Tác phẩm: Chúng ta đã từng hạnh phúc Tác giả: Kumaru Doma Nội Dung Cô và anh đã từng yêu nhau nhiều năm như vậy mà chỉ vì một người mà vỡ tan tành đổ bể. Cô đã cố gắng níu kéo, cố gằng hàn gắn lại nhưng chẳng bao giờ lành lại. Mãi đến khi cái giá phải trả đánh thức cô tỉnh dậy khỏi giấc mộng, cô mới ngỡ mình đã mất hết. Tưởng chừng vết thương không lành lại nhưng.. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - [SE] Chúng Ta Đã Từng Hạnh Phúc * * *
Chương 1: Năm học mới. Bấm để xem Thời cấp ba chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời người học sinh. Bạn đã từng mơ tưởng về một hạnh phúc viển vông chỉ có bạn và người kia? Nhưng tôi xin phép được dập tắt nó ngay lập tức. Cuộc đời không như một cuốn ngôn tình, nó sẽ gặp nhiều trắc trở mới có được hạnh phúc. Vậy bạn đã thực sự hạnh phúc bên người mà bạn coi là "Chân mệnh thiên tử" kia? Cô là La Kỳ Kỳ, sinh ra đã là kẻ lười, lớn lên là kẻ đại của đại lười. Nói chung một từ để miêu tả cô là "lười". Hiện tại, Kỳ Kỳ đang nằm lăn lê bò trườn trên chiếc giường nhỏ quen thuộc, nói trắng ra là cô đang hồi hộp vì ngày hôm nay là buổi đầu tiên từ hè đến giờ cô đi học. Bất kì học sinh nào chẳng thế, nhưng cô đây mặc dù đã học lớp mười hai rồi mà tâm lý vẫn như vậy, đúng là không thể bỏ được. Đang lăn lê bò trườn suy nghĩ lung tung dở thì bị tiếng gọi ý ới của ai đó làm cô phải bật dậy. "Kỳ Kỳ xinh đập ơi! ~ Đi học! Dậy đê!" La Kỳ Kỳ hoàn toàn ba chấm trước cái câu gọi ý ới của thằng bạn. Thật ra nó là Chu Lăng Phong, nghe cái tên bạn cũng biết nó hào hoa thế nào rồi phải không? Nhưng mấy năm về đây, tự nhiên lại rơi vào hoàn cảnh FA khiến cô cũng tròn mắt. Nó chỉ giải thích là đã có "Chân Mệnh Thiên Nữ" cho bản thân và nhất quyết chung tình. Ừ thì là bạn thân nhưng tên của cô gái đó nó cũng chẳng nói. Đứa mang mác "girl" duy nhất hay nói chuyện với nó chỉ có mình La Kỳ Kỳ. Đôi khi cô tự hỏi liệu mình có phải là "người tình trong mộng" của Lăng Phong hay không, nhưng nó ngay lập tức bị bác bỏ bởi Kỳ Kỳ. Tiêu chuẩn của tên kia cũng đâu phải dở tệ, cô không xinh, cũng chẳng học giỏi, gia đình cũng chẳng giàu có thì chắc chắn cũng chẳng lọt vào mắt xanh của Lăng Phong đâu. Vuốt nhẹ mái tóc xoăn như sóng, Kỳ Kỳ ngồi dậy bước ra phía cửa sổ, kéo nhẹ rèm của ra. Lăng Phong có vẻ thấy cô bèn vẫy tay thật lực. La Kỳ Kỳ thở dài rồi thả chiếc rèm xuống rồi tiến vào nhà vệ sinh. *Cạch* Cánh cửa nhà vệ sinh được mở nhẹ ra, La Kỳ Kỳ đầu tóc được chải chuốt kĩ càng buộc gọn lên, khuôn mặt trông tươi tỉnh hơn khi mới ngủ dậy. Vừa mới bước ra, cô