Bài viết: 17 

Nhật kí Cà Chua mười..
Ngồi ở ngoài ghế đá khách sạn, người uể oải không còn chút sức sống. Thì ra mình tệ đến vậy. (Cười chua chát). Hay cho câu không giải thích, không cần phải giải thích. Giải thích gì chứ, vì thực chất nếu tớ cẩn thận hơn sẽ không gặp chuyện đó, cũng sẽ không mua lâu đến vậy. Đến tớ còn ghét bản thân mình nữa là. Trứng Gà cậu biết không, tớ dường như không bao giờ đủ tự tin khi ở cạnh một ai đó, từ bạn bè đến người thân. Vì tớ sợ, sợ bản thân làm ảnh hưởng đến họ. Cậu biết tại sao tớ chưa bao giờ để ai biết chuyện tớ thích cậu không? Bởi vì tớ sợ, sợ người khác phát hiện, cũng sợ, sợ người ta nói tớ không đủ tư cách. Vậy nên tớ luôn cố gắng, luôn muốn bản thân thay đổi tốt hơn. Tớ tự ti, tớ mệt lắm, thật đấy, mệt mỏi đến phát điên lên đi được. Đầu óc lùng bùng cả rồi.
- Tớ muốn học tập thật tốt, muốn trở nên giỏi giang, muốn có thể dùng năng lực của mình giúp đỡ mọi người. Tớ muốn mọi người hiểu tớ, muốn mọi người an tâm, tin tưởng tớ. Là tớ đang trèo cao à? Có phải đó cũng là mộng tưởng giống như mong cậu sẽ đáp lại phần tình cảm của mình không?
- Trứng Gà, tớ thực sự rất mệt. Không muốn làm gì hết nữa.
- Con bé Cà Chua ngốc nghếch này.. sao lại ngồi đây mà không về phòng. Tối ngủ không được nhiều rồi mà không tranh thủ ngủ đi, tối nay có tổ chức tiệc tới khuya đó. (Tiếng Khoai Tây vang lên bên tai)
- Khoai tây, tớ rất mệt.
- Ơ kìa sao lại khóc. Ai bắt nạt cậu, tớ đập cho nó một trận nên thân. (Lau nước mắt)
- Không có, nhớ nhà, chỉ muốn được ôm an ủi một lúc là khỏi.
- Không thể nào, làm như chúng ta mới chơi hôm qua ý. Ngoan kể tớ nghe xem nào. Không được giấu. Kể rõ ràng lại, cũng không được bỏ qua khúc nào hết.
Cà Chua òa khóc nức nở, vì tủi thân, vì mệt, vì tự ti.. Cà Chua cũng không rõ nữa, chỉ biết òa khóc thôi.
- Thật ra chuyện đó thì tớ biết rồi, sợ cậu ngại tớ không nói thôi. Tớ biết cậu không muốn nói, những đôi khi nói ra nhiều chỗ vướng mắc sẽ được gỡ, uất ức; mệt mỏi cũng tan biến. San sẻ cho tớ đây này, bạn thân để làm cảnh à. Ngoan nói ra hết đi, rồi khóc một trận, mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
- Khoai tây, cậu.. biết rồi? Làm sao biết?
- Ây chuyện cậu thích thằng đó chứ gì, xong đi chụp lén ảnh Trứng Gà đó xong dán vô nhật ký chứ gì. Còn dự định làm một cuốn album nữa. Bữa tớ vô tình dọn sách cho cậu, làm rớt cuốn nhật kí nên hình Trứng Gà ló ra, tớ thấy rồi.. nên không cần giấu tớ đâu. Yên tâm tớ chưa đọc, tớ nghĩ chuyện này để cậu kể sẽ tốt hơn.
- Haizz.. một là tớ xin lỗi tớ không có ý định giấu.. nhưng là đơn phương tớ cũng không biết nên mở miệng thế nào. Yên tâm tớ không có ý định nói ra, nên..
