Chương 8: Trao giải thảm đỏ (8-9 và 8-10)
Quan hệ của cô và Tiêu Tiêu chuyển biến tốt đẹp, thu được đề cử ca khúc OST hàng năm cao nhất. Càng ngày cô càng quen hơn với thân phận hiện tại. Đã rất lâu rồi cô mới lại bước đi trên thảm đỏ. Hình xăm thứ hai xuất hiện, liệu cái chết của cô có liên quan tới người đàn ông này không..
Quan hệ của cô và Tiêu Tiêu chuyển biến tốt đẹp, thu được đề cử ca khúc OST hàng năm cao nhất. Càng ngày cô càng quen hơn với thân phận hiện tại. Đã rất lâu rồi cô mới lại bước đi trên thảm đỏ. Hình xăm thứ hai xuất hiện, liệu cái chết của cô có liên quan tới người đàn ông này không..
Chương 8-9: Hình xăm thứ hai
Cô vốn tưởng rằng cảnh đối đầu trên thảm đỏ tối nay đến đây là kết thúc, không ngờ rằng tinh thần kiếm chuyện của ban tổ chức không chỉ dừng lại ở đó.
Vị trí ngồi của cô ở ngay cạnh Cố Tinh Trần, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến! Cô còn chưa phản ứng kịp thì Cố Tinh Trần đã quét mắt sang chỗ cô.
Sư kiện scandal trước đó vẫn khiến cô hơi kiêng dè. Cô còn đang chần chừ thì Cố Tinh Trần đột nhiên duỗi tay kéo cô ngồi xuống rồi nói: "Nhăn nhăn nhó nhó gì đó, không giống em tẹo nào. Sợ phóng viên lại bịa chuyện à? Đúng là lo sợ không đâu!"
"Tiền bối, em đã mạo hiểm tính mạng qua đây ngồi đấy, xin hãy đối xử tốt với người mới đi!"
Rõ ràng là anh ấy cũng là người trong cuộc của scandal tình ái kia, nhưng so với cô tay chân luống cuống, anh ấy hiển nhiên thoải mái ung dung hơn nhiều.
Giây tiếp theo, tầm nhìn của cô bị một bóng người che phủ. Cô ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu đi lướt qua cô.
Cô nhớ ra anh ta - người sáng lập công ty giải trí Heina, Bạch Bách Xuyên.
Bách Xuyên lại chào hỏi cô: "Đây không phải là Niếp Tiểu Như đấy sao! Nghe nói hôm nay cô cũng được để cử nhỉ, hi vọng cô cũng có thể có được thành tích tốt, đừng để thua Tiêu Tiêu nhà chúng tôi nha!"
Đối mặt với nụ cười thương mại giả dối của tổng giám đốc Bạch, cô không thể không đứng lên, bắt tay chào hỏi với anh ta.
Trong lúc vô ý, cô nhìn thấy hình xăm trên cổ tay anh ta..
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Bách Xuyên đã xoay người rời khỏi rồi.
Cô hốt hoảng ngồi xuống ghế, vừa khéo nhìn thấy động tác tay kỳ lạ của Cố Tinh Trần. Ngón trỏ tay phải và lòng bàn tay trái tạo thành một hình thù kỳ lạ, đồng thời lắc đầu chán ghét.
Cô hỏi anh ấy: "Anh đang làm gì thế? Sao thế.. hơi quen mắt à?"
Tinh Trần lắc đầu: "Chính là hình xăm trên tay nguời kia ấy. Là 'cung', có cảm giác là cùng một bộ với 'vũ' lần trước. Thật là xấu!"
"Chờ đã, 'cung' và 'vũ' vì sao lại có liên hệ với nhau chứ?"
Tinh Trần giải đáp cho cô: "Không phải là Cung Thương Giác Chủy Vũ sao? Năm bậc âm cơ bản của nhạc cổ, kì lạ thật, sao lại có người biến những thứ này làm hình xăm chứ?"
Cung Thương Giác Chủy Vũ?
Hóa ra từ "vũ" không mang hàm ý đơn giản, mà là 5 bậc âm? Vậy những bậc âm này đại diện cho thứ gì đây? Quan trọng nhất là..
Nếu là 5 bậc âm thật, vậy không phải nó biểu thị, người đang núp sau màn đen kia có ít nhất năm người ư?
Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Bách Xuyên mà không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng. Có phải cái chết của cô có liên quan đến anh ta không?
