Bài viết: 26 

Chương 10
Thư ký Lôi bối rối đứng trước thang máy chuyên dụng "Chủ tịch có vẻ như thang máy bị hư rồi, tôi sẽ gọi người sửa sau, để kịp giờ chúng ta phải đi thang máy khác rồi ạ."
Chỉ đổi một thang máy khác, Trương Thành Viễn cảm thấy không có gì to tác lắm "Được."
Nghe được lời đồng ý của chủ tịch, thư ký Lôi vội đi tới thang máy giành cho nhân viên, nhấn nút cho Trương Thành Viễn rồi anh ta mới đi vào, nhấn nút xuống tầng.
Bên đây, Trình Lộ Lộ và Bắc Nhân đang đứng đợi thang máy, không ai thèm trò chuyện, bầu không khí làm lễ tân của công ty có chút khó xử. Cửa thang máy mở ra, người ở trong đối diện với người ở ngoài, ai cũng có sự ngạc nhiên riêng của mình.
Cô lễ tân cuối người chào "Chủ tịch." Trương Thành Viễn gật đầu bước ra khỏi thang máy.
Bắc Nhân kịp phản ứng lại, anh ta vội tươi cười đưa tay ra muốn bắt tay với Trương Thành Viễn "Chủ tịch Trương, hân hạnh được gặp tôi là người bên công ty bất động sản Thành La cử đến vì bản hợp đồng lần này." Trương Thành Viễn không thèm cho anh ta chút mặt mũi, anh không đưa tay ra bắt nhưng có gật đầu rồi bước đi. Bắc Nhân nhục nhã thu tay vào.
Thư ký Lôi còn đứng sững sờ nhìn chầm chầm Trình Lộ Lộ, đây chẳng phải là cô gái lần trước được chủ tịch ôm vào lòng sao?
Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu anh ta "Xin lỗi?" Trình Lộ Lộ khó hiểu.
"À à không có gì, cô đừng để ý." Anh ta ngượng ngùng trả lời.
Trương Thành Viễn quay lại nhìn thư ký của mình vẫn còn đứng đó "Thư ký Lôi, còn không mau đi."
"Vâng ạ!" Lôi Diện cuối đầu chào Trình Lộ Lộ rồi đi nhanh đến bên Trương Thành Viễn.
Trình Lộ Lộ không nhìn lâu, cô bước vào thang máy với nhiều suy nghĩ lung tung trong đầu. Không phải cô không thấy Trương Thành Viễn, chỉ là người ta còn không thèm liếc mắt tới cô thì cô làm gì dám lên tiếng nhận người quen. Sợ là anh còn không nhớ mặt cô, xem ra việc mời đi ăn phải cân nhắc lại rồi.
Trình Lộ Lộ không biết, không phải Trương Thành Viễn không nhớ mặt cô, thậm chí khuôn mặt của cô kể từ ngày đó lập đi lập lại trong tâm trí anh với tần xuất không hề bình thường, đối với một người như anh thì việc đó quả là một ký tích. Anh chỉ là không muốn để công việc ảnh hưởng đến chuyện riêng tư thôi. Đúng vậy, chính là như vậy.
Vâng có chết anh ta vẫn không chịu nhận mình là bởi vì ngại nên mới không dám bắt chuyện với người ta.
"Vậy cô Trình, việc hợp tác lần này quyết định vậy đi, hợp tác vui vẻ." Phùng tổng với vẻ mặt đầy thưởng thức bắt tay với Trình Lộ Lộ.
Bắc Nhân người từ đầu tới cuối chỉ đóng vai bù nhìn, không nói được câu nào cho ra hồn bị dạt sang một bên, hắn ta cắn răng chịu đựng nổi nhục nhã, thầm hận Trình Lộ Lộ và ba của hắn ta không cho hắn cơ hội thể hiện năng lực.
Lạc Trúc Yên ngồi bên quày bar nhâm nhi ly thức uống của mình, một cô gái với thân hình bốc lửa đi tới, vì tiếng nhạc quá ồn ào nên cô ấy cố gắn nói lớn "Trúc Yên, cậu không đi xuống nhảy với tụi mình sao? Ở dưới đó rất vui."
Lạc Trúc Yên cười cười "Không đâu, mình ngồi đây nhìn mọi người là được rồi." Cô gái kia thấy vậy, biết mình đã đạt được mục đích cũng không khuyên nữa.
Hôm nay những người cùng nghề rủ Lạc Trúc Yên đến đây, vì quen biết đã lâu nên cô không tiện từ chối, dù sao lâu lâu thay đổi không khí cũng không có gì là xấu.