- Còn hai?
- Ưm.. tớ.. hai là chuyện này thật ra không liên quan gì cậu ấy. Chuyện đầu đuôi là.. (bước vào chuyên mục hồi tưởng quay lại quá khứ). Chuyện là vậy đó, tớ thực không cố ý đi mua băng vệ sinh chậm cho Cà Rốt.. tớ.. haizz. Không biết làm sao để cậu ấy hết giận nữa.
- Con nhóc Cà Tím đó chưa rõ đầu đuôi như nào mà tát cậu? Chết tiệt, bộ bạn bà đây dễ bắt nạt lắm sao. Con nhỏ Cà Rốt đó nữa, chơi bao nhiêu lâu không hiểu tính nhau à?
- Thôi, dù sao cũng do mình bất cẩn, Cà Tím cũng là lo cho Cà Rốt nên mới vậy thôi. Không biết phải sao nữa.
- Cái tát đó tớ nuốt không trôi. Tỏ vẻ cái gì, tớ chướng mắt nó lắm rồi, nó cũng có thân với Cà Rốt gì cho cam. Nó chính là hai mặt đó cậu biết không. Còn nhớ tấm vẽ mà Cà Rốt vẽ tính tặng cậu mà nó giật trên tay xong chai mặt lấy không? Nó đem cái đó tặng cho thằng Cường hot boy A7 rồi nói nó tự tay vẽ. Xong thằng đó nói vẽ tặng nó một bức nói lên tâm hồn bình yên thì nó đồng ý quen. Cà tím là đang muốn nhờ Cà Rốt vẽ thêm cho nó một bức tranh nữa nên mới tỏ vẻ vậy thôi. Cái loại đáng ghét đó sao cho qua được, chắc nó còn thảo mai ở phòng đấy, đi với mình.
Lòng người là thứ khó dò nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất. Tích cực, tiêu cực, mặt tốt, cái xấu cứ đan xen đủ thứ. Đoán ý, đọc tâm là trò mãi mà mình vẫn không chơi được.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết nhưng mọi thứ có lẽ cũng chả khá gì. Cà Rốt thì cảm thấy mình bịa chuyện, đến mức phải lấy đoạn ghi âm trong điện thoại ra thì mới xong. Tình bạn, bao nhiêu năm mới có thể đạt đến trình độ tớ nói cậu tin, cậu nói tớ tin? Bạn thân, không dễ dàng gì nhận định, xem ra mình nên xem lại là thực sự ai là bạn, ai là bạn thân rồi.
- Tớ muốn học tập thật tốt, muốn trở nên giỏi giang, muốn có thể dùng năng lực của mình giúp đỡ mọi người. Tớ muốn mọi người hiểu tớ, muốn mọi người an tâm, tin tưởng tớ. Là tớ đang trèo cao à? Có phải đó cũng là mộng tưởng giống như mong cậu sẽ đáp lại phần tình cảm của mình không?
- Trứng Gà, tớ thực sự rất mệt. Không muốn làm gì hết nữa.
- Con bé Cà Chua ngốc nghếch này.. sao lại ngồi đây mà không về phòng. Tối ngủ không được nhiều rồi mà không tranh thủ ngủ đi, tối nay có tổ chức tiệc tới khuya đó. (Tiếng Khoai Tây vang lên bên tai)
- Khoai tây, tớ rất mệt.
- Ơ kìa sao lại khóc. Ai bắt nạt cậu, tớ đập cho nó một trận nên thân. (Lau nước mắt)
- Không có, nhớ nhà, chỉ muốn được ôm an ủi một lúc là khỏi.
- Không thể nào, làm như chúng ta mới chơi hôm qua ý. Ngoan kể tớ nghe xem nào. Không được giấu. Kể rõ ràng lại, cũng không được bỏ qua khúc nào hết.
Cà Chua òa khóc nức nở, vì tủi thân, vì mệt, vì tự ti.. Cà Chua cũng không rõ nữa, chỉ biết òa khóc thôi.
