Thời cấp ba chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời người học sinh. Bạn đã từng mơ tưởng về một hạnh phúc viển vông chỉ có bạn và người kia? Nhưng tôi xin phép được dập tắt nó ngay lập tức. Cuộc đời không như một cuốn ngôn tình, nó sẽ gặp nhiều trắc trở mới có được hạnh phúc. Vậy bạn đã thực sự hạnh phúc bên người mà bạn coi là "Chân mệnh thiên tử" kia?
Cô là La Kỳ Kỳ, sinh ra đã là kẻ lười, lớn lên là kẻ đại của đại lười. Nói chung một từ để miêu tả cô là "lười". Hiện tại, Kỳ Kỳ đang nằm lăn lê bò trườn trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, nói trắng ra là cô đang hồi hộp vì ngày hôm nay là buổi đầu tiên từ hè đến giờ cô đi học. Bất kì học sinh nào chẳng thế, nhưng cô đây mặc dù đã học lớp mười hai rồi mà tâm lý vẫn như vậy, đúng là không thể bỏ được. Đang lăn lê bò trườn suy nghĩ lung tung dở thì bị tiếng gọi ý ới của ai đó làm cô phải bật dậy.
"Kỳ Kỳ xinh đập ơi! ~ Đi học! Dậy đê!"
La Kỳ Kỳ hoàn toàn ba chấm trước cái câu gọi ý ới của thằng bạn. Thật ra nó là Chu Lăng Phong, nghe cái tên bạn cũng biết nó hào hoa thế nào rồi phải không? Nhưng mấy năm về đây, tự nhiên lại rơi vào hoàn cảnh FA khiến cô cũng tròn mắt. Nó chỉ giải thích là đã có "Chân Mệnh Thiên Nữ" cho bản thân và nhất quyết chung tình. Ừ thì là bạn thân nhưng tên của cô gái đó nó cũng chẳng nói. Đứa mang mác "girl" duy nhất hay nói chuyện với nó chỉ có mình La Kỳ Kỳ. Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có phải là "người tình trong mộng" của Lăng Phong hay không, nhưng nó ngay lập tức bị bác bỏ bởi Kỳ Kỳ. Tiêu chuẩn của tên kia cũng đâu phải dở tệ, cô không xinh, cũng chẳng học giỏi, gia đình cũng chẳng giàu có thì chắc chắn cũng chẳng lọt vào mắt xanh của Lăng Phong đâu.
Vuốt nhẹ mái tóc xoăn như sóng, Kỳ Kỳ ngồi dậy bước ra phía cửa sổ, kéo nhẹ rèm của ra. Lăng Phong có vẻ thấy cô bèn vẫy tay thật lực. La Kỳ Kỳ thở dài rồi thả chiếc rèm xuống rồi tiến vào nhà vệ sinh.
*Cạch*
Cánh cửa nhà vệ sinh được mở nhẹ ra, La Kỳ Kỳ đầu tóc được chải chuốt kĩ càng buộc gọn lên, khuôn mặt trông tươi tỉnh hơn khi mới ngủ dậy. Vừa mới bước ra, cô giật mình nhìn người đang nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn trông vô cùng tinh nghịch đáng yêu, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng quyến rũ. Vâng, không ai khác chính là Lăng Phong, thằng bạn hào hoa của Kỳ Kỳ. Cô có vẻ chẳng để ý đến vẻ đẹp của thằng bạn, điều khiến cô quan tâm chính là trên tay hắn cầm quyển "Thịt văn" thân yêu. Kỳ Kỳ nhanh chóng bước tới, giật ngay quyển truyện trong tay thằng bạn, cau mày nói.
"Chu Lăng Phong, trẫm cho mi vô đây hả?"
Lăng Phong cười cười tinh nghịch đáp lại.
"Bệ Hạ, người thật là hư a~ Giám đọc sách đen hả?"
La Kỳ Kỳ hắc tuyến giăng đầy đầu, ánh mắt đậm đặ mùi thuốc súng, "âu yếm" nhìn thằng bạn.
