Chương 170: Lục Đình Kiêu lần ra dấu vết
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Thôi, tôi quyết định sẽ không đi tìm nữa." Tuệ Nhiên chán nản nói.
"Sao vậy? Vẫn còn nhiều nơi mình chưa đi mà?" Lục Cảnh Lễ không hiểu, mới hôm qua cô còn bàn với anh, qua tuần sau hai người sẽ đi Tây Tạng tìm kiếm. Bởi Tuệ Nhiên nói cô bây giờ mới nhớ ra, hình như hồi còn nhỏ, cô có gặp qua vài nhà sư có cách ăn mặc hơi giống với các nhà sư người Tây Tạng.
"Tôi chỉ là có linh cảm, bà ngoại và mẹ tôi không còn trên đời này nữa." Tuệ Nhiên thú nhận, với lại, cô cũng không muốn Lục Cảnh Lễ cứ vì cô mà phải đi theo cô không biết đến ngày nào mới kết thúc.
"Tôi với cô đi Tây Tạng tìm thêm một thời gian nữa đi." Lục Cảnh Lễ động viên cô, tiếp xúc với Tuệ Nhiên nhiều, càng ngày Lục Cảnh Lễ càng thấy quý cô. Anh chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cô, cho dù có phải mất bao lâu đi nữa.
Đang nói chuyện với Tuệ Nhiên thì Lục Cảnh Lễ nhận được tin nhắn qua wechat của Lục Đình Kiêu. "Em điều tra giúp anh xem mấy tay cảnh sát này có liên hệ gì với phía bên Ninh Tuyết Lạc không?" Kèm theo đấy là hình ảnh ba người cảnh sát giao thông đang đứng với Ninh Tịch ở ngay cổng một siêu thị.
Lâu nay, việc tiếp xúc với giới chính quyền, Lục Cảnh Lễ luôn là người ra mặt trực tiếp. Anh đưa hình ảnh ba người cảnh sát này vào một phần mềm để quét thông tin. "Là ba cảnh sát lâu năm của cục cảnh sát Đế Đô, được coi là bộ hạ thân tín của cục phó Lâm Hạo, lý lịch bình thường, kinh tế cũng không có gì bất thường." Lục Cảnh Lễ nhắn tin báo lại luôn cho Lục Đình Kiêu sau khi đã có kết quả.
Lục Đình Kiêu sau khi kiểm tra camera khu vực trước cổng siêu thị, mặc dù đúng là Ninh Tịch đã vi phạm tốc độ, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đấy không đúng, nhất là khi xem lại camera giao thông đoạn đường đến siêu thị, chính là sự xuất hiện của viên cảnh sát giao thông đầu tiên, anh ta rõ ràng đã có thể lao xe lên để chặn xe Ninh Tịch từ lúc còn cách siêu thị gần hai cây số, nhưng anh ta lại bám theo sau xe Ninh Tịch, đến tận khi xe Ninh Tịch tiến vào bên trong cổng siêu thị, mới cho xe lao lên để chặn đầu xe của cô ấy lại.
"Em kiểm tra tiếp cho anh về tên Lâm Hạo đi." Lục Đình Kiêu nhắn lại cho Lục Cảnh Lễ. Rất có thể cục phó Lâm Hạo chính là người của Ninh Tuyết Lạc.
"Tên này thì đúng là có vấn đề, hắn ta mang tiếng là cục phó cục cảnh sát, nhưng lại lén vợ hắn bên ngoài bao nuôi một cô bé vẫn đang còn là sinh viên năm thứ 2 trường đại học điện ảnh Đế Đô." Lục Cảnh Lễ gọi lại cho Lục Đình Kiêu.
"Anh nghi ngờ Lâm Hạo có liên quan đến Ninh Tuyết Lạc, em kiểm tra lại xem sao." Lục Đình Kiêu kết thúc cuộc điện thoại. Lục Đình Kiêu thầm nghĩ, có lẽ phải nhờ đến Mạc Kiều Lâm ra tay mới có thể giải quyết được. Lục Đình Kiêu quyết định gửi toàn bộ thông tin về Lâm Hạo sang cho Mạc Kiều Lâm, nhờ anh ta giúp đỡ.
"Không hiểu bọn họ là ai?" Mạc Kiều Lâm lúc này đang dừng chân tại một nhà hàng nằm ven bờ biển phía tây nước Anh. Mạc Kiều Lâm phát hiện gần hai tuần nay có đến hai nhóm người đang âm thầm đeo bám theo anh.
Trong hai nhóm này, thì có một nhóm chắc chắn là người của chủ tịch Chu. Vì ông ta có dặn qua, khi anh trở về Anh quốc, chính phủ cũng sẽ thu xếp một nhóm người âm thầm bám theo để bảo vệ cho anh, dù khả năng uy hiếp đến sự an toàn của anh không cao lắm.
