Cơn gió không nhà Chào mn bài thơ này mih sáng tác cũng lâu r, có dịp mih đăng lại. Bài này được viết ẩn dụ từ những cơn gió không nhà nhưng luôn có nơi để trở về. Là yên lặng nơi miền quê hay dữ dội nơi biển cả. Gió vẫn là gió. "Hãy để gió cuốn đi Mang hương hoa đồng nội Mang thì thào sóng vỗ Vào tưới mát hồn ta" Lời tựa: Lặng nghe gió thoảng câu ca nhớ về nơi đó, nhớ ai năm nào.. Gió thoảng đung đưa, ghé cửa sổ Cửa khẽ nghiêng mình, bỗng lắc lư Gió nhớ: Đi miền viễn xứ Gió bay đồng lúa, gió từ biển khơi Đi chơi bốn bể khắp trời Mà gió không có một nơi dỗi hờn Lắm khi gió thổi cô đơn Gặp khi giông bão, gió đờn câu ca Hỡi bạn cùng ta đem gió khơi xa Đem mây đen tới, đem mưa trút vào Sau cơn vần vũ đảo chao Gió yên biển lặng, hanh hao yên lành * * * Lạc đường gió có hỏi ai Hỏi mưa mưa xuống, hỏi mây mây chào Ai biết gió thuở nơi nao Từ khi nắng lặng, gió lao ùa về Sáng đêm gió chẳng ngủ ngê Mà đêm suốt sáng, chẳng hề buồn ngưng Ngày lên, gió theo núi rừng Đại ngàn hùng vĩ vui mừng ra chơi Đêm xuống, gió rủ biển khơi Đem hơi muối mát đưa nơi thanh bình Ai thương cơn gió một mình Gió bao nhiêu thổi lặng mình bấy nhiêu Cuộc đời vốn bỗng đổi thay Cơn gió năm xưa, nay đã khác rồi Gió đã có chốn nương mình náo thân Ở đâu khắp chốn nhân gian Gió chọn nơi mình, địa đàng ghé qua Là nơi xà xuống, vui đùa hát ca Làm bạn cùng bè, gió nước nơi lạ Hù chú cá nhỏ, giật mình bơi nhanh Trời khuya lặng khuất ngàn xanh Vạn sao chiếu rọi, long lanh sương mờ Sao trăng lên đỉnh, gió lùa vu vơ? Phải chăng nơi nào gió nhớ Nhớ về kỉ niệm vui buồn có ai. * * * Gió đã quen mình, sống chốn nghèo sang Lang thang từ phố về thôn Nơi nào gió cũng, lặng thầm sắc son * * * Nhớ người cất bước theo mưa Gió kia bỗng lặng, đưa mây về trời Mưa Cuối Mùa