Chương 160: Đường Nặc bị bắt cóc
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
"Chú Kiều Lâm nhớ quay lại sớm với cháu nhé." Duyệt Hề đưa tay vẫy vẫy.
Đến bây giờ, Duyệt Hề vẫn nghĩ, chú Kiều Lâm chỉ là về bên Anh quốc vài tuần, xong việc rồi chú ấy sẽ quay lại.
"Hai cô cháu mình về thôi." Hồng Nữ cũng một bụng đầy tâm trạng, vì cô biết lần này Kiều Lâm sẽ vắng mặt trong một thời gian rất dài.
"Cô đưa cháu về bên Lục thị đi." Duyệt Hề không muốn quay lại Thành Lâm.
Hồng Nữ hiểu lý do Duyệt Hề lại muốn về bên kia. Mạc Kiều Lâm không ở đây, buổi tối Hồng Nữ cũng không ở đây, nên Duyệt Hề đòi về bên kia cũng phải thôi. Với lại, Ninh Tịch ngày mai cũng sẽ về nước ở với Duyệt Hề đến lúc kết thúc năm học.
Đường Nặc nhận được cuộc điện thoại xong chợt ngồi thừ người ra. Tưởng Cố Hương thấy chồng mình như vậy, cô liền hỏi: "Anh sao vậy? Có chuyện gì à?"
Đường Nặc lắc đầu, anh không biết thông tin vừa rồi là thật hay giả nữa? Anh vừa nhận được cuộc gọi, nói họ gọi đến từ cục hải quan Giang Bắc, Trung Quốc. Thông báo toàn bộ lô hàng xuất khẩu của công ty anh, hiện đang bị bọn họ tạm giữ, do có liên quan đến buôn lậu.
Đường Nặc nhập số điện thoại vừa gọi đến vào ô tra cứu danh bạ, đây đúng là số máy của cục hải quan Giang Bắc.
"Việc công ty thôi, chắc mai anh phải về Trung Quốc mấy ngày." Đường Nặc quyết định. Nếu lô hàng này trục trặc, anh không những phải bồi thường số tiền lớn, mà còn mất hết uy tín với bạn hàng bên Trung Quốc nữa.
"Bên tôi đã thông báo cho công ty bên Malaysia rồi, chắc một vài hôm nữa sẽ có người sang đây giải quyết." Viên cục trưởng cục hải quan Giang Bắc thông báo.
"Tôi đã tạm ứng cho anh năm mươi vạn, số còn lại sẽ chuyển nốt khi xong việc." Ninh Tuyết Lạc mỉm cười.
"Em trai yêu quý, em nghĩ em sẽ trốn thoát được chị sao?" Lúc này Đường Nặc đang ở trong một căn phòng dưới khu tầng hầm ở Đường gia.
Cách đây hai ngày, sau khi đã giải quyết xong vấn đề hiểu lầm về số lô hàng đang bị tạm giữ, cục trưởng hải quan Giang Bắc mời anh đi ăn cơm, gọi là để xin lỗi về sự làm ăn tắc trách của nhân viên. Sau hai ly rượu nhẹ, Đường Nặc gục xuống không còn biết gì nữa, mở mắt ra anh đã thấy mình đang nằm trong căn phòng này rồi.
"Chị muốn gì?" Đường Nặc giờ mới phát hiện ra, cả chân tay anh hình như không còn cảm giác.
"Em trai, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nha, chân tay em hiện đã bị tiêm thuốc, không cử động gì được đâu." Ninh Tuyết Lạc đắc ý.
"Tuyết Lạc, chị bây giờ muốn gì?" Đường Nặc run giọng hỏi, anh lúc này đã hiểu ra, vấn đề không còn đơn giản nữa rồi.
"Em yên tâm, ngày xưa nghe nói em đòi treo cổ tự tử mà đúng không?"
Trong một lần lên thăm, bà Đường có kể lại cho cô nghe, cái lần mà cô năn nỉ bà Đường cải chính lại tin đồn cô là con ruột của bà, đổi lại, cô sẽ chu cấp cho Đường Nặc ra nước ngoài ăn học. Nhưng cậu ta đã lấy ra sợi dây thừng rồi tuyên bố, ai còn nhắc đến chuyện này, cậu sẽ đi treo cổ tự tử cho mà xem.
Đường Nặc không thể nào ngờ được, chỉ vì một hành động để phản đối chị ta, mà cũng là để bênh vực Ninh Tịch, lại trở thành mối hận ghim trong lòng Ninh Tuyết Lạc. Cô ta luôn cho rằng, nếu ngày đấy mà bà Đường không vì hành động này của Đường Nặc, thì đã đứng ra cải chính tin đồn, sau đấy cô ta vẫn là phượng hoàng trong mắt mọi người, còn Ninh Tịch chỉ là một con gà rừng quê mùa, vì hư danh mà mua chuộc Đường gia hãm hại cô ta. Nếu vậy, cuộc đời cô ta đâu có phải trượt dốc như thế.
"Chị thả tôi ra đi, tôi sẽ cho chị hết toàn bộ tài sản của tôi, tôi thề sẽ không nói lại cho ai biết chuyện ngày hôm nay." Đường Nặc quyết định rồi, chỉ cần ra khỏi đây, sau này cậu sẽ cùng vợ con trốn đi thật xa.
"Tiền bây giờ chị lại có nhiều lắm, chị cần cái khác của em cơ."
"Chị nói đi, chị cần cái gì tôi cũng cho chị hết." Đường Nặc năn nỉ.
"Em đáp ứng rồi đó nha! Chị chỉ cần cái mạng của em thôi." Ninh Tuyết Lạc cười vui vẻ. Sau đấy cô đứng lên bỏ đi ra ngoài.
Bác sỹ Thẩm đang đứng đợi sẵn ở bên ngoài cửa phòng, trên tay ông ta là một cái khay lớn đựng dụng cụ giải phẫu. Ninh Tuyết Lạc rời đi rồi ông ta mới bước vào bên trong.
Lục Đình Kiêu gọi điện cho Vân Thâm: "Ba muốn trong tuần này đi Thái Lan, anh thu xếp được không?"
"Đợi tôi thu xếp xong rồi sẽ gọi lại cho anh sau." Vân Thâm không trả lời ngay được, vì anh vẫn cần phải trực tiếp đi gặp mặt một người, để hỏi ý kiến ông ta trước đã.
Sau khi cúp máy, Vân Thâm gọi điện thoại cho Đường Dạ: "Đường Dạ, cậu trong ngày hôm nay bay sang chỗ chú Triệu ở, xem chú ấy có ở nhà hay không, rồi báo lại cho tôi biết, nhưng đừng để chú ấy biết đến sự có mặt của cậu."
Đến bây giờ, Duyệt Hề vẫn nghĩ, chú Kiều Lâm chỉ là về bên Anh quốc vài tuần, xong việc rồi chú ấy sẽ quay lại.
"Hai cô cháu mình về thôi." Hồng Nữ cũng một bụng đầy tâm trạng, vì cô biết lần này Kiều Lâm sẽ vắng mặt trong một thời gian rất dài.
"Cô đưa cháu về bên Lục thị đi." Duyệt Hề không muốn quay lại Thành Lâm.
Hồng Nữ hiểu lý do Duyệt Hề lại muốn về bên kia. Mạc Kiều Lâm không ở đây, buổi tối Hồng Nữ cũng không ở đây, nên Duyệt Hề đòi về bên kia cũng phải thôi. Với lại, Ninh Tịch ngày mai cũng sẽ về nước ở với Duyệt Hề đến lúc kết thúc năm học.
----------
Đường Nặc nhận được cuộc điện thoại xong chợt ngồi thừ người ra. Tưởng Cố Hương thấy chồng mình như vậy, cô liền hỏi: "Anh sao vậy? Có chuyện gì à?"
Đường Nặc lắc đầu, anh không biết thông tin vừa rồi là thật hay giả nữa? Anh vừa nhận được cuộc gọi, nói họ gọi đến từ cục hải quan Giang Bắc, Trung Quốc. Thông báo toàn bộ lô hàng xuất khẩu của công ty anh, hiện đang bị bọn họ tạm giữ, do có liên quan đến buôn lậu.
Đường Nặc nhập số điện thoại vừa gọi đến vào ô tra cứu danh bạ, đây đúng là số máy của cục hải quan Giang Bắc.
"Việc công ty thôi, chắc mai anh phải về Trung Quốc mấy ngày." Đường Nặc quyết định. Nếu lô hàng này trục trặc, anh không những phải bồi thường số tiền lớn, mà còn mất hết uy tín với bạn hàng bên Trung Quốc nữa.
"Bên tôi đã thông báo cho công ty bên Malaysia rồi, chắc một vài hôm nữa sẽ có người sang đây giải quyết." Viên cục trưởng cục hải quan Giang Bắc thông báo.