Chương 8-10: Rất vui được làm quen
Lễ trao giải vẫn tiếp tục diễn ra, Cố Tinh Trần là khách mời đặc biệt nên đã đuợc ban tố chức mời ra sau sân khấu.
Từng người lần lượt lên nhận giải, từng tràng vỗ tay vang lên, cô còn đang thất thần, trong đầu cô toàn là hình xăm kỳ lạ kia.
Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn sân khấu chiếu đến cô, thấy hình ảnh của cô và Hứa Vi xuất hiện trên màn hình lớn, cô mới nhận ra đã đến lúc công bố nhận giải "OST hay nhất năm".
Mà lúc này Cố Tinh Trần đang cầm thiệp trên tay, đứng ở giữa sân khấu. Anh ấy là người trao giải cho giải thưởng này.
"Cảm ơn lời mời của ban tổ chức, có thể chứng kiến OST của năm ra đời là vinh hạnh của tôi. Nếu không đưa tấm thẻ nhắc này cho tôi, tin rằng phần tự do phát huy của tôi sẽ tốt hơn!"
Người nghe cũng bật cười vì câu nói của anh ấy.
Anh ấy cứ như trời sinh quen với việc bị người khác nhìn, từng hành vi cử chỉ đều có thể gợi lên cảm xúc của người xem, không ai nỡ dời ống kính trên người anh ấy.
Tinh Trần hài hước nói: "Tính đến việc những ngôi sau nữ vì đi thảm đỏ mà nhịn ăn cơm mấy hôm, đã ngồi dưới khán đài 3 tiếng đồng hồ, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu để những người không được đề cử được vui vẻ."
Cái tự do phát huy của anh ấy quả nhiên khác với người khác, bên dưới khán đài lại truyền đến tiếng cười.
"Tôi tuyên bố, người đạt được giải OST hay nhất năm chính là.."
Cô không nhịn được nhìn Hứa Vi, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Vi cũng nhìn lại. Đây là một trận chiến không có khói lửa, ánh mắt cô ta nhìn cô tràn ngập ý chí chiến đấu.
Giây tiếp theo, ánh đến sân khấu chiếu về phía cô..
Cô nghe thấy Cố Tinh Trần gọi tên mình, hội trường lại phát bài hát Thời Gian Không Lên Tiếng của cô, còn có tiếng vỗ tay kích động của fan. Tất cả âm thanh nhấn chìm cô trong nháy mắt.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cuối cùng cũng đứng dậy đi lên sân khấu dưới sự vây quanh và chúc phúc của người xung quanh.
Cố Tinh Trần đang cầm trong tay chiếc cúp của giải OST hay nhất năm. Anh ấy tự tay đội chiếc vương miện óng ánh lên đầu cô.
Cô hơi cúi đầu, anh ấy nâng vương miện bằng hai tay, trịnh trọng đội lên đầu cô.
Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, cô xoay người lại cúi người cảm ơn người trao giải.
Anh ấy nhẹ nhàng khoác vai cô rồi ôm cô vào trong lòng, tránh xa mic, trầm giọng mà dịu dàng nói bên tai cô.
"Anh cũng biết sẽ là em nên mới cố ý yêu cầu với ban tổ chức, giải thưởng này sẽ do anh trao giải đấy."
Rõ ràng chỉ là một cái ôm lịch sự trên sân khấu nhưng có lẽ vì không khí trang trọng nơi đây, ở trong vòng tay anh ấy, trong phút chốc, cô cảm thấy hơi choáng váng, và còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đến khi cô rời khỏi vòng tay của anh ấy, anh ấy đã đứng ở góc sân khấu, dành tất cả thời gian và không gian phát huy lại cho cô.
Mạc Phỉ của kiếp trước đã giành được vô số giải thưởng, vì sao khoảnh khắc nhận giải ngày hôm nay cô lại có cảm giác khó tin chưa từng có nhỉ, ngay cả lúc cô phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải, giọng nói vẫn run rẩy.
"Có thể giành được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn công ty giải trí U Do của tôi, cảm ơn chị quản lý Cố Ý, cảm ơn đội sáng tác chính của Thời Gian Không Lên Tiếng và các fan vẫn luôn ủng hộ tôi. Ngoài lời cảm ơn, tôi còn muốn nói với các chị em từng tham gia Star Produce cùng tôi, trong số chúng ta, có người bị loại, có người thì debut, có người không được chọn, có người được nhận giải. Nhìn như là đang tranh giành với nhau, nhưng thật ra chúng ta đều đang cùng nhau trưởng thành! Tôi rất vui vì quen biết các bạn!"
Ánh nhìn dịu dàng của cô quét qua tất cả mọi người trong Star 9 và những thực tập sinh khác cùng tham gia mùa Star Produce.
Ngoài họ, thật ra cô còn muốn nói với một người: Rất vui được quen biết cô, Tịch Uyển.
Cô vốn tưởng rằng cảnh đối đầu trên thảm đỏ tối nay đến đây là kết thúc, không ngờ rằng tinh thần kiếm chuyện của ban tổ chức không chỉ dừng lại ở đó.
Vị trí ngồi của cô ở ngay cạnh Cố Tinh Trần, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến! Cô còn chưa phản ứng kịp thì Cố Tinh Trần đã quét mắt sang chỗ cô.
Sư kiện scandal trước đó vẫn khiến cô hơi kiêng dè. Cô còn đang chần chừ thì Cố Tinh Trần đột nhiên duỗi tay kéo cô ngồi xuống rồi nói: "Nhăn nhăn nhó nhó gì đó, không giống em tẹo nào. Sợ phóng viên lại bịa chuyện à? Đúng là lo sợ không đâu!"
"Tiền bối, em đã mạo hiểm tính mạng qua đây ngồi đấy, xin hãy đối xử tốt với người mới đi!"
Rõ ràng là anh ấy cũng là người trong cuộc của scandal tình ái kia, nhưng so với cô tay chân luống cuống, anh ấy hiển nhiên thoải mái ung dung hơn nhiều.
Giây tiếp theo, tầm nhìn của cô bị một bóng người che phủ. Cô ngẩng đầu nhìn, một người đàn ông mặc vest phẳng phiu đi lướt qua cô.
Cô nhớ ra anh ta - người sáng lập công ty giải trí Heina, Bạch Bách Xuyên.
Bách Xuyên lại chào hỏi cô: "Đây không phải là Niếp Tiểu Như đấy sao! Nghe nói hôm nay cô cũng được để cử nhỉ, hi vọng cô cũng có thể có được thành tích tốt, đừng để thua Tiêu Tiêu nhà chúng tôi nha!"
Đối mặt với nụ cười thương mại giả dối của tổng giám đốc Bạch, cô không thể không đứng lên, bắt tay chào hỏi với anh ta.
Trong lúc vô ý, cô nhìn thấy hình xăm trên cổ tay anh ta..
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Bách Xuyên đã xoay người rời khỏi rồi.
Cô hốt hoảng ngồi xuống ghế, vừa khéo nhìn thấy động tác tay kỳ lạ của Cố Tinh Trần. Ngón trỏ tay phải và lòng bàn tay trái tạo thành một hình thù kỳ lạ, đồng thời lắc đầu chán ghét.
Cô hỏi anh ấy: "Anh đang làm gì thế? Sao thế.. hơi quen mắt à?"
Tinh Trần lắc đầu: "Chính là hình xăm trên tay nguời kia ấy. Là 'cung', có cảm giác là cùng một bộ với 'vũ' lần trước. Thật là xấu!"
"Chờ đã, 'cung' và 'vũ' vì sao lại có liên hệ với nhau chứ?"
Tinh Trần giải đáp cho cô: "Không phải là Cung Thương Giác Chủy Vũ sao? Năm bậc âm cơ bản của nhạc cổ, kì lạ thật, sao lại có người biến những thứ này làm hình xăm chứ?"
Cung Thương Giác Chủy Vũ?
Hóa ra từ "vũ" không mang hàm ý đơn giản, mà là 5 bậc âm? Vậy những bậc âm này đại diện cho thứ gì đây? Quan trọng nhất là..
Nếu là 5 bậc âm thật, vậy không phải nó biểu thị, người đang núp sau màn đen kia có ít nhất năm người ư?
Cô nhìn theo bóng lưng rời đi của Bạch Bách Xuyên mà không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng. Có phải cái chết của cô có liên quan đến anh ta không?
Chương 8-10: Rất vui được làm quen
Lễ trao giải vẫn tiếp tục diễn ra, Cố Tinh Trần là khách mời đặc biệt nên đã đuợc ban tố chức mời ra sau sân khấu.
Từng người lần lượt lên nhận giải, từng tràng vỗ tay vang lên, cô còn đang thất thần, trong đầu cô toàn là hình xăm kỳ lạ kia.
Không biết đã qua bao lâu, ánh đèn sân khấu chiếu đến cô, thấy hình ảnh của cô và Hứa Vi xuất hiện trên màn hình lớn, cô mới nhận ra đã đến lúc công bố nhận giải "OST hay nhất năm".
