Ngôn Tình Đêm 999 - Song Hoanh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi songhoanh, 1 Tháng năm 2024.

  1. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mới của Dung lại bắt đầu. Nhà chồng rộng thênh thang, vườn dừa thì bạt ngàn, nghe đâu hồi chưa có dâu thì nhà chồng cô cũng có thuê người tới dọn dẹp mỗi ngày phụ mẹ chồng. Nhưng từ ngày Dung về thì mất tâm không thấy bóng dáng người đó tới phụ nữa. Những ngày đầu mẹ chồng có dẫn cô đi chợ cho quen dần rồi từ từ giao hẳn luôn. Nên việc của Dung linh tinh trong nhà tới ngoài sân mà làm hoài không hết. Chỉ buổi trưa sau khi ăn xong thì hai ông bà Chơn bắt Dung phải vô phòng nghỉ rồi mới cho làm tiếp những chuyện lặt vặt khác. Mà Dung nào có muốn vô phòng nghỉ trưa đâu. Đó thật sự là những buổi trưa vô cùng tệ hại, cô chỉ biết đứng mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ chờ cho hết giờ rồi đi ra ngoài.

    Trưa hôm nay, Dung biết trong người có chút không được khỏe, người cứ mỏi nhừ, ê ẩm. Nên sau khi mang cơm vào cho chồng ăn xong thì cô ra ngoài luôn, cô lẩn trốn tầm nhìn của ba mẹ chồng mà len lén đi ra cái võng ngoài vườn nằm nghỉ. Thật ra, ba mẹ chồng không bắt cô làm gì cả ngoài nhà cửa, cơm hai bữa mà thôi, nhiệm vụ chính là chăm sóc cho Hắn, chỉ là cô không cam tâm ở không nhìn mọi thứ còn bừa bộn trước mắt, vả lại phải có việc gì làm suốt cho hết ngày thì cô mới không thấy buồn tủi nữa.

    Tối hôm đó, bỗng nhiên Hắn lại không quan tâm tới sách. Cậu lên giường ngủ sớm như đêm qua. Dung thấy vậy thì mừng quá, cô cũng có thể ngủ sớm theo vì trong người vẫn còn rất mệt. Nào giờ cô khỏe lắm có bệnh vặt gì đâu, tự nhiên đi về thăm nhà rồi trở lên thì trong người như yếu hẳn. Nhưng hai đêm nay đúng thiệt là chồng hờ của cô thay đổi lạ, mà cô mệt quá chỉ nghĩ được như thế thôi thì người đã lã đi rồi.

    Khuya, Hắn lại giật mình như đêm trước. Cậu lại nhìn quanh phòng ngay gốc Dung thường nằm, cậu nhìn lạ lắm có vẻ như là một người trí thức bình thường. Ánh mắt cậu có chút xót xa nhìn Dung. Bất chợt Hắn thấy người Dung cứ rút rút giựt giựt, rồi co rúm lại. Cậu lo lắng tiến đến gần, sờ vào người Dung nghe toàn thân nóng như lửa đốt. Cậu chợt lúng lúng không biết làm sao cả, tay chân lóng ngóng và sớ rớ, rồi cậu ra ngoài chạy sang đập cửa mạnh liên hồi nơi bố mẹ cậu đang ngủ. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cậu mới ra khỏi cái giang sơn riêng của mình.

    Ông bà Chơn nghe tiếng đập mạnh cửa thì hết hồn bật dậy ngay, cứ nghĩ con trai mình đang lên cơn nữa. Cánh cửa phòng mở ra họ nhìn thấy Hắn thì càng bất ngờ tột độ. Hắn không nói gì cả, chạy nhanh về phòng làm ông bà Chơn sợ chết được, đã già rồi mà cũng phải hốt hoảng chạy theo sau. Hình ảnh Dung nằm run cầm cập một gốc dưới cửa sổ, ông Chơn ngạc nhiên thốt lên: "Trời ơi! Sao lại đối xử với nó như thế này, nó là con bé hiền lành mà! Bà ơi, vợ chồng mình ác với nó quá đi thôi! Bà Chơn rưng rưng nước mắt, thật sự bà cũng không thể tin được:" Dung ơi Dung! Mẹ có lỗi với con quá, con bị sao thế này hả Dung? Ông Chơn lại quát lớn: "Sao trăng gì nữa, mau đi lấy thuốc hạ sốt cho con nhỏ! Còn mày, mau bồng nó lên giường ngay!" Hắn riu ríu làm theo, lần đầu tiên Hắn chạm vào thân thể một cô gái. Hắn cũng biết nhẹ nhàng đặt Dung xuống chiếc giường của mình, thấy cô vẫn mê man không biết gì, người cứ muốn co rúm suốt. Cậu kéo cái mền đắp cho Dung. Ông Chơn lại quát lớn: "Nó đang nóng đừng có trùm mền, đi lấy cái khăn nhúng nước ấm lau cho nó đi!" Không hiểu sao ông quên hẳn chuyện con mình là thằng đang bệnh mà nói và quát như với người bình thường. Hắn thì cứ răm rắp nghe theo mặc dù anh vẫn không hở môi một tiếng.

    Sau khi bà Chơn mang thuốc vào thì cố lay cho Dung tỉnh để uống thuốc rồi để nằm xuống lại. Cậu Hắn vẫn chăm chỉ lau trán liên tục. Ông Chơn thì lắc đầu nói: "Coi bộ không xong rồi, mình trả tự do cho con bé thôi!" Bà Chơn đáp lại: "Thì đợi nó khỏe lại rồi hỏi ý nó xem sao!" Hai người lại ngồi ở bộ salon gỗ, chờ Dung coi ngấm thuốc thì có đỡ hơn không? Một tiếng đã trôi qua, người Dung bắt đầu toát mồ hôi. Cô bức rứt khó chịu, lăn qua lăn lại, như có cảm giác khác lạ không an toàn không giống mọi hôm. Dung lờ đờ mở mắt ra, thấy mình thì nằm trên giường, cạnh bên là Hắn, cô hốt hoảng bật dậy, lại thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên ghế. Cô yếu ớt thốt lên: "Dạ ba mẹ ơi! Chuyện gì vậy ạ?" Hai người thấy cô tỉnh thì mừng quá, vội lại gần cô, ông nói: "Con thấy trong người sao rồi?" Bà Chơn lại tiếp: "Ráng tới sáng mẹ kêu bác sĩ tới khám cho con coi sao, giờ con ổn không hay là mẹ ở đây với con". Dung bối rối quá đỗi, không biết phải làm sao hết. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, giờ chỉ là gần ba giờ sáng. Cô ấp úng: "Con thấy khỏe rồi, hay là ba mẹ cứ về phòng ngủ đi ạ!" Hai ông bà thấy cũng phải nên như thế, cứ đợi tới sáng rồi kêu bác sĩ tới khám cho cô để yên tâm hơn.

    Dung nhìn Hắn ngại ngần, Hắn nhìn cô với ánh mắt trầm hơn. Cô thấy hơi xấu hổ và lo lắng, cái bí mật của cô bị lộ rồi sao. Cô trầm tư một lúc rồi lếch vô nằm sát mép giường quay mặt vào bên trong, cô ráng nói với anh một câu hơi giận dỗi: "Thôi, anh ngủ tiếp đi!" Và rồi cô cứ mặc kệ Hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2024
  2. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung mặc kệ Hắn thật, cô vẫn mệt và ngủ tiếp đi. Còn Hắn thì đi lại bàn sách, anh bật cái đèn bàn lên, ngồi đâm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Dung thường hay đứng. Chốc chốc anh quay lại giường nhẹ nhàng, rón rén lấy tay mình sờ nhẹ cái trán của Dung. Cô không hề hay biết gì cả. Anh nằm xuống cạnh mép giường phía ngoài, hai tay khoanh trên ngực và nhắm mắt lại.

    Về phần hai ông bà Chơn, sau khi về phòng thì mỗi người đều mang một nỗi niềm trắc ẩn riêng. Ông Chơn cứ hay chặc lưỡi kiểu không biết phải làm sao, rồi ông hỏi bà: "Giờ bà định tính làm sao đây? Đương không giờ kêu nó về nhà thì khác nào đuổi nó hả? Về nhà thì nó ăn nói làm sao với gia đình đây. Mà bà thấy thằng con mình có thay đổi đúng không? Hôm qua tôi la hét với nó mà nó râm rấp làm theo, thiệt lạ quá! À, nó còn biết chạy sang phòng kêu tôi với bà nữa." Bà cũng cùng suy nghĩ như ông, hai người bàn luận một hồi cũng chưa biết sáng mai phải nói làm sao với con dâu, phải xin lỗi Dung và gia đình như thế nào..

