Đam Mỹ Cuộc Sống Hôn Nhân Của Đại Boss - Hanna Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hanna Vũ, 12 Tháng sáu 2018.

  1. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh không nói gì, bế cậu bước qua xác lão mà ra ngoài. Tử Ngôn lập tức ra xe đưa cậu đến bệnh viện, Thiên Hy cũng chạy xe theo sau. Đến nơi, Hiểu Phàm được đưa vào cấp cứu. 1 tiếng đồng hồ trôi qua, bác sĩ bước ra, anh liền đi lại hỏi :

    - Bác sĩ, vợ tôi...Em ấy thế nào rồi ?
    - Cậu ấy không sao. Chỉ là do quá hoảng sợ nên ngất thôi, nghỉ ngơi một chút là được. Tôi xin phép.

    Nói rồi vị bác sĩ rời đi. Nghe cậu không sao anh mới thở phào nhẹ nhõm, may là đến kịp, nếu không thì anh cũng chẳng biết ăn nói sao với ba vợ. Tử Ngôn quay qua Thiên Hy, nhẹ giọng nói :

    - Chị về coi công ty đi. Tôi sẽ ở đây với em ấy, lịch trình chiều nay cái nào có thể thì cứ làm theo, hợp đồng cần tôi ký thì mang đến đây, còn gặp đối tác thì hẹn ngày khác, bảo họ hôm nay tôi bận.
    - Vâng tôi biết rồi ạ. Thiếu gia cứ an tâm mà chăm sóc cho phu nhân.

    Chị cúi đầu chào rồi rời đi. Thiên Hy không trách gì Tử Ngôn, bởi vốn lẽ chị không có cái quyền đó, với lại đối với Ngôn, vợ anh là quan trọng nhất, công việc thế nào đều có cách giải quyết, nhưng đối với phu nhân thì không được chậm trễ. Sau khi Thiên Hy rời khỏi thì anh đi vào phòng hồi sức thăm cậu. Hiểu Phàm ngồi trên giường bệnh, bao quanh là 4 bức tường trắng, khung cảnh thật nhạt nhẽo, đôi mắt cậu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, không thể giấu nổi tổn thương, mặc cho nước mắt rơi xuống. Nghe có tiếng động nên cậu mới quay lại nhìn người vừa bước vào phòng. Anh nhìn cậu nở một nụ cười hiền hậu, bước đến bên giường.

    - Bảo bối nhỏ, sao lại khóc ?

    Hiểu Phàm không nói gì, cậu chỉ biết nhào tới ôm chặt lấy người con trai trước mắt. Anh không lạ gì với hành động ấy, vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Anh biết Hiểu Phàm vẫn còn hoảng chuyện vừa nãy nên đưa tay vuốt lưng trấn an cậu.

    - Ngoan, không được khóc. Chuyện qua rồi mà~
    - Ngôn à, có phải em rất dơ bẩn không ? Em không còn xứng với anh nữa....Em....

    Giọng cậu run run sợ hãi. Anh nghe cậu nói vậy liền nhăn mặt, gằn giọng :

    - Rút lại lời vừa nãy. Anh không cho phép em nói bản thân mình như thế. Dù em có thế nào đi nữa thì vẫn là vợ của anh biết chưa hả ? Em không hề dơ bẩn, hắn chưa làm gì em cả !
    - Hức....Ngôn....Em đã....rất sợ....Nếu lúc đó....anh không đến kịp....em không biết....mình phải....làm gì nữa...

    Tử ngôn thấy Hiểu Phàm như vậy mà lòng chợt đau, anh khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cậu, giọng ôn tồn :

    - Ngoan nào, không sao nữa rồi. Còn có chồng ở đây, không ai có thể làm hại em....

    Anh nhẹ đặt cậu nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ mình, hôn nhẹ lên trán cậu

    - Ngủ một chút nhé, em cần phải nghỉ ngơi.
    - Ở đây với em Ngôn. Làm ơn đừng đi đâu hết, em muốn khi thức dậy sẽ thấy anh, được không ?

    Khóe mắt cậu vẫn còn lại chút nước, nắm chặt lấy tay anh không buông. Hiểu Phàm cậu là sợ, sợ lúc ngủ anh lại bỏ cậu mà đi, rồi khi thức dậy căn phòng trống vắng chỉ có mình cậu. Hiểu Phàm cậu không chịu nổi được cảm giác cô đơn, không có ai bên cạnh cậu liền bị kẻ khác dòm ngó, bọn chúng luôn có ham muốn chiếm đoạt cậu. Cậu bị ám ảnh bởi những chuyện như vậy, papa giờ đã có bà ta sẽ chẳng quan tâm cậu nữa, Hiểu Phàm giờ chỉ biết có mình Tử Ngôn chính là chồng cậu, anh đi rồi cậu sẽ thế nào đây, chắc cậu chết mất. Hiểu Phàm thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó cậu sẽ phải tự mình đối đầu với mọi thứ, không một ai bên cạnh bảo vệ hay chăm sóc.

    Tử Ngôn nhìn cậu cười ôn nhu, leo lên giường nằm cùng cậu, ôm cậu vào lòng mình. Đây chính là vợ anh, là Hiểu Phàm mà anh biết. Một Hiểu Phàm dù có vẻ ngoài mạnh mẽ thế nào nhưng đối với anh vẫn luôn là một bé con, một cậu nhóc yếu đuối hay sợ hãi, chỉ biết chờ đợi anh dang rộng vòng tay mà nhảy vồ vào vòng tay đó cho anh bảo vệ. Tử Ngôn anh làm sao có thể cưỡng lại được dáng vẻ đáng yêu đấy cơ chứ. Chắc có lẽ anh lại yêu cậu nhiều hơn rồi, bảo bối nhỏ....

    - Được rồi, ngủ đi nào. Anh ở đây với em, sẽ không đi đâu hết. Ngoan, anh yêu em.

    Hiểu Phàm nghe được câu đấy thì liền yên tâm hơn, rúc vào ngực anh, hít hà lấy hương thơm quen thuộc mà cậu yêu thích, sau đó cũng nhanh đi vào giấc ngủ.
     
  2. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Rất nhanh sau đó Hiểu Phàm được xuất viện, Tử Ngôn lấy xe đưa cậu về nhà.

    1 năm sau đó.....Hôm nay Hiểu Phàm có chút việc bận ra ngoài, Tử Ngôn thì cũng đi gặp đối tác. Trên đường về thì Hiểu Phàm có đi qua 1 con hẻm nhỏ, cậu thấy một bé con ngồi trong góc tối của con hẻm mà khóc nấc, bản thân không kiềm lòng được cho dừng xe đi vào con hẻm đó. Hiểu Phàm đứng trước mặt đứa bé, trời bây giờ đã là đông, vậy mà đứa bé này chỉ mặc mỗi bộ quần áo không kín đáo. Cậu khom lưng xuống, giọng nhẹ nhàng hỏi :

    - Nhóc con, con sao vậy ?

    Đứa bé nghe được giọng liền ngước mặt lên, gương mặt lấm lem ngơ ngác nhìn con người trước mắt, nhóc không trả lời cậu. Hiểu Phàm cười nhẹ một cái rồi ngồi xuống đối diện với bé con.

    - Sao lại ở đây ? Sao không về nhà đi, ngoài trời rất lạnh đấy ~ Ba mẹ con đâu ?

    Nhóc ấy mặt có vẻ buồn khẽ lắc đầu. Hiểu Phàm đưa tay lau đi những giọt nước mắt đó, cười hiền hậu :

    - Vậy nhà con ở đâu, ta đưa con về.
    - Không....không có nhà.....
    - Vậy về nhà ta được không ? Con không chê chứ ?
    - Ưm !

    Nhóc ấy nhìn cậu với đôi mắt sáng rực, nhóc đã ở con hẻm này mấy ngày rồi nhưng chẳng một ai thèm đoái hoài tới, thậm trí còn chửi rủa. Gia đình nhóc trước kia không hẳn là giàu có, chỉ là khá giả, nhưng vì ba nhóc ham mê cờ bạc, nợ chồng chất nhưng lại không đủ tiền để trả, thế là bọn chúng đến siết nhà, giết luôn cả ba mẹ cậu. Trước lúc đó mẹ nhóc đã đưa nhóc bỏ vào cái thùng xốp ngoài sân, bảo rằng không được ra ngoài. Và rồi bọn chúng đến, nhóc chứng kiến tất cả nhưng lại chẳng làm gì được. Để giờ phải lang thang ngoài đường thế này.

    Thật may mắn là Hiểu Phàm đã nhìn thấy và rủ lòng thương. Nhìn nhóc ấy xem, quần áo rách rưới, mặt lấm lem, gầy gò. Khi được cậu ngỏ lời nhóc ấy đã rất vui. Rồi cậu mang nhóc ra xe đưa về nhà mình.

    Đến trước một ngôi biệt thự lớn, nhóc ấy rụt rè không giám xuống xe, Hiểu Phàm phải nắm tay nhóc mà bảo :

    - Đừng sợ, đây là nhà ta. Con sẽ ở cùng ta được chứ ?

    Nhóc ấy xuống xe cùng cậu. Hiểu Phàm dẫn nhóc vào nhà, nói với bác quản gia :

    - Phiền bác chuẩn bị cho con vài bộ đồ vừa với nhóc này nhé.
    - Vâng ạ.

    Nói rồi quản gia sai người đi mua đồ. Hiểu Phàm dẫn nhóc lên phòng.

    - Giờ đi tắm nhé, không sẽ bị cảm.

    Tắm xong Hiểu Phàm thay đồ cho nhóc rồi dẫn xuống nhà. Được một lúc thì Tử Ngôn đi làm về, theo thói quen anh nói vọng vào :

    - Vợ ơi anh về rồi~
    - Chồng về rồi sao ? Mau lên tắm đi rồi còn ăn tối.

    Anh chỉ gật đầu, vì vừa đi làm về mệt mỏi nên anh đi thẳng lên lầu, chẳng để ý gì đến xung quanh. Tắm xong bản thân thật sảng khoái, anh đi xuống lầu. Lúc này anh mới để ý trong nhà có 1 nhân vật mới. Tử Ngôn đưa đôi mắt khó hiểu nhìn nhóc đó chăm chăm. Hai người đứng đấu mắt với nhau. Nhìn nhóc này chỉ mới tầm 8 9 tuổi, da trắng môi hồng, hai má phính....nói chung là rất dễ thương, nhìn có vài nét rất giống Hiểu Phàm hồi 17 tuổi. Anh gọi lớn :

    - Vợ ơi!!!

    Cậu từ ghế sofa quay lại nhìn 2 người.

    - Sao thế chồng ?

    Anh tức giận đi lại chỗ cậu.

    - Vợ, em mau giải thích cho anh. Nhóc này là sao ? Em có con lúc nào ? Của ai ? Em dám lén anh có con với người khác sao ? Sao em có thể như thế hả vợ ? Anh không đủ cho em sao ?

    Anh mắng nguyên một tràng xối xả vào mặt cậu. Hiểu Phàm hít lấy một hơi thật sâu, đợi anh mắng xong thì liền quát :

    - MẮNG ĐỦ CHƯA ? ANH ĐIÊN KHÙNG CÁI GÌ VẬY HẢ ? EM CON TRAI SAO CÓ THỂ CÓ CON CHỨ !

    Nghe cậu quát thì anh liền im bặt không dám hé nửa lời. Đúng nhỉ, anh quên mất vợ mình là con trai, đúng là ngốc mà....
     
  3. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng anh vẫn không chấp nhận được việc này. Nhóc kia là sao ? Là ai ? Từ đâu ra ? Và sao lại ở trong nhà của họ ? Hàng tá câu hỏi được đặt ra. Tử Ngôn nhìn Hiểu Phàm, giọng hơi trầm :

    - Nhưng mà....Vợ à.....Nhóc đó là sao chứ ?

    Cậu nhìn anh cười, rồi vẫy tay, nhóc đó vui vẻ chạy lại ôm trầm lấy cậu.

    - Nhóc này rất đáng yêu đúng không ? Em muốn nó làm con của chúng ta, được không ? Ngôn~ Anh cũng biết rồi đó, em là con trai không thể sinh con được. Nhưng chúng ta là vợ chồng, là một gia đình, em cũng muốn papa có cháu.....

    Cậu đưa đôi mắt long lanh nhìn anh, tay nắm lấy tay anh mà nũng nịu, giọng nói ngọt ngào, đôi môi căng đỏ mọng cứ chu chu lên khiến anh không thể nào kiềm lòng. Tử Ngôn đành thở dài, đưa ánh mắt cưng chiều nhìn Hiểu Phàm, nựng má cậu.

    - Được rồi bảo bối. Bất cứ cái gì chỉ cần em muốn đều được.
    - Yêu anh nhất Ngôn !
    - Nhưng vợ phải làm gì đó thì chồng mới đồng ý nha ~

    Cậu nhìn anh. Đúng là rất ngại nhưng chỉ còn cách đó, Hiểu Phàm thật sự rất muốn nhận nhóc này làm con trai của họ, đành phải hy sinh vậy. Cậu nhón chân lên, đặt môi mình áp sát môi anh, Tử Ngôn thừa cơ hội liền 1 tay ôm lấy eo Hiểu Phàm kéo cậu vào một nụ hôn sâu hơn, tay còn lại thì che mắt đứa bé. Nhóc con ở đây mà hai người chẳng ý tứ gì cả.....

    Cứ dây dưa mãi cho đến khi lồng ngực đòi không khí anh mới luyến tiếc buông cậu ra. Cậu đỏ mặt đánh vào ngực anh....

    - Anh thật kỳ, nhóc đó còn ở đây~
    - Vợ không cần lo, nhóc không thấy gì đâu.

    Anh bỏ tay xuống, bé con lại ngơ ngác nhìn hai người, miệng tạo nên 1 đường cong trông rất đáng yêu. Anh ngồi xuống trước mắt đứa nhỏ, xoa tóc nựng má đủ kiểu....

    * Bé con này thật giống vợ mình, đáng yêu chết mất *

    - Nhóc tên gì thế ?
    - Em có hỏi rồi, nhóc bảo tên là Mạc Ảnh Quân.
    - Mạc Ảnh Quân ? Không tồi, tên rất hay. Nhóc con nghe này, từ giờ con sẽ là con trai của bọn ta. Ta là baba còn đây là papa của con, biết chưa hả ?

    Ảnh Quân nhìn Tử Ngôn cười tươi, hai mắt híp lại không thấy trời đất. Rồi 3 người vào ăn tối, bữa ăn thịnh soạn và ấm cúng hạnh phúc hơn mọi ngày vì có sự hiện diện của Ảnh Quân, đứa con trai mới nhận nuôi của họ.

    Sau khi ăn xong thì Ảnh Quân đi chơi với bác quản gia, còn Tử Ngôn thì ôm Hiểu Phàm ngồi ngoài sofa coi TV. Được một lúc thì cũng đã gần 10h, bác quản gia dẫn Ảnh Quân từ ngoài đi vào.

    - Thiếu gia, phu nhân, hình như tiểu thiếu gia buồn ngủ rồi ạ.

    Nghe vậy thì cả 2 liền quay lại, thấy bé con của mình đang đứng dụi dụi mắt, buồn ngủ thật rồi. Hiểu Phàm đứng dậy dịu dàng bảo :

    - Được rồi Tiểu Quân, lên lầu thôi nào, ta ngủ với con.

    Vừa nghe đến anh liền ôm trầm lấy cậu không buông, giở trò con nít làm nũng với cậu.

    - Vợ~ Em như vậy là không được. Còn anh thì sao chứ ?
    - Thì kệ anh, anh lớn rồi có thể ngủ một mình, Tiểu Quân còn nhỏ, em phải ngủ với nó.
    - Không được mà~ Vợ ơi thiếu hơi em chồng ngủ không được.....sẽ thức trắng đó.....Vợ em không thương anh sao ?

    Tử Ngôn liền vờ khóc lóc, cố gắng níu Hiểu Phàm lại. Thật không tin được mà, bé con vừa về đây chưa được 1 ngày, cậu đã vội bỏ anh để ngủ với Tiểu Quân. Có con thật khổ, chẳng lẽ sau này bé con cứ vậy mà giành vợ với anh sao ? Không được....nhất định không được. Tiểu Quân kia sao lại được cậu cưng chiều hơn anh cơ chứ. Vậy tình cảm vợ chồng 4 năm qua vẫn không bằng một thằng nhóc dễ thương ư ?


     
  4. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì Tử Ngôn cứ nhõng nhẽo mãi nên Hiểu Phàm cũng đành chịu thua, kêu bác quản gia lên ngủ với Tiểu Quân. Sáng hôm sau Tử Ngôn dẫn Tiểu Quân đi nhập học còn Hiểu Phàm thì cũng lo đến trường. Chiều Tử Ngôn đi làm về đón vợ mình và Tiểu Quân đưa đến nhà ba vợ để ra mắt Tiểu Quân. Vừa đến nơi thì đã thấy một cuộc cãi vã giữa người đàn bà kia và dì giúp việc. Phải nhỉ, 1 năm qua cậu để cho ả sống tự do không dày vò gì nên bây giờ chẳng biết điều mà lại dạy đời người khác. Hiểu Phàm bảo Tử Ngôn mau đưa Tiểu Quân vào nhà còn cậu thì đến trước mặt 2 con người kia.

    - Bà đang làm cái gì vậy hả ?
    - Thiếu gia....là lỗi của dì....con đừng mắng cô ấy....

    Dì ấp úng sợ hãi. Bà ta cứ đứng đấy rồi la lối :

    - Tôi là phu nhân của cái nhà này, các người dám làm trái ý tôi ? Đúng là không có phép tắc gì hết !
    - Phu nhân là cái tên để bà muốn gọi lúc nào cũng được sao ? Nên nhớ trong cái nhà này, không còn ai được gọi là phu nhân nữa. Cái tên đó chỉ dành cho mẹ tôi ! Dì mau vào nhà với con, không rảnh ở đây mà đôi co với loại người dở hơi này làm gì.
    - Con dám.....

    Bà ta tức đến không nói nên lời. Cậu một mạch kéo dì vào nhà mặc kệ bà ta đứng ngoài. Vào đến bên trong thì thấy papa cậu đang chơi với Tiểu Quân, còn cười rất vui vẻ. Cậu bước đến cạnh anh nói nhỏ :

    - Anh đã nói với papa về Tiểu Quân chưa ?
    - Rồi. Papa rất hài lòng vì có 1 đứa cháu dễ thương như vậy. Còn bảo bé con rất giống em hồi nhỏ.

    Rồi cả nhà cứ vậy mà vui đùa chỉ có ai kia là ấm ức không nói gì. Mạc Ảnh Quân cũng có vẻ hơi lạ, ngay từ lần đầu gặp bé con đã chẳng có mấy thiện cảm với người phụ nữ đó....Thật giống papa của nó mà ~

    Đến tối muộn, cả 3 người về nhà. Ảnh Quân lại phải ngủ với bác quản gia. Ở trong phòng của 2 người, Hiểu Phàm đang ngồi trên giường, Tử Ngôn từ phòng tắm bước ra chỉ quấn mỗi cái khăn nhỏ che phần bên dưới, tóc còn ướt rũ xuống mặt trông rất gợi cảm, còn thêm cái cơ bụng 6 múi săn chắc kia nữa, đúng là mê người.... Thấy anh ra cậu liền hỏi :

    - Chồng....Sao anh cứ không cho em ngủ với Tiểu Quân thế ?
    - Vì vợ là của chồng, từ lúc bé con về đây em luôn bỏ bê anh, lúc nào cũng chỉ có Tiểu Quân Tiểu Quân, thế chồng em để ở đâu chứ !

    Anh nói với giọng trách móc, cậu nghe mà bật cười. Đường đường là một vị tổng tài lạnh lùng bây giờ lại đi ghen với một đứa con nít sao ? Hiểu Phàm đứng dậy đi lại chỗ anh, chiếc áo choàng ngủ quá rộng nên rớt xuống làm lộ một vai trắng nõn kèm theo sương quai xanh gợi cảm. Cậu vòng tay qua cổ anh, áp mặt mình sát mặt anh rồi nói với giọng ma mị :

    - Chồng em là đang ghen với bé con sao ? Vợ sẽ đền bù cho chồng mà nên đừng giận nha~
    - Vậy đền bù ngay bây giờ luôn đi !

    Nói rồi anh đẩy cậu xuống giường, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia mà mút mát, hai chiếc lưỡi tinh nghịch quấn lấy nhau không rời. Tay anh cũng không yên phận mà lần mò vào bên trong sờ soạn cơ thể cậu. Đến khi không thể thở được nữa Hiểu Phàm đánh nhẹ vào vai Tử Ngôn, anh như hiểu ý liền luyến tiếc rời bỏ đôi môi đó mà di chuyện xuống xương quai xanh mà cắn mạnh một cái....

    - Uhm....ah....Đau....đừng cắn.....Ngôn.....
    - Bảo bối, em thật câu dẫn nha~

    Tử Ngôn rải những nụ hôn khắp cơ thể Hiểu Phàm, những nơi anh đi qua đều để lại dấu tím đỏ như muốn đánh dấu chủ quyền. Anh hơi khom người mà ngậm lấy nhũ hoa của cậu, liếm mút cắn đủ thứ. Tay thì di chuyển xuống phía dưới mà trêu đùa vật nhỏ của cậu. Hiểu Phàm như bị hành động của anh kích thích, miệng bắt đầu phát ra những tiếng rên ma mị....

    - Uhm...ah....ư.....ha....Um~

    Rồi cậu la toáng lên khi anh đột ngột đưa cự vật to lớn ấy vào mà không bôi trơn hay khuếch trương. Từ hạ thân truyền lên một cơn đau điếng khiến cậu nhăn mặt, tay bấu chặt lấy ga giường.

    - Ngôn....đau quá....Anh thật đáng ghét~
    - Bảo bối ngoan, ráng một chút....anh không chịu được nữa.....

    Vì sợ cậu đau nên anh bắt đầu nhấp những cú nhẹ nhàng cho cậu dần thích nghi. Một lúc sau đó bên dưới đã không còn cảm giác đau, mà thay vào đó là khoái cảm. Nãy giờ anh đã nhịn lắm rồi, biết cậu đã không còn cảm thấy đau nữa anh liền tăng tốc độ, nhấp nhanh hơn.

    Thứ to lớn ấy cứ liên tục ra vào không ngừng nghỉ bên trong lỗ nhỏ của cậu. Tiếng rên cũng nhiều, chúng như sự kích thích khiến anh không thể nào kiểm soát được, cứ vậy mà thúc. Tiếng va chạm da thịt và tiếng rên rỉ vang khắp căn phòng khiến người nghe cũng phải đỏ mặt.

    - Ah....Ngôn~.....
    - Gọi chồng xưng vợ.....
    - Ah~ Chồng.....nhẹ chút....vợ đau.....chồng.....Ah....Um~
    - Vợ....em thật tuyệt....Arg.....

    Khoảng 30 phút sau.....

    - Ah....Chồng.....vợ muốn ra....nhanh lên.....
    - Chưa được.....đợi anh....

    Tử Ngôn nhấp thêm vài cú mạnh nữa rồi ra hết bên trong Hiểu Phàm. Cơ thể cậu mềm nhũn mệt lả, ra sức hít thở, gương mặt đỏ ửng thấm ướt mồ hôi, đôi môi mấp máy lại một lần nữa khiến anh không thể nào kiềm chế. Tử Ngôn nâng chân Hiểu Phàm đặt lên vai mình, tiếp tục mạnh mẽ đưa cự vật vừa thô vừa lớn kia vào bên trong lỗ nhỏ đang co thóp.....

    - Ah! Chồng.....tha cho em.....Mệt lắm....không làm nổi nữa ah~
    - Bảo bối ngoan một chút.....anh còn muốn.....
    - Ah....Ư~ Chồng anh nhẹ chút......đau....mệt....chết mất.....Tha cho em.....

    Tử Ngôn mặc kệ người ở dưới cầu xin, cứ vậy mà đem cơ thể nhỏ bé kia ra mà thúc. Cậu mệt mỏi, đến hô hấp cũng khó khăn, nhưng dù có thế nào đi nữa thì anh vẫn không chịu dừng lại. Bên dưới vừa đau nhưng cũng thật sướng. Hiểu Phàm giờ biết nằm dưới thân anh mà rên rỉ, mặc cho anh hành hạ cơ thể cậu......Anh cứ vậy mà ân ái cậu cả đêm không ngừng nghỉ, cho đến khi cậu quá mệt mà ngất đi lúc 3h sáng thì anh mới chịu buông tha, nếu làm nữa sẽ tổn hại đến cơ thể của vợ nhỏ. Rồi anh đem cậu vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ cho cả 2, sau đó mang cậu ra giường ôm chọn vào lòng mà ngủ cho tới sáng.
     
    Anh Huy thích bài này.
  5. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, cậu khó khăn xuống giường, chân vừa đặt xuống nền đất lạnh thì hạ thân lại truyền đến 1 cơn đau khiến cậu chân run run không đứng vững liền ngã xuống. Nghe tiếng la Tử Ngôn liền choàng tỉnh dậy, leo xuống giường đỡ cậu.

    - Vợ, em sao lại không cẩn thận như vậy a !
    - Còn không phải tại anh sao? Đã bảo là nhẹ thôi mà anh chẳng nghe gì. Biết em đau lắm không ?

    Cậu nói giọng trách móc, 1 tay ôm lấy hông 1 tay bám vai anh để đứng dậy. Bị cậu mắng như vậy anh chỉ biết cười, dù sao thì cũng đã ăn no, được thỏa mãn rồi bà xã muốn mắng sao đều được. Anh bế xốc cậu lên, hôn nhẹ vào đôi môi kia mà cười.

    - Vợ đừng nổi giận. Để chồng bế em đi vệ sinh cá nhân.

    Rồi anh đưa cậu vào phòng tắm. Khoảng 15 phút sau anh lại dìu cậu xuống dưới nhà, Tiểu Quân đã ngồi đợi sẵn ở bàn ăn. 2 người ngồi vào bàn, đồ ăn được dọn lên. Đang ăn thì Tiểu Quân hỏi :

    - Baba, hôm qua người làm gì mà papa của con cứ la lên thế ? Còn nói là đau với mệt.

    Nghe bé con hỏi thế Tử Ngôn bỗng cười còn Hiểu Phàm thì ngượng ngùng đỏ mặt quay sang nhìn anh.

    - Tại anh hết !
    - Đừng mà vợ đau anh.....Bé con, chuyện của người lớn con đừng quá quan tâm. Lần sau bọn ta sẽ cẩn thận không làm mất giấc của con.
    - Vâng~

    Rồi 3 người lại tiếp tục bữa sáng. Bác quản gia thì đêm qua chẳng nghe được gì vì bác ấy có tật là một khi đã ngủ thì có tận thế cũng không biết. Anh và cậu hôm qua lại quá hăng mà quên mất trong nhà đâu phải chỉ có 2 người như lúc trước. Từ giờ phải thận trọng hơn thôi, không được làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của bé con....

    Ăn xong Tử Ngôn lấy xe đưa 2 người đến trường. Anh đưa Tiểu Quân đến trước sau đó tới Hiểu Phàm. Đến trường anh dừng xe lại, quay qua hỏi vợ mình :

    - Vợ, em thật sự không sao chứ ? Hay là chồng xin nghỉ cho em nhé ?
    - Không cần. Khó đi lại chứ không phải liệt !

    Cậu nói giọng lạnh, không thèm nhìn anh lấy 1 cái, chắc là giận rồi. Tử Ngôn mặt buồn giọng ảo não :

    - Ừm....Vậy vợ đi học vui vẻ.....
    - Ngôn....
    - Hửm ? Chồng đ.....

    Nghe cậu gọi anh liền quay qua, chưa nói hết câu thì đã bị cậu chặn lại bằng 1 nụ hôn nhẹ. Mặt anh ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết một điều rằng môi vợ mình rất mềm và ngọt.

    - Chồng đi làm cẩn thận.

    Anh vẫn thẫn thờ ngồi đấy, tâm trí vẫn đang chìm đắm vào nụ hôn nãy mà không biết cậu đã mở cửa xuống xe từ lúc nào. Đến khi thoát khỏi mộng tưởng mới biết bên cạnh chỉ còn ghế trống. Nhưng không sao cả, một nụ hôn của vợ cũng đủ năng lượng cho cả ngày làm việc của anh rồi. Tử Ngôn tâm trạng phấn khởi lái xe đến công ty.

    Chiều hôm đó cậu trống tiết nên được về sớm. Cậu quyết định đến công ty để xem chồng làm việc thế nào. Cậu gọi cho người tới đón rồi đưa tới công ty. Hiểu Phàm bước vào công ty với sự chào đón của mọi nhân viên, ai cũng thích cậu vì Hiểu Phàm rất dễ thương và tốt bụng, không chút kỳ nào về cậu và anh chỉ trừ một người

    NV1: Phàm Phàm, em đến đây là tìm chủ tịch sao ?
    NV2: Phàm Phàm càng lớn càng đẹp trai nha~ Nếu không phải hoa đã có chậu thì chị đã tìm cách cưa đổ em rồi.
    NV3: Cẩn thận cái miệng, chậu này không dễ đập, hoa mà tổn hại dù chỉ một chút là mất mạng như chơi đấy.
    NV1: Chủ tịch thật may mắn mới có người vợ như em đó Phàm Phàm.

    Mọi người bàn tán khen ngợi cậu đủ kiểu. Hiểu Phàm cũng cười rồi nói vài câu cho qua. Rồi cậu thấy người quen, liền chào tạm biệt nhân viên mà chạy đến chỗ người đó.

    - Tử Dương hôm nay anh cũng đến công ty à ? Dung Lục của em sao rồi ? Anh không bắt nạt cậu ấy chứ ?
    - Có, nhưng không mạnh bạo như chồng nhóc đâu~ Hôm nay đến đây không phải đơn giản chỉ là hỏi thăm bọn anh thôi đâu nhỉ ?
    - Anh chồng thật hiểu ý em. Chồng em đâu rồi ?
    - Nó đang ở trên phòng ấy. Cẩn thận chút~
    - Em vào không phải gõ cửa đâu Dương à~ Gặp anh sau nhé.

    Rồi cậu chạy đi. Cậu nói vậy chẳng phải là quá thiên vị sao ? Đến Tử Dương muốn gặp em trai mình cũng phải gõ cửa, vậy mà Hiểu Phàm lại không cần, Tử Ngôn coi trọng vợ hơn anh trai rồi, thật bất công mà~ Hiểu Phàm mặc cho Tử Dương đứng đấy than trách đủ thứ, cứ vậy mà chạy lên phòng anh. Cậu muốn gặp anh lắm rồi. Cửa phòng mở ra, cảnh tượng trước mắt thật khiến cậu khó chịu, không tài nào chấp nhận được.
     
  6. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy ? Anh đang ngồi đấy, bên cạnh là 1 nữ nhân viên ăn mặc hở hang thiếu vải, ả ta cứ sáp lại, đung đưa bộ ngực của mình chạm vào cánh tay anh, cậu nhìn mà buồn nôn. Nghe tiếng mở cửa phòng thì ả ta nhìn lên, gương mặt nhăn nhó khó chịu.

    - Không biết gõ cửa hay sao ? Muốn bị đuổi việc ? Đây là công ty phải nhà mà để cậu muốn vào lúc nào thì vào !

    Hiểu Phàm nghe mà buồn cười, cậu khép nhẹ cửa lại, từng bước tiến tới cái bàn, ánh mắt sắc như dao nhìn Tử Ngôn khiến anh ớn lạnh không dám nói gì. Cậu cất một tông giọng trầm, mang theo chút mỉa mai mà nói với con người kia :

    - Nếu cô đã nói đây là công ty, thì cũng xin hãy ý tứ chút, ai lại dùng bộ ngực giả đi cưa cẩm người đã có gia đình cơ chứ.
    - Mày tính lừa ai chứ ? Chủ tịch anh xem! NÓ....

    Ả quay sang anh nhưng anh lại chẳng nói gì khiến ả tức giận. Ả tiến lại chỗ cậu mà quát :

    - Mày biết tao là ai không mà dám hỗn xược? Có tin tao giết mày không ?
    - Còn phải xem trình độ cô tới đâu~

    Ả là con gái của một gia đình có quyền thế, vào đây làm thư ký cho anh, mục đích chính là để anh cưới ả. Nghe cậu nói anh đã có gia đình, tất nhiên là ả không tin, cậu nói phải xem lại trình độ khiến ả càng tức. Ả bước đến, ban tặng cho cậu cái tát đau điếng, Tử Ngôn nhìn mà sôi máu, muốn lao đến đỡ cho vợ mình nhưng cậu lại ra hiệu rằng anh cứ ngồi đó.

    Hiểu Phàm cúi gằm mặt, tay ôm lấy bên má bị đánh đau đến đỏ ửng, cười nhếch môi :

    - Đau thật đấy....Mau xin lỗi tôi nếu còn muốn giữ được mạng.
    - Mày là cái thá gì mà tao phải xin lỗi. Gia đình mày sẽ phá sản sớm thôi !

    Ả cười đắc ý, nắm tóc cậu. Hiểu Phàm tuy đau nhưng cố gắng chịu đựng, Tử Ngôn đằng sau nhìn mà không khỏi xót xa. Cậu hít một hơi thật sâu, nắm lấy cổ tay ả rồi nói với anh :

    - Khóa cửa lại cho em đi Ngôn !

    Anh nghe lời cậu mà đi ra khóa cửa lại.

    - Chỉ là một câu xin lỗi, đâu cần phải manh động thế. Thả tay ra đi, tôi xin lỗi là được.
    - Cũng biết điều đấy. Mau quỳ xuống.

    Ả lại một lần nữa cười, thả tay ra vì nghĩ cậu sẽ xin lỗi thật, nhưng không, đời đâu phải mơ. Ả vừa buông tay thì liền bị cậu cho 1 cước ngã ra sau, lưng đập vào cạnh bàn đau điếng. Cậu tiến đến ngồi lên người ả, tay với lấy cây kéo ở trên bàn. Cây kéo lạnh chạm vào da thịt khiến ả chợt rùng mình sợ hãi. Cậu mặc cho ả vùng vẫy, 1 tay cậu giữ lấy 2 tay ả để qua đỉnh đầu, 1 tay cầm kéo cứ vậy mà cắt hết mọi thứ trên người ả. Đến khi cậu đứng lên, đá ả văng vào góc tường. Ả ta đau đớn nhăn mặt, cố gượng ngồi dậy, không một miếng vải che thân, cơ thể đầy vết bầm tím.

    - Xin cậu....tha cho tôi....
    - Tha sao ? Nghe dễ dàng quá nhỉ. Quy luật của Hiểu Phàm này, ai đánh tôi 1 sẽ nhận lại 10.
    - Chủ tịch....cứu em.....

    Cậu rút ra một cây súng, không biết là từ đâu có, chỉa thẳng vào chỗ đó của ả.

    - Xin cậu....làm ơn....tôi sai rồi......
    - Tiếc nhỉ? Ban nãy cô đánh tôi rất đau, đến giờ vẫn còn ráy. Sao nhỉ ? Yên tâm....tôi sẽ bảo ba mẹ cô làm tang lễ thật trang trọng để tưởng nhớ cô nhé !

    Rồi *đoàng* tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra gọi nòng. Máu văng tung tóe bắn lên cả mặt cậu. Tử Ngôn nhìn cảnh tượng vừa rồi không khỏi bàng hoàng, lần đầu thấy vợ mình giết người mà lại xem như chẳng có gì. Anh lấy lại bình tĩnh, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

    - Lâm Tĩnh, lên phòng tôi dọn xác !

    Sau đó liền cúp máy. Hiểu Phàm quăng cây súng qua một bên, bước đến chỗ anh. Tử Ngôn lấy trong túi ra một cái khăn, nâng cằm Hiểu Phàm lên, lau máu dính trên mặt cho cậu. Lâm Tĩnh cùng 2 tên đàn em từ ngoài bước vào. Vừa đẩy cửa đã ngửi thấy mùi tanh của máu xộc lên trên mũi. Góc bên kia là 1 cái xác lõa thể, bên đây thì lại có 2 người đang âu yếm nhau. Lâm Tĩnh kêu 1 tên đàn em lôi xác ả ra ngoài, còn 1 tên bảo dọn sạch đống máu và quần áo bị cắt đó.

    - Nè 2 người, lần sau có giết kiếm chỗ khác mà giết. Giết trong này có biết mỗi lần dọn cực lắm không hả ?
    - Cậu mau dọn đi đừng nói nhiều nữa !

    Lâm Tĩnh cằn nhằn thì liền bị Tử Ngôn quát. Hiểu Phàm vẫn đứng yên đấy cho anh lau mặt. Dọn dẹp xong thì 3 người kia cũng ra ngoài, chỉ còn lại Tử Ngôn và Hiểu Phàm trong phòng. Vết máu trên mặt đã được lau sạch, cậu lại đẹp như ban đầu rồi. Anh ôm lấy eo cậu mà thì thầm :

    - Bảo bối~ Từ bao giờ mà em lại như vậy hả ?
    - Học anh cả đấy chồng à~

    Anh cười rồi hôn lấy đôi môi kia. Lưỡi luồn sâu vào khuấy đảo khoang miệng cậu. Hiểu Phàm cũng không phản kháng, ngược lại còn nhịp nhàng phối hợp cùng anh. Cậu vòng tay qua cổ Tử Ngôn, ấn đầu anh xuống để nụ hôn được sâu hơn. Tử Ngôn như bị kích thích, mạnh bạo hôn lấy môi cậu. Anh nhấc bổng Hiểu Phàm lên khi cả 2 vẫn còn đang chìm đắm vào nụ hôn, anh đưa cậu lại bàn làm việc, khuơ hết mọi thứ trên bàn xuống đất, đặt cậu nằm xuống bàn. Tay anh luồn vào áo cậu mà vuốt ve, nhưng liền bị cậu ngăn lại.

    - Không được Ngôn....đây là công ty....
    - Anh mặc kệ ! Việc em cần làm bây giờ chỉ là nằm hưởng thụ thôi vợ à, còn lại để chồng lo !
     
  7. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 34 (H)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói rồi anh lại khom người ngậm lấy môi cậu mà mút mát. Tay cởi bỏ chiếc quần tây vướng víu trên người, sau đó cũng cởi bỏ hết quần áo trên người cậu. Nhìn con người nhỏ nhắn phía dưới không một mảnh vải che thân, gương mặt còn thoáng ửng đỏ ngại ngùng thật anh không thể khiềm lòng. Tiểu Ngôn Ngôn phía dưới cũng theo đó mà cương lên.

    Anh nâng chân cậu đặt lên vai mình, sau đó mạnh mẽ dùng cự vật kia mà đâm vào. Tay Hiểu Phàm nắm chặt lấy thành bàn, hơi thở của cả hai gấp gáp phà vào nhau càng làm thêm kích thích.

    - Ah...Um~ Ngôn....nhẹ chút....vẫn còn đau....
    - Bảo bối....Anh yêu em....yêu em....
    - Em cũng.....yêu anh Ngôn....Ah...ha...Nhẹ.....chậm thôi.....ưm....

    Anh mặc kệ bỏ ngoài tai những lời cậu nói, cứ vậy mà điên cuồng thúc vào bên trong. Được một lúc thì Hiểu Phàm cảm thấy bên dưới cũng không còn đau nữa....

    - Ngôn...nhanh lên....em muốn....
    - Được....chiều em bà xã.....

    Được sự cho phép của cậu anh bắt đầu tăng tốc. Tử Ngôn cúi người, mút mát nơi cổ trắng nõn của cậu tạo thành một dấu đỏ đậm, rồi sau đó lại làm ở ngực cậu thêm một cái nữa.

    - Bà xã....em là của anh......biết chưa hả ? Nếu em mà dám lừa dối anh.....nhất định sẽ thao chết em.....thao em đến không xuống nổi giường.....
    - Ah...Uhm....em....biết rồi.....
    - Gọi ông xã.....Arg....
    - Ôn....Ông xã.....mau hôn em Ngôn.....

    Anh nghe lời mà cúi xuống hôn cậu. Bên dưới vẫn không ngừng ra vào, cậu cứ vậy, cơ thể mặc theo anh mà đưa đẩy nhịp nhàng. Hai người quấn lấy nhau không thôi, Tử Ngôn anh cứ liên tục thúc, còn Hiểu Phạm cậu cứ nằm dưới thân anh mà miệng nhỏ phát ra những tiếng rên ma mị kích thích người nghe. Tiếng da thịt va chạm nhau vang khắp cả căn phòng, thật may là phòng này cách âm rất tốt. 30 phút sau....

    - Ahn....Ngôn....Ông xã.....chậm thôi....từ từ.....Ư~ ah....sâu quá rồi.....em đau.....
    - Bà xã.....em là tuyệt nhất....thật sướng.....
    - Ah....Ngôn.....em mệt quá....muốn ra.....Ưm....ha....nhẹ thôi Ngôn....Ah....
    - Chưa được....anh còn muốn.....

    Anh mặc kệ cậu than mệt, vẫn cứ tiếp tục đưa đẩy. Hiểu Phàm cũng chẳng thể làm gì hơn, mặc dù bên dưới rất sướng, rất thỏa mãn nhưng cậu cũng biết mệt, vì đã bị anh hành cả đêm qua rồi, bây giờ không còn sức nữa....Chẳng thể dừng anh lại được, có nói gì cũng thế.....cậu đành để anh tiếp tục thúc đến khi nào muốn ra thì thôi.....10 phút sau....Cuối cùng anh cũng bắn hết vào bên trong cậu, nhiều đến nỗi tràn ra ngoài.....

    - Ngôn....em mệt....muốn ngủ.....
    - Em vất vả rồi vợ à~

    Rồi Hiểu Phàm vì quá mệt nên đã ngất đi. Anh bế cậu vào phòng tắm có sẵn trong phòng, tắm sạch sẽ cho cả hai rồi thay đồ cho cả cậu lẫn anh. Xong xuôi anh bế cậu ra xe đưa về nhà. Tiểu Quân thì đã có bác quản gia rước.

    Về đến nhà cậu vẫn chưa tình, Tử Ngôn nhẹ nhàng bồng Hiểu Phàm lên đưa vào nhà. Thấy vậy Tiểu Quân liền hỏi :

    - Baba....papa của con bị sao vậy ?
    - Oh....papa của con hơi mệt nên đang ngủ. Giờ ta đưa papa lên phòng con đừng làm phiền. Bé con ăn tối xong rồi ngủ sớm đi nhé.
    - Vâng~

    Bé con này thật sự rất đáng yêu và nghe lời, mặc dù cả 2 đều không phải bố mẹ thật của nó. Tử Ngôn nhìn bé con cười rồi bế cậu lên phòng. Anh đặt nhẹ cậu xuống giường, leo lên nằm cùng cậu, ôm trọn con người nhỏ bé đó vào lòng mà hít lấy mùi sữa tắm trên cơ thể cậu. Đắp chăn cho cả 2 rồi chìm vào giấc ngủ cùng cậu.

    Bé con thì vốn ngoan ngoãn nên cũng chả thắc mắc gì, baba nói gì thì nghe đấy, cũng chẳng dám cãi lại. Ngôi nhà từ lúc có Mạc Ảnh Quân rất giống một gia đình thật sự, mặc dù cả bố và mẹ đều là con trai nhưng tình cảm họ dành cho nhau rất tốt. Tiểu Quân cũng rất yêu thương Tử Ngôn và Hiểu Phàm, xem hai người như là bố mẹ thật sự.

    Nhưng rồi cái hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu đây ? Người đàn bà ngày càng thâm độc hơn vì suốt 1 năm qua vẫn chưa lấy được tài sản của Dương gia. Liệu tiêpa theo bà ta sẽ lại giở trò gì nữa đây, có tổn hại đến Tiểu Quân hay Hiểu Phàm không ?
     
  8. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 35

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ vậy, thời gian trôi qua, Hiểu Phàm luôn căn trừng người đàn bà kia, cứ 1 tuần lại đến Dương gia 2 lần, sợ bà ta làm hại đến papa. Còn Mạc Ảnh Quân lúc này cũng đã 11 tuổi, trở thành 1 bé con kháu khỉnh, thông minh tài giỏi, cũng không kèm phần lạnh lùng như baba và đôi lúc cũng thật đáng yêu như papa của nó.

    Tử Ngôn chồng cậu dạo ngày lại quá bận rộn với việc ở Hắc Bang nên mọi việc ở công ty đều chuyển qua cho 1 tay Hiểu Phàm quản lý. Cậu vừa bận việc học để sớm về quản lý công ty của gia đình cũng lại phải chú tâm vào việc ở công ty của anh, mọi thứ cứ chồng đống chẳng thể nào giải quyết hết, sức lực con người lại có hạn, mấy đêm liền rồi Tử Ngôn cứ ở bang không về nhà, Hiểu Phàm cũng theo đó mà mất ngủ, ăn uống cũng chẳng đầy đủ....cuối cùng là phải nhập viện nằm 2 tuần liền.

    Đêm ấy Tử Ngôn cố gắng giải quyết công việc hoàn thành sớm, chạy xe đến bệnh viện thăm bảo bối. Đến nơi, anh đẩy nhẹ cửa bước vào, Hiểu Phàm đã ngủ rồi. Anh bước đến cạnh giường, nhìn ngắm người đang nằm trên giường bệnh kia mà lòng không khỏi đau xót. Cậu gầy quá rồi, gương mặt hóp lại, mắt cũng thâm quầng, đôi môi tái nhợt, da xanh xao. Cậu vợ 23 tuổi đáng yêu, mũm mĩm của anh ngày nào đâu rồi, là do anh làm cậu ra như vầy sao ? Cậu cũng vì thương chồng, thương anh mà chấp nhận giúp đỡ, nếu lúc ấy cậu từ chối thì đâu có xảy ra chuyện này, cho dù cậu có từ chối thì anh cũng đâu dám trách cậu đến nửa lời.

    Xung quanh căn phòng này chẳng có gì, ngoài 4 bức tường lạnh lẽo, cái giường trắng và đống thiết bị kia. Hẳn cậu đã cô đơn lắm, vì anh đã không ở bên cậu cả tuần nay rồi. Nhiều lúc Tử Ngôn anh cũng muốn chạy về nhà mà ôm chặt Hiểu Phàm vào lòng, hít hà hương trên người cậu cho thỏa nỗi nhớ, nhưng công việc lại không cho phép. Ai cứ bảo giàu có là sung sướng, anh và cậu bây giờ thật sự rất đau khổ và mệt mỏi, công việc thì ngập đầu đã vậy lại chẳng còn được ở bên người mình yêu. Cả tuần nay chả biết mùi vị cơm nhà là thế nào, trên bàn làm việc lúc nào cũng chỉ có cà phê và xấp giấy tờ, có những lúc mệt quá gục xuống bàn ngủ lúc nào chả hay.

    Tử Ngôn đặt bó hoa Lavender tím trên bàn - loài hoa mà Hiểu Phàm vợ anh ưa thích, sau đó nhẹ nhàng leo lên giường ôm lấy cậu. Chỉ 1 tuần thôi mà với anh nó như 1 thập kỉ vậy, anh nhớ cậu, thật sự rất nhớ, nhớ đến phát điên lên được. Tử Ngôn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, ôm chọn con người kia vào lòng mà say giấc. Hiểu Phàm như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc liền bất giác rúc vào lồng ngực người đó mà ngủ rất ngon.

    Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, căn phòng dần trở nên ấm áp hơn, Hiểu Phàm dần dần mở mắt, bên cạnh đã không còn ai, chỉ thấy bó hoa trên bàn kèm theo tấm thiệp. Cậu ngồi gượng dậy, tựa lưng vào thành giường, ôm bó hoa trên tay rồi cầm lấy tấm thiệp mở ra đọc.

    * Vợ à, xin lỗi vì tuần qua đã không ở cạnh chăm sóc cho em. Em đang bệnh mà anh cũng không thể đến thăm được, có phải là một người chồng rất tồi tệ không ? Hãy tha lỗi cho chồng nhé, anh sẽ cố gắng để về với em và bé con, cám ơn em vì đã giúp anh giải quyết việc ở công ty. Hãy dưỡng bệnh thật tốt vợ nhé ! ANH YÊU EM ♡
    Ký tên
    Chồng của em*

    Vài dòng chữ ấy thôi lại khiến cho cậu xúc động đến phát khóc, cảm xúc bất giác không kìm lại được nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra. Cậu cũng rất nhớ anh, muốn được hôn anh, muốn được ôm anh ngủ, muốn được ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi. Bé con lúc này cũng chỉ ở nhà 1 mình với bác quản gia cậu rất xót, chỉ có lâu lâu papa cậu mới qua chơi với bé con 1 chút. Trước giờ chỉ có 2 vợ chồng, nhớ thì liền chạy đến gặp nhau, nhưng giờ lại có cả bé con, cứ để bé con 1 mình như vậy cậu thật sự không an tâm, lỡ may sinh bệnh tự kỷ thì sao ? Phải mau về với bé con thôi.

    Cậu lấy tay gạt đi những giọt nước mắt chưa đầy nỗi nhớ kia, cùng lúc ấy thì Thiên Hy từ ngoài bước vào, tay cầm theo 1 bịch đồ, thấy cậu liền nở 1 nụ cười hiền hậu.

    - Phu nhân dậy rồi sao ?
    - Vâng~ Nhưng lần sau chị đừng gọi em như vậy nữa, nghe rất kỳ.
    - Kỳ gì chứ, phu nhân thì gọi là phu nhân thôi. Chị có mang bữa sáng đến cho em đây. Em đã đỡ hơn chưa ?
    - Rồi ạ ~
    - Vậy đi vệ sinh cá nhân đi rồi ăn sáng nhé.

    Cậu vui vẻ gật đầu rồi bước xuống giường. Thiên Hy dìu cậu vào phòng tắm. Thiên Hy chị ấy đối với cậu rất tốt, chăm cho cậu từng bữa ăn, lúc cậu nằm viện cũng 1 tay chị ấy làm đủ thứ thủ tục, sau đó lại ngồi trông coi cậu. Việc ở công ty cậu không thể xử lý đều do 1 tay Thiên Hy làm. Bây giờ cậu thế này, chẳng thế giúp được chị việc gì, cảm thấy bản thân thật tội lỗi. 15 phút sau cậu bước ra rồi cùng Thiên Hy ăn sáng.

    - Hôm qua chủ tịch đã tới đấy.
    - Vâng, em có thấy hoa và thiệp.
    - Không chỉ vậy đâu. Cậu ấy đã ở lại đây ôm em ngủ. Sáng nay đã rời đi sớm lúc em chưa thức. Chẳng phải là 1 người chồng rất đáng ngưỡng mộ sao ? Dù bận thế nào vẫn đến thăm vợ mình.

    Nghe Thiên Hy nói mà cậu ngơ ngác, tưởng anh chỉ đến để lại hoa và thiệp rồi rời đi chứ, ai ngờ còn ôm cậu ngủ, bảo sao hôm qua lại ngủ ngon đến thế. Cậu cười nhẹ nhìn chị.

    - Nếu đã nói thế sao chị cũng không kiếm cho mình một người đi.
    - Bọn đàn ông ở trên đời này đều như nhau cả thôi, lúc nào cũng chỉ có tiền và nhan sắc, rất ít người được như chủ tịch. Em rất may mắn đấy. Chị cũng từng muốn thử yêu ai đó....nhưng mà....chị đã từng hứa với 1 người rằng.....dù có phải đánh đổi cả mạng sống này cũng phải bảo vệ được Tử Ngôn....vì vậy nếu yêu, chị sẽ không thể toàn tâm toàn ý mà bảo vệ cho cậu ấy. Vả lại chị cũng không muốn yêu, rất phiền phức, không phải lúc nào cũng có thể tiến tới hôn nhân và hạnh phúc được đâu. Chỉ cần thấy em và chủ tịch hạnh phúc, đối với chị như vậy là được rồi.

    Căn phòng chợt im lặng, chị vừa nói gì vậy nhỉ ? Chị không phải loại người dễ dàng nói chuyện với người khác, nhưng chắc có lẽ chị tin tưởng Hiểu Phàm hơn hết thảy mọi người ngoài kia nên mới thoải mái mà bày tỏ lòng mình với cậu. Hiểu Phàm cũng chỉ cười nhẹ 1 cái rồi lại tiếp tục bữa sáng, nếu cứ giữ không gian yên ắng thế này cả 2 sẽ rất khó xử, không muốn thế.
     
    Anh Huy thích bài này.
  9. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 36

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng cậu cũng đến ngày được xuất viện. Thiên Hy từ ngoài bước vào, gương mặt có chút lo lắng.

    - Phu nhân....chị nghĩ là....em nên ở lại đây.....vài hôm nữa.....như vậy sẽ tốt hơn.....
    - Ý chị là sao ? Chẳng phải lúc trước chị rất muốn em xuất viện càng sớm càng tốt sao ?

    Cậu nhìn chị với vẻ mặt nghi hoặc, đôi chân mày hơi nheo lại, cất lên tông giọng trầm. Chị cứ ấp úng vậy là sao ? Có chuyện gì không muốn cậu về nhà, cậu đã phải ở đây hơn 2 tuần rồi, hôm nay xuất viện cũng không yên. Hai tay chị nắm chặt lấy nhau, không ngước lên nhìn mặt cậu.

    - Ừ....thì.....nhưng mà....
    - Không nhưng nhị gì hết. Em muốn về nhà. NGAY BÂY GIỜ !!!

    Nói rồi cậu hầm hực bỏ ra ngoài, Thiên Hy cũng chẳng biết phải thế nào, đành xách đồ theo sau. Trên xe cả 2 chẳng nói 1 lời nào. Cái không khí ngột ngạt lúc này và sát khí tỏa ra từ người cậu khiến cho 1 sát thủ máu lạnh như chị cũng phải sợ hãi. Chiếc xe lăn bánh được 1 lúc thì Thiên Hy cũng cố gắng hít 1 hơi thật sâu mà hỏi cậu.

    - Vậy....phu nhân muốn về đâu ạ ?
    - Anh ấy ở đâu thì đến đó !

    Cậu nói giọng lạnh, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn vào làn trời xanh biếc, lúc này gương mặt cậu bỗng hiện 1 chút buồn. Thiên Hy nghe cậu, nhẹ gật đầu 1 cái rồi kêu tài xế lái xe tới Dương gia. Chiếc xe BMW đen đỗ vào khoảng sân rộng trước một ngôi biệt lớn đã được tu sửa. Hiểu Phàm bước xuống xe, từ từ tiến lại phía cánh cửa. Cánh cửa gỗ lớn đang đóng nhưng không cách âm, cậu đứng yên bên ngoài nghe cuộc nói chuyện.

    - Ba à, chuyện này thật sự là không được đâu !
    - Tử Ngôn con phải hiểu cho ta, công ty hiện tại lúc này rất khó khăn, chỉ có họ mơia có thể giúp chúng ta.
    - Nhưng con.....
    - Ta không muốn mang tiếng xấu, con biết mà. Vả lại Tạ Song Di vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, có gì lại không tốt chứ !
    - Dù có thế thì con cũng không thể lấy cô ta được ! Ba biết con yêu.....
    - Tử Ngôn.....thật sự ta xin con.....Hiểu Phàm chắc chắn nó sẽ hiểu mà.....

    Nghe đến đây cánh cửa bị mở ra, cậu từ ngoài bước vào, miệng nở 1 nụ cười nhìn anh và papa, bên cạnh anh còn có 1 người con gái khác. Đúng như papa nói, cô Tạ Song Di gì đó rất xinh đẹp, gương mặt sắc xảo, chuẩn 3 vòng gợi cảm, cô ta mặc bộ đồ cũng không mấy hở hang, ngồi sát vào anh như kiểu cả 2 đã thân thiết từ lâu, đó là điều mà cậu ghét nhất, còn lại về cô ta cậu đều hài lòng. Ít nhất thì chồng cậu sẽ không phải lấy 1 kẻ xấu xí.

    - Phàm Phàm....con....về lúc nào...?
    - Đủ để nghe mọi chuyện.

    Đổng Trác và Tử Ngôn ngơ ngác nhìn cậu. Anh có vẻ hơi ấp úng....

    - Em à....anh.....không phải như em nghĩ đâu.....
    - Không sao....con chấp nhận!
    - Cái gì ?

    Anh như không tin vào tai mình khi cậu thốt ra những lời đó. Cậu đồng ý để anh lấy 1 người con gái làm vợ ? Vậy còn cậu thì sao ? Còn bé con thì sao ? Hiểu Phàm cậu là đang đùa anh chắc. Còn về Đổng Trác, ông đang cực kỳ vui mừng khi thấy con trai yêu quý của mình chấp nhận, liền cười quay sang nhìn anh.

    - Nó cũng đã đồng ý, còn con thì sao ?
    - Cứ làm theo lời em ấy, con không ý kiến.

    Giọng anh trầm, mặt có vẻ hơi buồn. Còn về Song Di, cô ta đưa ánh mắt không mấy thiện cảm về phía cậu, song lại quay qua nhìn papa cậu bằng vẻ mặt khác.

    - Ba, người này là.....
    - Là con trai nuôi của Dương gia và là người hầu của Tống gia.

    Chưa kịp để cô ta hỏi hết cậu đã lên tiếng. Nghe cậu nói vậy vẻ mặt cô ta hiện có chút mãn nguyện. Hiểu Phàm lại chỉ cười.

    - Tạ tiểu thư muốn hỏi gì thêm không ?
    - Không cần !
    - Vậy bọn con xin phép. Thiếu gia....chúng ta đi.

    Cậu gọi anh 2 tiếng thiếu gia rồi cùng Thiên Hy ra ngoài. Tử Ngôn cúi đầu chào Đổng Trác rồi ra theo cậu. Ba cậu còn bảo cô ta đi theo 2 người về Tống gia, đồ đạc sẽ được dọn qua sau, cô ta cũng vui vẻ nghe lời. Ra đến xe, lúc đi ngang qua Hiểu Phàm, cô ta còn còn cố tình va cậu 1 cái thật mạnh làm cậu suýt nữa thì đập mặt xuống đất, may là có anh đi ngay đằng sau đỡ giúp.

     
  10. Hanna Vũ

    Bài viết:
    20
    Chap 37

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiểu nhìn con người kia cười nửa miệng.

    * Cũng thâm độc đấy chứ. Để xem cô trụ nổi bao lâu.*

    Rồi anh dìu cậu ra xe, hỏi nhỏ vào tai cậu.

    - Vợ tính làm gì ?
    - Chồng cứ diễn theo em là được.

    Anh cười rồi gật đầu. Cô ta bước nhanh hơn cậu, tiến lại phía chiếc xe đắt tiền của anh, tính mở cửa ngồi ghế phụ nhưng lại bị anh chặn lại.

    - Xin lỗi, ghế này chỉ dành cho vợ tôi.
    - Nhưng em sắp.....
    - Hiểu Phàm, em lên đi.
    - Cám ơn thiếu gia.

    Anh mở cửa, cậu cũng vui vẻ lướt ngang qua mặt ai kia mà ngồi vào ghế. Song Di nhìn mà không khỏi tức giận, một kẻ người làm sao lại được ưu tiên hơn vợ sắp cưới cơ chứ.

    - Ngôn Ngôn....
    - Cái tên đó không phải để cô có thể tùy tiện gọi.
    - Nhưng mà....nó chỉ là người làm, sao lại được ngồi ở đó ? Chẳng phải bảo chỉ có vợ anh ngồi thôi sao ? Em cũng sắp là vợ anh !
    - Sắp thôi chứ chưa phải. Còn việc tôi cho ai ngồi không đến lượt cô quản. Nếu Tạ tiểu thư không mau lên xe, e rằng sẽ phải đi bộ về nhà tôi.

    Nói rồi anh để lại 1 nụ cười mỉa mai sau đó lên xe. Song Di tức dậm chân mấy cái rồi chấp nhận lên xe ngồi ghế sau. Trên xe anh và cậu cứ cười nói mãi chẳng ai để ý đến người ngồi phía sau, xem cô ta như kẻ vô hình. Đi được một lúc cậu nắm tay anh mà nũng nịu.

    - Thiếu gia, cậu có thể đi nhanh một chút, em muốn về nhà gặp bé con của chúng ta~
    - Được, chiều em.

    Thái độ khi nói của anh thật khác. Nói chuyện với cô ta thì lạnh lùng mỉa mai, còn nói với cậu lại dịu dàng ôn nhu, thậm trí là cười rất nhiều, chủ với người hầu mà vậy ư ? Cái gì mà bé con của chúng ta, chẳng lẽ đến cả người hầu mà anh cũng không tha ? Nam nhân có thể sinh con sao ? Hàng vạn câu hỏi đặt ra trong đầu Song Di nhưng lại chẳng có câu trả lời thỏa đáng.

    Chiếc xe cứ vậy lăn bánh trên đường rồi dừng lại ngay trước một căn biệt thự lớn sang trọng. Anh bước xuống trước, mở cửa rồi dìu cậu xuống, Song Di cũng muốn anh mở của rồi dìu xuống như cậu nên cứ ngồi đợi. Nhưng đời chứ đâu phải mơ, cuối cùng cô ta đành phải tự mở cửa bước xuống. Hiểu Phàm bước đi được mấy bước đã vó 1 nhóc con điển trai từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy cậu.

    - Papa, con rất nhớ người.
    - Aigu, xem con kìa. Ta cũng nhớ con lắm bé con à ~ Tiểu Quân của ta đi học có ngoan không ?

    Đứa bé vui vẻ gật đầu, Hiểu Phàm cũng cười mà xoa đầu Tiểu Quân. Rồi Ảnh Quân nhìn ra phía sau, ánh mắt liền thay đổi khi nhìn thấy Song Di, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, giọng nói cũng trầm hẳn so với lúc nói chuyện với cậu.

    - Papa, baba người này là ai ?
    - Là vợ tương lai của ta, cũng sẽ là mama của con.
    - Cái gì ? Sao lại....
    - Tiểu Quân~

    Đứa bé đang tỏ vẻ bực tức, muốn nói gì đó nhưng lại bị papa nó chặn lại bằng chất giọng ngọt ngào. Hiểu Phàm nhìn Tiểu Quân cười rồi nháy mắt 1 cái, đứa bé như hiểu ra được gì đó cũng cười theo, 1 nụ cười mỉm.

    - Con sẽ cho cô ta ở đây, nhưng con sẽ không gọi cô ta là mama.
    - Tùy con thôi bé con~

    Tử Ngôn nói sau đó lại cười nhìn bé con rồi Song Di. Cô ta như người vô hình giữa cái gia đình hạnh phúc của họ. Phải nói Ảnh Quân cũng rất thông minh, cậu chỉ vừa nháy mắt 1 cái đã liền hiểu chuyện mà diễn theo, 2 năm ở đây đúng là tay nghề nâng cao nha~ 3 người bỏ vào nhà để con người kia đứng ngoài, sau khi tiêu hóa được mọi chuyện cô ta cũng theo vào nhà, vừa đi vừa nghĩ :

    * Thằng nhóc này đúng là đáng ghét như cậu ta vậy *
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...