giật mình nhìn người đang nằm trên giường, khuôn mặt anh tuấn trông vô cùng tinh nghịch đáng yêu, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng quyến rũ. Vâng, không ai khác chính là Lăng Phong, thằng bạn hào hoa của Kỳ Kỳ. Cô có vẻ chẳng để ý đến vẻ đẹp của thằng bạn, điều khiến cô quan tâm chính là trên tay hắn cầm quyển "Thịt văn" thân yêu. Kỳ Kỳ nhanh chóng bước tới, giật ngay quyển truyện trong tay thằng bạn, cau mày nói. "Chu Lăng Phong, trẫm cho mi vô đây hả?" Lăng Phong cười cười tinh nghịch đáp lại. "Bệ Hạ, người thật là hư a~ Giám đọc sách đen hả?" La Kỳ Kỳ hắc tuyến giăng đầy đầu, ánh mắt đậm đặ mùi thuốc súng, "âu yếm" nhìn thằng bạn. "Hạ nhân như người thì biết gì? Lui ra để Trẫm thay y phục!" Lăng Phong lăn ra cười rồi cố gắng nói. "Theo thần biết là Bệ Hạ đâu quen tự thay đồ? Thôi hay để Hạ thần giúp người!" La Kỳ Kỳ tức đến mức mặt mày bắt đầu đỏ, với tạm cái dép ở chân cứ thể là ném. Lăng Phong nhanh chóng chạy ra ngoài rồi vội vàng đóng cửa. La Kỳ Kỳ hừ nhẹ rồi nói to. "Chu Hạ Thần, mong người đừng tự tiện vào phòng của Trẫm nếu không, đừng trách!" La Kỳ Kỳ kiêu ngạo nói xong rồi bụm miệng cười, haha, trông cô thật oách nha! Và bản thân cũng biết, bên kia cánh cửa, Lăng Phong cũng đang lăn ra cười. *** Sau khi ăn sáng, Kỳ Kỳ cùng Lăng Phong cùng đi đến trường. Hôm nay là ngày Khai Giảng. Buổỉ sáng thì khai giảng, phân hội trưởng, buối chiều thì bắt đầu học rồi phân chia phòng kí túc xá. Vì trường cô là trường nội trú, bản thân Kỳ Kỳ cũng thích ở lại kí túc xá nên đăng kí ở luôn. Trường cô là ngôi trường lớn nhất Thành Phố A, vì vậy mọi thứ đều khá hoàn hảo. Lăng Phong đối với cô là kẻ nối tiếng lắm chuyện và rất dẻo miệng, vì vậy hai người chẳng bao giờ rơi vào tình trạng im lặng, như thế cảm thấy nó bớt căng thẳng hơn. Nói trắng ra là cô rất sợ đến trường, vì nó khá khiến cô phải đau đầu. Nhưng nhờ có cái loa di động bên cạnh, cô cảm thấy bớt đi một phần gánh nặng cả hai bên cán cân. "Kỳ Kỳ, cậu xem cái KARD mashup with Zero Budget chưa?" Kỳ Kỳ cười tươi rói rồi nói. "Rồi, tui xem đi xem lại vẫn buồn cười, khặc khặc, cười sặc cả nước miếng lun á!" Lăng Phong cũng phụ họa. "Cái đoạn mà mặc túi rác há! Buồn cười chết đi được!" Cả hai đứa lăn ra cười, xong rồi lại buôn chuyện trên trời dưới biển và đã từ khi nào đã đến cổng trường. La Kỳ Kỳ thở dài, cảm giác như có điều gì xấu sảy ra, bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, báo hiệu trước điều gì chăng? Thở dài, cô cố gắng can đảm để bước vào ngôi trường suốt hai năm học. * * * *Bịch* La Kỳ Kỳ hạ bàn tọa xuống cái ghế một cách mạnh bạo. Sau khi nghi lễ chào cờ kết thúc, chân và tay cô như dã rời vì trước khi chào cờ thì phải vỗ tay này nọ, đứng nghiêm trang để thầy cô dặn dò phát biểu trước khi bắt đầu chào đón vị khách quý thế này thế kia, quả thật vô cùng mệt mỏi. Năm nay cũng là năm cuối của cô rồi, sao không tha cho người ta một con đường sống chứ? Đúng thật là.. Cộng thêm hôm nay Kỳ Kỳ không khỏe, thành ra sức chịu đựng cũng kém hơn thường ngày. Vừa ngồi xuống ghế, La Kỳ Kỳ đã dựa đầu vào vai người bên cạnh mà ngủ thiếp đi. Lăng Phong mỉm cười nhìn cô gái đang dựa vào vai mình, ánh mắt có chút biến đổi, gạt nhẹ vài sợi tóc vướng trên mặt cô rồi quay mắt lên trên sân khấu nhìn tiết mục "bài ca muôn đời" từ hết thầy nọ đến cô kia, thật là nhàm chán! *** còn tiếp
Chương 2: Người ấy Bấm để xem Sau khi lễ khai giảng kết thúc, tất cả học sinh đi nhận lớp theo sự chỉ dẫn của giáo viên. La Kỳ Kỳ lết cái xác nặng nề đi theo phía sau Lăng Phong để hắn kéo đi chứ giờ cô mệt quá trời luôn. Lăng Phong mỉm cười nhẹ kéo con lười này đi. Chậc, làm bạn con nhỏ này mệt quá! Thường thì nếu nam nắm tay nữ kéo đi thì ai cũng nghĩ là couple và bàn tán sôi nổi nhưng đây là cặp bạn thân lâu đời và nổi tiếng nên là chuyện bình thường, ít người để ý. Thế là Lăng Phong sứ kéo Kỳ Kỳ sềnh sệch đi. Đang đi thì tự nhiên Lăng Phong dừng lại làm La Kỳ Kỳ đâm sầm vào lưng anh. Một lúc sau Kỳ Kỳ mới định hình được nên mới đi ra nhìn tại sao Lăng phong lại dừng lại. "Sao vậy?" Kỳ Kỳ thấy Lăng Phong đứng như trời trồng nhìn một cậu bạn ở trước mặt. Cậu ta cao bằng Lăng Phong, khuôn mặt đẹp không góc chết, nhưng rất lạnh.. Định làm người âm phủ hở? "Đi!" Lăng Phong nhanh chóng kéo Kỳ Kỳ đi. Cậu bạn đằng sau hình như muốn nói chuyện với anh bèn gọi lại, nhưng chỉ là một từ. "Lăng!" Lăng Phong khí thế hừng hực bỏ đi, Kỳ Kỳ nghi ngờ. Chẳng lẽ đây chính là "Chân Mệnh Thiên Nữ" của cậu ta? Hay do cô đọc quá nhiều truyện đam mĩ nhỉ? Chậc, trẻ con không nên tham gia vào chuyện người lớn! *** "Lăng Phong, vừa nãy có ma à?" Kỳ Kỳ chắn nản nằm bò lên bàn, buôn dưa lê với Lăng Phong cho đỡ chán. Lăng Phong lúng túng lắc đầu nói. "Không.." "Sao dạo này giống con gái vậy, Phong tiểu đệ?" Kỳ Kỳ nhếch môi cười lạnh. Lăng Phong đốp một phát vào đầu cô, hậm hực nói. "Chẳng lẽ do tiểu đệ này chiều tỷ quá nên tỷ hư rồi?" Kỳ Kỳ xoa nhẹ chỗ đầu vừa bị đánh, đau quá! "Vậy tên kia là ai?" Ánh mắt Lăng Phong phức tạp nhìn ra ngoài hờ hững nói. "Kẻ thù.." La kỳ Kỳ cười ha hả rồi tiếp lời. "Yêu quá sinh hận à?" *Bốp* Vâng, Kỳ Kỳ lại bị đấm