Chủ tịch Hồ Chí Minh, lãnh tụ thiên tài của Ðảng và Nhân dân ta, người thầy vĩ đại của cách mạng Việt Nam, anh hùng giải phóng dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới, người sáng lập, lãnh đạo và rèn luyện Ðảng Cộng sản Việt Nam. Người đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập dân tộc, tự do, hạnh phúc của Nhân dân ta. Công lao của Người với dân tộc như non cao, biển rộng, khắc ghi vào lịch sử dân tộc Việt Nam. Dân tộc Việt Nam mãi nghi nhớ công lao trời biển của Chủ tịch Hồ Chí Minh, bởi vì chính Người đã tìm ra con đường đúng đắn giải phóng dân tộc Việt Nam, con đường cách mạng vô sản. Cuộc đời và sự nghiệp của Người là một bản anh hùng ca, một tấm gương sáng ngời về chủ nghĩa yêu nước, về phẩm chất cộng sản, về trí tuệ uyên bác, đạo đức cách mạng trong sáng và là sự cổ vũ lớn đối với các thế hệ người Việt Nam. Dù Bác Hồ đã 'đi xa' nhưng Người vẫn mãi ở trong trái tim con cháu người Việt Nam bao thế hệ. Công lao của Hồ Chủ Tịch sẽ mãi được khắc ghi ngàn đời với tấm lòng thành kính nhất của người dân đất Việt. -------------------------- Mãi Mãi Tên Người Hồ Chí Minh Tác giả: Phú Sỹ Có một cuộc đời muôn vạn nẻo yêu thương Vượt sóng đại dương đi tìm hình của nước Chỉ với đôi tay chất chứa đầy nghị lực Chẳng quản nhọc nhằn nơi xứ lạ, người xa Có một cuộc đời vĩnh hằng mãi trong ta Giản dị thiết tha đượm thắm tình dân tộc Máu đỏ con tim một tinh thần bất khuất Biển cạn, đá mòn vẫn trọn tấm lòng son Có một cuộc đời ấm mãi trái tim con Người đã đi xa non sông còn nhớ mãi Làn điệu dân ca quê hương ngày tiễn biệt Cả dân tộc buồn, rơi giọt lệ tiếc thương Có một cuộc đời nặng nợ với quê hương Chẳng giữ cho mình chút tình riêng êm ấm Giản dị đơn sơ như đóa sen hồng thắm Bác kính yêu ơi! Việt Nam mãi ơn người.
Hồ Chí Minh! Người Ở Khắp Nơi Nơi Sáng tác: Tố Hữu Bác Hồ đó, chiếc áo nâu giản dị Màu quê hương bền bỉ đậm đà Ta bên Người, Người tỏa sáng trong ta Ta bỗng lớn ở bên Người một chút.. Bác Hồ đó, ung dung châm lửa hút Trán mênh mông, thanh thản một vùng trời. Không gì vui bằng mắt Bác Hồ cười Quên tuổi già, tươi mãi tuổi đôi mươi! Người rực rỡ một mặt trời cách mạng Mà đế quốc là loài dơi hốt hoảng Đêm tàn bay chập choạng dưới chân Người.
Ôi Ba Tiếng Hồ Chí Minh! Thơ: Lê Anh Xuân. Ôi ba tiếng Hồ Chí Minh! Đã thành vũ khí, đã thành niềm tin Đã thành lời hứa thiêng liêng Lửa thiêu chẳng cháy, đá nghiền chẳng tan Cổ gông cổ vẫn thét vang Tay còng tay vẫy vẫn ngàn cánh tay Bác là non nước, trời mây Việt Nam có Bác mỗi ngày đẹp hơn Còn cao hơn đỉnh Thái Sơn Nghìn năm chung đúc tâm hồn ông cha Điệu lục bát, khúc dân ca Việt Nam là Bác, Bác là Việt Nam.
