Bài viết: 8 

6.2 Tấm thiệp bị đánh cắp
Tin tức công ty cỏn con Hoa Lan được nhận tấm thiệp danh giá nhanh chóng lan ra cả vùng, nhiều lời đồn đoán được dựng lên, nhưng ai cũng thiên về sắc đẹp của Ngọc Lan, và cho là cô đã dùng sắc đẹp để quyến rủ nhân vật cao cấp nào đó trong tập đoàn, hay đơn giản là có ai đó trong tập đoàn để ý tới sắc đẹp của cô.
Chuyện đó cũng không còn quan trọng, điều quan trọng là một công ty cỏn con như Hoa Lan lại được phát thiệp mời nó khiến cho các gia tộc sở hữu các công ty lớn khác vô cùng mất mặt. Điều đó có khác nào Ngọc Lan đã nện một bãi phân bò vào mặt bọn họ đâu! Xấu hổ là vậy nhưng làm cách gì để vớt chút mặt mũi về thì họ tạm thời chưa nghĩ ra.
Trong nhóm họ thì giờ đây Đinh Tùng như nghồi trên đống than hồng nghi ngút khói. Dù gì họ Đinh của hắn cũng thuộc gia tộc đứng top của cái huyện nhỏ bé này nên nổi nhục nhã tăng lên bội phần. Nhục thì đã nhục nhưng cứ nghĩ tới lời thách đấu với Minh Cường khiến hắn bất giác run lên: "Có khi nào tên nhà quê đó làm thật, nếu mà như thế thì.." Nghĩ như vậy Đinh Tùng rùng mình, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, càng nghĩ, càng thấp thỏm lo lắng.
Với tính gian manh, xảo trá của mình Đinh Tùng đi đi lại lại trong nhà nghĩ cách đối phó, sau một hồi mắt y chợt lóe lên sáng hoắt.
Dòng họ Đinh phát triển lớn mạnh ở vùng Cao nguyên này dựa vào việc buôn bán gỗ quý hiếm, và các loại thú rừng hoang dã, nói là buôn bán chứ thật ra là họ Đinh cấu kết với các thế lực đen, chuyên đi khai thác gỗ trộm, săn bắt các loại thú quý hiếm sau đó hợp thức hóa rồi chia nhau kiếm lời.
Cũng nhờ những việc một vốn bốn lời mà gia tộc này phất lên như diều gặp gió. Trong các cuộc làm ăn gia tộc họ Đinh móc nối với các thế lực Lục lâm trong rừng bọn họ chuyên bảo kê cho các chuyến hàng của Đinh Tùng được suôn sẻ, Với họ không có tình nghĩa, mà chỉ dùng tiền để nói chuyện.
Có lẻ vì tính chuyên nghiệp và dễ thương lượng này của Luc lâm mà Đinh Tùng chợt nãy ra một kế sách, đó là nhờ họ đi cướp đi tấm thiệp.
Chỉ có tấm thiệp kia không tồn tại thì mọi chuyện sẽ bẻ theo một chiều hướng có lợi cho hắn: "Ngoài việc cản trở Công ty Hoa Lan đi dự khai trương, lấy lại mặt mũi cho nhà họ Đinh, còn giúp hắn mơ tưởng được ngủ cùng Ngọc Lan một đêm, thật sự là rất đáng tiền." Càng nghĩ Đinh Tùng càng gật gật gù gù.
Đinh Tùng lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, một giọng nói sang sảng vang lên: "Lâm Hào nghe"
Đinh Tùng đã làm ăn giao thiệp nhiều với con người này nhưng giờ đây nghe giọng nói của y thì cũng làm hắn run bần bật giọng lí nhí: "Chào anh Hào, tôi có một chuyện tốt muốn bàn với anh, giá cả tùy anh quyết định!"
"Có tiền chuyện gì cũng xong" Lâm Hào lạnh lẽo nói.
"Dạ, vậy tôi gởi nội dung công việc và địa chỉ qua cho anh, còn tiền bạc không thành vấn đề, anh nhớ giúp tôi nhé" Đinh Tùng nói xong liền nhắn tin qua cho Lâm Hào.
Nhận tin nhắn Lâm Hào cười ha hả: "Không ngờ lại có chuyện tốt như thế này, chỉ là ăn cắp một tấm thiệp thôi sao?" haha
Huyện Lak hôm nay mưa phùn cả ngày, những cơn mưa rả rích mang theo không khí lạnh buốt, giớ rít nhẹ từng cơn thôi mà môi ai cũng tím bầm run lên cành cạch.
Lúc này tại nhà Tạ Tuấn, Ngọc Lan chưa chịu đi ngủ, cứ mang tấm thiệp ra ngắm nghía, bất ngờ khi nhận được thiệp mời bây giờ cũng đã thay đổi bằng việc lo lắng sẽ đi dự tiệc như thế nào? Chuẩn bị quà gì? Làm thế nào để gây được ấn tượng với công ty Ngọc Minh, ? Làm thế nào để không phật lòng họ? Với một cô gái chưa ra khỏi vùng trũng như cô thì điều đó thật chẳng dễ dàng gì, điều này làm cho cô trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy con gái nghồi đăm chiêu, Bà Thanh lên tiếng: "Đi ngủ đi con"
"Dạ con đợi anh Cường mẹ ạ" Ngọc Lan nhìn ra trời đang lất phất mưa bay nhưng Minh Cường thì đi đâu chưa về. Dù chưa được ba cho phép ngủ chung nhưng cô rất yêu anh và lo cho anh.