    Sáu giờ sáng, bác sĩ Tùng đã tới theo lời gọi của bà Chơn. Cậu ta là bác sĩ riêng của cả gia đình mà đặc biệt là cậu Hắn. Anh từng là đàn anh cùng trường học trên Hắn một lớp, vì thế nên anh biết rất rõ ràng về thành tích học ngày xưa vô cùng đáng nể của Hắn. Việc Hắn bị bệnh chính anh còn xót xa và tiếc nuối biết bao nhiêu. Lần nào tới kiểm tra sức khỏe, anh cũng kể chuyện này nọ cho Hắn nghe trong lúc khám. Nhìn ánh mắt mơ hồ của bệnh nhân mà anh như không tin vào sự thật lại như vậy. Anh bước vào nhà, vui vẻ chào hai ông bà Chơn, anh liền hỏi:

    "Mấy tháng nay em ấy ổn hơn không bác ạ?"

    Bà Chơn cười sởi lởi: "Ổn thì ổn mà lo thì vẫn còn lo con à, mà nay khám cho con Dung chứ không phải nó."

    Bác sĩ Tùng hơi ngạc nhiên chưa biết Dung là ai nữa. Bà Chơn chợt nhớ ra, hôm đám cưới mời sót bác sĩ mất rồi. Bà phân trần xin lỗi: "Ấy bậy quá rồi, hôm nhà có tổ chức đám cưới cho thằng Hắn mà quên mất tiêu bác sĩ. Trời ơi! Bác sĩ thông cảm cho, bà già này lú lẫn thiệt rồi."

    Bác sĩ Tùng nghe tin mà ngạc nhiên không biết nói sao nữa, anh ngầm hiểu đây là chuyện riêng của gia đình nên thôi không xen vào, anh lại hỏi:

    "Vậy giờ con khám cho cô Dung ở phòng nào Bác dẫn con đi với!" Bà Chơn đi trước, bác sĩ theo sau. Họ cùng bước vào căn phòng quen thuộc của Hắn. Thấy bác sĩ quen, Hắn lườm nhìn một cái rồi đứng dậy đi chỗ khác. Dung vẫn còn mê man ngủ trên giường. Bác sĩ lấy ống nghe và máy đo huyết áp ra làm nhiệm vụ. Xong, anh bảo không có gì nghiêm trọng lắm đâu, cả nhà đừng lo lắng, chỉ là cảm cúm thông thường do phản ứng của cơ thể khi quá mệt mỏi, suy nhược thôi. Anh cho thuốc và dặn kỹ với bà Chơn, rồi anh tranh thủ bắt chuyện với Hắn như mọi khi: "Em có vợ rồi à? Vậy thì phải mau hết bệnh mới được chứ, để hai người cùng chăm sóc qua lại, nếu không thì tội cô ấy lắm, hiểu không?" Hắn nghe như có vẻ hiểu, môi mấp mái như muốn nói mà hình như lâu rồi không nói chuyện nên trong cậu thật khó khăn phát ra tiếng. Bác sĩ nhìn biểu cảm của Hắn thì cảm thấy vui hẳn lên: "Ôi! Em sắp làm được rồi đó, từ từ thôi, không vội nhé, để bữa sau khi tới anh sẽ đem vài cuốn sách hay cho em nha!"

    Bà Chơn nấu cháo cho Dung ăn rồi ép cô uống thuốc. Sau khi uống hết hai lần trong ngày thì Dung đã khỏe trở lại bình thường. Tối đó, Dung được ba mẹ chồng kêu qua phòng ông bà để nói chuyện. Trước khi đi, Dung có quay lại nhìn Hắn: "Không biết ba mẹ gọi em qua có chuyện gì nữa!" Dung không biết Hắn có nghe hiểu gì không nhưng tự dưng cô cũng muốn bắt đầu nói chuyện với Hắn giống như mẹ chồng, chỉ nói thôi không cần nghe Hắn trả lời cũng được.

    Bà Chơn rơm rớm nước mắt, từ tốn nhìn Dung mà nói: "Dung à! Mẹ rất là xin lỗi con, mẹ biết con mình không bình thường nhưng vì tin lời thầy bói nên mẹ mới làm liều đi cưới con cho nó. Mẹ làm khổ con rồi. Giờ không đợi ba năm gì hết, con muốn như thế nào thì mẹ cũng làm theo hết." Dung ngơ ngác chưa hiểu hết ý mẹ chồng muốn nói gì, cô hỏi lại: "Mẹ nói vậy là sao ạ?" Ba chồng cô tiếp lời: "Là giờ nếu con muốn thì có thể trở về nhà để làm lại cuộc đời mới, lấy chồng khác cho hạnh phúc đi con, thằng Hắn nó chỉ làm khổ con thôi, không thể hy vọng tốt hơn được đâu." Dung nghe xong thì rớt nước mắt ngay, bất thình lình cô cảm thấy thật hỗn loạn không nói năng được gì. Ông lại tiếp: "Thôi con về phòng rồi suy nghĩ thêm chứ ba mẹ không ép con gì hết con hiểu không?" Dung "dạ" một tiếng lí nhí rồi xin phép về phòng.

    Dung nhè nhẹ mở cánh cửa phòng bước vào, thật lạ, đã là đêm thứ ba liên tiếp Hắn không ngồi vào bàn đọc sách. Hắn đã yên vị trên chiếc giường êm ái, nhớ tới hôm qua mà Dung còn xấu hổ, bằng cách nào cô đã có thể nằm được trên đó chứ, cô không thể nhớ ra nổi. Không biết Hắn đã ngủ hay còn thức, mặc kệ, đã quen rồi, Dung cứ lại cái tủ đồ lôi mền gối ra rồi lại cái gốc nhỏ của mình mà nằm xuống. Cô tưởng tượng ra cảnh của ngày hôm qua đã bị ba mẹ chồng bắt gặp cô nằm thu người ở đây, chắc vậy mà hôm nay họ gọi cô qua để nói những lời như thế. Ôi! Cái bí mật này không nên để cho ai biết chứ. Giờ thì cô biết phải làm sao đây, nếu muốn đi thì phải đi từ hôm mới về, bây giờ thì cô không hề suy nghĩ gì tới chuyện ấy nữa. Chỉ là nếu sau khi Hắn có bình thường trở lại mà không chấp nhận cô thì cô mới dám nghĩ tới chuyện tiếp theo thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2024
  3. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày, hai ngày rồi một tuần nữa đã trôi qua. Mẹ chồng Dung thấy cô cũng không có ý kiến gì về việc bà đã nói hôm trước. Bà thấy hơi thấp thỏm lo lắng. Ông Chơn cũng hay suy nghĩ về chuyện của Dung, thế rồi chợt ông kêu người đóng một cái giá võng mới bằng gỗ tốt hẳn hoi, xong thì mang vào trong phòng của Hắn và đặt để ngay chỗ cửa sổ, nơi Dung hay thu mình nằm một gốc ở đó. Dung thầm cảm ơn ba chồng rất nhiều, như thế là cô hết phải sớ rớ đứng, ngồi và nằm nơi ấy nữa, có cãi võng làm bạn rồi cô thấy thoải mải và vui hẳn lên. Cô dường như không nghĩ gì tới chuyện ba mẹ chồng đã đề cập tới hôm trước nữa.

    Bác sĩ Tùng lại đến. Cả nhà đều bất ngờ. Anh lấy cớ đến thăm và tặng hai vợ chồng Hắn vài quyển sách, hy vọng sẽ giúp được ít nhiều trong việc trị liệu ngôn ngữ và tâm lý cho Hắn. Bác sĩ xin phép ông bà Chơn và Hắn cho anh trò chuyện riêng cùng Dung một lát. Ông bà Chơn thì vui vẻ lắm, còn Hắn cứ lom lom nhìn bác sĩ và Dung bước ra khỏi phòng. Lần trước bác sĩ tới khám Dung còn mê man nên không nhớ rõ, bác sĩ Tùng cũng chưa nhìn kỹ được Dung, thì ra cô cũng xinh xắn và xứng với Hắn lắm, ở Dung có nét gì đó mặn mà và duyên nữa. Lần này, tự dưng anh ngắm Dung một lúc không nói gì làm cô thấy ngại lắm. Cô cũng không quen nên còn e dè sợ sệt. Bất ngờ anh hỏi một câu làm Dung đỏ bừng hai bên má:

    "Cô Dung? Cô có thiệt yêu Hắn không?" Dung bối rối quá đỗi, sao bác sĩ lại hỏi cô kỳ quặc như thế sao mà trả lời đây. Bác sĩ lại nói tiếp:

    "Cô đừng ngại, tôi chủ yếu muốn cùng cô giúp Hắn hết bệnh thôi, cô phải hợp tác thì mới có hiệu quả chứ!"

    Dung hơi bẽn lẽn hỏi lại:

    "Có thể trị hết bệnh cho anh Hắn được à bác sĩ?"

