Cũng chỉ là thanh mai trúc mã Tác giả: Linh_tohe Thể loại: Ngôn tình, cổ đại, truyện ngắn Ta và chàng cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Trước nhà ta có dàn hoa thiên lý. Ta và chàng hay đi hái trộm đào nhà lão Lưu hàng xóm rồi về ngồi dưới dàn hoa thiên lý chia chiếm lợi phẩm. Chàng từ bé tới lớn đều luôn như mang theo ánh mặt trời, rực rỡ tràn đầy chí hướng. Ta là một cô nương không được yêu thương của gia đình. Chàng nói giờ nàng đóng vai phu nhân của ta thì sau này nàng là phu nhân tướng quân. Ta là tướng quân uy mãnh, nàng là phu nhân của tướng quân không ai có thể bắt nạt được nàng hết. Ai bắt nạt nàng ta đánh kẻ đó. Thoáng chốc, ta và chàng cũng thiếu niên. Năm 15 tuổi đó, thiếu niên của ta rời xa ta. Chàng nói chàng đi đánh giặc, đi bảo vệ đất nước, mang vinh quang về cho ta. Ngày chàng đi nắng sớm rực rỡ, bình minh đỏ rực cùng ánh mắt đầy lưu luyến của ta nhìn chàng đi. Cơn gió khẽ thoảng qua hướng về phía chàng như thay lời ta chúc chàng một đời vinh quang cũng như nuối tiếc về chúng ta hay về cái gì đó. Thoắt cái đã 8 năm rồi, nay tiền tuyến báo tin về. Quân ta đại thắng rồi. Có phải thiếu niên của ta cũng trở về rồi không? Ta háo hức, vui mừng xen lẫn chút lo lắng hoảng hốt. Đã 8 năm rồi, không biết chàng giờ ra sao? Sáng sớm, trống đánh kèn thổi nhộn nhịp cả kinh thành. Người dân đi lại háo hức nhộn nhịp. Xa xa còn nghe thấy tiếng trẻ con chơi đùa. À quân thắng trận vào thành rồi. Ta nay mặc một bộ váy xanh nhạt êm dịu mà trang nhã thời gian như trở về 8 năm trước vậy. Trang điểm, quần áo chỉnh chu háo hức ra cửa. Từ xa, khí thế trang nghiêm quân binh dồn dập. Chàng đang ngồi trên lưng ngựa, khí thế hiên ngang, giữa mày mang nét nghiêm nghị khác lạ. Nhưng trong lồng ngực chàng là ai vậy. Bóng hình hồng y nữ tử nổi bật giữa dàn quân binh. Không biết cô ấy nói gì, ánh mắt sắc bén bỗng hóa dịu dàng nhìn nàng hồng y thật trìu mến. Ánh mắt này ta cũng quá quen thuộc. Ôn nhu như nước le lách chảy thẳng vào lòng ta. Tim đau nhói. Mắt không tự chủ rơi nước mắt. Xung quang như đông đúc hơi khiến ta không tài nào thở nổi. Người dân xung quanh đang bàn tán về hồng y nữ tử trong lồng ngực chàng. Ôn lại truyện xưa, chàng là tướng quân dũng mãnh uy phong, nàng là cô công chúa yêu kiểu xinh đẹp. Trong một lần gặp nạn, tướng quân vô tình cứu được công chúa. Chàng có tình, nàng có ý. Từ đó, ngoài biên cương nổi lên giai thoại chàng tướng quân và công chúa. Một giai thoại đẹp nhất thế gian. Người dân nọ còn đang tấm tắc khen họ quả xứng đôi vừa lứa, không ngờ mình khi còn sống có thể gặp chuyện tình đẹp này. Nghe nói tiểu công chúa lần này đặc biệt theo tướng quân về để bàn chuyện chung thân đại sự. Đoàn người lướt qua nơi ta đứng. Chàng cũng lướt qua ta, không ngoảnh lại lấy một lần. Là ta nhìn nhầm người rồi sao? Không. Là ta tự mình đa tình, lời nói thủa niên thiếu làm sao mà tin được đây. Ta bần thần quay lại ngôi nhà nhỏ nằm phía Bắc này. Dàn hoa thiên lý chứng kiến chúng ta thủa nhỏ vẫn đang đung đưa trong gió. Ngày chàng đi, khuôn mặt hăng hái, rạng rỡ nhìn ta cười thật tươi. Đôi mắt chứ đầy sự kiên định như nói với ta: "đợi ta". Xa cách đã lâu nay gặp lại rồi, giờ lại hóa người dung rồi. Cảm giác chàng niên thiếu của ta đã đi trong ánh bình minh rực rỡ đó rồi, không trở về nữa. Khá khen cho câu thanh mai trúc mã, cũng chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, để người đời phải cười chê rồi. Năm tháng vô tình, kiếp này thôi đành vô duyên vậy. Ta lui về góc nhà nhỏ phía Bắc này. Ngoài đình viện rêu xanh mọc đã dài. Nơi thỉnh thoảng có những cơn mưa phùn phất qua ghi dấu ấn thời gian. Xuân đến xuân đi, nơi này ngày càng ít người. Ta vẫn tại nơi này, sợ một ngày nào đó chàng trở về không thấy ta đâu, sẽ hoảng hốt đi tìm. Hình như ta lo xa quá rồi. Giờ thì nơi này khả năng cũng không cần ta ở lại nữa rồi. Hy vọng chàng nơi phồn hoa rực rỡ có thể đón nhận sự ưu ái tốt nhất trên thế gian này. Hy vong hồng y nữ tử sánh bước bên chàng có thể yêu chàng đến thiên hoang địa lão, yêu chàng thay cả phần ta nữa. Ngọn gió nhẹ khẽ thoảng qua như ngọn gió năm đó khẽ lướt hôn lên mặt chàng chúc chàng một đời vinh quang cũng coi như hoàn thành giấc mộng thủa niên thiếu của ta đi. Thế là ta mãn nguyện rồi. Tướng quân của ta. Lòng nam nhân như kim đáy biển. Có chăng thời niên thiếu chàng từng yêu ta, chàng cũng từng để ta ở trong lòng, đặt ta ở đầu quả tim, từng xem ta là duy nhất. Chỉ là vật đổi sao rời, năm thoáng thoi đưa thoắt cái đã 8 năm rồi. Trên chiến trường vô tình, đơn độc, mưa máu khốc liệt, bên cạnh chàng lại có hồng y nữ tử. Sợ là chàng không còn nhớ đến nữ tử thời niên thiếu vui đùa cuốn quýt bên nhau nữa rồi. Cũng không thể trách ai được có trách chỉ trách duyện phận mà thôi. Tiếc cho người chung tình mà chẳng thể có cái kết đẹp. Mong sinh lão bệnh tử đời này có nhau Mong chàng ta hoàn thành ước nguyện Chỉ tiếc, lòng chàng ta không quan trọng Chỉ tiếc, lòng chàng chẳng giống lòng ta Ta không trách chàng. Cũng không hy vọng chàng đến tìm ta. Không muốn chàng khó xử với cô nương bên cạnh mình. Hy vọng đời này chàng bình bình an an, đạt như ước nguyện. Hy vọng ta buông bỏ đoạn tình thiếu niên này, yên ổn sống đến cuối đời, tìm được một nam nhân yêu ta. Không cần giàu sang phú quý gì cả, chỉ cần trong tim có nhau là đủ rồi. Hy vọng ta, chàng chúng ta đều có thể có một nhà, hai người, ba bữa, bốn mùa. Thế là đủ rồi -Hết-