1-4: Hành hung.
Hôm sau, nhũ mẫu lo lắng Ngụy Bích Tuyết vẫn muốn vào cung, gắng gượng mang tấm thân ốm yếu theo nàng ra chợ.
"Tiểu nương tử, cuối cùng nàng cũng tới, ta đợi nàng lâu lắm rồi." Ngụy Bích Tuyết chưa kịp bày hàng, thì từ trà lâu bên cạnh, một quý công tử ăn mặc sang trọng bước ra.
"Công tử muốn mua đồ thêu, phiền ngài đợi một lúc, đợi dân nữ bày hàng xong đã."
"Ta tới đây không để mua đồ, rốt cuộc hôm qua nàng đã bỏ gì vào túi thơm của nàng vậy?" Tên ác bá nắm lấy tay nàng, tay còn lại đặt lên vai nàng, không ngừng sờ mó linh tinh.
"Công tử, ngài đang làm gì vậy? Mau buông tay!"
"Làm gì à? Hôm qua nàng bỏ thuốc vào túi thơm của ta, khiến người ta ngứa cả ngày, nàng phải theo ta về phủ chữa ngứa cho ta."
Lời nói cử chỉ bất nhã, ánh mắt không ngừng nhìn ngó nàng, bốn bề vang lên tiếng dị nghị, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ta không làm, bỏ ra!"
"Công tử, nếu dùng túi thơm bị ngứa, vậy túi đó là do lão làm, hay là để lão về phủ với công tử." Nhũ mẫu gạt tay gã ác bá ra, đẩy nàng ra phía sau.
"Bà già này là ai? Mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách khí."
"Công tử định ngang nhiên cướp dân nữ dưới chân thiên tử sao?"
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Tránh ra!"
Gã ác bá đẩy nhũ mẫu ra, nắm lấy tay Ngụy Bích Tuyết, nhũ mẫu ngã vào sạp hàng bên cạnh, nàng vô cùng lo lắng. Nàng cắn vào tay hắn, hắn đau đớn kêu lên, tát nàng một cái, nàng kiên cường không khuất phục.
"Ngươi muốn chết à? Hôm nay ta phải cho ngươi bài học."
Ngụy Bích Tuyết tức giận nhổ nước miếng lên người hắn, gã ác bá tức giận nắm tóc nàng định lôi đi. Nhũ mẫu nhào tới, nhưng bị gã ác bá đá bay ra ngoài, tiếng ngựa hí vang, nhũ mẫu ngã vào cỗ xe ngựa đang chạy trên đường.
"Nhũ mẫu.." Nàng điên cuồng đánh gã ác bá, miệng không ngừng gào khóc gọi nhũ mẫu, gã ác bá thấy máu chảy lênh láng dưới chân xe ngựa, sợ hãi buông tay.
Nàng chạy đến chỗ nhũ mẫu, hoảng hốt lo sợ nhìn máu chảy ra từ người nhũ mẫu: "Nhũ mẫu, người đừng dọa con.. đừng rời xa con.."
Nhũ mẫu đưa tay lên, nàng vội vàng nắm lấy, đặt lên má mình, máu theo đó nhuộm đỏ một nửa khuôn mặt nàng: "Tiểu.."
Nhũ mẫu gắng sức mở miệng, máu theo đó trào ra từ miệng bà, nhũ mẫu nhìn nàng đầy nuối tiếc rồi từ từ nhắm mắt.
"Nhũ mẫu.." Nàng gục khóc trên người nhũ mẫu.
1-5: Thói đời độc ác.
"Nhũ mẫu, con.. con đưa người đi báo quan." Ngụy Bích Tuyết dùng số ngân lượng trên người mua một cái xe kéo, cẩn thận đặt xác nhũ mẫu lên xe, rồi kéo về phía nha môn Thuận Thiên phủ.
Dây thừng của xe kéo cứa lên vai khiến vai áo dần ướt máu, nhưng nàng không cảm nhận được gì nữa, chỉ biết tức giận, đau buồn, vô vọng, nàng gắng kéo xe về phía trước. Đột nhiên nàng vấp ngã.
