Xin chào, bạn được Mộc Lan Ánh Nguyệt mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem

PhươngThảo0710

https://dembuon.vn/rf/20116/
Bài viết: 495 Tìm chủ đề
1708 163
Review Truyện Đam Mỹ

Cầu Sinh Đếm Ngược - Mộc Hề Nương


a8PLVuz.jpg

Tác giả: Mộc Hề Nương

Tình trạng: 118 chương

CP: Hoắc Kinh Đường × Triệu Bạch Ngư

Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại, Ngọt sủng, Xuyên thư, Cung đấu, Chủ thụ, Cung đình hầu tước, Xuyên thành vai ác.

Văn án:
Một

Nếu ngươi xuyên qua làm sao bây giờ?

Triệu Bạch Ngư đáp: Sấn nhiệt cẩu mang.

Nhị

Triệu Bạch Ngư mẹ đẻ là kim tôn ngọc quý công chúa, vì ái điên cuồng, làm tẫn ác sự, bị trục kinh thành, lưu lại trong tã lót Triệu Bạch Ngư.

Kinh đô thân hữu nhân Triệu Bạch Ngư mẹ đẻ mà ghét hắn.

Triệu Bạch Ngư sống được gian nan.

Cùng cha khác mẹ Triệu Ngọc Tranh cùng Triệu Bạch Ngư là hai cái cực đoan, bị công chúa làm hại mà sinh non, mọi người đối hắn sủng nịch đến cực điểm.

Liền Triệu Bạch Ngư nhà ngoại hoàng đế cùng Thái Hậu, đều nhân áy náy mà gấp đôi yêu thương Triệu Ngọc Tranh.

Trái lại Triệu Bạch Ngư, từ nhỏ nhận hết lãnh coi khắt khe, vẫn bảo trì lạc quan tích cực tâm thái, kiên trì nỗ lực tẩy trắng là có thể cảm hóa người khác thành kiến.

Thẳng đến hắn bị sủng nịch Triệu Ngọc Tranh các nam nhân liên thủ đưa vào quận vương phủ.

Mà quận vương tính tình bạo. Ngược, đùa chết quá nam nhân.

Tam

Triệu Bạch Ngư khái phá đầu bỗng nhiên khôi phục ký ức, bỗng nhiên nhớ lại hắn cho rằng xuyên qua kỳ thật là một quyển đam mỹ đoàn sủng tiểu thuyết.

Đoàn sủng vai chính là Triệu Ngọc Tranh, mà hắn Triệu Bạch Ngư là ác độc nam xứng, lúc mới sinh ra bị công chúa cố ý đổi thân phận.

Nhân sinh sai vị mười chín năm, nhận hết sủng ái người vốn nên là Triệu Bạch Ngư.

Toàn văn đến kết cục mới vạch trần chân tướng, không ai bỏ được trách cứ Triệu Ngọc Tranh, ngược lại thu hoạch một cái sủng hắn như châu tựa bảo công chúa nương.

Triệu Bạch Ngư: "..."

Phía trước nhường một chút, đừng chắn ta đầu thai lộ.

Bốn

Bình lũ lụt, khư dịch bệnh, cứu vạn người..

Một sớm đao trảm 300 quan, đến đại cảnh triều đệ nhất thanh thiên chi xưng Triệu Bạch Ngư khiếp sợ triều dã, danh chấn thiên hạ.

Chịu chiếu hồi kinh, cung yến ngày, Triệu Bạch Ngư thế Thánh Thượng chắn đao, mệnh ở sớm tối, tác động cả triều văn võ bá quan tâm, hắn lại ngăn lại thái y vì hắn rút đao tay nói: "Đừng cứu ta, ta không muốn sống."

Ngày xưa chán ghét, thua thiệt Triệu Bạch Ngư người, tại đây đêm gan mật nứt ra.

Đánh giá cá nhân: Văn phong của Mộc Hề Nương thì khỏi nói rồi, không chỉ sâu sắc, logic, mà nội dung còn cực kì đồ sộ. Đối với bộ này thì mình nhận xét từ nội dung đến nhân vật đều được tác giả xây dựng vô cùng chỉn chu và hầu như không fail ở chỗ nào.