"Hạ nhân như người thì biết gì? Lui ra để Trẫm thay y phục!"
Lăng Phong lăn ra cười rồi cố gắng nói.
"Theo thần biết là Bệ Hạ đâu quen tự thay đồ? Thôi hay để Hạ thần giúp người!"
La Kỳ Kỳ tức đến mức mặt mày bắt đầu đỏ, với tạm cái dép ở chân cứ thể là ném. Lăng Phong nhanh chóng chạy ra ngoài rồi vội vàng đóng cửa. La Kỳ Kỳ hừ nhẹ rồi nói to.
"Chu Hạ Thần, mong người đừng tự tiện vào phòng của Trẫm nếu không, đừng trách!"
La Kỳ Kỳ kiêu ngạo nói xong rồi bụm miệng cười, haha, trông cô thật oách nha! Và bản thân cũng biết, bên kia cánh cửa, Lăng Phong cũng đang lăn ra cười.
***
Sau khi ăn sáng, Kỳ Kỳ cùng Lăng Phong cùng đi đến trường. Hôm nay là ngày Khai Giảng. Buổỉ sáng thì khai giảng, phân hội trưởng, buối chiều thì bắt đầu học rồi phân chia phòng kí túc xá. Vì trường cô là trường nội trú, bản thân Kỳ Kỳ cũng thích ở lại kí túc xá nên đăng kí ở luôn. Trường cô là ngôi trường lớn nhất Thành Phố A, vì vậy mọi thứ đều khá hoàn hảo.
Lăng Phong đối với cô là kẻ nối tiếng lắm chuyện và rất dẻo miệng, vì vậy hai người chẳng bao giờ rơi vào tình trạng im lặng, như thế cảm thấy nó bớt căng thẳng hơn. Nói trắng ra là cô rất sợ đến trường, vì nó khá khiến cô phải đau đầu. Nhưng nhờ có cái loa di động bên cạnh, cô cảm thấy bớt đi một phần gánh nặng cả hai bên cán cân.
"Kỳ Kỳ, cậu xem cái KARD mashup with Zero Budget chưa?"
Kỳ Kỳ cười tươi rói rồi nói.
"Rồi, tui xem đi xem lại vẫn buồn cười, khặc khặc, cười sặc cả nước miếng lun á!"
Lăng Phong cũng phụ họa.
"Cái đoạn mà mặc túi rác há! Buồn cười chết đi được!"
Cả hai đứa lăn ra cười, xong rồi lại buôn chuyện trên trời dưới biển và đã từ khi nào đã đến cổng trường. La Kỳ Kỳ thở dài, cảm giác như có điều gì xấu sảy ra, bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, báo hiệu trước điều gì chăng?
Thở dài, cô cố gắng can đảm để bước vào ngôi trường suốt hai năm học.
* * *
*Bịch*
La Kỳ Kỳ hạ bàn tọa xuống cái ghế một cách mạnh bạo. Sau khi nghi lễ chào cờ kết thúc, chân và tay cô như dã rời vì trước khi chào cờ thì phải vỗ tay này nọ, đứng nghiêm trang để thầy cô dặn dò phát biểu trước khi bắt đầu chào đón vị khách quý thế này thế kia, quả thật vô cùng mệt mỏi. Năm nay cũng là năm cuối của cô rồi, sao không tha cho người ta một con đường sống chứ?
Đúng thật là..
Cộng thêm hôm nay Kỳ Kỳ không khỏe, thành ra sức chịu đựng cũng kém hơn thường ngày. Vừa ngồi xuống ghế, La Kỳ Kỳ đã dựa đầu vào vai người bên cạnh mà ngủ thiếp đi. Lăng Phong mỉm cười nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, ánh mắt có chút biến đổi, gạt nhẹ vài sợi tóc vướng trên mặt cô rồi quay mắt lên trên sân khấu nhìn tiết mục "bài ca muôn đời" từ hết thầy nọ đến cô kia, thật là nhàm chán!
***
còn tiếp