"Cô nương đừng cố nữa, tên đó là cháu của An Bình Bá ai dám động vào." Một người lạ kéo nàng lại, mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, nhưng nàng không quan tâm, ánh mặt trời chói chang kia cũng không xóa tan được sự lạnh giá trong lòng người.
Nàng kéo xác nhũ mẫu tiến đến nha môn Thuận Thiên Phủ, đang định đánh trống kêu oan thì bị nha dịch đẩy ngã: "Có gì mà gõ? Hôm nay lão gia không ở phủ."
Nàng ho ra máu, cổ họng đau không thể nói ra lời, bờ môi bị cắn rách từ bao giờ: "Hôm nay không phải ngày nghỉ, đại lão gia tại sao không ở phủ?"
"Ta đã nói không có rồi, còn gây rối thì cẩn thận ăn gậy đấy."
"Đại lão gia đi vắng, vẫn có thể thụ lý vụ án, tiểu nữ muốn tố cáo cháu của An Bình Bá, hành hung hại chết gia mẫu!"
"Nha đầu thối, cố ý làm loạn, mau đuổi đi!"
Vừa dứt lời, vài tên nha dịch cầm gậy tiến tới, nàng quỳ trên đất, không chịu rời đi, mặc kệ đòn roi cứ thế đánh lên người. Đau, hận, tuyệt vọng.. Nàng ngước nhìn trời xanh mà thấy như mây đen che kín bầu trời, trong lòng chỉ muốn chết theo nhũ mẫu, nàng từ từ nhắm mắt, gục ngã..
"Dừng tay!" Một giọng nói uy nghiêm vang lên, nàng cố mở mắt nhìn, chỉ thấy vạt áo thêu hình tứ long..
Nàng mở mắt, thấy mình nằm trên chiếc giường lớn, nàng cố ngồi dậy thì vết thương nhói đau khiến nàng kiệt sức ngã xuống giường. Nằm nghiêng đầu thì thấy khói trầm bay phảng phất, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, khung cảnh thật đẹp, nếu không vì cơn đau trên người nhắc nhở, nàng còn nghĩ mình đã quay lại phủ Thượng thư, nghĩ vậy, nước mắt lại tuôn rơi.
"Ngươi muốn báo thù không?" Nam nhân đứng cạnh tuổi sổ quay người lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng mân mê miếng ngọc trên y phục.
"Ngươi muốn ta làm gì?"
"Ngươi là người thông minh.. chắc cũng đoán được thân phận của ta?"
Người đó khẽ cười, rồi bước ra ngoài ánh sáng, lộ ra hình thêu Kim Long Tứ Trảo trên y phục, đây là hoa văn triều phục của hoàng tử. Hiện triều đình rối ren, chia thành nhiều phe cánh, gồm Thái tử, Trực Quân Vương, Thành Thân Vương, Ung Thân Vương, Bát a ca. Người này mặc y phục thân vương, nhưng người ta đồn rằng Thành Thân Vương dịu dàng nho nhã, nhìn người này, có lẽ là Ung Thân Vương thâm sâu khó đoán.
"Xin thứ tội dân nữ còn yếu, không thể thỉnh an Ung Thân Vương."
"Ngươi thông minh hơn ta nghĩ, vậy.. thiết nghĩ giao dịch của chúng ta sẽ rất thuận lợi."
Vương gia cười nhẹ, giọng nói tuy trầm thấp nhưng nàng vẫn cảm nhận được tiếng thở dài trong đó, nàng hít sâu, hai tay nắm chặt dưới lớp chăn: "Vương gia muốn dân nữ làm gì?"
"Ta muốn ngươi nhập cung làm tai mắt cho ta."
Nàng cười mỉa mai, nhớ lại lời nói của nhũ mẫu, nước mắt bỗng tuôn rơi: "Được, dân nữ đồng ý."
"Đây là thứ ngươi làm rơi trong con ngõ hôm trước."
Vương gia đặt món đồ cạnh giường. Đây là miếng ngọc bội mẫu thân để lại cho nàng, cầm miếng ngọc bội, nước mắt nàng lại rơi.
/HẾT CHƯƠNG 1/