Về tuyến nhân vật, thụ - Triệu Bạch Ngư, con của một vị Tể Chấp đương triều, có mẹ từng là Đại công chúa, nếu xét theo thân phận thì người như cậu hẳn sẽ phải là ngậm thìa vàng mà lớn lên, được người nhà đau sủng, cưng chiều. Nhưng không! Là kết quả của cuộc hôn nhân gượng ép lại mang danh là đứa con của người phụ nữ độc ác, Triệu Bạch Ngư có một cuộc sống không mấy suôn sẻ. Bị "mẹ đẻ" ném lại Triệu phủ từ khi còn tã lót, từ nhỏ đến lớn Triệu Bạch Ngư nhận hết mọi khinh nhục từ người nhà cho đến người ngoài, thậm chí đến cả đám người hầu trong phủ cũng chán ghét cậu. Vì sao? Vì người mẹ kia vì đem lòng yêu Triệu Tể chấp, dù người ta có gia đình rồi cũng ép cưới, một hồi biếm thê thành thiếp lại tranh cướp tình ái, cuối cùng người phụ nữ kia bị biếm thành thứ dân, vĩnh viễn không thể trở về hoàng đô và ném cậu lại một mình nơi đó. Thanh danh độc ác của người mẹ đó đã khiến đứa con của ả, Triệu Bạch Ngư cũng bị Triệu gia và toàn đế đô căm ghét theo. Nhưng dường như không giống những đứa trẻ khác hoặc là chịu ảnh hưởng của kí ức lúc xuyên thư, Triệu Bạch Ngư biết được mẫu thân ruột thịt của mình là ai. Năm đó Xương Bình công chúa vì thua mà không cam lòng, li miêu tráo Thải tử đem con của mình – Triệu Ngọc Tranh – đổi với đứa con của Tạ thị - Triệu Bạch Ngư, nàng ta không chỉ muốn hai người kia bảo vệ, yêu thương con mình mà còn muốn chờ đợi đến lúc họ phát hiện ra đứa trẻ mình đau sủng bao năm rốt cuộc lại là đứa con của người mà họ căm ghét đến tận xương tủy. Ở một phía cạnh nào đó, có lẽ Xương Bình công chúa đã thành công. Bởi vì Triệu Bạch Ngư dù biết được thân thế thật của mình nhưng sau bao nhiêu lần cố gắng đến gần đều không có cơ hội, đau thương mà tự trở về an ủi mình.

Triệu Bạch Ngư hâm mộ quá Triệu Ngọc Tranh.

Sớm mấy năm, rách nát trong viện chỉ có Tú ma ma một người, mà Tú ma ma đãi hắn lãnh đạm chút, hắn cũng quá nhỏ.

Tiểu cánh tay chân ngắn nhỏ đi không ra Triệu phủ, có đôi khi cách tường viện, có đôi khi liền ở trong phủ hậu hoa viên, cách một cái hồ nước hoặc là giấu ở sau núi giả xem Tạ thị ôm Triệu Ngọc Tranh, xem bọn họ một nhà hòa thuận vui vẻ, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.

Hắn sẽ rộng rãi mà an ủi chính mình, không quan hệ, sẽ còn trở về, lại lớn lên chút, chờ bọn họ biết chân tướng thì tốt rồi.

Bị khi dễ, bị mắt lạnh, bị làm lơ khi, hắn cũng sẽ nói cho chính mình, không quan hệ, chỉ là không biết tình thôi.

Huống chi giận chó đánh mèo vốn chính là nhân chi thường tình, nhìn Triệu Ngọc Tranh bệnh đến vạn tử nhất sinh, nếu là hắn cũng sẽ oán hận.

Triệu Bạch Ngư không chỉ từng hâm mộ người nọ, cũng đã từng có lần oán thán qua tại sao số phận lại khác biệt như vậy? Nhưng trải qua một thời gian dài, đồng nghĩa với hy vọng chậm rãi lụi tàn đi cũng là lúc Triệu Bạch Ngư đã chẳng còn mong ngóng với việc có thể nhận lại người thân được nữa. Trải qua một đời người lại chết trong đau thương, đứa trẻ đó dường như trưởng thành hơn, thông minh hơn, y cũng đã học được cách buông bỏ, học được cách chấp nhận số phận cũng học được cách bình thản đối mặt với tất cả, không oán thán cũng không mong đợi. Lần này trọng sinh, Triệu Bạch Ngư cũng nhận ra được bản thân là một người xuyên thư, đã từng sống trong thời đại hòa bình, bình đẳng, cậu khó có thể chấp nhận một thế giới như này. Một thế giới tôn vinh kẻ có quyền lực, trà đạp người dân thấp cổ bé họng.

Chính là hắn gặp qua sáng sớm thái dương, quay đầu lại nhìn đến phía sau còn tại trong bóng tối giãy giụa tầng dưới chót nhân dân, đã không có ngăn cơn sóng dữ bản lĩnh, cũng không có thể cứu dân với nước lửa, như thế nào có thể liền một cái công đạo cũng cấp không được?

Nhưng rồi người đó xuất hiện, hắn đem đến cho y hơi thở ấm áp, nguồn nhiệt nóng bỏng, thắp sáng lên chút ít hy vọng lẻ loi trong người Triệu Bạch Ngư. Có lẽ thời đại này không được như y hy vọng nhưng y sẽ nỗ lực xây dựng lên hy vọng đó.

Hắn chưa từng đem chính mình trở thành cuồng vọng tự đại chúa cứu thế, mưu toan lấy bản thân chi lực xé rách hủ bại cổ xưa chế độ phong kiến, chỉ là hy vọng ở năng lực trong phạm vi tận khả năng làm có thể làm sự thôi.

Thời đại này đều không phải là hoàn toàn hắc ám, cũng có tuẫn đạo giả, cũng có nó lấp lánh sáng lên địa phương.

Dù rằng quá trình có chông gai, cũng không ít lần thất vọng đến cùng cực (điển hình có lần giống như văn án, y đã không cho người khác cứu mình, một lòng muốn chết) nhưng Triệu Bạch Ngư đều vẫn gượng dậy đi về phía trước. Không chỉ có Hoắc Kính Đường luôn kề cận, sát cánh bên cạnh y mà còn những thiện ý xung quanh y cũng đều cùng chung một mục đích với y. Cho dù không thể xoay chuyển cả một thời đại nhưng Triệu Bạch Ngữ vẫn luôn nỗ lực, y cố gắng thích ứng với hoàn cảnh, cố gắng hòa mình vào nơi này, cũng dùng hết sở học của đời mình để từng chút một thay đổi, không nhiều thì ít nhưng vẫn luôn luôn không biết lùi bước dù rằng đã không ít lần hoang mang tự hỏi chính mình.

Hắn vẫn luôn ở nỗ lực mà tiếp thu thời đại này không hoàn mỹ, tiếp thu nó phong kiến ngu muội cùng vương quyền tối thượng, kiệt lực đi lý giải, bao dung một cái thời đại nhân văn văn minh, bởi vì hắn biết hắn không có có thể đảo ngược càn khôn năng lực, duy nhất có thể làm được chính là tẫn mình có khả năng, ở quá khứ thời đại cùng hiện đại tư tưởng trung tìm kiếm cân bằng.

Còn về công chính, Hoắc Kinh Đường, người này thoạt nhìn thì hơi ít đất diễn vì truyện chủ thụ nhưng lần nào anh xuất hiện thì cũng cực kì chất lượng. Không phải khí chất ngầu lòi thì cũng là những màn show ân ái khiến con dân phải nóng mặt. Hoắc Kinh Đường vô cùng yêu Triệu Bạch Ngư, từ lúc bắt đầu gặp mặt đã nhận định người nọ là của mình (ngay trong đêm động phòng hoa chúc đã đòi người ta phải lựa chọn), sau đó là cả một đời yêu thương, bảo vệ, nâng niu, thậm chí là đi theo người đến tận thế giới hiện đại (phiên ngoại).

Hắn về phía trước cúi người, thở dài mà nói: "Ngươi là lòng ta nhất từ bi Bồ Tát, ngươi là của ta tâm Phật.."

Có lẽ ban đầu đã không ít người hoài nghi vì sao một kẻ như Hoắc Kinh Đường lại dễ dàng có thể yêu một người ngày từ cái nhìn đầu tiên như vậy? Dần dần về sau, sự thực cũng được hé mở. Hóa ra Hoắc Kinh Đường cũng đã từng có một quá khư như vậy. Một lòng trí hướng đến nghiệp lớn (tranh đấu vì ngôi vua) nhưng lòng nhiệt huyết như vậy bị dội một gáo nước lạnh bởi chính phụ thân của mình. Có lẽ Nguyên Thú Đế cũng từng yêu thương Hoắc Kinh Đường, có lẽ cũng muốn vì hắn mà trải nên một con đường bằng phẳng nhưng khi hắn bị mắc kịch độc, đe dọa đến tính mạng thì Nguyên Thú đế lại lựa chọn vứt bỏ hắn. Có lẽ ông ta đã chọn làm vua trước khi làm phụ thân nhưng ngay sau khi Hoắc Kính Đường được giải độc thì ông ta lại già mồm, chọn phụ thân trước làm vua. Nhưng Hoắc Kính Đường trải qua một hồi sinh tử cũng đã tự biết ấm lạnh của cuộc đời, hắn đối với ông ta cũng chỉ còn là với vai trò quân thần mà thôi, hắn cũng chẳng còn ham muốn cái ngai vàng lạnh lẽo kia. Chính Triệu Bạch Ngư đã cứu hắn, cho dù chỉ là hành động vô tình nhưng hắn cũng đã động lòng. Có lẽ ban đầu chỉ là giống như muốn sở hữu một thứ của riêng mình, cho đến sau này tiến dần đến tình yêu. Là vì cùng cảnh ngộ? Hay là vì hợp nhau? Có lẽ cả hai. Nhưng vì lý do nào đi chăng nữa Triệu Bạch Ngư cũng thuộc về một mình hắn, hẵn sẽ trân trọng, nâng niu, bảo vệ cậu. Sẽ vì cậu mà kề vai sát cánh. Sẽ vì cậu mà thay đổi thế giới này. Sẽ vì cậu mà nguyện ý tin tưởng vào những điều tốt đẹp. Cũng sẽ vì cậu mà từ bỏ ngai vàng, thậm chí thách thức cả Nguyên Thú đế để bảo vệ cậu. Truyện có lẽ hơi ít tình tiết về tuyến tình cảm của nhân vật nhưng không hề khô khan mà mỗi lần công thụ ở chung với nhau là mình thấy chemistry nổ ầm ầm luôn, cực kì quắn quéo con dân thiên hạ. Còn nếu không tin nữa thì càng đi về cuối truyện, chuyện tình yêu của cả hai càng ngọt ngào, thấm trí hứa hẹn cùng sinh cùng tử. Triệu Bạch Ngư ý trí cầu sinh yếu ớt, ngay ở ranh giới sinh tử lại lựa chọn quay về với Hoắc Kinh Đường còn Hoắc Kinh Đường bị người nọ dọa sợ, ép buộc cậu hứa hẹn cùng sinh cùng tử, thậm chí còn như hình với bóng với cậu chỉ vì sợ cậu sẽ rời bỏ hắn mà đi.

