Sáng hôm sau, Trần Bá Trung đưa Tôn Nguyên đến công ty để ký hợp đồng. Tôn Nguyên đi dạo quanh công ty thấy công ty rất tốt lại
hiện đại nhưng có một điều mà Tôn Nguyên thắc mắc là sao công ty chỉ có mình Trần Bá Trung, các nhân viên còn lại chẳng thấy một bóng người. Tôn Nguyên lấy làm lạ hỏi thử nhưng Trần Bá Trung nói rằng cho các nhân viên trong công ty nghỉ ngơi một thời gian vì dạo gần này họ làm việc quá mệt.
Thật sự là ngày trước khi công ty đi đến bước đường ngày hôm nay, ông đã cố gắng trấn an mọi người rằng công ty sẽ vực dậy được, họ vì tình nghĩa với Trần Bá Trung cũng chấp nhận ở lại nhưng họ vẫn phải rời đi vì cuộc sống mưu sinh, ông không trách họ chỉ trách mình tại sao lại làm ra chuyện như vậy để hại công ty.
"Này, cậu ngồi xuống uống nước đi rồi tôi lấy hợp đồng cho cậu xem." Trần Bá Trung thấy Tôn Nguyên cứ đứng ngơ một chỗ không chịu động đậy bèn thúc giục.
"Chú à, mấy cái đàn này đều là của công ty chú hết à." Tôn Nguyên chỉ vào mấy cái đàn guitar và piano được bố trí khắp phòng.
Trần Bá Trung nhìn theo hướng tay của Tôn Nguyên, nở nụ cười tự hào nói: "Tất cả đàn đó đều là của Hạo Thiên đấy. Báu vật của nó đấy, không ai được phép chạm vào đâu."
Từ lúc mười tám tuổi khi bắt đầu được đi tham gia các show âm nhạc và các cuộc thi lớn nhỏ, Hạo Thiên đã dùng toàn bộ tiền của mình để mua đàn. Cứ mỗi lần nhận được tiền là y như rằng căn phòng này được thêm vào một cây đàn. Hạo Thiên quý đến nỗi lúc Trần Bá Trung ngỏ lời bán một cây đàn của cậu để lấy tiền cho công ty, ông đã bị cậu không cho phép vào căn phòng này một tháng.
Nghĩ lại ông thấy Hạo Thiên của ông thật tình nghĩa đấy chứ. Đúng là cháu ruột của ông có khác. Trần Bá Trung nhìn sang Tôn Nguyên vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình thì thúc giục lần nữa: "Tôn Nguyên à, cậu mau bỏ cái ánh mắt ngưỡng mộ của cậu xuống đi. Lại đây xem thử hợp đồng này."
Tôn Nguyên đành lưu luyến rời xa những cây đàn đó, chậm rãi bước đến Trần Bá Trung rồi ngồi xuống bên chiếc ghế đối diện: "Được rồi, đưa hợp đồng cho tôi xem nào."
"Đây." Trần Bá Trung đưa hợp đồng sang cho Tôn Nguyên.
Tôn Nguyên đọc cẩn thận hợp đồng, thấy chỗ nào cũng ổn nhưng có một chỗ rất bất thường. Số tiền nhận được của cậu trong một tháng lại bị bỏ trống, thường những công ty khác không phải sẽ bàn kĩ về vấn đề này sao.
"Ờ thì.. chú à.. có phải chỗ này có gì nhầm lẫn không?" Tôn Nguyên chỉ vào chỗ bỏ trống trên hợp đồng
Trần Bá Trung lo sợ nhất là chuyện này, ông đã lừa cậu một lần về chuyện công ty, ông không muốn lừa cậu lần nữa về chuyện hợp đồng. Nói thật với tình hình của công ty hiện nay không thể trả nổi cho cậu một số tiền cao như những người nghệ sĩ khác được.
Trần Bá Trung đưa tay sờ sờ mũi, cố giữ nét mặt điềm tĩnh nói: "Đây là quy định của công ty tôi, cậu có thể đưa ra số tiền mà cậu muốn, chúng tôi đều chấp thuận được."
Nghĩ rồi lại thôi nếu đã lừa cậu một lần thì không còn đường lui nữa rồi, phóng lao thì phải theo lao. Chắc cậu ấy chỉ giận ông chút thôi nhỉ?
Tôn Nguyên có hơi khó xử: "Chuyện này.."
Còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa căn phòng bị đẩy ra, xuất hiện sau cánh cửa là gương mặt khôi ngô của Hạo Thiên đang từ từ tiến vào.
Trần Bá Trung mừng như mở hội, phấn khích tột độ: "Ôi.. Hạo Thiên, cuối cùng cậu cũng về rồi. Hôm qua cậu đi đâu sao không về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe làm tôi lo gần chết. Định báo tin vui cho cậu mà chẳng thấy mặt mũi cậu đâu."
Hạo Thiên liếc nhìn ông chú đang bày ra gương mặt vui sướng của mình rồi lại nhìn Tôn Nguyên ngồi ghế đối diện. Trần Bá Trung đang định nhào tới ôm lấy Hạo Thiên, nhưng cậu né sang một bên đi thẳng tới chỗ Tôn Nguyên. Ngay lúc này đây, Trần Bá Trung rất muốn dạy dỗ tiểu tử Hạo Thiên kia một trận. Dám cho ông ăn bơ.
"Chào anh, tôi là Hạo Thiên người sẽ cùng tham gia ban nhạc với anh. Rất vui được gặp anh." Hạo Thiên chủ động đưa tay chào Tôn Nguyên.
Tôn Nguyên cũng đứng lên, bắt tay với Hạo Thiên: "Thì ra em là Hạo Thiên, có khí chất lắm đấy. Anh là Tôn Nguyên, hai mươi hai tuổi. Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Hạo Thiên không nói gì chỉ gật đầu rồi lại liếc nhìn chú của mình đang ở một góc bày ra gương mặt buồn tủi. Bỗng Hạo Thiên chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Tôn Nguyên: "Anh có biết tình hình của công ty chưa?"
"Tình hình gì? Không phải công ty rất tốt sao?" Tôn Nguyên thắc mắc hỏi lại.
Hạo Thiên đúng là hiểu chú mình quá mà. Ông ta sẽ không nói sự thật về tình hình của công ty ra. Nghe thấy Hạo Thiên hỏi Tôn Nguyên, trái tim nhỏ bé của Trần Bá Trung như muốn nhảy ra ngoài. Toi rồi. Toi rồi. Nói dối lại bị bắt gặp tại trận. Ông vừa định mở cửa chuồn đi thì có tiếng gọi to:
"Trần Bá Trung.. chú quay lại đây nói rõ ràng cho tôi." Hạo Thiên nhìn Trần Bá Trung muốn trốn thoát mà nói to
Lần này thì xong rồi, ông biết phải giải thích làm sao đây. Đúng là không suy nghĩ trước khi nói mà. Hu hu ai cứu được lão già này đây.
Nhân sinh không còn gì để hối tiếc thôi thì liều một phen vậy. Trần Bá Trung ngẩng cao đầu, bước tới Hạo Thiên đang tức giận và Tôn Nguyên đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra. Ông nhìn Hạo Thiên nói: "Chẳng phải cậu kêu tôi tìm người về à, tôi tìm được rồi sao cậu không khen mà quay lại mắng tôi thế. Đạo lý ở đâu chứ?"
"Chú còn muốn tôi khen chú? Tôi kêu chú tìm người về đây giúp công ty chứ đâu nói chú lừa người khác như vậy. Chú nghĩ chú giấu được bao lâu? Một tuần, một tháng, một năm hay cả đời. Một phút chú còn chưa giấu nổi nữa kìa. Bây giờ chú có nói không hay để tôi giúp chú nói." Hạo Thiên đã mất hết kiên nhẫn với chú của mình.
Trần Bá Trung xấu hổ không dám nhìn thẳng Tôn Nguyên, quay đầu sang chỗ khác như bị giáo viên bắt gặp làm chuyện xấu, nhỏ giọng đáp: "Tôi sai rồi. Cậu nói."
Qua lời kể của Hạo Thiên, Tôn Nguyên biết được rằng công ty bị mắc nợ số tiền khủng lên tới hơn ba trăm tỷ đồng. Nguyên nhân vì sao công ty mắc nợ nhiều như thế á? Tất cả là nhờ người đang đứng tự chất vấn lương tâm của mình kia kìa. Trần Bá Trung lúc đó quá hiếu thắng, suy nghĩ nông cạn bị người khác gài bẫy ký một hợp đồng ảo. Thế là cơ nghiệp gầy dựng cả tuổi trẻ của ông bị mất đi trong vòng một nốt nhạc. Nhờ có Hạo Thiên mà ông hiểu ra một đạo lý: Dù buồn đến mấy, tức đến đâu thì cuộc sống này cũng không dừng lại đợi ông nên ông phải đứng dậy bước tiếp. Cố gắng lấy lại những thứ thuộc về mình.
Nghe Hạo Thiên kể xong, Tôn Nguyên chỉ thở một hơi dài rồi rũ mắt nhìn xuống đất. Hạo Thiên thấy cậu ấy không có động tĩnh gì bèn mở lời: "Xin lỗi vì đã lừa anh. Nếu bây giờ anh không còn muốn kí hợp đồng với công ty nữa thì chúng tôi cũng rất sẵn lòng, dù gì thì tôi cũng không muốn anh phải vướng vào những rắc rối của công ty."
Tôn Nguyên ngước đôi mắt của mình lên, khẽ cười một tiếng rồi nói: "Cảm ơn vì đã nói cho tôi sự thật. Nhưng tôi đã chấp nhận ký hợp đồng với công ty thì tôi sẽ không từ bỏ. Với lại phải nhờ có chú đây tôi mới có thể khơi dậy ngọn lửa đam mê trong mình lần nữa. Nên việc đối mặt với những vấn đề của công ty là điều tôi cần làm."
Trần Bá Trung bỏ ngay gương mặt ủ rũ của mình, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Vậy là cậu vẫn còn muốn ở lại công ty à? Ôi chao.. đúng là mắt nhìn của Trần Bá Trung tôi tốt lắm mà."
"Nếu lúc đó mắt của chú cũng nhìn tốt như vậy thì công ty cũng đâu ra nông nỗi này." Hạo Thiên thấy ông chú của mình vui lên liền làm gương mặt kia lại ụ xuống lần nữa.
"Cậu đừng nhắc đến nỗi đau của tôi nữa mà.. tôi biết lỗi rồi." Trần Bá Trung thành thật nhận lỗi.
Hạo Thiên được đà tiến tới: "Nhắc để cho chú nhớ, sau này khỏi phạm sai lầm tương tự nữa. Nếu chú còn làm như vậy một lần nữa thì mười Hạo Thiên cũng không cứu nổi chú."
Tôn Nguyên đứng một bên xem mà nở nụ cười, thật là một gia đình thú vị mà. Hy vọng quyết định lần này của cậu không sai khi chọn tin tưởng Trần Bá Trung và cả Hạo Thiên.
Nắng ngoài sân hôm nay thật đẹp, chiếu vào ô cửa sổ trong căn phòng, khắc họa nên bức tranh ba người đàn ông đang vui vẻ nói cười với nhau. Thật là một khung cảnh tuyệt vời, khép lại một ngày dài mệt mỏi.
* * *
Tôn Nguyên đã biết sự thật nhưng vẫn chọn trở thành mảnh ghép thứ hai của ban nhạc. Thế mảnh ghép cuối cùng đang ở đâu? Các bạn hãy theo dõi chương tiếp theo nha.
- Cảm ơn mọi người nhiều ạ_