Mà lúc này Cố Tinh Trần đang cầm thiệp trên tay, đứng ở giữa sân khấu. Anh ấy là người trao giải cho giải thưởng này.
"Cảm ơn lời mời của ban tổ chức, có thể chứng kiến OST của năm ra đời là vinh hạnh của tôi. Nếu không đưa tấm thẻ nhắc này cho tôi, tin rằng phần tự do phát huy của tôi sẽ tốt hơn!"
Người nghe cũng bật cười vì câu nói của anh ấy.
Anh ấy cứ như trời sinh quen với việc bị người khác nhìn, từng hành vi cử chỉ đều có thể gợi lên cảm xúc của người xem, không ai nỡ dời ống kính trên người anh ấy.
Tinh Trần hài hước nói: "Tính đến việc những ngôi sau nữ vì đi thảm đỏ mà nhịn ăn cơm mấy hôm, đã ngồi dưới khán đài 3 tiếng đồng hồ, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu để những người không được đề cử được vui vẻ."
Cái tự do phát huy của anh ấy quả nhiên khác với người khác, bên dưới khán đài lại truyền đến tiếng cười.
"Tôi tuyên bố, người đạt được giải OST hay nhất năm chính là.."
Cô không nhịn được nhìn Hứa Vi, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của cô, Hứa Vi cũng nhìn lại. Đây là một trận chiến không có khói lửa, ánh mắt cô ta nhìn cô tràn ngập ý chí chiến đấu.
Giây tiếp theo, ánh đến sân khấu chiếu về phía cô..
Cô nghe thấy Cố Tinh Trần gọi tên mình, hội trường lại phát bài hát Thời Gian Không Lên Tiếng của cô, còn có tiếng vỗ tay kích động của fan. Tất cả âm thanh nhấn chìm cô trong nháy mắt.
Cô như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cuối cùng cũng đứng dậy đi lên sân khấu dưới sự vây quanh và chúc phúc của người xung quanh.
Cố Tinh Trần đang cầm trong tay chiếc cúp của giải OST hay nhất năm. Anh ấy tự tay đội chiếc vương miện óng ánh lên đầu cô.
Cô hơi cúi đầu, anh ấy nâng vương miện bằng hai tay, trịnh trọng đội lên đầu cô.
Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, cô xoay người lại cúi người cảm ơn người trao giải.
Anh ấy nhẹ nhàng khoác vai cô rồi ôm cô vào trong lòng, tránh xa mic, trầm giọng mà dịu dàng nói bên tai cô.
"Anh cũng biết sẽ là em nên mới cố ý yêu cầu với ban tổ chức, giải thưởng này sẽ do anh trao giải đấy."
Rõ ràng chỉ là một cái ôm lịch sự trên sân khấu nhưng có lẽ vì không khí trang trọng nơi đây, ở trong vòng tay anh ấy, trong phút chốc, cô cảm thấy hơi choáng váng, và còn nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đến khi cô rời khỏi vòng tay của anh ấy, anh ấy đã đứng ở góc sân khấu, dành tất cả thời gian và không gian phát huy lại cho cô.
Mạc Phỉ của kiếp trước đã giành được vô số giải thưởng, vì sao khoảnh khắc nhận giải ngày hôm nay cô lại có cảm giác khó tin chưa từng có nhỉ, ngay cả lúc cô phát biểu cảm nghĩ sau khi nhận giải, giọng nói vẫn run rẩy.
"Có thể giành được giải thưởng này, tôi phải cảm ơn công ty giải trí U Do của tôi, cảm ơn chị quản lý Cố Ý, cảm ơn đội sáng tác chính của Thời Gian Không Lên Tiếng và các fan vẫn luôn ủng hộ tôi. Ngoài lời cảm ơn, tôi còn muốn nói với các chị em từng tham gia Star Produce cùng tôi, trong số chúng ta, có người bị loại, có người thì debut, có người không được chọn, có người được nhận giải. Nhìn như là đang tranh giành với nhau, nhưng thật ra chúng ta đều đang cùng nhau trưởng thành! Tôi rất vui vì quen biết các bạn!"
Ánh nhìn dịu dàng của cô quét qua tất cả mọi người trong Star 9 và những thực tập sinh khác cùng tham gia mùa Star Produce.
Ngoài họ, thật ra cô còn muốn nói với một người: Rất vui được quen biết cô, Tịch Uyển.