Lâm, Định, Hà, Hiền là học cùng trường cấp ba với nhau và cũng là một nhóm bạn thân. Mỗi người mang tính cách riêng, Định sôi nổi, Hiền tốt bụng, Hà hòa đồng chỉ riêng Lâm có vẻ bí ẩn và trầm lặng. Ngôi trường họ theo học là một ngôi trường được xây khang trang có mười tầng nhưng học sinh chỉ được lên tầng chín. Bí ẩn là thế nhưng đến nay vẫn chưa người nào đặt chân lên đó vì một phần do chấp hành nội quy một phần lo sợ những tin đồn về tầng mười bí ẩn.
* * *
Còn một tuần là sinh nhật Hiền.
"Nè mọi người tuần sau sinh nhật tui nên đi đâu bây giờ?" Hiền chống cằm.
Hiền là tiểu thư của một gia đình giàu có, được cưng chiều nên tính cách cô có phần đỏng đảnh.
"Đi ăn! Vừa no vừa đơn giản." Hà đáp.
"Thôi thôi đi! Ăn hoài, mình đi chơi game đi!"
Hà và Định cũng đều là những cậu ấm cô chiêu xuất thân gia đình giàu có nên bản tính khá ham chơi.
"Còn Lâm thì sao?" Hà quay sang Lâm.
"Tui không ý kiến." Lâm hờ hững đáp.
"Thôi tui quyết định rồi chúng ta sẽ tổ chức ở nhà hàng năm sao do ba tui đặt sẵn, không ý kiến nữa." Hiền dõng dạc.
"Ủa vậy nãy giờ ngồi bàn luận chi rồi bà tự quyết định?" Định ngơ ngác.
"Tui hỏi mấy người cho có chuyện để nói thôi" Hiền cười mỉm.
Reeng reeng! Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người kéo nhau về hết, Hiền và Hà thì cùng nhau đi xem những bộ váy ở tiệm gần trường, Định cùng đám con trai ở lại đá banh trong sân, chỉ có Lâm lặng lẽ đi về. Lâm sống với cô Hoa ở trong một căn hộ nhỏ gần trường vì mô côi từ nhỏ nên Lâm được em ruột của bố là cô Hoa nhận nuôi. Cô Hoa cũng không mấy là khá giả nên thường đi sớm về khuya chỉ có Lâm ở nhà một mình. Bản tính vốn trầm lặng thêm cuộc sống cô đơn nên Lâm có vẻ khép kín.
* * *
Sáng hôm sau, tiết đầu là tiết văn nên mọi người không có sức sống là bao. Trong khi Định thì đang say giấc thì Hà và Hiền đang chọn cho mình những bộ váy đẹp để mặc dự sinh nhật trên chiếc điện thoại xịn mới được ba mẹ mua cho. Lâm thì vẫn trầm lặng như mọi ngày.
Reeng! Tiếng chuông kết thúc tiết vang lên như giải tỏa sự u ám trong lớp.
"Nè nè tui đã quyết định là sinh nhật đi đâu rồi." - Hiền quay xuống
Chỗ của Hiền và Hà ở trên Định còn Lâm thì ngồi cạnh Định.
"Chỗ nào?" - giọng định vẫn đang ngáy ngủ.
"Đầu tiên là mình đi ăn ở nhà hàng ba mình đặt sẵn rồi sau đó mình đi dạo công viên gần trường, ở đó nghe đồn bán đồ ăn vặt ngon lắm rồi mình đi uống trà sữa bla bla.." - Hiền nói không ngớt.
"Ủa sao toàn thấy ăn với uống không vậy?" - Định ngồi thẳng dậy.
"Tui là tui đồng ý với Hiền rồi đó! Làm thì sao?" - Hà tiếp lời.
"Tui không ý kiến." - Lâm đáp.
"Nếu mấy người nói vậy rồi thì tui hết ý kiến." - Định thở dài.
***
Hôm nay là sinh nhật Hiền.
"Ăn đi mọi người đừng có ngại.. Ăn đi cứ coi như ở nhà mình." - Hiền nói.
Ở nhà hàng sang trọng ba Hiền đã đặt toàn những món đắt tiền. Trong bộ váy sang trọng cô mới mua nhìn Hiền cũng trở nên xinh đẹp hơn so với thường ngày. Vì là một người thích sự ồn ào nên cô đã mời cả lớp đến dự sinh nhật do với dự kiến là chỉ ba đứa bạn thân.
"Dô nè mọi người.. 1, 2, 3 DÔ!" - Định nói lớn.
"Uống nước ngọt mà bày đặt dô diếc." - Hà ngồi cạnh mỉa mai.
"Thiệt, bà làm tui mất hứng ghê." - Định ngồi xuống.
Trái ngược với Định, Lâm vì bản tính khép kín và ít nói nên trong lớp ngoài Hiền, Hà và Định thì ít ai nói chuyện cũng như quan tâm đến sự tồn tại của Lâm.
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc thì theo như kế hoạch Hiền cùng mọi người đi dạo ở công viên gần trường. Ở công viên Định cùng đám con trai chơi vật lộn ở bãi cát trong khu vui chơi, Hiền, Hà cùng đám con gái thì tụm lại nói chuyện chỉ có mình Lâm là ngồi trên ghế đá một mình. Đôi mắt Lâm nhìn về phía ngôi trường, trong đầu cậu như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Nè nè mấy cậu tui có ý này hay lắm nè sao chúng ta không lên khám phá tầng 10 của trương đi!" - Định nói to.
"Ý hay đó!" - Hiền tiếp lời.
"Tui không đi có được không, tui sợ ma!" - Hà nói
"Tào lao quá ma cỏ làm gì có trên đời" - một bạn nam dõng dạc nói.
"Đúng rồi đó đi đi cho vui!" - cả lớp đồng thanh.
Cuối cùng vì tính tò mò nên Hà cũng đồng ý đi theo.
* * *
9 giờ đêm, tại trường.
Định tiên phong dẫn mọi người lẻn qua phòng bác bảo vệ đang say giấc.
Khi cả đám bước vào trong trường, cánh cửa như chịu lực đẩy của gió mà khép lại giống như họ, những kẻ đang chịu tác động của tò mò mà không biết mình sẽ gặp điều gì.