Sau khi cô gái kia đi, cô tiếp tục với ly nước của mình, đột nhiên có một bàn tay chạm vào vai cô, Lạc Trúc Yên giật mình quay lưng lại tránh khỏi bàn tay đó, cô ngước đầu nhìn, ngược sáng nên không thấy rõ mặt hắn, cô nheo mắt "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Hắn ta cười bỡn cợt trả lời "Cô em, lần đầu tiên tới đây phải không? Nếu không, sao anh thường xuyên đến đây vậy mà lại không phát hiện một cô nàng xinh đẹp như này? Uống với anh một ly đi." Dứt lời hắn có ý định chạm vào mặt Lạc Trúc Yên.
Cô khó chịu tránh né, cố gắn giữ bình tĩnh "Xin lỗi, tôi không uống rượu được."
Tên đó bắt đầu mất kiên nhẫn "Đừng đùa, cô em được uống rượu với anh là vinh dự biết không? À hay là em đang dùng chiêu lạc mềm buột chặt? Chiêu đó xưa rồi, ngoan ngoãn uống với anh một ly đi."
Lạc Trúc Yên nhìn thấy tên này đã ngà ngà say, cô sợ sẽ kích động đến hắn nên cũng cố gắn lịch sự "Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể uống rượu được." Hắn ta lớn giọng, siết chặt lấy tay Lạc Trúc Yên làm cô nhẹ la lên "Sao! Cô có biết là cô đang từ chối ai không?"
Lạc Trúc Yên la lớn kêu cứu mọi người xung quanh, họ cũng chú ý tới nhưng không ai chịu làm gì, có nhiều người biết đến danh tiếng tên này nên cũng không dám làm gì, những người bạn theo cô đến đây giờ không thấy đâu cả
"Cô chán sống rồi sao? Đã đến đây rồi còn ra vẻ thanh cao cho ai coi? Đồ đê tiện." Nói rồi hắn đưa tay lên muốn tát vào mặt cô, sức hắn rất mạnh, cố vùng vẫy nhưng Lạc Trúc Yên không thể thoát ra được cô sợ hãi nhắm chặt mắt.
Dạo này đang theo dõi một bộ phim trình thám của Hàn. Tự hỏi phản diện thôi mà có cần đẹp trai và nam tính tới mức đó không? Ây ây Thật dễ khiến người ta mềm lòng mà.
Cảm ơn mọi người đã vào xem truyện của mình. Yêu yêu
Chỉ đổi một thang máy khác, Trương Thành Viễn cảm thấy không có gì to tác lắm "Được."
Nghe được lời đồng ý của chủ tịch, thư ký Lôi vội đi tới thang máy giành cho nhân viên, nhấn nút cho Trương Thành Viễn rồi anh ta mới đi vào, nhấn nút xuống tầng.
Bên đây, Trình Lộ Lộ và Bắc Nhân đang đứng đợi thang máy, không ai thèm trò chuyện, bầu không khí làm lễ tân của công ty có chút khó xử. Cửa thang máy mở ra, người ở trong đối diện với người ở ngoài, ai cũng có sự ngạc nhiên riêng của mình.
Cô lễ tân cuối người chào "Chủ tịch." Trương Thành Viễn gật đầu bước ra khỏi thang máy.
Bắc Nhân kịp phản ứng lại, anh ta vội tươi cười đưa tay ra muốn bắt tay với Trương Thành Viễn "Chủ tịch Trương, hân hạnh được gặp tôi là người bên công ty bất động sản Thành La cử đến vì bản hợp đồng lần này." Trương Thành Viễn không thèm cho anh ta chút mặt mũi, anh không đưa tay ra bắt nhưng có gật đầu rồi bước đi. Bắc Nhân nhục nhã thu tay vào.
Thư ký Lôi còn đứng sững sờ nhìn chầm chầm Trình Lộ Lộ, đây chẳng phải là cô gái lần trước được chủ tịch ôm vào lòng sao?
Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu anh ta "Xin lỗi?" Trình Lộ Lộ khó hiểu.
"À à không có gì, cô đừng để ý." Anh ta ngượng ngùng trả lời.
Trương Thành Viễn quay lại nhìn thư ký của mình vẫn còn đứng đó "Thư ký Lôi, còn không mau đi."
"Vâng ạ!" Lôi Diện cuối đầu chào Trình Lộ Lộ rồi đi nhanh đến bên Trương Thành Viễn.