Đêm nay Minh Cường đến gặp Cường sẹo có tí việc, vì anh muốn ngày khai trương công ty Ngọc Minh không xảy ra bất cứ sự cố nào. Đồng thời sắp xếp địa bàn hoạt động mới cho Cường sẹo, anh muốn Cường sẹo chuyển dần tầm ảnh hưởng ra ngoài phố, bình định và thâu tóm thế lực ngầm ở đây để dễ bề hổ trợ cho công ty Ngọc Minh sau này. Dụng ý của Minh Cường rất sâu xa, cực kỳ khó đoán điều này làm cho Cường sẹo bất giác cảm phục trong lòng: "Thảo nào anh ấy có được lệnh bài Hắc Phong, nếu ai là người có thể lãnh đạo quần hùng trong giới ngầm thì người đó chỉ có thể là người đang đứng trước mặt mình chứ không ai khác."
Tại nhà Tạ Tuấn, trời lúc này cũng đã về khuya hai vợ chồng ông Tuấn đã lên giường đi ngủ, chỉ còn Ngọc Lan vẫn ngồi trên bàn tay mân mê tấm thiệp mắt cứ hướng ra cửa như đang trông đợi điều gì.
Bổng một cơn gió nhẹ thổi qua, một làn khói mờ tỏa ra trong căn nhà, Ngọc Lan hít phải khói mê gục xuống bàn không hề hay biết. Lúc này có năm tên mặt bộ đồ đen mở cửa đi vào, Lục Hào giật lấy tấm thiệp trên tay Ngọc Lan: "Không ngờ mọi chuyện lại quá dễ dàng như vậy" nói rồi định quay lưng bước đi thì bất chợt một cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào mái tóc đang rủ rượi của Ngọc Lan, Một vẻ đẹp như tiên sa dần dần hiện ra trước mắt khiến cho Lục Hào chỉ muốn chết trân một chổ, không ngờ ở cái huyện nhỏ thó này lại có một cô gái đẹp mê ly tới như thế, trong đầu Lục Hào giờ đây sự thèm khát bao lâu nay như trái bom nổ ầm lên trong óc hắn. Hắn chỉ muốn lao tới ăn tươi, nuốt sống, chà đạp cái thân thể tinh khiết kia, hắn bất giác chép miệng nuốt ngụm nước bọt một cách vô thức. Hắn cầm tấm thiệp đưa cho một tên đàn em: "Hãy mang cái thiệp này giao cho Đinh Tùng" nói rồi liếc nhìn qua mấy đứa còn lại "Còn tụi bay hãy mang cô gái này về cho ta nhắm rượu!" Nhận lệnh đàn em tức tốc chia ra hai hướng làm hành động.
Minh Cường xong việc quay về nhà, anh cứ nghĩ giờ này chắc vợ đã ngủ say rồi, nhưng khi về tới cổng thì một thoáng lo lắng hiện lên, cánh cửa nhà Ngọc Lan mở toang mà vắng lặng thất thường. Minh Cường lao nhanh vào trong: "Ngọc Lan.. Ngọc Lan" không một lời đáp lại làm cho anh càng thêm sốt ruột, lục tung khắp nhà Minh Cường vẫn không thấy Ngọc Lan đâu mà chỉ thấy ba mẹ vợ mê mang như chết.
Chuyện gì đã xảy ra? Minh Cường giờ đây như muốn phát điên, anh lờ mờ nhận ra chuyện không hay nhất: "Ngọc Lan mất tích một cách bí ẩn cùng tấm thiệp."
Minh Cường sau một hồi hoang mang liền lấy lại sự lạnh lùng vốn có của một thủ lĩnh. Minh Cường tự dặn lòng: "Cho dù Ngọc Lan là tử huyệt duy nhất của anh, anh vẫn không được phép mất tỉnh táo, những ai dám động đến Ngọc Lan của anh xưa nay anh đều cho chúng có chung một kết quả đó là: Chết!" -và lần này cũng phải là như vây – Minh Cường nghiến răng thề thốt.
Vì đêm nay trời mưa nên những dấu vết để lại hiện trường khá rõ ràng: Có rất nhiều dấu chân, chứng tỏ đã có người đến nhà và bắt Ngọc Lan đi, tụi chúng là ai? Sao lại ngông cuồng đến thế? Minh Cường tự hỏi lòng rồi đưa mắt nhìn theo các dấu chân. Cặp mắt sắc bén của anh chợt dừng lại ở một cây nhang lạ đang cháy dỡ dang, Minh Cường nhăn tráng: "Là Mê hồn hương!"
Mê hồn hương là một loại hương mê mà giới trộm cắp rất thích sử dụng, nhưng rất khó có thể mua được nó, trong giới hắc đạo cũng chỉ còn vài nơi cung cấp lén lút loại mê hương này.
Minh Cường gọi điện cho Cường sẹo: "Cậu triệu tập anh em đi điều tra xem ở vùng cao nguyên này có nơi nào bán Mê hồn hương, rồi gọi lại ngay cho tôi"
Nghe giọng Minh Cường cực kỳ nặng nề, Cường sẹo nhận lệnh lập tức hành động mà không dám ho thêm một tiếng nào nữa.
Cường sẹo triệu tập tất cả đám đàn em của mình lại rồi hỏi: "Ai biết tung tích gì của Mê hồn hương lập tức nói rõ hết cho ta!"
Chúng đệ không hiểu ất giáp gì nhưng sát khí tỏa ra trong câu hỏi quá lớn khiến chúng không dám che dấu dù chỉ một lời, mỗi người một câu, nhao nhao như cái chợ. Cuối cùng, cũng chốt được một thông tin cực kỳ quan trọng đó là: "Hiện giờ trong giới hắc đạo chỉ còn có hai người lén lút bán loại mê hương này, một tên là Bảy Vinh thường được gọi là Bảy (đẹc) sống ở một làng nhỏ thuộc cánh rừng phía tây nơi giáp biên giới, tên còn lại là Năm Si tựa Năm (nổ) sống ở bìa rừng làng trên. Cả hai tên này lâu nay ít qua lại trong giới hắc đạo, mà thường độc lại độc vãng, nên không biết liệu chúng có còn nơi ở hay không? Cường sẹo nắm được tin liền gọi điện báo cho Minh Cường.
Minh Cường nói nhanh như không cần suy nghĩ:" Anh lập tức dẫn một số anh em lên bìa rừng làng trên, dù có lục tung cả cái làng cũng phải tìm bằng được Năm nổ cho tôi, còn nơi khác tôi sẽ có cách. "Nói xong Minh Cường vội ngắt máy và gọi cho Từ Thông:" Cậu hãy huy động tất cả mọi nguồn lực, tức tốc đến làng phía tây giáp biên giới tìm cho ra một người tên Bảy Vinh chuyên bán mê hương về đây, nhớ là phải bắt sống hắn. "Từng câu từng chữ Minh Cường thốt ra như muốn dồn người khác vào chổ chết, Từ Thông có linh cảm chẳng lành liền tập hợp mọi nguồn lực nhắm ngôi làng nhỏ ở bìa rừng phía tây phóng tới.
Ngay lúc này Cường sẹo cũng đã có mặt tại làng trên nhưng hơn trăm người lục nát cả cái làng này vẫn không tìm thấy Năm nổ, Vần tráng Cường sẹo lấm tấm mồ hôi lạnh. Ngồi xuống bên vệ đường.
Tại cánh làng phía tây giáp biên giới trong đêm thanh vắng bổng huyên náo tiếng động cơ phản lực, chín mươi tám chiến binh của Lốc Xoáy đu dây phóng xuống bìa làng, giang thành một hàng ngang kéo lướt qua ngôi làng nhỏ, nhưng khi tới căn nhà Bảy Vinh thì đóng cửa im ỉm, ngôi nhà này bỏ hoang cũng đã nữa năm nay rồi. Các dân cư sống ở đây đều không ai biết gì về chủ nhà này.
Từ Thông gọi điện báo cáo cho Minh Cường biết tình hình, Minh Cường nghe xong thoáng buồn lo hiện ra trên nét mặt:" Vậy là chỉ còn trông chờ mỗi vào làng trên "anh liền gọi điện cho Cường sẹo hỏi tình hình.
Cường sẹo run rẩy lí nhí:" Dạ, tụi em đã lục tung cả làng nhưng vẫn không tìm được anh ạ! "
" Cậu nói sao? Đã lục tung rồi sao? "Minh Cường gào lên.
" Dạ anh, em đã lục tung rồi nhưng không tìm thấy Năm nổ đâu cả "Cường sẹo chưa kịp nói thêm thì có một người qua đường nghe nói tới Năm Nổ thì chen vào:" Thằng cha Năm Nổ nó phát tài nên bỏ xứ đi rồi" "phát tài gì hả chú" Cường sẹo nghe thế liền hỏi dồn, người đàn ông qua đường nói: "Chỉ mới hôm qua Năm nổ khoe với tôi là nó sắp phát tài, nó đi gặp Đinh Tùng để giao dịch cái gì mà mê.. mê đó, tôi cũng không rõ nhưng nghe nói được trả giá cao lắm, rồi từ hôm qua tới giờ tôi không gặp nó nữa."
"Thì ra là Đinh Tùng" Minh Cường nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại, anh nghiến răng rít lên.
Tại nhà Đinh Tùng, lúc này nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi, vì hắn không nghĩ tụi Lục Hào lại đi bắt Ngọc Lan, nên vừa mân mê tấm thiệp mời trên tay vừa nghĩ tới việc thằng vô dụng phải mang Ngọc Lan cống cho hắn, khiến máu dê chạy loạn khắp người. Đinh Tùng đang nhắm nghiền đôi mắt phiêu theo ý nghĩ dâm tà thì..
"Rầm" Cánh cửa bị ai đó đá tung mở toang, chưa kịp định thần thì một bóng người lao nhanh về phía hắn: "Bốp, bốp, hự.." và cuối cùng là một cú đá khiến hắn văng ra ngã sóng sòi trên nền nhà, chưa kịp hoàn hồn thì Minh Cường đã giáp mặt với hắn nghiến răng, lạnh lùng: "Mày giấu Ngọc Lan ở đâu?" Bây giờ Đinh Tùng mới nhận ra Minh Cường: "À thì ra là thằng lưu manh vô dụng, mày không giữ được vợ mày giờ đến đây giở trò quậy phá hả? Mày có biết tao là ai không hả?
" Tào là.." "á" Đinh Tùng chưa nói hết câu thì đã bị con dao nhọn tron tay Minh Cường cắm phập vào lòng bàn tay, hắn kêu lên đau đớn. Trước mặt hắn bây giờ không phải là một thằng vô dụng dễ bắt nạt, mà là một con sói hoang hung tàn thật sự, chút can đảm còn sót lại cũng sớm tan biến mất, Đinh Tùng dập đầu lia lịa: "Xin tha mạng.. xin tha mạng" "Ngọc Lan bây giờ ở đâu?" giọng Minh Cường lạnh lẽo làm cho Đinh Tùng mềm oặt ra như cộng bún: "Tôi không biết" "Tôi chỉ thuê người đi cướp tấm thiệp, còn chuyện khác không hề hay biết gì" "là Ai?" Minh Cường nghiến răng hỏi "là.. là tụi Lục Hào ở trong cánh rừng phía đông" Đinh Tùng run rẩy trả lời. Minh Cường gấp gáp móc điện thoại - Chuông điện thoại Từ Thông vang lên: "Lốc Xoáy nghe lệnh hãy tức tốc đến cánh rừng phía đông cứu vợ tôi, còn nữa tôi muốn Lục Hào và đồng bọn của hắn mãi mãi biến mất khỏi thế gian này!" gọi điện xong Minh Cường rút mạnh con dao rời đi, để lại phía sau Đinh Tùng vẫn còn run lẫy bẩy, binh đoàn Lốc Xoáy hắn cũng được nghe đồn qua, họ thật sự rất đáng sợ, ví như bóng ma thần chết vậy, nhưng người trông rất tầm thường quê quê lại có thể ra lệnh cho họ? Người này thật sự là ai? Là ai mà có thể định đoạt sự sống của người khác chỉ bằng một câu nói, hay đơn giản chỉ là cú điện thoại, vậy mà Đinh Tùng hắn đã năm lần bảy lượt khoa tay múa chân với người này, lại còn mơ tưởng tới người đàn bà của người này. Đinh Tùng bất giác run lên bần bật, rồi quay về hướng Minh Cường khấu đầu.
Lán trại phía đông, Lúc này nhóm người của Lục Hào cũng đã về đến nơi, Lục Hào quây quần chúng đệ lại: "Nào anh em, hôm nay quả là một ngày rất rực rỡ với anh em chúng ta, không những có rất nhiều tiền từ một việc vô cùng dễ dàng mà còn có được một cô mỹ nhân xinh đẹp" "Nào anh em uống cho thật say để ăn mừng nào" Lục Hào vừa nói vừa nâng chén uống một hơi sau đó liếc nhìn về phía Ngọc Lan vẫn hôn mê chưa tỉnh rồi chép chép cái miệng: "Đêm nay mỹ nhân này sẽ thuộc về ta" hế hế. Lục Hào đắm chìm trong men rượu và ý nghĩ dâm dục mà không biết rằng hiểm họa đang chực chờ hắn. Binh đoàn Lốc Xoáy đã siết chặt dần vòng vây, vì chưa xác định được vị trí Ngọc Lan nên Từ Thông chưa dám hành động. Từ Thông biết rằng lỡ như có một chút sơ suất nào thì cái giá anh phải trả sẽ rất là đắt, bởi cô gái này là giới hạn mà không ai có thể chạm đến của thủ lĩnh Minh Cường.
Từ Thông bình tỉnh quan sát kỷ xung quanh ngôi nhà, rồi dùng máy hồng ngoại quét qua vài lượt, sau khi xác định được các vị trí chính xác các mục tiêu của kẻ địch và chị dâu. Từ Thông phất tay ra lệnh, lập tức hơn ba mươi dũng sĩ của Lốc Xoáy áp sát ngôi nhà, tiếng xì xịt của lựu đạn khóa vang lên, trong làn khói mù mịt một bóng áo trắng nhanh chóng lách vào ôm Ngọc Lan thoát đi. Sau đó chỉ còn nghe các âm thanh rống lên thảm thiết của Lục Hào và đồng bọn. Ngọc Lan được cứu về trong trạng thái vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đón Ngọc Lan từ tay của Từ Thông Minh Cường cảm khái: "Cảm ơn cậu, cậu làm tốt lắm." "Không có gì thưa thủ lĩnh, đây là trách nhiệm của tôi" Từ Thông sung sướng trả lời rồi nhanh chóng rút êm.
Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức giấc đầu tiên như sực nhớ ra điều gì đó cô la toáng lên, chạy khắp nhà tìm tấm thiệp. Nhưng khi mở cửa ra sân thì thấy Đinh Tùng và hai gia nô quỳ đó tự bao giờ trên tay họ là tấm thiệp danh giá cùng với một phần quà đã chuẩn bị sẳn. Thấy Ngọc Lan mở cửa Đinh Tùng mừng quýnh: "Cô Ngọc Lan cho tôi xin lỗi vì đã nhiều lần xúc phạm tới cô, đây là món quà mừng khai trương mà tôi đã thay cô chuẩn bị, xin hay nhận cho" Ngọc Lan lúc này như vẫn còn đang ngáy ngủ, không hiểu chuyện này rút cuộc là như thế nào? Một người như Đinh Tùng mà lại đi quỳ xin cô sao? Thật không thể nào tin được nên nhất thời đứng trân không động đậy gì. Đinh Tùng thấy Ngọc Lan không có phản ứng gì nét mặt hiện lên thêm mấy phần đau khổ: "Cô Ngọc Lan xin hãy thương hại kẻ tiện nhân này mà nhận lấy giúp tôi, nếu không thì Đinh Tùng tôi xin chết trước mặt cô vậy" nói xong hắn dập đầu như giả tỏi xuống nền đất. Lúc này Ngọc Lan cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy điệu bộ nếu như không nhận thì sẽ có án mạng xảy ra nên liền vội bảo: "Thôi được rồi, tôi nhận là được chứ gì" Đinh Tùng nghe thế như trút được gánh nặng ngàn cân rối rít cảm ơn rồi quay về.
Chuyện đó cũng không còn quan trọng, điều quan trọng là một công ty cỏn con như Hoa Lan lại được phát thiệp mời nó khiến cho các gia tộc sở hữu các công ty lớn khác vô cùng mất mặt. Điều đó có khác nào Ngọc Lan đã nện một bãi phân bò vào mặt bọn họ đâu! Xấu hổ là vậy nhưng làm cách gì để vớt chút mặt mũi về thì họ tạm thời chưa nghĩ ra.
Trong nhóm họ thì giờ đây Đinh Tùng như nghồi trên đống than hồng nghi ngút khói. Dù gì họ Đinh của hắn cũng thuộc gia tộc đứng top của cái huyện nhỏ bé này nên nổi nhục nhã tăng lên bội phần. Nhục thì đã nhục nhưng cứ nghĩ tới lời thách đấu với Minh Cường khiến hắn bất giác run lên: "Có khi nào tên nhà quê đó làm thật, nếu mà như thế thì.." Nghĩ như vậy Đinh Tùng rùng mình, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, càng nghĩ, càng thấp thỏm lo lắng.
Với tính gian manh, xảo trá của mình Đinh Tùng đi đi lại lại trong nhà nghĩ cách đối phó, sau một hồi mắt y chợt lóe lên sáng hoắt.
Dòng họ Đinh phát triển lớn mạnh ở vùng Cao nguyên này dựa vào việc buôn bán gỗ quý hiếm, và các loại thú rừng hoang dã, nói là buôn bán chứ thật ra là họ Đinh cấu kết với các thế lực đen, chuyên đi khai thác gỗ trộm, săn bắt các loại thú quý hiếm sau đó hợp thức hóa rồi chia nhau kiếm lời.
Cũng nhờ những việc một vốn bốn lời mà gia tộc này phất lên như diều gặp gió. Trong các cuộc làm ăn gia tộc họ Đinh móc nối với các thế lực Lục lâm trong rừng bọn họ chuyên bảo kê cho các chuyến hàng của Đinh Tùng được suôn sẻ, Với họ không có tình nghĩa, mà chỉ dùng tiền để nói chuyện.
Có lẻ vì tính chuyên nghiệp và dễ thương lượng này của Luc lâm mà Đinh Tùng chợt nãy ra một kế sách, đó là nhờ họ đi cướp đi tấm thiệp.
Chỉ có tấm thiệp kia không tồn tại thì mọi chuyện sẽ bẻ theo một chiều hướng có lợi cho hắn: "Ngoài việc cản trở Công ty Hoa Lan đi dự khai trương, lấy lại mặt mũi cho nhà họ Đinh, còn giúp hắn mơ tưởng được ngủ cùng Ngọc Lan một đêm, thật sự là rất đáng tiền." Càng nghĩ Đinh Tùng càng gật gật gù gù.
Đinh Tùng lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, một giọng nói sang sảng vang lên: "Lâm Hào nghe"
Đinh Tùng đã làm ăn giao thiệp nhiều với con người này nhưng giờ đây nghe giọng nói của y thì cũng làm hắn run bần bật giọng lí nhí: "Chào anh Hào, tôi có một chuyện tốt muốn bàn với anh, giá cả tùy anh quyết định!"
"Có tiền chuyện gì cũng xong" Lâm Hào lạnh lẽo nói.
"Dạ, vậy tôi gởi nội dung công việc và địa chỉ qua cho anh, còn tiền bạc không thành vấn đề, anh nhớ giúp tôi nhé" Đinh Tùng nói xong liền nhắn tin qua cho Lâm Hào.
Nhận tin nhắn Lâm Hào cười ha hả: "Không ngờ lại có chuyện tốt như thế này, chỉ là ăn cắp một tấm thiệp thôi sao?" haha
Huyện Lak hôm nay mưa phùn cả ngày, những cơn mưa rả rích mang theo không khí lạnh buốt, giớ rít nhẹ từng cơn thôi mà môi ai cũng tím bầm run lên cành cạch.
Lúc này tại nhà Tạ Tuấn, Ngọc Lan chưa chịu đi ngủ, cứ mang tấm thiệp ra ngắm nghía, bất ngờ khi nhận được thiệp mời bây giờ cũng đã thay đổi bằng việc lo lắng sẽ đi dự tiệc như thế nào? Chuẩn bị quà gì? Làm thế nào để gây được ấn tượng với công ty Ngọc Minh, ? Làm thế nào để không phật lòng họ? Với một cô gái chưa ra khỏi vùng trũng như cô thì điều đó thật chẳng dễ dàng gì, điều này làm cho cô trầm ngâm suy nghĩ.
Thấy con gái nghồi đăm chiêu, Bà Thanh lên tiếng: "Đi ngủ đi con"
"Dạ con đợi anh Cường mẹ ạ" Ngọc Lan nhìn ra trời đang lất phất mưa bay nhưng Minh Cường thì đi đâu chưa về. Dù chưa được ba cho phép ngủ chung nhưng cô rất yêu anh và lo cho anh.
