Đằng xa kia, nơi góc phố nhỏ ít người lại qua, Nhã Mi tựa vào vai anh âu yếm. Cô thỏ thẻ vào tai anh, hỏi:
- Tại sao anh lại quen với Thiên Du, anh thích cô ấy sao?
Không gian lắng lại ít lâu, rồi một tiếng cười nhẹ vang lên, anh nói:
- Thích cô ta? Em nghĩ anh có thể thích một đứa con gái ngu ngốc như cô ta sao? Không bao giờ!
Đứng nép mình sau bức tường rong cũ kĩ, có một người con gái đang cười trong làn nước mắt nhạt nhòa. Mưa phùn rơi nhẹ nhàng trong làn gió rét, bầu trời u ám, tối sầm và ẩm ướt. Đất trời lạnh lẽo mang một nỗi buồn cô đơn khó tả. Song tất cả vẫn không thể sánh được với nỗi đau trong lòng cô, trái tim cô đau quặn thắt, từng lời nói của anh như cứa vào trái tim nhỏ bé, mong manh của cô. Cô đánh rơi chiếc bánh kem đang cầm trong tay, lao đi trong làn nước mắt.
Nghe tiếng động, anh buông tay Nhã Mi ra, rồi cười, cười trong nước mắt. Anh bước lại bức tường rong nơi anh đã làm tan nát trái tim của một người con gái, người con gái mà anh yêu rất nhiều. Anh nhặt chiếc bánh kem với dòng chữ "Happy Birthday to you, my sun!" đã vụn nát lên, anh lại cười, và nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi. Người ta vẫn thường nói: Con người có rất nhiều những cung bậc cảm xúc thăng trầm bất định và cách thể hiện mỗi loại cảm xúc cũng vô cùng khác nhau. Nhưng trùng hợp là khi những cảm xúc ấy đạt đến tột cùng, con người ta đều cười trong nước mắt, sung sướng như vậy, đau khổ cũng như vậy. Nhã Mi bước ra, hỏi:
- Anh ổn chứ?
Anh lau nước mắt, quay sang Nhã Mi:
- Em ăn bánh kem không? Bánh kem Thiên Du tự làm cho anh đấy!
Nhã Mi nhìn anh đầy đau xót. Anh bước đến một cái băng đá gần đó, đặt chiếc bánh xuống, mở hộp ra, rồi dùng tay lấy bánh mà ăn. Anh ăn ngấu nghiến, ăn nhanh thật nhanh, như muốn dồn hết chiếc bánh kem vào bụng. Nhã Mi bước lại, chạm vào tay anh:
- Dừng lại đi anh! Em..
Anh gạt tay Nhã Mi ra:
- Xin lỗi em, cuộc đời này anh chỉ yêu duy nhất một người con gái, là Thiên Du. Cảm ơn em hôm nay đã phối hợp diễn với anh, có lẽ cô ấy đã tin thật rồi!
Bỗng, một vài hạt mưa rơi vào vai anh, rồi mưa to dần, càng lúc càng thêm nặng hạt, anh lo lắng, lao thẳng ra đường, ngơ ngác tìm cô, như một con nai lạc lối.
"Thiên Du sợ sấm sét, cơn mưa to thế này, liệu cô ấy có sao không?" "Thiên Du hậu đậu như vậy, liệu có mang theo ô bên người?" Bao ý nghĩ, bao câu hỏi, bao nỗi lo lắng bám theo những bước chân hoảng loạn hối hả của anh. Mưa to, trắng xóa, khiến tóc anh ướt, đôi mắt ướt, quần áo ướt và trái tim anh cũng thấm đẫm những giọt lệ trời. Kia rồi, nơi góc hẻm nhỏ tối tăm mờ mịt, cô ngồi và khóc nức nở, nước mắt cô hòa với nước mưa ướt đẫm gương mặt gầy gò. Cô khóc với tất cả nỗi đau về một mối tình đầu tan vỡ.
Cô là một cô gái bình thường. Cô không đẹp, không xinh. Cô lại ít nói và luôn mạnh mẽ. Cô bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề và chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt ai. Có lẽ vì thế, bọn con trai không mấy thích cô. Nhưng phải chăng, cô luôn mạnh mẽ và không sợ hãi bất cứ điều gì? Và anh đã đến, như tia nắng ban mai, mang đến hơi ấm cho vạn vật, kể cả trái tim cô.
Buổi sáng, đầu tháng tám một năm về trước, một buổi sáng tràn đầy sức sống. Bên những hàng cây xanh rợp bóng, những cô bé, cậu bé tiểu học vui tươi, tung tăng đến trường. Sự ngây ngô tuổi nhỏ, có cả sự rụt rè và một chút e ngại thật làm người ta hồi tưởng. Thời cấp hai, cũng có thể là khoảng thời gian đáng nhớ, nhưng, có lẽ cấp ba là khoảng thời gian đẹp nhất trong quãng đời học sinh của mỗi một người. Vì ba năm ấy là đánh dấu mở đầu của sự trưởng thành và kết thúc của thời thanh xuân áo trắng. Xa xa đằng kia, thấp thoáng một ngôi trường với những bức tường rong và màu sơn đã bạc, được bao quanh bởi những hàng phượng chỉ còn lại lá xanh. Những cậu con trai gọn gàng đẹp đẽ trong chiếc áo sơ mi phẳng phiu vui vẻ đứng nói chuyện cùng những cô nàng xúng xính trong bộ áo dài trắng tinh khiết.
Trong không khí đầy vui tươi, nhộn nhịp thế này, vẫn thấy một cô gái tóc xõa ngang vai, đen óng mượt với một đôi mắt long lanh sâu xa đang chăm chú đọc sách. Chân mày đậm và hàng mi cong dài đã được khéo léo che đậy dưới một chiếc kính cận. Đôi môi hồng nhạt, làn da trắng sữa toát lên vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát nhưng lại cô độc biết bao. Cô đang chăm chú đọc sách, vùng trời xung quanh cô dịu lại, thời gian cũng như ngưng đọng dần. Vòm trời trong với những làn mây trắng bồng bềnh nhè nhẹ trôi, đôi lúc che đi những tia nắng ấm áp của ông mặt trời. Làn gió nhẹ thổi ngang mang theo hơi nóng của những ngày cuối hạ, đầu thu. Gió mơn man làn tóc và hôn nhẹ lên đôi má cô rồi vụt bay đi mất. Vùng trời quanh cô thật bình yên. Và nơi phía xa kia, có một ánh mắt vẫn đang dõi theo cô. Một chàng trai với đôi mắt đen ấm áp, sóng mũi cao, thẳng tắp, nụ cười mang màu nắng rực rỡ với chiếc răng khểnh dễ thương. Một bờ vai rộng, một đôi tay rắn chắc, lưng dài thật đẹp, hệt như một vị hoàng tử bước ra từ trong
truyện cổ tích.
Đứng nơi đất khách quê người, anh không biết vì sao, khi nhìn cô ấy, lại bình yên đến lạ. Cô rời mắt khỏi quyển sách, nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh. Anh cười, gật đầu chào một cái và tiến về phía cô. Còn cô, cô lạnh lùng tháo chiếc kính xuống, gấp sách lại và lặng lẽ rời đi. Anh đến được nơi cô ngồi thì cô đã đi mất rồi. Nhìn bóng dáng thấp thoáng của một người con gái đang hòa vào dòng người, anh thở dài tiếc nuối. Bỗng, nhìn xuống dưới chân, anh thấy một quyển sổ bìa đen đặt tại chỗ cô ngồi ban nãy. Anh nhặt quyển sổ lên, một dòng chữ nắn nót tuyệt đẹp hiện lên ngay trước mắt anh:
"Lý Thiên Du - 11T" . Anh cười, để lộ hàm răng trắng cùng với chiếc răng khểnh càng làm ngất ngây lòng người:
- Em trốn không thoát tôi rồi!