Miền Nam Trong Trái Tim Tôi Thơ: Nguyễn Thị Tính Bác ơi! Con mở ảnh Người Rưng rưng trong dạ lệ thời tuôn rơi "Miền Nam trong trái tim tôi" Nghẹn ngào câu nói đọng lời xót xa Khăn lau mắt ướt lệ nhòa Khóc thương một nửa nước nhà lầm than Bắc Nam chia cắt đôi đàng Lòng đau dạ thắt chứa chan nỗi buồn Câu hò bên bến Hiền Lương Dặt dìu da diết trăng nghiêng bóng mờ Dòng sông cách trở đôi bờ Bên kia vĩ tuyến tím chờ đợi trông Mịt mờ khói tỏa mênh mông Núi non thăm thẳm trường sơn nghìn trùng Miền Nam bất khuất kiên trung Hiên ngang một dải thành đồng nước non Mang hình bóng Bác trong tim Bước vào trận đánh niềm tin vững bền Chiến công hiển hách vang rền Ngàn hoa tươi thắm dâng lên tặng Người Sen hồng tỏa ngát hương tươi Kính dâng con gởi đất trời Thủ Đô Nơi mà Bác vẫn từng giờ Trái tim thổn thức ước mơ hòa bình Một lòng ghi nhớ đinh ninh Nỗi đau da diết bóng hình Nước non Bác nay về cõi Linh Thiêng Giang tay ôm cả ba miền nước non Bác ơi yên giấc say ngon Ba Đình tỏa nắng cháu con quây quần Hát vang khúc hát khải hoàn "Ngày vui Đại Thắng" vẹn toàn núi sông Giang sơn rợp bóng cờ Hồng Bên hình ảnh Bác sáng trong rạng ngời Rưng rưng Bác nở nụ cười Khóc thương nhớ Bác một đời khôn nguôi.
Suốt Một Đời Bác Đã Nghĩ Về Ta! Tác giả: Vũ Quần Phương Suốt một đời Bác đã nghĩ về ta Đến phút cuối tim Bác trào lên bút Chữ xô dòng, lòng Bác buốt thương dân. Ôi miền Nam không kịp nữa về thăm Nỗi nhớ tỏa trên mọi nhà mọi ngõ, Phút chia biệt Bác nói lời đoàn tụ Câu dặn dò nghe ấm vị hàn huyên. Bác đi rồi còn trao lại niềm tin Con không khóc, nhưng cứ trào nước mắt ".. đến ngày đó, tôi sẽ đi khắp hai miền Nam Bắc" Bác Hồ ơi! Ngày đó chẳng còn xa Ai ngờ đâu, tháng 9 mồng 3.. Quá thương đời và lo nỗi dân đau, Bác cố tránh nói những lời ly biệt Mượn câu thơ để khuây lòng thương tiếc. Ôi lòng Người đo sao hết mông mênh Nghĩ việc gì Bác cũng nghĩ từ dân Nói về Đảng cũng vì dân mà nói, Nước còn giặc, dân còn khi lạnh đói Bác đắng lòng trong mỗi miếng cơm ăn, Thắng quân thù dẫu phải mấy mươi năm Nhưng hạt thóc rụng giữa đồng Bác tiếc. Nguồn biển lớn uống muôn đời không hết Vẫn kính nhường từng hạt nước trong sông. Bác Hồ ơi! Vị muối mặn con ăn Đã kết đậm bao tình thương của Bác, Manh áo ấm con mặc khi trở rét Đã dệt vào trăm mối Bác lo toan. Phút giã từ trong ánh mắt đăm đăm Nỗi ưu ái lại trào lên lần chót: Hãy giữ đức cho trong, giữ lòng cho khiết Sống kiệm cần, tương kết tương thân.. Ôi giọng Người hiền như giọng cha ông Cứ mộc mạc mà thấm vào mãi mãi, Con nghe Bác hiểu thêm tầm thời đại Sáng thêm lòng nhân ái Việt Nam ta. Trọn một đời Bác chung thuỷ gần xa Trăm ơn nghĩa luôn nặng đằm bên dạ. Lời vĩnh biệt đã thành lời cảm tạ Giọng khiêm nhường ôm bốn bể anh em. Thế kỷ này đâu phải đã bình yên Trái tim lớn nặng niềm đau mặt đất. Tình bè bạn, phút ra đi, còn nhắc Dao cắt lòng nhưng vẫn ngập yêu tin. Lần đầu tiên Bác nói đến niềm riêng, Cả nước khóc nghe những lời dặn cuối. Ôi trời rộng và núi cao vời vợi Sông biển nào sánh được Bác thương ta! Bữa cơm ăn vẫn quen nhút quen cà, Lúc nhắm mắt xin dâng đừng tang chế.
Thời Đại Hồ Chí Minh Sáng tác: Không rõ Khi những anh hùng ngẩng cao đầu ngã xuống Miệng hô vang Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh Lịch sự như một con tài cất tiếng còi cháy bỏng Báo ga này ga Hồ Chí Minh Khi đoán cháu con lại nối tiếp cha anh Tiến trên đường Hồ Chí Minh đuổi giặc Lịch sử sẽ khởi hành trên con đường ngắn nhất Vào tương lai thơi đại Hồ Chí Minh Khi những em bé đến trường trong tình thương bè bạn Những dân tộc vùng cao viết chữ cụ Hồ trong núi bắng Lịch sử sẽ lật từng trang nhanh Trong ánh sáng thời đại Hồ chí Minh Từ đau thương ta đứng dạy quên mình Lẽ sống là con đường diệt Mỹ Dáng vóc lớn khi ta cầm vũ khí Việt Nam hùng vĩ nước non này Trên đất nước nghìn năm những nông dân lại tập cấy cày Nhà bác học phải nghĩ suy từ ba sào chua mặn Năm tấn thóc để làm thép gang mặt trận Cũng là bài ca theo suốt những đoàn quân Ta lại có tình yêu sáng ngời hơn trăm nét hoa văn Có nỗi vui một câu ca dao, một trang Kiều mơ ước Có trời xanh Ba Đình ai cũng nhìn ngắm được Có đời ta trọn vẹn giữa đời dân Ta thêm yêu tin mỗi thước đất ta nằm Đường ra trận ta thương từng bóng lá Ngủ hầm sâu ta quý từng lớp gió Đất nước này ta yêu ta thân Ôi đất nước Hồ Chí Minh..
Cây Vú Sữa Trong Vườn Bác Sáng tác: Không rõ Đầu vườn nghe động cánh ong Kìa cây vú sữa Bác trồng năm nao! Cành cây lá nắng xôn xao Chim reo như đón Bác vào đâu đây. Tay nghiêng thùng tưới bên cây Rưng rưng.. hoa tím uống đầy nắng tươi! Ung dung Bác đứng ngắm cười Cả trời xuân ấm tình Người thương yêu.. Mười lăm năm.. mỗi sáng chiều Bác Hồ chăm chút, nâng niu từng cành. Cây càng khỏe, lá càng xanh Như miền Nam đó trưởng thành nở hoa. Cành cao che mát sân nhà Từng ôm bóng dáng Cha già sớm trưa. Dạn dày sương gió nắng mưa Trái ngon vẫn đậu đợi mùa chín thơm. Mặc cho lửa đạn mưa bom Ong xây bọng mật trong vòm lá xanh. Đã nghe thơm nắng Ba Đình Ngọt mùa vú sữa bờ kênh Tháp Mười. Cây ơi! Ơn Bác đời đời Bác đi - Con cháu thay Người chăm cây!
Đôi Dép Bác Hồ! Nguồn: Sưu tầm Chiến tranh đã lùi xa Dép chỉ còn hoài niệm Nhưng mãi vương lưu luyến Hình ảnh Bác ùa về Khắp rừng núi sơn khê Trên chiến khu Việt Bắc Nhớ một lần công tác Phải lội suối trèo đèo Đường dốc đá cheo leo Mọi người lo Bác ốm Lòng ai cũng chộn rộn Ngựa chuẩn bị sẵn sàng Đồ vật Bác đeo mang Như những người cảnh vệ Một người thưa nói khẽ Bác lên ngựa Bác ơi! Tất cả thảy bảy người Nhưng ngựa thời có một Bằng cách này là tốt Lưng ngựa chất hết đồ Gạo nước cùng ba lô Nếu dọc đường ai mệt Lên ngựa thời sẽ hết Bác đi bộ cho vui Các đồng chí lặng người Trào dâng niềm xúc động Cả một đời Bác sống Cho đất nước cho dân Luôn cởi mở ân cần Nhớ một lần mưa lớn Nước dâng tràn gió cuốn Tới giờ Bác ăn cơm Anh em cứ băn khoăn Nhà ăn đi xa quá Nỗi lo dâng cháy dạ Bác hiểu ý ra ngay Ơ! Mấy cái chú này Bác vẫn còn sức khỏe Đôi chân trần mạnh mẽ Bác đi có sao đâu Chớ suy nghĩ buồn rầu Các chú lo cho Bác Để bao nhiêu người khác Vất vả vì Bác à! Thôi đừng chớ lo xa Chờ Bác vào chuẩn bị Tài liệu và báo chí Xếp ngăn nắp gọn gàng Quần xắn cao, ô mang Một tay cầm chống gậy Cả nhà ăn nhìn thấy Dòng lệ chảy rưng rưng Thương Bác đến nao lòng Suốt cuộc đời của Bác Gắn bó liền đôi dép Là biểu tượng đặc trưng Sự dung dị tận cùng Bản sắc hồn dân tộc Và non sông gấm vóc Dép theo Bác đi xa Để lại nước non nhà Dép trở thành huyền thoại Việt Nam ngời sáng mãi Bởi đôi dép thần kỳ Tạc dáng đứng bước đi Người anh hùng vĩ đại Sử xanh còn lưu mãi Tên Người - HỒ CHÍ MINH.
Người Mang Về Hạnh Phúc! Tác giả: Lê Trường Sa Bàn chân in bốn biển Cào tuyết giữa đêm khuya Giọt mồ hôi thánh thót Trong chiêm bao ngày về. Gặp Luận cương Lê nin Bác mừng vui khôn xiết Lật từng trang sáng ngời Càng nhớ thương đất Việt. Một ngày xuân biên giới Bác về, rừng nở hoa Hòn đất còn hơi ấm Bao nhiêu năm xa nhà. Toàn dân đại đoàn kết Theo lời dạy của Người Sức dân trào sóng bể Cờ đỏ bay rợp trời. Nước Việt Nam độc lập Nước Việt Nam hùng cường Có Bác Hồ, có Đảng Chân trời bừng ánh dương.
Hồ Chí Minh Đẹp Nhất Tên Người Nguồn: Không rõ Hồn đất mẹ, THÁP cao định hướng Tâm Bác Hồ, MƯỜI trượng uy nghi Ngàn thu tươi ĐẸP diệu kỳ Quê hương thống NHẤT khắc ghi mọi nhà. Tư tưởng Bác, BÔNG hoa rực rỡ Tâm trí Người, SEN nở ngát hương Sáng soi đất VIỆT dặm trường Bắc miền kính trọng, NAM phương thắm tình. Dân hết khổ, ĐẸP xinh chân thật Toàn quốc ta, NHẤT nhất một lòng Non sông CÓ Bác hòa đồng Khắc danh trang sử, TÊN trong sách dày. Ngời ân đức, BÁC nay còn mãi Trọng nghĩa nhân, HỒ hởi mọi miền. THÁP MƯỜI ĐẸP NHẤT BÔNG SEN VIỆT NAM ĐẸP NHẤT CÓ TÊN BÁC HỒ.