Vậy nhóm người còn lại là của bên nào? Là địch hay là bạn? Là vô tình hay cố ý? Mạc Kiều Lâm đã thử bằng nhiều cách, nhưng vẫn chưa thể khẳng định được trong hai nhóm người này, ai mới thật sự là nhóm người của chủ tịch Chu phái đến. Và nhóm người còn lại bám theo anh với mục đích gì? Anh quyết định tối nay sẽ thả lưới để bọn họ phải hiện rõ mục đích.
Mạc Kiều Lâm cố gắng đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm, chứ để đến lúc Duyệt Hề sang đây rồi, anh khó có thể mà bỏ nó ở lại để tiếp tục thi hành nhiệm vụ, lại càng không thể dẫn theo cô bé đi cùng, vì nhiệm vụ cũng khá nguy hiểm, nếu để bọn người kia phát hiện, anh cũng đang âm thầm truy lùng căn hầm bí mật này.
Khi đang còn suy nghĩ cho kế hoạch tối nay, Mạc Kiều Lâm thấy báo có tin nhắn gửi đến điện thoại. Sau khi đọc xong tin nhắn của Lục Đình Kiêu gửi cho anh, anh liền tranh thủ bắt tay vào tra cứu thông tin về cái tên Lâm Hạo, có điều kết quả thu được cũng chẳng chứng minh ra bất kỳ sự liên hệ nào giữa Lâm Hạo với Ninh Tuyết Lạc như Lục Đình Kiêu dự đoán.
Đang định gập laptop lại, Mạc Kiều Lâm chợt phát hiện ra, số điện thoại của Lâm Hạo có dấu hiệu xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, anh nhập vào một loạt các ký hiệu sau số điện thoại, lịch sử cuộc gọi được khôi phục. Trong đấy có một số điện thoại trước đây Ninh Tuyết Lạc có sử dụng qua vài lần, mà trong dữ liệu anh vẫn còn có lưu lại. Chỉ có điều, không thể khôi phục được nội dung cuộc gọi. Nhưng như thế cũng đủ chứng minh, giữa hai người này từng có sự liên lạc với nhau đúng như dự đoán của Lục Đình Kiêu.
Mạc Kiều Lâm chụp lại màn hình lịch sử cuộc gọi đã bị Lâm Hạo xóa bỏ, gửi lại cho Lục Đình Kiêu, trong đấy, số điện thoại của Ninh Tuyết Lạc đã được anh bôi màu đỏ rồi khoanh đậm lại.
"Sao vậy? Vẫn còn nhiều nơi mình chưa đi mà?" Lục Cảnh Lễ không hiểu, mới hôm qua cô còn bàn với anh, qua tuần sau hai người sẽ đi Tây Tạng tìm kiếm. Bởi Tuệ Nhiên nói cô bây giờ mới nhớ ra, hình như hồi còn nhỏ, cô có gặp qua vài nhà sư có cách ăn mặc hơi giống với các nhà sư người Tây Tạng.
"Tôi chỉ là có linh cảm, bà ngoại và mẹ tôi không còn trên đời này nữa." Tuệ Nhiên thú nhận, với lại, cô cũng không muốn Lục Cảnh Lễ cứ vì cô mà phải đi theo cô không biết đến ngày nào mới kết thúc.
"Tôi với cô đi Tây Tạng tìm thêm một thời gian nữa đi." Lục Cảnh Lễ động viên cô, tiếp xúc với Tuệ Nhiên nhiều, càng ngày Lục Cảnh Lễ càng thấy quý cô. Anh chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cô, cho dù có phải mất bao lâu đi nữa.
Đang nói chuyện với Tuệ Nhiên thì Lục Cảnh Lễ nhận được tin nhắn qua wechat của Lục Đình Kiêu. "Em điều tra giúp anh xem mấy tay cảnh sát này có liên hệ gì với phía bên Ninh Tuyết Lạc không?" Kèm theo đấy là hình ảnh ba người cảnh sát giao thông đang đứng với Ninh Tịch ở ngay cổng một siêu thị.
Lâu nay, việc tiếp xúc với giới chính quyền, Lục Cảnh Lễ luôn là người ra mặt trực tiếp. Anh đưa hình ảnh ba người cảnh sát này vào một phần mềm để quét thông tin. "Là ba cảnh sát lâu năm của cục cảnh sát Đế Đô, được coi là bộ hạ thân tín của cục phó Lâm Hạo, lý lịch bình thường, kinh tế cũng không có gì bất thường." Lục Cảnh Lễ nhắn tin báo lại luôn cho Lục Đình Kiêu sau khi đã có kết quả.