Ngoài hai nhân vật chính thì tác giả còn xây dựng khá nhiều đất diễn cho các nhân vật phụ khác. Triệu Ngọc Tranh, cá nhân mình thấy nhân vật này không gây ra nhiều sóng gió cho lắm. Sự tồn tại của hắn chỉ như là để thấy được nghịch cảnh của Triệu Bạch Ngư. Hắn ta vốn dĩ đã biết được thân thế của mình nhưng lại lựa chọn dấu nhẹm đi. Cho dù vì sợ mất đi tình yêu thương của những người xung quanh thì hành động này cực kì hèn nhát và đáng bị lên án. Không chỉ vậy hắn còn không ít lần trà xanh để khiến mọi người hiểu lầm Triệu Bạch Ngư, càng làm mọi người ghét cậu hơn. Trước khi nhìn thấy Hoắc Kinh Đường, vì danh tiếng không mấy tốt đẹp của y mà tìm cách tráo đổi cho Triệu Bạch Ngư để gả thay hắn rồi đến khi biết được người kia là người trong lòng của mình thì nảy sinh suy nghĩ muốn cướp đoạt. Thật là mẹ nào con nấy, từ bụng người phụ nữ kia chui ra nên tính cách cùng suy nghĩ cũng vặn vẹo chẳng kém gì.

So ra Triệu Ngọc Tranh còn chẳng gây nhiều sóng gió gì bằng Nguyên Thú Đế, phụ thân của Hoắc Kinh Đường. Mình không biết nên đánh giá nhân vật này như thế nào nhưng nói thật ra thì mình khá ghét ông ta. Từ khi biết Hoắc Kinh Đường là con ruột của mình, ông ta đã cố ý bồi dưỡng hắn thành Hoàng đế tương lai nhưng chỉ vì hắn trúng độc, khả năng chết rất cao lại lựa chọn ruồng bỏ đứa con này, vội vã tìm người đào tạo tiếp theo. Đúng như Hoắc Kinh Đường nói, Nguyên Thú Đế đã chọn lựa làm vua trước làm cha. Điều này có lẽ không sai vì trên vai ông ta gánh vác nhiều trọng trách nặng nề nhưng ông ta sai ở chỗ đã lợi dụng những đứa con của chính mình. Cũng bởi vậy, những đứa trẻ đó sau này đối với ông chỉ giống như mối quan hệ quân với thần, chút tình cảm cha con còn sót lại cũng bị mài mòn sạch sẽ. Ông ta chung tình nhưng cũng vô tình. Rõ ràng Triệu Bạch Ngư đã thay ông chắn một đao, cứu mạng ông nhưng dẫu thế cũng không thể thay đổi suy nghĩ muốn Hoắc Kinh Đường cùng Triệu Bạch Ngư tách ra của ông. Người như Nguyên Thú Đế có thể làm Hoàng đế, lãnh đạo một phương nhưng chắc chắn không phải là một người phụ thân tốt. Đấy còn không kể không ít lần ông ta tính kế Triệu Bạch Ngư, cho dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa nhưng cũng thật khiến người ta chán ghét.

"Hắn vẫn là cá nhân sao!" Tấn Vương bỗng nhiên bùng nổ, bộ mặt dữ tợn: "Ta mẫu phi từ hắn vẫn là Đông Cung liền gả cho lại đây, mang theo Trịnh quốc công phủ toàn tâm toàn ý phụ tá hắn đăng cơ, vì hắn sinh nhi dục nữ, vì hắn chủ trì hậu cung nội trợ, tận tâm tận lực, chưa từng câu oán hận, liền vì lúc trước Thôi Thanh Như bị Tĩnh Vương cướp đi, liền vì ngươi --" hắn phẫn nộ căm hận mà chỉ vào Hoắc Kinh Đường, "Liền có thể đem ta mẫu phi còn có chúng ta này đó cùng là con của hắn người đều trở thành quân cờ tận tình lợi dụng?"

Hoắc Kinh Đường nghiêng mặt, mắt lạnh xem Tấn Vương nổi điên.

Tấn Vương run rẩy đôi tay, cảm xúc kích động đến hảo sau một lúc lâu đều nói không nên lời một chữ tới, "Vì, vì cái gì? Ở trong mắt hắn, chỉ có ngươi là con hắn, chúng ta tính thứ gì?" Nâng lên ngón trỏ không có phương hướng mà chỉ vào, run rẩy, "Ngươi biết này bốn năm tới ta như thế nào quá sao? Ta quá đến có bao nhiêu trong lòng run sợ? Ta nhiều sợ hãi ta một không cẩn thận đi sai bước nhầm liền sẽ giống Thái Tử như vậy, bị buộc đến tuyệt lộ!"

"Ngươi hảo a, Hoắc Kinh Đường, ngươi thật tốt quá, ngươi nhiều may mắn, ngươi có một cái vì ngươi trù tính hảo hết thảy hảo phụ thân! Này bốn năm tới, cả triều văn võ ai không biết phụ hoàng vừa ý trữ quân là ngươi? Ngươi không ngồi trên trữ quân vị trí, nhưng triều dã từ trên xuống dưới ai không bắt ngươi đương trữ quân xem? Ta," vỗ ngực, Tấn Vương nói: "Ta trù tính nhiều ít năm? Ta kỳ thật ngay từ đầu đối phía sau kia đem ghế dựa không có hứng thú, là phụ hoàng trước lựa chọn ta, là hắn đưa ta tòng quân, vì ta lót đường, đem thiên tử rắp tâm, quan trường cân nhắc, còn có thiên hạ đại thế đều nói cho ta, tay cầm tay mà dạy ta, là hắn thân thủ uy no rồi ta dã tâm, là hắn nói cho ta ta mới là hắn vừa ý trữ quân!"

"Hắn đem đồ vật đều cho ta, sau đó nói thu hồi liền thu hồi, nói không cần liền không cần, ta thậm chí không phạm phải cái gì đại sai, ta liên tiếp lui lộ đều không có ngươi minh bạch sao? Này còn lại bốn năm không phải ta muốn này đem ghế dựa, là phụ hoàng bức ta, hắn muốn ta trở thành ngươi danh chính ngôn thuận ngồi trên trữ quân chi vị đá kê chân a! Hắn bức ta bức vua thoái vị mưu phản, hắn lấy ta ngoại tổ, ta cữu gia cùng ta mẫu phi bức ta mưu phản, bức ta bước lên tử lộ --"

Tấn Vương đôi tay chỉ vào Hoắc Kinh Đường, lần nữa lui về phía sau, bi phẫn đến khống chế không được cảm xúc mà rống giận: "Hắn đem ta, đem Trịnh quốc công phủ vây cánh đều cắt đến thất thất bát bát, vẫn là không chịu buông tha ta. Ta cũng là con của hắn, cũng từng là hắn vừa ý trữ quân, vì cái gì? Ta đã quyết định như hắn mong muốn, bức vua thoái vị, đem quyền bính giao cho ngươi trong tay, chỉ cầu hắn buông tha ta ngoại tổ, cữu gia cùng ta mẫu phi, bọn họ hận ngươi, làm thực xin lỗi chuyện của ngươi, đều là vì ta, cho nên ta lấy mệnh bồi tội.. Nhưng vì cái gì vẫn là không chịu buông tha ta mẫu phi?"

Bi phẫn rất nhiều, Tấn Vương xông lên trước, đối với Hoắc Kinh Đường quyền cước tương thêm, từng quyền đến thịt, chiêu chiêu trí mệnh, phát tiết hắn nùng liệt oán hận.

Ngũ hoàng tử cùng đại thái giám vội vàng chạy đến trong một góc trốn đi, Hoắc Kinh Đường tiếp được Tấn Vương công kích, vẫy lui cấm vệ quân, chụp bay đập lại đây nắm tay, cũng là không chút khách khí mà hướng tới nhân thể nhất đau huyệt vị đập.

Tấn Vương phát tiết hắn mất đi mẫu thân phẫn nộ, Hoắc Kinh Đường làm sao không phải ở thế hắn mẹ đẻ tìm công đạo?

"Mẫu phi là vì ta không bị áp chế, vì không cho ta tự tìm tử lộ mới tự sát! Nhưng hoàng đế liền nàng di thể đều không buông tha, hắn rốt cuộc có phải hay không người! Có phải hay không người! Trừ bỏ ngươi Hoắc Kinh Đường, ta, Thái Tử, tam ca tứ ca Ngũ ca, chúng ta tất cả mọi người là hắn kẻ thù sao?"

Đại thái giám hận không thể che khuất lỗ tai, Ngũ hoàng tử tràn đầy cảm xúc gật đầu.

"Hắn chính là đề phòng ta! Đề phòng Trịnh quốc công phủ! Hắn sợ ta trở thành tiếp theo cái Tĩnh Vương, cho nên đuổi ở ngươi kế vị phía trước trừ tận gốc trừ ta cùng Quốc công phủ!"

"Vì cái gì? Ngươi nơi nào so với chúng ta hảo?"

Hoắc Chiêu Vấn nổi điên, không biết đau đớn mà công kích, Hoắc Kinh Đường tay mắt lanh lẹ mà nhấc chân đá hướng hắn bắp chân, mũi chân hướng về phía trước, chiếu ma gân vị trí thật mạnh một đá, ' đông ' mà một tiếng, Hoắc Chiêu Vấn đầu gối thật mạnh khái trên mặt đất, một khác chân cũng bị Hoắc Kinh Đường đá trúng, hảo sau một lúc lâu không có biện pháp hành động.

Hoắc Kinh Đường trực tiếp tá rớt hắn hai điều cánh tay, thuận thế bóp chặt hắn cổ tới gần nói: "Hướng ta gào cái gì? Nếu oán hận nhiều như vậy, như thế nào bốn năm tới một cái thí cũng không dám hướng bệ hạ phát? Quả hồng chọn mềm niết, quái đến ta trên đầu tới?"

Bóp chặt Hoắc Chiêu Vấn tay buộc chặt, Hoắc Kinh Đường lưu li sắc đôi mắt một mảnh bình tĩnh lạnh băng, làm người không chút nghi ngờ hắn có khả năng trực tiếp bóp chết Hoắc Chiêu Vấn.

"Ta không thể so bệ hạ ôn hòa!"

Hoắc Kinh Đường thân trung cổ độc, điệu thấp đã nhiều năm, lúc sau có Triệu Bạch Ngư tại bên người, luôn là ôn hòa dễ nói chuyện bộ dáng, thiếu chút nữa làm người quên hắn đã từng bá đạo đến không người dám chọc.

"Ngươi hiện tại cảm thấy ủy khuất? Lúc trước bị chọn trung đương trữ quân thời điểm, trong lòng mừng thầm, khí phách hăng hái, không biết ta ở bệ hạ cảm nhận trung địa vị khi, cần biết Đông Cung cũng là ngươi hiện giờ này đá kê chân vị trí, như thế nào không cảm thấy Đông Cung đáng thương? Không cũng yên tâm thoải mái mà chuẩn bị dẫm lên Đông Cung bò lên trên đi sao! Hưởng dụng ngươi cùng phụ cùng mẫu tam ca hy sinh đoạt được tới chỗ tốt, không cũng yên tâm thoải mái? Cùng ta nơi này trang cái rắm!"

Một phen ném ra Hoắc Chiêu Vấn, Hoắc Kinh Đường đứng dậy vòng quanh Hoắc Chiêu Vấn chuyển, đột nhiên một chân đá trúng Hoắc Chiêu Vấn ngực, dẫm lên bờ vai của hắn trên cao nhìn xuống mà nói: "Ngươi vì ngươi mẫu phi kêu khuất, ít nhất ngươi đường đường chính chính mà đương 24 năm hoàng tử! Ngươi mẫu phi cũng đương gần ba mươi năm cao cao tại thượng Hoàng quý phi! Ta nương đâu? Chôn cốt cát vàng, chết ở nhất phong hoa chính mậu tuổi tác, mà ta đương Tĩnh Vương cái đinh trong mắt hơn hai mươi năm, này hai mươi mấy năm qua không ngừng chịu ngươi mẫu phi cùng Hoàng Hậu hãm hại, muốn như vậy tính xuống dưới, ai thiếu ai? Ai càng có tư cách ủy khuất?"

Còn về phụ mẫu Triệu Bạch Ngư, Triệu Tể Chấp, chỉ có thể nói hai người này cũng đáng thương. Bi kịch của cả Triệu gia do một tay vị công chúa kia sắp xếp. Họ có đang thương cũng có đáng trách. Nhiều người trách Triệu gia quá vô tình, tội lỗi của người lớn lại giận lẫy lên một đứa nhỏ nhưng phải là người trong cuộc mới thấu hiểu được nỗi lòng của họ. Không phải họ không thể bao dung nhưng là họ đã chán ghét người kia đến tận xương tủy, thậm chí nghe đến tên thôi cũng đã buồn nôn, huống chi là đứa trẻ trong bụng của nàng ta. Đứa trẻ đó bình an lớn lên, đã mấy lần suýt bị bệnh chết nhưng Triệu phu nhân rốt cuộc cũng không nỡ lòng mặc kệ, ít nhất họ cũng đã không đến nỗi nào. Nhưng khi Triệu Bạch Ngư lớn lên, họ vì lo lắng cho Triệu Ngọc Tranh mà ép buốc cậu từ bỏ khoa khảo rồi ép cậu gả thay. Điều này thực sự không thể chấp nhận, đó cũng là lý do Triệu Bạch Ngư hoàn toàn không còn hy vọng nhận thân nhân gì với họ nữa. Thậm chí đến lúc thành thân cậu cũng đã quỳ gối dập đầu cắt đứt duyên phân với bọn họ.

Bị bắt từ bỏ khoa khảo, bị buộc gả chồng thời điểm, hắn cũng thay Tạ thị cùng Triệu Bá Ung giải vây, hắn nói Tạ thị cùng Triệu Bá Ung đãi hắn đã cũng đủ hảo, bất quá là bỏ qua, bất quá là lãnh ngôn trách cứ, bất quá là ở đối mặt Triệu Ngọc Tranh tình hình lúc ấy lựa chọn từ bỏ hắn, ít nhất không làm hắn chết ở hậu trạch.

Cứ nghĩ đến cảnh Triệu Ngọc Tranh sống an nhàn, sung sướng, thoải mái còn Triệu Bạch Ngư bị người ta chán ghét, ăn mặc còn phải lo nhưng vẫn phải cảm thấy may mắn năm đó còn không bị chết ở hậu trạch thì tôi thấy chuyện cắt đứt với Triệu gia quả thực rất hả dạ. Nhưng sau này Mộc Hề Nương mở ra phiên ngoại tôi lại thấy một chút chua xót cho gia đình Triệu gia. Hóa ra khi biết được Triệu Bạch Ngư là đứa con ruột của mình, Triệu gia cũng không phải bỏ mặc mà vẫn yêu thương Triệu Ngọc Tranh, họ chỉ giả vờ thôi, họ muốn báo thù Triệu Ngọc Tranh, muốn hắn từ kẻ vạn người kinh ngưỡng mà bị đẩy xuống vực sâu đen tối giống như đứa con đáng thương Triệu Bạch Ngư của họ năm đó phải chịu đựng. Gia đình Triệu gia có điểm đáng trách nhưng cũng đáng thương vì họ cũng là nạn nhân của vụ li miêu tráo Thái tử này, sau cùng cả Triệu gia đều ảm đạm, chia năm xẻ bảy, điểm chung có lẽ là họ không ngừng cầu phúc vì Triệu Bạch Ngư, cầu cho đứa nhỏ kiếp sau có thể sinh ra trong gia đình yêu thương, che chở cậu hết mực mà không giống như họ, đến cùng chỉ còn sự tự trách cùng ăn năn, sám hối.

Bọn họ rốt cuộc đều làm cái gì, tài năng mỗi lần tưởng một chút chi tiết liền phát hiện tất cả đều là bức tử Ngũ Lang bằng chứng?

Hại chết Ngũ Lang người không chỉ có Xương Bình cùng Triệu Ngọc Tranh, còn có tự xưng là vì này thân nhân bọn họ!

Triệu Bá Ung khoảnh khắc đầu bạc, khí phách không còn nữa, vĩnh thẹn cho tâm.

* * *

Tạ thị không màng khuyên can đào khai Ngũ Lang mồ, chẳng sợ Lâm An quận vương châm chọc nàng muộn tới tình yêu lại là đối Triệu gia tiểu nhi lang thương tổn, sau khi chết cũng không chịu còn người thanh tĩnh, thật là sinh thời sau khi chết đều thiếu bọn họ.

- - không, không phải Ngũ Lang thiếu bọn họ, là bọn họ thua thiệt Ngũ Lang!

Tạ thị đem Ngũ Lang xác chết mang về phủ, biến thỉnh cao tăng đạo sĩ muốn vì này tu cái viên mãn kiếp sau, không tiếc cung ra mình thân thập thế phúc phận, nhưng là những cái đó cao tăng đạo sĩ chỉ biết tụng kinh.

"Chỉ biết tụng kinh!" Tạ thị ngày đêm không thôi, tiều tụy bất kham, sao chép kinh văn, thiêu một chậu lại một chậu. "Vì cái gì chỉ biết tụng kinh! Ta chỉ là tưởng chuộc tội, chỉ là muốn ta tiểu nhi lang kiếp sau viên mãn, lại không có thương tổn đến những người khác, vì cái gì liền điểm này việc nhỏ cũng làm không đến?"

Triệu gia người tưởng khuyên nàng bình tĩnh, nhưng thật lớn áy náy ép tới bọn họ sấm bất quá khí tới, bọn họ đi tìm hơn hai mươi năm hồi ức, cùng Ngũ Lang tương quan hồi ức thế nhưng đều lãnh đắc nhân tâm hàn, bọn họ nhìn trong quan tài tái nhợt xanh mét gương mặt, không hề sinh lợi, đáng thương cô đơn, như thế nào tâm an?

Tâm thần khó an, thế nhưng cũng tìm ma tựa mà cùng đi Tạ thị tìm đắc đạo người, cũng tưởng cung ra phúc phận thế Ngũ Lang cầu cái viên mãn kiếp sau.

Bọn họ đem Triệu Ngọc Tranh bi thảm kết cục đưa tới Tạ thị bên tai, lúc đó Tạ thị vuốt ve Ngũ Lang tóc mai, nghe vậy trầm mặc hồi lâu, mới hỏi ra gọi người tan nát cõi lòng nói: "Nhưng ta tiểu nhi lang đã chết."

"Triệu Ngọc Tranh thua thiệt thượng có thể được đến trừng phạt, ta sở thua thiệt, nên như thế nào hoàn lại?"

Triệu Bá Ung khuynh tẫn toàn lực tìm kiếm chỉ gặp mặt một lần lão tướng sĩ, chung ở tóc trắng xóa hết sức tái kiến lão tướng sĩ, vẫn là mấy chục năm trước bộ dáng, không thấy già cả, liền biết là chân tiên người.

Hắn khổ cầu lão tướng sĩ, nguyện dùng công đức phúc phận đổi tiểu nhi lang kiếp sau viên mãn.

Lão tướng sĩ thở dài: "Vô duyên không tụ, vô nợ không tới, duyên tụ duyên diệt, khởi với một niệm. Duyên khan mệnh kiển, mệnh số như thế, cưỡng cầu vô ích, không bằng buông."

Vô luận như thế nào khẩn cầu, lão tướng sĩ đều không muốn ra tay sửa mệnh, không bao lâu liền biến mất.

Đến nỗi Triệu gia người, thẹn trong lòng, niệm tư ở tư, cả đời đều không bỏ xuống được.

Kia ngày xuân mưa rào đánh rớt đầy đất hoa diệp, Tể tướng trong phủ một góc mõ tụng kinh thanh suốt ngày không ngừng, Phật hương lượn lờ, thanh đèn thường châm, ngoài phòng có ma ma cùng nha hoàn nói liên miên thanh ngữ, hô một tiếng ' cẩn thận kia hành lang trung hoa ', thoáng chốc bừng tỉnh giấc mộng hoàng lương.


(Trích Wkidth)

Truyện còn đề cập đến khá nhiều nhân vật khác nhưng mình chỉ nhận xét chung như này thôi. Vì tình tiết truyện đồ sộ nên lượng nhân vật cũng khá lớn và yên tâm là tác giả xây dựng nhân vật rất thành công, hầu như không bị vỡ hình tượng nào hết.

Nói chung bộ truyện này mình đánh giá khá cao, tổng thể mình chấm 9/10 điểm . Một phần văn phong của Mộc Hề Nương rất hợp gu mình, tình tiết với nội dung truyện cực kì xuất sắc, đảm bảo logic lại rất mới mẻ, không phải cái kiểu xuyên không rồi đem nhưng phát minh hay món ăn thời hiện đại trở về quá khứ mà Triệu Bạch Ngư sử dụng tri thức cùng cách nhìn của mình nỗ lực khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn. Tuyến tình cảm ban đầu hơi ít nhưng phải gọi là chemistry ầm ầm, về sau còn nổ hơn nữa, cả hai tập trung vào sự nghiệp nhưng vẫn luôn hỗ trợ cho nhau, là yêu cũng là quan tâm, tôn trọng, bảo vệ nhưng cũng sẵn sàng đứng đằng sau lặng lẽ theo bước chân của người nọ. Tóm lại bộ này rất đáng đọc, mọi người có thể tìm đọc nhé. (Mà tui đọc trên Wikidth, các nàng hỏi tôi đọc bản edit ở đâu thì tui cũng không biết. Há há)
 

Những người đang xem chủ đề này

Back