- Thật ra chuyện đó thì tớ biết rồi, sợ cậu ngại tớ không nói thôi. Tớ biết cậu không muốn nói, những đôi khi nói ra nhiều chỗ vướng mắc sẽ được gỡ, uất ức; mệt mỏi cũng tan biến. San sẻ cho tớ đây này, bạn thân để làm cảnh à. Ngoan nói ra hết đi, rồi khóc một trận, mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
- Khoai tây, cậu.. biết rồi? Làm sao biết?
- Ây chuyện cậu thích thằng đó chứ gì, xong đi chụp lén ảnh Trứng Gà đó xong dán vô nhật ký chứ gì. Còn dự định làm một cuốn album nữa. Bữa tớ vô tình dọn sách cho cậu, làm rớt cuốn nhật kí nên hình Trứng Gà ló ra, tớ thấy rồi.. nên không cần giấu tớ đâu. Yên tâm tớ chưa đọc, tớ nghĩ chuyện này để cậu kể sẽ tốt hơn.
- Haizz.. một là tớ xin lỗi tớ không có ý định giấu.. nhưng là đơn phương tớ cũng không biết nên mở miệng thế nào. Yên tâm tớ không có ý định nói ra, nên..
- Còn hai?
- Ưm.. tớ.. hai là chuyện này thật ra không liên quan gì cậu ấy. Chuyện đầu đuôi là.. (bước vào chuyên mục hồi tưởng quay lại quá khứ). Chuyện là vậy đó, tớ thực không cố ý đi mua băng vệ sinh chậm cho Cà Rốt.. tớ.. haizz. Không biết làm sao để cậu ấy hết giận nữa.
- Con nhóc Cà Tím đó chưa rõ đầu đuôi như nào mà tát cậu? Chết tiệt, bộ bạn bà đây dễ bắt nạt lắm sao. Con nhỏ Cà Rốt đó nữa, chơi bao nhiêu lâu không hiểu tính nhau à?
- Thôi, dù sao cũng do mình bất cẩn, Cà Tím cũng là lo cho Cà Rốt nên mới vậy thôi. Không biết phải sao nữa.
- Cái tát đó tớ nuốt không trôi. Tỏ vẻ cái gì, tớ chướng mắt nó lắm rồi, nó cũng có thân với Cà Rốt gì cho cam. Nó chính là hai mặt đó cậu biết không. Còn nhớ tấm vẽ mà Cà Rốt vẽ tính tặng cậu mà nó giật trên tay xong chai mặt lấy không? Nó đem cái đó tặng cho thằng Cường hot boy A7 rồi nói nó tự tay vẽ. Xong thằng đó nói vẽ tặng nó một bức nói lên tâm hồn bình yên thì nó đồng ý quen. Cà tím là đang muốn nhờ Cà Rốt vẽ thêm cho nó một bức tranh nữa nên mới tỏ vẻ vậy thôi. Cái loại đáng ghét đó sao cho qua được, chắc nó còn thảo mai ở phòng đấy, đi với mình.
Lòng người là thứ khó dò nhất, cũng là thứ khó nắm bắt nhất. Tích cực, tiêu cực, mặt tốt, cái xấu cứ đan xen đủ thứ. Đoán ý, đọc tâm là trò mãi mà mình vẫn không chơi được.
Cuối cùng mọi chuyện cũng giải quyết nhưng mọi thứ có lẽ cũng chả khá gì. Cà Rốt thì cảm thấy mình bịa chuyện, đến mức phải lấy đoạn ghi âm trong điện thoại ra thì mới xong. Tình bạn, bao nhiêu năm mới có thể đạt đến trình độ tớ nói cậu tin, cậu nói tớ tin? Bạn thân, không dễ dàng gì nhận định, xem ra mình nên xem lại là thực sự ai là bạn, ai là bạn thân rồi.
Chỉnh sửa cuối: