự có mặt của ai ở xung quanh cả. Đến những người thân quen gặp hắn ở trên đường, Hắn cũng không thèm quan tâm gật đầu chào hỏi. Có lần trên con đường đi tới trường, Hắn gặp một tai nạn té xe mà Hắn có thèm ngoái đầu nhìn thử xem là ai, họ có bị gì hay không! Thật không may, người đó chính là cô giáo dạy bộ môn tiếng Anh của lớp. Thế là Hắn thêm nổi tiếng tội: "Có tài mà không có đức". Vì cô giáo thấy học trò chạy ngang có kêu cầu cứu nhưng Hắn vẫn dửng dưng chạy tiếp. Dù bị kiểm điểm hạnh kiểm nhưng Hắn vẫn bảo mình không có lỗi gì cả. Hắn bảo đầu óc Hắn lúc nào cũng bận suy nghĩ và chỉ chăm chú một đường tới trường mà chạy thôi, nếu vừa suy nghĩ vừa chạy xe, rồi vừa quan tâm xung quanh mình có ai nữa thì nếu có tai nạn xảy ra đúng là lỗi của Hắn.

    Hồi đầu, ba mẹ Hắn vui mừng hãnh diện ra mặt lắm, vì gia đình vốn giàu có, bề thế, con trai út lại học giỏi, thông minh nữa. Mỗi lần có dịp lên Sài Gòn là họ cùng nhau tha không biết bao nhiêu là sách quý mang về cho cậu. Có vẻ sách là người bạn thân thiết nhất của cậu ấy, lúc nào học bài trong lớp xong là cậu quay sang đọc với đủ loại sách, nào là triết học, khoa học, nghiên cứu gì cũng không từ hết. Sau những buổi học ở trường, về nhà là Hắn lại chui rút vào cái giang sơn với đầy sách là sách của riêng hắn. Hắn đã không thèm để ý bất cứ một trò chơi tuổi thơ nào của tụi nhóc bạn trong xóm cả..

    Thế rồi, càng ngày Hắn càng ít nói hơn, kể cả với cả ba mẹ của mình. Họ đã bắt đầu thấy lo lắng không yên, vì có vô số lời qua tiếng lại xầm xì, người ta bảo rằng nhà ông bà Chơn cho vay nặng lãi ấy, có thằng con học giỏi vô cùng nhưng giờ giống như thằng khùng điên chữ vậy! Có người còn bảo đó là "quả báo nhãn tiền" nhưng lại rơi trúng vào cậu, người con út trong tất cả ba người con trai của hai ông bà.

    Vào một ngày giữa học kỳ cuối của lớp mười hai, bỗng dưng cậu ta bị phát lên một triệu chứng kỳ lạ. Cậu thường ôm đầu khóc với vẻ bức rứt khó chịu vô cùng, có khi lại cười cười nói nói với chính mình ở trong phòng, tự chơi và đùa giỡn cũng với mình mình như một kẻ điên thực thụ, và Hắn đã chính thức không thể tiếp tục việc đi học được nữa.

    Cái đầu của cậu ta ngày càng đau nhức, nặng nề đến khó hiểu khiến cho cậu suốt ngày phải rên la kêu gào thảm thiết, có khi chịu không nổi cậu phải tự hành hạ mình bằng cách dùng sức của đôi tay đấm thật mạnh vào đầu, khi thì cậu đập mạnh đầu vào tường.. Mấy lúc ấy, hai ông bà ở nhà phải thắt lòng buộc dạ mà trói cậu lại trong một nỗi đau thấu cả tâm can. Bà mẹ lòng đau như dao cắt, mang cậu đi chữa trị khắp các bệnh viện lớn, nhỏ, uống biết bao nhiêu là thuốc mà tình hình cũng chẳng thấy thuyên giảm chút nào. Người thì bảo cậu bị trầm cảm nặng, người thì phán ngay bị thần kinh, nơi cho là rối loạn suy nghĩ, cảm xúc gì gì đó. Rồi bà bắt đầu tin dị đoan, đi khấn vái tứ phương, đi khắp các chùa chiền để cầu xin Phật Trời phù hộ và còn rước các thầy Pháp về làm bùa, phép và đốt tất cả thành tro hòa với nước cho cậu ta uống. Cuối cùng, tốn biết bao nhiêu là tiền bạc và công sức cũng chẳng thấy chút tiến triển nào. Hai ông bà lại buồn rầu, sống trong những ngày ảm đạm chưa từng có, sự già nua đã hiển hiện rõ ngay trên mặt họ qua từng ngày buồn bã.

    Bẵng đi một thời gian, người ta đã không còn nhìn thấy Hắn nữa. Lúc đầu, mọi người còn xầm xì đủ thứ, nhưng rồi sự vắng mặt quá lâu dần dần hình như người ta đã quên thật. Thỉnh thoảng, nếu có ai bất thình lình hỏi thì mẹ cậu lại trả lời qua loa rằng: "Nó đang sống cùng với hai anh trai ở trên Sài Gòn ấy mà!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2024
  4. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rồi bỗng nhiên vào một ngày rất đỗi bình yên, ở một làng quê thiệt nghèo chỉ duy nhứt nhà của Hắn là giàu nhất xã. Một cái tin giựt gân làm dậy sóng cả xóm ấp, làng thôn. Những tấm thiệp hồng báo tin vui của cậu Hắn đã được gửi đi khắp nơi. Người ta đã dần dà nhớ lại người con trai út của nhà ông bà Chơn với khuôn mặt khá đẹp trai, lại cao ráo và từng học rất giỏi ngày nào. Nhà hai vợ chồng ông bà cái gì cũng nổi tiếng, thuở còn nghèo khó ai ai cũng rõ. Rồi gia đình làm ăn gặp thời bỗng phất lên như diều gặp gió khiến người người, nhà nhà ai cũng phải nể ra mặt. Riết rồi hầu như gia đình nào cũng ít nhất một lần là con nợ của họ. Nhà có ba cậu con trai thì ai cũng học giỏi nhưng giỏi nhất và lập dị nhất vẫn là cậu út.

    Tin tức lan nhanh. Hai người con trai lớn của ông bà cũng đã được gọi về gấp gáp trong sự thúc giục một hai phải về ngay của mẹ. Cả hai đều hết sức bất ngờ trước sự sắp đặt táo bạo của mẹ mình. Ông Chơn thì quyết liệt phản đối và một cuộc cãi vã to tiếng đã xảy ra:

    "Tôi nói rồi, bà phải dừng ngay chuyện này!"

    "Con cũng không đồng ý đâu mẹ ơi, làm vậy, thất đức lắm!" Cậu hai Bằng lên tiếng.

    "Mẹ đừng có nghe lời thầy bói mà, chuyện xảy ra người ta đồn thổi đủ điều, khổ cả đôi bên mẹ à!" Cậu ba Thăng tiếp lời.

    "Nhưng giờ thiệp tao đã gửi đi hết rồi, làm sao mà rút lại được chứ! Bộ bây không thương thằng út sao? Nó cứ vậy hoài, sao tao sống nổi?"

    Nói xong thì bà uất ức, vừa bật khóc thành tiếng vừa nói:

    "Biết đâu trời thương, liều một lần mà cứu được nó."