Đêm nay Minh Cường đến gặp Cường sẹo có tí việc, vì anh muốn ngày khai trương công ty Ngọc Minh không xảy ra bất cứ sự cố nào. Đồng thời sắp xếp địa bàn hoạt động mới cho Cường sẹo, anh muốn Cường sẹo chuyển dần tầm ảnh hưởng ra ngoài phố, bình định và thâu tóm thế lực ngầm ở đây để dễ bề hổ trợ cho công ty Ngọc Minh sau này. Dụng ý của Minh Cường rất sâu xa, cực kỳ khó đoán điều này làm cho Cường sẹo bất giác cảm phục trong lòng: "Thảo nào anh ấy có được lệnh bài Hắc Phong, nếu ai là người có thể lãnh đạo quần hùng trong giới ngầm thì người đó chỉ có thể là người đang đứng trước mặt mình chứ không ai khác."
Tại nhà Tạ Tuấn, trời lúc này cũng đã về khuya hai vợ chồng ông Tuấn đã lên giường đi ngủ, chỉ còn Ngọc Lan vẫn ngồi trên bàn tay mân mê tấm thiệp mắt cứ hướng ra cửa như đang trông đợi điều gì.
Bổng một cơn gió nhẹ thổi qua, một làn khói mờ tỏa ra trong căn nhà, Ngọc Lan hít phải khói mê gục xuống bàn không hề hay biết. Lúc này có năm tên mặt bộ đồ đen mở cửa đi vào, Lục Hào giật lấy tấm thiệp trên tay Ngọc Lan: "Không ngờ mọi chuyện lại quá dễ dàng như vậy" nói rồi định quay lưng bước đi thì bất chợt một cơn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ thổi vào mái tóc đang rủ rượi của Ngọc Lan, Một vẻ đẹp như tiên sa dần dần hiện ra trước mắt khiến cho Lục Hào chỉ muốn chết trân một chổ, không ngờ ở cái huyện nhỏ thó này lại có một cô gái đẹp mê ly tới như thế, trong đầu Lục Hào giờ đây sự thèm khát bao lâu nay như trái bom nổ ầm lên trong óc hắn. Hắn chỉ muốn lao tới ăn tươi, nuốt sống, chà đạp cái thân thể tinh khiết kia, hắn bất giác chép miệng nuốt ngụm nước bọt một cách vô thức. Hắn cầm tấm thiệp đưa cho một tên đàn em: "Hãy mang cái thiệp này giao cho Đinh Tùng" nói rồi liếc nhìn qua mấy đứa còn lại "Còn tụi bay hãy mang cô gái này về cho ta nhắm rượu!" Nhận lệnh đàn em tức tốc chia ra hai hướng làm hành động.
Minh Cường xong việc quay về nhà, anh cứ nghĩ giờ này chắc vợ đã ngủ say rồi, nhưng khi về tới cổng thì một thoáng lo lắng hiện lên, cánh cửa nhà Ngọc Lan mở toang mà vắng lặng thất thường. Minh Cường lao nhanh vào trong: "Ngọc Lan.. Ngọc Lan" không một lời đáp lại làm cho anh càng thêm sốt ruột, lục tung khắp nhà Minh Cường vẫn không thấy Ngọc Lan đâu mà chỉ thấy ba mẹ vợ mê mang như chết.
Chuyện gì đã xảy ra? Minh Cường giờ đây như muốn phát điên, anh lờ mờ nhận ra chuyện không hay nhất: "Ngọc Lan mất tích một cách bí ẩn cùng tấm thiệp."
Minh Cường sau một hồi hoang mang liền lấy lại sự lạnh lùng vốn có của một thủ lĩnh. Minh Cường tự dặn lòng: "Cho dù Ngọc Lan là tử huyệt duy nhất của anh, anh vẫn không được phép mất tỉnh táo, những ai dám động đến Ngọc Lan của anh xưa nay anh đều cho chúng có chung một kết quả đó là: Chết!" -và lần này cũng phải là như vây – Minh Cường nghiến răng thề thốt.
Vì đêm nay trời mưa nên những dấu vết để lại hiện trường khá rõ ràng: Có rất nhiều dấu chân, chứng tỏ đã có người đến nhà và bắt Ngọc Lan đi, tụi chúng là ai? Sao lại ngông cuồng đến thế? Minh Cường tự hỏi lòng rồi đưa mắt nhìn theo các dấu chân. Cặp mắt sắc bén của anh chợt dừng lại ở một cây nhang lạ đang cháy dỡ dang, Minh Cường nhăn tráng: "Là Mê hồn hương!"
Mê hồn hương là một loại hương mê mà giới trộm cắp rất thích sử dụng, nhưng rất khó có thể mua được nó, trong giới hắc đạo cũng chỉ còn vài nơi cung cấp lén lút loại mê hương này.
Minh Cường gọi điện cho Cường sẹo: "Cậu triệu tập anh em đi điều tra xem ở vùng cao nguyên này có nơi nào bán Mê hồn hương, rồi gọi lại ngay cho tôi"
Nghe giọng Minh Cường cực kỳ nặng nề, Cường sẹo nhận lệnh lập tức hành động mà không dám ho thêm một tiếng nào nữa.
Cường sẹo triệu tập tất cả đám đàn em của mình lại rồi hỏi: "Ai biết tung tích gì của Mê hồn hương lập tức nói rõ hết cho ta!"
Chúng đệ không hiểu ất giáp gì nhưng sát khí tỏa ra trong câu hỏi quá lớn khiến chúng không dám che dấu dù chỉ một lời, mỗi người một câu, nhao nhao như cái chợ. Cuối cùng, cũng chốt được một thông tin cực kỳ quan trọng đó là: "Hiện giờ trong giới hắc đạo chỉ còn có hai người lén lút bán loại mê hương này, một tên là Bảy Vinh thường được gọi là Bảy (đẹc) sống ở một làng nhỏ thuộc cánh rừng phía tây nơi giáp biên giới, tên còn lại là Năm Si tựa Năm (nổ) sống ở bìa rừng làng trên. Cả hai tên này lâu nay ít qua lại trong giới hắc đạo, mà thường độc lại độc vãng, nên không biết liệu chúng có còn nơi ở hay không? Cường sẹo nắm được tin liền gọi điện báo cho Minh Cường.
Minh Cường nói nhanh như không cần suy nghĩ:" Anh lập tức dẫn một số anh em lên bìa rừng làng trên, dù có lục tung cả cái làng cũng phải tìm bằng được Năm nổ cho tôi, còn nơi khác tôi sẽ có cách. "Nói xong Minh Cường vội ngắt máy và gọi cho Từ Thông:" Cậu hãy huy động tất cả mọi nguồn lực, tức tốc đến làng phía tây giáp biên giới tìm cho ra một người tên Bảy Vinh chuyên bán mê hương về đây, nhớ là phải bắt sống hắn. "Từng câu từng chữ Minh Cường thốt ra như muốn dồn người khác vào chổ chết, Từ Thông có linh cảm chẳng lành liền tập hợp mọi nguồn lực nhắm ngôi làng nhỏ ở bìa rừng phía tây phóng tới.
Ngay lúc này Cường sẹo cũng đã có mặt tại làng trên nhưng hơn trăm người lục nát cả cái làng này vẫn không tìm thấy Năm nổ, Vần tráng Cường sẹo lấm tấm mồ hôi lạnh. Ngồi xuống bên vệ đường.
Tại cánh làng phía tây giáp biên giới trong đêm thanh vắng bổng huyên náo tiếng động cơ phản lực, chín mươi tám chiến binh của Lốc Xoáy đu dây phóng xuống bìa làng, giang thành một hàng ngang kéo lướt qua ngôi làng nhỏ, nhưng khi tới căn nhà Bảy Vinh thì đóng cửa im ỉm, ngôi nhà này bỏ hoang cũng đã nữa năm nay rồi. Các dân cư sống ở đây đều không ai biết gì về chủ nhà này.
Từ Thông gọi điện báo cáo cho Minh Cường biết tình hình, Minh Cường nghe xong thoáng buồn lo hiện ra trên nét mặt:" Vậy là chỉ còn trông chờ mỗi vào làng trên "anh liền gọi điện cho Cường sẹo hỏi tình hình.
Cường sẹo run rẩy lí nhí:" Dạ, tụi em đã lục tung cả làng nhưng vẫn không tìm được anh ạ! "
" Cậu nói sao? Đã lục tung rồi sao? "Minh Cường gào lên.
" Dạ anh, em đã lục tung rồi nhưng không tìm thấy Năm nổ đâu cả "Cường sẹo chưa kịp nói thêm thì có một người qua đường nghe nói tới Năm Nổ thì chen vào:" Thằng cha Năm Nổ nó phát tài nên bỏ xứ đi rồi" "phát tài gì hả chú" Cường sẹo nghe thế liền hỏi dồn, người đàn ông qua đường nói: "Chỉ mới hôm qua Năm nổ khoe với tôi là nó sắp phát tài, nó đi gặp Đinh Tùng để giao dịch cái gì mà mê.. mê đó, tôi cũng không rõ nhưng nghe nói được trả giá cao lắm, rồi từ hôm qua tới giờ tôi không gặp nó nữa."
"Thì ra là Đinh Tùng" Minh Cường nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại, anh nghiến răng rít lên.
Tại nhà Đinh Tùng, lúc này nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi, vì hắn không nghĩ tụi Lục Hào lại đi bắt Ngọc Lan, nên vừa mân mê tấm thiệp mời trên tay vừa nghĩ tới việc thằng vô dụng phải mang Ngọc Lan cống cho hắn, khiến máu dê chạy loạn khắp người. Đinh Tùng đang nhắm nghiền đôi mắt phiêu theo ý nghĩ dâm tà thì..
"Rầm" Cánh cửa bị ai đó đá tung mở toang, chưa kịp định thần thì một bóng người lao nhanh về phía hắn: "Bốp, bốp, hự.." và cuối cùng là một cú đá khiến hắn văng ra ngã sóng sòi trên nền nhà, chưa kịp hoàn hồn thì Minh Cường đã giáp mặt với hắn nghiến răng, lạnh lùng: "Mày giấu Ngọc Lan ở đâu?" Bây giờ Đinh Tùng mới nhận ra Minh Cường: "À thì ra là thằng lưu manh vô dụng, mày không giữ được vợ mày giờ đến đây giở trò quậy phá hả? Mày có biết tao là ai không hả?
" Tào là.." "á" Đinh Tùng chưa nói hết câu thì đã bị con dao nhọn tron tay Minh Cường cắm phập vào lòng bàn tay, hắn kêu lên đau đớn. Trước mặt hắn bây giờ không phải là một thằng vô dụng dễ bắt nạt, mà là một con sói hoang hung tàn thật sự, chút can đảm còn sót lại cũng sớm tan biến mất, Đinh Tùng dập đầu lia lịa: "Xin tha mạng.. xin tha mạng" "Ngọc Lan bây giờ ở đâu?" giọng Minh Cường lạnh lẽo làm cho Đinh Tùng mềm oặt ra như cộng bún: "Tôi không biết" "Tôi chỉ thuê người đi cướp tấm thiệp, còn chuyện khác không hề hay biết gì" "là Ai?" Minh Cường nghiến răng hỏi "là.. là tụi Lục Hào ở trong cánh rừng phía đông" Đinh Tùng run rẩy trả lời. Minh Cường gấp gáp móc điện thoại - Chuông điện thoại Từ Thông vang lên: "Lốc Xoáy nghe lệnh hãy tức tốc đến cánh rừng phía đông cứu vợ tôi, còn nữa tôi muốn Lục Hào và đồng bọn của hắn mãi mãi biến mất khỏi thế gian này!" gọi điện xong Minh Cường rút mạnh con dao rời đi, để lại phía sau Đinh Tùng vẫn còn run lẫy bẩy, binh đoàn Lốc Xoáy hắn cũng được nghe đồn qua, họ thật sự rất đáng sợ, ví như bóng ma thần chết vậy, nhưng người trông rất tầm thường quê quê lại có thể ra lệnh cho họ? Người này thật sự là ai? Là ai mà có thể định đoạt sự sống của người khác chỉ bằng một câu nói, hay đơn giản chỉ là cú điện thoại, vậy mà Đinh Tùng hắn đã năm lần bảy lượt khoa tay múa chân với người này, lại còn mơ tưởng tới người đàn bà của người này. Đinh Tùng bất giác run lên bần bật, rồi quay về hướng Minh Cường khấu đầu.
Lán trại phía đông, Lúc này nhóm người của Lục Hào cũng đã về đến nơi, Lục Hào quây quần chúng đệ lại: "Nào anh em, hôm nay quả là một ngày rất rực rỡ với anh em chúng ta, không những có rất nhiều tiền từ một việc vô cùng dễ dàng mà còn có được một cô mỹ nhân xinh đẹp" "Nào anh em uống cho thật say để ăn mừng nào" Lục Hào vừa nói vừa nâng chén uống một hơi sau đó liếc nhìn về phía Ngọc Lan vẫn hôn mê chưa tỉnh rồi chép chép cái miệng: "Đêm nay mỹ nhân này sẽ thuộc về ta" hế hế. Lục Hào đắm chìm trong men rượu và ý nghĩ dâm dục mà không biết rằng hiểm họa đang chực chờ hắn. Binh đoàn Lốc Xoáy đã siết chặt dần vòng vây, vì chưa xác định được vị trí Ngọc Lan nên Từ Thông chưa dám hành động. Từ Thông biết rằng lỡ như có một chút sơ suất nào thì cái giá anh phải trả sẽ rất là đắt, bởi cô gái này là giới hạn mà không ai có thể chạm đến của thủ lĩnh Minh Cường.
Từ Thông bình tỉnh quan sát kỷ xung quanh ngôi nhà, rồi dùng máy hồng ngoại quét qua vài lượt, sau khi xác định được các vị trí chính xác các mục tiêu của kẻ địch và chị dâu. Từ Thông phất tay ra lệnh, lập tức hơn ba mươi dũng sĩ của Lốc Xoáy áp sát ngôi nhà, tiếng xì xịt của lựu đạn khóa vang lên, trong làn khói mù mịt một bóng áo trắng nhanh chóng lách vào ôm Ngọc Lan thoát đi. Sau đó chỉ còn nghe các âm thanh rống lên thảm thiết của Lục Hào và đồng bọn. Ngọc Lan được cứu về trong trạng thái vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đón Ngọc Lan từ tay của Từ Thông Minh Cường cảm khái: "Cảm ơn cậu, cậu làm tốt lắm." "Không có gì thưa thủ lĩnh, đây là trách nhiệm của tôi" Từ Thông sung sướng trả lời rồi nhanh chóng rút êm.
Sáng hôm sau, Ngọc Lan thức giấc đầu tiên như sực nhớ ra điều gì đó cô la toáng lên, chạy khắp nhà tìm tấm thiệp. Nhưng khi mở cửa ra sân thì thấy Đinh Tùng và hai gia nô quỳ đó tự bao giờ trên tay họ là tấm thiệp danh giá cùng với một phần quà đã chuẩn bị sẳn. Thấy Ngọc Lan mở cửa Đinh Tùng mừng quýnh: "Cô Ngọc Lan cho tôi xin lỗi vì đã nhiều lần xúc phạm tới cô, đây là món quà mừng khai trương mà tôi đã thay cô chuẩn bị, xin hay nhận cho" Ngọc Lan lúc này như vẫn còn đang ngáy ngủ, không hiểu chuyện này rút cuộc là như thế nào? Một người như Đinh Tùng mà lại đi quỳ xin cô sao? Thật không thể nào tin được nên nhất thời đứng trân không động đậy gì. Đinh Tùng thấy Ngọc Lan không có phản ứng gì nét mặt hiện lên thêm mấy phần đau khổ: "Cô Ngọc Lan xin hãy thương hại kẻ tiện nhân này mà nhận lấy giúp tôi, nếu không thì Đinh Tùng tôi xin chết trước mặt cô vậy" nói xong hắn dập đầu như giả tỏi xuống nền đất. Lúc này Ngọc Lan cũng chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy điệu bộ nếu như không nhận thì sẽ có án mạng xảy ra nên liền vội bảo: "Thôi được rồi, tôi nhận là được chứ gì" Đinh Tùng nghe thế như trút được gánh nặng ngàn cân rối rít cảm ơn rồi quay về.
Chỉnh sửa cuối: