Bài viết: 3 

Chương 50: Anh luôn chờ em phía sau
Đêm nay, Âu Dương Tử không định trở về Bạch viên nên đã ở lại quán trà ấm trầm tư, suy nghĩ về chuyện của Tư Nhã. Thì bên ngoài, cô chạy thục mạng từ ngôi nhà hoang đến chỗ anh, đến trước cửa quán cô nhìn lên bảng hiệu bất ngờ hồi hộp, cô không hiểu tại sao bản thân cô lại bất giác chạy đến nơi này. Đã đến đây trốn tránh, không vào thì không được, cô đập mạnh vào cửa, ngồi sụp xuống đất. Dương Tử đến mở cửa trong thấy cô, anh hốt hoảng không biết cô đã gặp chuyện gì, anh đỡ cô vào trong ngồi, lấy nước cho cô dùng, nhíu mày thở dài, trầm giọng nhìn cô đang khóc nức nở.
- Em đã chọn đến đây để trốn, anh nghĩ dường như em đã gặp chuyện, có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
- Lúc nãy.. lúc nãy.. em đã đến căn nhà cũ.
- Em đã gặp anh Hạo Văn đúng không, có đúng vậy không? - Dương Tử khó chịu, giận dữ đứng dậy kiềm chế cảm xúc bước đến bàn làm việc nhíu mày.
- Dương Tử - Cô đứng dậy bối rối nhìn anh.
- Em không cần phải nói, dù em đóng bất cứ vai gì tại Bạch viên, khi em đến đây thì em.. chỉ là Phương Tư Nhã, em đến đây tìm anh, anh vui lắm – Anh gầm mặt, gượng cười.
- Tư Nhã, đêm nay em không đeo mắt kính, em xõa tóc dài, mặc những bộ quần áo đơn giản, đây mới là con người thật của em đúng không? – Anh bước đến trìu mến nhìn cô, mỉm cười.
- Nhìn em như vậy, rất thướt tha và đẹp đẽ, anh không hiểu sao một người đẹp như em mà ảnh lại để em đi. Ảnh quả thật là một kẻ mù.. hờ.. kể cả hôn phu của em nữa.
- Xin lỗi anh – Cô bước đến cửa sổ gầm mặt.
- Anh không cần em phải xin lỗi, anh thật sự rất vui khi em đến tìm anh, không dấu em, khi ảnh gặp được em, anh càng yên chí hơn.
- Tại sao vậy? – Cô nhíu mày nhìn anh.
- Tại vì đối thủ của anh, một người thì mù, một người thì mù một nửa, họ không xứng đáng có được em.
- Anh đừng có nói như vậy, nếu anh cứ nói như vậy thì anh thật sự rất là khắc khe, anh.. anh muốn làm gì? – Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
- Anh không làm gì hết, anh chỉ là một người đàn ông rơi vào lưới tình, nhưng mà.. anh chỉ có thể đứng đằng sau em, để khi em ngã xuống thì anh sẽ đỡ, nếu em không biết đi con đường nào thì anh sẽ dẫn lối cho em, nếu em không còn con đường nào để đi thì anh sẽ làm đường cho em bước, nếu em cần một vòng tay ấm áp thì em nhớ kỹ, anh luôn ở đằng sau chờ em – Anh đến gần bên tai cô dịu dàng nói.
Bên ngoài, trời rầm một tiếng đổ mưa lớn, cô nhìn ra ngoài hoảng hốt thốt lên sự lo lắng trong lòng cô đối với Hạo Văn đang còn ngoài ngôi nhà hoang. Sự lo lắng, sự quan tâm của cô làm cho Dương Tử rất khó chịu, đau lòng quay bước bỏ đi lấy dù đưa cô đi ra xe, anh chở cô về nhà.
Tại Bạch viên, ông Lý chờ đợi Hạo Văn mãi không thấy anh trở về nên đã đi tìm, thì phát hiện anh đang nằm bất tỉnh trong ngôi nhà hoang, ông Lý nhanh chóng đưa anh về nhà. Đình Đình cùng cô Châu ở nhà đợi ông Lý, từ bên ngoài ông Lý cõng anh vào, thả lên ghế, tình trạng của anh nửa mê nửa tỉnh cứ gào thét gọi lấy Vĩ Thanh, trên người thì đầy thương tích. Cả ba người đưa anh lên phòng giúp anh thay đồ, gọi bác sĩ đến xem tình trạng, anh mê sản cứ gọi lấy tên của Vĩ Thanh mãi, không chịu nằm im, làm mọi người phải đè anh xuống trấn giữ anh để anh không quậy phá, Đình Đình trong anh như vậy em vừa đau lòng vừa nhớ mẹ, em míu khóc, buồn bã.
Tư Nhã và Dương Tử trở về nhà thì trong thấy bác sĩ từ trong phòng Hạo Văn bước ra, còn Đình Đình thì cứ ôm cô Châu khóc. Không biết chuyện gì, Dương Tử nhíu mày truy hỏi mới biết chuyện xảy ra, anh bị nhiễm lạnh, bị thương khắp người, còn mê sản không chịu uống thuốc, cứ đòi Vĩ Thanh, mà Dương Ân thì không có ở nhà. Trong lòng Dương Tử biết lúc này chỉ có Tư Nhã mới kiềm được Hạo Văn, anh chuyển ánh mắt sang cô, trong suy nghĩ anh rất muốn giấu nhưng anh không cho phép bản thân phạm sai lầm với cô, nên đã kể toàn bộ sự việc 4 năm về trước khi anh đến đây ở, thì Hạo Văn đã từng xảy ra tình trạng mê sản như vậy rất nhiều lần, tự mình dầm mưa trong đêm cho đến nhiễm lạnh tại căn nhà cũ để chờ quỷ hồn xuất hiện suốt 10 năm.
- Con người vốn là động vật yếu đuối, bệnh tim của ảnh càng ngày càng nặng, ảnh cứ như vậy mà phát bệnh trong suốt 10 năm.
- Được rồi, anh đi nghỉ đi, mai còn đi làm nữa – Tư Nhã nhìn anh.
- Hà.. đâu phải chỉ mình tôi, cô cũng vậy mà.
- Tôi.. tôi là người hay quen thức khuya, ổng bệnh nặng như vậy, có người ở bên săn sóc sẽ tốt hơn – Ánh mắt cô hướng tới phòng Hạo Văn.
- Đúng đó, cậu ơi con cũng muốn ở lại đây với ba – Đình Đình nắm tay Dương Tử.
- Thôi đi, con ở lại chỉ phiền cô Phương săn sóc cho con, thôi đi theo cậu về nghỉ ngơi, mai còn đi học – Anh nắm tay Đình Đình bước đi.
- Nếu chị Dương Ân có một nữa tính tình như cô, tôi nghĩ Bạch viên bây giờ đã là một gia đình ấm cúng, và tôi.. sẽ không phải thế này.. hà..
Dương Tử dẫn cô vào trong phòng Hạo Văn để cô chăm sóc, còn anh lặng lẽ bước ra ngoài cùng Đình Đình khóa cửa lại, lòng đau nhói, suy tư "Anh đã thắng rồi Hạo Văn.. hà.. là người thì cổ cũng ở bên anh, ngay cả làm quỷ hồn thì cổ cũng trở về bên cạnh anh"
- Em đã chọn đến đây để trốn, anh nghĩ dường như em đã gặp chuyện, có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
- Lúc nãy.. lúc nãy.. em đã đến căn nhà cũ.
- Em đã gặp anh Hạo Văn đúng không, có đúng vậy không? - Dương Tử khó chịu, giận dữ đứng dậy kiềm chế cảm xúc bước đến bàn làm việc nhíu mày.
- Dương Tử - Cô đứng dậy bối rối nhìn anh.
- Em không cần phải nói, dù em đóng bất cứ vai gì tại Bạch viên, khi em đến đây thì em.. chỉ là Phương Tư Nhã, em đến đây tìm anh, anh vui lắm – Anh gầm mặt, gượng cười.
- Tư Nhã, đêm nay em không đeo mắt kính, em xõa tóc dài, mặc những bộ quần áo đơn giản, đây mới là con người thật của em đúng không? – Anh bước đến trìu mến nhìn cô, mỉm cười.
- Nhìn em như vậy, rất thướt tha và đẹp đẽ, anh không hiểu sao một người đẹp như em mà ảnh lại để em đi. Ảnh quả thật là một kẻ mù.. hờ.. kể cả hôn phu của em nữa.
- Xin lỗi anh – Cô bước đến cửa sổ gầm mặt.
- Anh không cần em phải xin lỗi, anh thật sự rất vui khi em đến tìm anh, không dấu em, khi ảnh gặp được em, anh càng yên chí hơn.
- Tại sao vậy? – Cô nhíu mày nhìn anh.
- Tại vì đối thủ của anh, một người thì mù, một người thì mù một nửa, họ không xứng đáng có được em.