Trình Lộ Lộ không nhìn lâu, cô bước vào thang máy với nhiều suy nghĩ lung tung trong đầu. Không phải cô không thấy Trương Thành Viễn, chỉ là người ta còn không thèm liếc mắt tới cô thì cô làm gì dám lên tiếng nhận người quen. Sợ là anh còn không nhớ mặt cô, xem ra việc mời đi ăn phải cân nhắc lại rồi.
Trình Lộ Lộ không biết, không phải Trương Thành Viễn không nhớ mặt cô, thậm chí khuôn mặt của cô kể từ ngày đó lập đi lập lại trong tâm trí anh với tần xuất không hề bình thường, đối với một người như anh thì việc đó quả là một ký tích. Anh chỉ là không muốn để công việc ảnh hưởng đến chuyện riêng tư thôi. Đúng vậy, chính là như vậy.
Vâng có chết anh ta vẫn không chịu nhận mình là bởi vì ngại nên mới không dám bắt chuyện với người ta.
"Vậy cô Trình, việc hợp tác lần này quyết định vậy đi, hợp tác vui vẻ." Phùng tổng với vẻ mặt đầy thưởng thức bắt tay với Trình Lộ Lộ.
Bắc Nhân người từ đầu tới cuối chỉ đóng vai bù nhìn, không nói được câu nào cho ra hồn bị dạt sang một bên, hắn ta cắn răng chịu đựng nổi nhục nhã, thầm hận Trình Lộ Lộ và ba của hắn ta không cho hắn cơ hội thể hiện năng lực.

Lạc Trúc Yên ngồi bên quày bar nhâm nhi ly thức uống của mình, một cô gái với thân hình bốc lửa đi tới, vì tiếng nhạc quá ồn ào nên cô ấy cố gắn nói lớn "Trúc Yên, cậu không đi xuống nhảy với tụi mình sao? Ở dưới đó rất vui."
Lạc Trúc Yên cười cười "Không đâu, mình ngồi đây nhìn mọi người là được rồi." Cô gái kia thấy vậy, biết mình đã đạt được mục đích cũng không khuyên nữa.
Hôm nay những người cùng nghề rủ Lạc Trúc Yên đến đây, vì quen biết đã lâu nên cô không tiện từ chối, dù sao lâu lâu thay đổi không khí cũng không có gì là xấu.
Sau khi cô gái kia đi, cô tiếp tục với ly nước của mình, đột nhiên có một bàn tay chạm vào vai cô, Lạc Trúc Yên giật mình quay lưng lại tránh khỏi bàn tay đó, cô ngước đầu nhìn, ngược sáng nên không thấy rõ mặt hắn, cô nheo mắt "Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Hắn ta cười bỡn cợt trả lời "Cô em, lần đầu tiên tới đây phải không? Nếu không, sao anh thường xuyên đến đây vậy mà lại không phát hiện một cô nàng xinh đẹp như này? Uống với anh một ly đi." Dứt lời hắn có ý định chạm vào mặt Lạc Trúc Yên.
Cô khó chịu tránh né, cố gắn giữ bình tĩnh "Xin lỗi, tôi không uống rượu được."
Tên đó bắt đầu mất kiên nhẫn "Đừng đùa, cô em được uống rượu với anh là vinh dự biết không? À hay là em đang dùng chiêu lạc mềm buột chặt? Chiêu đó xưa rồi, ngoan ngoãn uống với anh một ly đi."
Lạc Trúc Yên nhìn thấy tên này đã ngà ngà say, cô sợ sẽ kích động đến hắn nên cũng cố gắn lịch sự "Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể uống rượu được." Hắn ta lớn giọng, siết chặt lấy tay Lạc Trúc Yên làm cô nhẹ la lên "Sao! Cô có biết là cô đang từ chối ai không?"
Lạc Trúc Yên la lớn kêu cứu mọi người xung quanh, họ cũng chú ý tới nhưng không ai chịu làm gì, có nhiều người biết đến danh tiếng tên này nên cũng không dám làm gì, những người bạn theo cô đến đây giờ không thấy đâu cả
"Cô chán sống rồi sao? Đã đến đây rồi còn ra vẻ thanh cao cho ai coi? Đồ đê tiện." Nói rồi hắn đưa tay lên muốn tát vào mặt cô, sức hắn rất mạnh, cố vùng vẫy nhưng Lạc Trúc Yên không thể thoát ra được cô sợ hãi nhắm chặt mắt.

Dạo này đang theo dõi một bộ phim trình thám của Hàn. Tự hỏi phản diện thôi mà có cần đẹp trai và nam tính tới mức đó không? Ây ây Thật dễ khiến người ta mềm lòng mà.
Cảm ơn mọi người đã vào xem truyện của mình. Yêu yêu
Last edited by a moderator: