Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 180: Mày có quen ai tên là Satan không?

[HIDE-THANKS]
Chiếc xe chở Quỳnh Tương đi lòng vòng qua các đại lộ chính rồi hướng ra phía ngoại ô. Điện thoại của cô đã bị cái tên lúc nãy túm tóc cô tắt nguồn rồi, nên cô cũng chẳng còn hy vọng có ai gọi đến cho cô nữa. Gần một tiếng sau, xe dừng lại trước một căn nhà cấp bốn, nằm trong một khu phố ổ chuột.

"Mày đừng nghĩ đến chuyện kêu cứu nữa." Một tên nắm lấy tay cô lôi xuống xe.

Tên cầm lái vẫn ngồi trên xe, lúc này hắn đang gọi điện thoại: "Tôi mới bắt được một con bé người châu Á, ở công viên Waycon, nhìn cũng ngon lắm, lát nữa anh qua bên tôi xem hàng luôn đi."

Cả bọn lôi Quỳnh Tương đi vào bên trong căn nhà, tên James vừa thò tay bật các công tắc điện vừa nói: "Tao gọi cho Cá vàng rồi, lát nữa hắn sẽ đến đây."

"Bobby, hay anh em mình chơi trước đi rồi để lại cho tên Cá vàng sau." Một tên trong bọn lên tiếng, hắn đang nhìn chằm chằm vào Quỳnh Tương, lâu rồi hắn chưa được ăn thịt tươi. Toàn phải gặm mấy cái thứ đồ ôi thiu, rẻ tiền trong khu ổ chuột.

"Con này còn trẻ, biết đâu còn con gái, mày mà động đến là mất giá nhiều lắm đấy." Tên Bobby nhăn mặt tỏ ra không đồng ý. Không phải lúc nào cũng kiếm được hàng tươi ngon như thế này.

Khi cả bọn còn đang bận bàn tính giá cả, để lát nữa còn ra giá với cái tên Cá vàng kia, thì có tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của tên Bobby:

"Không biết, chỉ biết nó là người châu Á thôi." Bobby trả lời điện thoại.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà tên Bobby vừa nghe điện thoại vừa tiến lại phía Quỳnh Tương: "Mày là người nước nào? Đang đi học hay đi làm rồi?" Hắn hỏi Quỳnh Tương.

Quỳnh Tương lúc này mặt mày đã tái nhợt, hai chân run rẩy gần như đứng không nổi nữa. Nghe bọn chúng nói chuyện, cô đã đoán được bọn chúng đang định làm gì rồi, nếu không phải là đang định đưa cô đi bán cho một băng nhóm nào đấy ở gần đây.

"Tôi là người Trung Quốc, đang học ở đại học Harvard." Lấy hết can đảm, Quỳnh Tương vội trả lời câu hỏi của hắn. Rồi cô cố nói tiếp: "Mấy anh cần bao nhiêu tiền gia đình tôi cũng sẽ trả đủ, xin đừng bán tôi."

Bobby hỏi Quỳnh Tương xong liền quay lại tiếp tục nói chuyện điện thoại. Hình như đầu dây bên kia vẫn đang chờ hắn.

"Để tôi hỏi lại." Không biết bên kia nói gì, hắn bỗng quay ngoắt lại hỏi Quỳnh Tương: "Mày có quen ai tên là Satan không?" Quỳnh Tương lắc đầu.

"Nó nói không quen." Bobby định tắt máy, nhưng như nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi Quỳnh Tương thêm một câu nữa: "Mày có quen ai có mái tóc màu bạch kim không?"

"Có, chú Vân Thâm phải không?" Quỳnh Tương hy vọng. Giờ cô mới nhớ ra, cái lần cô bị bắt ở đồn cảnh sát, lúc về đến khách sạn, cô mới được ba mẹ cô cho biết, tất cả đều là do chú Vân Thâm một tay đứng ra giải quyết, nên cô mới sớm được minh oan như thế.

"Mày có hình ảnh gì của anh ta không?" Bobby lúc này cũng đang hơi run sợ.

"Có, trong điện thoại của tôi có đấy." Chẳng là cái lần cùng Lục Kình Vũ đến phim trường ở New York, để thăm ba mẹ cô đang quay phim ở đấy, Quỳnh Tương có chụp với mọi người mấy tấm ảnh làm kỷ niệm, trong đấy còn có cả một tấm hình chụp chung cả gia đình cô, Lục Kình Vũ với cả hai cô chú Carosan và Vân Thâm.

Tên Bobby đưa điện thoại lại cho Quỳnh Tương, Quỳnh Tương mở nguồn rồi lục mấy tấm ảnh chụp dạo nọ ở New York ra. "Chú Vân Thâm đây này."

Cả ba tên lúc này đã cùng chụm đầu vào màn hình điện thoại Quỳnh Tương. "Hai đứa mày có ai biết mặt Satan không?" Bobby hỏi hai tên kia.

Cả hai tên được hỏi đều lắc đầu.

Bobby gọi lại cho cái tên Cá vàng nào đó: "Tôi có ảnh nhưng không biết có phải Satan không nữa, anh có biết không để tôi gửi ảnh qua cho anh?"

Bobby lấy luôn điện thoại của Quỳnh Tương rồi bấm số gửi mấy tấm ảnh sang cho tên kia. Chưa đầy một phút sau, điện thoại tên Bobby lại reo lên. Không biết bên kia nói gì, mà tên Bobby đứng sững như trời trồng, điện thoại trên tay rơi xuống nền mà vẫn còn không hay biết.

Đột nhiên Bobby quỳ xuống vái lạy Quỳnh Tương như tế sao, hai tên kia hình như cũng đã đoán ra chuyện gì rồi, nên cũng quỳ xuống theo tên Bobby.

Bobby nói gần như khóc: "Chị gái, xin chị gái tha lỗi cho chúng em, xin chị gái đừng để Satan biết được chuyện này."

Quỳnh Tương ngơ ngác, mặc dù cô cũng đoán chú Vân Thâm chắc là có quen biết nhiều ở bên này, nhưng không ngờ đến, chú ấy lại có ảnh hưởng đến mức như vậy.

Các băng nhóm du đãng ở bang Massachusetts đều đã thuộc nằm lòng câu cảnh báo, tuyệt đối không được động đến bất cứ một đứa sinh viên nào người Trung Quốc, đang học tại trường Harvard, vì rất có thể sẽ động đến hai đứa cháu của Satan đang theo học ở đấy.

Lúc đám người Bobby gặp Quỳnh Tương ở công viên, bọn chúng cũng chỉ vì đói quá mà làm liều, chứ không thể nào ngờ đến, chúng vậy mà lại ra tay đúng với người cháu gái của Satan. Mà Satan là ai cơ chứ? Là ông vua của thế giới ngầm, cũng là ông vua của mấy tên du đãng như bọn chúng.

Quỳnh Tương rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô vội gật đầu như mổ thóc: "Các anh đưa tôi về trường đi, tôi thề sẽ không nói lại ai biết chuyện ngày hôm nay đâu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 181: Cái chết của Lâm Hồng Quang

[HIDE-THANKS]
Đám tang của Lâm Hồng Quang diễn ra trong lặng lẽ, bởi Lâm Chính Đường cũng không muốn nhiều người biết đến nguyên nhân cái chết của con trai mình.

Gần hai ngày vẫn chưa thấy Lâm Hồng Quang ra ngoài ăn cơm như thường lệ, người làm tìm đến phòng của Lâm Hồng Quang, nhưng gõ cửa mãi vẫn không thấy có ai lên tiếng, nên đã báo lại với Quan Tử Dao. Khi Quan Tử Dao và mọi người phá được cửa xông vào, Lâm Hồng Quang đã chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh ngắt, bên người vẫn còn rơi vãi ít chất bột màu trắng, xung quanh còn có cả mấy cái kim tiêm chưa sử dụng. Lâm Chính Đường đoán con mình chắc là lúc tiêm chích ma túy, đã bị sốc thuốc mà chết, nên cũng không đề nghị bên cảnh sát làm giám định pháp y, cứ như thế tổ chức một lễ tang nhỏ cho cậu ta.

"Cháu là Mạnh Khải đúng không?" Từ Mạnh Khải đang định đứng lên rời đi thì Quan Tử Dao đã xuất hiện bên cạnh. Trước nay chỉ có Lâm Hồng Quang sang nhà Từ Mạnh Khải chơi, còn Từ Mạnh Khải chưa bao giờ đặt chân đến nhà Lâm Hồng Quang, nên mặc dù biết người đàn bà bên cạnh là mẹ hai của Lâm Hồng Quang, nhưng đây cũng là lần đầu tiên Từ Mạnh Khải gặp mặt trực tiếp Quan Tử Dao.

"Dạ." Từ Mạnh Khải cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy bà ta gọi tên mình.

"Hồng Quang nhà cô nó nhắc cháu suốt, nó nói cháu là bạn thân nhất của nó." Quan Tử Dao cũng không tỏ ra khó chịu khi thấy Từ Mạnh Khải tỏ vẻ thờ ơ.

Chỉ còn chưa đầy một năm nữa là chồng cô ta đến tuổi về hưu, đây cũng đã là nhiệm kỳ thứ hai liên tiếp của ông ta. Cô cần tìm thêm các mối quan hệ khác để củng cố Quan gia. Mà Từ Huy vẫn còn trẻ, tương lai còn tiến xa hơn nữa, có điều chồng cô ta lâu nay lại không thân thiết với bên phe cánh phía Từ Huy. Mà Từ Huy thì kể cả sau khi đã ngồi lên cái ghế bộ trưởng bộ quốc phòng, gia đình ông ta vẫn ở lại khu đại viện quân khu Đế Đô dành cho quân đội, chứ không chuyển về khu nhà ở cao cấp dành cho các bộ trưởng trong chính phủ, nên cô vẫn chưa có dịp nào để làm quen.

"Cháu về, lâu lâu cháu sẽ quay lại đây thăm Hồng Quang." Từ Mạnh Khải cũng chẳng muốn trò chuyện thêm với Quan Tử Dao. Cậu chơi thân với Lâm Hồng Quang, nên đã nghe cậu ta nhiều lần kể về người đàn bà này, do đó cậu cũng hơi có ác cảm với cô ta. Với lại suy cho cùng, nếu không phải vì cô ta xen vào gia đình Lâm Chính Đường, Lâm Hồng Quang cũng chưa chắc đã có kết cục như ngày hôm nay.

Nói xong Từ Mạnh Khải quay người bỏ đi luôn. Mặc kệ Quan Tử Dao đang nhìn theo một cách hậm hực.

-----------​

Hai vợ chồng Lục Sùng Sơn sau khi nghe Vân Thâm kể lại chuyện của Triệu Hoằng Bính, thì quay qua nhìn nhau thở dài. Không ngờ câu chuyện đằng sau lại là như vậy. Lục Sùng Sơn cũng không trách gì Triệu Hoằng Bính khi biết chuyện ngày xưa vì muốn trả thù ông, mà đã tìm mọi cách để lật đổ Lục thị.

"Vậy thôi ba cũng không đi thăm bà ấy nữa." Lục Sùng Sơn cuối cùng cũng lên tiếng. Ông cũng không muốn Vân Thâm khó xử, nhất là dù sao đi nữa, Triệu Hoằng Bính cũng là người có công lo cho con trai của ông.

Vân Thâm sau khi kể lại mọi chuyện cho hai vợ chồng Lục Sùng Sơn xong, anh cũng đứng lên định rời đi. Nhưng Lục Sùng Sơn đã ra hiệu cho anh ngồi xuống. Ông lần tay xuống dưới gối, lấy ra chiếc vòng cẩm thạch, rồi đưa lại cho Vân Thâm: "Con thay mặt ba để cái vòng này lại chỗ mẹ của con."

Vân Thâm đưa tay nhận lại chiếc vòng, và lần này anh bước ra ngoài luôn. Mỗi lần đối diện với Lục Sùng Sơn, trong anh vẫn còn có ít nhiều cảm giác khó chịu, khi nghĩ mình đang phản bội lại chú Triệu.

Nhan Như Ý từ sau khi biết chuyện của của Vân Thâm, bà không những không oán trách gì bọn họ, mà bà càng thấy thương hai mẹ con Vân Thâm nhiều hơn. Bà cũng không hề trách chồng bà đã phản bội bà, vì lúc ấy, nếu không có mẹ Vân Thâm, chồng bà chưa chắc đã có thể còn sống sót trở về, để mà cùng bà lo cho Lục Đình Kiêu, đấy là còn chưa nói đến, cái chức vị tộc trưởng Lục thị khi ấy cũng đã sớm bị rơi vào tay người khác rồi.

----------​

"Anh đã nói hết với ông ấy về chuyện của Triệu Hoằng Bính rồi à?" Lục Đình Kiêu đợi Vân Thâm ở ngay gần bên ngoài phòng Lục Sùng Sơn.

"Ừ, cũng phải nói chứ không sau này lại rắc rối." Vân Thâm trả lời.

"Vậy anh với Carosan định bao giờ thì tổ chức đám cưới?" Lục Đình Kiêu cũng biết được chuyện Vân Thâm với Carosan dự định sau khi quay xong bộ phim, hai người sẽ tổ chức một cái đám cưới nhỏ.

"Để cô ấy quyết định." Vân Thâm cũng chưa có kế hoạch gì, lúc đầu anh với Carosan còn định hai người chỉ cần làm cái giấy đăng ký kết hôn là xong. Nhưng Phong Tiêu Tiêu khi biết chuyện đã cực lực phản đối. Nên hai người quyết định sẽ làm một cái đám cưới nho nhỏ, mời những người thân nhất đến dự là được rồi.

"À, anh cho người đến NingXi thay hai tên kia đi, bọn họ bỏ trốn rồi." Vân Thâm trước khi rời đi dặn lại Lục Đình Kiêu.

Vân Thâm cũng đã dự định, sau khi kết hôn với Carosan, anh sẽ giao lại toàn bộ công ty chứng khoán NingXi hiện nay cho Lục Đình Kiêu quản lý. Còn hai tên Đường Dạ với Đường Lãng, đi hay ở lại để bọn họ tự quyết định.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 182: Đường Dạ đoán ra lai lịch của Tuệ Nhiên

[HIDE-THANKS]
Lục Kình Vũ xếp gọn lại xấp tài liệu trên bàn rồi đi xuống tầng dưới thăm ông nội. Gần như cả kỳ nghỉ hè này, Lục Kình Vũ chưa được lấy một ngày nghỉ trọn vẹn, Lục Đình Kiêu đã dần chuyển giao cho cậu tiếp cận đến những công việc hạch tâm nhất của cả đế chế Lục thị.

"Quỳnh Tương đâu mà mấy hôm nay không thấy sang đây?" Lục phu nhân thấy Lục Kình Vũ vội hỏi. Từ ngày Lục thị hợp tác với công ty của Giang gia, Quỳnh Tương thường xuyên sang đây để cùng trao đổi công việc với Lục Kình Vũ. Chính Lục Đình Kiêu cũng không ngờ, hai đứa nhỏ vậy mà lại có những suy nghĩ táo bạo và đột phá, đấy là nhảy vào lĩnh vực báo chí và truyền hình, điều mà trước đây Lục Đình Kiêu cũng chưa từng nghĩ đến.

Ở Trung Quốc, toàn bộ các cơ quan báo chí truyền thông đều trực thuộc chính phủ hoặc các cơ quan quản lý của nhà nước, nhưng ở Mỹ thì không, cả bên báo chí lẫn truyền hình, đều có rất nhiều các công ty tư nhân được tự do tham gia.

"Hai tuần nay Quỳnh Tương bận tham gia vào một khóa học cấp tốc dành cho doanh nghiệp truyền thông, nên chắc thời gian này sẽ ít sang đây." Lục Kình Vũ giờ mới hiểu và thông cảm cho chú hai Cảnh Lễ, khi mà mỗi lần phải đối diện với ông bà nội của cậu. Chủ đề gần như chỉ xoay quanh con dâu với cháu dâu tương lai.

Khi ba người đang nói chuyện thì Khả Ninh đi vào phòng với một đĩa trái cây đã rửa sạch trên tay. Từ ngày sang đây, Khả Ninh gần như đã trở thành một thành viên chính thức trong gia đình Lục Sùng Sơn. Nếu không phải Lục Đình Kiêu can ngăn, cả hai ông bà Lục lão gia còn định nhận Khả Ninh làm cháu nuôi.

----------​

Lục Cảnh Lễ với Tuệ Nhiên phải tạm gác lại việc đi tìm kiếm ở Tây Tạng, để quay về Đế Đô với hai người Đường Lãng và Đường Dạ. Lúc này, cả bốn người đang tổ chức ăn uống ở trên sân thượng tòa nhà Lục thị.

"Sao ngày trước cô không nói cho bọn tôi biết, là cô về Trung Quốc để tìm người thân?" Đường Lãng hỏi giọng hờn dỗi khi biết Tuệ Nhiên lâu nay đi với Lục Cảnh Lễ là để tìm lại mẹ với bà ngoại.

"Nói với anh thì anh sẽ giúp được tôi à?" Tuệ Nhiên lườm Đường Lãng.

Còn Đường Dạ ngồi im lặng. Anh đang nhớ lại lần đầu tiên khi anh gặp Lâm Chấn Tiêu. Ngày Carosan vẫn còn nằm tại một bệnh viện ở Rome, Vân Thâm đã sai anh đi gặp Lâm Chấn Tiêu trước, để giúp ông ta làm một chuyện, chỉ khi nào làm xong chuyện ông ta đã giao phó, lúc đấy Lâm Chấn Tiêu mới đồng ý chữa trị cho Carosan.

----------​

"Cậu chắc đã biết quy tắc của tôi khi chữa bệnh?" Lâm Chấn Tiêu hỏi Đường Dạ.

"Biết, ông nói đi, cần tôi làm gì?" Đường Dạ vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái usb nhỏ đặt lên bàn, trong đấy là toàn bộ tài liệu về bệnh tình của Carosan mà Vân Thâm giao cho anh.

"Tôi cần cậu đi Nhật Bản một chuyến, giết một người và phá hủy toàn bộ các tài liệu có liên quan đến tổ chức của hắn ta." Lâm Chấn Tiêu cũng đưa cho Đường Dạ mấy tờ giấy A4, trên đó có ghi chép rõ ràng mọi thứ có liên quan đến người đàn ông và cái tổ chức mà Lâm Chấn Tiêu vừa đề cập đến.

Đấy là một trại huấn luyện phổ biến ở Nhật Bản mấy chục năm trước đây, nằm trên một hòn đảo nhỏ, mặc dù khi Đường Dạ tìm đến, nó không còn tồn tại nữa, mà đã được cải tạo lại thành một cái nông trại nhỏ chuyên trồng nho. Còn cái tên mà anh có nhiệm vụ hạ sát hắn, hiện cũng đang nằm trên giường bệnh chờ chết. Chưa đầy ba ngày, Đường Dạ đã làm xong toàn bộ các công việc mà Lâm Chấn Tiêu giao phó.

Anh quay trở về Tây Tạng để gặp Lâm Chấn Tiêu. Anh nhớ, trước khi rời đi, Lâm Chấn Tiêu có hỏi anh: "Bọn cậu có hay gặp Tuệ Nhiên không?" Đường Dạ chỉ nghĩ có thể hai người họ trước đấy có quen biết nhau mà thôi.

----------​

"Cô lâu rồi có biết tin về tên Mặt sắt không?" Đường Dạ làm như vô tình hỏi Tuệ Nhiên. Mặt sắt là biệt danh tên đứng đầu trại huấn luyện mà ngày trước anh nhận lời Lâm Chấn Tiêu đến hạ sát hắn.

"Không, từ ngày rời khỏi đấy tôi không còn liên hệ gì nữa." Tuệ Nhiên chỉ là hơi ngạc nhiên khi Đường Dạ hỏi cô như vậy, nhưng cô đoán anh ta chắc cũng như Lục Cảnh Lễ, có thể đoán được xuất thân của cô đi ra từ trại huấn luyện ở Nhật Bản.

Đến đây thì Đường Dạ lờ mờ đoán ra được lai lịch của Tuệ Nhiên. Sau khi kết nối các chi tiết lại, Đường Dạ càng khẳng định phán đoán của mình là chính xác.

"Khi nào hai người quay lại Tây Tạng?" Đường Dạ hỏi tiếp Tuệ Nhiên.

"Chắc không quay lại nữa, tôi nản rồi." Tuệ Nhiên lắc đầu.

"Đi, ở lại chơi với với hai tên này mấy ngày, rồi tôi đưa cô quay lại đấy để tìm tiếp." Lục Cảnh Lễ vội khuyên can Tuệ Nhiên. Biết trước như vậy, anh cũng mặc kệ hai cái tên trời đánh này mà không quay về Đế Đô nữa cho rồi.

"Mai cả đám đi Tây Tạng đi, tôi với Đường Lãng cũng cần đi thăm một người, ông ta tên là Lâm Chấn Tiêu." Đường Dạ vừa nhấn mạnh cái tên Lâm Chấn Tiêu, vừa để ý xem phản ứng của Tuệ Nhiên, nhưng Tuệ Nhiên hình như là lần đầu nghe thấy cái tên này thì phải.

Đường Lãng cũng phụ họa: "Đi đi, đằng nào cũng chẳng có chỗ nào để đi chơi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 183: Tuệ Nhiên nhận ra nhà cũ

[HIDE-THANKS]
Sân bay London Heathrow, nằm ở thủ đô Luân Đôn, được xem là sân bay lớn nhất châu Âu, và là một trong mười sân bay lớn nhất trên thế giới. Hôm nay, Mạc Kiều Lâm đến đây để đón hai mẹ con Duyệt Hề từ Trung Quốc sang.

Không biết vì lý do gì, mà Sủi Cảo Chiên đã rời khỏi Mạc Kiều Lâm sau gần một tuần bám dính lấy anh. Có lẽ chủ tịch Chu thấy anh không có khả năng gặp nguy hiểm nên đã rút Sủi Cảo Chiên về, Mạc Kiều Lâm chỉ đoán như thế lúc Sủi Cảo Chiên thông báo từ mai sẽ rời đi.

Công việc khảo sát hai mươi hai tòa lâu đài cũng đã hoàn tất, dù tạm thời vẫn chưa thể khẳng định, có phải tòa lâu đài đang cất giữ cổ vật nằm ở một trong số các tòa lâu đài ấy hay không. Nhưng trước mắt, anh cũng không còn nhiều thời gian để tiếp tục đi đến những địa điểm khác, ít nhất là trong thời gian Duyệt Hề còn ở bên này.

Vừa bước ra bên ngoài sảnh đến, Mạc Kiều Lâm đã nghe tiếng Duyệt Hề đang vẫy tay với anh rồi hét lên: "Chú Kiều Lâm, cháu ở đây!" Rồi cô vùng chạy lại ôm chặt lấy Mạc Kiều Lâm.

Ninh Tịch đơ người ra rồi lắc đầu cười thảm, người ta nói nhà có con gái theo chồng như bát nước đổ đi, còn Duyệt Hề nhà cô chưa theo chồng mà đã như vậy rồi. Hình như chưa bao giờ nó kích động đến như thế này thì phải.

Mạc Kiều Lâm vỗ nhẹ vai Duyệt Hề, mấy tháng không gặp, Duyệt Hề nhìn như đã hoàn toàn thay đổi. "Có nhớ chú không?"

"Có, cháu nhớ chú." Duyệt Hề hai mắt đỏ hoe, cô chờ đợi giây phút này đã rất lâu rồi.

Mạc Kiều Lâm nắm lấy tay Duyệt Hề: "Đi về thôi, ông bà nội đang mong."

Lần trước về nhà Mạc Kiều Lâm, Duyệt Hề cũng đã nhận ba mẹ Mạc Kiều Lâm làm ông bà nội nuôi, hai vợ chồng Ninh Tịch khi nghe Duyệt Hề kể lại cũng không phản đối.

Khi cả ba đã lên xe về lại Mạc gia, Ninh Tịch mới hỏi Mạc Kiều Lâm: "Công việc của anh bên này thì bao giờ mới xong?"

Mạc Kiều Lâm mặc dù biết chắc chắn Lục Đình Kiêu sẽ không bao giờ cho Ninh Tịch biết công việc của anh và cả anh ta, nhưng khi nghe Ninh Tịch hỏi, anh vẫn không hiểu rõ cô ấy đã biết gì chưa, nên cũng chỉ trả lời chung chung: "Cũng chưa biết nữa."

Lúc còn ở trong nước, Duyệt Hề có nói với Ninh Tịch, nếu năm nay mà Mạc Kiều Lâm vẫn chưa quay lại, Duyệt Hề muốn xin ba mẹ được chuyển sang đây để học tiếp, chứ không muốn sang Mỹ. Ninh Tịch cũng đáp ứng với con gái, với điều kiện phải được Mạc Kiều Lâm đồng ý, vì cô cũng ngại ảnh hưởng đến công việc của Mạc Kiều Lâm.

"Nếu chú Kiều Lâm năm nay vẫn chưa về, hết hè này cháu sang đây học nhé?" Duyệt Hề lấy hết can đảm hỏi Mạc Kiều Lâm, cô hy vọng có gì mẹ cô sẽ đứng ra nói giúp cô một tiếng.

Mạc Kiều Lâm không vội đáp ứng vấn đề này. "Cứ để một hai tháng nữa chú mới trả lời cháu được không?"

Duyệt Hề hơi có chút thất vọng khi thấy Mạc Kiều Lâm không đáp ứng ngay, nhưng cũng còn có chút an ủi, như thế cũng không phải là chú Kiều Lâm đang từ chối.

Trước đây, trong một lần gọi điện cho Mạc Kiều Lâm, Lục Đình Kiêu cũng từng đề cập đến chuyện để Duyệt Hề sang Anh quốc học, nhưng Mạc Kiều Lâm không đồng ý, tại nhiệm vụ lần này của anh thật sự không có thời gian kết thúc cụ thể. Nếu nhiệm vụ kết thúc, khả năng cao anh sẽ phải về bên Trung Quốc, không thể để Duyệt Hề cứ phải chuyển trường liên tục được.

----------​

Khi cả đám người Đường Dạ tiến vào trong ngôi nhà của Lâm Chấn Tiêu, Đường Dạ luôn để ý xem Tuệ Nhiên có còn thật sự nhận ra nét quen thuộc nào đối với ngôi nhà này không? Mặc dù trước đấy, để đề phòng Tuệ Nhiên có thể tìm ra, Vân Thâm đã cho người cải tạo lại gần như toàn bộ cả ngôi nhà. Còn Đường Dạ khi nhìn thấy diện mạo ngôi nhà mới, anh lại nghĩ có lẽ do ngôi nhà cũ cũng đã xuống cấp, nên Vân Thâm mới cho người đến để cải tạo lại mà thôi.

"Đây là ngôi nhà của Lâm Chấn Tiêu, ông ta đã mất cách đây hơn hai năm." Đường Dạ giới thiệu với mọi người, nhưng mục đích chính vẫn là để giới thiệu cho Tuệ Nhiên.

Rồi anh lại quay sang hỏi Tuệ Nhiên: "Cô có nhớ tên ông nội hay ông ngoại mình không?"

"Tôi không có ông nào hết, lúc còn bé tôi ở với bà ngoại và mẹ." Tuệ Nhiên trả lời.

Đường Dạ mặc dù có lúc đã cầm đến cái két sắt nhỏ, trong đấy có đựng cuốn nhật ký gốc của Lâm Chấn Tiêu, nhưng anh lại chưa từng bao giờ xem qua. Nên quá khứ của Lâm Chấn Tiêu anh cũng không rõ. Đường Lãng với cả Lục Cảnh Lễ thì biết Vân Thâm đang quay một bộ phim về nhân vật này, nhưng hai người cũng chẳng quan tâm đến, nên so với Đường Dạ, hai người này lại càng biết ít hơn.

Sau khi thắp hương cho Lâm Chấn Tiêu xong, mọi người quyết định ở lại đây thêm một hai ngày rồi cả bọn cùng nhau đi tìm kiếm với Tuệ Nhiên.

Buổi chiều, khi ba người đàn ông đang ngồi trong phòng khách nói chuyện, thì nghe tiếng hét thất thanh của Tuệ Nhiên từ phía sau nhà vọng đến: "Lục Cảnh Lễ, mọi người mau ra đây mà xem."

Cả đám đứng bật dậy và lao ra ngoài, đập vào mắt họ là hình ảnh Tuệ Nhiên đang kích động đứng đấy, tay run run chỉ về một phía. Ở đằng ấy, có một ngọn núi nhỏ: "Đây chính là nhà em." Cô gào lên rồi băng mình chạy đi về hướng ngọn núi, mọi người vội chạy đuổi theo Tuệ Nhiên.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 184: Liên hoan phim Cannes

[HIDE-THANKS]
Kim Thường Long có chút bất ngờ khi nghe thuộc hạ báo tin, Tuệ Nhiên và đám người Lục Cảnh Lễ đang ở nhà Lâm Chấn Tiêu. Từ sau khi biết Tuệ Nhiên đang đi cùng Lục Cảnh Lễ, Kim Thường Long cũng không cho người của mình bám theo bảo vệ cô ấy nữa, bởi anh hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của Lục Cảnh Lễ, đi với Lục Cảnh Lễ, Tuệ Nhiên sẽ không sợ gặp bất cứ nguy hiểm gì, chưa kể với năng lực của Tuệ Nhiên, những rắc rối nhỏ cũng không thể gây uy hiếp cho cô ấy được.

Nhưng Kim Thường Long lại để hai thuộc hạ của mình ở lại nhà Lâm Chấn Tiêu để bảo vệ mộ của ông ấy, cho đến khi nào mẹ anh qua đời anh mới dám cho họ rút đi. Nên khi Tuệ Nhiên xuất hiện, họ đã báo lại ngay cho Kim Thường Long biết.

Trước đây, Vân Thâm cũng từng có nói với Kim Thường Long, ngoại trừ người thứ ba là Carosan, thì không còn ai biết đến lai lịch của Tuệ Nhiên nữa, ngay cả Đường Dạ cũng không hề biết, nên Kim Thường Long hoàn toàn yên tâm. Với lại, việc Vân Thâm cho người đến cải tạo lại ngôi nhà, Kim Thường Long cũng biết, nên anh nghĩ có thể mọi chuyện chỉ là tình cờ, Đường Dạ thay mặt hai người Vân Thâm và Carosan đến đấy thắp hương cho ông ta, vì dù sao đi nữa, Carosan tỉnh lại được đều là nhờ có Lâm Chấn Tiêu dùng tính mạng mình để đổi lấy.

----------​

Bộ phim <Nhà thôi miên xứ Tây Tạng> sau khi đóng máy đã được một bộ phận có chuyên môn cao, do đích thân phó đạo diễn Carter tuyển lựa, bắt đầu bước vào khâu xử lý hậu kỳ. Theo ý kiến của phó đạo diễn Carter, Carosan quyết định sẽ dời lịch phát hành sang năm sau, để đưa bộ phim đi tham dự vòng tuyển loại liên hoan phim Cannes được tổ chức vào tháng 5 hàng năm tại bờ biển Cannes nước Pháp.

Giang Mục Dã khi nghe tin này, anh gần như đứng không vững vì vui mừng và xúc động, nếu không phải có Lâm Chi Chi đang còn đứng bên cạnh, chắc Giang Mục Dã còn nghĩ mình đang nằm ngủ trên giường và lạc vào một giấc mơ đẹp nào đấy cũng nên.

Nhưng không phải ai cũng vui mừng như Giang Mục Dã, như nữ hiệp Phong Tiêu Tiêu chẳng hạn, khi hay tin bộ phim sẽ đem đi tranh tài tại liên hoan phim Cannes, cô đã đứng chết lặng vì hối tiếc. Mang tiếng là nữ chính, nhưng hầu như tần suất xuất hiện của nữ chính thấp đến mức thảm hại. Đúng ra nếu không phải vì hành hạ ác bá con nhà giàu quá dã man, đâu đến nỗi cô bị đạo diễn cắt mất nhiều phân đoạn đến như vậy. Đã vậy lại còn bắt cô chết sớm vào lúc bộ phim đang lên đến cao trào nhất.

Thông tin bộ phim <Nhà thôi miên xứ Tây Tạng> sẽ được đạo diễn Carosan mang đi tham dự liên hoan phim Cannes, làm cả giới giải trí Trung Quốc xôn xao. Trước đây cũng đã có vài lần, một số nhà sản xuất phim trong nước cũng từng đưa mấy bộ phim của mình đi tham dự liên hoan phim Cannes, nhưng chưa một lần có tên một bộ phim nào của Trung Quốc được xướng lên trong lễ trao giải, nhưng lần này là lần đầu tiên mọi người lại thấy có hy vọng nhất.

----------​

Cuộc họp ban lãnh đạo công ty Thành Lâm vừa diễn ra được mười phút, thì một vị giám đốc dự án ở thành phố M đứng lên chất vấn:

"Triệu tổng, Mạc tổng đâu sao không thấy xuất hiện? Nếu trong mười ngày nữa Mạc tổng vẫn chưa quay trở lại điều hành, tôi xin từ chức."

"Tôi cũng vậy, dự án bây giờ gặp bao nhiêu là khó khăn mà không có ai chỉ đạo." Giám đốc dự án thành phố H cũng lên tiếng.

Hồng Nữ nhíu mày, cô không phải là không biết dạo gần đây trong ban lãnh đạo công ty đang nổi lên làn sóng đòi tẩy chay cô. Họ luôn cho rằng, với một người lãnh đạo cao nhất trong công ty còn chưa có lấy một tấm bằng đại học, thì làm gì có tư cách chỉ đạo họ được cơ chứ.

"Tôi chấp nhận, còn ai muốn từ chức nữa?" Hồng Nữ lạnh nhạt trả lời, rồi cô quay sang thư ký đang ghi chép biên bản cuộc họp. "Chị ghi vào trong biên bản, hai giám đốc dự án xin từ chức, trong ngày hôm nay tôi sẽ giải quyết luôn, không cần đợi đến mười ngày đâu."

"Cô dám?" Vị giám đốc dự án thành phố H lên tiếng hỏi, giọng nói đầy vẻ trào phúng. Đùa à? Ông đây là do đích thân Mạc tổng mời về đấy nhé. Ông ta hoàn toàn tự tin, nếu phải lựa chọn, Mạc Kiều Lâm sẽ phải biết lựa chọn ai.

Hồng Nữ xoay cái laptop về phía ngược lại, trên màn hình không phải là các số liệu báo cáo hay các tin tức về các dự án, mà là hình ảnh một người đã lâu không thấy mặt - Tổng giám đốc công ty Mạc Kiều Lâm.

"Tôi tán thành ý kiến của Triệu Hồng Nữ, còn ai muốn từ chức xin mời lên tiếng." Giọng Mạc Kiều Lâm trong máy tính cất lên.

Vì Hồng Nữ ngồi trên ghế tổng giám đốc, cách biệt hẳn với các vị trí còn lại trong phòng họp, nên mọi người cứ nghĩ chiếc laptop mà nãy giờ Hồng Nữ thỉnh thoảng nhìn vào đấy, là để đọc các số liệu cô đang trình bày, ai ngờ lại là đang kết nối trực tuyến với Mạc Kiều Lâm.

"Nhưng dự án này tôi là người đầu tiên tham gia, không ai hiểu rõ bằng tôi." Vị giám đốc dự án thành phố H cố gắng chống chế, nhưng giọng nói đã không còn hùng hổ như trước nữa.

"Tôi sẽ có người thay thế, hình như các vị ở đây đã quên mất, các vị chỉ là người đi làm thuê?" Mạc Kiều Lâm lúc này đâu còn vẻ tươi cười như ban nãy, thay vào đấy là một gương mặt mang đầy tính đe dọa cho tất cả các thành viên trong phòng họp, trừ Hồng Nữ.

Tuy Mạc Kiều Lâm không ở trong nước, nhưng tất cả những gì liên quan đến công ty Thành Lâm vẫn được anh theo dõi chặt chẽ. Làm sao mà anh lại không biết được, trong hơn mười người đang ngồi ở đây, thì đã có một phần ba đang bị lung lay bởi lời dụ dỗ hấp dẫn từ phía Ninh Tuyết Lạc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 185: Quỳnh Tương về nước

[HIDE-THANKS]
Tuệ Nhiên chạy một mạch về phía ngọn núi nhỏ, khi gần đến chân núi cô mới dừng lại, cô đưa mắt nhìn một lượt xung quanh như để xác định phương hướng, rồi sau đấy lại chạy tiếp, cuối cùng Tuệ Nhiên cũng dừng lại trước một cửa hang nhỏ nằm ngay chân núi.

Lục Cảnh Lễ và mọi người lúc này cũng đã chạy đến bên Tuệ Nhiên. Thấy cô đang ngồi thụp xuống gần ngay cửa hang, hai tay điên cuồng đào bới như đang tìm kiếm thứ gì đó, một lát sau đã thấy cô cầm trên tay một chiếc hộp sứ nhỏ.

"Bên trong là mấy viên bi." Tuệ Nhiên kích động thốt lên, cô vừa nói vừa lấy tay mở nắp chiếc hộp sứ rồi đổ ra, bên trong đúng là có mấy viên bi trong suốt.

"Đây là mấy viên bi hồi nhỏ tôi chôn ở đây." Nói xong Tuệ Nhiên quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai.

"Cô tìm gì vậy?" Đường Lãng hỏi Tuệ Nhiên. Đến giờ Đường Lãng cũng không ngờ, vậy mà Tuệ Nhiên lại có quan hệ với Lâm Chấn Tiêu.

Tuệ Nhiên không trả lời Lục Cảnh Lễ, cô đang nhớ lại, ngày xưa hình như mẹ cô với bà ngoại thỉnh thoảng lại lên núi hái một số loại lá cây về rồi đem đi bán.

"Mình quay về nhà đợi đi." Lục Cảnh Lễ thấy mắt mình hình như hơi ướt, cuối cùng cô ấy cũng đã thật sự tìm lại được nhà của mình rồi.

"Tôi không biết, hai người bọn tôi mới chuyển đến đây ở được mấy tháng." Một trong hai người đang ở trong ngôi nhà Lâm Chấn Tiêu trả lời Tuệ Nhiên.

"Để tôi đi hỏi người dân quanh đây xem sao, nếu vẫn không có manh mối, chúng ta đi đến cục cảnh sát khu vực này, chắc họ vẫn còn lưu trữ thông tin." Lục Cảnh Lễ an ủi Tuệ Nhiên.

-----------​

Bước chân xuống cầu thang máy bay, trong lòng Quỳnh Tương không khỏi cảm thán, vậy mà mới đây cô đã rời xa Đế Đô được ba năm rồi. Lâm Chi Chi vì thường xuyên quay về nước để theo đoàn làm phim nên cô cũng cảm thấy bình thường, không có tâm trạng như con gái.

"Con đến chỗ bác Vương trước rồi gặp lại mẹ sau nhé!" Lần này hai mẹ con Quỳnh Tương trở về nước để làm thủ tục xin nhập quốc tịch Mỹ.

"Ừ, lúc nào xong thì gọi điện cho mẹ." Lâm Chi Chi cũng không phản đối con gái.

Vừa bước ra ngoài sảnh, Quỳnh Tương đã thấy hai mẹ con Từ Mạnh Khải đang đứng sẵn ở đấy đợi họ rồi.

"Chúc mừng em đã trở về." Từ Mạnh Khả trên tay cầm bó hoa tiến lại phía Quỳnh Tương, khi vừa vòng tay định ôm lấy cô, thì Quỳnh Tương như vô tình né tránh thoát ra, rồi cô bước lại phía bà Vương: "Cháu chào bác, bác khỏe không?"

Mặc dù Quỳnh Tương vẫn ưu tiên chào hỏi bà trước, mặc dù ánh mắt Quỳnh Tương vẫn ánh lên niềm vui khi nhìn thấy bà, nhưng sao trong lòng bà Vương lại thấy như có gì đấy hơi có vẻ xa lạ, mất mát, không còn giống như ngày trước lúc còn ở bên Mỹ, mỗi lần Quỳnh Tương đến thăm bà.

----------​

Lúc này trong phòng riêng, Lục Đình Kiêu đang ôm Ninh Tịch trong lòng, không khó để nhận ra vẻ thỏa mãn sau khi đã ăn no trên khuôn mặt Lục Đình Kiêu. "Em vẫn quyết định rút lui khỏi Tắc Linh sao?"

"Đành chịu thôi, chứ ba tháng nay có hoạt động được gì đâu." Ninh Tịch khẽ thở dài. Chiều nay cô cũng vừa họp trực tuyến với mấy người Kiều Vy Lan. Tắc Linh đã gần như không còn cơ hội trở mình được nữa.

Đối với Ninh Tịch mà nói, ngày xưa cô thành lập Tắc Linh cũng chỉ là vô tình, chứ cũng không phải là mơ ước chính của cô, ngày đấy mơ ước của cô là được đóng phim, được đứng trên đỉnh vinh quang, rồi sau đấy cô sẽ lùi về phía sau để hỗ trợ cho chồng con. Giữ lại Tắc Linh cũng chỉ là do cô cũng không nỡ gạt bỏ tâm huyết của những người đã đi theo cô, nên mới kéo dài cho đến ngày hôm nay.

"Em quyết định rồi, Tắc Linh sẽ giao lại cho Cung Thượng Trạch với Kiều Vy Lan." Mặc dù trong buổi họp trực tuyến chiều hôm nay, cả hai người họ đều kịch liệt phản đối với quyết định này của cô.

"Vậy cũng được." Lục Đình Kiêu mỉm cười, rồi lại đè Ninh Tịch ra hôn tiếp. Mấy năm nay, vì lo phát triển Lục thị bên này, mà hai vợ chồng họ cũng ít còn thời gian dành cho nhau như hồi còn trong nước.

Đúng lúc này, thì Ninh Tịch có điện thoại của Trang Khả Nhi gọi đến, Trang Khả Nhi báo tin, cụ Trang ông ngoại cô vừa qua đời sau một cơn đột quỵ. Ninh Tịch nghe xong điện thoại, cô báo lại với Lục Đình Kiêu, hai vợ chồng chỉ kịp thông báo cho Kình Vũ rồi tất cả cùng nhau thu xếp để về nước dự đám tang của cụ Trang.

Lục phu nhân khi nghe tin cũng đòi về theo, dù sao Trang gia cũng là thông gia với họ, nhưng Lục Đình Kiêu không đồng ý, hai ông bà giờ cũng không còn khỏe để mà đi lại nhiều, nhưng cái chính lần này hai vợ chồng Lục Đình Kiêu về nước, ngoài lo chuyện đám tang của Trang lão gia ra, cả hai còn phải ở lại trong nước một thời gian để giải quyết nhiều chuyện của công ty nữa.

----------​

"Chị Ninh, hai vợ chồng Ninh Tịch đang chuẩn bị về Trung Quốc để lo đám tang của ông cụ Trang, hình như lần này Ninh Tịch sẽ buông tay với Tắc Linh." Khả Ninh tranh thủ gọi điện báo tin cho Ninh Tuyết Lạc.

"Ừm, chị sẽ thu xếp, em cứ ở lại bên đấy thêm một thời gian nữa đi." Ninh Tuyết Lạc vui mừng trước thông tin mà Khả Ninh vừa báo, cô đã gom được khá nhiều cổ phần của Tắc Linh nhưng vẫn chưa đủ, phần lớn cổ phần vẫn nằm trong tay Ninh Tịch, mà Ninh Tịch thì lại chạy sang Mỹ, nên cô có sốt ruột cũng đành chịu. Nhưng bây giờ thì kế hoạch đang có vẻ sắp thành công, bảo cô không vui sao được.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 186: Ninh Tuyết Lạc quyết định thu mua Tắc Linh

[HIDE-THANKS]
Quan Trí Thần một tay đưa ly rượu lên miệng, tay còn lại quay sang quờ quạng lên đùi một cô gái cũng còn khá trẻ đang ngồi bên cạnh. Nếu Ninh Tịch ở đây, hẳn sẽ nhận ra cô gái này, cô ta tên Hàm Uyên, là một trong ba thư ký của Ninh Tịch.

"Cô chắc chắn Ninh Tịch sẽ rút khỏi Tắc Linh chứ?" Ninh Tuyết Lạc hỏi lại Hàm Uyên một lần nữa.

"Em chắc chắn mà." Hàm Uyên khẳng định lại một lần nữa.

"Cô theo dõi tiếp cho tôi số cổ phần còn lại của Ninh Tịch sẽ bán lại cho ai nhé!" Người của Ninh Tuyết Lạc hiện cũng đã nắm được hơn 30% cổ phần trong Tắc Linh, nhưng như thế vẫn chưa đủ để thao túng. Hiện Ninh Tịch vẫn đang còn nắm hơn 50% số cổ phần còn lại.

"Chuyện này hơi khó, nhưng em sẽ cố hết sức giúp chị." Hàm Uyên làm ra vẻ mặt suy nghĩ, có điều với chuyện này thì Hàm Uyên làm gì mà không nắm được, bởi trong cuộc họp trực tuyến mấy ngày trước, Ninh Tịch cũng đã mở lời với Kiều Vy Lan và Cung Thượng Trạch, chỉ có điều hai người kia hình như vẫn chưa đồng ý.

Ninh Tuyết Lạc cũng biết hai vợ chồng Ninh Tịch hiện cũng đang ở trong nước để lo đám tang ông cụ Trang. Thông qua Khả Ninh, cô cũng biết lần này Ninh Tịch về nước sẽ sang nhượng lại Tắc Linh, nên cô phải gấp gáp ra tay, Tắc Linh tuy bây giờ không còn là Tắc Linh lúc trước, nó gần như đã chết mấy tháng nay, nhưng nếu lấy được nó, cô tự tin mình sẽ có cách cho nó hồi sinh trở lại.

"Em điều tra gấp giúp chị, sau này thu mua lại Tắc Linh, 3% cổ phần Tắc Linh sẽ là của em." Ninh Tuyết Lạc nhanh chóng đưa ra quyết định, cô cũng không còn nhiều thời gian nữa.

----------​

"Có người đang nhắm vào Lục thị đúng không?" Trang Liêu Nguyên hỏi Lục Đình Kiêu.

"Cháu vẫn đang điều tra nhưng chưa ra." Lục Đình Kiêu nghĩ chuyện này cũng khó mà giấu được ông ấy. Chỉ có điều anh cũng không muốn lặp lại một lần nữa sự việc xảy ra như lần trước.

"Tôi cũng đã âm thầm giúp cậu điều tra nhưng đúng là hơi khó, Ninh Tuyết Lạc không đủ tư cách để khuấy động được như vậy đâu." Trang Liêu Nguyên làm mọi việc vì liên quan đến cháu gái ông - Ninh Tịch. Ngày xưa nếu không có Ninh Tịch, con trai ông chắc bây giờ cũng là người bỏ đi.

"Tốt nhất cậu mợ đừng nhúng tay vào, để cháu tự điều tra được rồi." Lục Đình Kiêu dứt khoát. Anh cũng có được một ít manh mối về người đang chống lưng cho Ninh Tuyết Lạc, chẳng qua thân phận ông ta được che giấu quá kỹ, nhưng cái gây khó khăn nhất cho Lục Đình Kiêu là sau lưng ông ta còn có Kỷ Thâm.

Từ sau ngày Mạc Kiều Lâm trở về Anh quốc, Lục Đình Kiêu cũng cho rút hết người đang đeo bám Kỷ Thâm, bởi đúng như Mạc Kiều Lâm đã nói, không cách nào có thể điều tra được anh ta.

----------​

"Cô không định lấy chồng à?" Kỷ Thâm nheo mắt hỏi Lý Nhâm. Tuy đến Đường gia nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Kỷ Thâm gặp trực tiếp Lý Nhâm, mấy lần trước anh đến, cô ta đều tự động tránh mặt để anh và Ninh Tuyết Lạc trao đổi.

"Anh quan tâm đến chuyện này làm gì?" Lý Nhâm vừa mang cafe vào phòng cho Kỷ Thâm thì nghe anh ta hỏi cô câu này. Cô cũng biết đây là người thay mặt cho lão gia ở trong nước. Nghe Ninh Tuyết Lạc nói, anh ta rất giỏi về vi tính, cô cũng chỉ biết vậy thôi.

"Tôi đã cài đặt xong toàn bộ hệ thống bảo mật ở đây, có điều đừng lạm dụng quá." Kỷ Thâm lần này đến đây khi chắc chắn Ninh Tuyết Lạc không có ở Đường gia.

Anh chỉ ngạc nhiên về cô gái trước mặt, những người bên cạnh Ninh Tuyết Lạc anh đều có điều tra qua, cô gái này tính ra cũng là người đàng hoàng, cái án tù hai năm của cô ta cũng chỉ là bị oan, chẳng qua không có ai giúp cô ta minh oan mà thôi. Cô ta bám lấy Ninh Tuyết Lạc như bám lấy cái phao duy nhất khi đang sắp sửa chết đuối, nhưng ít nhất, cô ta cũng còn có lương tâm khi dám qua mặt Ninh Tuyết Lạc can thiệp vào chuyện hai mẹ con Tưởng Cố Hương.

Đường Nặc bị Ninh Tuyết Lạc cấu kết với tên cục trưởng cục hải quan Giang Bắc bắt về Đường gia, Kỷ Thâm chỉ biết khi chuyện đã rồi, nhưng ngày mà Ninh Tuyết Lạc sai Lý Nhâm đi đón hai mẹ con Tưởng Cố Hương, anh vô tình lại biết, cho dù hôm đó Lý Nhâm không động lòng mà thả hai mẹ con họ, anh cũng đã dự định sẽ ra tay can thiệp.

Ninh Tuyết Lạc với cả Lý Nhâm cũng khó mà biết được, trên chiếc xe Lý Nhâm lái đi hôm ấy, có một thiết bị theo dõi đặc biệt đã được anh bí mật để lại trên xe, trong một lần đi cùng với Ninh Tuyết Lạc. Nên toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện giữa Lý Nhâm với Tưởng Cố Hương bên ngoài garage, đều được anh nghe lại thông qua một hệ thống nghe lén bám trên người Lý Nhâm. Chỉ có điều anh không nghĩ đến là hai mẹ con họ vẫn bị Ninh Tuyết Lạc bắt trở lại, chính vì thế anh mới phải quyết định ra mặt cảnh cáo Ninh Tuyết Lạc để thả tự do cho hai mẹ con bọn họ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 187: Từ Huy nhận con nuôi

[HIDE-THANKS]
"Không biết" là câu cửa miệng của hầu hết những người dân ở gần đấy, khi trả lời câu hỏi của đám người Tuệ Nhiên. Những người được hỏi, ai cũng đều biết về Lâm Chấn Tiêu, nhưng câu chuyện xung quanh Lâm Chấn Tiêu đến nay thì hầu như không còn ai biết nữa. Họ chỉ biết Lâm Chấn Tiêu sống một mình không vợ con, và là một bác sỹ chuyên về thần kinh nổi tiếng khắp vùng này mà thôi.

Từ ngày Tây Tạng mở cửa với thế giới bên ngoài, đa số người dân ở đây trước kia, đều đã rời khỏi nơi đây để di chuyển về gần các thị trấn sinh sống. Người được coi là ở khu vực này lâu nhất cũng chỉ mới được khoảng hơn mười năm nay.

Khi đám người Tuệ Nhiên tìm đến cục cảnh sát khu vực, họ lại càng thất vọng. Theo như lời viên cục trưởng, đa số người dân ở những nơi xa xôi, hẻo lánh đó, hầu như họ chẳng quan tâm đến vấn đề khai báo hay đăng ký hộ khẩu. Với lại, trước đây bên cảnh sát họ quản lý cũng khá hời hợt, nếu là dữ liệu khoảng mười năm đổ lại đây, may ra còn có thể tra được, chứ như trường hợp Tuệ Nhiên, gần hai mươi năm rồi, điều này gần như không thể.

Cả đám không ai biết đến, Đường Dạ giờ cũng đã nắm rõ được lai lịch của Tuệ Nhiên, có điều đánh chết anh cũng không dám nói. Chẳng là hôm qua anh đã gọi điện về báo cho Vân Thâm hay tình hình, tưởng đâu Vân Thâm sẽ khen anh thông minh, ai ngờ anh ta lại nổi giận chửi anh một trận te tua. Sau đấy Vân Thâm mới nói cho anh biết, Lâm Chấn Tiêu chính là ông ngoại của Tuệ Nhiên, nhưng dặn anh cứ để Tuệ Nhiên tự mình tìm hiểu, còn lại Đường Dạ không được phép tiết lộ thêm bất cứ gì cho cô ấy biết.

----------​

Nhưng chính Đường Dạ cũng không biết, ngay sau khi nhận được điện thoại của Đường Dạ, Vân Thâm đã ngay lập tức gọi điện cho Kim Thường Long.

"Trước sau gì cô ấy cũng biết về chuyện đã xảy ra, anh định như thế nào?" Vân Thâm hỏi Kim Thường Long qua điện thoại.

"Nếu để cô ấy biết rõ sự thực, theo anh cô ấy sẽ có hành động gì?" Kim Thường Long hỏi ngược lại Vân Thâm.

"Tôi cũng không biết, nhưng theo tôi nên để Tuệ Nhiên được biết tất cả mọi việc, tôi tin cô ấy sẽ vượt qua." Vân Thâm quả thật cũng không đành lòng để Tuệ Nhiên mò mẫm đi tìm kiếm như hiện nay.

Hai người quyết định sẽ gặp nhau ở Tây Tạng trong thời gian sớm nhất. Để cho Tuệ Nhiên một câu trả lời về thân thế của cô ấy.

----------​

Tuy mang tiếng học với nhau hai năm trung học, rồi sau này trở thành bạn trai của Từ Mạnh Khải, nhưng đây là lần đầu tiên Quỳnh Tương bước chân vào cửa Từ gia ở khu đại viện quân khu Đế Đô.

Hôm nay Từ Huy cũng ở nhà, khi bà Vương thông báo "con dâu" nay về nước và ăn cơm với gia đình. Với Quỳnh Tương, thì Từ Huy cũng đã gặp qua vài lần khi Từ Mạnh Khải còn nằm điều trị ở quân y viện Thiên Tân. Ông không như bà Vương, mặc dù cũng có chút cảm tình với Quỳnh Tương, nhưng không bao giờ ông để lộ ra thái độ của mình. Ông đã sai cấp dưới điều tra về Quỳnh Tương và biết rõ mọi chuyện về cô ấy ngay ngày đầu tiên nghe đến cái tên Quỳnh Tương, cô gái làm con ông phải bị tai nạn gần chết.

Trong bữa cơm, mặc dù vẫn là các món ăn mà ngày xưa Quỳnh Tương thích ăn nhất, nhưng hôm nay sao đối với cô, nó không còn hấp dẫn nữa, không khí càng lúc càng trở nên gượng gạo. Tiếng nói chuyện cũng dần trở nên thưa thớt và cuối cùng hoàn toàn rơi vào im lặng.

"Ra trường cháu định về nước làm việc hay ở lại luôn bên kia?" Từ Huy hỏi Quỳnh Tương.

"Cháu ở lại bên kia phụ ba mẹ cháu quản lý công ty của gia đình, lần này về đây để làm giấy tờ xin chuyển quốc tịch ạ." Quỳnh Tương vừa trả lời, vừa len lén đưa mắt nhìn về phía Từ Mạnh Khải.

Sau cùng, thì bà Vương cũng đã hiểu được nguyên nhân tại sao gần đây giữa hai đứa lại có vẻ như xa cách. Đây đúng là vấn đề nan giải. Về tình hay lý thì Quỳnh Tương cũng phải ở lại bên Mỹ với gia đình, không thể nào vì Mạnh Khải con bà mà vứt bỏ mọi thứ để về trong nước. Còn Mạnh Khải cũng không thể phát triển được nếu như cố chấp vẫn ở bên đấy. Trước đây bà cứ nghĩ, Quỳnh Tương sau này ra trường sẽ lại về nước làm việc, nhưng bây giờ nghĩ lại bà mới thấy nó quả thật không hợp lý chút nào.

Nhưng sau đấy, mọi người lại càng bất ngờ hơn, khi Từ Huy mở lời đề nghị: "Hai bác muốn nhận cháu làm con nuôi của Từ gia, cháu có đồng ý không?" Từ Huy nhìn Quỳnh Tương nói bằng giọng rất nghiêm túc.

Từ Huy cũng đã nhận thấy không khí gượng gạo này từ lúc Quỳnh Tương bước vào nhà, mặc dù trước đấy bà Vương vẫn khẳng định, hai đứa nó đang yêu nhau lắm, nhưng với linh tính của một người từng trải, không khó để ông có thể đoán ra tình cảnh hiện nay.

Không chỉ Quỳnh Tương, mà cả bà Vương và Từ Mạnh Khải đều hoàn toàn bất ngờ với lời đề nghị này của Từ Huy, trước đấy mỗi khi hai người nói chuyện về Quỳnh Tương, ông luôn là người ngoài cuộc, nên họ không thể nào ngờ đến, đùng một cái ông lại đưa ra cái chủ ý như vậy. Cả hai cũng đều hồi hộp đợi câu trả lời của Quỳnh Tương.

Quỳnh Tương sửng sốt, cô còn tưởng mình nghe nhầm, đúng là dạo này chuyện tình cảm giữa cô và Từ Mạnh Khải có chút trục trặc, cũng đều là bắt nguồn từ sự không thống nhất về nơi ở sau khi ra trường. Nhưng cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hai người sẽ chia tay.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 188: Kỷ Thâm lôi kéo Lý Nhâm

[HIDE-THANKS]
Lý Nhâm thầm đánh giá lại người đàn ông đang ngồi trước mặt, theo như Ninh Tuyết Lạc nói, đây là người đàn ông cực kỳ nguy hiểm, nhưng cô thấy anh ta dường như cũng không hẳn như vậy. Nhất là khi anh ta nói cho cô biết, chính anh ta đã tạo áp lực để Ninh Tuyết Lạc phải thả hai mẹ con Tưởng Cố Hương.

"Anh không sợ sau lưng anh, tôi nói lại với chị Ninh chuyện này sao?" Lý Nhâm dò hỏi.

"Nếu sợ tôi đã không đặt vấn đề này với cô." Kỷ Thâm mỉm cười. Anh tin Lý Nhâm sẽ có sự quyết đoán của mình. Cô ấy không phải là kẻ ngốc, càng không phải dạng người như Khả Ninh.

"Tôi không hứa sẽ giúp anh, nhưng tôi hứa sẽ không nói lại chuyện này cho chị Ninh biết." Lý Nhâm trả lời nước đôi.

Lý Nhâm không phải là không tin tưởng Kỷ Thâm, linh tính mách bảo cho cô biết, người đàn ông này có đủ khả năng để lôi cô ra khỏi vũng bùn như hiện nay. Chứ nếu anh ta muốn hại cô, anh ta đã báo cho Ninh Tuyết Lạc biết việc cô thả hai mẹ con Tưởng Cố Hương từ lâu rồi, vì lúc nãy anh ta đã cho nghe lại đoạn đối thoại giữa cô và Tưởng Cố Hương bên ngoài garage hôm nọ.

Nhưng cô cũng biết khả năng của Ninh Tuyết Lạc, đó là khả năng của một con dã thú săn mồi, có thể đánh hơi được sự nguy hiểm, và sẽ bằng mọi cách ra tay một cách tàn khốc để loại bỏ sự nguy hiểm đó.

Kỷ Thâm tuy nắm được nhiều chuyện của Ninh Tuyết Lạc, nhưng cũng không phải là tất cả. Rất nhiều chuyện cô ta làm sau lưng anh, mà anh không thể nào tra ra được. Nhưng anh biết chắc chắn, Lý Nhâm sẽ biết được những gì anh cần.

Thông qua nguồn tin riêng, anh biết ông ta đã về nước và hiện cũng đang ở đâu đây xung quanh Đế Đô, thế nhưng đến bây giờ ông ta vẫn chưa một lần liên lạc với anh. Kỷ Thâm tự tin mình có thể đối phó với tất cả loại người, trừ ông ta ra, ông ta chính là người mà Ninh Tuyết Lạc gọi là "lão gia".

"Cô không cần phải trả lời gấp, cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ những gì tôi nói." Kỷ Thâm cũng đã lường trước phản ứng của Lý Nhâm. Cô ta lúc này không thể ngay lập tức đưa ra quyết định được.

Kỷ Thâm lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay nữ: "Cô cũng đeo đồng hồ, cô hãy dùng loại này đi." Kỷ Thâm đặt chiếc đồng hồ trên bàn. Nó giống với chiếc đồng hồ đang đeo trên cổ tay Lý Nhâm như đúc.

"Nút bấm này thay vì bấm một lần để chỉnh giờ, khi gặp phiền phức hoặc cần liên lạc với tôi, cô chỉ cần bấm vào đấy hai lần liên tiếp, tôi sẽ biết được cô đang ở đâu, đồng thời cũng sẽ biết cô đang gặp chuyện gì." Kỷ Thâm đưa ngón tay chỉ vào một trong hai nút bấm trên mặt bên đồng hồ giải thích.

Lý Nhâm ngần ngừ nhưng rồi cô cũng tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra để thay bằng chiếc đồng hồ Kỷ Thâm đang để trên bàn. Chiếc đồng hồ cô đang đeo là của Ninh Tuyết Lạc mua tặng cô trong một lần hai người đi dạo trong siêu thị, khi thấy cô đứng ngắm mấy chiếc đồng hồ trưng bày trong tủ kính, Ninh Tuyết Lạc nói cô nếu thích cứ lựa một chiếc, Ninh Tuyết Lạc tặng cô.

"Vậy là anh đã chuẩn bị từ trước?" Lý Nhâm hỏi trong khi đưa lại cho Kỷ Thâm chiếc đồng hồ của mình.

"Ừ, từ lần biết cô có ý định cứu hai mẹ con chị Tưởng." Kỷ Thâm thoải mái thú nhận.

----------​

Một loạt tiếng chào hỏi vang lên khi Ninh Tịch bước chân vào phòng làm việc của cô.

Hôm nay, Ninh Tịch triệu tập một cuộc họp nhỏ với một số thành viên ban lãnh đạo Tắc Linh.

Huệ Minh, một trong ba thư ký của Ninh Tịch đứng lên báo cáo vắn tắt tình hình mấy tháng gần đây của Tắc Linh cho mọi người cùng nghe. Toàn là những tin tức làm người ta chán nản.

