Chương 10
Một ngày mới của Dung lại bắt đầu. Nhà chồng rộng thênh thang, vườn dừa thì bạt ngàn, nghe đâu hồi chưa có dâu thì nhà chồng cô cũng có thuê người tới dọn dẹp mỗi ngày phụ mẹ chồng. Nhưng từ ngày Dung về thì mất tâm không thấy bóng dáng người đó tới phụ nữa. Những ngày đầu mẹ chồng có dẫn cô đi chợ cho quen dần rồi từ từ giao hẳn luôn. Nên việc của Dung linh tinh trong nhà tới ngoài sân mà làm hoài không hết. Chỉ buổi trưa sau khi ăn xong thì hai ông bà Chơn bắt Dung phải vô phòng nghỉ rồi mới cho làm tiếp những chuyện lặt vặt khác. Mà Dung nào có muốn vô phòng nghỉ trưa đâu. Đó thật sự là những buổi trưa vô cùng tệ hại, cô chỉ biết đứng mãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ chờ cho hết giờ rồi đi ra ngoài.
Trưa hôm nay, Dung biết trong người có chút không được khỏe, người cứ mỏi nhừ, ê ẩm. Nên sau khi mang cơm vào cho chồng ăn xong thì cô ra ngoài luôn, cô lẩn trốn tầm nhìn của ba mẹ chồng mà len lén đi ra cái võng ngoài vườn nằm nghỉ. Thật ra, ba mẹ chồng không bắt cô làm gì cả ngoài nhà cửa, cơm hai bữa mà thôi, nhiệm vụ chính là chăm sóc cho Hắn, chỉ là cô không cam tâm ở không nhìn mọi thứ còn bừa bộn trước mắt, vả lại phải có việc gì làm suốt cho hết ngày thì cô mới không thấy buồn tủi nữa.
Tối hôm đó, bỗng nhiên Hắn lại không quan tâm tới sách. Cậu lên giường ngủ sớm như đêm qua. Dung thấy vậy thì mừng quá, cô cũng có thể ngủ sớm theo vì trong người vẫn còn rất mệt. Nào giờ cô khỏe lắm có bệnh vặt gì đâu, tự nhiên đi về thăm nhà rồi trở lên thì trong người như yếu hẳn. Nhưng hai đêm nay đúng thiệt là chồng hờ của cô thay đổi lạ, mà cô mệt quá chỉ nghĩ được như thế thôi thì người đã lã đi rồi.
Khuya, Hắn lại giật mình như đêm trước. Cậu lại nhìn quanh phòng ngay gốc Dung thường nằm, cậu nhìn lạ lắm có vẻ như là một người trí thức bình thường. Ánh mắt cậu có chút xót xa nhìn Dung. Bất chợt Hắn thấy người Dung cứ rút rút giựt giựt, rồi co rúm lại. Cậu lo lắng tiến đến gần, sờ vào người Dung nghe toàn thân nóng như lửa đốt. Cậu chợt lúng lúng không biết làm sao cả, tay chân lóng ngóng và sớ rớ, rồi cậu ra ngoài chạy sang đập cửa mạnh liên hồi nơi bố mẹ cậu đang ngủ. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cậu mới ra khỏi cái giang sơn riêng của mình.
Ông bà Chơn nghe tiếng đập mạnh cửa thì hết hồn bật dậy ngay, cứ nghĩ con trai mình đang lên cơn nữa. Cánh cửa phòng mở ra họ nhìn thấy Hắn thì càng bất ngờ tột độ. Hắn không nói gì cả, chạy nhanh về phòng làm ông bà Chơn sợ chết được, đã già rồi mà cũng phải hốt hoảng chạy theo sau. Hình ảnh Dung nằm run cầm cập một gốc dưới cửa sổ, ông Chơn ngạc nhiên thốt lên: "Trời ơi! Sao lại đối xử với nó như thế này, nó là con bé hiền lành mà! Bà ơi, vợ chồng mình ác với nó quá đi thôi! Bà Chơn rưng rưng nước mắt, thật sự bà cũng không thể tin được:" Dung ơi Dung! Mẹ có lỗi với con quá, con bị sao thế này hả Dung? Ông Chơn lại quát lớn: "Sao trăng gì nữa, mau đi lấy thuốc hạ sốt cho con nhỏ! Còn mày, mau bồng nó lên giường ngay!" Hắn riu ríu làm theo, lần đầu tiên Hắn chạm vào thân thể một cô gái. Hắn cũng biết nhẹ nhàng đặt Dung xuống chiếc giường của mình, thấy cô vẫn mê man không biết gì, người cứ muốn co rúm suốt. Cậu kéo cái mền đắp cho Dung. Ông Chơn lại quát lớn: "Nó đang nóng đừng có trùm mền, đi lấy cái khăn nhúng nước ấm lau cho nó đi!" Không hiểu sao ông quên hẳn chuyện con mình là thằng đang bệnh mà nói và quát như với người bình thường. Hắn thì cứ răm rắp nghe theo mặc dù anh vẫn không hở môi một tiếng.
Sau khi bà Chơn mang thuốc vào thì cố lay cho Dung tỉnh để uống thuốc rồi để nằm xuống lại. Cậu Hắn vẫn chăm chỉ lau trán liên tục. Ông Chơn thì lắc đầu nói: "Coi bộ không xong rồi, mình trả tự do cho con bé thôi!" Bà Chơn đáp lại: "Thì đợi nó khỏe lại rồi hỏi ý nó xem sao!" Hai người lại ngồi ở bộ salon gỗ, chờ Dung coi ngấm thuốc thì có đỡ hơn không? Một tiếng đã trôi qua, người Dung bắt đầu toát mồ hôi. Cô bức rứt khó chịu, lăn qua lăn lại, như có cảm giác khác lạ không an toàn không giống mọi hôm. Dung lờ đờ mở mắt ra, thấy mình thì nằm trên giường, cạnh bên là Hắn, cô hốt hoảng bật dậy, lại thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên ghế. Cô yếu ớt thốt lên: "Dạ ba mẹ ơi! Chuyện gì vậy ạ?" Hai người thấy cô tỉnh thì mừng quá, vội lại gần cô, ông nói: "Con thấy trong người sao rồi?" Bà Chơn lại tiếp: "Ráng tới sáng mẹ kêu bác sĩ tới khám cho con coi sao, giờ con ổn không hay là mẹ ở đây với con". Dung bối rối quá đỗi, không biết phải làm sao hết. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, giờ chỉ là gần ba giờ sáng. Cô ấp úng: "Con thấy khỏe rồi, hay là ba mẹ cứ về phòng ngủ đi ạ!" Hai ông bà thấy cũng phải nên như thế, cứ đợi tới sáng rồi kêu bác sĩ tới khám cho cô để yên tâm hơn.
Dung nhìn Hắn ngại ngần, Hắn nhìn cô với ánh mắt trầm hơn. Cô thấy hơi xấu hổ và lo lắng, cái bí mật của cô bị lộ rồi sao. Cô trầm tư một lúc rồi lếch vô nằm sát mép giường quay mặt vào bên trong, cô ráng nói với anh một câu hơi giận dỗi: "Thôi, anh ngủ tiếp đi!" Và rồi cô cứ mặc kệ Hắn.
Trưa hôm nay, Dung biết trong người có chút không được khỏe, người cứ mỏi nhừ, ê ẩm. Nên sau khi mang cơm vào cho chồng ăn xong thì cô ra ngoài luôn, cô lẩn trốn tầm nhìn của ba mẹ chồng mà len lén đi ra cái võng ngoài vườn nằm nghỉ. Thật ra, ba mẹ chồng không bắt cô làm gì cả ngoài nhà cửa, cơm hai bữa mà thôi, nhiệm vụ chính là chăm sóc cho Hắn, chỉ là cô không cam tâm ở không nhìn mọi thứ còn bừa bộn trước mắt, vả lại phải có việc gì làm suốt cho hết ngày thì cô mới không thấy buồn tủi nữa.
Tối hôm đó, bỗng nhiên Hắn lại không quan tâm tới sách. Cậu lên giường ngủ sớm như đêm qua. Dung thấy vậy thì mừng quá, cô cũng có thể ngủ sớm theo vì trong người vẫn còn rất mệt. Nào giờ cô khỏe lắm có bệnh vặt gì đâu, tự nhiên đi về thăm nhà rồi trở lên thì trong người như yếu hẳn. Nhưng hai đêm nay đúng thiệt là chồng hờ của cô thay đổi lạ, mà cô mệt quá chỉ nghĩ được như thế thôi thì người đã lã đi rồi.
Khuya, Hắn lại giật mình như đêm trước. Cậu lại nhìn quanh phòng ngay gốc Dung thường nằm, cậu nhìn lạ lắm có vẻ như là một người trí thức bình thường. Ánh mắt cậu có chút xót xa nhìn Dung. Bất chợt Hắn thấy người Dung cứ rút rút giựt giựt, rồi co rúm lại. Cậu lo lắng tiến đến gần, sờ vào người Dung nghe toàn thân nóng như lửa đốt. Cậu chợt lúng lúng không biết làm sao cả, tay chân lóng ngóng và sớ rớ, rồi cậu ra ngoài chạy sang đập cửa mạnh liên hồi nơi bố mẹ cậu đang ngủ. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cậu mới ra khỏi cái giang sơn riêng của mình.
