Bạn được Sương Tuyet mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Sương Tuyet

Nhân Sinh Vô Thường
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề
533 1
Kiếm tiền
Sương Tuyet đã kiếm được 5330 đ
54935387406_707245ca86_o.png


Chàng Ác Ma Và Nàng Võ Sư

Tác giả: Sương Tuyết

Thể loại: Oan gia ngõ hẹp, tình cảm hài, ngược nhưng ngọt

Cố Thanh, người đàn ông với vẻ ngoài hào nhoáng và sự thành đạt. Hắn có một quá khứ đau buồn khiến tâm lý bị tổn thương sâu sắc. Xây dựng cho mình một hình tượng ngông cuồng và xem thường phụ nữ. Không ai hiểu được con người thật của hắn. Hắn chưa bao giờ thật lòng với một cô gái nào cho đến khi gặp được một ca khó khiến hắn quan tâm và muốn có được. Nhưng liệu cô gái này có phải là tình yêu thật sự hay chỉ là sự mới mẻ mà hắn hứng thú muốn đuổi theo.

Lam Tử một cô nàng võ sư xinh đẹp, trái tim lương thiện nhưng tính tình lại có chút cổ hủ và truyền thống. Từ lúc sinh ra cô chưa một lần biết yêu và bản thân cô luôn tạo cho mình lớp phòng bị kỹ càng để không phải đau khổ vì ái tình. Trớ trêu thay cô lại lọt vào mắt xanh của Cố Thanh.

Con đường chinh phục tình yêu của Cố Thanh có cả máu và nước mắt. Nhưng con đường này cũng cho hắn có được sự thích thú, vui vẻ và hạnh phúc. Liệu trong tình yêu này có khiến hắn sống thật với bản thân, khiến hắn quên đi được quá khứ đau buồn hay không.
 
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 1: Quán bar Tiêu Trấn


Trong căn phòng khách sạn sang trang, một người đàn ông lịch lãm, cao tầm một mét tám hai, gương mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm, nhìn vào chẳng ai có thể nghĩ nổi tảng băng đó sẽ vì một ai mà tan chảy. Nhưng sự lành lùng này vô cùng thu hút và quyến rũ, đơn giản là vì hắn quá đẹp trai. Mái tóc đen được rẽ ngôi giữa bồng rũ xuống sát hai mắt, gương mặt góc cạnh đầy nam tính. Ánh nhìn sắc bén, hàng chân mày rậm uy vũ như hình một lưỡi đao.

Hắn đang đưa tay cài chiếc nút áo sơ mi đen với ánh nhìn sắc lạnh. Trên giường là một cô gái đang ngủ say dưới lớp chăn trắng, lộ ra gương mặt đầy phấn son và bờ vai trắng nõn mịn màng.

Người đàn ông chính là Cố Thanh, được mệnh danh là một sát thủ tình trường, hắn trước giờ chưa bao giờ thật lòng với ai, những cô gái hắn gặp chẳng bao giờ hắn để bên cạnh dài lâu. Hắn tiến đến chỗ chiếc bàn nhỏ, cầm chiếc ví của mình rồi lấy trong đó xấp tiền ném lên giường chỗ cô gái đang ngủ. Chẳng cần nhìn cô gái, hắn quay người bỏ đi với gương mặt không lộ chút cảm xúc.

Giờ này đã là chiều tối, không về nhà, ngồi trong xe hắn nghĩ ngợi một lúc rồi nhấc điện thoại gọi cho Mạc Tiếu: "Cậu đến quán bar Tiêu Trấn gặp tôi."

"Hả, à.." Mạc Tiếu vội bắt taxi đến Tiêu Trấn.

* * *

Hôm nay một ngày bình thường, Lam Tử như mọi ngày sau khi học viên đã về hết cô từ từ dọn dẹp võ đường, tâm trạng vui vẻ hát ca. Xong mọi việc, cô thay trang phục, khóa cửa võ đường của mình rồi rời khỏi đó bằng chiếc xe máy. Vì không có nhiều tiền nên võ đường của cô nằm trong đường nhỏ gần một trường tiểu học. Tuy xa thành phố nhưng nó cũng là một địa thế tốt, cô có thể thuận tiện quảng bá võ đường của mình với học sinh.

Chạy xe tầm 30 phút thì tới nhà trọ, căn nhà nằm trong một hẻm nhỏ nhưng khá là tốt, có hầm để xe, cũng có một khuôn viên nhỏ để thư giãn. Cô cẩn thận khóa xe mình dưới hầm rồi tung tăng bước lên nhà, tắm rửa sạch sẽ, phóng thân mình lên giường thả lỏng cơ thể sau một ngày làm việc mệt mỏi.

Bên trong hộp đêm nhộn nhịp, Kỳ Kỳ với chiếc váy đỏ bó sát lộ những đường cong quyến rũ. Cô đang ngồi cùng một anh chàng bảnh trai, cả hai nhìn nhau ánh mắt tình tứ, nụ cười cười ngọt ngào như muốn đưa đối phương vào tròng. Dường như Kỳ Kỳ đã say, giọng cô không rõ lời, đôi mắt lim dim một chút và cử chỉ chậm lại: "Anh đã có bạn gái chưa?"

Anh chàng cười ngọt: "Anh có rồi, cô ấy đang ngồi trước mặt anh đây."

Kỳ Kỳ cười nhạt kiểu đã nắm rõ suy nghĩ của anh ta, cô chẳng ngần ngại mà tiếp chuyện: "Anh đã nói thế này với bao nhiêu cô gái rồi?"

Anh chàng lại cười và ánh mắt có nhiều suy tính, Kỳ Kỳ đứng lên có phần nghiêng ngả: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh chút xíu."

Anh chàng vội đứng lên đỡ lấy tay Kỳ Kỳ: "Có cần anh đưa vào nhà vệ sinh không?"

"Không, không, tôi vào một tí thì ra ngay."

Kỳ Kỳ bước chân xiêu vẹo vào nhà vệ sinh, đứng trước gương, cô chăm chú nhìn bản thân nhưng lại thấy lòa nhòa hai gương mặt của mình rồi tự cười như cô ngốc, lục lọi điện thoại trong túi ra gọi cho Lam Tử.

Lúc này Lam Tử đang nằm đắp mặt nạ, căn phòng tràn đầy âm nhạc vô cùng thư giãn, cô đưa tay với lấy điện thoại: "A lô, đi chơi mà còn nhớ điện mình hả?"

Đầu bên kia vọng lại tiếng Kỳ Kỳ đang say: "Cậu, cậu tới Tiêu Trấn đón mình đi, mình say rồi."

"Đùa đấy à? Cậu có say bao giờ."

"Mình nói thật, cậu không đến thì không gặp được mình nữa đó."

"Ừ, ừ, mình tới liền."

"Mà nhớ đừng có mặc mấy bộ đồ của cậu, không vào được đâu, chọn một bộ trong tủ của mình." Kỳ Kỳ cúp máy.

Lam Tử vứt mạnh chiếc mặt nạ đang đắp rồi đứng bật dậy thật mạnh bộ dạng gấp rút lo lắng: "Cái con nhỏ này, đi một mình mà dám uống say, lá gan to lên từ khi nào vậy."

Cô lục tung tủ quần áo của Kỳ Kỳ nhưng vẫn cảm thấy không thể chọn được bộ nào: "Cái gì vậy trời, không có lấy một bộ kín đáo."

Cuối cùng Lam Tử chọn đại một bộ quần jean ngắn, áo sơ mi buộc ngang phía dưới ngực, để lộ trọn vẹn vòng eo thon thả: "Thôi lấy đại bộ này, cũng chỉ mình nó là quần thôi."

Cô khoác thêm cái áo măng tô dài và cột kỹ thân thể mình, phóng xe máy thật nhanh đến Tiêu Trấn. Đến cửa Tiêu Trấn, vì vội nên cô cứ mặc cái áo măng tô mà đi vào, bị bảo vệ chặn lại, cô cười ngây: "Xin lỗi tôi quên." Cô cởi phăng chiếc áo ném nó móc lên chiếc kính chiếu hậu của xe.

Hai tên bảo vệ liếc nhẹ thân hình cô, ánh mắt đầy dao động. Cô lại gần nhìn thẳng mặt hai tên bảo vệ: "Giờ thì tôi vào được chưa đại ca."

Hai tên bảo vệ đưa ngón cái lên vừa gật đầu và ánh mắt tỏ ý vô cùng tán dương trang phục cũng như vóc dáng nóng bỏng của cô. Lam Tử bước thẳng vào bên trong ngó nghiêng xung quanh tìm Kỳ Kỳ, có bao ánh mắt của các chàng trai nhìn cô vẻ gì đó thèm khát, nhưng cô chẳng quan tâm.

Đưa mắt chỗ quầy pha chế, nhìn thấy Kỳ Kỳ đang say cô bước vội đến. Cùng lúc này, anh chàng nãy giờ muốn ve vãn Kỳ Kỳ, anh ta đưa tay định chạm vào vai đỡ Kỳ Kỳ thì bị Lam Tử giữ lại: "Cảm ơn anh, tôi là bạn của cô ấy. Tôi sẽ đỡ cô ấy." Ánh mắt Lam Tử có phần sắc bén khiến anh chàng rén người, anh ta đưa hai tay lên cao như dáng vẻ đầu hàng: "Được, được." Anh chàng rời đi.

Kỳ Kỳ ôm chầm lấy Lam Tử: "A! Cô bạn thân nhất của tôi đây rồi."

Lam Tử đỡ Kỳ Kỳ có chút khó khăn vì cái thân hình vặn vẹo đang say của Kỳ Kỳ: "Cậu đừng ồn, nhanh theo tớ về? Túi xách của cậu đâu?"

Kỳ Kỳ loay hoay loạng choạng nhìn ngó xung quanh rồi rờ vào hông mình: "Ủa, mình mới đi vệ sinh còn đeo nó ở đây mà."

Lam Tử đỡ Kỳ Kỳ ngồi ngay ngắn xuống ghế rồi hướng mắt về phía anh pha chế: "Anh cho tôi hỏi nhà vệ sinh đi hướng nào vậy?"

Anh chàng pha chế đưa tay chỉ về hướng nhà vệ sinh: "Nó ở cuối lối kia, cô đi tới đó sẽ thấy."

"Cảm ơn anh."

Lam Tử đi vội, đi một đoạn gần đến lối rẽ vào thì gặp ngay một tên cà chớn, hắn có vẻ đang say, những bước đi loạng choạng. Đúng lúc đi ngang qua chỗ Lam Tử hắn đột nhiên ngã nhào, theo phản xạ của một võ sư, Lam Tử đỡ hắn. Hắn cười nhìn gương mặt dễ thương của cô, có vẻ thích, tiếp theo hắn đưa ánh mắt bẩn thỉu của mình rà soát xuống ngực rồi eo của Lam Tử khiến cô khó chịu.

Cô đỡ hắn đứng lên rồi bỏ tay ra đi tiếp, bị hắn kéo lại: "Cô em, em cố ý tiếp cận anh sao giờ lại bỏ đi, em muốn làm giá à, muốn bao nhiêu anh cũng chiều."

Lam Tử không quan tâm chỉ nhìn hắn một cách hời hợt rồi quay người đi tiếp, hắn vẫn kiên trì lôi kéo cô. Gương mặt Lam Tử biến đổi vì cảm thấy vô cùng phiền phức, thầm nghĩ: "Đúng là xui xẻo." Rồi chẳng biết cô nghĩ gì trong đầu mà lại kéo hắn đi luôn vào nhà vệ sinh nữ.

Bên trong nhà vệ sinh, chỗ bồn rửa mặt, Lam Tử nhìn thấy túi xách của Kỳ Kỳ, cô tiến lại đưa tay chưa kịp lấy thì bị tên say rượu làm phiền, hắn điên cuồng sáp vào người cô, đẩy cô tựa vào tường gần chổ bồn rửa mặt, rồi bàn tay hư hỏng từ từ đưa lên chạm vào eo cô. Lam Tử phản xạ cực nhanh lập tức bẻ trật cổ tay hắn, giữ tay thật chặt rồi bẻ vòng qua phía sau đánh mạnh vào sau gáy khiến hắn ngất trên sàn mà không kịp la lên tiếng nào.

Cô lấy một ít tiền trong ví để lên người hắn: "Coi như tiền bồi dưỡng vết thương cho anh."

Cầm túi xách lên rời khỏi nhà vệ sinh, ra đến chỗ sảnh đông người cô mới kịp để tâm thấy áo quần không chỉnh tề nên dừng lại chỉnh sửa một chút. Bỏ cái ví tiền đang cầm trên tay vào túi xách, cô lại chỗ Kỳ Kỳ đang ngồi, lúc này cô ấy đã ngủ say và không động tĩnh, Lam Tử lay lay người cô: "Kỳ Kỳ, tỉnh lại đi, cậu có đi về được không?" Lam Tử lắc nhẹ đầu: "Chắc là không rồi."

Đeo túi xách của Kỳ Kỳ lên, với sức mạnh của một võ sư và vóc dáng nhỏ xinh của Kỳ Kỳ thì Lam Tử đưa Kỳ Kỳ lên lưng mình một cách dễ dàng rồi cõng cô ra khỏi quán bar.

Phía trên lầu, Cố Thanh đang ngồi cùng Mạc Tiếu, hắn liếc nhẹ ánh mắt ra hiệu cho Mạc Tiếu nhìn theo: "Lấy thông tin của cô gái kia cho tôi."

"Cô nào sếp. Hay cả hai cô."

Cố Thanh không trả lời chỉ đứng dậy cho hai tay vào túi quần rồi rời đi trong dáng vẻ vô cùng đạo mạo, hắn quay nhìn Lam Tử lần nữa với ánh mắt đầy phán xét: "Gương mặt cũng dễ thương đấy nhưng thật tiếc."

Mạc Tiếu đi phía sau nói nhỏ: "Tôi hiểu rồi, là cả hai cô."​
 
Chỉnh sửa cuối:
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 2: Duyên phận


Lam Tử chở Kỳ Kỳ với bộ dạng say mèm, Kỳ Kỳ ôm chặt eo vừa đặt đầu mình lên vai cô. Trong lúc mơ màng Kỳ Kỳ nói: "Lam Tử ơi, tại sao mọi người lại không thích mình, có phải vì mình quá giỏi giang không?" Nói rồi cô gục đầu lên vai Lam Tử ngủ say.

Lam Tử cười nhẹ vừa lắc đầu: "Cái con nhỏ điên, say mà còn tự luyến." Đi được 30 phút thì đến trọ, Lam Tử dừng xe, lúc này Kỳ Kỳ tỉnh dậy rồi tự mình trèo xuống nằm úp lên sàn, hai tay dang ngang ra vừa nói luyên thuyên: "Mát quá, mát quá đi, mình muốn ngủ ở đây."

Lam Tử vẻ mặt khẩn trương gạt chân chống xe bước nhanh tới lay người Kỳ Kỳ: "Dậy đi Kỳ Kỳ, đây không phải phòng cậu đâu, ngoan nào, đi theo mình." Kỳ Kỳ cứ ngoe nguẩy không chịu đứng dậy. Lam Tử dứt khoát dùng sức lực võ sư của mình giật mạnh một phát khiến Kỳ Kỳ nằm gọn trên vai cô như một con mèo con ngoan ngoãn.

Vào nhà, Lam Tử thả nhẹ Kỳ Kỳ xuống giường, tháo giày ra giúp rồi kéo chăn đắp cho cô. Xong xuôi thì Lam Tử về phòng mình nằm ngủ một giấc tới sáng.

* * *

Trong căn phòng tối, Cố Thanh ngồi bên cửa sổ nhấp nhẹ ngụm rượu vừa nhìn xuống những ánh đèn lấp lánh của thành phố. Ánh nhìn xa xăm trong vô định, hắn không phải một kẻ nghiện rượu, nhưng mỗi đêm đều có khoảng thời gian phải uống thì mới có thể khiến cho cảm xúc trong lòng trở nên tốt hơn.

Không hiểu bản thân tại sao đột nhiên nhớ lại người con gái với thân hình quyến rũ ở Tiêu Trấn, hắn nhếch mép cười nhẹ. Đặt ly rượu xuống bàn hắn đi thẳng vào nhà tắm, cởi phăng chiếc áo sơ mi đen rồi tắm mình dưới vòi sen. Âm thanh của nước chính là thứ tiếng động duy nhất xuất hiện trong ngôi nhà lúc này. Hắn mỗi ngày đều trải qua sự yên tĩnh và lạnh lẽo đến rợn người trong chính căn nhà của mình.

* * *

5 giờ 30 phút sáng, ánh nắng chiếu xuyên qua khung cửa sổ rọi thẳng vào căn bếp, nơi Lam Tử đang lăng xăng làm bữa ăn sáng. Cô đang chiên hai quả trứng ốp la và nướng vài cái bánh mì, động tác cầm chảo dứt khoát và mạnh mẽ.

"Cậu làm món gì thế?" Kỳ Kỳ bước ra vừa dụi dụi mắt mình, lớp trang điểm buổi tối chưa được tẩy khiến mác ca ra lem ra khắp vùng xung quanh mắt, nhìn cô cứ như chú gấu trúc khiến Lam Tử không nhịn được mà bật cười: "Cậu đi rửa mặt đi rồi vào ăn sáng, vào nhà tắm mà soi lại cái mặt cậu đi."

"Hả, sao sao? Mặt tớ sao? Xấu hả?" Kỳ Kỳ nói vừa đưa hai bàn tay lên ôm lấy má mình.

Lam Tử không nói nên lời cố giữ chặt môi không bật cười lớn tiếng vừa gật đầu.

"Á, không được, sao mình có thể xấu xí kia chứ." Kỳ Kỳ phóng đi như bị ma đuổi.

Lam Tử lắc đầu: "Đúng là con nhỏ chết vì chữ sắc."

Kỳ Kỳ sau khi làm vệ sinh cá nhân, ra ngoài ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng thì Lam Tử mặc bộ đồ võ sư màu trắng từ trong phòng bước ra: "Mình đi trước nhé!"

"Ủa, hôm nay có vụ gì mà mặc đồ này đi luôn vậy?"

"À, hôm nay mình vào trường tiểu học gần võ đường biễu diễn nên mặc đi luôn cho tiện."

"Sao cậu có được buổi biểu diễn này vậy?"

"À, là biểu diễn từ thiện nên mình đăng ký, coi như để quảng bá cho võ đường."

"Ừ, cố lên, mình tin cậu sẽ làm tốt."

Lam Tử gật nhẹ đầu rồi rời đi. Kỳ Kỳ ung dung ngồi ăn sáng trong phòng thì nghe tiếng la thất thanh vang vọng cả khu nhà trọ: "Trời ơi, bánh xe của tôi."

"Kiểu này chắc lại chạy bộ rồi." Kỳ Kỳ lắc đầu vừa nói nhỏ.

Lam Tử đeo cặp xách vào người rồi bắt đầu chạy, dáng vẻ của cô giồng như một vận động viên điền kinh chuyên nghiệp, trời lúc này còn sớm nên đường không nhiều người. Đến đoạn đèn đỏ để sang đường, cô dừng đợi vài chục giây nhưng cứ thấp thỏm nhìn đồng hồ. Lần biểu diễn này là cơ hội để thu hút hội viên đến nhiều hơn để mở ra một tương lai tươi đẹp cho võ đường của cô. Đèn xanh, Lam Tử bước vội qua đường, ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu lên mái tóc, gương mặt, khiến cô như phát sáng và trở nên đẹp đẽ khác thường.

Ngay lúc này Cố Thanh đang ngồi trong xe chờ đèn đỏ, sự nổi bật của cô khiến hắn chú ý. Lục lại ký ức trong thoáng chốc nhưng không nhớ rõ, hắn buộc miệng hỏi: "Mạc Tiếu cô gái kia là ai?"

Mạc Tiếu cười khẩy: "Sếp cũng đề cao tôi quá rồi, tùy tiện chọn một cô gái qua đường rồi hỏi tôi đó là ai ư, đúng là nực cười." Cậu nói vừa đảo mắt xem cô gái kia trông như thế nào mà có thể khiến tảng băng Cố Thanh để ý.

Nhìn Lam Tử đang đi ngang qua, Mạc Tiếu với bộ óc trợ lý của mình cậu nhanh chóng nhớ ra rồi hét lên: "Đó chẳng phải là cô gái ở quán bar Tiêu Trấn hôm bữa sếp bảo tôi tìm thông tin sao? Kiểu này gọi là định mệnh à?"

Cố Thanh nhớ lại, hắn nhếch nhẹ mép vừa suy nghĩ: "Thời buổi này còn có giả làm võ sư, chiêu mới à?"

"Thế cậu tìm chưa?" Giọng lạnh của Cố Thanh.

Mạc Tiếu rùng mình: "Sao tự nhiên thấy lạnh thế nhỉ?"

"Vâng, tôi có hỏi thông tin sơ sơ ở quán, nhưng mấy nay bận nhiều việc quá nên quên bén đi."

"Giờ thì cậu nhớ lại chưa?"

"Vâng sếp, trong ngày mai tôi sẽ gửi mọi thông tin vào thư điện tử của sếp."

Lam Tử qua khỏi đường thì chạy nhanh đến trạm xe bắt xe buýt thẳng đến trường.

Ngồi trong xe, Mạc Tiếu lướt lướt màn hình điện thoại rồi nhắc nhở Cố Thanh: "Sếp, theo lịch trình làm việc, bây giờ sếp phải đến buổi biểu diễn từ thiện. Chúng ta khởi hành luôn nhé?"

"Không đến có được không?"

"Không được sếp ơi, để thể hiện lòng thành cách tốt nhất là sếp nên tự đến."

"Vậy cậu hỏi tôi làm gì, lo lái xe đi."

Mạc Tiếu im lặng lái xe.

Xe buýt đi được 20 phút thì đến cổng trường, Lam Tử vội nhìn đồng hồ, cô mỉm cười: "May quá còn 10 phút nữa."

Cô nhanh chóng vào trong hội trường, ngồi vào vị trí được xếp trước của mình để chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn. Gương mặt cô lộ rõ sự lo lắng và hồi hộp nhưng trong ánh mắt lại là sự mong đợi.

Người dẫn chương trình hô lớn: "Sau đây xin mời tiết mục của nữ võ sư Lam Tử đến từ võ đường Hạnh Phúc."

Cả khán phòng, gương mặt của các bậc phụ huynh đầy vẻ nghi ngờ, những tiếng xì xào như có ý xem thường. Khi Lam Tử bước lên sân khấu, tất cả bên dưới đều tỏ ra thờ ơ, người bấm điện thoại, kẻ trò chuyện tán gẫu. Lam Tử đều nhìn thấy tất cả, có chút thất vọng nhưng lòng không từ bỏ.

Trùng hợp đây là buổi từ thiện mà Cố Thanh tham gia và hắn đang ngồi ở hàng ghế đầu, hắn hoàn toàn không có hứng thú với buổi biểu diễn từ thiện chỉ là ngồi đó cho có nhưng khi nghe đến nữ võ sư, hắn có chút tò mò nên ngước lên nhìn. Nhận ra ngay Lam Tử: "Chà! Cô ta chịu khó đầu tư đấy chứ, nay còn cố sức gắn cho mình cái mác võ sư nữa, đúng là tức cười thật." Hắn nghĩ rồi chỉ còn lại ánh mắt khinh thường.

Lam Tử tập trung ổn định tinh thần trong 30 giây sau đó bắt đầu tung ra thế võ đầy lực và đẹp mắt, cô lộn nhào trên không khiến cho cả kháng phòng ồ lên kinh ngạc. Tất cả đều bất động, chỉ có đôi mắt mở to xem màn biểu diễn của cô.

Phần trình diễn kết thúc, Lam Tử đứng im sau đó rút ra đoạn nhị khúc được đeo ở eo rồi tiếp tục múa điêu luyện. Những đường nhị khúc đi lướt qua cơ thể cô một cách chuyên nghiệp, động tác dứt khoát và mỗi lúc một nhanh mạnh, tưởng tượng như nếu ai đó đụng phải một đầu nhị khúc của cô chắc là sẽ bung thịt ra ngoài.

Kết thúc phần trình diễn nhị khúc, cô dừng lại chờ đợi, một người đàn ông cầm một cây gậy sắt dài bước ra. Lam Tử lại gần dùng một tay của mình nâng gậy lên rồi bắt đầu ra đòn, tiếng gậy vù vù đầy mạnh mẽ, tốc độ nhanh và đẹp mắt, những đường đi gậy của cô khiến mọi người vô cùng ngưỡng mộ.​
 
Chỉnh sửa cuối:
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 3: Tôi thích sự tuỳ tiện của mình


Cố Thanh bên dưới kháng phòng, mắt hắn ánh lên sự nể phục Lam Tử: "Tôi càng thấy có hứng thú với cô rồi đấy." Hắn nghĩ.

Màn biểu diễn kết thúc, Lam Tử cúi chào trước sự vỗ tay và cổ vũ nhiệt tình của phụ huynh, đặc biệt là các em nhỏ la hét tán dương.

Rời khỏi sân khấu, lúc này trời đã vào trưa, thời tiết hôm nay khá nóng, Lam Tử ra tạp hóa gần trường mua một chai nước suối rồi đến ngồi chỗ ghế đá trong sân trường nghỉ ngơi.

Từ phía sau Cố Thanh bước tới ngồi ở đầu kia của ghế đá. Với cặp kính râm, chân phải gác lên chân trái, dáng vẻ vô cùng đạo mạo, giọng hắn lạnh: "Cô theo dõi tôi sao?" Không lẽ tôi là đối tượng tiếp theo của cô. "

Lam Tử không quan tâm, chỉ vì có tiếng ai nói nên theo phản xạ cô nhìn qua và ánh mắt như đang nghi ngờ bản thân:" Chắc không phải anh ta đang nói chuyện với mình đâu nhỉ? "Cô nghĩ rồi không tò mò thêm quay đi uống ngụm nước.

Thấy cô có nhìn qua hắn cười khẩy một cái rồi nói tiếp:" Xét trong nghề này, lần đầu tôi gặp một cô gái yêu nghề như cô đấy, đúng là có đầu tư. "

Lần này hắn nhìn thẳng vào cô để nói làm cô khá hoang mang, cô quay sang nhìn hắn với gương mặt đầy vẻ hoài nghi rồi đưa ngón tay tự chỉ về phía mình:" Anh, đang nói chuyện với tôi sao? Bộ chúng ta quen nhau à? "

Giọng hắn đạo mạo:" Cô đừng giả vờ nữa, không phải cô đang cố ý tiếp cận tôi sao? "

Lam Tử cười nhạt giống như bản thân vừa được nghe một chuyện hài hước:" Tôi xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi trước giờ chưa gặp anh, cũng không có ấn tượng gì về anh, tôi không mắc nợ ai, cũng không giựt nợ của ai. "

Lời nói của Lam Tử đụng tới lòng tự trọng cao ngút trời của hắn, hắn đưa tay tháo chiếc kính râm, nhích nhẹ cơ thể lại gần rồi nắm tay kéo mạnh khiến cả người cô lại sát, đôi mắt hắn nhìn cô vài phần tức giận:" Cô giả vờ cũng giỏi đấy, 100 triệu cho ngày hôm nay thì thế nào? "

Lam Tử hai mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô mặc dù rất tức giận nhưng bàn tay nắm chặt cố giữ cho bản thân bình tĩnh, vì đang ở trong sân trường, cô không muốn gây sự, sợ phụ huynh các em nhỏ thấy sẽ không thuận lợi cho võ đường sau này.

Giọng cô từ tốn:" Buông tay tôi ra, có gì từ từ nói, sao anh lại làm như thế này với một cô gái vừa gặp lần đầu kia chứ. "

Hắn dí sát mặt mình lại gần Lam Tử:" Cô đừng giả vờ nữa, không phải hai lần trước và cả lần này nữa, cô cố ý để tôi nhìn thấy không phải sao? "

Lam Tử không biết người đàn ông trước mặt mình lấy đâu ra tự tin để nói ra những câu như vậy, gương mặt đầy vẻ khó hiểu qua nếp nhăn của vầng trán:" Anh nói gì thế, anh là ai mà tôi phải làm thế? "

" Tôi là ai chẳng lẻ cô không biết. "

" Cái tên biến thái này, chắc hắn điên rồi. "Lam Tử nghĩ.

Cố Thanh không dừng lại mà càng lấn lướt hơn và hai khuôn mặt lúc này như sắp chạm vào nhau, giọng hắn đầy vẻ thách thức:" Vậy 200 triệu cho một đêm thì thế nào? "

Một tia khinh thường trong mắt Lam Tử, cô bình thản trả lời hắn:" Trông anh cũng là người có địa vị mà lại hành xử tuỳ tiện thế này sao? "

Cố Thanh cười nhếch mép đầy tự tin:" Nhưng tôi thích sự tuỳ tiện của mình. "

Lam Tử nghe được câu trả lời ngông cuồng của hắn, cô hoàn toàn không muốn nói chuyện thêm, đảo mắt liếc nhìn xung quanh thấy có nhiều học sinh và phụ huynh nên cô cố giữ bình tĩnh và trả lời một cách từ tốn nhất:" Được rồi, chúng ta ra phía kia nói chuyện rõ hơn. "Cô đi trước dẫn đường.

Cố Thanh đi theo phía sau, một gương mặt tự mãn và nụ cười ngạo mạn hắn nghĩ:" Tưởng đặc biệt nhưng rốt cuộc cô cũng chỉ là loại phụ nữ lẳng lơ dễ dãi. "

Lam Tử vừa đi vừa quan sát, cô đảo mắt liên tục để đảm bảo chỗ an toàn không có người. Đi đến chỗ khuôn viên có nhiều cây xanh che chắn và ít người lui tới thì dừng, cô quay lại nghiêm nghị nhìn hắn:" Tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi không quen biết anh, tôi là võ sư, một võ sư, anh hiểu chứ, anh thực sự nhận nhầm người rồi. "

Cố Thanh không hề để tâm đến những gì cô nói mà dứt khoát tiến lại gần rồi ôm lấy eo, kéo sát cô vào người mình, vẻ mặt kênh kiệu:" Cô lại muốn tăng giá chứ gì, loại phụ nữ lẳng lơ như cô giá đó là quá cao rồi. "

Lam Tử hai tay che chắn trước ngực mình, đầu cố ngửa về phía sau để cách xa hắn, cảm xúc trên gương mặt cô dần thay đổi:" Cái gì, phụ nữ lẳng lơ, quá rồi đấy, tại sao mình phải nhịn cái loại đàn ông điên khùng này chứ. "

Nghĩ rồi cô vung tay thật nhanh, một cái tát thẳng vào mặt Cố Thanh. Hắn đau đến ôm mặt mình, sự tức giận nổi lên trong mắt, hắn cầm chặt hai vai cô kéo mạnh hết sức khiến thân thể cô nằm gọn trong vòng tay hắn, rồi chẳng hiểu vì sao hắn lại không chút do dự mà điên cuồng cưỡng hôn cô, cô giằng co đẩy ra nhưng không được vì tay cô đã bị giữ lại.

Không còn cách nào khác để thoát khỏi dự điên cuồng của hắn nên cô đã cắn lấy môi hắn thật mạnh đến chảy máu, hắn nhăn cả trán vì đau, không hôn nữa nhưng một tay vẫn giữ chặt cô, tay còn lại đưa lên quẹt vệt máu trên môi, nhếch môi cười vẻ mặt vô cùng hài lòng giống như mình vừa tìm được một điều thú vị:" Cô cũng gan phết đấy. Chưa có người phụ nữ nào dám đối xử với tôi thế này. Nhưng tôi thích, cô càng như thế này chỉ khiến sự hứng thú của tôi tăng lên mỗi ngày. "

Lúc này nhận thấy một cơ hội tốt, Lam Tử đẩy thật mạnh hắn ra, trong lúc hắn chao đảo cô phóng nhanh tới rồi ôm chặt phần eo của hắn, dùng hết sự căm phẫn và sức mạnh của mình đẩy hắn, vì không tính trước được trường hợp này hắn không kịp kháng cự nên ngã ngửa ra tấm lưng đập mạnh xuống đất làm hắn nhăn nhó vì đau, Lam Tử thật nhanh chóng ngồi lên ngực hắn, hai đầu gối đè lên hai cánh tay rắn chắc của hắn.

Cố Thanh bị đập đầu xuống đất, lúc này không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn bần thần một chút nhìn Lam Tử kiểu không thể tin:" Cô ta là phụ nữ sao? "

Trong lúc hắn còn bận suy nghĩ, Lam Tử đấm liên hồi hai phát mạnh vào mặt hắn rồi nhanh chóng lăn ra khỏi người, bò dậy và phóng đi thật nhanh. Mặc dù đã cố hết sức nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của Cố Thanh, hắn quả là ác ma, một tay hắn kéo giữ chân cô thật mạnh khiến cô ngã xuống rồi bò nhanh đến nằm lên người cô, giữ chặt hai tay cô, chân hắn ghì chặt chân cô. Cả thân thể cao to vạm vỡ của hắn khiến cô không thể nhúc nhích thậm chí còn có phần hơi khó thở.

Khuôn mặt tức giận đầy sự bất lực của cô khiến hắn mãn nguyện:" Cô còn muốn chạy nữa không?"​
 
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 4: Nụ hôn ngang ngược


Lam Tử cố gắng vùng vẫy nhưng không thể cử động trước sức nặng của hắn, không đánh lại, cũng không thoát được, cô hét lên: "Cứu tôi với, có kẻ quấy rối." Ngay lập tức bị đôi môi của hắn hôn lấy một cách mạnh bạo, đầu cô liên tục cử động để thoát khỏi nhưng không có cách nào, hắn vẫn hôn cô một cách điên dại.

Hắn thả cô ra, giọng đầy kiêu ngạo: "Cô cứ hét đi, giờ này trưa rồi, tôi nghĩ chỉ còn tôi và cô trong ngôi trường này, cô hét một tiếng thì tôi hôn cô một lần."

Lam Tử mím chặt đôi môi đã sưng vài phần vì nụ hôn mạnh bạo của hắn, không vùng vẫy thêm cô chỉ nằm đó và im lặng. Phản ứng của cô dường như làm hắn có chút hụt hẫng, giọng hắn lạnh: "Sao thế? Cô sợ rồi à? Không hét nữa? Không muốn được tôi hôn sao?"

Lam Tử lại im lặng, cô ghiêng đầu mình nhìn sang hướng khác, lúc này cô hoàn không muốn nhìn thấy gương mặt đáng ghét của hắn thêm một giây phút nào, càng không muốn nói chuyện với hắn. Cố Thanh giống như một thằng điên, trước đây chưa có cô gái nào dám đối xử với hắn như thế, vả lại, hắn mặc định cô là loại gái lẳng lơ, mà đã là gái lẳng lơ sao có thể dám từ chối một người như hắn.

Thể hiện một bộ mặt chính hiệu sở khanh hắn nói: "Cô không nói chuyện tôi cũng sẽ hôn cô."

Lam Tử gượng ép bản thân quay mặt nhìn vào hắn, ánh mắt cô lạnh hơn cả băng nam cực: "Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi, ngay từ đầu tôi đã nói là không quen anh, anh không nghĩ mình sẽ bị quả báo nếu cứ hành xử tùy tiện thế này chứ?"

Cố Thanh cười nhạt: "Quả báo, nó không có trong từ điển của tôi."

"Thế anh cứ định nằm thế này nói chuyện với tôi đấy hả?"

"Được rồi, miễn là cô biết nghe lời." Hắn cười một cái đầy mãn nguyện vì cảm thấy bản thân đã thuần phục được cô, đứng lên khỏi người cô hắn cúi mắt nhìn xuống, đưa tay có ý kéo Lam Tử nhưng cô hoàn toàn không để tâm rồi tự mình đứng dậy.

Lam Tử đứng ngay ngắn chỉnh lại trang phục đang nhăn nheo, phủi đi chỗ dơ trên người, giọng cô bình thản: "Giờ anh muốn gì?"

"Cô có cần thiết phải khó chịu thế không?"

"Tôi đang muốn giết anh đây chứ nói đến khó chịu, không biết ngày hôm nay là ngày chết tiệt gì mà lại gặp tên rác rửi này." Cô nghĩ thầm trong đầu.

Thấy cô im lặng gương mặt Cố Thanh vẻ không hài lòng: "Cô đang nghĩ gì đấy?"

"Tôi nghĩ gì là việc của tôi, không liên quan đến anh."

"Cô muốn tôi hôn nữa phải không?"

"Ừ, thì tôi không nghĩ gì. Giờ anh định thế nào, tôi phải đi về." Lam Tử trả lời với vẻ mặt vô cùng khó chịu và gượng ép.

"Giờ lại chỗ ghế đá khi nãy nói về chuyện của chúng ta."

"Anh đi trước đi." Lam Tử nói vừa đưa tay hướng về phía trước mời hắn.

"Cô định bỏ trốn đấy à?" Cố Thanh nhìn Lam Tử với ánh mắt nghi ngờ.

"Không, tôi theo ngay sau anh đây."

Hắn cười rồi bước đi trước.

"Chuyện của chúng ta, đúng là đồ dở hơi." Nghĩ rồi Lam Tử dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về hướng tường rào của trường, phóng một cú mạnh bò qua khỏi tường.

Hắn vì quá tự tin nên đã sơ ý và hoàn toàn không biết cô đã rời đi cho đến khi nghe được tiếng hét lớn từ phía tường rào của trường: "Tên đẹp trai dở hơi rác rửi kia, xin vĩnh biệt nhé!" Chửi rồi không để hắn phản ứng cô phóng xuống đất nhanh chân đón xe buýt rời đi.

Hắn chỉ kịp nhìn thấy cái đầu nhỏ của cô còn bám trên tường vài giây sau khi nghe được tiếng hét, cảm xúc lúc này của hắn có một chút kinh ngạc, một chút thích thú, cười nhạt hắn tự mình nói nhỏ: "Thật nực cười khi cô nghĩ mình đã thoát." Đưa tay lên hắn ôm lấy mặt mình vì cảm giác đau đớn kéo đến do hai cú đấm khi nãy của Lam Tử.

Lam Tử về tới phòng trong tâm trạng bực tức và quần áo bẩn thỉu, xộc xệch.

Kỳ Kỳ đang xem phim vừa ăn bắp rang bơ chỗ ghế sô pha, nghe tiếng mở cửa nên nhìn qua, ánh mắt có vài phần hốt hoảng khi thấy bộ dạng của Lam Tử: "Lam Tử, cậu đi đánh nhau về à? Làm gì mà tơi tả thế?"

Lam Tử vứt mạnh chiếc túi xách xuống ghế vừa trả lời kỳ kỳ: "Ừ, mình mới đánh nhau với một tên biến thái về đây."

Kỳ Kỳ không chút ngạc nhiên, vẫn thản nhiên ăn bắp rang bơ và tiếp tục xem ti vi: "Cậu nay biết nói đùa nữa chứ."

"Mình không đùa."

Kỳ Kỳ cảm nhận được những cảm xúc khó chịu trong lời nói của Lam Tử nên đặt bịch bắp rang bơ xuống bàn rồi đi nhanh tới kéo Lam Tử ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy tò mò: "Vậy cậu kể mình nghe đi, có chuyện gì, cậu có bị làm sao không? Tên biến thái đó có làm gì cậu không? Sao không gọi cho mình?"

"Mình không sao, chỉ đang cảm thấy rất bẩn, mình đi tắm đã, xong rồi kể cho nghe." Lam Tử đứng dậy rời đi, được vài bước thì dừng chân, không quay đầu lại cô nói tiếp: "Mà cũng chẳng có gì để nhắc đến cả, cậu cứ xem như mình vừa vật lộn với một con chó về."

"Hả, ò." Kỳ Kỳ quay lại tiếp tục tận hưởng bộ phim đang xem dở và món bắp rang bơ thơm lừng của mình.

* * *

Cố Thanh từ phòng tắm bước ra với chiếc khăn lớn che nửa thân dưới, hắn đang dùng một chiếc khăn nhỏ để lau tóc mình. Bước lại chỗ tủ lạnh, vắt chiếc khăn nhỏ đang lau đầu lên vai, mở cửa tủ lạnh rót một ly nước đầy, đang uống dở thì điện thoại ở bàn có tiếng 'tin tin', hắn cầm lên đọc là thông báo 'bạn có một thư điện tử'. Mở thư xem là thông tin của Lam Tử được Mạc Tiếu gửi qua.

"Để xem xuất xứ của cô nào." Vừa nói hắn vừa lướt điện thoại.

"Là võ sư thật à, còn có cả một võ đường, đúng là nực cười, vậy mà cô ta còn đi làm để kiếm thêm." Hắn lắc đầu, đặt điện thoại xuống rồi uống nốt ngụm nước sau đó ra chỗ ghế sô pha nằm dài, bật ti vi và xem tin tức thời sự.

Hắn cầm điều khiển ti vi và chuyển kênh liên tục, hoàn toàn không tập trung xem bất cứ thứ gì, dường như có những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi môi hắn cong lên vẻ rất khó ưa: "Cô ta quả thật là loại con gái lì lượm, còn dám đánh cả mình. Á!" Hắn đưa tay lên ôm má mình, chỗ bị Lam Tử đấm. Không chịu được đau hắn lại chỗ tủ lạnh lấy một ít đá bỏ vào khăn, quay lại chỗ sô pha nằm dài xuống rồi đặt khăn đá chờm lên vết bầm trên mặt.

"Được rồi, chúng ta sẽ nhanh gặp lại nhau thôi." Hắn tự nói một mình.

* * *

Buổi sáng, như thường ngày, đúng 7 giờ Mạc Tiếu đứng trước cổng chờ để đón Cố Thanh đi làm, mười phút trôi qua nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng hắn đâu, Mạc Tiếu có phần nôn nóng nên liền điện cho hắn.

Đầu dây bên kia nhấc máy: "Gì thế?"

"Lần đầu tiên tôi thấy sếp ngủ quên đấy, tôi đang đợi trước cổng."

"Về công ty đi, tôi có việc phải ra ngoài, hôm nay hủy tất cả các cuộc hẹn cho tôi."

Mạc Tiếu chưa kịp nói thêm thì điện thoại chỉ còn lại hai tiếng tút tút.

Cậu lòng đầy khó chịu và miệng tự nhiên lằm bằm: "Tưởng mình là sếp thì muốn làm gì thì làm à?" Cậu lái xe vèo đi.

Cố Thanh sau khi làm vệ sinh buổi sáng và mặc quần áo chỉnh tề, hắn lái chiếc xế hộp đen của mình ra khỏi cổng rồi vút đi, mở bản đồ lên để dò đường, gương mặt hắn lộ vẻ khinh thường: "Để xem nào, võ đường Hạnh Phúc, sao lại là con hẻm nghèo nàn này chứ. Xì! Mà đúng là cô ta làm gì có tiền để mở võ đường ở một nơi tốt hơn kia chứ."​
 
Chỉnh sửa cuối:
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 5: Trong lòng bàn tay


Lái xe tầm hơn 30 phút thì đến hẻm, hắn cua vào dừng trước võ đường, mở cửa bước xuống dáng vẻ vô cùng tự tin, lúc này chỉ hơn tám giờ sáng, nắng vẫn còn đang rất đẹp. Hắn hiên ngang bước vào cửa võ đường, ánh nắng mặt trời theo sau lưng khiến hắn như đang phát sáng, nhưng người đối diện chỉ thấy được chiếc bóng cao lớn và cân đối của hắn mà thôi.

Lam Tử phía bên trong võ đường cố đưa mắt để nhìn nhưng không biết là ai, lũ nhóc học sinh cũng nhìn vẻ rất háo hức và tò mò, chúng cứ xì xầm to nhỏ. Lam Tử đưa tay lên cao hòng ra hiệu cho lũ trẻ im lặng: "Yên nào các em, không có gì cả, có lẽ ai đó đến để hỏi đường."

Cô không bước ra mà đợi cho chiếc bóng kia bước vào, khi nhìn rõ được gương mặt cô lập tức nhận ra tên biến thái mình mới gặp hôm qua: "Chết tiệt, sao hắn tìm được tới đây thế nhỉ, không lẽ hắn là kẻ đeo bám?" Lam Tử giả vờ như không nhận ra hắn và tiếp tục hướng dẫn các học viên luyện võ: "Nào các em, một hai, một hai."

Cố Thanh tiến lại gần thêm một chút rồi hét lên thật to: "Tôi lên giá cho cô 250 triệu, thế nào, đã đủ rộng lượng chưa?"

Khuôn mặt Lam Tử chuyển xanh vì lo lắng và sợ hắn sẽ tiếp tục nói những lời điên cuồng làm ảnh hưởng lũ trẻ, nhưng chỉ vài giây sau đó cô liền chuyển sang cáu gắt: "Sao lại có cảm giác muốn giết người thế nhỉ?" Cô tự mình nói nhỏ đủ để bản thân nghe. Mặc dù tiếng hét của hắn vang vọng trong võ đường nhưng cô vẫn cố lờ đi và làm như mình chưa hề nghe thấy bất cứ điều gì.

"Cô ta sao cứ làm mình nóng thế nhỉ?" Gương mặt Cố Thanh dần mất kiên nhẫn. Bước chân của hắn nhanh tiến lại chỗ Lam Tử, đứng gần sát bên, cúi người nói nhỏ vào tai cô: "Cô có muốn tôi hôn cô trước mặt bọn trẻ không?"

Lam Tử ánh mắt tức giận liếc nhìn như muốn ngay lập tức giết hắn: "Anh dám."

Vẻ mặt đầy thách thức hắn nói: "Có gì mà tôi không dám?"

Lam Tử trong phút chốc nhớ lại khoảnh khắc đụng độ hắn ở trường, cô hạ ánh mắt, giọng nhỏ nhẹ: "Anh theo tôi ra ngoài nói chuyện."

Cố Thanh cười rất đắc ý vừa nghĩ thầm: "Cô ta sao có thể thắng được mình chứ."

Ra đến sân võ đường, Lam Tử đóng cánh cửa võ đường lại rồi một ánh mắt như muốn ngay lập tức đá hắn đi thật xa, giọng cô trầm hẳn: "Anh muốn gì?"

"250 triệu cho một ngày." Lời nói đi cùng với sự ngạo mạn ngút trời trong mắt Cố Thanh.

Lam Tử lắc đầu vừa nhìn hắn kiểu bất lực: "Tên này chắc mắc bệnh rồi." Suy nghĩ rồi cô thái độ trình trọng và lịch sự trả lời: "Thưa anh, tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi chỉ là một người dân bình thường của đất nước, chỉ có cái võ đường nhỏ này để kiếm sống thôi. Nếu trước đây có hiểu lầm gì mong anh bỏ qua cho tôi, và tôi là người không quen biết anh. Xin anh sau này đừng làm phiền tôi nữa. Một người cao quý như anh sao lại để ý tới một người tầm thường như tôi chứ. Lời cuối cùng tôi muốn nói là, tôi không phải gái làng chơi mà anh đòi trả tiền để ở với tôi."

Cố Thanh cười nhẹ nụ cười như thấu tỏ mọi thứ: "Lần này tôi không tăng giá đâu, vẫn là 250 triệu." Chắc rằng hắn cũng không biết được nụ cười lúc này của hắn đáng ghét tới mức nào.

Lam Tử cảm thấy hắn là một kẻ không thể tiếp tục nói chuyện hay giải thích bất cứ điều gì, cô lắc đầu rồi tự nói với mình nhưng cố ý nói to để hắn nghe thấy: "Đúng là hết thuốc chữa." Cô vẻ đầy bất lực quay người bỏ đi.

Hắn ngay lập tức nắm lấy tay cô rồi kéo nhanh ra phía sau võ đường, nơi mà bọn trẻ sẽ không xuất hiện. Ép cô vào tường, ghì chặt thân thể cô bằng đôi tay rắn chắc, điều kỳ lạ là ánh mắt hắn lúc này lại có vẻ gì đó rất khao khát: "Cô như thế này càng làm tôi có hứng thú hơn đấy. Cô đừng giả vờ nữa. Rõ ràng hôm đó tôi đã nhìn thấy cô vào nhà vệ sinh với một anh chàng bảnh trai."

Lam Tử buông xuôi cơ thể mình, không có ý kháng cự lại, cô hỏi giọng bình thản: "Ý anh là sao? Nói rõ đi."

"Hôm ở quán bar Tiêu Trấn, cô thử nhớ lại đi."

Lam Tử nhớ lại trong phút chốc rồi ánh mắt thất vọng như đáng oán trách cuộc đời đầy trớ trêu, giọng từ tốn cô trả lời hắn: "Anh hiểu lầm rồi, hôm đó tôi đến để đón bạn, cô ấy để quên túi xách trong nhà vệ sinh tôi mới vào lấy. Đi giữa đường gặp tên mè nheo nên tôi lôi hắn vào nhà vệ sinh rồi đánh ngất. Chuyện có nhiêu đó thôi, anh tin không thì tùy."

"Cô vừa làm võ sư lại vừa viết tiểu thuyết đấy hả? Rõ là hôm đó cô ăn mặc vô cùng quyến rũ. Cô ăn mặc như thế chỉ để đến đón bạn? Cô nghĩ tôi là tên ngốc hả?" Ánh mắt kiên định Cố Thanh nhìn thẳng vào Lam Tử.

Một nụ cười khinh khi, Lam Tử nói: "Mà sao tôi phải giải thích với anh nhỉ." Dứt lời cô đập thật mạnh đầu mình vào đầu hắn, khiến hắn đau đến chao đảo, thả cô ra hắn ôm lấy đầu mình và gương mặt méo mó vì đau đớn: "Cô, cô được lắm, chưa cô gái nào dám đánh tôi, còn cô đã là lần thứ hai. Bộ cô không muốn sống nữa hả?" Hắn hét lên thật to đầy tức giận.

Lam Tử nhanh chóng rời đi, liền bị hắn nắm tay kéo lại, cô lúc này vận dụng hết kỹ năng võ sư của mình vật một phát mạnh khiến hắn nằm bệt ra đất. Nhìn bóng nhỏ của Lam Tử rời đi hắn tự mình thì thầm: "Cô được lắm, hôm nay tôi tha cho cô."

Cố Thanh bò dậy, phủi sạch bụi đất trên quần áo rồi chỉnh lại ngay ngắn, đầu hắn vẫn còn ong ong nên một tay vẫn xoa xoa vào trán mình. Ngồi vào xe, hắn đập mạnh vào vô lăn trút đi cơn tức giận: "Rồi một ngày cô sẽ phải thích tôi đến điên lên. Tôi thề đấy."​
 
Chỉnh sửa cuối:
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 6: Mạc Tiếu, tôi thích cô võ sư kia rồi


Về đến công ty, hắn đi thẳng vào phòng với gương mặt lạnh tanh, quần áo tuy đã chỉnh tề hơn nhưng ai nấy đều nhận ra là có điều khác thường. Bao ánh mắt hoang mang của nhân viên nhìn theo nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm. Cởi phăng chiếc áo vest vứt mạnh xuống ghế sô pha chỗ bàn tiếp khách rồi bước đến ngồi mạnh xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc của mình, hắn nhấc điện thoại lên: "Mạc Tiếu, vào gặp tôi gấp."

Chỉ sau năm phút, Mạc Tiếu đã có mặt ở cửa phòng bước vào nhẹ nhàng và bẽn lẽn, vì cậu đã nhìn thấy được dáng vẻ sát khí ngút trời của hắn khi nãy, bộ dạng khúm núm cậu nói nhỏ nhẹ: "Dạ sếp, tôi có chuyện muốn nói với sếp."

Cố Thanh giọng trầm mang chút khó chịu: "Chuyện gì?"

"Chuyện là cái cô Lam Tử kia."

"Gì, cô ta thì sao?" Giọng hắn cáu gắt.

"Đọc lý lịch cô ta khá sạch nên tôi đã đến Tiêu Trấn hỏi, chủ quán lẫn pha chế ở đó đều khẳng định cô ấy thường xuyên đến để đón Kỳ Kỳ bạn của cô ấy. Cô ấy hoàn toàn không có uống ở đó."

Gương mặt hắn dịu đi nhiều phần tức giận, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một âm mưu khó hiểu, giọng hắn dịu hơn: "Mạc Tiếu."

"Dạ sếp."

"Tôi thích cô võ sư kia rồi, cậu phải giúp tôi có được cô ta đấy."

"Hả? Sao? Là kiểu gì sếp?"

"Đừng hỏi những câu ngớ ngẩn, chuẩn bị mọi thứ mà cậu có thể suy nghĩ được."

"Vâng sếp, vậy tôi sẽ theo quy trình như mọi khi để cô ta tự động sà vào lòng sếp."

"Cậu làm gì tùy ý, tôi chỉ quan tâm kết quả, giờ thì ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu."

* * *

Sau cuộc chạm trán với Cố Thanh tại võ đường, cuộc sống của Lam Tử bình yên vui vẻ trở lại cho đến năm ngày sau đó. Là một buổi sáng đẹp trời, cô đi làm như mọi ngày, xuống bãi đỗ xe của chung cư, lúc này trời vẫn còn sớm, cô thấy một tên lạ mặt đứng sẵn gần chiếc xe máy của mình. Trong lòng nảy sinh nghi ngờ và cũng có chút sợ hãi, cô thầm nghĩ trong lòng: "Mới sáng sớm tên kia xuất hiện ở đây làm gì chứ, chắc không phải là ăn trộm đâu nhỉ? Hình như mình chưa thấy hắn bao giờ, không lẽ là người mới dọn tới, nhưng sao lại đứng gần xe mình. Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, bình tĩnh nào Lam Tử, mình là võ sư kia mà."

Chần chừ hồi lâu cô quyết định mạnh dạng bước tới gần xe mình, tên đàn ông đột ngột vung tay ra phía trước. Lam Tử vì quá bất ngờ nên theo phản xạ tự nhiện cô đưa hai tay trước ngực thủ thế vừa la lên: "Anh muốn làm gì?" Nhận ra trước mặt là bó hoa hồng đỏ rực, cảm xúc cô dịu lại.

"Chào cô, tôi là người giao hàng, có người đã đặt giao cho cô vào giờ này nên tôi đã đợi cô ở đây, nếu làm cô sợ thì mong cô bỏ qua."

Lam Tử ngập ngừng chưa chịu cầm bó hoa, người giao hàng đưa cho cô tờ giấy và bút: "Cô ký nhận giúp tôi."

"Ờ, được." Lam Tử ký nhận rồi nhẹ nhàng cầm lấy bó hoa: "Cảm ơn anh, nhưng anh có biết ai là người gửi hoa không?"

"Nhiệm vụ của tôi chỉ là giao hoa, còn người đặt thì tôi không biết. Chào cô tôi đi đây."

"Vâng, cảm ơn anh."

Lam Tử vẻ mặt đầy nghi ngờ nhưng trong mắt lại có niềm vui, vì đây là lần đầu tiên cô được nhận một bó hoa đẹp thế này, nhìn thật kỹ bó hoa cô phát hiện một tấm thiệp, cầm lên đọc nhỏ: "Chào Lam Tử, em hãy xem đây là món quà tôi tặng để ta làm quen với nhau nhé! Tôi xin lỗi vì trước đây đã hiểu lầm em. Ký tên Cố Thanh." Vầng trán cô hơi nheo lại: "Gì chứ, Cố Thanh? Tên này định giở trò gì đây nữa đây."

Gương mặt thất vọng, cô đi nhanh đến thùng rác gần đó, vung tay định ném bó hoa đi nhưng lại ngập ngừng: "Hoa đẹp thế này mà, hoa thì có tội gì chứ." Vài giây do dự cô quyết định vui vẻ đặt bó hoa vào giỏ xe mình rồi đến võ đường. Vừa bước vào võ đường cô đã vội vàng đi lấy một cái lọ đổ nước vào và tranh thủ cắm hoa để chúng không bị héo đi, có lẽ vì quá yêu hoa nên cô hoàn toàn không để ý đến người tặng nữa.

"Cô giáo nay có gì đó không ổn, có phải cô đang rơi vào lưới tình không?" Một em học sinh cấp hai nói lớn.

Lam Tử quay nhìn cả lớp rồi cười tươi: "Đúng là cô đã rơi vào lưới tình, nhưng là tình yêu dành cho các em đấy."

Cả bọn hô lớn: "Chúng em cũng yêu cô."

Ngày thứ hai đi làm cô lại nhận được bó hoa hồng màu lam tuyệt đẹp. Tấm thiệp ghi thêm những lời hoa mỹ: "Tặng em, cô võ sư xinh đẹp, lần đầu nhìn thấy em, tuy có chút hiểu lầm, nhưng tôi không hiểu sao mình cứ để tâm đến em."

Lam Tử cười nhẹ vừa lắc đầu: "Chắc chắn người như hắn không thể viết ra những dòng này."

Vào đến võ đường cô vẫn nâng niu bó hoa như lần đầu tiên, nam học viên Tô Khải lại gần chỗ cô đang cắm hoa: "Hôm nay là hoa màu lam, anh chàng này có tâm với cô thật."

Lam Tử không quay nhìn Tô Khải mà trả lời cậu trong lúc cắm hoa: "Ừ, có tâm, mà là tâm cơ đấy."

Ánh mắt đầy hoang mang của Tô Khải: "Cô đang nói đùa phải không?"

"Ừ, cô đùa thôi." Đôi mắt ngây thơ của Tô Khải lại chuyển từ hoang mang sang khó hiểu nhưng cậu không quan tâm nữa mà về lại chỗ của mình.

Lam Tử quay nhìn về phía học viên với tràn trề năng lượng được hiện rõ qua nụ cười tươi tắn: "Các em tập trung, mình khỏi động cho buổi sáng nào."​
 
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 7: Tôi không hiểu sao mình lại đến gặp cô


Cố Thanh đến công ty mang theo tâm trạng bình thản như mọi ngày, lướt qua chỗ ngồi của Mạc Tiếu đảo nhẹ ánh mắt và giọng nói nghiêm nghị: "Vào phòng tôi."

"Vâng sếp." Mạc Tiếu lập tức đẩy ghế rời vị trị đi nhanh theo sau hắn.

Vào phòng mình, hắn ngồi xuống chiếc ghế xoay chỗ bàn làm việc, một ly cà phê đã được pha sẵn để ở bàn, hắn nâng ly nhấp nhẹ, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Mạc Tiếu: "Sao rồi, cậu đã bắt đầu làm gì chưa?"

"Vâng sếp, tôi đã làm từ hai hôm trước rồi." Mạc Tiếu trả lời vừa bước sát đến bàn làm việc của hắn.

"Cậu đã làm gì thế?"

Mạc Tiếu cười vẻ tự tin: "Cái này sếp khỏi lo, nó rất hiệu quả với các cô gái, khoảng tuần lễ nữa là có kết quả, sếp chỉ cần chờ thôi."

"Được, tôi tin cậu, ra ngoài đi." Hắn nói với vẻ mặt lạnh và nghiêm nghị.

"Vâng sếp." Mạc Tiếu lập tức rời đi.

* * *

Ngày thứ ba, vẫn chỗ cũ, vẫn người cũ, Lam Tử nhận được hoa và lời nhắn: "Võ sư xinh đẹp à, em là cô gái đầu tiên tôi quan tâm nhiều đến vậy, hãy nghĩ về tôi nhé!"

Lam Tử gương mặt lộ rõ sự ngao ngán, ngay đến bó hoa xinh đẹp cũng không thể làm tâm trạng lúc này của cô vui lên được: "Anh ta đúng là định chơi mình đây mà, được rồi, để xem anh sẽ kiên trì đến khi nào." Lam Tử không quan tâm đến những tin nhắn trên thiệp, nhưng cô không vứt đi mà giữ lại tất cả.

Một tuần trôi qua, Lam Tử vẫn sống cuộc sống bình thường của mình, hoàn toàn không để tâm đến những bó hoa xinh đẹp và những dòng chữ sến súa mà mình đã nhận được do đó mà không hề có một động thái hồi đáp nào với Cố Thanh.

Cố Thanh ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn mở thử mục thông tin về Lam Tử rồi phóng to xem hình của cô, cảm giác bực tức chạy dọc cơ thể: "Chết tiệt, tên Mạc Tiếu này đang làm cái quái gì vậy, đã một tuần trôi qua nhưng lại không có phản hồi nào?"

Nghĩ rồi hắn lập tức nhấc điện thoại lên và giọng điệu khó chịu hắn nói: "Mạc Tiếu, vào gặp tôi ngay lập tức."

Chỉ sau vài chục giây thì Mạc Tiếu đã xuất hiện tại phòng hắn với gương mặt vài phần tái xanh: "Sếp, sếp gọi tôi có gì không?"

Ánh mắt tức giận hắn nhìn Mạc Tiếu: "Cậu nói là một tuần sẽ có kết quả, và kết quả của cậu chính là chẳng có kết quả gì phải không?"

"Sếp xin đừng nóng, theo như một cô gái thông thường thì cô ta phải chạy đến để ôm chầm lấy sếp rồi. Nhưng.."

"Nhưng nhị gì." Giọng hắn lớn hơn.

"Nhưng cô gái Lam Tử này có vẻ không đơn giản. Dù bị làm phiền đến thế cô ấy vẫn không quan tâm."

"Cái gì, cậu vừa mới nói là làm phiền đấy hả?" Mạc Tiếu không nghe câu hỏi của Cố Thanh, cậu đưa tay lên mân mê cằm rồi chìm trong suy nghĩ của riêng mình sau đó tiếp tục nói với giọng thản nhiên: "Vậy chỉ có thể chứng tỏ."

"Chứng tỏ gì?"

"Chứng tỏ cô ta chẳng thèm quan tâm sếp, thậm chí còn không muốn có liên quan gì tới sếp."

Lúc này cảm giác bực tức lên cấp độ cuối, không thể kiềm lòng mình Cố Thanh cầm xấp giấy trên bàn ném vào Mạc Tiếu khiến căn phòng trở nên hỗn loạn cùng lúc hét lên: "Rốt cuộc cậu đã làm cái quái gì hả? Nói ra xem nào?"

Ánh mắt run sợ, Mạc Tiếu ấp úng: "Tôi, tôi chưa nói ra mà sếp đã thế này, nếu tôi nói ra, chắc tôi không còn sống nổi mất. Xin lỗi sếp!" Mạc Tiếu chạy đi thật nhanh mặc cho Cố Thanh vẫn đang trong cơn giận dữ.

Cố Thanh thở đều bình tĩnh lại, tựa lưng ra ghế và gác tay lên trán cảm xúc hoàn toàn hụt hẫng: "Chết tiệt, rốt cuộc tên Mạc Tiếu não ngắn kia đã làm trò gì vậy, mình tin cậu ta quả là sai lầm mà."

Thư ký Hạ bước chân rụt rè đi vào phòng, cô nhẹ nhàng khom người nhặt hết mớ giấy dưới sàn xếp lại gọn gàng rồi đặt nhẹ lên bàn của Cố Thanh. Lúc này hắn mới nhận ra sự tồn tại của cô, một chút ngạc nhiên hắn nói: "Cô vào đây khi nào thế?"

"Dạ em mới vào, Mạc Tiếu có nhờ em vào dọn phòng sếp."

Cố Thanh gật nhẹ đầu: "Xong rồi thì cô ra đi." Thư ký Hạ bước đi nhẹ nhàng rời khỏi phòng hắn và khép cánh cửa không phát ra tiếng động nào.

* * *

Buổi tối, tầm 8 giờ, Lam Tử trở về phòng trọ, cô vừa đi đến cầu thang chuẩn bị bước vào phòng thì thấy bóng một người đàn ông to lớn. Bước chân ngập ngừng, cô nép vào thành cầu thang lén quan sát, bóng người đàn ông quay lại, cô nhận ra ngay là Cố Thanh nên bình tĩnh bước đến.

Giọng cô lạnh lùng: "Anh đến đây làm gì?"

Cố Thanh nhếch mép cười nhẹ: "Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến gặp cô. Có phải cô đang vui vì được gặp tôi?"

Lam Tử ánh mắt hờ hững không nhìn thẳng vào hắn, giọng nhỏ cô nói: "Đúng là bệnh."

"Cô vừa chửi tôi đấy hả?"

"Làm gì có, tôi nói mình hôm nay hơi mệt, anh về đi, tôi không muốn cãi nhau với anh."

"Cô định không để tôi vào nhà sao?"

"Anh nực cười, tôi với anh không có thân. Mà anh đợi tí, tôi có thứ cần đưa anh."

Cố Thanh cười đắc ý: "Gì thế, còn cất công chuẩn bị quà mà nói không muốn gặp tôi."

Lam Tử không trả lời, cũng không quan tâm tới lời nói của hắn, mở cửa bước nhanh vào phòng rồi chốc lát quay ra với xấp thiệp trên tay.

Cô nhẹ nhàng nâng một tay Cố Thanh lên khiến hắn vài phần ngạc nhiên, nhưng lập tức chuyển không vui vì cô dúi xấp thiệp vào tay và nhìn hắn với một gương mặt không cảm xúc, giọng điệu nghiêm nghị cô nói: "Tôi nghĩ hoa anh sẽ không cần đến vì chúng đã tàn, còn những tấm thiệp với lời lẽ tởm lợm này, tôi xin trả lại cho anh. Và tôi xin nhắc lại lần cuối cùng, đừng cố gắng làm gì liên quan đến tôi, dù là hành động nhỏ nhất. Giờ thì anh về đi." Không để Cố Thanh kịp phản ứng, Lam Tử liền quay vào trong rồi đóng sập cửa.

"Chết tiệt, cô ta như thế càng làm mình hứng thú hơn rồi." Thật lạ là biểu cảm lúc này của hắn chẳng hề tức giận.

Cầm trên tay xấp thiệp hắn rời đi, vừa bước xuống cầu thang vừa mở một tấm thiệp ra xem, trên tấm thiệp là dòng chữ 'Võ sư xinh đẹp, em là cô gái duy nhất tôi quan tâm, hãy nghĩ về tôi nhé!'Ánh mắt dần chuyển sang tức giận rồi hắn vứt mạnh xấp thiệp xuống đất vì chính hắn cũng không thể chấp nhận những lời lẽ này.

"Mạc Tiếu, để tôi xem cậu sẽ dùng lời lẽ gì để biện minh cho mình." Hắn nói vừa rời đi.​
 
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 8: Chỉ cần cô làm người của tôi


Về đến nhà, Lam Tử bộ dạng vẫn còn tức giận vứt chiếc túi xách cùng lúc ngồi xuống ghế sô pha: "Đúng là xúi quẩy, tên đó không có việc gì làm hay sao mà cứ tìm mình hoài. Nghĩ tới là phát bực mình." Cô ngước mặt nhìn đồng hồ lúc này đã 9 giờ tối, cô bấm gọi Kỳ Kỳ vừa nói nhỏ: "Để gọi cho Kỳ Kỳ xem sao."

Sau hai lượt gọi nhưng đầu dây bên kia vẫn không trả lời, cô vừa gác máy thì nghe tiếng mở cửa cùng với tiếng của Kỳ Kỳ vọng vào: "Mình về rồi đây, làm gì nhớ mình dữ vậy." Vừa tiến lại chỗ cô Kỳ Kỳ vừa cười rồi nói tiếp vẻ đầy tự tin: "Sau này có chồng rồi, đừng có nhớ nhung rồi suốt ngày gọi cho mình đấy." Kỳ Kỳ cứ thế lướt qua rồi đi thẳng về phòng mình.

"Cậu đúng là hoang tưởng." Lam Tử nói nhỏ vừa cười nhìn theo bóng lưng Kỳ Kỳ.

* * *

Cố Thanh về đến nhà thì thấy Mạc Tiếu đang đợi trước cổng, hắn chạy xe vào trong, Mạc Tiếu cũng theo vào. Hắn xuống xe bước lại gần và gương mặt chẳng ngại mà thể hiện rõ sự giận dữ của mình, giọng hắn nghiêm nghị: "Mặc dù cậu tự vác xác tới nhưng đừng nghĩ là tôi sẽ tha thứ."

Mạc Tiếu cười nịnh vừa tiến lại: "Tôi hiểu Sếp mà, chỉ là người ngoài lạnh trong nóng thôi."

Cố Thanh gương mặt bình tĩnh: "Nói đi, cậu đến đây có việc gì?"

"Tôi đến để hỏi thêm tình hình với cô võ sư như thế nào rồi, có phải do tôi mà mọi chuyện hư bột hư đường rồi không?"

"Cậu còn dám nhắc tới hả?" Giọng hắn lớn quát mắng Mạc Tiếu.

Mạc Tiếu gương mặt hối lỗi không dám nhìn thẳng vào hắn và âm giọng từ tốn: "Tôi chỉ muốn làm gì đó để chuộc tội."

Nhìn thấy bộ dạng lúc này của Mạc Tiếu một chút thương cảm hiện lên trong mắt, hắn dịu giọng: "Được rồi, tôi có chuyện muốn cậu làm vào ngày mai."

"Vâng sếp cứ sai bảo."

"Mua lại tòa nhà chỗ võ đường của Lam Tử cho tôi."

"Sao! Tôi có nghe nhầm không?"

"Tôi không muốn nhắc lại lần hai, giờ thì về đi."

"Vâng sếp." Mạc Tiếu vừa quay đi vừa lắc đầu, như kiểu cậu đang không hiểu ý đồ của Cố Thanh.

* * *

8 giờ sáng, Cố Thanh ngồi trong phòng họp cùng nhân viên trong công ty, không khí phòng họp hết sức căng thẳng, không một tiếng ho, gương mặt của mọi người cúi gằm xuống như đang sợ điều gì vô hình.

Rồi âm giọng trầm lạnh vang lên: "Thiệu Khiêm, cậu báo cáo tình hình đi."

Thiệu Khiêm mặt hơi tái xanh, cậu nhanh chóng bước lên phía trước chỗ gần với bảng chiếu, dáng đứng nghiêm nghị, bảng chiếu hiện nội dung, với giọng điệu nghiêm túc cậu bắt đầu trình bày: "Hiện tại trò chơi Giải Cứu Ngân Hà của chúng ta đang hoàn thành được 80 phần trăm về mặc đồ họa, về chương trình hoàn thành 90 phần trăm và đội ngũ kiểm thử đang tiến hành tăng ca để kiểm lỗi. Dự kiến sẽ hoàn thành trong vòng một tháng tới."

Cố Thanh đưa tay ra hiệu dừng: "Được rồi, nói đến đây thôi." Hắn đứng dậy rời đi, vừa đảo mắt qua Mạc Tiếu. Mạc Tiếu hoàn toàn bắt được ánh mắt và hiểu được mong muốn của hắn nên cậu lập tức đuổi theo phía sau. Mọi người trong phòng có cái thở phào như trút được gánh nặng.

Cố Thanh về đến phòng mình, ngồi tư thế thoải mái ở bàn làm việc vừa nhìn dáng vẻ Mạc Tiếu đang bước vào vừa hỏi: "Chuyện tôi nói cậu làm tới đâu rồi?"

Mạc Tiếu chạy nhanh tới gần ở phía trước bàn làm việc: "Sếp khỏi phải nghĩ, tôi đã xong mọi giấy tờ."

"Cậu có thể nhanh vậy sao?" Ánh mắt hắn dấy lên một chút nghi ngờ.

Mạc Tiếu cười: "Nhanh bởi vì sếp nhiều tiền thôi."

"Được rồi, chiều cậu không cần đưa tôi về, tôi sẽ tự lái."

Mạc Tiếu định mở miệng nói tiếp nhưng hắn phẩy tay muốn cậu rời khỏi.

* * *

Mười giờ trưa, Lam Tử đang dạy trong võ đường thì bà chủ ghé ngang, cô nhìn thấy nên vội chạy ra chào: "Chào cô, hôm nay cô có việc gì mà ghé qua võ đường của cháu thế ạ?"

Bà chủ tay đeo túi xách lớn và miệng cười rất vui vẻ giống như vừa nhặt được tiền vậy, bà chủ niềm nở trả lời: "Cô đến để báo cho cháu biết, cô không còn là cô chủ của cháu nữa, có người đã mua lại chỗ này với giá cao nên cô đã bán để tìm một chỗ mới."

"Ý cô là sao? Là cháu phải dọn đi khỏi chỗ này à?" Ánh mắt Lam Tử đầy vẻ hoang mang.

Bà chủ cho tay vào túi xách lấy ra mảnh giấy nhỏ đưa cho Lam Tử: "Cháu đừng gấp, không việc gì cả, cậu ta nói là cháu liên hệ vào số điện thoại này để thương lượng lại, cậu ta họ Cố tên là, tên gì ta?" Bà chủ ngập ngừng.

"Tên là Thanh phải không cô?"

"Ờ đúng đúng rồi đấy. Có gì cháu điện cho họ nghe, giờ trưa rồi cô phải về."

"Dạ, cháu chào cô."

Bà chủ quay người rời đi với tâm trạng hớn hở, trái ngược hoàn toàn với Lam Tử đang đứng im như chết lặng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, và tại sao mình lại gặp những chuyện này. Trong lòng cô tự biết sẽ không có gì tốt đẹp, sự tuyệt vọng chìm sâu nơi đáy mắt.

Phút bần thần trôi qua, cô bình tĩnh gọi vào số điện thoại bà chủ đưa.

Cố Thanh đang ngồi ở bàn làm việc và điện thoại reo liên tục, gương mặt đầy vẻ phấn khích nhưng hắn không vội bắt máy, chỉ ngồi đó nhìn chiếc điện thoại đang rung với những suy nghĩ đắc ý trong lòng: "Cuối cùng cô cũng phải cầu xin tôi thôi."

Hồi chuông thứ tư hắn mới chịu bắt máy, giọng hắn trầm: "A lô."

"Tôi là Lam Tử đây, có phải anh là người đã mua lại tòa nhà chỗ võ đường của tôi không?" Tiếng quát lớn làm hắn giật mình một chút. Bởi vì phản ứng của Lam Tử không phải là những lời cầu xin dịu ngọt như hắn tự mình suy nghĩ.

"Đúng thế." Giọng hắn đầy tự đắc.

"Anh làm thế để làm gì?"

"Tôi dư tiền nên thích làm vậy thôi, liên quan gì đến cô."

"Có phải anh là kẻ chuyên hành xử vô lý như thế này không?"

"Tôi có lý do của mình."

"Tóm lại, anh muốn gì?" Giọng Lam Tử càng lúc càng cáu gắt.

"Cô biết rồi sao còn hỏi."

"Tôi không biết gì cả, nếu anh muốn tăng tiền thuê thì tôi sẽ trả nhưng anh cũng phải hợp lý một chút."

"Chỉ cần cô làm người của tôi là mọi chuyện sẽ êm xuôi."

Nghe đến đây máu nóng dồn lên đến đỉnh điểm Lam Tử cảm thấy không thể tiếp tục thương lượng với loại người này nên cô ngắt máy ngay lập tức vừa không kiềm được mà chửi thầm: "Cái tên điên chết tiệt này."

Cố gắng để mình trở về trạng thái bình tĩnh, quay vào lớp học, cô vẫn mỉm cười với các học viên, hoàn toàn loại bỏ những câu chữ của Cố Thanh ra khỏi đầu và buổi học vẫn diễn ra như thường lệ.

Trưa đến, khi các học viên về hết, cô dọn dẹp võ đường một tí, ăn cơm tự nấu mang theo, tâm trạng cô không tốt lắm cứ như có cái gì đó đè nặng trong lòng. Mặc dù vậy nhưng bước vào lớp thứ hai cho buổi chiều, cô vẫn giữ cho mình một dáng vẻ tràn đầy năng lượng. Cô là kiểu người như thế, dù có đau lòng hay có chuyện buồn vẫn không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng tới người khác, đặc biệt là học viên của cô.​
 
345 ❤︎ Bài viết: 177 Tìm chủ đề

Chương 9: Bên tôi cô sẽ được vinh hoa phú quý


5 giờ chiều, lam Tử đóng cửa võ đường rồi đi đến nghĩa trang, đứng trước mộ của bố mình ngắm nhìn một lát, ngồi xuống thảm cỏ xanh, cô lấy ra một chai rượu trắng rót cho bố một ly rồi tự mình uống một ly, đôi mắt chứa nhiều phiền muộn cô nhìn tấm ảnh được gắn trên bia mộ: "Bố ơi! Dạo này con gái có gặp phải một tên rác rưởi, con không biết phải đối phó với hắn như thế nào nữa, hắn có tiền còn con thì không, chắc võ đường của bố sẽ không thể giữ lại nữa. Con đúng là đứa bất hiếu phải không ạ?"

Lam Tử rót thêm một ly rượu nốc một hơi hết sạch, mỉm cười nhẹ cô nói: "Nhưng mà bố yên tâm, con chỉ tâm sự chút thôi, mọi chuyện rồi sẽ êm xuôi, con gái của bố đâu phải dạng thầm thường."

Một hồi tâm sự cô không biết từ lúc nào chai rượu đã cạn đi một nửa, đôi má ửng lên trông càng dễ thương, cô ngồi đó và ngắm nhìn thật kỹ tấm ảnh bố mình, giọt lệ đã đong đầy trong mắt nhưng chỉ là tủi thân một chút, vì trái tim mạnh mẽ của cô có thể chịu đựng mà không để cho nước mắt rơi. Tâm sự ra hết những điều uất ức trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm, Lam Tử đứng dậy bước chân loạng choạng: "Chào bố, hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, con phải về rồi, lần sau lại đến thăm bố."

Cô chỉ vừa đi được vài bước thì đột nhiên mây đen bủa vây khiến bầu trời tối sầm lại và sấm chớp liên hồi kéo đến, trời đổ cơn mưa lớn, cô ngước mặt lên trời, cười nhạt một cái: "Đúng là ông trời cũng ghét mình mà." Thấy một chiếc ghế có mái che gần đó, cô chạy vội vào trú mưa. Ánh mắt mơ hồ vô định, cô ngồi nhìn những giọt mưa đang rơi và trong lòng là nỗi buồn khó tả.

* * *

Lúc này Cố Thanh cố ý đến võ đường để tìm Lam Tử nhưng cửa đã đóng, bấm máy gọi cho cô nhưng lại không được. Gương mặt hắn có chút tức giận lại pha lẫn một chút ân hận. Vội gọi cho Mạc Tiếu, đầu dây bên kia bắt máy hắn nói thật nhanh: "Gửi số Kỳ Kỳ bạn Lam Tử qua cho tôi." Hắn cúp máy khi Mạc Tiếu chưa kịp lên tiếng.

1 phút sau hắn nhận được số Kỳ Kỳ thì lập tức ấn gọi, giọng hắn trầm lạnh: "Tôi là Cố Thanh, cho tôi hỏi Lam Tử có nhà không?"

Kỳ Kỳ thái độ thản nhiên: "Cố Thanh nào? Tôi không nghe nói Lam Tử có bạn tên Cố Thanh."

"Cô chỉ cần trả lời tôi, đừng có nói nhiều." Gióng hắn ngạo mạn.

"Cái tên bất lịch sự này." Kỳ Kỳ quát to.

Hắn hạ giọng: "Được rồi, tôi là người theo đuổi Lam Tử, cô cho tôi biết cô ấy có nhà không?"

"Không có."

"Vậy cô có biết, nếu cô ấy có chuyện buồn thường sẽ đi đâu không?"

"Cái gì, anh đã làm gì Lam Tử của tôi?"

"Cô trả lời tôi đi. Tôi đang vội."

"Ờ thì, cô ấy sẽ đến mộ của bố mình ở nghĩa trang."

Cố Thanh lập tức tắt máy mà không hề chào Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ vô cùng khó chịu trước thái độ bất lịch sự của hắn, cô thầm chửi: "Không biết Lam Tử quen loại người bất lịch sự này từ khi nào nữa."

* * *

Cố Thanh phóng xe thật nhanh đến nghĩ trang, anh từ từ mở chiếc ô đen bước xuống rồi đi vào bên trong. Đảo mắt nhìn xung quanh, không một bóng người, khung cảnh u ám và đìu hiu khiến lòng người sợ hãi. Bỏ qua cảm xúc trong lòng, hắn tiếp tục tiến vào nghĩa trang, đi lanh quanh đảo mắt tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hắn nhìn thấy một cô gái nhỏ đang ngồi trú mưa dưới mái hiên, trông dáng vẻ buồn bã, khẳng định là Lam Tử hắn bước nhanh đến.

Còn Lam Tử vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn những giọt nước mưa rơi xuống rồi chậm rãi bắn lên trên mặt đất mà không hề để ý đến những biến chuyển của mọi vật xung quanh mình, cho đến khi một đôi chân dài trong chiếc quần tây đen xuất hiện, cô mới giật mình từ từ ngước lên. Ánh mắt tràn trề thất vọng khi nhìn thấy Cố Thanh, không muốn nói chuyện, cô mắt liếc nhìn sang chỗ khác, xem anh ta như kẻ vô hình.

"Đứng dậy đi, tôi đưa cô về." Giọng trầm hắn nói.

"Tôi không cần, anh đừng có làm phiền tôi."

Cố Thanh cúi người xuống chăm chăm nhìn vào mắt cô đầy vẻ đe dọa: "Giờ cô muốn tự đi hay tôi bế."

Lam Tử định quay người đi thì giọng hắn trở nên nghiêm nghị: "Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu."

Lam Tử dường như không muốn gây chuyện với hắn nên miễn cưỡng đứng lên: "Để tôi tự đi."

Cô bước về phía trước, mặc cho trời vẫn đang mưa. Hắn tiến lên cạnh bên rồi kéo sát cô nép vào vai mình. Cô giật mình một chút, ghì chân lại, nhìn hắn có chút khó hiểu. Còn hắn thì cố ý không đáp trả ánh nhìn của cô, chỉ dừng lại đợi, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Lam Tử cảm thấy chút lạ lẫm, ngước nhìn lên chiếc ô, thấy nó hoàn toàn nghiêng về phía mình, và bờ vai bên kia của hắn đã ướt sũng. Đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng lại xuất hiện một dao động nhỏ và có một chút gì đó nhen nhóm trong con tim nhỏ bé của cô. Nhưng, đó chỉ là chút cảm xúc thoáng qua chóng vánh, cô đẩy mạnh hắn ra xa làm hắn chao đảo.

"Đừng có ra vẻ làm người tốt, tôi không muốn dính dáng tới loại người như anh, tốt nhất là tránh xa tôi ra." Cô quát lên rồi bỏ chạy nhanh về phía trước.

Hắn vứt chiếc ô đuổi thật nhanh theo Lam Tử, chân hắn dài nên nhanh chóng đuổi kịp, một cái bế bổng Lam Tử nằm gọn trên vai, hắn bước thật nhanh ra xe để mặc cho Lam Tử đánh liên tục vào người mình. Mở cửa xe, hắn vứt cô vào trong rồi khóa chặt lại, dù cô đã cố gắng vùng vẫy cố thoát ra nhưng chỉ là vô vọng. Mệt rồi cô ngồi im không nói một lời, gương mặt thê thảm như vừa bước ra từ cánh cửa địa ngục, cộng với sự lạnh lẽo của cơn mưa khiến đôi môi cô nhợt nhạt và run lên.

Ngồi vào ghế lái, hắn đưa tay mở hộc tủ phía trước lấy ra một chiếc khăn trắng nhỏ vứt vào người cô, giọng hắn lạnh lùng và ngạo mạn: "Khăn đây, lau đi, tôi không muốn xe mình bị ướt."

Chiếc xe từ từ lăn bánh, mái tóc trước của hắn ướt đẫm, những giọt nước nhỏ giọt xuống gương mặt khiến hắn càng lộ nét quyến rũ đầy mê hoặc.

Lam Tử nhận lấy khăn, không muốn nói chuyện với hắn chỉ chầm chậm lau mái tóc ướt của mình, và nỗi buồn vẫn in hằn trên gương mặt nhỏ bé.

Sau khi lau khô tóc mình cô ngồi đó như một pho tượng đá, chỉ có ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước. Cố Thanh dịu dàng nhìn qua: "Cô sao thế? Buồn à? Chỉ cần cô theo tôi sẽ chẳng có chuyện gì buồn nữa, tất cả sau này của cô sẽ là vinh hoa phú quý. Hà cớ gì cô lại từ chối tôi."

Lam Tử lúc này quá mệt mỏi nên không muốn kháng cự, giọng cô bình thản: "Tôi theo anh rồi sao nữa?"

Sự bình thản của Lam Tử khiến hắn suy ngẫm một chút mới trả lời cô: "Thì tôi sẽ cho cô thật nhiều tiền và cả võ đường nữa."

Lam Tử cười nhạt như xem nhẹ những lời hắn nói: "Theo anh để có vinh hoa phú quý và một tương lai mãi là tình nhân, cả đời này cũng không ngóc đầu lên nổi phải không? Và cũng không biết ngày nào đó anh chán tôi, rồi đá đi như một con chó nhỉ?"

Một tia giận dữ trong mắt, hắn lớn tiếng: "Cô, cô nghĩ tôi là người như thế hả?"​
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back