    "Rủi không giúp được con mà mình vô tình hại thêm một đời người nữa, bà có nghĩ tới không vậy. Người ta là con gái nhà lành, tội lắm bà ơi! Mơ tưởng chi cái điều kỳ diệu ấy, đổ bể ra người ta cười cho thúi đầu. Con mình bệnh tâm thần đấy, điên chữ đấy, sao bà không bàn trước với tôi hả?"

    "Để tụi con đi hồi người ta! Được không mẹ?" Cậu hai nói.

    "Nói vậy chứ không dễ đâu anh hai, còn bên nhà gái nữa! Trời ơi, rối ren thiệt đó!"

    "Bà mời tổng cộng bao nhiêu khách, hả?"

    "Hết xã. Thêm lân cận nữa!" Bà trân mắt, vô hồn đáp lại. Ông nhà đập mạnh tay vào trán mình nói một câu đầy bất lực rồi bỏ đi:

    "Ôi! Thôi xong rồi!"

    Một ngôi nhà, vào ngày thường đã vắng tiếng cười, giờ thêm u ám. Xung quanh giống như một một màu đen tĩnh mịch bao trùm. Nhà không có con gái cũng chưa có dâu, người mẹ già cứ buồn rầu không màng dọn dẹp gì cả. Sự việc đã làm ảnh hưởng đến tất cả việc làm ăn của mọi người. Không ai ngờ, gần tới cuối đời bà Chơn lại buồn đau khổ đến như vậy thay cho sự mãn nguyện, tự cao của hồi nào. Ngày trước, bà là người mạnh mẽ, dám ăn dám nói, giờ lại sống khép kín e dè với tất cả. Thấy mẹ mình cứ một mực muốn tổ chức đám cưới, kiên quyết không cho hai anh em đi từng nhà để hồi, rối trí quá cậu ba đồng ý, an ủi:

    "Thôi mẹ đừng lo nữa, con sẽ làm liều theo ý mẹ vậy!"

    "Trời ơi, em điên thiệt hả! Chuyện này mà tới tai em Liên là em mất người yêu như chơi đó."

    "Từ từ rồi em sẽ giải thích cho em ấy hiểu. Chứ, em thương mẹ quá, tại lo cho út chứ mẹ đâu có ác ý gì, giờ em mà không chịu đi rước dâu thay thì mẹ sẽ làm sao. Còn bên đàn gái, họ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra cả. Thôi mình cứ rước về cho xong đám cưới rồi sau đó chắc sẽ có cách giải quyết khác thôi mà."

    "Trời ơi, thời nay sao lại có chuyện lạ lùng thế này chứ. Anh không ủng hộ quyết định của em với mẹ đâu!"

    Hai anh em ngồi gục đầu, tay ôm mặt nhìn xuống đất, còn ông Chơn thì tức giận đã bỏ ra khỏi nhà đâu mất. Họ tính cách nào cũng không thấy ổn thỏa, thiệt đằng này cũng hại đằng kia, nhưng có lẽ với họ thì tội tình và đáng thương nhất vẫn là cô gái xa lạ nào đó. Họ không biết gì nhiều về cô em dâu xấu số kia, chỉ nghe người mẹ nói loáng thoáng rằng cái đám cưới này phải lội bộ ngót nghét gần hai tiếng đồng hồ mới tới nhà bên đàn gái.

    Nhà cô dâu xa tít tận cánh đồng ở miệt dưới, không có xe cộ hay ghe, bè gì rước được hết. Bà may ở đâu mà sao khéo thật, âu cũng là duyên nợ và số phận cả hay sao ấy. Một người ở miệt trên đi cưới một người ở miệt dưới, một người thì loạn trí vì học và đọc quá nhiều sách, còn một người chỉ mới quen cái mặt chữ thì đã nghỉ học rồi, quanh năm suốt tháng chỉ biết tới đồng khô nắng cháy, và làm bạn với trâu, bò.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2024
  5. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là một cái đám cưới không ai trong gia đình mong muốn đã diễn ra. Nó chẳng tuân theo một tục lệ cổ truyền nào cả, không có đám nối, cũng chẳng có đám hỏi, từ ngày quyết định cho tới lúc diễn ra đám cưới không đầy một tháng. Cô dâu xấu số trong ngày cưới không biết được còn điều gì sẽ xảy đến với mình nữa, số phận cô dù sao cũng đã bạc lắm rồi. Cô bị mẹ kế ép duyên cho bằng được vì bà thấy người con trai riêng của mình dường như có tình ý đặc biệt với con của chồng, nên bà tìm mọi cách mà tống khứ cô đi khỏi nhà cho rảnh nợ. May đâu nhờ may mối, có vụ trao đổi như thế này thì hay biết mấy, chẳng những không tốn công đuổi cô đi cho khuất mắt mà bà còn nhận một số tiền khá lớn, như thế thì rõ là quá tốt cho bà rồi nên bà chẳng cần bàn qua tính lại với chồng trong nhà chi cho mất công. Mà từ hồi bà về đây chấp vá với ông thì đã lộ rõ nguyên hình là một bà mẹ ghẻ thứ thiệt, quyền hành trong nhà bà đều nắm hết. Bà đã dần tước đi quyền được đi học của con chồng, suốt ngày cho lầm lũi quần quật như con trâu phải cày, con ngựa phải chạy mà không được than vãn đến nửa câu..

    Đám cưới bên nhà gái diễn ra vô cùng nhạt nhẽo và buồn tẻ đến vô vị. Cô dâu không hề có bạn bè đến để chia vui, mà chính cô cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Ai đời, ngày nay đám cưới mà cô dâu không hề biết mặt chú rể. Mỗi lần có ai đó hỏi thăm chồng cô là ai, ở đâu, làm gì là cô thấy sợ lắm, không biết phải ăn nói trả lời ra làm sao hết. Dù đường xá khó đi và xa xôi cách trở mấy thì châm chước cho chuyện đi làm rể đã đành, nhưng ít ra cũng phải tới giáp mặt một lần chứ. Xung quanh cái đám cưới này dường như có điều bí ẩn lắm, cô thầm nghĩ như vậy nhưng không dám hỏi mẹ kế của mình.

    Vì đám cưới nhà gái chỉ làm đơn sơ lấy lệ, chủ yếu là ngày rước dâu vào sáng hôm sau. Dù mọi thứ đã chuẩn bị sẵn đâu vào đấy hết nhưng Dung cũng không tày nào chợp mắt được, cô cứ mông lung suy nghĩ về nhiều chuyện, và cô cảm thấy buồn hơn khi người anh khác cha với mình đã giận mẹ mà bỏ đi lúc sáng sớm. Trước khi đi anh còn nán lại nói với Dung rằng: "Nếu không hạnh phúc thì em cứ quay về nhé, đừng sợ gì cả". Cô hiểu rõ tình ý của anh nhưng trước anh còn có mẹ kế, dù sao cô cho rằng lấy chồng cũng là một cách tốt nhất để giải thoát chính mình khỏi những điều tiếng không hay, nên thôi cô tự trấn an mình phải vui vẻ mà chấp nhận cái sự thật này.

    Đến giữa khuya, lúc này có lẽ rượu đã thấm vào người cha cô rất nhiều, giọng ông cứ lè nhè, rè rè, chân đứng không còn vững nữa. Nhưng phải đến như thế thì ông mới nói nhiều hơn ngày thường một chút. Ông gọi con gái vang vang, Dung nghe thế là chạy ra đỡ ngay cha vào:

    "Sao ba uống chi nhiều vậy?"

    "Không, không.. sao!" Giọng ông đứt từng khúc.

    "Dì ép con lấy chồng kỳ quặc quá! Con buồn ba lắm hả? Ta là người cha khốn nạn, khốn nạn thật mà, không lo được cho con mình nữa!" Rồi ông lại khóc ngon lành, làm cô cũng sụt sùi theo.

    "Tự nhiên ba đi chấp nối với một người nhiều con làm chi, từng tuổi này còn phải nuôi thêm mấy đứa em con của dì nữa!"

    "Không biết cuộc sống của con sẽ ra làm sao, nếu khổ quá thì con phải cho ta biết! Ta chỉ mong con hết khổ, sống cho thiệt vui thiệt hạnh phúc thì ta mới không hận mình!"

    Nói xong ông lầm lũi bước ra ngoài, Dung nhìn theo dáng ông liu xiu mà xót lòng quá.

    Những người đưa, rước dâu ai cũng tấm tắc khen cô dâu chú rể đẹp đôi quá. Cô dâu thật giản dị với mái tóc qua khỏi vai, trên đầu đội mấn đỏ cùng chiếc áo dài đỏ truyền thống, còn chú rể thì mặc bộ đồ tây trắng, áo vest cũng màu trắng, trên ngực cài một bông hồng. Đám rước dâu đi qua những con đê làng nho nhỏ, hai bên là một màu xanh mướt trải dài của những đám mạ non. Lòng cô dâu cũng đang phơi phới vui trong dạ vì cái lo lắng đầu tiên về chú rể đã được sáng tỏ. Ai cũng chúc cô thật nhiều hạnh phúc, khen cô có phước phần lấy được chồng giàu sang..

    Nhưng đi được một quãng khá xa, thì dần dần cô dâu như nhận ra có một khoãng cách vô hình ghê gớm đang hình thành giữa hai người thì phải. Họ cứ lặng lẽ đi hết thửa ruộng này sang thửa ruộng khác và không ai nói, không ai hỏi ai một lời nào cả. Dù không được học hành tới đâu nhưng trong cô cũng suy nghĩ ra được những điều khó hiểu, tại sao anh lại lấy cô, một kẻ nghèo lại ít học như thế, trong khi anh khá điển trai, lại cao ráo, nhà giàu, học giỏi, thật là phi lý hết sức đây mà. Người đưa, kẻ rước, ai cũng dần dà ngấm mệt muốn dừng chân mà nghỉ ngay tại chỗ, người ta nghe rõ từng bước chân thình thịch, kéo lê đôi giày như không muốn nhấc nổi nữa, chốc chốc có người bật thành tiếng: "Ôi, mệt quá, đói quá, xa quá!" Có người thì: "Biết thế này, có được ngồi kiệu cũng không thèm đi đưa dâu.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2024
  6. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đoàn rước dâu về được tới nhà trai thì khách bên đây đã về gần hết, chỉ còn lại thưa thớt vài người phụ bàn chờ đãi bên nhà gái. Tất cả dường như muốn ngã lăn ra tại chỗ, không còn đủ sức để ăn nổi món gì nữa. Họ ngồi ngay vào bàn và chỉ chờ được tiếp nước. Người cha cô dâu nhìn thấy cơ ngơi bên nhà rể mà lòng ông không khỏi lo lắng, suy nghĩ, đúng là lạ đời thiệt, sao người ta lại cưới con ông, không biết sự thể bên trong như thế nào đây, mừng bao nhiêu thì ông cũng lo hết bấy nhiêu. Buổi tiệc gần tàn, ông đi lại thầm thì với con gái:

    "Nhà người ta giàu quá, có gì đó không ổn phải không con?"

    "Con cũng không rõ nữa! Miễn con nhẫn nhịn thì ở đâu chắc cũng sống được mà hả ba!"

    Ông nhìn con gái mà cố kìm không cho nước mắt chảy ra vì cảm thấy mình có lỗi và bất lực.

    "Con là cô gái hiền lành, biết nhường nhịn, chắc con cũng được nhà chồng thương quý! Chỉ có mẹ kế con hơi khác người nên mới ghét con, muốn gả bán con như vậy."

    "Dạ!"

    Cô trả lời mà nước mắt cứ rưng rưng. Thật ra từ nãy giờ cô đã nhận thấy có sự xa cách khó hiểu của những người chưa hề quen biết bên chồng, dường như ai cũng cố tình tránh né, cô cố gượng cười chào hỏi chứ đầy não nề trong dạ. Họ hàng nhà cô có người không thương còn thầm thì to nhỏ sau lưng: "Con Dung như chuột sa hũ nếp vậy" hay "Lọ lem mà lấy được hoàng tử mới tài cơ chứ, chuyện cổ tích là có thiệt.."

    Đến chiều tối thì khách khứa, xóm giềng, người thân hai bên lần lượt về hết. Cô tranh thủ gom chén bát, soong nồi, linh tinh để dọn rửa lần cuối. Cô thấy ba mẹ chồng và hai anh đều đối tốt với mình, họ hỏi thăm nhiều thứ về gia đình, cha mẹ và anh em, cô cũng thấy hơi bớt âu lo, đã có thể hỏi mẹ từng chuyện nhỏ, cái này, cái nọ, cái kia.. phải treo, phải cất, phải máng chỗ nào. Thoáng một cái, cô đã dọn dẹp đâu ra đấy, gọn gàng và ngăn nắp. Cả nhà nhìn vào không chê vào đâu được. Có lẽ vì thế mà ai cũng cảm thấy hối hận, thấy có lỗi thật nhiều với cô, mọi người đều buồn buồn không biết nói gì. Mãi đến gần giờ đi ngủ thì cô mới cảm nhận được rõ ràng một không khí nặng nề trùm phủ ngôi nhà. Hai anh thì đi đâu đấy mất tiêu, ba chồng lặng lẽ lên nhà trên đốt nhang rồi vô hẳn trong phòng, chỉ có mẹ là rối trí đi loanh quanh như đang muốn nói với cô điều gì mà chưa mở lời được, mãi một lúc thấy Dung cứ ngồi sớ rớ ở cái bàn tròn hoài dưới nhà bếp. Thỉnh thoảng vài con muỗi cứ đu bám dưới chân làm Dung phải phủi phủi cho bớt ngượng. Con dâu mới về chỗ xa lạ mà, chồng thì không thấy đâu, muốn hỏi mà sao cũng không dám. Cả hai mẹ con đều ngại ngần như nhau, nhưng một bên là ngây thơ không hiểu gì cả, còn một bên thì rõ rõ ràng ràng, là người sắp đặt đầu đuôi mọi chuyện.

    Ngồi một hồi, bà Chơn lấy cái quạt mo đưa cho cô, rồi bà nhìn cô mà nước mắt lưng tròng, rơm rớm.

    "Thôi, ngồi lát rồi vô với chồng con đi, phòng bên trái là của hai con đó, con mang đồ đạc vô trong đó mà sắp xếp lại, mẹ có sắm cho con cái tủ đồ riêng trong ấy, mai mốt mẹ sẽ mua thêm quần áo cho con."

    "Dạ!"

    "Con cần gì cứ nói với mẹ, ba mẹ thương con như con gái trong nhà, vậy nhe con!"

    Bà muốn nói thêm mà không biết nên mở lời như thế nào nên đành chầm chậm bước đi.

    Dung ráng ngồi thêm lát nữa thì mới dám vào phòng của mình. Mới mở cánh cửa bước vào thì: Một, hai, ba cuốn sách quăng trúng vào người cô tới tấp. Chưa kịp hoàn hồn thì thêm cuốn thứ tư, thứ năm, thứ sáu nữa. Cô bật khóc định chạy ra ngoài nhưng thấy người chồng đang đấm tay vào tường, cô hoảng quá chạy đến ngăn lại: "Anh ơi, anh sao vậy?" Hắn thôi không đấm nữa, giương đôi mắt nhìn cô, một cái nhìn xa lạ, ngu ngơ, khó hiểu. Cô bất ngờ tột độ, người cứ ngỡ như mình bị ai đẩy từ trên mặt đất rơi thõm bất ngờ xuống vực sâu. Cô như ngờ ngợ ra ngay điều gì, vậy ra hồi sáng là anh ba đi rước dâu. Đúng rồi, chồng cô và anh ba rất giống nhau, cô nhanh chóng nhận ra sự việc, lẽ nào sự thật bẽ bàng chính là đây, chứ cớ gì mà người ta lại đi cưới cô! Cô não nề, bần thần từ từ khụy người xuống đất. Ôi, lẽ nào chồng cô là một người điên, tâm thần hay sao, là một sự sắp đặt đây mà, chắc mẹ kế là người phải rõ tường tận chuyện này chứ, sao bà có thể làm vậy. Giờ cô phải làm sao cho phải đây, bỏ trốn? Không thể làm thế được, gia đình sẽ bị tai tiếng, còn không thì phải làm sao? Lòng cô rối bời bời. Cô khóc điếng trong lòng một lúc thì đứng dậy gom mấy cuốn sách bị quăng khi nãy xấp vào kệ cho ngay ngắn lại. Nhưng hễ cuốn sách nào để vào là cô bị ném ngay một cuốn khác cùng cái trừng mắt không ưng ý của chồng. Cô hơi bất ngờ trước một kệ sách đầy sách là sách, cô như lạc vào một mê cung sách vậy. Dù cô không được đi học nhiều nhưng cũng biết qua mặt chữ, cô đánh vần từng ngăn một có dán nhãn hẳn hoi. Nhìn mấy cuốn sách trên tay cô không rõ phải cất nó ở ngăn nào cho đúng để không bị quăng nữa. Cô tần ngần, lần lựa, cuối cùng đành để nó nằm ở một nơi còn nhiều chỗ trống hơn cả, thế là Hắn ta đứng dậy, đẩy mạnh cô qua một bên, lườm lườm, liếc dọc liếc ngang, lấy từng cuốn đặt lại theo ý mình, xong, anh quay sang trừng cô một cái. Tuyệt nhiên anh vẫn không nói gì, sợ quá, Dung riu ríu, xin lỗi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2024
  7. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn quay lại bàn tiếp tục ngồi đọc và mãi đọc, thỉnh thoảng lại lườm lườm nhìn về phía Dung. Cô thì nhìn dáo dát khắp phòng, chốc chốc cũng len lén nhìn anh. Đến khi cả người đã quá rã rời vì thấm mệt, nhìn chiếc giường ngủ được trang hoàng đẹp đẽ nhưng cô không dám lên đó nằm sợ lại bị anh đẩy bởi một lực rất mạnh như lúc nãy, nếu cô không phải nhà nông quen làm vất vả thì thể nào cô cũng té nhào xuống sàn đau đớn. Cơn buồn ngủ làm Dung không thể nào chịu đựng tiếp, nhìn quanh tò mò tới chán đôi mắt rồi cô đành nằm co ro ngay dưới chỗ ngồi của mình mà thiếp đi không hay biết.

    Bấy giờ cũng chỉ vừa tầm hơn mười một giờ đêm, hai người anh của Hắn đi đâu đấy mới về tới. Họ bắt gặp ngay mẹ mình đang len lén, rình rập, lo lắng ngoài cửa phòng của em, thì chạy lại ngăn mẹ:

    "Mẹ, mẹ làm gì thế!"

    "Lỡ rồi, để mai rồi tính. Mẹ cứ ngủ đi, em dâu rất hiền, chắc cũng dễ để mở lời mẹ à!"

    "Mẹ thấy có lỗi với nó quá. Tính chờ xem nó có mở cửa phòng chạy ra ngoài không, mẹ sẽ kêu nó sang ngủ cùng mẹ, mà nãy giờ hơn hai tiếng đồng hồ, sao thấy im ru à. Không biết tụi nó ngủ như thế nào, muốn gõ cửa mà.."

    "Trời ơi, thấy chưa! Mẹ làm chi rồi giờ có yên tâm gì đâu!" Cậu lớn nói.

    "Thôi, anh đừng trách mẹ nữa. Để em he hé mở cửa thử xem nào."

    "Bậy quá! Thôi cả nhà đi ngủ hết đi. Có lẽ là không sao đâu. Sáng tính!"

    Mọi người, ai về phòng nấy, và mỗi người cùng trằn trọc như nhau. Khuya, độ chừng hai, ba giờ sáng thì Dung bất ngờ bừng tỉnh dậy. Cô bàng hoàng ngỡ mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng không, đó là sự thật. Cô không biết kêu than với ai, đành ngậm ngùi nuốt ngược cay đắng vào trong. Cô nhìn quanh, thấy anh chồng đã yên vị ngon lành trên chiếc giường đẹp đẽ kia. Dáng anh ngủ rất thư thái, chỉ khi này nhìn anh thật hiền, thật đẹp, không dữ tợn như lúc thức. Cô chợt nghĩ tới mẹ chồng và tuyệt nhiên cô không có chút giận bà gì cả nữa. Ngược lại cô còn thấy lòng đầy cảm thông với bà. Có lẽ chồng cô học rất giỏi, giỏi lắm mới có cả một kệ sách to thế kia, chắc anh bị bệnh thì mẹ là người buồn đau nhất, chắc là mệt mỏi quá không đủ sức chăm sóc anh nữa nên mới cưới cô về đây mà. Thôi thì mình cứ sống và làm việc cho nhà này, chủ yếu để có chỗ ăn, chỗ ngủ là tốt lắm rồi, xem ra thì cũng đỡ hơn sống với mẹ kế! Chỉ khi suy nghĩ ra được như thế thì lòng cô thấy dễ chịu hơn. Cô đã không bận lòng về chuyện không vui xảy đến với mình nữa.

    Phòng của hai vợ chồng cô có cả nhà vệ sinh rất hiện đại riêng trong ấy luôn, rất rộng và thoáng, ngoài kệ sách to nằm dọc bức tường, kế đến là cái giường ngủ, một cái bàn dài hình chữ nhật mà chồng cô thường ngồi đấy đọc đọc gì ấy, một tủ đồ của anh, và một tủ đồ mới tinh của cô. Một cánh cửa mở ra là thông với cả gia đình, còn hai bên hông phòng là hai cửa sổ. Giữa trần nhà có một cái quạt to quay đều đều suốt. Cô thầm nhủ, có mơ thì cũng không dám nghĩ đến việc được sống trong một căn phòng sang trọng khoáng đãng, thoáng mát như thế này. Cô tỉnh hẳn, vệ sinh cá nhân xong thì Dung nhẹ nhàng quét dọn, lau căn phòng của mình thật sạch sẽ. Cô còn gom đồ dơ của Hắn còn để trong nhà tắm mà giặt hết để giết thời gian. Xong, cô mở nhẹ cánh cửa sổ nhìn thấy bên ngoài trời thấy bắt đầu sáng dần lên. Cô mở cửa phòng đi ra. Nhìn thấy mẹ chồng, cũng điệu bộ giống hôm qua, cô cười tươi với bà và lễ phép chào hỏi.

    "Thưa mẹ!"

    "À, ờ con. Hồi hôm con ngủ có được không?"

    Bà ấp úng từng lời một.

    "Dạ được, con không sao đâu mẹ!"

    Bà thở phào nhẹ nhõm.

    "Thằng Hắn, nó, nó dậy chưa con?"

    "Dạ, vẫn chưa!"

    Cô nhìn người mẹ thật đáng thương, thái độ bà đối với cô cũng như con cái trong nhà, thay vì sẽ uất ức, tủi phận, trách móc nhà chồng lường gạt cô, thì ngược lại cô lại thấy thương họ thật sự như thương thể chính mình. Cô như không màng đến việc hôm qua, cô đã ổn định tinh thần, họ coi mình là người giúp việc cũng được, cô sẽ làm tốt công việc này.

    Buổi sáng đó, hai người anh chồng phải trở lên Sài Gòn lại để đi làm. Cô được mẹ chồng dắt đi chợ xã. Mẹ đi trước, con dâu xách giỏ theo sau. Gặp người quen là bà hãnh diện giới thiệu ngay: "Nó, là con dâu tui, vợ thằng Hắn". Và đáp lại thường là những lời hỏi thăm, khen ngợi cậu út. Đến khi gặp được hai cô giáo đã từng dạy cậu Hắn thì Dung mới loáng thoáng hiểu thêm rằng, ngày trước anh ấy quả thật là một người học cực giỏi, thông minh nhất trường, học và đọc nhiều nên đầu bị đau chữa mãi không hết được nên mới sanh bệnh nặng như vậy..

    Suốt ngày phụ mẹ chồng những việc lặt vặt cơm nước, nhà cửa, chặt củi, gom dừa. Thời gian còn lại rảnh rỗi là nỗi ám ảnh của Dung. Mẹ chồng cứ bảo cô không có gì làm thì vào phòng nằm nghỉ, cô ậm ờ dạ dạ rồi cũng phải vô lại giang sơn riêng của chồng. Mà gọi là chồng chứ cô thấy xa cách lắm. Hắn vẫn trừng trừng nhìn Dung từng động tác, mà cô có dám làm gì đâu, chỉ quẩn quanh đứng ngay cửa sổ nhìn ra ngoài mãi. Cứ mỏi chân thì thun mình lại nằm tại một gốc đã thành thân quen.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng năm 2024
  8. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba tháng đã trôi qua. Dung đếm và cộng dồn mỗi khi bừng tỉnh giấc. Với cô qua được một đêm nào là muốn quên hẳn luôn đêm ấy. Cô sợ ánh mắt của chồng hờ nhìn cô mỗi đêm. Cô sợ đêm nào cũng dài đăng đẳng khi thức, lúc ngủ thì mộng mị bao trùm. Cô nhớ ba, nhớ những sự lo lắng chân thành của anh trai, nếu đời không tréo ngoe xui khiến cô và anh là anh em cùng sống chung trong một mái nhà thì tốt biết mấy. Cô hay suy nghĩ vẫn vơ trước khi ngủ mà rớt nước mắt.

    Hằng ngày, tới giờ cơm thì mẹ chồng hay mang vào và ngồi nhìn con trai ăn, vì đó là thói quen lâu rồi, nếu thay đổi lại sợ có chuyện nên bà chưa dám kêu Dung làm điều đó. Dung vẫn hay bị quăng sách vào người mỗi đêm khi bất chợt trong người anh không vừa ý chuyện gì đó, nên cô cũng sợ nguyên măm cơm mà rơi tung tóe thì còn tệ hại hơn nhiều, nên cô cũng chưa dám thử. Mẹ chồng nói với cô rằng từ ngày cô về, những món mà cô nấu có vẻ Hắn rất thích nên nhìn anh ăn được nhiều hơn trước. Nghe xong cô cũng thấy trong lòng có chút gì xốn xang khó tả. Mỗi ngày nhìn con ăn, bà cứ hay tỉ tê to nhỏ nói chuyện với con mà như độc thoại với chính mình: "Con Dung nó hiền, nó ngoan, nó tốt lắm! Con mà cứ mãi như thế này thì có ngày mất vợ đấy con biết không. Mẹ đã hứa với lòng là nếu sau ba năm con không có tiến triển gì thì mẹ sẽ trả tự do cho nó, mẹ tìm chỗ tốt mà gả nó, lo cho nó như con gái trong nhà. Nhưng mà mẹ không muốn vậy đâu, mẹ muốn nó là dâu mẹ, mẹ muốn con bình thường lại, chỉ làm người bình thường thôi, không cần con tài giỏi, thông minh gì nữa hết." Và lần nào bà cũng khóc nghẹn. Hắn thì cứ vừa ăn vừa nhìn mẹ, không biết anh có nghe và hiểu được hay không?

    Hắn bị bệnh tính ra đã mười năm, nếu so với trước thì Hắn đã đầm tính hơn rất nhiều. Hắn bị bệnh nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Việc tắm rửa vệ sinh thì không phải làm phiền tới ai. Hắn vẫn đọc sách mỗi ngày, chỉ có điều Hắn không nói năng gì hết. Ai hỏi gì cũng không trả lời, cứ giống như là bị câm và điếc vậy. Nhưng chuyện Hắn có hiểu mọi người xung quanh nói gì không thì không ai biết chính xác được.

    Một lần, ba chồng Dung chợt vô tình nhìn thấy con dâu từ cửa sổ nhìn ra xa xăm vô chừng vô định rất buồn bã. Ông bàn tính với vợ: "Hay là mình cho con Dung nó về thăm nhà vài bữa đi bà ơi! Nhìn nó mà tui đứt ruột, nếu tôi có con gái, tôi biết con mình bị gạt như thế thì tôi không chịu nổi đâu. Bà kêu thằng Thăng mau về đi, hồi đó nó đi rước dâu, giờ cũng phải ra mặt thay em mà đưa con Dung về, chứ để nó về một mình lại tội chồng thêm tội". Bà nghe cũng phải thế là cứ vậy mà làm. Cậu ba Thăng phải tức tốc về trong ngày, cậu biết mình ở xa không chăm được cho ba mẹ nên hễ ở nhà có việc gì cần gọi là cậu sắp xếp về ngay. Vì chuyện này mà bạn gái cậu hay giận dỗi mãi chưa chịu làm đám cưới. Cô muốn mình phải là nhất nhất, nếu có chồng có hiếu quá cô cũng không thích nên còn lần lựa nghĩ suy. Cô mà biết được chuyện bạn trai mình đã mặc đồ chú rể đi rước người con gái khác thì chắc không yên thiệt như lời cậu hai đã cảnh báo. Dù là không tin lắm như lời thầy đã phán, nhưng thâm tâm cậu vẫn hy vọng em mình sẽ có một ngày bình thường lại để anh thoát được sự giả dối này trong mắt thiên hạ.

    Đường về nhà Dung xa như thế nào thì cậu ba đã rõ, những con đường đê nhỏ xíu quanh co dọc theo những cánh đồng, lại qua mương, qua cầu khỉ rất nhiều không thể có một lựa chọn nào tốt hơn đi bộ. Cậu ba biết chuyện mình phải theo đưa Dung về cho phải lẽ thì ngán ngẫm lắm nhưng cậu không dám cãi lại. Dung thì hiểu chuyện, biết ý nên mạnh dạn thưa với ba mẹ chồng: "Ba mẹ để con về một mình cũng được mà. Quê con, nhà thưa và vắng lắm đâu có sợ ai nhìn thấy, mà nếu có gặp ai hỏi thì con nói chồng con đang bệnh không theo về cùng là được rồi, con cũng nói với nhà con như vậy! Sẽ không ai biết chuyện của anh Hắn đâu."

    Thấy con dâu hiểu chuyện như vậy, hai ông bà và cậu Thăng càng thêm ngậm ngùi. Cậu ba còn có chút ganh tị so sánh ngầm Dung với cô người yêu khó chiều của mình nữa. Còn về phần cậu Hắn, không rõ cậu có hiểu được gì không, mà thấy Dung soạn quần áo vô cái ba lô tự nhiên cậu hơi lóng ngóng khó hiểu. Biểu hiện của cậu rất lạ, cậu cầm quyển sách lên chưa đọc gì đã bỏ xuống, lại còn đi loanh quanh trong phòng mà thường ngày cậu có như thế đâu. Dung soạn đồ xong thì lấm lét đi nhẹ nhẹ lại gần anh nói nhỏ: "Em về thăm nhà thăm ba em! Anh nhớ ăn uống nhiều cho mẹ yên tâm! Em đi à!" Hắn vẫn không nói gì, nhìn Dung bằng cái nhìn rất khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2024
  9. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn vẫn không ra ngoài, cậu ta mở cánh cửa sổ he hé vừa đủ tầm nhìn hướng về phía đường đi ra cổng. Trước khi bước lên xe của cậu ba Thăng, Dung ngoái đầu nhìn lại ở gốc phòng mình như có chút gì đó lưu luyến. Căn phòng rộng rãi, thoáng mát, có ba cái cửa sổ nhìn ra ba hướng, nhưng nghĩ lại Dung thấy không khác gì một phòng giam lỏng chồng hờ của cô cả chục năm vậy. Cô suy nghĩ rất nhiều, cô muốn giúp chồng mình được trở lại bình thường nhưng anh ta chưa có thiện cảm gì với mình nên cô đành giống như pho tượng xuất hiện trong phòng vào mỗi đêm cứ như người câm.

    Hắn nhìn chiếc xe chạy đi khuất hẳn thì mới đóng chặt cái cửa sổ lại. Từ lúc có Dung về thì mới có một cánh cửa sổ được mở ra. Mà nó cũng chỉ được mở khi Dung vào phòng vào buổi trưa và buổi tối. Nơi ấy là cái gốc chết thân thuộc, là nơi bám víu duy nhất của cô mỗi khi vào mà không còn việc gì để làm nữa.

    Dung ngồi tròng chiếc xe ô tô, đôi mắt nhìn ra bên đường, buồn thăm thẳm, cô không hiểu sao mình cũng chẳng bao giờ vui cả. Hiếm khi nào cô cười vì cũng chẳng có gì vui để mà cười. Nhưng ít ra Dung còn biết nói, còn Hắn lại tệ hại hơn, đã không bao giờ cười lại còn không nói, cái thế giới đó chắc còn buồn chán hơn Dung nữa. Cô chợt nghĩ rồi ứa nước mắt. Cậu ba Thăng vừa lái xe vừa cố ý quan sát, thấy tự dưng không ai nói với ai điều gì mà Dung lại khóc. Anh thắng xe tấp vô lề đường, tế nhị hỏi: "Em dâu! Có sao không?" Dung chợt bừng tỉnh, lau vội nước mắt. Cô lắc đầu: "Dạ em xin lỗi! Mà anh ba dừng xe ngay đây cho em xuống cũng được rồi! Sẵn em vô chợ mua ít đồ rồi em về". Cậu ba Thăng biết là cô ngại nên nói vậy chứ có cái chợ nào ở đây, nhưng chính cậu cũng thấy ngại, ngại nhất là lúc anh giả làm chú rể tới giờ còn chưa thốt ra được lời xin lỗi nào.

    Cậu xuống xe mở cửa, rồi lôi cái bóp ra, anh lấy một số tiền toàn tờ mệnh giá to nhất, gấp lại, dúi vào cái túi đồ của Dung: "Em dâu, em nhận dùm anh đi mua quà gì về cho gia đình. Em thông cảm chỉ đưa em được tới đây thôi." Dung không chịu, cố gửi lại số tiền: "Anh ba cất lại đi, lúc về là mẹ có cho em nhiều lắm, em có làm gì cần tiền đâu". Cậu nói tiếp: "Bây giờ thì em không biết cần vào việc gì, nhưng rồi sẽ có chuyện nảy sinh sắp tới mà mình không lường trước được. Thí dụ em đi chợ mẹ sẽ đưa tiền em mua đồ ăn trong nhà, em muốn mua gì đó thêm cho thằng út hay cho bản thân em thì em đâu dám lấy tiền mẹ mua đúng không, nên em cứ giữ đi, coi như anh cho em gái cũng được mà! Anh biết em thiệt thòi và buồn nhiều lắm. Nhưng anh hy vọng em sẽ là người chữa lành hết các vết thương tâm lý của em trai anh, mặc dù bây giờ em là người đang chịu nhiều tổn thương nhất. Sự thật thà và hiền lành của em sẽ cảm hóa được mọi thứ." Dung hơi ngơ ngác khi nghe mấy lời cao siêu của anh chồng: "Nếu anh ba nói vậy thì em nhận, có lẽ em cũng sẽ cần sau này. Thôi em về đây. Em cảm ơn anh ba!"

    Đường đi xa quá lại không có một bóng ai. Từ nhỏ tới giờ Dung chỉ quẩn quanh ruộng vườn ở nhà chứ có đi đâu xa như thế này bao giờ. Dung cứ suy nghĩ mãi tại sao ông Trời lại khéo sắp đặt như vậy! Thiếu gì con gái trên đây sao không kiếm mà cưới, tại sao bà mai mối lại biết tới nhà Dung? Chắc hẳn bên trong còn điều gì mà cô còn chưa biết được nữa. Dung cứ lẫm lũi đi mãi, đi mãi, suy nghĩ hết chuyện này sang chuyện khác, nó nhảy liên tục, loạn xạ không đầu không đuôi gì cả.. Cuối cùng thì cô cũng về được tới nhà. Dung lẳng lặng đi nhè nhẹ xem có ai trong nhà và mọi người đang làm gì. Cô tò mò và rình rập như hồi nhỏ. Tức thì bị người anh trai phát hiện, anh hù lớn tiếng từ phía sau lưng làm cô giật bắn cả người, hốt hoảng mà ôm anh la hét. Cả hai anh em đều bất ngờ rồi buông nhanh ra, Dung trấn tĩnh lại: "Anh về hồi nào vậy? Ba và dì đâu rồi? Hai đứa em nữa? Sao nhà vắng hoe vầy nè." Anh nhìn cô buồn buồn nói: "Ba đang nằm trong nhà đấy! Mẹ anh bỏ đi đâu mất biệt rồi! Bà gom hết tiền và đi không một lời từ biệt, toàn là để lại đủ lời đồn đoán của thiên hạ. Giờ anh về phụ ba lo vườn tượt mà nuôi hai đứa nhỏ." Dung thẩn thờ chua xót trong lòng, thương cho ba mình quá đỗi. Hồi đầu ba chịu chấp nối với dì vì thương con vắng mẹ dạy dỗ, thương con của dì thiếu cha. Nhưng rồi mọi sự sau đó diễn ra theo hướng ngược lại. Dung thương ba nên cùng cam chịu không dám trách giận gì ông hết. Anh trai bất chợt hỏi Dung một câu làm cô ú ớ: "Dung! Em có hạnh phúc không? Chồng em có thương em, có tốt với em không?" Nếu không giỏi kiềm chế thì cô có lẽ sẽ òa khóc mất. Rồi Dung cũng ráng trấn tĩnh mình mà bình thản trả lời cho anh tin mình đang nói thật.

    Tối đó, được về ở nhà mình mà tự nhiên Dung không thể nào ngủ được, trong lòng cô cứ bồn chồn, lo lắng khó chịu làm sao ấy! Cô lại suy nghĩ nhiều về Hắn. Nếu trong căn phòng rộng lớn như thế mà có một mình Hắn suốt ngày suốt đêm thui thủi không một tiếng động, không có ai ở cùng thì buồn thấu xương mất. Sao anh có thể vì học mà thành ra như vậy nhỉ! Nhưng nếu anh không như thế thì làm gì có chuyện gia đình ấy đi cưới cô chứ..
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2024
  10. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung chập chờn suốt đêm thì cũng tới lúc trời sáng. Như thói quen thường ngày, cô dậy sớm thì quét nhà, quét sân, xong rồi mới vô bắt một ấm nước lên bếp lò, trong lúc chờ sôi thì cô đi rảo quanh nhà xem có rau, lá gì hái để nấu được một nồi canh cho buổi trưa không. Nước sôi, cô châm cho ba mình một bình trà nóng rồi cất vô cái vỏ làm bằng trái dừa khô để giữ ấm. Tiếp theo là cô múc cơm nguội ra chiên với tóp mỡ cho cả nhà ăn bữa sáng. Dung định bụng sẽ về ở lại nhà vài hôm, nhưng không hiểu sao cô thấy lòng mình không yên chút nào, nên cô tranh thủ làm nhanh buổi sáng, ăn vội miếng cơm rồi xin phép ba và anh được quay trở về nhà chồng. Ba cô còn nói đùa một câu: "Con gái bây giờ đúng thiệt thành con nhà người ta mất rồi." Dung đỏ bừng hai gò má. Trước khi đi, Dung dúi cho ông một nửa tiền của anh chồng đưa hôm trước. Hai cha con lại dằn co đùn đẩy một lúc thì ông mới chịu nhận. Anh trai Dung đứng nhìn theo bóng cô đi thật xa dần nhỏ lại rồi mới buồn bã trở vô nhà. Ba của Dung nhìn thấy cũng hơi xót xa trong lòng, ông thầm nghĩ: Âu đây cũng là một sự sắp xếp tốt nhất.

    Dung vừa về tới cổng thì thấy dáng dấp người mẹ chồng đã già nua mà còn hớt hải lo lắng chạy ra làm cô chợt thấy thương bà quá. Cô linh cảm như có chuyện gì đã xảy ra với chồng hờ. Liền hỏi ngay: "Mẹ ơi! Bộ ở nhà anh Hắn có chuyện gì sao?". Bà gật đầu lia lịa, nước mắt như muốn trào ra: "Con mau vào nhà đã, từ hôm qua con đi tới giờ nó không chịu ăn uống gì hết con ơi, lại đập phá, quăng sách tứ tung trong phòng, hình như nó tái phát lại giống như hồi mười năm trước."

    Dung chạy nhanh vô phòng bỏ lại bà ì ạch chạy phía sau. Tóc tai bà bù xù, mặt mày hốc hác chắc cũng suốt đêm không ngủ. Dung mở cửa nhìn thấy tay chân anh bị trói chặt lại bằng sợi dây dù mà thẫn thờ bàng hoàng, nhìn anh hoàn toàn khác lạ của ngày hôm qua. Tại sao lại như vậy? Dung cứ theo cảm xúc của mình mà chạy nhanh lại anh không còn một sự sợ sệt nào hết. Cô ôm anh nép vào mình như đang dỗ dành một đứa trẻ. Hắn lờ đờ nhìn Dung rồi đẩy mạnh cô ra. Mẹ chồng cô vừa vô tới. Bà nạt Hắn: "Sao con làm vậy hả? Con còn như vậy, nó bỏ đi luôn cho coi, hiểu không?". Dung đứng dậy ngăn mẹ chồng lại: "Mẹ ơi! Mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi, có con rồi, để con lo anh ấy cho. Không sao đâu mẹ!" Bà bất lực buồn nản bước ra ngoài. Dung đi khép cánh cửa phòng lại. Cô lại không sợ mà tiến về phía Hắn, cô cởi trói cho anh, rồi đi lấy khăn nhúng nước ấm lau chùi hết mặt và tay cho Hắn. Hắn vẫn không nói gì nhưng trông có vẻ ổn hơn. Hắn tự động đứng dậy, leo lên giường, thun người và lấy cái mền trùm kín đầu mình lại. Dung bắt đầu dọn dẹp sách bị quăng tùm lum dưới nền nhà, sau khi đã lau dọn sạch sẽ và ngăn nắp hết thì cô mới bước ra ngoài vội vã đi làm bữa cơm trưa.

    Dung làm luôn tay không nghỉ, thoáng chốc đã có cơm canh đủ đầy. Cô dọn sẵn một mâm cho ba mẹ chồng. Còn một mâm có hai cái chén hai đôi đũa thì mang vô phòng. Hai ông bà nhìn con dâu mà thấy thán phục lại bất chợt thấy tội lỗi trào dâng. Ông nói: "Bà thấy hậu quả chưa! Chỉ làm khổ con người ta thôi, thà mình mướn người làm rồi trả tiền cho họ lại không thấy tội lỗi. Trời ơi! Cứ nghĩ tới là phát bực à! Giờ thắng Hắn thì sao? Nó nặng lại rồi đó.." Bà nghe ông nói riết cũng thành vô cảm, bình thản đáp lại: "Thôi ăn đi, con Dung nó làm ngon lắm! Thì mình xem nó như con gái trong nhà, mình để của hồi môn cho nó sau này nữa. Tui nói rồi mà, dù ba năm nữa ra sao thì tui cũng chừa của cho nó. Chừng đó nó cũng còn trẻ có thể lấy được chồng khác mà.."

    Trong căn phòng vô cùng rộng rãi có đầy đủ bàn ăn, bàn đọc sách và một bộ ghế gỗ sang trọng nữa, nhưng Dung chỉ lau chùi thôi chứ chưa bao giờ dám ngồi thử lên bộ ghế đó. Cô để mâm cơm lên bàn ăn thì mạnh dạn đi lại giường lay lay kêu Hắn dậy. Cô không hiểu sao tự dưng mình can đảm lạ chỉ sau một đêm. Đây là lần đầu tiên cô thay mẹ chồng mang cơm vào ăn với Hắn. Cô khều khều mà thấy Hắn cũng không nhúc nhích, cô khều mạnh hơn và gọi to nữa: "Anh ơi! Dậy ăn cơm đi! Em đói lắm rồi!". Hắn xoay người gỡ cái mền ra. Dung sờ vào người Hắn đỡ dậy như bệnh nhân. Hắn nhẹ nhẹ đẩy tay cô ra. Cô nhìn dáng anh hơi liu xiu đi vệ sinh mặt mày rồi lại ngồi vào bàn ăn. Dung bới cơm sẵn cho Hắn, cậu ta ăn uống nhanh bình thường như không có chuyện gì xảy ra trước đó. Dung len lén nhìn và mừng thầm trong bụng vì điều cô lo sợ bị mâm cơm hất vô người đã không xảy ra.
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng năm 2024
  11. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mẹ chồng Dung sau khi ăn xong thì cứ lo lắng sốt ruột đi qua đi lại quanh quẩn ở trước cửa phòng con trai, thỉnh thoảng bà cũng muốn mở cửa vào để xem sao nhưng lại thôi, lại sợ ông chồng mình nói này nọ, nhưng trong dạ bà cứ lầm thầm: "Sao lâu vậy mà vợ nó chưa ra nữa, không biết nó có chịu ăn cơm không? Đói meo từ hôm qua tới giờ."

    Thấy Hắn ăn xong, Dung nhìn rồi cười rất tươi, không hiểu sao cô lại vui như vậy, mặc dù cô đang rất đói. Hắn nhìn Dung cười mà khuôn mặt vẫn tỉnh queo, rất thản nhiên, cứ như pho tượng biết đi thôi chứ không có cảm xúc, không biết nói và liệt luôn sợi dây cười. Hắn bước đi khỏi cái bàn ăn thì Dung mới bắt đầu lo cho cái bụng của mình. Thỉnh thoảng Hắn có quay lại len lén nhìn cô nhưng Dung thì ăn rất tự nhiên nên không nhìn thấy khoảnh khắc ấy.

    Thấy Dung mở cửa bước ra, mẹ chồng cô luýnh quýnh hỏi liền: "Sao hả con! Nó chịu ăn rồi hả?". Dung vừa dạ vừa cười rất tươi và hỏi lại: "Sao hôm qua ảnh lại như vậy hả mẹ? Mà nay con thấy khác quá! Anh không nhìn con bằng con mắt đáng sợ nữa." Bà trầm ngâm một lúc rồi như lóe lên hy vọng: "Hay là hôm qua con không có nhà nên nó giận nó không ăn." Dung nhìn bà rồi trong lòng cũng chợt ánh lên niềm hy vọng mong manh như bà.

    Tối đó là đêm đầu tiên Dung không thấy Hắn chăm chú cầm sách đọc như mọi khi nữa. Hắn cũng không còn lườm lườm nhìn cô như những ngày đã qua. Anh ta lên giường nằm vùi trên đó và có vẻ như ngủ rất ngon. Dung lại không biết làm gì, bình thường thì cô cũng chỉ ngồi buồn nhìn quanh rất tội nghiệp, thỉnh thoảng thì đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ tới lúc Hắn đi ngủ thì cô mới trải cái mền ra rồi nằm thu mình ở một gốc dưới nền gạch đã được lau dọn sạch loáng bóng. Chưa ai biết được cái bí mật làm vợ của cô là như thế, cô là người luôn sống ngập trong những suy nghĩ mình, cứ tự thắc mắc rồi tự trả lời, chứ thường ngày cô cũng có ai là bạn thân để tâm sự đâu, có lẽ vì thế mà càng nghĩ Dung càng đồng cảm hơn với bệnh tình của Hắn. Nhưng có lẽ Hắn có nỗi khổ tâm khác cô và áp lực cũng nặng nề hơn cô vì anh là một thanh niên tài giỏi được mẹ cha, dòng họ và thầy cô vô cùng kỳ vọng.

    Cô đã đếm từng ngày trôi qua để xem mình phải nằm ở đây cho tới bao lâu. Nếu mình mà không còn ở đây thì ai sẽ chứng kiến hành trình cô đơn của Hắn nhỉ! Sao trông Hắn tội nghiệp đến thế, một thân hình to lớn lại chứa đựng một tâm hồn trẻ con sao! Hay như cái xác sống không hồn, một pho tượng biết đi! Hắn sẽ phải sống như thế này tới bao lâu. Còn cô sẽ ra sao sau ba năm nữa..

    Hắn đi ngủ sớm làm cô cũng buồn buồn, rồi cô lại chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô đi vòng quanh các kệ sách và cố ý tìm xem có quyển sách nào đọc được và dễ hiểu thì lấy xuống xem thử. Ở ngăn nào cô cũng lấy vài cuốn và lật lật coi trong đó có chữ gì, thấy chừng không hiểu không biết thì cô cứ trả lại y cũ. Dung lần lượt đi từng ngăn sách nào là khoa học, triết học, y học rồi cô cho qua. Chỉ khi đến ngăn tâm lý, văn học thì cô mới thấy dễ đọc dễ hiểu hơn. Thế là cô tìm được một quyển truyện cổ tích và rút ra rồi cô đi lại cái bàn đọc của Hắn, bắt chước kiểu cầm sách và kiểu ngồi của Hắn nữa xem cảm giác nó như thế nào.

    Thật không dễ dàng gì với Dung, mới tỉnh queo là thế mà cầm quyển sách lên chưa đọc hiểu được đâu vô đâu cô đã gục ngay xuống bàn và ngủ ngon lành. Cô ngủ say sưa như chưa từng được ngủ vậy. Mà cũng phải, cả hai ngày lội bộ đi và về, rồi lao vào làm làm luôn tay không ngơi nghỉ, lại bị mất ngủ hết một đêm trước nữa. Còn Hắn vì đi ngủ sớm nên tự dưng đến giữa khuya thì bừng tỉnh hẳn. Hắn dáo dác nhìn quanh căn phòng. Thấy Dung ngồi ngay chỗ mình mà gục đầu xuống ngủ, cậu ta đi nhè nhẹ tiến lại gần rồi nhìn Dung rất lâu, chắc cậu cũng không muốn làm cô thức giấc nên lại nhè nhẹ đi về chỗ nằm của mình. Hắn lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái dành cho hai người nhưng chỉ mỗi mình Hắn ngủ, rồi hình như cậu cũng biết chột dạ hay sao ấy, cậu lấy cái mền nhè nhẹ đi lại đắp lên vai của Dung. Vì đêm vẫn còn dài nên nằm một hồi thì Hắn ngủ lại giấc thứ hai.

    Cứ như cái đồng hồ, đều đặn năm giờ sáng là Dung tỉnh giấc, cô hốt hoảng chưa kịp hoàng hồn vì sao mình nằm ngủ ở đây, theo phản xạ cô nhìn về phía chiếc giường ngủ của Hắn, thấy Hắn còn nằm yên đó thì cô bớt lo hơn, cuống cuồng đem dẹp quyển sách để thôi bị phát hiện. Cô đứng lên và cái mền trên vai rớt xuống làm Dung đờ người suy nghĩ: "Sao cái mền của anh ta ở đây nhỉ? Lẽ nào anh ấy đã đắp cho mình, sao như thế được chứ!" Cô len lén đi nhè nhè đem cái mền trả lại ở mép giường của Hắn rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...