"He lô e vờ ry oăn (Hello everyone) Mình tên là Trần Thị Ngọc Phương Vân, để thân thiết thì mọi người cứ gọi mình là Vân thôi cũng được. Cuộc đời mình đã trải qua mười sáu cái nồi bánh chưng rồi mà vẫn chưa tìm thấy được chàng bạch mã hoàng tử của đời mình. Mình tham gia diễn đàn với mong muốn 'kết bạn bốn phương'. Vậy nên mọi người follow mình đi nha mọi người. Cảm ơn nhiều hí hí.. Thôi mình đi nấu cơm đây không mẹ mình lại không cho mình tiền ăn bánh mì vào mỗi buổi sáng, bánh tráng vào mỗi buổi trưa và bánh kem nhân dừa vào mỗi buổi tối."
Nó loay hoay mãi mới viết xong được đoạn giới thiệu trên trang cá nhân của mình. Đối với người ta thì viết mấy câu về tên tuổi, địa chỉ, công việc là ô kê. Nhưng nó thì khác, cái gì cũng phải hoàn hảo ngay từ lần đầu tiên. Vậy nên có mỗi cái đoạn bé tí ngắn xíu như thế mà nó cũng phải nghĩ mất hai tiếng mới xong. Nó cứ thêm thêm bớt bớt rồi gạch gạch xóa xóa. Vân biết tới diễn đàn này (Diễn đàn Việt Nam Overnight) qua một lần loay hoay tìm công việc làm thêm tại nhà trên mạng. Lúc đầu nó không ý định tham gia vào những trang web viết bài rồi nhận nhuận bút. Nhưng chẳng biết thế nào nó lại bị thu hút bởi hàng loạt chế độ đãi ngộ rất chi là hậu hĩnh và dễ dàng của diễn đàn. Vậy là suốt cả tuần qua nó cứ ngồi hì hục sáng tác văn chương. Nó muốn thử sức với thể loại ngôn tình mặc dù chưa có một mối tình vắt vai nào. Lúc đầu nó tưởng dễ, cậy mình có chút ít văn chương, ngồi sáng tác một lát là ra năm bảy bài, tha hồ ngồi đếm tiền nhuận bút gửi về. Vậy mà làm rồi thì mới thấy khó không tưởng. Nó cứ ngồi đấy nghĩ ngợi lung tung thôi. Nghĩ được một chút phần thân truyện thì lại quên phần mở đầu. Chợt nghĩ ra một ý tưởng hay ho nào đó để lắp vào cốt truyện thì lại quên béng mất luôn mình định viết về cái gì. Nghĩ ra cảnh nam chính cưỡng ôm nữ chính thì lại chẳng biết miêu tả cảm nhận của nữ chính như thế nào (em nó mới mười sáu tuổi, còn chưa bị mất cái ôm đầu tiên). Nói chung là khó.
Khó một phần vì văn chương nó có hạn mà bị gián đoạn thì vô biên. Mấy thằng bạn của nó cứ rình lúc nó nghĩ ra ý tưởng mới là lại rủ nó chơi game. Mà ai chứ nó là một con nghiện game chính hiệu. Nó làm sao mà khước từ được những lời mời gọi quyến rũ của mấy thằng quỷ ấy. Vậy là nó chơi. Và nó chơi xong thì những ý tưởng lúc đầu cũng bị nó đánh rơi mất trong một trận chửi nhau gay gắt với đám người nó cho là "trẻ trâu, vắt mũi chưa sạch cũng đòi cầm tướng đi đánh trận". Đừng hỏi tại sao nó lại mê game như vậy. Hỏi nó tại sao nghiện game thế không khác nào hỏi tại sao con trâu lại ăn cỏ hay tại sao con mèo lại có bốn chân. Nó nghiện game từ khi nó lên bốn. Tất nhiên khi đó không phải là mấy game mobile như bây giờ. Hồi đó nó mải mê cày mấy tựa game như bắn gà, xếp số hay đào vàng. Nhân đây mật bí luôn lí do nó muốn kiếm tiền từ sớm. Tựa game mà nó chơi có nhiều nhân vật và trang phục mà phải mất tiền mới mua được. Một con bé 16 tuổi thì lấy đâu ra tiền chứ. Nó không thể xin bố mẹ được. Bố mẹ nó không phải là nghèo khó cũng chẳng phải là quá giàu. Nói chung là đủ ăn, vẵn có tiền để cho nó 40 ngàn mỗi khi nó xin đi uống cốc trà sữa với bạn. Nhưng bố mẹ nó là người nghiêm khắc. Bố mẹ nó sẽ chẳng bao giờ cho nó tiền dù chỉ 1 ngàn để nạp vào game. (Mà bố mẹ nào chẳng thế) Vậy nên nó đành phải học cách kiếm tiền online từ những trang wed trên mạng để thỏa mãn mua đồ họa cho các nhân vật trong game của mình. Vì thế đối với nó một đoạn văn giới thiệu là rất quan trọng. Là tiền đề để thu hút người ta vào đọc bài viết của nó (mặc dù nó vẫn chưa sáng tác được gì cả). Nó muốn người ta chú ý đến mình ngay từ lần đầu tiên. Vậy mà đâu có được đâu! Chẳng những không thành công mà còn thất bại thảm hại luôn. Vì là người mới lại chưa có hoạt động gì nên đã một tuần rồi mà nó chẳng kiếm được lượt theo dõi nào. Thế mới biết cuộc sống chẳng giống cuộc đời. Nó buồn lắm. Mỗi lần mở trang wed ra để kiểm tra là một lần đau khổ. Mỗi lần thấy không có lượt follow mới nào là tim nó đau như bị cứa (chỗ này có hơi hư cấu

Vậy mà mẹ nó còn cứ tưởng là nó thất tình mới chết. Tối hôm đó mẹ Na lên phòng động viên hỏi han toàn những câu mang tính chất cà khịa cực mạnh:
- Thằng ấy là ai, có đẹp trai, học giỏi, nhà giàu không? Sao mày lại thích nó?
