Bài viết: 3 

Chương 60: Cầu hôn
Tại xưởng trà Vĩ Thanh quay về mà mặt mày cứ ủ rủ không nói chuyện bất cứ gì. Hạo Văn tức giận trong lòng không biết ban nãy cô đã đi đâu, về rồi cũng không chịu nói cho anh biết. Không kiềm được lòng anh giận dữ hỏi chuyện Vĩ Thanh, vì sợ anh lo lắng và cũng vì anh là chủ của cô nên cô đã cho anh biết là cô đi về trả nợ cho gia đình họ Lý, thuật lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe. Anh điên máu, cáu giận gằng hỏi số tiền cô thiếu nợ, anh tranh cãi với cô về mặt pháp lý nhưng cô lại dùng mặt đạo lý để đáp lại với anh. Tranh lý không lại với cô anh đành bụng nghĩ "Dù làm bất kể điều gì, tôi cũng sẽ giúp đỡ cho cô".
Từ khi biết Vĩ Thanh thì anh đã say đắm cô từ cái nhìn đầu tiên, đến khi anh biết rõ hơn về những gì cô phải trải qua anh càng thương cô nhiều hơn, thương cho thân phận, thương chính con người cô, thương sự nghị lực không nhờ vả ai của cô, thương yêu tâm hồn thơ mộng trong cô, thương lòng yêu người của cô. Nhưng bấy lâu ở gần bên Vĩ Thanh anh vô cùng bất lực, bởi tình anh trao cho cô bao nhiêu đều bị cô phủ phàng từ chối mọi cách. Anh không hiểu lý do tại sao cô cứ phải từ chối tiếp nhận tình cảm, anh mời cô đến dùng cơm trò chuyện chính thức tỏ tình mà chỉ nhận được đáp án như nhau. Dù cô kính phục anh, tôn sùng anh nhưng cô không thể chấp nhận tình cảm của anh, cô thẳng thắn từ chối tình cảm làm anh rất giận nhưng phải kiềm chế đưa cô đi qua vấn đề khác, nhưng trông tâm anh đã quyết "Dù có chết, tôi cũng không buông tha cho cô".
Á Kiêu khi tiếp xúc với Vĩ Thanh cũng rất quý con người của cô, anh nghe Hạo Văn tâm sự về số phận cô làm anh càng yêu quý cô hơn. Anh chính là bạn thân nhất của Hạo Văn thì làm sao không thể không giúp Hạo Văn đến với Vĩ Thanh. Anh cùng Hạo Văn đi về nhà thuyết phục lão bà đồng ý chấp nhận Vĩ Thanh, nhà anh là một gia đình danh tiếng thì lão bà làm sao chịu chấp nhận một kẻ địa vị nghèo nàn, thấp hèn kết hôn với anh, lão bà từ chối thẳng thừng làm cho Hạo Văn rất bất lực.
Dù lão bà không chấp nhận nhưng lòng anh đã quyết thì không ai có thể dịch rời, ngày qua ngày anh dựa vào công việc dùng nhiều chiêu trò tỏ tình với Vĩ Thanh nhưng cô vẫn không để tâm gì, nên anh đã nghi ngờ trong lòng cô đã có người khác nên mới không tiếp nhận anh. Cuối cùng anh quyết định bày tỏ ý nguyện muốn kết hôn làm cho Vĩ Thanh rất bất ngờ, hốt hoảng từ chối anh.
- Không.
- Em hãy giải thích, "không" có nghĩa là gì? – Hạo Văn giận dữ bắt lấy tay cô không cho cô bỏ chạy.
- Không, em không thể lấy anh được, không thể nào? – Vĩ Thanh đẩy tay anh ra mà chạy đi.
- Được, em hãy nói đi, đối thủ của anh là ai? Người đàn ông mà em đang thương mến là ai? – Hạo Văn lòng ghen nổi dậy.
- Đâu có.. đâu có – Vĩ Thanh cuối gầm mặt nhỏ tiếng.
- Như vậy, tại sao em từ chối anh chứ, anh không được tốt như em mong muốn, không xứng đáng với em sao? – Anh bước đến gằng giọng nhíu mày.
- Đâu có, là em không tốt, là em không xứng đáng với anh thôi. Anh không phải là thương yêu em, người anh thương mến chỉ là ảo tưởng mà thôi – Vĩ Thanh lúng túng ngấng lệ.
- Em nói bậy, anh đã nói với em rồi mà quá sức khiêm nhường thì là giả dối, anh ghét em quá khiêm nhường như vậy – Hạo Văn cáu gắt.
- Tha cho em đi, anh hãy tha cho em đi – Vĩ Thanh bỏ chạy.
Vĩ Thanh đã làm cho Hạo văn như muốn điên lên, anh muốn cưới cô nhưng cô lại không muốn mà cứ quay mặt khóc làm anh không biết phải làm sao đành chở cô về. Sóng này chưa hết thì sóng khác đã đến, thời hạn trả nợ ngày càng ngắn dần, Vĩ Thanh không còn con đường nào khác mà quay trở lại làm vũ nữ phòng trà, sáng thì đi làm thư ký chỉ có như vậy cô mới hoàn thành khoản nợ đúng kỳ hạn. Còn về Hạo Văn bực tức đi tâm sự với Á Kiêu chuyện anh cầu hôn Vĩ Thanh, khuôn mặt như bị xịt keo của Á Kiêu điềm tĩnh nhìn Hạo Văn.
- Rồi sao, cổ trả lời thế nào?
- Không có gì hết, bị cổ từ chối, chỉ như vậy thôi.
- Như vậy, thì cổ không có thương anh à.. nè.. Hạo Văn một người con gái xinh đẹp hiền dịu như cổ thì rất có nhiều đàn ông theo cổ.. ế.. Hạo Văn, nếu cổ chưa đồng ý với anh thì tôi có thể đi theo rồi, bắt đầu từ nay tôi phải cạnh tranh công bằng với anh đó nha – Á Kiêu tươi cười khiêu khích Hạo Văn.
- Nè.. anh ra đây nghe tôi tâm sự mà anh lại nói vậy với tôi à – Hạo Văn hất mặt nhìn anh.
- Không phải, như câu tôi đã nói anh đừng quá hấp tấp như vậy, giống như cái đêm hôm đó anh với má anh như muốn chiến tranh với nhau vậy. Tôi khuyên anh đừng gây chiến với má của anh, tập trung mà cưa đỗ Vĩ Thanh đi – Á Kiêu vừa đi vừa nói.
- Tôi nghĩ tôi không đủ điều kiện, chắc Vĩ Thanh là một người đồi hỏi rất là cao, nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc, tôi sẽ tiếp tục cầu hôn, một trăm lần một ngàn lần cũng chẳng sao, tôi sẽ bắt cổ phải gật đầu – Hạo Văn tức giận hằn học.
- Bớt nóng giận đi mà Hạo Văn nè, anh có hỏi cổ xem có cái gì ngăn cách giữa hai người không?
- Có, tôi có hỏi nhưng cổ không có trả lời.. hazz.. anh đừng xem cổ là một người yếu đuối, cổ rất là mạnh mẽ đó nha. Tôi cho anh hay, dù anh có bóp nát cổ thành bột, đốt thành tro nhưng cũng không làm được gì đâu – Hạo Văn diễn tả bằng tay nhíu mày nhìn anh.
- Khó như vậy à, Hạo Văn tôi nghĩ vấn đề của anh không hề đơn giản, tôi cứ nghĩ má của anh gật đầu thì được, nhưng không ngờ vấn đề này càng khó khăn hơn rồi. Hạo Văn anh có từng nghĩ rằng làm cho má anh chấp nhận hay không?
- Hazz.. nếu như Vĩ Thanh gật đầu thì tôi bất chấp hậu quả, tôi sẽ đám cưới với cổ trước rồi hãy nói chuyện sau – Hạo Văn nhíu mày hằn học quyết đoán.
- Trời ơi, anh điên rồi à, tôi không ngờ anh nghĩ ra cái cách này đó.. nè.. tôi khuyên anh bỏ đi cho xong, khỏi phải giải thích với má của anh khỏi phải theo đuổi cổ. Mục tiêu này, cứ giao lại cho tôi đi được không? – Á Kiêu cười khiêu khích.
Câu nói đùa của Á Kiêu làm cho Hạo Văn tức giận không nói gì mà bật tức bỏ đi. Mặc dù là biết Á Kiêu đùa nhưng Hạo Văn vẫn luôn ghen một cách thầm lặng.
Từ khi biết Vĩ Thanh thì anh đã say đắm cô từ cái nhìn đầu tiên, đến khi anh biết rõ hơn về những gì cô phải trải qua anh càng thương cô nhiều hơn, thương cho thân phận, thương chính con người cô, thương sự nghị lực không nhờ vả ai của cô, thương yêu tâm hồn thơ mộng trong cô, thương lòng yêu người của cô. Nhưng bấy lâu ở gần bên Vĩ Thanh anh vô cùng bất lực, bởi tình anh trao cho cô bao nhiêu đều bị cô phủ phàng từ chối mọi cách. Anh không hiểu lý do tại sao cô cứ phải từ chối tiếp nhận tình cảm, anh mời cô đến dùng cơm trò chuyện chính thức tỏ tình mà chỉ nhận được đáp án như nhau. Dù cô kính phục anh, tôn sùng anh nhưng cô không thể chấp nhận tình cảm của anh, cô thẳng thắn từ chối tình cảm làm anh rất giận nhưng phải kiềm chế đưa cô đi qua vấn đề khác, nhưng trông tâm anh đã quyết "Dù có chết, tôi cũng không buông tha cho cô".
Á Kiêu khi tiếp xúc với Vĩ Thanh cũng rất quý con người của cô, anh nghe Hạo Văn tâm sự về số phận cô làm anh càng yêu quý cô hơn. Anh chính là bạn thân nhất của Hạo Văn thì làm sao không thể không giúp Hạo Văn đến với Vĩ Thanh. Anh cùng Hạo Văn đi về nhà thuyết phục lão bà đồng ý chấp nhận Vĩ Thanh, nhà anh là một gia đình danh tiếng thì lão bà làm sao chịu chấp nhận một kẻ địa vị nghèo nàn, thấp hèn kết hôn với anh, lão bà từ chối thẳng thừng làm cho Hạo Văn rất bất lực.
Dù lão bà không chấp nhận nhưng lòng anh đã quyết thì không ai có thể dịch rời, ngày qua ngày anh dựa vào công việc dùng nhiều chiêu trò tỏ tình với Vĩ Thanh nhưng cô vẫn không để tâm gì, nên anh đã nghi ngờ trong lòng cô đã có người khác nên mới không tiếp nhận anh. Cuối cùng anh quyết định bày tỏ ý nguyện muốn kết hôn làm cho Vĩ Thanh rất bất ngờ, hốt hoảng từ chối anh.
- Không.
- Em hãy giải thích, "không" có nghĩa là gì? – Hạo Văn giận dữ bắt lấy tay cô không cho cô bỏ chạy.
- Không, em không thể lấy anh được, không thể nào? – Vĩ Thanh đẩy tay anh ra mà chạy đi.
- Được, em hãy nói đi, đối thủ của anh là ai? Người đàn ông mà em đang thương mến là ai? – Hạo Văn lòng ghen nổi dậy.
- Đâu có.. đâu có – Vĩ Thanh cuối gầm mặt nhỏ tiếng.
- Như vậy, tại sao em từ chối anh chứ, anh không được tốt như em mong muốn, không xứng đáng với em sao? – Anh bước đến gằng giọng nhíu mày.
- Đâu có, là em không tốt, là em không xứng đáng với anh thôi. Anh không phải là thương yêu em, người anh thương mến chỉ là ảo tưởng mà thôi – Vĩ Thanh lúng túng ngấng lệ.
- Em nói bậy, anh đã nói với em rồi mà quá sức khiêm nhường thì là giả dối, anh ghét em quá khiêm nhường như vậy – Hạo Văn cáu gắt.
- Tha cho em đi, anh hãy tha cho em đi – Vĩ Thanh bỏ chạy.
Vĩ Thanh đã làm cho Hạo văn như muốn điên lên, anh muốn cưới cô nhưng cô lại không muốn mà cứ quay mặt khóc làm anh không biết phải làm sao đành chở cô về. Sóng này chưa hết thì sóng khác đã đến, thời hạn trả nợ ngày càng ngắn dần, Vĩ Thanh không còn con đường nào khác mà quay trở lại làm vũ nữ phòng trà, sáng thì đi làm thư ký chỉ có như vậy cô mới hoàn thành khoản nợ đúng kỳ hạn. Còn về Hạo Văn bực tức đi tâm sự với Á Kiêu chuyện anh cầu hôn Vĩ Thanh, khuôn mặt như bị xịt keo của Á Kiêu điềm tĩnh nhìn Hạo Văn.
- Rồi sao, cổ trả lời thế nào?
- Không có gì hết, bị cổ từ chối, chỉ như vậy thôi.
- Như vậy, thì cổ không có thương anh à.. nè.. Hạo Văn một người con gái xinh đẹp hiền dịu như cổ thì rất có nhiều đàn ông theo cổ.. ế.. Hạo Văn, nếu cổ chưa đồng ý với anh thì tôi có thể đi theo rồi, bắt đầu từ nay tôi phải cạnh tranh công bằng với anh đó nha – Á Kiêu tươi cười khiêu khích Hạo Văn.
- Nè.. anh ra đây nghe tôi tâm sự mà anh lại nói vậy với tôi à – Hạo Văn hất mặt nhìn anh.
- Không phải, như câu tôi đã nói anh đừng quá hấp tấp như vậy, giống như cái đêm hôm đó anh với má anh như muốn chiến tranh với nhau vậy. Tôi khuyên anh đừng gây chiến với má của anh, tập trung mà cưa đỗ Vĩ Thanh đi – Á Kiêu vừa đi vừa nói.
- Tôi nghĩ tôi không đủ điều kiện, chắc Vĩ Thanh là một người đồi hỏi rất là cao, nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc, tôi sẽ tiếp tục cầu hôn, một trăm lần một ngàn lần cũng chẳng sao, tôi sẽ bắt cổ phải gật đầu – Hạo Văn tức giận hằn học.
- Bớt nóng giận đi mà Hạo Văn nè, anh có hỏi cổ xem có cái gì ngăn cách giữa hai người không?
- Có, tôi có hỏi nhưng cổ không có trả lời.. hazz.. anh đừng xem cổ là một người yếu đuối, cổ rất là mạnh mẽ đó nha. Tôi cho anh hay, dù anh có bóp nát cổ thành bột, đốt thành tro nhưng cũng không làm được gì đâu – Hạo Văn diễn tả bằng tay nhíu mày nhìn anh.
- Khó như vậy à, Hạo Văn tôi nghĩ vấn đề của anh không hề đơn giản, tôi cứ nghĩ má của anh gật đầu thì được, nhưng không ngờ vấn đề này càng khó khăn hơn rồi. Hạo Văn anh có từng nghĩ rằng làm cho má anh chấp nhận hay không?
- Hazz.. nếu như Vĩ Thanh gật đầu thì tôi bất chấp hậu quả, tôi sẽ đám cưới với cổ trước rồi hãy nói chuyện sau – Hạo Văn nhíu mày hằn học quyết đoán.
- Trời ơi, anh điên rồi à, tôi không ngờ anh nghĩ ra cái cách này đó.. nè.. tôi khuyên anh bỏ đi cho xong, khỏi phải giải thích với má của anh khỏi phải theo đuổi cổ. Mục tiêu này, cứ giao lại cho tôi đi được không? – Á Kiêu cười khiêu khích.
Câu nói đùa của Á Kiêu làm cho Hạo Văn tức giận không nói gì mà bật tức bỏ đi. Mặc dù là biết Á Kiêu đùa nhưng Hạo Văn vẫn luôn ghen một cách thầm lặng.