Ông bà Chơn nghe tiếng đập mạnh cửa thì hết hồn bật dậy ngay, cứ nghĩ con trai mình đang lên cơn nữa. Cánh cửa phòng mở ra họ nhìn thấy Hắn thì càng bất ngờ tột độ. Hắn không nói gì cả, chạy nhanh về phòng làm ông bà Chơn sợ chết được, đã già rồi mà cũng phải hốt hoảng chạy theo sau. Hình ảnh Dung nằm run cầm cập một gốc dưới cửa sổ, ông Chơn ngạc nhiên thốt lên: "Trời ơi! Sao lại đối xử với nó như thế này, nó là con bé hiền lành mà! Bà ơi, vợ chồng mình ác với nó quá đi thôi! Bà Chơn rưng rưng nước mắt, thật sự bà cũng không thể tin được:" Dung ơi Dung! Mẹ có lỗi với con quá, con bị sao thế này hả Dung? Ông Chơn lại quát lớn: "Sao trăng gì nữa, mau đi lấy thuốc hạ sốt cho con nhỏ! Còn mày, mau bồng nó lên giường ngay!" Hắn riu ríu làm theo, lần đầu tiên Hắn chạm vào thân thể một cô gái. Hắn cũng biết nhẹ nhàng đặt Dung xuống chiếc giường của mình, thấy cô vẫn mê man không biết gì, người cứ muốn co rúm suốt. Cậu kéo cái mền đắp cho Dung. Ông Chơn lại quát lớn: "Nó đang nóng đừng có trùm mền, đi lấy cái khăn nhúng nước ấm lau cho nó đi!" Không hiểu sao ông quên hẳn chuyện con mình là thằng đang bệnh mà nói và quát như với người bình thường. Hắn thì cứ răm rắp nghe theo mặc dù anh vẫn không hở môi một tiếng.
Sau khi bà Chơn mang thuốc vào thì cố lay cho Dung tỉnh để uống thuốc rồi để nằm xuống lại. Cậu Hắn vẫn chăm chỉ lau trán liên tục. Ông Chơn thì lắc đầu nói: "Coi bộ không xong rồi, mình trả tự do cho con bé thôi!" Bà Chơn đáp lại: "Thì đợi nó khỏe lại rồi hỏi ý nó xem sao!" Hai người lại ngồi ở bộ salon gỗ, chờ Dung coi ngấm thuốc thì có đỡ hơn không? Một tiếng đã trôi qua, người Dung bắt đầu toát mồ hôi. Cô bức rứt khó chịu, lăn qua lăn lại, như có cảm giác khác lạ không an toàn không giống mọi hôm. Dung lờ đờ mở mắt ra, thấy mình thì nằm trên giường, cạnh bên là Hắn, cô hốt hoảng bật dậy, lại thấy ba mẹ chồng đang ngồi trên ghế. Cô yếu ớt thốt lên: "Dạ ba mẹ ơi! Chuyện gì vậy ạ?" Hai người thấy cô tỉnh thì mừng quá, vội lại gần cô, ông nói: "Con thấy trong người sao rồi?" Bà Chơn lại tiếp: "Ráng tới sáng mẹ kêu bác sĩ tới khám cho con coi sao, giờ con ổn không hay là mẹ ở đây với con". Dung bối rối quá đỗi, không biết phải làm sao hết. Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, giờ chỉ là gần ba giờ sáng. Cô ấp úng: "Con thấy khỏe rồi, hay là ba mẹ cứ về phòng ngủ đi ạ!" Hai ông bà thấy cũng phải nên như thế, cứ đợi tới sáng rồi kêu bác sĩ tới khám cho cô để yên tâm hơn.
Dung nhìn Hắn ngại ngần, Hắn nhìn cô với ánh mắt trầm hơn. Cô thấy hơi xấu hổ và lo lắng, cái bí mật của cô bị lộ rồi sao. Cô trầm tư một lúc rồi lếch vô nằm sát mép giường quay mặt vào bên trong, cô ráng nói với anh một câu hơi giận dỗi: "Thôi, anh ngủ tiếp đi!" Và rồi cô cứ mặc kệ Hắn.
Chỉnh sửa cuối: