Bài viết: 3 

Chương 40: Rối lòng.
Anh đến tìm cô hỏi chuyện đó chỉ là để biết lý do, cái nhìn của anh chính là chuyện giữa cô và Dương Tử, anh không cho cô đi vào phòng, trầm giọng thắc mắc chuyện Dương Tử với cô chỉ quen biết nhau hai, ba tháng mà sao lại thân quen nhanh, anh biết Dương Tử là một người tốt bụng, rất có tài nghệ, ăn nói thanh nhã chỉ là hơi nóng tính. Khi nghe cô đồng ý với quan điểm của anh về Dương Tử, anh đã phản ứng mạnh bồn chồn khó chịu đứng dậy.
- Sự tỉ mỉ cũng làm cho người ta kinh ngạc, ảnh là một người sâu sắc và hiểu biết về tình cảm – Cô nhìn vào bông hoa Mai Quế trên tay, cười nhẹ.
- Ông Bạch, ông làm sao vậy? Cô giật mình nhìn anh đứng dậy, bước đến hỏi thăm.
- Không, không có chi? – Anh thở dài, nhỏ tiếng.
- Ông Bạch, ông tìm tôi thật ra là để hỏi chuyện này à?
- Đúng vậy.. hazz.. tôi rất hiếu kỳ, giữa cô và Dương Tử không ngờ đã thân nhau đến như vậy? – Anh khó chịu, gằng giọng nhìn cô.
- Tôi chỉ cảm thấy rằng, thích ảnh mà thôi – Cô quay mặt bước đi.
- Ờ.. đã thích đến một mức độ nào? – Anh bước đến chỗ cô, nhấn mạnh.
- Tôi nghĩ tôi đến đây làm cô giáo ở Bạch viên này, còn phải báo với ông tôi đã quen với bạn trai như thế nào hay sao? – Cô giận dữ, quay mặt lại đối diện với anh, lớn tiếng hỏi.
- À.. thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời như vậy.. à.. thật ra, ở trước mặt cô tôi luôn nói lộn lời.. hazz.. tôi rất là mong muốn, chúng ta trở thành bạn thân chuyện gì cũng có thể nói với nhau – Anh nhíu mày, lúng túng giải thích.
Cô nhìn anh mà lòng không nói được gì, chỉ đứng nhìn anh ủ rủ, gầm mặt quay bước bỏ đi. Dưới lầu, Yên Vũ tay cầm một bó hoa Mai Quế bước lên gặp cô, thấy cô và Hạo Văn đứng đó, Yên Vũ chỉ đứng quắc quắc cô, lên tiếng động nhỏ kêu cô. Tiếng động đó, làm anh nhíu mày hỏi, Tư Nhã cũng thắc mắc nhìn sang trông thấy Yên Vũ, cô không biết Yên Vũ đang làm gì ở đó, cất tiếng kêu Yên Vũ.
- Yên Vũ em làm gì vậy?
- Hơ.. hơ.. Yên Vũ.. hái.. Mai Hoa Quế.. ơ.. Mai Quế vàng.. tặng chị Vĩ Thanh – Yên Vũ chạy đến chỗ Tư Nhã, tay chỉ vào những bông hoa.
- Vĩ Thanh – Anh hoảng hốt nhíu mày, quay nhìn hai người.
- Yên Vũ, chị lại làm cho em hiểu lầm nữa rồi – Cô giọng nói gấp gáp nhìn Yên Vũ.
Tư Nhã hoảng sợ nhìn anh nhắc tên Vĩ Thanh, mặt cô tái bệch, tay chân gấp gáp cầm lấy cành Mai Quế của Yên Vũ, cố gắng nói giọng bình tĩnh khuyên Yên Vũ quay về nghỉ, cô vội đẩy đẩy Yên Vũ xuống lầu, cô quay lại nhìn anh, lúng túng chào anh, vội vàng bỏ chạy. Lòng Hạo Văn bậy giờ rối lại càng thêm rối, tức giận bản thân không nhìn thấy được cô lúc này, anh biết cảm giác của anh chắc chắn là đúng, anh lớn tiếng nhíu mày ôm cô lại.
- Ông Bạch tôi cảm thấy mệt quá, tôi vào phòng nghỉ trước.
- Ơ.. hơ.. cô là ai, thật ra cô là ai, cô là người từ nơi nào đến đây, cặp mắt tôi không nhìn thấy nhưng tôi biết.. tôi biết cô là Vĩ Thanh – Anh gằng hỏi, chặn cô lại.
- Vĩ Thanh à, Vĩ Thanh à là em có phải không? – Anh chua sót, thương nhớ ôm chầm lấy cô.
- Không.. không, ông Bạch ông không nên làm như vậy, tôi tên là Phương Tư Nhã, không phải là người vợ cũ của ông – Cô la lớn đẩy anh ra, lùi về sau, lo sợ lắc đầu, thở gấp vội vàng trả lời.
- Không.. – Anh đau lòng nghe cô nói, bàng hoàng không tin, thẩn thờ ngập ngừng bước đến, âm thanh từ đáy lòng phát ra tiếng thều thào.
- Ông đã từng nói, tôi có rất nhiều điểm giống Liễu Vĩ Thanh lắm, chính ông cũng chấp nhận mà, có nhiều lúc tôi làm cho ông lầm lẫn, nhưng mà đó là sự lầm lẫn của riêng ông không phải tôi, tôi chỉ là một người ngoài, không phải người ông tưởng tượng đâu. Ông Bạch, nếu như ông không kiềm chế được bản thân của ông, thì tôi nghĩ rằng.. tôi không nên ở lại nơi này nữa – Cô từ từ giải thích cho anh nghe, nhấn mạnh lại một lần nữa với anh.
- Thật xin lỗi, cô Phương à, tôi.. – Anh anh sợ cô bỏ đi, thều thào ngập ngừng.
- Ông Bạch, tôi nghĩ rằng tôi nên nói hoàn cảnh của tôi như thế nào cho ông biết, ở bên Mỹ tôi có một người chồng sắp cưới, tên là Vũ Phàm. Sở dĩ, tôi trở về đây, là bởi vì con người của tôi rất thích dạy học, gần đây.. anh Phàm viết rất nhiều lá thư cho tôi, hối tôi phải về Mỹ để đám cưới. Cho nên.. tôi dự định dạy hết kỳ học này tôi sẽ về Mỹ. Tôi.. mong rằng từ giờ, ông sẽ không hiểu lầm về tôi nữa.
Cô kể hết hoàn cảnh của bản thân cô bên Mỹ cho anh nghe, làm cho anh chỉ biết ôm chặt lấy mặt mà thở nặng nề, anh không ngờ bản thân lại cứ lầm lẫn quá lớn đối với cô, anh xin lỗi vì sự nhầm lẫn của bản thân, và hứa sẽ không tái phạm, rầu rĩ quay mặt bỏ đi xuống phòng. Nhìn anh quay bước xuống lầu, cô không còn đứng vững trên sàn mà loạng choạng ngồi sụp xuống đất, chống tay trên mặt đất mà nặng lòng thở dài.
Hạo Văn và Tư Nhã không hề biết là câu chuyện của họ đã bị Dương Tử đứng dưới lầu nghe hết, anh nghe cô nói thích anh mà lòng anh cười chua chát, Dương Tử biết Hạo Văn đã nghi cô có vấn đề từ lâu nên mới khuyên cô ra khỏi nơi này bởi sớm muộn gì cũng bị phát hiện, mà cô lại cố chấp không đi, nay lại bị chính Yên Vũ làm một pha cả anh và Tư Nhã cũng không ngờ, nó diễn ra nhanh hơn anh dự toán. Anh chỉ biết đứng dưới lầu vuốt mặt, rối ren, lòng anh không muốn việc này diễn ra nhanh một chút nào "Tư Nhã, cô bảo tôi phải làm sao đây.. đây đúng thật là một bi kịch của cả bốn người chúng ta mà"
- Sự tỉ mỉ cũng làm cho người ta kinh ngạc, ảnh là một người sâu sắc và hiểu biết về tình cảm – Cô nhìn vào bông hoa Mai Quế trên tay, cười nhẹ.
- Ông Bạch, ông làm sao vậy? Cô giật mình nhìn anh đứng dậy, bước đến hỏi thăm.
- Không, không có chi? – Anh thở dài, nhỏ tiếng.
- Ông Bạch, ông tìm tôi thật ra là để hỏi chuyện này à?
- Đúng vậy.. hazz.. tôi rất hiếu kỳ, giữa cô và Dương Tử không ngờ đã thân nhau đến như vậy? – Anh khó chịu, gằng giọng nhìn cô.
- Tôi chỉ cảm thấy rằng, thích ảnh mà thôi – Cô quay mặt bước đi.
- Ờ.. đã thích đến một mức độ nào? – Anh bước đến chỗ cô, nhấn mạnh.
- Tôi nghĩ tôi đến đây làm cô giáo ở Bạch viên này, còn phải báo với ông tôi đã quen với bạn trai như thế nào hay sao? – Cô giận dữ, quay mặt lại đối diện với anh, lớn tiếng hỏi.
- À.. thật xin lỗi, tôi không nên nói những lời như vậy.. à.. thật ra, ở trước mặt cô tôi luôn nói lộn lời.. hazz.. tôi rất là mong muốn, chúng ta trở thành bạn thân chuyện gì cũng có thể nói với nhau – Anh nhíu mày, lúng túng giải thích.
Cô nhìn anh mà lòng không nói được gì, chỉ đứng nhìn anh ủ rủ, gầm mặt quay bước bỏ đi. Dưới lầu, Yên Vũ tay cầm một bó hoa Mai Quế bước lên gặp cô, thấy cô và Hạo Văn đứng đó, Yên Vũ chỉ đứng quắc quắc cô, lên tiếng động nhỏ kêu cô. Tiếng động đó, làm anh nhíu mày hỏi, Tư Nhã cũng thắc mắc nhìn sang trông thấy Yên Vũ, cô không biết Yên Vũ đang làm gì ở đó, cất tiếng kêu Yên Vũ.
- Yên Vũ em làm gì vậy?
- Hơ.. hơ.. Yên Vũ.. hái.. Mai Hoa Quế.. ơ.. Mai Quế vàng.. tặng chị Vĩ Thanh – Yên Vũ chạy đến chỗ Tư Nhã, tay chỉ vào những bông hoa.
- Vĩ Thanh – Anh hoảng hốt nhíu mày, quay nhìn hai người.
- Yên Vũ, chị lại làm cho em hiểu lầm nữa rồi – Cô giọng nói gấp gáp nhìn Yên Vũ.
Tư Nhã hoảng sợ nhìn anh nhắc tên Vĩ Thanh, mặt cô tái bệch, tay chân gấp gáp cầm lấy cành Mai Quế của Yên Vũ, cố gắng nói giọng bình tĩnh khuyên Yên Vũ quay về nghỉ, cô vội đẩy đẩy Yên Vũ xuống lầu, cô quay lại nhìn anh, lúng túng chào anh, vội vàng bỏ chạy. Lòng Hạo Văn bậy giờ rối lại càng thêm rối, tức giận bản thân không nhìn thấy được cô lúc này, anh biết cảm giác của anh chắc chắn là đúng, anh lớn tiếng nhíu mày ôm cô lại.
- Ông Bạch tôi cảm thấy mệt quá, tôi vào phòng nghỉ trước.
- Ơ.. hơ.. cô là ai, thật ra cô là ai, cô là người từ nơi nào đến đây, cặp mắt tôi không nhìn thấy nhưng tôi biết.. tôi biết cô là Vĩ Thanh – Anh gằng hỏi, chặn cô lại.
- Vĩ Thanh à, Vĩ Thanh à là em có phải không? – Anh chua sót, thương nhớ ôm chầm lấy cô.
- Không.. không, ông Bạch ông không nên làm như vậy, tôi tên là Phương Tư Nhã, không phải là người vợ cũ của ông – Cô la lớn đẩy anh ra, lùi về sau, lo sợ lắc đầu, thở gấp vội vàng trả lời.
- Không.. – Anh đau lòng nghe cô nói, bàng hoàng không tin, thẩn thờ ngập ngừng bước đến, âm thanh từ đáy lòng phát ra tiếng thều thào.
- Ông đã từng nói, tôi có rất nhiều điểm giống Liễu Vĩ Thanh lắm, chính ông cũng chấp nhận mà, có nhiều lúc tôi làm cho ông lầm lẫn, nhưng mà đó là sự lầm lẫn của riêng ông không phải tôi, tôi chỉ là một người ngoài, không phải người ông tưởng tượng đâu. Ông Bạch, nếu như ông không kiềm chế được bản thân của ông, thì tôi nghĩ rằng.. tôi không nên ở lại nơi này nữa – Cô từ từ giải thích cho anh nghe, nhấn mạnh lại một lần nữa với anh.
- Thật xin lỗi, cô Phương à, tôi.. – Anh anh sợ cô bỏ đi, thều thào ngập ngừng.
- Ông Bạch, tôi nghĩ rằng tôi nên nói hoàn cảnh của tôi như thế nào cho ông biết, ở bên Mỹ tôi có một người chồng sắp cưới, tên là Vũ Phàm. Sở dĩ, tôi trở về đây, là bởi vì con người của tôi rất thích dạy học, gần đây.. anh Phàm viết rất nhiều lá thư cho tôi, hối tôi phải về Mỹ để đám cưới. Cho nên.. tôi dự định dạy hết kỳ học này tôi sẽ về Mỹ. Tôi.. mong rằng từ giờ, ông sẽ không hiểu lầm về tôi nữa.
Cô kể hết hoàn cảnh của bản thân cô bên Mỹ cho anh nghe, làm cho anh chỉ biết ôm chặt lấy mặt mà thở nặng nề, anh không ngờ bản thân lại cứ lầm lẫn quá lớn đối với cô, anh xin lỗi vì sự nhầm lẫn của bản thân, và hứa sẽ không tái phạm, rầu rĩ quay mặt bỏ đi xuống phòng. Nhìn anh quay bước xuống lầu, cô không còn đứng vững trên sàn mà loạng choạng ngồi sụp xuống đất, chống tay trên mặt đất mà nặng lòng thở dài.
Hạo Văn và Tư Nhã không hề biết là câu chuyện của họ đã bị Dương Tử đứng dưới lầu nghe hết, anh nghe cô nói thích anh mà lòng anh cười chua chát, Dương Tử biết Hạo Văn đã nghi cô có vấn đề từ lâu nên mới khuyên cô ra khỏi nơi này bởi sớm muộn gì cũng bị phát hiện, mà cô lại cố chấp không đi, nay lại bị chính Yên Vũ làm một pha cả anh và Tư Nhã cũng không ngờ, nó diễn ra nhanh hơn anh dự toán. Anh chỉ biết đứng dưới lầu vuốt mặt, rối ren, lòng anh không muốn việc này diễn ra nhanh một chút nào "Tư Nhã, cô bảo tôi phải làm sao đây.. đây đúng thật là một bi kịch của cả bốn người chúng ta mà"