Sau vài ý kiến đóng góp của ban lãnh đạo tổng bộ, Ninh Tịch quyết định tạm dừng cuộc họp:

"Cuộc họp tạm kết thúc tại đây, sang tuần sau tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị để thông báo một số việc đột xuất."

Sau khi mấy người Kiều Vy Lan đã rời đi, Ninh Tịch mới quay sang Hàm Uyên, một trong ba thư ký còn lại trong phòng.

"Hàm Uyên, số liệu tài chính hiện tại của toàn bộ Tắc Linh em đã thống kê xong chưa?"

"Dạ, em làm xong rồi." Hàm Uyên nhanh chóng chuyển cho Ninh Tịch xấp tài liệu cô vừa in ra.

Ninh Tịch cầm xấp tài liệu Hàm Uyên đưa, cô lật giở từng trang xem qua.

"Vẫn còn thiếu mấy báo cáo của các chi nhánh cũ, em ở lại tăng ca làm xong cho chị nhé." Ninh Tịch đặt xấp tài liệu xuống bàn rồi nói với Hàm Uyên.

Xong cô thông báo cho hai thư ký còn lại có thể ra về trước, chỉ cần Hàm Uyên ở lại tăng ca được rồi. Ninh Tịch mở laptop ra làm việc, được khoảng mười lăm phút thì có điện thoại gọi đến. Sau khi nghe xong điện thoại, Ninh Tịch quay sang dặn Hàm Uyên:

"Chị có việc gấp phải đi, khoảng hai ba tiếng sau quay lại, em ở lại kiểm tra giúp chị nhé."

"Dạ." Hàm Uyên vui vẻ trả lời.

Ninh Tịch chắc vội ra ngoài có việc, laptop cô cũng không kịp đóng lại, mà để luôn trên bàn làm việc rồi rời đi. Đợi khi cánh cửa sau lưng Ninh Tịch khép lại được khoảng mấy phút, Hàm Uyên tranh thủ vòng qua phía bàn làm việc của Ninh Tịch, đập vào ngay mắt cô là số liệu mà Ninh Tuyết Lạc đang cần, được thống kê một cách đầy đủ đang hiện ra trên màn hình laptop. Cô lấy điện thoại ra chụp vội màn hình trước mặt rồi nhanh chóng trở lại bàn làm việc của mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 201 Tìm chủ đề
Chương 189: Tuệ Nhiên biết được sự thật

[HIDE-THANKS]
Tuệ Nhiên im lặng lắng nghe Vân Thâm kể lại mọi chuyện xung quanh cuộc đời của Lâm Chấn Tiêu, trong đó bao gồm cả chuyện của mẹ và bà ngoại cô. Trái ngược với suy đoán của Vân Thâm trước khi đến đây, Tuệ Nhiên vẫn rất bình tĩnh, trong suốt quá trình Vân Thâm kể lại câu chuyện, cô không một lần lên tiếng cắt ngang, nét mặt cũng không tỏ ra hận thù hay bi thương.

"Như vậy, theo như anh kể thì toàn bộ những người tham gia vào việc sát hại mẹ với bà ngoại tôi đều đã chết?" Tuệ Nhiên trầm tư suy nghĩ một lát rồi hỏi Vân Thâm.

"Đúng vậy, toàn bộ bọn chúng đều đã bị ông ngoại cô cho người tìm đến trả thù." Vân Thâm khẳng định.

"Còn một người, đó là vợ của Kim Thường Minh, bà ta vẫn chưa chết đúng không?" Tuệ Nhiên chợt lạnh giọng hỏi.

Thực ra, Vân Thâm cũng chỉ biết mọi chuyện sau khi Lâm Chấn Tiêu đã qua đời, trong đó có nhiều chuyện phải đến khi gặp Kim Thường Long anh mới rõ.

"Bà ta cũng không biết gì về chuyện mà Kim Thường Minh đã làm với mẹ cô." Vân Thâm chợt dâng lên một cảm giác bất an khi nhìn vào gương mặt không cảm xúc của Tuệ Nhiên. "Cô muốn gặp Kim Thường Long không?"

Kim Thường Long lần này đến đây cùng với Vân Thâm và Carosan, lúc này anh ta đang đợi ở bên ngoài. Trên đường đến đây, Kim Thường Long dự định sẽ cùng với Vân Thâm gặp mặt trực tiếp Tuệ Nhiên, nhưng Vân Thâm sau khi suy nghĩ lại thì thấy tốt nhất là không nên. Để anh gặp riêng Tuệ Nhiên trước xem thái độ cô ấy như thế nào đã. Bởi Tuệ Nhiên không phải như một cô gái bình thường, mà là một sát thủ hàng đầu được huấn luyện các thủ đoạn giết chóc từ bé, nếu Tuệ Nhiên đột ngột ra tay, ngay cả Carosan cũng còn không dám đảm bảo sẽ ngăn cản kịp.

"Chuyện bất ngờ quá, tôi vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này, để một vài ngày nữa tôi trả lời." Tuệ Nhiên từ lúc biết về tình hình của gia đình mình, cô đúng là không biết phải làm như thế nào cho đúng nữa. Giờ thì cô cũng đã hiểu, tại sao hồi nhỏ cô lại không có ba, mà chỉ có mẹ với bà ngoại.

Lúc nãy, Vân Thâm cũng đã kể cho Tuệ Nhiên nghe về Kim Thường Long, cô biết anh ta vẫn coi cô như em gái, nhưng sự thật đúng là trớ trêu. Ba của anh ta lại là kẻ thù gây cho gia đình cô tan cửa nát nhà. Mẹ của anh ta lại là thủ phạm chính gây nên cái chết của mẹ cô và bà ngoại. Nhưng cũng như Vân Thâm đã nói, bà ta trả thù vì ông ngoại cô giết chồng bà ta, nhưng nguyên nhân tại sao thì chính bà ta cũng không biết.

Còn Kim Thường Long thì đúng là cô không có một chút gì oán trách anh ta cả, ngược lại nữa là khác, nếu không phải anh ta là người biết suy nghĩ trước sau, chắc gì ông ngoại cô còn sống để rồi gặp Vân Thâm, bức màn về lai lịch của cô mới được sáng tỏ. Chưa kể, cũng theo như lời Vân Thâm, anh ta vẫn luôn coi cô như em gái, mà đứng từ xa để bảo vệ cô bao lâu nay.

"Vậy anh có biết mộ mẹ tôi với bà ngoại tôi ở đâu không? Tại sao lúc ở đấy tôi không thấy?" Tuệ Nhiên như nhớ ra điều cần hỏi.

"Chỉ sau khi ông ngoại cô mất, tôi mới biết mọi chuyện thông qua cuốn nhật ký đó. Sau khi ông ấy qua đời, tôi và Carosan có hỏi thăm mấy người giúp việc cho ông ngoại cô, nhưng bọn họ cũng không một ai biết." Vân Thâm không dám nói ra suy đoán của mình, lúc bọn người kia quăng xác mẹ với bà ngoại cô ấy xuống khe núi, qua bao lâu chắc gì đã còn nữa, có khi đã bị dã thú ăn thịt hoặc tha đi mất từ lâu, chứ không Lâm Chấn Tiêu đã tìm thấy và lập bia mộ cho họ rồi.

"Cuốn nhật ký đó anh cũng không cần lấy lên đâu, để cho ông ngoại tôi được yên nghỉ." Tuệ Nhiên giờ mới trả lời câu hỏi lúc nãy của Vân Thâm, khi anh hỏi cô có muốn lấy lại cuốn nhật ký của Lâm Chấn Tiêu hay không.

"Vậy lúc nào về, tôi với Carosan đưa cô về bên Ý thăm mộ ông ấy."

"Không cần đâu, anh cho tôi địa chỉ tôi tự đi, còn giờ tôi muốn về lại nhà cũ nghỉ ngơi ở đấy một thời gian, anh với mọi người cứ về lo công việc của mình đi." Tuệ Nhiên đứng dậy. Cô bây giờ chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

Đứng lên rồi, Tuệ Nhiên mới hỏi: "Kim Thường Long anh ta vẫn ở Đài Loan à?"

"Không, anh ta đang ở gần đây. Cô có muốn gặp anh ta không?" Từ đầu đến giờ Vân Thâm vẫn chưa dám nói cho Tuệ Nhiên biết đến sự hiện diện của Kim Thường Long.

"Anh sợ tôi không kìm chế được mà ra tay với anh ta sao?" Tuệ Nhiên nghe Vân Thâm nói vậy cô cũng đoán ra, chỉ có nguyên nhân đó Vân Thâm mới không dám để Kim Thường Long gặp cô.

"Trên đời này, tôi chỉ còn một người thân duy nhất là anh ta, tôi có điên cũng không ra tay với người thân duy nhất còn lại của mình. Huống chi, tôi nể thái độ làm người của anh ấy." Tuệ Nhiên nói thẳng.

"Vậy tôi gọi anh ấy vào đây nhé!" Vân Thâm tin tưởng lời Tuệ Nhiên.

"Không, chưa phải là lúc này, tôi muốn ở một mình mấy ngày, lúc nào tâm trạng tốt trở lại, tôi liên lạc với mọi người sau." Nói xong Tuệ Nhiên quay người bước đi thẳng ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back