Cậu lên lớp, ngồi gục xuống bàn mệt mỏi. Thẩm Dung Lục từ xa bước lại, xoa nhẹ đầu cậu
-Hiểu Phàm, hôm nay cậu không được khỏe à ?
- Hôm qua papa bắt tớ đi xem mắt
Cậu nói với giọng ảo não còn Dung Lục thì ngơ ngác
- Đừng nói là anh đẹp trai hồi nãy nhé ?
Cậu "Uhm" một cái rồi thôi, Dung Lục cũng chẳng hỏi gì thêm, để cho bạn mình nghỉ ngơi. Một lát sau cô giáo vào lớp thì cậu lay Hiểu Phàm dậy. Chả hiểu sao hôm nay Dương Hiểu Phàm cậu không tài nào tập trung được vào bài học, trong đầu cứ nghĩ đến tên Tống Tử Ngôn đó. Mỗi lần hắn quan tâm cậu đều là cảm thấy rất hạnh phúc, muốn hắn chỉ chú ý đến một mình cậu thôi, lại còn mong đến chiều để được hắn đón về. Như vậy có phải là thích rồi không ?
Cậu liền thoát khỏi suy nghĩ của mình, cố gắng tập trung vào bài giảng. Đến giờ nghỉ trưa, Hiểu Phàm và Dung Lục xuống canteen. Đang yên đang lành bỗng có kẻ phá đám, Lâm Du đập bàn mạnh
-
Nhóc con
- Tôi bằng tuổi cậu đấy. Muốn gì ?
- Ha, mày xem, tao bị ông già đánh cho bầm tím thế này, hôm nay đến tìm mày là để trả gấp đôi !!!
Lâm Du ra lệnh cho bọn đàn em nhào đến
Cậu bình thản trả lời. Hắn túc giận hất đổ ly nước trên bàn làm ướt áo cậu
- Con m* nó, mày làm tao điên lên rồi đấy
Hắn kêu bọn đàn em kéo cậu ra bãi đất trống sau trường. Đến nơi chúng đẩy cậu ngã xuống, cậu vẫn không nói gì, giữ nét mặt bình thản đứng dậy phủi quần áo.đánh cậu. Hôm trước vì biết ba hắn sẽ tới nên mới không đánh trả, hôm nay xung quanh không có người nhất định trừng trị bọn chúng cho ra lẽ, trả giá cho việc giám đụng đến Dương Hiểu Phàm này. Từ nhỏ đã được ba cho học võ để phòng thân, mấy năm rồi mới có cơ hội phô diễn tài năng,cậu đấu tay đôi với bọn chúng, đang giành lấy phần thắng thì có một tên cầm cây gậy bóng chày đập thẳng vào đầu cậu, Hiểu Phàm cố né nhưng vẫn không kịp, cậu choáng váng rồi ngã xuống, đôi mắt mờ dần rồi ngất đi. Lúc tỉnh dậy nhìn thì thấy xung quanh chỉ là bốn bức tường trắng xóa, bên cạnh là một người con trai tầm 23 24 tuổi đang nắm lấy tay cậu trông nét mặt có vẻ khá lo lắng cho cậu. Đầu cậu đau nhức. Đầu óc cứ mơ mơ màng màng, Hiểu Phàm cậu chỉ nhớ lúc đấy có kẻ chơi bẩn lấy gậy bóng chày đập vào đầu cậu, sau đó ngã xuống, cậu còn thấy bóng dáng cao to mờ ảo đánh nhau với bọn chúng, chỉ không rõ là ai, lúc đó vì mất máu nhiều nên ngất đi. Lúc tỉnh dậy thì đã thấy ở đây. Căn phòng đang im lặng thì một giọng nói trầm ấm vang lên
- Phàm Phàm, em tỉnh rồi. May quá, anh rất lo cho em
- Đây...là đâu ?
- Đây là bệnh viện, em ngất vì mất máu nhiều, may là anh tới kịp nên đưa em đi cấp cứu
Cậu đảo mắt nhìn một hồi mới nhận ra người con trai kia là Tống Tử Ngôn. Hiểu Phàm đã bất tỉnh 10 tiếng rồi nên anh rất lo, may là cậu đã tỉnh. Lúc đấy vì có linh cảm không tốt nên anh muốn đến trường xem cậu thế nào. Lúc hỏi thì Dung Lục lại bảo ban nãy còn dặn Phàm Phàm ngồi đây đợi để cậu đi lấy đồ ăn, quay qua quay lại đã thấy mất tiêu, Phàm Phàm đi đâu thì cậu cũng không rõ. Tử Ngôn lại hỏi thêm một vài học sinh ngồi gần đấy, có một nam sinh bảo ban nãy đám người của Lâm Du đã kéo cậu ra bãi đất trống sau trường, chắc là đánh nhau. Nghe đến đấy thì anh tức tốc chạy đến bãi đất trống, đến nơi thì đã thấy cậu nằm trên một vũng máu, anh tức giận không kiềm chế được mà lao lên đánh cho bọn chúng một trận rồi giao cho cảnh sát. Đương nhiên là phải tức giận, đụng đến phu nhân của Đại Boss thì chắc chắn là phải chết, huống gì còn đánh cậu đến ngất đi. Anh nhất định thay cậu trừng trị bọn chúng, nhất định cho Lâm gia phá sản.
- Tử...Ngôn
- Anh đây
- Em... muốn...về nhà
- Nhưng vết thương của em còn chưa lành, không thể về
Anh thật sự cũng chẳng muốn vợ mình phải ở cái chốn lạnh lẽo này, nhưng vì vết thương chưa lành, sức khỏe cậu vẫn còn yếu nên anh nhất quyết không đưa cậu về dù Hiểu Phàm đã năn nỉ đủ kiểu. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu
- Bảo bối ngoan, ráng một vài ngày rồi chồng đưa em về
Bên ngoài Thẩm Dung Lục đẩy cửa bước vào
- Hiểu Phàm, tớ đến thăm cậu đây
- Đã trễ rồi mà, với lại sao cậu biết tớ ở đây ?
- Là Tử Ngôn đã gọi cho tớ
Tử Ngôn đứng dậy nhường chỗ cho Dung Lục ngồi cạnh cậu
- Hai đứa ngồi nói chuyện. Anh ra ngoài mua ít đồ cho em, sẽ quay lại ngay
- Uhm, em biết rồi anh đi cẩn thận
Nói rồi thì anh rời đi. Hai người ngồi nói chuyện vui vẻ, Dung Lục đã nói là sẽ xin nghỉ giúp cậu vậy nên cậu cứ yên tâm mà dưỡng bệnh. Cậu còn nói sẽ đến thăm Hiểu Phàm thường xuyên, không thể để bạn mình cô đơn được dù biết là đã có Tử Ngôn chăm sóc
- Phàm Phàm~ Tử Ngôn anh ấy là chồng cậu thật sao ?
- Chưa kết hôn nhưng có thể coi là vậy, đằng nào mẹ cũng muốn gả tớ cho anh ta chăm sóc
- Di nguyện của bác gái sao ?
-Uhm
Nhắc tới đây căn phòng bỗng yên ắng đến lạ. Cả hai cũng im lặng chẳng biết nói gì hơn, một lúc sau Dung Lục cũng rời đi, anh cũng vừa mua đồ về. Hai người ăn uống rồi cậu nắm tay anh ngủ.