- Khổ quá con có thích thằng nào đâu=. =
- Ừ đúng. Mày vừa học dốt lại lười với xấu như thế tỏ tình đứa nào đồng ý!
- Mẹ không biết chứ ra ngoài khối đứa gửi thư tỏ tình cho con con còn không nhận ấy.
- Thế sao mấy ngày qua mày buồn như người mất hồn thế?
- Tại con chó con của con chó của nhà dì của con Hoa bạn của con mới chết vì dính bả chó nên con buồn thay cho nó - Nó tự tạo ra một lí do để che mắt mẹ. Nếu mẹ nó biết vụ nó tự ý kiếm tiền online thì chắc nó sẽ còn bị mẹ "hỏi han" nhiều hơn.
- Có phải thằng Việt nó từ chối lời tỏ tình của mày phải không con?
Đấy là mẹ Na đang nói đến thằng Việt con ông chủ tịch huyện gần ngay sát nhà Vân. Sở dĩ Vân liệt thằng đấy vào danh sách bạn chơi được vì Việt đủ tiêu chuẩn để làm "đồng loại" với nó. Nghĩa là cùng học dốt và mê game. Nhưng tất nhiên nó cũng chỉ nằm đâu đó trong danh sách mấy thằng chơi được thôi. Chứ còn để được Vân tỏ tình nó còn phải phấn đấu dài dài. Nhất là phải bỏ ngay cái tính thích khoe của của nó. Lắm lúc vì nó sĩ diện quá mà Vân cho nó hẳn vào danh sách đen. Vậy mà chẳng biết thế nào mẹ Na lại nghĩ Vân thích nó. Đúng là oan gia ngõ hẹp. Vân gật đầu nhẹ cho xong chuyện. Giờ nó có nói gì đi chăng nữa thì mẹ nó cũng cho là nó bị anh nào ấy phụ tình. Thôi thì đành đổ tội cho "anh Việt" vậy. Dù sao thằng ấy cũng là chỗ bạn tâm giao, dễ dàng giải thích chứ cứ như này chắc tối nay nó không được ngủ mất. Trong khi nó ngẩn ngơ suy nghĩ như vậy thì mẹ nó lại càng khẳng định cái ý nghĩ lúc đầu. Mẹ nó lại bồi cho nó thêm một bài ca phân tích những khuyết điểm của thằng Việt và rút ra kết luận là: "Yêu thằng nào chứ không được yêu thằng ấy. Mà cũng không được yêu thằng nào hết. Đang tuổi học hành yêu đương gì." Ngoài mặt nó tỏ ra hối lỗi lắm nhưng trong tâm thì rất đồng ý quan điểm của mẹ nó. Nó cũng không thích yêu vào thời điểm này. Bao nhiêu chuyện phải lo. Nó sợ nhất là yêu vì khi yêu thì nó sẽ không còn được chăm chút cho nhân vật yêu thích trong game của nó nữa. Yêu vào rồi sẽ nặng mình lắm. Nó nhìn bà chị họ của mình bị người yêu chia tay mà bỏ ăn ba bữa. Gì chứ bỏ ăn thì nó xin đầu hàng. Nó chỉ có hai ước mơ là ăn hết tất cả mọi thứ và chơi hết tất cả mọi game trên đời. Nhưng dù thế nào thì kết cục rút ra là không được yêu ở tuổi này. Nó nghĩ như vậy và thiu thiu ngủ..