    "Tôi không chắc lắm, nhưng nếu cô thật sự yêu Hắn, thương Hắn, và Hắn cũng như thế giống cô thì khả năng rất cao. Đây là các quyển sách hay về chữa lành tâm thức và ngôn ngữ. Cô cố gắng đọc nhé." Dung cầm lấy và cám ơn bác sĩ. Bác sĩ lại tiếp:

    "Cô cứ trò chuyện với Hắn thật nhiều vào, cô nói và hỏi xem Hắn có phản ứng gì không, cô phụ giúp anh ấy kiểu như tập nói diễn đạt từng chữ một cũng được, phải kích thích anh mở miệng nói. Thời gian lâu rồi Hắn sống bằng suy nghĩ nội tâm là chính không giao tiếp với ai bên ngoài nên thành chây lười và mất dần khả năng nói luôn, nên giờ phải kiên trì tập lại như một đứa trẻ vậy, cô hiểu không?" Dung nhìn bác sĩ cười nhẹ rồi đáp: "Em sẽ cố gắng."

    Dung trở vô phòng mang theo hai quyển sách thật dày: "Chữa lành bằng tình yêu, những câu chuyện có thật", "Bí mật về sức mạnh của tình yêu". Cô đặt trên bàn đọc của Hắn và nói: "Bác sĩ Tùng gửi sách cho anh nè." Hắn liếc nhìn tựa sách có vẻ không thích lắm, trước đây Hắn chủ yếu chỉ thích đọc các sách về khoa học, nghiên cứu, thiết kế, thiên văn, xây dựng thôi. Dung nhớ lời bác sĩ dặn, nên cứ mỗi lần vô phòng là nói, không biết nói gì cô cũng ráng kiếm chuyện mà nói. Trong bữa ăn, Dung hay nhìn Hắn ăn, thường đợi Hắn ăn xong thì cô mới ăn. Hôm nay, Dung muốn cùng ăn với Hắn. Hắn vừa ăn vừa lườm nhìn Dung. Cô hỏi Hắn: "Anh thích món ăn nào nhất trong mâm cơm này vậy?" Hắn nhìn Dung lắc đầu, cô nói tiếp: "Anh không thích món nào sao? Vậy thôi đừng ăn nữa." Hắn khó khăn không nói được, lấy đôi đũa chỉ về món ăn mình thích. Dung mỉm cười, Hắn nhìn Dung dễ chịu hơn. Dung lại chọc tiếp: "Sao anh không cười vậy? Đã không nói lại không cười nữa đời anh sẽ buồn lắm đó! Mà anh bớt đọc sách lại đi, tập ra ngoài vườn, đi vòng vòng nhà, anh ở mãi trong này thì chán lắm, sao anh chịu nổi hay vậy? Anh muốn tự giam mình hoài sao? Mai mốt ba mẹ già rồi sao chăm sóc anh được, rủi em không còn ở đây thì anh làm sao?" Câu hỏi cuối cùng của Dung như làm Hắn không vui. Hắn nhìn Dung suốt, cô nhìn lại tự dưng nghĩ không biết mình có nói sai gì không, cô ấp úng: "Em nói sai gì rồi phải không, thôi anh ăn tiếp đi. Em xin lỗi, xin lỗi!"

    Cứ vài bữa thì bác sĩ Tùng lại ghé sang thăm Hắn một lần, rồi to nhỏ với Dung vài câu. Bà Chơn hồi đầu thì vui vẻ lắm, nhưng càng lúc hình như có chút nghi ngờ người bác sĩ, bà nói với ông Chơn: "Ông à, bác sĩ Tùng chưa có vợ mà tui thấy cậu ấy cứ tới hoài rồi to nhỏ với con Dung vầy không biết có chuyện gì không? Tui thấy lo quá, thằng Hắn thì vẫn vậy, chỉ đỡ hơn thôi chứ không nói năng gì thì làm sao đây!" Ông nghe bà nói thì phát bực lên thêm: "Ban đầu thì ai sai với con Dung, nó còn ở lại đây chăm sóc thằng Hắn ngày đêm không than vãn tiếng nào thì mình phải biết ơn nó chứ, giả dụ mà thằng Tùng có thương nó thiệt mà nó cũng thương lại thì mình phải tính chuyện lo cho nó như con gái trong nhà, đã thống nhất vậy rồi mà, còn nghi ngờ chi nữa hả?" Bà đành im lặng, có một nỗi buồn đang lẩn trốn trong người bà.
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2024
  4. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm có hai quyển sách của bác sĩ Tùng gửi cho Hắn, cứ lúc nào rảnh là Dung vô phòng, lên võng nằm đọc hăng say lắm. Hắn và Dung mỗi người một quyển. Hai người như đang ôm hai thế giới riêng theo sách. Có hôm Dung đọc được một câu chuyện thật cảm động, thật hay làm cô ấn tượng và nhớ mãi. Cô hỏi Hắn: "Mấy câu chuyện trong sách là có thật không? Sao" người máy, robot "mà cũng khóc được hay vậy?" Hắn như muốn cười trước câu hỏi ngây thơ của Dung, nhưng Hắn không quen cười, và chỉ dừng lại ở giật giật mép rồi lắc đầu. Nhưng với cách trả lời của Hắn như thế là cũng tốt lắm rồi. Có hôm Dung đọc tới khuya rồi ngủ quên ngoẹo cổ qua một bên võng, Hắn len lén sửa cái đầu lại cho cô rồi chăm chú nhìn rất lâu, trông Hắn cứ sớ rớ muốn bồng cô lên giường như lần trước cô bệnh, nhưng sau đó rồi lại thôi. Hắn lên giường và hơi đăm chiêu suy nghĩ..

    Thấm thoát mà Dung về làm dâu nhà của Hắn đã ngót nghét hơn một năm rồi. Ngày nào cũng như ngày nào, cô tất bật cơm canh, nhà cửa, vườn tược. Hắn trông có khá hơn nhưng chỉ chút thôi rồi mãi dừng lại như thế. Đôi lúc Dung cũng thấy lo lắng và nản chí. Bác sĩ Tùng nói với cô rằng, có khi mọi việc êm ả quá và tình yêu của hai người chưa đủ lớn để tạo nên kỳ tích. Anh nói thế làm Dung càng suy nghĩ, không biết cô có yêu Hắn không hay đang tội nghiệp một người đàn ông bị bệnh? Còn Hắn đang bị như thế thì yêu đương kiểu gì? Mà nếu hai người mang tiếng là vợ chồng nhưng chẳng có yêu thương thì cô chăm sóc Hắn cả đời vì cái gì đây, bỗng cô thấy mình thật là tội nghiệp trong mối quan hệ tréo ngoe này. Càng ngày cô càng không khẳng định được điều gì cả, đôi lúc cô thấy chạnh lòng lắm, trong tim như có gì đó nhoi nhói đau đau mỗi khi đêm về.

    Rồi một ngày, vào lúc Dung đi chợ vắng nhà. Mẹ Hắn nhẹ nhẹ mở cửa bước vào xem Hắn ngủ dậy chưa, thường ngày Hắn dậy hơi trễ nên ngày nào bà muốn vào nói chuyện với con cũng tranh thủ lúc Dung không có nhà mà vô thủ thỉ, bà cũng chỉ nói mãi mấy câu: "Sau ba năm mà con vẫn vậy thì mẹ trả tự do cho con Dung đó, cho nó đi lấy chồng nữa, nó tốt như vậy thì phải xứng đáng được hạnh phúc con à! Sao con để nó ngủ võng hoài vậy? Bộ con không thương nó chút nào sao! Nội cái chuyện ngủ của nó là mẹ thấy đứt ruột lắm rồi. Giống như mẹ muốn đứt ruột khi nhìn thằng con trai của mẹ hồi mười năm trước vậy!" Bà nói xong thì sụt sùi nước mắt đi ra. Trong đôi mắt Hắn nhìn theo hình như cũng óng ánh nước..

    Lâu quá Dung không có về nhà, kể cả lúc tết mà cô cũng không về được. Khi ấy bạn của các anh chồng trên Sài Gòn thay phiên nhau về chơi rất đông, Dung phải ở nhà phụ lo chuyện ăn uống, dọn dẹp suốt không ngơi tay ngày nào. Vì vậy mà cô thấy ái ngại quá không dám xin phép về nhà mình. Giờ cô thấy Hắn cũng ổn hơn trước nhiều, cô xin phép ba mẹ chồng cho cô về thăm nhà vài ngày. Trước khi về, cô đã đi chợ mua đồ ăn để sẵn rất nhiều trong tủ lạnh để mẹ chồng cô không phải vất vả thêm. Tối đó, cô có nói cho Hắn biết là mình sẽ đi trong mấy ngày, dặn Hắn nhớ ăn ngủ đều đặn đừng như lần trước làm cô lo lắng. Hắn buồn buồn, miệng mấp mái như muốn nói, Dung phụ theo: "Anh muốn nói gì đúng không? Anh mở miệng ra nói từng chữ nhá, a. A. A, anh cố nói thử một chữ thôi cũng được." Hắn có vẻ muốn nói lắm nhưng còn ngại còn mắc cỡ nên cuối cùng cũng mãi chỉ như thế. Dung hơi buồn và bất lực. Cô đi lại cái tủ đồ của mình lấy ra vài bộ đồ bỏ vô cái ba lô. Hắn thì lên giường nằm quay mặt vô trong.

    Dung tranh thủ về lúc trời còn chưa sáng hẳn, cô cố ý như vậy để tránh phải đi trong nắng về sẽ rất mệt. Hai bên đường những ngọn cỏ vẫn còn đang ngậm sương mộng nước, Dung cảm thấy chúng như tràn trề sức sống hơn mình nữa. Cô không hẳn là nhớ nhà gì ghê gớm lắm để xin về, chỉ là tự dưng trong dạ thấy buồn buồn, cô muốn thật sự tránh xa Hắn vài ngày, nửa tháng thử xem sao. Từ ngày cô xâm nhập vào thế giới sách tự nhiên cô thấy mình suy nghĩ không còn non thơ nữa, sao cô thấy mình còn buồn và tự ti hơn trước, cô hết hiểu nổi mình luôn, người mà cô có thể hỏi và giải đáp ngay cho mình hiểu chỉ có mỗi bác sĩ Tùng, nhưng bỗng dưng lúc sau này không thấy anh ta tới nữa.

    Dung đi thật lâu rồi thì Hắn mới trở mình thức dậy. Hắn nhìn quanh biết là Dung không còn ở nhà, lòng Hắn bất chợt thấy trống trải, anh biết buồn rồi, nhưng anh bất lực thật sự. Lát sau thì bà Chơn mang đồ ăn sáng vào. Bà nói: "Con Dung nó về thăm nhà rồi, con phải ăn lại thức ăn mẹ làm nè! Không ngon bằng nó đúng không? Giờ mẹ hỏi con, con gật đầu hay lắc đầu cũng được, con có thích con Dung không?" Hắn nhìn mẹ một hồi rồi gật đầu. Bà mừng quá: "Vậy tốt rồi, tốt quá rồi! Vậy con phải mau mau nói được đi chứ, phải ăn ngủ đàng hoàng không được như lần trước nghe chưa?" Hắn đã đỡ hơn trước rất nhiều, trên khuôn mặt không còn nét gì của người bệnh, chỉ là không nói được nữa thôi, bà mừng rỡ đi khoe với ông chồng mình như vậy.
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2024
  5. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung về tới nhà bất thình lình vào sáng sớm làm cho ba cô và người anh trai rất bất ngờ. Thay vì vui mừng nhưng nhìn khuôn mặt Dung lộ rõ ra trông rất là tâm trạng, nên họ cảm thấy không yên lòng chút nào, mà hỏi dồn dập:

    "Dung có phải con đang giấu ba chuyện gì đó đúng không?"

    "Em không được hạnh phúc đúng không Dung, em nói thiệt hết đi!"

    Dung bỗng bật khóc nức nở, mãi một lúc cô mới kể được đầu đuôi câu chuyện. Ba Dung nghe xong thì vô cùng tức hận người vợ sau của mình, chỉ vì tham tiền mà bà nhẫn tâm làm một chuyện quá đáng với con gái ông như vậy. Anh trai Dung cũng rất giận mẹ mình, anh uất nghẹn mà nói:

    "Tất cả là tại mẹ của anh, thôi giờ em bỏ hết mà về đây đi, được không Dung?" Dung vẫn còn thút thít khóc:

    "Em cũng chưa biết làm sao nữa, em xin về nhà mấy ngày thôi, em không rõ ngày trước dì có hứa với nhà trên ấy như thế nào, nhưng lúc đầu mẹ chồng có nói rằng sau ba năm nếu anh Hắn vẫn không khỏi bệnh thì mẹ sẽ trả tự do cho em."

    Dung chỉ nói đến đây, cô giấu chuyện ba mẹ chồng đã rút lại lời hứa đó rồi, họ đã cho cô cái quyền được lựa chọn sớm hơn. Dù gì trong tâm cô còn chưa đành lòng bỏ Hắn thui thủi một mình cô đơn trong căn phòng đó. Trong cô đầy hỗn độn và phức tạp, cô vừa giận vừa thương Hắn, thương cái sự cô đơn buồn tẻ của Hắn, chỉ nghĩ đến thôi mà cô còn không chịu nổi.

    Về phần Hắn, vắng Dung suốt mấy ngày làm cậu ta cứ hay thẫn thờ, buồn bã hẳn. Hắn cứ hay lại cửa sổ nhìn ra thử, một cảm giác thật khó tả, sao cô ấy cứ nhìn suốt ngoài đó, có gì đâu mà nhìn chứ, chỉ thấy mấy gốc dừa to đứng mãi như thế, lâu lắm mới xuất hiện bóng một con gà đi qua, không có gì thú vị hết. Rõ là cô ấy rất đáng thương, anh chợt nghe tim mình như nhoi nhói đau. Đứng nhìn chán con mắt thì anh ngồi xuống cái võng của Dung nằm mà trầm ngâm suy nghĩ.

    Tối đến, anh lấy quyển sách mà Dung đọc còn dang dở ở chân võng ra xem và ngủ quên luôn. Sáng ra, cả người Hắn ê ẩm, cái cổ nó cứ cứng đơ, niễng qua một bên rất khó chịu, cậu phải xoa xoa, xoay xoay một hồi mới trở về bình thường được. Bây giờ anh lại biết thêm cái cảm giác sau một đêm ngủ võng là như thế nào, vậy mà cô gái đáng thương ấy đã ngủ như thế không biết bao đêm rồi. Hắn thấy mình đúng là phải dùng từ: "Khốn nạn quá" mới xứng, cậu nhớ tới lời của mẹ: "Chỉ cái chuyện ngủ của Dung thôi thì bà đã thấy đứt ruột lắm rồi" thế mà anh dửng dưng nhìn như vậy mỗi đêm..

    Dung đi suốt một tuần cũng không thấy về, bà Chơn bắt đầu sốt ruột và lo lắng không yên, bà nghĩ lẽ nào Dung về nhà luôn rồi sao. Bà đi vô phòng mở tủ quần áo ra xem coi cô có lấy hết đồ đi không? Nhìn thấy cái hộp nữ trang vàng cưới vẫn còn y trong đó, bà mừng thầm trong bụng, nhưng rồi lại nghĩ, với tính nết của Dung thì có khi đi cũng không nhất định phải gom tài sản này theo làm chi, được tự do là chính. Bà lại thở dài. Trông Hắn cũng sốt ruột không kém, nhưng Hắn biết làm gì bây giờ, Hắn ăn ít hẳn đi, ngủ cũng ít. Bà Chơn nhìn thấy sắc mặc Hắn tệ hơn càng vô cùng lo lắng. Ông Chơn thì kêu con mình nên đi ra khỏi phòng, cứ ở mãi trong ấy thì sau này đi đâu cũng không thích nghi được. Thế là Hắn nghe lời làm theo, anh đi quanh hết các phòng trong nhà mà cứ như người lạ. Rồi anh ra sân, anh đi về phía mấy cây dừa, nơi mà từ cửa sổ nhìn ra chỉ còn thấy được từ gốc lên tới hơn nửa thân cây. Hồi anh chưa bệnh nó vẫn là cây con thôi, mà giờ đã vươn cao và già đi thật rồi, anh trầm lặng ngồi và nhìn xuống mấy cái mương đang đầy ấp nước. Mười năm qua đã lấy đi mất mơ ước và tương lai của anh rồi..

    Ông bà Chơn tuy ở trong nhà nhưng cứ len lén dõi theo từng cử chỉ của con mình không dám rời mắt. Họ vui lắm, họ thấy rõ ràng con mình đã khác thật, đã tiến triển rất nhiều rồi. Bà Chơn chợt nói: "Ông à! Lẽ nào nhờ có con Dung mà con mình tốt hơn lên đúng không?" Ông ra vẻ đồng tình với bà: "Nhưng giờ nếu con Dung đi luôn thì sao! Lần này nếu nó sốc tình lần nữa chắc là hết cứu nổi!"

    Hắn ngồi như thế rất lâu gần hết cả buổi chiều, cứ mãi trầm ngâm, hết nhìn xa nhìn gần rồi lại nhìn quanh, mãi tới khi ông Chơn đi ra gọi vô thì cậu ấy mới chợt ngưng dòng suy nghĩ. Ông Chơn nhẹ nhàng nói với con trai: "Con thấy trong người ổn không? Con đừng suy nghĩ nhiều không tốt đâu! Thôi đi vô ăn cơm cùng ba mẹ." Hắn lẳng lặng đi theo sau ông, vẫn với nét mặt trầm buồn ấy và không hề nói gì. Tối đến, Hắn tự nhiên lên cơn sốt, người Hắn run lên bần bật từng cơn, may mà mẹ cậu vô thăm nên phát hiện kịp lúc, thế là hai ông bà Chơn phải sang bên phòng Hắn để thức canh con trai mình. Bà lo lắng nói với ông: "Sao lần nào con Dung không có nhà là nó cũng có chuyện vậy ông hả? Giờ làm sao mà nhắn nó đây, sao mình không nghĩ tới chuyện sắm cho nó cái điện thoại." Ông nói: "Nhà nó ở dưới ấy làm gì có sóng mà xài điện thoại, bình thường thì nó ở đây suốt, bà nghĩ đi đâu vậy!" Bà lại chặc lưỡi, thở dài.
     