- Anh đừng có nói như vậy, nếu anh cứ nói như vậy thì anh thật sự rất là khắc khe, anh.. anh muốn làm gì? – Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
- Anh không làm gì hết, anh chỉ là một người đàn ông rơi vào lưới tình, nhưng mà.. anh chỉ có thể đứng đằng sau em, để khi em ngã xuống thì anh sẽ đỡ, nếu em không biết đi con đường nào thì anh sẽ dẫn lối cho em, nếu em không còn con đường nào để đi thì anh sẽ làm đường cho em bước, nếu em cần một vòng tay ấm áp thì em nhớ kỹ, anh luôn ở đằng sau chờ em – Anh đến gần bên tai cô dịu dàng nói.
Bên ngoài, trời rầm một tiếng đổ mưa lớn, cô nhìn ra ngoài hoảng hốt thốt lên sự lo lắng trong lòng cô đối với Hạo Văn đang còn ngoài ngôi nhà hoang. Sự lo lắng, sự quan tâm của cô làm cho Dương Tử rất khó chịu, đau lòng quay bước bỏ đi lấy dù đưa cô đi ra xe, anh chở cô về nhà.
Tại Bạch viên, ông Lý chờ đợi Hạo Văn mãi không thấy anh trở về nên đã đi tìm, thì phát hiện anh đang nằm bất tỉnh trong ngôi nhà hoang, ông Lý nhanh chóng đưa anh về nhà. Đình Đình cùng cô Châu ở nhà đợi ông Lý, từ bên ngoài ông Lý cõng anh vào, thả lên ghế, tình trạng của anh nửa mê nửa tỉnh cứ gào thét gọi lấy Vĩ Thanh, trên người thì đầy thương tích. Cả ba người đưa anh lên phòng giúp anh thay đồ, gọi bác sĩ đến xem tình trạng, anh mê sản cứ gọi lấy tên của Vĩ Thanh mãi, không chịu nằm im, làm mọi người phải đè anh xuống trấn giữ anh để anh không quậy phá, Đình Đình trong anh như vậy em vừa đau lòng vừa nhớ mẹ, em míu khóc, buồn bã.
Tư Nhã và Dương Tử trở về nhà thì trong thấy bác sĩ từ trong phòng Hạo Văn bước ra, còn Đình Đình thì cứ ôm cô Châu khóc. Không biết chuyện gì, Dương Tử nhíu mày truy hỏi mới biết chuyện xảy ra, anh bị nhiễm lạnh, bị thương khắp người, còn mê sản không chịu uống thuốc, cứ đòi Vĩ Thanh, mà Dương Ân thì không có ở nhà. Trong lòng Dương Tử biết lúc này chỉ có Tư Nhã mới kiềm được Hạo Văn, anh chuyển ánh mắt sang cô, trong suy nghĩ anh rất muốn giấu nhưng anh không cho phép bản thân phạm sai lầm với cô, nên đã kể toàn bộ sự việc 4 năm về trước khi anh đến đây ở, thì Hạo Văn đã từng xảy ra tình trạng mê sản như vậy rất nhiều lần, tự mình dầm mưa trong đêm cho đến nhiễm lạnh tại căn nhà cũ để chờ quỷ hồn xuất hiện suốt 10 năm.
- Con người vốn là động vật yếu đuối, bệnh tim của ảnh càng ngày càng nặng, ảnh cứ như vậy mà phát bệnh trong suốt 10 năm.
- Được rồi, anh đi nghỉ đi, mai còn đi làm nữa – Tư Nhã nhìn anh.
- Hà.. đâu phải chỉ mình tôi, cô cũng vậy mà.
- Tôi.. tôi là người hay quen thức khuya, ổng bệnh nặng như vậy, có người ở bên săn sóc sẽ tốt hơn – Ánh mắt cô hướng tới phòng Hạo Văn.
- Đúng đó, cậu ơi con cũng muốn ở lại đây với ba – Đình Đình nắm tay Dương Tử.
- Thôi đi, con ở lại chỉ phiền cô Phương săn sóc cho con, thôi đi theo cậu về nghỉ ngơi, mai còn đi học – Anh nắm tay Đình Đình bước đi.
- Nếu chị Dương Ân có một nữa tính tình như cô, tôi nghĩ Bạch viên bây giờ đã là một gia đình ấm cúng, và tôi.. sẽ không phải thế này.. hà..
Dương Tử dẫn cô vào trong phòng Hạo Văn để cô chăm sóc, còn anh lặng lẽ bước ra ngoài cùng Đình Đình khóa cửa lại, lòng đau nhói, suy tư "Anh đã thắng rồi Hạo Văn.. hà.. là người thì cổ cũng ở bên anh, ngay cả làm quỷ hồn thì cổ cũng trở về bên cạnh anh"