thêm một cái nữa. Bữu môi, tại bà đây đang mệt nên chưa đánh nhau đâu à nha! *** Dưới tán cây xanh mát, từng tia nắng thi nhau đáp xuống mặt đất xanh. Phía xa xa kia, một anh chàng ngũ quan hài hòa, vẻ đẹp khuynh thành, nhã nhặn đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ to, tán lá che hết nắng cho anh. Anh chàng mở nhẹ đôi mắt của mình ra. "Lăng Phong.." *** Vì đánh La Kỳ Kỳ hai cái mà Lăng phong phải đền bù cho cô bằng cách bao cô đi ăn trưa. Cháy ví, chắc chắn cháy ví! Lật bàn! Tiền của ông! Phẫn nộ. Vậy mà kẻ chủ mưu vẫn đang rất vui mừng vừa đi vừa ngâm hát Hola hola. Lăng Phong ôm trán, lần sau phải suy nghĩ trước khi cho con nhỏ này ăn đánh. Nhưng tự nhiên anh lại thấy hơi vui một tí, kì lạ nhỉ? "Kỳ Kỳ, bà ăn gì?" Lăng Phong hỏi, ánh mắt dán lên người cô gái đang hào hứng nhìn cái menu. La kỳ Kỳ ngẩng mặt lên, mắt long lanh. Giờ phải thuyết phục thì mới được ăn. "Hết cả quán được không?" Lăng Phong phẫn nộ. "Bà đi ăn hay đi làm người ta phá sản vậy?" "Làm người ta phá sản." Kỳ Kỳ mặt tỉnh bơ trả lời. Lăng Phong:" "Làm quý ông phải bình tĩnh, phải quý tộc, bình tĩnh.. AA! Tại sao mình lại làm bạn với con nhỏ này chứ? " Hehe.. "La Kỳ Kỳ cười nguy hiểm rồi ngồi tuôn hết cả đám món mà cô ăn với anh bồi bàn. Khặc khăc, Lăng Phong mi cháy ví rồi! Lăng Phong khóc không ra nước mắt, cháy ví xác định. Đời không như nằm mơ.. " À người sáng nay ông gặp là ai vậy? "La Kỳ Kỳ thắc mắc hỏi. Lăng Phong mỉm cười" Người ấy! " La Kỳ Kỳ:" "Ngươi học cách chặn miệng này từ ta sao tiểu sư đệ? *** Còn nữa
Chương 3: Tôi và người ấy Bấm để xem Lăng Phong luôn nói đúng và bây giờ thì chắc chắn là đúng rồi. Thật ra anh đoán sai nhiều lắm nhưng mà thôi kệ. Cháy! Ví! Tôi! Rồi! Cái con trời đánh kia đã vét hết sạch hai triệu của anh. Trời ơi! Tiền ăn vặt hai tháng của con! Lăng Phong nhìn cái ví rỗng tuếc của mình. Cái con nhỏ thủ phạm vẫn đang xoa cái bụng không đáy của mình, vừa đi vừa cười vui vẻ đã thế lại còn hát "Oh nana". Làm tức chết đi được! Có để cho người ta sống không? Cảm thấy ánh mắt "trìu mến" của người bên canh. La Kỳ Kỳ quay đầu qua cười nhẹ rồi chạy trước. Phải chạy để trốn nợ! Lăng Phong thấy nụ cười đơn sơ của cô làm cho cười. Nhưng sau khi thấy con nhỏ kia chạy mất thì anh mới ngớ ra. Nó trốn nợ! Ăn mất hai triệu, công thêm tiền lãi là ba triệu. "La Kỳ Kỳ đứng lại!" Lăng Phong hét lên rồi đuổi theo và quên mất rõ ràng anh phải đền bù vì đánh nhỏ kia. *** La Kỳ Kỳ nhanh chóng trốn vào trong nhà. Chậc, cái tên chết tiệt kia, được bao bà mày là phước tám đời của mi nhá! * * * Hôm nay Lăng phong không rủ cô đi học, rồi xác định, hôm nay nó không đi học. Còn vì sao thì cô chưa biết nên mặc kệ. Bạn bè thân ai nấy lo mà. Rảo bước trên đường, La Kỳ Kỳ càng ngày càng thấy ngứa mắt. Này này mấy anh chị kia, có biết ở đây có một con FA to lù lù, đã ế hơn 17 năm ế lận, vậy mà mấy người ôm hôn nhau, chậc chậc. Ngứa tay quá! La Kỳ Kỳ phẫn nộ dẫm chân bỏ đi. Bữu môi, đừng tưởng mấy người có bồ là có quyền đi khoe nhá! La Kỳ Kỳ bước nhanh tới trường hơn.. "Ơ.." Cô ngớ người nhìn anh chàng đang chặn đường mình. "Anh Trai này, tôi có quen anh à?" Đừng nói bà mày có fan não tàn nha? "Lăng phong đâu?" Anh chàng lạnh lùng hỏi. La kỳ Kỳ cười he he, dù trong lòng đang rất buồn, không phải fan não tàn của cô "À nó chết rồi!" "Cái gì?" Anh chàng này phản ứng thái hóa. Đầu La Kỳ Kỳ đen tối, chẳng lẽ.. Chẳng lẽ.. Đã hiểu, thì ra đây là "chân mệnh hiên nữ" của nó nói. Tiện thể thêm, thằng cha này chẳng phải là người mà cô hỏi hay sao? Oops, Ồ ồ, đã hiểu, đã hiểu. Không làm phiền người yêu bé nhỏ của nó nữa mặc dù rất đẹp trai. Thấy tiếc. "Tôi đùa thôi! Nó nghỉ học rồi! Vậy tôi đi đây!" La Kỳ Kỳ cười rồi chạy. Không thể động vào người yêu nhỏ bé của Lăng Phong được! Anh chàng kia nhìn theo bóng cô chạy, tự lẩm bẩm "Mình là ma à?" Khóe môi cong nhẹ.. *** "Con đi học đây ạ! Muộn học rồi!" La Kỳ Kỳ vội vàng cầm cặp chạy thật nhanh. Trời ơi! Tại tên kia không sang rủ cô mà sắp đi học muộn rồi, còn năm phút nữa! Nhanh nhanh nhanh nhanh! Cô tăng tốc chạy như một con dở trốn trại thì tự nhiên có một chiếc xe mô tô chạy tới chặn đầu. Cởi mũ bảo hiểm ra, khuôn mặt của đẹp trai của anh chàng "crush". La kỳ Kỳ giật bắn mình, anh ta giống ma quá! "Ơ.. Hola" La kỳ Kỳ chào qua loa. "Lên tôi đèo" Anh chàng đó nói xong thì ném cho cô cái mũ bảo hiểm. "Ớ.." Anh định ngoại tình à? Nhưng thời gian không cho phép nên La kỳ Kỳ trèo lên luôn. Sau khi thấy đối phương trèo lên xe thì anh chàng phóng xe đi thật nhanh. La Kỳ Kỳ nhắm tịt mắt lại, gió mạnh quá, theo bản năng, cô ôm lấy anh dựa đầu vào lưng anh để tránh gió, thật an toàn. Nhưng.. Đầy là "chân mệnh thiên nữ" của Lăng phong.. Anh chàng mỉm cười.. *** "A Cảm ơn" La Kỳ Kỳ bỏ mũ ra, đi có mất mấy phút, vừa đến trường thì vào lớp. Tóc của cô rối hết rồi, cộng thêm cái mặt đỏ nữa. Hủy hoại hình tượng quá! "Ừm.." Anh mỉm cười đứng ở cổng trường nhìn cô bước vào. "Này! Tên tôi là Triệu Hiển!" Anh hét to. La Kỳ Kỳ quay người, một nụ cười hiếm có trên môi cô rồi vội vàng thay vào bằng khuôn mặt lạnh băng, chạy vội vàng vào trong. Xin lỗi Lăng Phong nha.. *** Còn tiếp