Lục Đình Kiêu sau khi kiểm tra camera khu vực trước cổng siêu thị, mặc dù đúng là Ninh Tịch đã vi phạm tốc độ, nhưng anh vẫn cảm thấy có điều gì đấy không đúng, nhất là khi xem lại camera giao thông đoạn đường đến siêu thị, chính là sự xuất hiện của viên cảnh sát giao thông đầu tiên, anh ta rõ ràng đã có thể lao xe lên để chặn xe Ninh Tịch từ lúc còn cách siêu thị gần hai cây số, nhưng anh ta lại bám theo sau xe Ninh Tịch, đến tận khi xe Ninh Tịch tiến vào bên trong cổng siêu thị, mới cho xe lao lên để chặn đầu xe của cô ấy lại.
"Em kiểm tra tiếp cho anh về tên Lâm Hạo đi." Lục Đình Kiêu nhắn lại cho Lục Cảnh Lễ. Rất có thể cục phó Lâm Hạo chính là người của Ninh Tuyết Lạc.
"Tên này thì đúng là có vấn đề, hắn ta mang tiếng là cục phó cục cảnh sát, nhưng lại lén vợ hắn bên ngoài bao nuôi một cô bé vẫn đang còn là sinh viên năm thứ 2 trường đại học điện ảnh Đế Đô." Lục Cảnh Lễ gọi lại cho Lục Đình Kiêu.
"Anh nghi ngờ Lâm Hạo có liên quan đến Ninh Tuyết Lạc, em kiểm tra lại xem sao." Lục Đình Kiêu kết thúc cuộc điện thoại. Lục Đình Kiêu thầm nghĩ, có lẽ phải nhờ đến Mạc Kiều Lâm ra tay mới có thể giải quyết được. Lục Đình Kiêu quyết định gửi toàn bộ thông tin về Lâm Hạo sang cho Mạc Kiều Lâm, nhờ anh ta giúp đỡ.
----------
"Không hiểu bọn họ là ai?" Mạc Kiều Lâm lúc này đang dừng chân tại một nhà hàng nằm ven bờ biển phía tây nước Anh. Mạc Kiều Lâm phát hiện gần hai tuần nay có đến hai nhóm người đang âm thầm đeo bám theo anh.
Trong hai nhóm này, thì có một nhóm chắc chắn là người của chủ tịch Chu. Vì ông ta có dặn qua, khi anh trở về Anh quốc, chính phủ cũng sẽ thu xếp một nhóm người âm thầm bám theo để bảo vệ cho anh, dù khả năng uy hiếp đến sự an toàn của anh không cao lắm.
Vậy nhóm người còn lại là của bên nào? Là địch hay là bạn? Là vô tình hay cố ý? Mạc Kiều Lâm đã thử bằng nhiều cách, nhưng vẫn chưa thể khẳng định được trong hai nhóm người này, ai mới thật sự là nhóm người của chủ tịch Chu phái đến. Và nhóm người còn lại bám theo anh với mục đích gì? Anh quyết định tối nay sẽ thả lưới để bọn họ phải hiện rõ mục đích.
Mạc Kiều Lâm cố gắng đẩy nhanh tiến độ tìm kiếm, chứ để đến lúc Duyệt Hề sang đây rồi, anh khó có thể mà bỏ nó ở lại để tiếp tục thi hành nhiệm vụ, lại càng không thể dẫn theo cô bé đi cùng, vì nhiệm vụ cũng khá nguy hiểm, nếu để bọn người kia phát hiện, anh cũng đang âm thầm truy lùng căn hầm bí mật này.
Khi đang còn suy nghĩ cho kế hoạch tối nay, Mạc Kiều Lâm thấy báo có tin nhắn gửi đến điện thoại. Sau khi đọc xong tin nhắn của Lục Đình Kiêu gửi cho anh, anh liền tranh thủ bắt tay vào tra cứu thông tin về cái tên Lâm Hạo, có điều kết quả thu được cũng chẳng chứng minh ra bất kỳ sự liên hệ nào giữa Lâm Hạo với Ninh Tuyết Lạc như Lục Đình Kiêu dự đoán.
Đang định gập laptop lại, Mạc Kiều Lâm chợt phát hiện ra, số điện thoại của Lâm Hạo có dấu hiệu xóa bỏ lịch sử cuộc gọi, anh nhập vào một loạt các ký hiệu sau số điện thoại, lịch sử cuộc gọi được khôi phục. Trong đấy có một số điện thoại trước đây Ninh Tuyết Lạc có sử dụng qua vài lần, mà trong dữ liệu anh vẫn còn có lưu lại. Chỉ có điều, không thể khôi phục được nội dung cuộc gọi. Nhưng như thế cũng đủ chứng minh, giữa hai người này từng có sự liên lạc với nhau đúng như dự đoán của Lục Đình Kiêu.
Mạc Kiều Lâm chụp lại màn hình lịch sử cuộc gọi đã bị Lâm Hạo xóa bỏ, gửi lại cho Lục Đình Kiêu, trong đấy, số điện thoại của Ninh Tuyết Lạc đã được anh bôi màu đỏ rồi khoanh đậm lại.