    Hiki potatoNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng năm 2024
  6. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn hết nóng, lạnh, sốt rồi mê man nói sản, lảm nhảm, ú ớ suốt đêm, Hắn như cố nói gì đó nhưng ông bà Chơn nghe không được một từ nào rõ ràng cả. Đó là những âm đầu tiên được phát ra từ miệng của Hắn sau ngần ấy năm câm lặng. Hai ông bà vừa mừng vừa lo, cứ mong trời mau mau sáng để gọi bác sĩ Tùng tới. Như có một sự liên kết tương thông khó hiểu, đêm ấy Dung thấy trong người vô cùng bức bối khó chịu. Đã một tuần trôi qua, cô muốn quay về lắm rồi. Tự dưng Dung thấy không yên chút nào khi trong người cô xuất hiện những bất an. Lần trước cũng thế và đúng là có chuyện thật. Dù muốn về lắm nhưng anh trai cô kêu chờ thêm vài ngày nữa khi anh rảnh công việc sẽ đưa và theo Dung cho biết nhà chồng cô. Cái lý anh đưa ra có ba đồng tình nên cô đành phải nán lại. Ngày nào, đêm nào trong đầu Dung cũng ngập đầy hình ảnh của Hắn, có lẽ cô chưa thoát được ra được nên dù có đi đâu, ở đâu thì cũng không thay đổi được gì cả, có lẽ cô nên thuận theo tự nhiên đã sắp đặt, an bài cho mình là tốt nhất. Cô nhớ Hắn, hình như là cô nhớ Hắn thật rồi, dù Hắn chưa có một cử chỉ nào đáng nhớ với cô cả vậy mà hình ảnh của Hắn cứ mãi chập chờn trong đầu Dung mãi không thôi, cô cảm thấy mình thật thảm hại làm sao. Dung đâu có biết hôm cô bị bệnh, Hắn lần đầu tiên đã biết lo lắng cho cô lắm, chính Hắn đã bồng cô lên giường và lau mát suốt đêm ấy..

    Bác sĩ Tùng đã tranh thủ ghé nhà Hắn thật sớm, trong anh rất lo lắng cho bệnh nhân tội nghiệp của mình, vừa vô nhà anh đã nhanh chân đi vào phòng Hắn ngay. Ông bà Chơn thấy bác sĩ tới thì mừng lắm, họ nói đã cho Hắn uống thuốc hạ sốt và giảm đau hai lần trong đêm rồi. Bác sĩ đo huyết áp, rồi đặt ống nghe thăm khám rất kỹ. Bác sĩ hỏi hai ông bà về sinh hoạt của Hắn trong mấy ngày qua có gì bất thường không. Ông Chơn chợt nhớ ra, ngày hôm qua Hắn ra ngoài vườn ngồi gần hết một buổi chiều. Bác sĩ kết luận vậy là không có gì đáng lo lắm đâu, cũng chỉ là cảm thường thôi, do thể chất Hắn chưa quen với tiếp xúc môi trường bên ngoài nên dễ sinh bệnh. Rồi anh sực nhớ không thấy Dung đâu nên bất ngờ hỏi thêm: "Hắn bị bệnh mà sao cô Dung đâu không thấy vậy hai bác?" Bà Chơn thuật lại gần như toàn bộ câu chuyện cho bác sĩ nghe. Nghe xong Tùng cũng thấy chạnh lòng cho Dung thật. Một cô gái quê hiền lành, thật thà, dễ thương, dễ mến bị lừa gả vô một gia đình giàu có, đêm tân hôn mới biết chồng mình là một người không còn minh mẫn bình thường, đã không có đêm tân hôn đàng hoàng lại còn phải nằm ngủ thu người trong một gốc phòng suốt một thời gian dài nữa. Anh thở dài cho số phận của Dung. Anh quay sang nói với Hắn như nửa đùa nửa thật: "Nếu lần này Dung đi luôn nữa thì em làm sao! Chắc em sẽ cô đơn hết đời luôn đó, không ai có thể hy sinh được như thế đâu, em phải kiên cường phải thật sự trở lại như xưa để còn đi rước vợ về nữa chứ, em mà không làm được thì đừng hối hận, đừng trách anh à!" Bác sĩ Tùng như cố tình chọc cho Hắn tức lên để thêm động lực mà chiến thắng bệnh tình.

    Hắn chỉ là cảm lạnh thông thường thôi nhưng đã hành xác hai ông bà già tới hai đêm còn chưa khỏe hẳn lại. Bà Chơn mệt mỏi và lo lắng quá. Bà gọi cho cậu ba Thăng kể rõ sự tình ở nhà, rồi kêu cậu làm sao chỉ đường đi tới nhà con dâu để bà thuê người đi kêu giúp, bà nghĩ trong lúc này chỉ có Dung bên cạnh là chăm sóc tốt nhất cho Hắn thôi. Cậu ba nghe tin em trai mình có vẻ tốt hơn nhiều rồi thì cũng vui lắm, nhưng nghe kể về Dung thì cậu lại thấy tội cũng không ít. Cậu khuyên mẹ không nên làm phiền Dung nữa, nếu em ấy chưa nói gì thì chắc chắn sẽ quay về thôi. Vả lại cậu thật sự cũng không nhớ rõ đường đi lắm, tự mình đi lại còn chưa chắc đúng thì làm sao mà chỉ từ xa được. Bà Chơn hơi thất vọng nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Bác sĩ Tùng vẫn tới đều đặn mấy lần mỗi ngày để thăm khám và truyền đạm cho Hắn vì cậu ta vẫn không chịu ăn uống gì hết. Bác sĩ lắc đầu nhìn Hắn mà nói: "Kiểu này hoài thì tui cho cậu nhập viện quá, gì mà cứ giống bệnh tương tư thế, nếu thật thì tui bó tay à!"

    Dung thật sự thấy bất an trong lòng, cô không thể nào chờ đợi thêm được nữa, cô nhất quyết xin ba và anh trai cho mình quay trở về nhà chồng cho phải đạo. Gần mười ngày trôi qua, sự lo lắng trong cô cứ tăng dần theo chứ không dừng lại. Linh tính cô cho biết hình như đang có chuyện gì xảy ra với Hắn. Cô đi nhanh lắm, đi mà cứ như muốn chạy cho thật nhanh để mau mau về tới nhà vậy. Đi lâu như vậy rồi về không biết ba mẹ chồng có buồn cô không, và Hắn nữa, Hắn như thế nào mới là mối bận tâm lớn nhất của cô, vừa đi vừa nghĩ vừa tự trách mình, sao lần này cô dám đi lâu như thế, chẳng may Hắn có chuyện gì nữa, Dung nhớ tới lần trước mà chợt rùng mình, nếu lại bị như vậy nữa thì cô thấy ân hận và ray rứt với ba mẹ chồng lắm.
     
  7. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung đã đi hết đoạn đường quanh co khó đi nhất, ra được tới đường lớn là cô thấy mừng lắm. Thật bất ngờ bác sĩ Tùng nhìn ra Dung nên quay đầu xe chạy theo. Anh ta tới sát, qua mặt cô thì mới dừng và chặn lại, Dung hết hồn ú ớ rồi mới nhìn ra bác sĩ, anh ta hỏi ngay:

    "Em giận Hắn à, sao lần này đi lâu vậy?" Dung hơi bối rối. Bác sĩ Tùng lại tiếp: "Em lên xe đi anh chở về cho mau, đi bộ vầy khi nào mới tới?" Dung ngại ngần đáp lại:

    "Dạ thôi bác sĩ, em không quen đi xe đâu!" Tùng hơi bất ngờ nhưng ngẫm lại, cô ấy nói đúng mà, anh được biết nhà Dung ở miệt dưới, phương tiện đi lại chủ yếu là đi bộ và đi bằng ghe, xuồng thôi.

    "Nhưng em cũng nên thử ngồi xe đi chứ! Cậu em tôi bệnh nặng lắm đấy, em không muốn nhanh về sao?" Nghe đến đây thì Dung như mất bình tĩnh hẳn:

    "Anh Hắn bệnh như thế nào nữa vậy bác sĩ? Nặng như thế nào vậy ạ?"

    "Nặng lắm, e là chỉ có em chữa lành thôi, tôi thật muốn bó tay rồi, ngày nào cũng truyền một ít đạm cho cậu ấy hết, không ăn uống gì cả! Em mà đi thêm tháng nữa thì tôi không đoán được chuyện gì đâu!" Dung nhìn bác sĩ như vừa tin vừa ngờ:

    "Thôi, vậy bác sĩ chở em về mau đi, em sốt ruột quá rồi"

    Bác sĩ Tùng hướng dẫn cho cô cách ngồi an toàn. Trên đường đi, Tùng đã kể cho Dung nghe toàn bộ câu chuyện về Hắn. Bây giờ Dung mới rõ ràng cặn kẽ hơn, thì ra Hắn không phải là người điên vì chữ như mọi người đồn đoán. Trước đây Hắn tuy học giỏi, lập dị nhưng Hắn có một người bạn gái rất thân thiết, là người bạn duy nhất và cũng là mối tình đầu kiểu không thể nào quên, không ai có thể thay thế được. Vào năm cuối cấp ba, bất ngờ cô bạn gái ấy chuyển trường theo gia đình lên hẳn trên Sài Gòn sinh sống để tiện sau này đi định cư nước ngoài luôn. Vì cách chia tay của cô gái là âm thầm và lặng lẽ, chắc cô ta cũng sợ chia ly nên không thể nói ra được. Cú sốc của một chàng trai mới lớn chỉ có một người bạn thân duy nhất và cũng là người yêu đầu đời nên mới dẫn tới nông nổi như vậy đó. Cậu học hành sa sút hẳn, bao con mắt của bạn bè đổ dồn về, bao nhiêu niềm tin và hy vọng của thầy cô, trường lớp và quan trọng là ba mẹ, gia đình gần như sụp đổ. Hắn cũng tự sụp đổ. Dung nghe xong câu chuyện mà thấy xót xa cho Hắn quá. Bác sĩ Tùng lại kết luận: "Lần nay em bỏ đi, có lẽ Hắn lại nhớ chuyện xưa và sốc tinh thần lần nữa. Tôi nghĩ vậy, vì Hắn nghiêng về tâm bệnh nhiều hơn, phải chữa lành cái này trước, em hiểu không? Tôi nghĩ Hắn có tình cảm với em thật, nhưng cái khó giờ là cậu ta chưa chịu nói thôi chứ không hẳn là không nói được, nếu em thương Hắn thì phải kiên trì nhé!"

    Nghe bác sĩ nói mà Dung như giải tỏa được nhiều điều. Cô lắng nghe và chỉ biết "dạ" rồi "cám ơn bác sĩ" thôi. Bác sĩ chở Dung về tới cổng rồi tạm biệt đi ngay tránh để ông bà Chơn nhìn thấy mà sinh hiểu lầm như lần trước thì tội nghiệp Dung. Anh là người chu đáo và biết nghĩ cho người khác, thật ra anh cũng có cảm tình với một cô gái dễ mến như Dung thật, nhưng nó tréo ngoe và anh không thể làm trái lương tâm mình được, mà biết là không được thì chỉ nên quan sát và âm thầm giúp đỡ thôi, quan niệm về tình yêu của anh là như thế, nên anh chưa lần nào có một biểu hiện lạ gì khiến Dung phải suy nghĩ cả.

    Ông bà Chơn thấy Dung về thì mừng không tả nổi. Dung nhìn hai ông bà già kém ăn mất ngủ mà chỉ biết áy náy và xin lỗi, mắt cô muốn lưng tròng. Bà Chơn lại an ủi: "Con về là tốt rồi, không thể còn gì tốt hơn nữa, thôi con vào phòng đi, chắc thằng Hắn nó mong con lắm!" Sau khi Dung đi rồi, bà còn quay sang nói với ông: "Chắc là tôi phải năn nỉ nó lại, ba năm cũng nhanh mà ông hả?" Ông thì thào đáp lại: "Rồi sau ba năm đó không có con Dung thì ai chăm nổi nó đây! Tui với bà rồi cũng già, cũng đi theo ông theo bà, nếu từ đầu mình không sắp đặt như vậy thì có khi nó cứ như vậy hoài cũng dễ tính hơn!" Bà lại bị khui chuyện cũ ra để trách móc thì cảm thấy không vui chút nào. Đôi lúc bà cũng nghĩ tới chuyện gia đình đang bị quả báo, quả báo lên chính đứa con yêu quý nhất của mình. Vì thế mà bà đã nghỉ hẳn chuyện cho vay từ lâu rồi. Nhà bà đất điền còn nhiều vô kể, không cần cho vay nữa thì của còn lại cũng dư sức cho cậu Hắn sống tới cuối đời mà không cần làm gì cả nếu chẳng may không hết bệnh. Hai thằng con trai lớn thỉnh thoảng có gửi tiền cho bà. Hai vợ chồng bà không hề dùng đến mà còn trích thêm từ tiền bán dừa ở nhà để mua gạo giúp cho nhiều nhà nghèo ở quê nhẹ bớt nỗi lo nữa.

    Dung bước vào căn phòng quen thuộc của mình. Cô nhìn thấy Hắn vẫn mê man ngủ, trên đầu giường là chai nước biển vẫn còn đang truyền. Cô tiến lại gần nhìn Hắn mà thấy tim mình nhoi nhói. Cô đưa tay đặt lên trán Hắn, rất bình thường, không còn nóng sốt gì hết như lời mẹ chồng nói, nhưng Hắn đang lười tỉnh dậy, lười mọi thứ, bác sĩ Tùng đã nói với cô như vậy. Bây giờ cô phải làm sao đây, không lẽ tất cả là tại cô sao và Dung đã khóc bên giường của Hắn..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2024
  8. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm bác sĩ Tùng lại tới thăm khám cho Hắn. Anh quyết định không truyền gì nữa. Anh kêu Dung nấu cháo tập cho Hắn ăn từ từ lại thì sẽ hồi phục nhanh thôi. Hồi trước, mỗi ngày đều đặn của Dung sau khi thức dậy từ sáng sớm là cô quét dọn sạch sẽ từ trong nhà ra tới ngoài sân, xong thì đi chợ rồi về lo cơm canh tươm tất. Đến bữa cơm trưa thì Dung mới vào lại căn phòng chung với Hắn. Còn cả buổi chiều, cô thường ở ngoài vườn gom lá dừa rụng rồi róc bó lại, và chặt củi đem phơi, tới chiều mát thì Dung vô lại trong nhà lo tiếp cơm canh. Đến buổi tối thì cô mới vô hẳn trong phòng với Hắn. Bây giờ vì chăm sóc cho Hắn là ưu tiên hàng đầu nên thời gian cô ở trong phòng với Hắn nhiều hơn. Ban đầu cô còn ngại ngần khi đút cho Hắn từng muỗng cháo, Hắn cũng còn xấu hổ nên chỉ ăn cầm chừng, qua hai ba bận thì thành quen, Dung ép ăn và nói nhiều làm Hắn cũng bớt xấu hổ hơn.

    Hơn nửa tháng sau thì Hắn trông khỏe hơn hẳn nhưng Hắn vẫn mãi như vậy, nằm trên giường suốt chỉ trừ mấy lúc đi vệ sinh, tắm rửa thôi. Dung không biết tình trạng này sẽ kéo dài trong bao lâu nữa. Trong đầu anh đang suy nghĩ gì mà cô không thể đoán biết được, mẹ chồng rồi ba chồng thay phiên nhau ra vô thăm chừng và nói với Hắn nhiều hơn nhưng Hắn không có một động thái nào rõ ràng cho mọi người mừng vui hết. Bác sĩ Tùng nói vui với cô là Hắn giống như một bệnh nhân chết lâm sàng vậy, mà chính anh cũng nói cuộc đời Dung cũng chết lâm sàng theo nếu Hắn mãi mãi như thế..

    Mấy lúc rảnh khi Hắn ngủ thì cô tranh thủ tìm sách mà đọc để cho mau hết thời gian, có lúc cô còn nghĩ, tự dưng bây giờ như thế chỗ nhau vậy, cô mới là người đọc nhiều hơn Hắn, cô đọc riết rồi thấy mình cũng thông não hơn. Hồi đầu chưa quen, cô đọc chậm lắm, đã vậy, hiểu cũng chậm theo. Giờ cô mới thấy sách đúng là một kho tàng quý giá thật sự. Một hôm trong lúc mải mê đọc hăng say lắm, bất ngờ một trang sách được lật sang, một tấm ảnh nhỏ chợt rơi xuống nhẹ nhàng mà làm cô hốt hoảng, cô sợ Hắn phát hiện ra, cô vội vội cầm tấm ảnh lên. Đó là một cô gái xinh xắn, Dung nhớ ngay đến câu chuyện hôm trước bác sĩ Tùng kể. Dung chắc nịch rằng đây là cô ấy không thể sai đi đâu được. Cô nhìn hình mà ngầm so sánh với mình, rõ ràng phong thái của cô không thể nào sánh ngang được, cô tự buồn buồn, trả tấm hình lại vô trang sách như cũ, rồi cô lại chợt nghĩ: "Tấm hình được kẹp trong quyển sách như thế này chắc Hắn cũng tìm kiếm vất vả lắm đây, thôi mình cứ cất trong ngăn tủ đọc sách cho Hắn, có khi tự nhiên thấy được tấm ảnh quý giá này Hắn sẽ vui lên hơn thì sao!"..

    Mùa xuân lại tới. Nhà chồng Dung được dịp nhộn nhịp hẳn lên. Các anh chồng lại dẫn bạn bè và người yêu về chơi rất đông, lần này còn đông hơn lần trước. Dung lại bắt đầu những ngày tất bật không một phút ngơi tay. Bây giờ, có lẽ điều Dung sợ nhất thật sự chính là những ngày tết đến. Cô đã ở nhà chồng được hai cái tết rồi, hơn hai năm trôi qua rồi. Mặc dù cô được cả nhà chồng yêu thương và quý mến, hai chị người yêu của hai người anh cũng dễ gần nhưng họ không bao giờ đụng vào việc gì ở trong bếp cả, làm mình cô loay hoay đến mệt muốn đứt hơi mà không dám than vãn một câu nào, mà có muốn cô chẳng biết nói cùng ai. Mẹ chồng cô ngày thường thì quan tâm, thương cô qua lời nói lắm, nhưng mấy lúc thế này thì trong mắt bà Dung không khác gì là người giúp việc cả, bà như quên hẳn Hắn luôn, chỉ nhớ mỗi hai anh chồng và hai cô bạn gái. Chỉ có ba chồng là thỉnh thoảng nhắc khéo kêu cô làm gì thì làm phải nhớ tranh thủ ăn uống vô. Chỉ vậy thôi mà cô muốn ứa nước mắt. Tối đến cô mệt quá, nằm xuống võng nghỉ một chút thì đã ngủ quên cả đất trời. Cô chỉ kịp cầu mong những ngày tết trôi qua thật nhanh thôi..

    Sáng sớm Dung bừng tỉnh dậy trong hoảng hốt, cô thấy mình đang nằm trên chiếc giường êm ái của Hắn. Hắn nằm bên ngoài cách xa một khoãng giữa, trông Hắn vẫn còn say ngủ, Dung nhè nhẹ bước xuống mà đầu óc hơi bấn loạn thật, lẽ nào mệt mỏi mê man ngủ đến nỗi mộng du leo lên giường của Hắn mà không biết hay sao. Cô bước ra khỏi phòng mà bần thần cứ như người mất hồn thật, cô thấy xấu hổ quá, sao mình có thể không nhớ gì hết vậy, nếu Hắn đã thức thì cô biết nói làm sao. Cô rửa mặt cho thật tỉnh táo, thế mà trong đầu luẩn quẩn suy nghĩ mãi không thôi. Đêm tiếp theo và những đêm tiếp theo nữa, ngày nào mở mắt ra cô cũng hốt hoảng vô cùng, cô đang nghĩ mình bị bệnh mộng du thật rồi, sao mà cô không thể nhớ mình leo được lên giường Hắn bằng cách nào cả. Đầu óc rối tung, đã mệt mỏi với một mớ hỗn độn linh tinh không tên trong mấy ngày tết lại thêm chuyện này nữa làm Dung xấu hổ mỗi khi đối diện với Hắn. Mà mấy ngày này Dung mệt lắm, cũng không độc thoại nói chuyện với Hắn một câu nào cả, mỗi buổi trưa cô mang cơm vào cho Hắn, thấy ánh mắt Hắn nhìn mình rất khác mà Dung muốn độn thổ ngay, vì thế cô không ngồi ăn cùng Hắn nữa..
     
    Last edited by a moderator: 13 Tháng năm 2024
  9. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày tết ồn ào, náo nhiệt rồi cũng tàn, sự bình yên với Dung mới thật sự được trở lại. Cô thở phào nhẹ nhõm. Mọi người trước khi rời đi, ai cũng tấm tắc khen Dung hết lời. Hai cô chị người yêu của hai người anh chồng còn kéo Dung vô phòng tặng cho cô rất nhiều đồ đầm, mỹ phẩm và nước hoa nữa, nghe giới thiệu sơ sơ là rất hiếm và đắt nên Dung không dám nhận, cô cố từ chối mãi. Họ bảo trước sau gì cũng là người một nhà, không có gì đáng ngại cả, Dung thì nói cả đời cô có đi đâu mà dùng tới, không xài thì uổng phí lắm, họ nói sẽ sớm có dịp dùng thôi, hai cô năn nỉ mãi rồi Dung đành phải miễn cưỡng mà nhận. Hai cô lại hỏi thêm chuyện phòng the, chuyện vợ chồng với Hắn như thế nào làm Dung ngượng đến tía tai đỏ cả mặt. Dung nghĩ mình không nên nói gì là tốt nhất nên chỉ cười huề cho xong sự trêu chọc không ác ý của hai chị. Còn hai người anh trai thì vô phòng tâm sự gì đó với Hắn rất lâu. Cuối cùng họ thống nhất với nhau là sẽ tổ chức một chuyến du lịch cho cả gia đình cùng đi nếu như Hắn khỏe lại nhiều hơn.

    Ngày cuối cùng đó, Dung dọn dẹp lau chùi tươm tất gọn gàng đâu vào đấy hết thì cũng tới gần khuya mới vào được trong phòng mà nghỉ ngơi. Cô bước vào thì thấy Hắn đã ngủ say tự bao giờ rồi, cô mệt lã, rã rời tay chân nằm phịch ngay xuống võng, trước khi ngủ cô còn không quên tự dặn mình đêm nay không được mộng du nữa, mai là trở lại bình thường rồi không còn phải tất bật, mệt mỏi và lo lắng chuyện ăn uống, dọn dẹp nữa..

    Sáng mở mắt ra, Dung lại được một phen tá hỏa tiếp, càng kinh khủng hơn khi cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Hắn. Cô không dám hét lên mà chỉ hoảng loạn trong tâm trí: "Trời ơi! Sao lại nữa rồi!" Cô sợ sệt, nhấc nhẹ tay Hắn ra và nhè nhẹ rón rén đi xuống khỏi giường. Cô hú hồn thở hổn hển như sợ bị ai đó phát hiện ra mình ngay lúc này chắc là trông cô sẽ khó coi lắm. Cả một buổi sáng, người cô cứ ngu ngơ, ngớ ngẩn, cô thấy hơi sợ khi phải đối mặt với Hắn, nếu là tự mình leo lên giường thì còn xấu hổ nào hơn. Nhưng rồi cô chợt nghĩ, có khi không phải cô mộng du mà chính là Hắn ôm mình lên thì sao, lẽ nào là như thế.. Cô vẫn còn đang bối rối với những suy nghĩ của mình thì ngoài cổng nhà có một chiếc xe bốn chỗ bóng loáng màu đen dừng lại. Một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, mắt đeo kính râm trông rất sang trọng bước xuống và bấm chuông. Dung đi nhanh như chạy ra cổng. Cô gái gỡ mắt kính xuống nhìn Dung mỉm cười thân thiện:

    "Chào em! Đây là nhà anh Hắn đúng không em?"

    Dung mỉm cười đáp lại rồi gật gật đầu. Cô nhìn cô gái rất ấn tượng, hình như có thấy nét quen quen, mà ngẫm lại, cô có quen ai đâu chứ. Dung mở cửa mời cô gái vào nhà. Cô đi trước, cô gái theo sau, cô ta mang giày cao gót cả tất nên trông Dung thấp hơn gần nửa cái đầu. Vừa đi Dung như chợt nhớ ra và quay lại thốt lên:

    "A! Có phải chị.. chị là Thơ không ạ?"

    Cô gái ngạc nhiên:

    "Ô! Em giỏi quá! Hắn có nhắc chị với em à? Em là bà con với nhà anh ấy hả?"

    Dung lí nhí trả lời gì đó mà cô gái nghe không được rõ nhưng cô không hỏi lại. Họ bước vô tới nhà, ông bà Chơn đứng ngay cửa, họ cố nhìn xem là ai tới đang bước vô. Cô gái tiến tới gần, cười rất tươi và chào rất thân thiết:

    "Dạ con chào hai bác! Con.. Thơ đây ạ! Hai bác còn nhớ con không? Lâu quá con mới về nước về quê cũ thăm hai bác và anh Hắn!"

    Sau màn chào hỏi thì ông bà Chơn đã rõ. Họ mời cô gái vào bộ bàn gỗ hay tiếp khách ngồi, Dung lịch sự, lễ phép mang bánh và nước lên. Trong đầu cô lại tiếp tục một mớ hỗn độn nữa, một linh cảm bất an như đang sắp ập tới.

    Mấy hôm nay Dung ít nói chuyện với Hắn như mọi khi phần vì ngại, xấu hổ phần vì nhiều việc linh linh phục vụ cho cả nhà làm cô mệt mỏi không còn thời gian, và hơi sức để độc thoại kể này nọ cho Hắn nghe như trước. Thấy ba mẹ chồng đang say sưa nói chuyện với cô Thơ vẻ thân tình lắm, mà cô thì không tiện ở đó nên đành đi vô phòng, vẻ mặt Dung rất buồn. Không biết cô đang nghĩ gì nữa. Cô lại cửa sổ vô định nhìn ra bên ngoài không nói năng gì với Hắn hết. Hắn ngồi ngay bàn đọc sách không ngừng nhìn cô dò xét. Đứng hồi lâu muốn mỏi cả chân. Dung len lén mở cửa đi ra ngoài, trông thấy mọi người vẫn còn đang nói, cô lại lặng lẽ bước vô. Lần này cô đi lại gần Hắn và hỏi: "Anh có nhớ chị Thơ không?" Hắn trân mắt nhìn cô, rồi mở cái tủ ra lấy tấm hình hôm trước Dung để lại trong đó. Dung ngạc nhiên, Hắn đã biết tấm hình trong đó rồi sao. Vậy ra Hắn đã bình thường lắm rồi, cô cầm lấy tấm hình trên tay Hắn nhìn kỹ lần nữa và nói với vẻ hơi buồn buồn: "Chị ta đã về và đến tìm anh đó!" Hắn lại trố mắt nhìn Dung như nửa tin nửa ngờ, thì cánh cửa phòng mở ra, Thơ nhìn Hắn mà không khỏi xúc động, cô chạy ngay ôm chầm lấy Hắn thật mạnh trước mắt Dung. Cô gái vừa khóc lóc thảm thiết vừa nói lời xin lỗi, đôi mắt Hắn như lưng tròng. Dung quá đỗi bất ngờ, cô lặng lẽ nhìn Hắn và nhè nhẹ đi thụt lùi tiến ra phía cửa. Đôi mắt Hắn dõi theo Dung cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênHiki potato thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng năm 2024
  10. songhoanh

    Bài viết:
    4
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn vẫn chỉ gật gật và lắc đầu trong vô số câu hỏi của Thơ. Thơ thì huyên thuyên nói và kể về mình cho Hắn nghe, cô giải thích hồi đó cô đi mà không dám từ biệt, không dám nói trước với anh vì cô cũng vô cùng sốc, cô đã khóc rất nhiều. Cô biết là Hắn sẽ buồn lắm nếu không còn cô song hành trong học tập vì trông Hắn lúc nào cũng khó gần và cô đơn, lập dị trong thế giới nội tâm của mình, chỉ mình cô là biết cách nói để chọc cho Hắn cười thôi. Cô không biết vì sự rời đi đột ngột của mình đã khiến Hắn trở nên như vậy. Hiện tại cô đang là bác sĩ chuyên khoa thần kinh, tâm lý, và trị liệu ngôn ngữ nữa. Cô đang mở một trung tâm điều trị ở Sài Gòn. Hắn nhìn cô và chăm chú lắng nghe. Trông Hắn rất cố gắng nói gì đó nhưng cứ như bị nghẹn cứng ở cổ họng lại không phát ra được tiếng nào. Nhìn Hắn khó khăn không nói được mà Thơ cũng nghèn nghẹn theo. Hai người ở trong phòng cùng nhau rất lâu. Dung bên ngoài cứ làm việc linh tinh mà thấp thỏm không yên. Cô hỏi mẹ chồng xem có làm cơm mời cô Thơ ở lại ăn không, bà như sực nhớ ra là phải như thế nên kêu Dung nhanh ra chợ mua cá ngon về nấu nồi canh chua đãi khách quý. Không hiểu sao chỉ có mấy lời đơn giản thế mà cô cũng cảm thấy chạnh lòng quá đỗi. Cô lầm lũi bước đi mà đôi chân vô cùng nặng trĩu.

    Cả nhà vừa tiễn các anh các chị đi, hôm nay lại có khách mới. Dung cảm thấy mình cô độc thật sự trong ngôi nhà đã gắn bó hơn hai năm qua. Ba chồng thì quanh quẩn ngoài sân vườn cho gà ăn và đùa giỡn với mấy chú chó, còn mẹ chồng đi tới đi lui với khuôn mặt đầy tâm trạng không khác gì Dung. Trưa đó, cơm canh xong thì Dung mời Thơ ra ngoài dùng chung với ba mẹ chồng, cô ta cười rất tươi và rất tự nhiên quay lại hỏi: "Thế anh Hắn dùng cơm ở đâu hả em?" Dung lễ phép đáp lại: "Anh ăn trong phòng không à chị, không có ra ngoài." Thơ liền nói: "Vậy hôm nay anh phá lệ ra ngoài dùng cơm với mọi người đi anh Hắn, trong bữa cơm mọi người cùng nói chuyện cho có không khí gia đình thì sẽ tốt hơn." Vừa nói Thơ vừa kéo Hắn đứng dậy đi. Dung thấy giữa họ đúng là một cặp trời sinh, hơn mười năm xa cách mà họ vẫn vô cùng thân thiết đến như vậy. Cô đứng qua một bên nhìn họ cùng bước ra bên ngoài mà thấy mình cứ như người thừa thãi, cô không biết mình phải nên làm sao nữa, hở cái là xin về nhà mình thì cũng không phải cho lắm, nên cô đành cam chịu vậy.

    Trong bữa ăn Thơ cứ như là chủ nhân của cả nhà, cô nói nói kể kể huyên thuyên về thời đi học, rồi lúc cô sang nước ngoài nó khác một trời một vực ra sao, cô phải vất vả lắm mới hòa nhập được, nhưng mong ước lớn nhất của cô là học xong rồi cũng quay về quê nhà... Vì cô mãi nói nên ba chồng Dung phải nhắc chừng kêu cô ăn thử món này món kia của Dung làm xem có hợp khẩu vị không? Mẹ chồng thì rất hiếu khách nên bà liên tục gấp thêm đồ ăn cho Thơ. Thơ thì gấp sang bớt cho Hắn. Dung ngồi ăn cầm chừng lấy lệ thôi chứ nuốt chẳng trôi nổi. Hắn thì lén lén nhìn Dung và gấp cho cô thêm đồ ăn, Dung nhìn Hắn mà cố ngăn để không rơi nước mắt vì xúc động trước hành động nhỏ ấy. Dung nghĩ là Hắn đã bình thường, đã nhớ hết mọi thứ xảy ra với mình rồi chỉ là anh chưa hồi phục lại giọng nói thôi.

    Cả buổi trưa và chiều hôm ấy Thơ ở lại suốt trong phòng cùng Hắn. Dung vì ngại ngần nên cũng chẳng dám vô, không biết mẹ chồng đã nói với Thơ về Dung như thế nào mà cô ta dửng dưng coi Dung cứ như sai vặt, giúp việc trong nhà vậy. Dung buồn buồn nên cứ đi ra ngoài vườn với vô vàn suy nghĩ đâu đâu trong đầu. Cứ một lát mẹ chồng lại gọi cô kêu bưng nước rồi tới trái cây vô phòng cho hai người dùng. Bà còn nói nhỏ rằng: "Con Thơ nó biết cách trị bệnh cho thằng Hắn, thôi con thấy bất tiện thì cứ qua cái phòng trống để dành cho khách nghỉ đỡ nhen con." Dung dạ dạ cho bà khỏi phải bận tâm về mình nữa. Cô biết chuyện trị bệnh cho Hắn vẫn là ưu tiên hàng đầu của mẹ chồng. Ba chồng cô thì khó chịu góp ý ngay với bà: "Bà làm vừa vừa phải phải thôi, tôi coi bộ không được rồi đó, con Dung nó là vợ thằng Hắn có cưới rước về đàng hoàng, bà phải nói rõ cho con ấy nó biết. Hồi đó nó yêu nó thích ra sao giờ là chuyện cũ rồi, hơn mười năm rồi, cái gì cũng khác rồi, bà làm riết rối nùi không biết làm sao gỡ ra được nữa." Nói xong ông quay sang Dung lại tiếp: "Để ba gọi thằng Tùng tới chở con đi chơi, đi vòng quanh thị trấn cho biết với người ta, con vô sửa soạn đi, ba cho đi đó, nhà này không ai được xem thường, không ai có quyền bắt nạt ức hiếp con hết." Tự nhiên rồi hai ông bà già to tiếng cãi nhau vì cô, tự nhiên rồi ông lôi tên bác sĩ Tùng vô luôn làm Dung không biết phải làm sao cả. Cô cứ nghe lời mẹ chồng mang nước và trái cây vào phòng trước đã, sẵn tiện xem hai người họ đang làm gì trong ấy. Trước khi vô, Dung cố tình gõ gõ cửa phòng vài tiếng để báo động. Không như cô tưởng, Thơ thì nằm trên chiếc võng quen thuộc của cô ngủ ngon lành, Hắn vẫn đang ngồi nơi bàn đọc sách. Thấy Dung vào, Hắn nhìn cô vẻ như muốn nói gì đó nhưng vẫn vậy, sao chuyện nói của anh trông khó khăn thế nhỉ. Rồi anh kéo trong hộc tủ mình ra một tờ giấy như mới vừa viết xong, nét chữ yếu ớt, nghệch ngoạc của một người lâu rồi không cầm bút, chỉ bốn chữ thôi: "Dung! Chờ anh về!" Mắt Dung hơi nhòe ướt, cô cầm tờ giấy mà không hiểu hết ý của Hắn là như thế nào. Cô hỏi lại: "Có phải anh tính đi cùng chị Thơ không?" Hắn gật đầu. Dung nhìn Hắn hơi sững sờ, rồi cô không nói gì thêm, vội vã rời đi cố che giấu những giọt nước mắt tự động rơi rớt xuống...

     
    Nguyễn Ngọc NguyênHiki potato thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng năm 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...