"Tôi đã tạm ứng cho anh năm mươi vạn, số còn lại sẽ chuyển nốt khi xong việc." Ninh Tuyết Lạc mỉm cười.
----------
"Em trai yêu quý, em nghĩ em sẽ trốn thoát được chị sao?" Lúc này Đường Nặc đang ở trong một căn phòng dưới khu tầng hầm ở Đường gia.
Cách đây hai ngày, sau khi đã giải quyết xong vấn đề hiểu lầm về số lô hàng đang bị tạm giữ, cục trưởng hải quan Giang Bắc mời anh đi ăn cơm, gọi là để xin lỗi về sự làm ăn tắc trách của nhân viên. Sau hai ly rượu nhẹ, Đường Nặc gục xuống không còn biết gì nữa, mở mắt ra anh đã thấy mình đang nằm trong căn phòng này rồi.
"Chị muốn gì?" Đường Nặc giờ mới phát hiện ra, cả chân tay anh hình như không còn cảm giác.
"Em trai, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nha, chân tay em hiện đã bị tiêm thuốc, không cử động gì được đâu." Ninh Tuyết Lạc đắc ý.
"Tuyết Lạc, chị bây giờ muốn gì?" Đường Nặc run giọng hỏi, anh lúc này đã hiểu ra, vấn đề không còn đơn giản nữa rồi.
"Em yên tâm, ngày xưa nghe nói em đòi treo cổ tự tử mà đúng không?"
Trong một lần lên thăm, bà Đường có kể lại cho cô nghe, cái lần mà cô năn nỉ bà Đường cải chính lại tin đồn cô là con ruột của bà, đổi lại, cô sẽ chu cấp cho Đường Nặc ra nước ngoài ăn học. Nhưng cậu ta đã lấy ra sợi dây thừng rồi tuyên bố, ai còn nhắc đến chuyện này, cậu sẽ đi treo cổ tự tử cho mà xem.
Đường Nặc không thể nào ngờ được, chỉ vì một hành động để phản đối chị ta, mà cũng là để bênh vực Ninh Tịch, lại trở thành mối hận ghim trong lòng Ninh Tuyết Lạc. Cô ta luôn cho rằng, nếu ngày đấy mà bà Đường không vì hành động này của Đường Nặc, thì đã đứng ra cải chính tin đồn, sau đấy cô ta vẫn là phượng hoàng trong mắt mọi người, còn Ninh Tịch chỉ là một con gà rừng quê mùa, vì hư danh mà mua chuộc Đường gia hãm hại cô ta. Nếu vậy, cuộc đời cô ta đâu có phải trượt dốc như thế.
"Chị thả tôi ra đi, tôi sẽ cho chị hết toàn bộ tài sản của tôi, tôi thề sẽ không nói lại cho ai biết chuyện ngày hôm nay." Đường Nặc quyết định rồi, chỉ cần ra khỏi đây, sau này cậu sẽ cùng vợ con trốn đi thật xa.
"Tiền bây giờ chị lại có nhiều lắm, chị cần cái khác của em cơ."
"Chị nói đi, chị cần cái gì tôi cũng cho chị hết." Đường Nặc năn nỉ.
"Em đáp ứng rồi đó nha! Chị chỉ cần cái mạng của em thôi." Ninh Tuyết Lạc cười vui vẻ. Sau đấy cô đứng lên bỏ đi ra ngoài.
Bác sỹ Thẩm đang đứng đợi sẵn ở bên ngoài cửa phòng, trên tay ông ta là một cái khay lớn đựng dụng cụ giải phẫu. Ninh Tuyết Lạc rời đi rồi ông ta mới bước vào bên trong.
----------
Lục Đình Kiêu gọi điện cho Vân Thâm: "Ba muốn trong tuần này đi Thái Lan, anh thu xếp được không?"
"Đợi tôi thu xếp xong rồi sẽ gọi lại cho anh sau." Vân Thâm không trả lời ngay được, vì anh vẫn cần phải trực tiếp đi gặp mặt một người, để hỏi ý kiến ông ta trước đã.
Sau khi cúp máy, Vân Thâm gọi điện thoại cho Đường Dạ: "Đường Dạ, cậu trong ngày hôm nay bay sang chỗ chú Triệu ở, xem chú ấy có ở nhà hay không, rồi báo lại cho tôi biết, nhưng đừng để chú ấy biết đến sự có mặt của cậu."
Chỉnh sửa cuối: