Bài viết: 111 



Đề bài: Cảm nhận vẻ đẹp của sông Hương trong đoạn trích sau: "Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết.. trong cái nhìn thắm thiết của tác giả từ ấy". Từ đó, hãy nhận xét về tình cảm của HPNT đối với sông Hương và Xứ Huế được thể hiện ở bài kí.
Bài Làm
"Qua nửa đời phiêu dạt
Con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn."
Chẳng biết tự bao giờ mà những con sông thơ mộng lại đi vào trong những khúc hát quê giờ đây lại bắt gặp trong những áng văn chương đẹp đến nao lòng. Nếu như ai đã từng biết đến cái hung bạo của con sông Đà dưới ngòi bút tài hoa uyên bác của Nguyễn Tuân, thì đến với Hoàng Phủ Ngọc Tường ta tìm thấy cái trữ tình trong "Ai đã đặt tên cho dòng sông?". Ông chuyến viết về bút kí và tản văn. Nét đặc sắc trong tác phẩm của ông đó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén với tư duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thực tế phong phú về triết học, văn hóa, lịch sử, địa lý.. Với đoạn trích: "Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết.. trong cái nhìn thắm thiết của tác giả từ ấy" ta thấy được vẻ đẹp của dòng sông Hương qua các góc nhìn về văn hóa, lịch sử, thi ca và lăng kính đời thường. Qua đó, đoạn văn đã cho ta thấy được cái thứ tình cảm, tình yêu tha thiết của Hoàng Phủ Ngọc tường dành cho dòng sông này.
Hoàng Phủ Ngọc Tường sinh năm 1937 tại Huế. Quê gốc ở Quảng Trị, ông sống và học tập, hoạt động cách mạng tại Huế, cuộc đời gắn liền với Huế nên rất tình cảm, tâm hồn đã thấm đẫm nền văn hóa mảnh đất này. Hoàng Phủ Ngọc Tường là cây bút tài hoa ở thể bút kí, ông có lối viết rất riêng. Nét đặc sắc trong sáng tác của ông là ở sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén và tuy duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thức phong phú về nhiều lĩnh vực. Bút kí của ông là ánh thơ văn xuôi thấn đẫm chất thơ mang vẻ đẹp, nỗi buồn của hoài niệm, những suy ngẫm triết học về lẽ sống. Nhà văn đã từng có nhiều lúc đứng lặng hàng giờ trên bờ đê sông Hồng mà so sánh rằng "Sông Hồng như một mạch máu lớn nuôi sống Thủ Đô. Nước sông theo kênh mương tỏa đi khắp nơi như mạch máu chảy dọc cơ thể người".
"Ai đã đặt tên cho dòng sông?" là bút kí xuất sắc của Hoàng Phủ Ngọc Tường viết tại Huế ngày 4/1/1981, in trong tập sách cùng tên. Bài bút kí có ba phần, và tác phẩm được nằm trong phần thứ nhất. Đây là bài bút kí rất đậm chất tùy bút, người đọc tìm thấy ở đó một phong cách tài hoa, tự do, phóng khoáng với lối văn hóa sâu rộng, một tâm hồn nhạy cảm, rất mực say mê với cái đẹp của cảnh vật và con người xứ Huế thân yêu. Trong tình yêu có một câu danh ngôn rất nổi tiếng: "Trong tình yêu đích thực, người ta vừa được dâng tặng, vừa được khám phá và hoàn thiện chính mình", thì sống Hương cũng được xem như một mối tình. "Ai đã đặt tên cho dòng sông" câu hỏi bâng khuâng. Khơi gợi biết bao sự tìm tòi và thích thú, sự tìm kiếm cái đẹp tiềm ẩn trong sông Hương và thiên nhiên xứ Huế. Thể hiện một cái tôi mê đắm, nồng cháy, suy tư trước vẻ đẹp đầy quyến rũ của Hương Giang. Cách đặt tên độc và lạ của tác giả đã thu hút sự tò mò, cho người đọc những suy lắng và cảm nhận về một con sông thiên phú, của một "nhan sắc" làm mê đắm lòng người.
Mỗi dòng sông đều có một dòng kí ức, hoài niệm, trầm mình và ngân vang trong bao vinh quang của dân tộc. Nhà thơ Hoàng Cát tâm sự: "Hoàng Phủ Ngọc Tường có một phong cách viết bút kí văn học của riêng mình. Thế mạnh của ông là tri thức văn học, triết học, lịch sử, địa lý sâu và rộng, gần như đụng đến vấn đề gì, ở thời điểm nào và ở đâu thì ông vẫn có thể tung hoành thoải mái ngòi bút được". Và sông Hương, hiển nhiên nó đã "sông những thế kỉ quang vinh với nhiệm vụ lịch sử nhiệm vụ của nó, từ thuở nó còn là một dòng sông biên thùy xa xôi của đất nước các vua Hùng" . Dòng sông Hương được hiện lên trong nét đẹp, trong sự gắn bó cùng lịch sử, như chứng nhân từ quá khứ cho đến tận bây giờ. Từ dòng sông biên thùy trong sách Dư địa chí của Nguyễn Trãi; nhẹ nhàng soi bóng kinh thành Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ, hòa mình với lịch sử bi tráng của các cuộc khởi nghĩa thế kỉ XIX, hay là chứng nhân cho bão táp Cách mạng tháng Tám "bằng những chiến công rung chuyển", cuộc Tổng tiến công Mậu Thân năm 1968. Tất cả đã thể hiện sự gắn bó sâu đậm của dòng sông này với lịch sử của dân tộc, với mảnh đất hình chữ S thân thương đã nâng đỡ, chở che người Việt tự bao đời. "Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết giữa màu cỏ lá xanh biếc. Khi nghe lời gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người con gái dịu dàng của đất nước". Đọc những dòng này, bỗng dưng tôi lại liên tưởng đến người lái đò sông Đà lão luyện cũng từng góp mình vào những "chiến công" khi vượt qua dòng thác hung tợn, rồi khi gác tay chèo, ông lại trở về với cuộc sống bình dị, đời thường giản đơn. Phải chăng những điều gì quá đỗi đặc biệt điều đến từ sự chuyển hóa mình để luôn phù hợp với hoàn cảnh? Để luôn khiêm nhường với mọi điều xung quanh? Nhà văn đã quan sát, nhìn ngắm, yêu và hiểu sông Hương bằng tất cả trái tim mình, để rồi chắc chắn "Sông Hương là vậy" một cách đầy trân trọng. Trong góc nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nàng Hương vừa là một người con gái kiến cường với bao chiến công hiển hách, nàng Hương càng giản đơn và dịu dàng như cách một cô gái Huế e lệ duyên dáng trong tà áo dài mộng mơ trên đường phố cố đô. Hình ảnh dòng sông và văn hóa Huế cứ quyện vào nhau mãnh liệt và đầy ắp, khiến người đọc như đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ đó của Hương giang.
Màu xanh biếc của sông Hương hơn một lần được các nhạc sĩ nhắc về, tựa hồ như nó đã được thầm công nhận qua bao mưa nắng thời gian:
"Ơi con sông xanh biếc ánh mắt mẹ ngày xưa
Ơi con sông ôm bóng những hàng dừa
Chào đất nước đang ngày ghi thêm trang sử
Một đường rộng giờ đây ta đi tới
Một ngày vui sẽ về chẳng còn xa
Như quê mẹ giữa mùa thu tháng tám
Huế reo mừng chờ đón rợp sông Hương"
(Bài hát Tiếng hát gửi sông Hương)
Một lần nữa nhà văn lại nhắc về "Huế ngày xưa", một Huế đã ghi dấu trong quãng đời đặc biệt của ông, ông nhớ về một sắc áo cưới với màu áo điều lục bằng loại vải vân thưa màu xanh chàm lồng lên một màu đỏ chín bên trong, tạo thành một màu tím ẩn hiện, thấp thoáng theo bóng người. Đó cũng chính là "màu sương khói trên sông Hương, giống như tấm voan huyền ảo của tự nhiên". Bằng cách đưa người đọc khứ hồi về một miền xưa cũ với nhiều khía cạnh lịch sử, nhà văn đã thổi vào Huế, vào dòng sông Hương một linh hồn với tầng tầng lớp lớp những sự kiện đan chéo vào nhau, tạo nên một vẻ lẳng lặng u hoài của cố đo cho đến ngày nay. Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã viết về Hương giang như gửi cả một niềm mê say đầy thăng hoa thế này:
"Con sông đám cưới Huyền Trân
Bỏ quên dải lạu phù vân trên nguồn
Hèn chi thơm thảo nỗi buồn
Niềm riêng nhuộm tím hoàng hôn đến giờ
Con sông nửa thực nửa mơ
Nửa mong Lí Bạch, nửa chờ Khuất Nguyên"
Sông Hương gắn bó trong cái nôi của nền âm nhạc, thi ca dân gian, cổ điền Huế; gắn bó với những tên tuổi danh nhân văn hóa thế giới Nguyễn Du. Tác giả tưởng tượng hai trăm năm trước, Nguyễn Du đã từng lênh đênh trên dòng Hương giang dưới ánh trăng sáng tỏ, những khúc đàn Kiều được gẩy lên, phủ nhuốm vẻ u hoài ngân vang tâm trạng trong những bản đàn của Truyện Kiều. Vẻ đẹp sông Hương ẩn trong chiều sâu linh hồn của sông Hương, nó chứa đựng bản sắc rất đặc trưng và thật phong phú của một nền văn hóa cố đô, mà dòng chảy của nó khảm bao tinh hoa văn hóa dân tộc suốt tự ngàn đời. Đó là một vẻ đẹp đắm say của lịch sử và văn hóa hòa trộn tinh tế.
Sông Hương còn gắn mình với văn học, với những nhà thơ luôn nhìn ngắm dòng sông với nhiều khía cạnh đặc biệt, chính Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng đã gợi khen: "dòng sông ấy không bao giờ tự lặp đi lặp lại mình trong cảm hứng của các nghệ sĩ". Nó thay màu xanh biếc thành "Dòng sông trắng – lá cây xanh" trong cái tình tinh tế của Tản Đà, "như kiếm dựng trời xanh" trong khí phách của Cao Ba Quát; nó đi vào thơ Bà Huyện Thanh Quan, rồi thấm đẫm trong thơ Tố Hữu một sức mạnh phục sinh của tâm hồn. Hay Hàn Mặc Tử từng cảm thán trong "Đây Thôn Vĩ Dạ" :
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?"
Ta như hiểu được vì sao nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường lại chọn nhan đề hiện tại, bởi "có một nhà thơ từ Hà Nội đã đến đây, tóc bạc trắng, lặng ngắm dòng sông.. Hỏi với trời, hỏi với đất, một câu thật bâng khuâng:
-" Ai đã đặt tên cho dòng sông? "
Câu hỏi ấy đã đi vào trang bút kí với những dư vị để lại trong lòng người không thể nào quên, ta đã cùng nhà văn đi tìm câu hỏi, đi tìm sự lí giải bằng chính tình yêu sống Hương xứ Huế. Sau những biến cố lịch sử thăng trầm nhưng hết sức oai hùng của dân tộc, sông Hương trở về với cuộc sống bình thường, giản đơn và dung dị. Nhìn ở lăng kính này, sông Hương nhẹ nhàng như vẻ đẹp người con gái xứ Huế hay e lệ, dịu dàng, nên thơ, đúng với tình cách của người con gái dành trọn lòng mình cho quê hương xứ sở. Như vậy, nhà văn đã khám phá sông Hương trên cả ba Phương diện: Dòng sông tự nhiên, dòng sông văn hóa, dòng sông lịch sử. Ở Phương diện nào, tác giả cũng nhấn mạnh mối quan hệ gắn bó khăng khít giữa sông Hương với xứ Huế để từ đó khẳng định một cách chắc chắn:" Sông Hương là dòng sông thuộc về một thành phố duy nhất "– đó là thành phố Huế thương yêu.
Hoàng Phủ từng bước khắc họa bức chân dung đa chiều của sông Hương một cách sinh động, hấp dẫn, từ những góc độ khác nhau, sông Hương mang những vẻ đẹp riêng có, độc đáo của mình, thể hiện từng vẻ đẹp ấy trên trang bút kí đặc sắc của nhà văn. Bằng vốn hiểu biết vô cùng phong phú trong các lĩnh vực địa lí, triết học, lịch sử.. cùng sự kết hợp nhuần nhuyễn các biện pháp tu từ, hành văn ngọn ngữ nhẹ nhàng, giàu sức biểu đạt, tác giả đã tô vẽ một sông Hương khắc cốt ghi tâm trong lòng độc giả, khiến cho ai chưa đến thăm nơi này cũng phải thốt lên trước vẻ đẹp của nó. Và ẩn đằng sau hình tượng sông Hương ấy, nhà văn cũng bày tỏ cái tôi tác giả của mình: Đó là một cái tôi mê đắm tài hoa cảnh sắc quê hương đất nước, cái tôi uyên bác, giàu tri thức về lịch sử, văn hóa, địa lí, cái tôi yêu quê hương, gắn bó một lòng sâu nặng với xứ sở đã sinh ra và nuôi dưỡng mình – xứ Huế mộng mơ.
Nếu chỉ là cảm xúc rung động nhất thời trước vẻ đẹp của con sông, của xứ Huế, Hoàng Phủ Ngọc tường sẽ không thể nào có thể viết lên được những trang văn mê đắm rất đỗi tài hoa như thế. Yêu Huế, yêu Hương giang, nhà văn mới có thể viết được những trang văn đầy rung cảm mãnh liệt như thế. Tình cảm đặc biệt ấy hóa thành những dòng chảy trong tâm hồn nhà văn để rồi tạo nên cái tôi mê đắm, tài hoa và uyên bác. Phải chăng tình yêu Hoàng Phủ Ngọc Tường dành cho Hương giang thực ra chính là tình yêu tha thiết và mãnh liệt dành cho đất nước to lớn đến nhường nào.
Nói rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường yêu Huế và hiểu Huế, thì đó là một lẽ đương nhiên. Tôi muốn đi xa hơn, tìm một căn nguyên thầm kín để cắt nghĩa cho sự thành công mỹ mãn của những trang viết ấy: Phải chăng ở đây đã có một sự hòa hợp, tương giao, linh ứng giữa cảnh sắc Huế, lịch sử Huế, văn hóa Huế với một tâm hồn nhà văn dễ rung động, nhạy cảm, tinh tế. Phải là sự tưởng giao, đến mức hòa quyện chặt chẽ mới sinh ra được những áng văn tài hoa không dễ một lần thứ hai viết được như thế. Ngỡ như không khác được: Viết về sông Hương là phải vậy, viết về" văn hóa vườn "ở Huế là phải vậy. Đó là những áng văn, câu chữ được chọn lựa cân nhắc kĩ càng, vì hình ảnh được sáng tạo đẹp đẽ, vì cảm xúc phong phú bất ngờ, mới mẻ (Phạm Xuân Nguyên).
Có thể nói" Ai đã đặt tên cho dòng sông? "Đã mang đến những phát hiện mới lạ và độc đáo của sông Hương cho độc gải cả nước. Nó là một dòng sông man dại, hoang tàn ở khúc thượng nguồn, sông Hương đi vào trong trang văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường không vô tri vô giác mà nó còn cảm xúc, có tình yêu. Tác phẩm đã thể hiện được tình yêu quê hương, xứ sở nồng nàn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, một kí giả nặng lòng với Huế:
" Dòng sông ai đã đặt lên
Để người đi nhớ Huế mãi không quên
Xa con sông mang bao nhiêu nỗi nhớ
Người ở lại tháng năm đợi chờ".

Bài Làm
"Qua nửa đời phiêu dạt
Con lại về úp mặt vào sông quê
Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ
Chở che con qua chớp bể mưa nguồn."
Chẳng biết tự bao giờ mà những con sông thơ mộng lại đi vào trong những khúc hát quê giờ đây lại bắt gặp trong những áng văn chương đẹp đến nao lòng. Nếu như ai đã từng biết đến cái hung bạo của con sông Đà dưới ngòi bút tài hoa uyên bác của Nguyễn Tuân, thì đến với Hoàng Phủ Ngọc Tường ta tìm thấy cái trữ tình trong "Ai đã đặt tên cho dòng sông?". Ông chuyến viết về bút kí và tản văn. Nét đặc sắc trong tác phẩm của ông đó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén với tư duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thực tế phong phú về triết học, văn hóa, lịch sử, địa lý.. Với đoạn trích: "Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết.. trong cái nhìn thắm thiết của tác giả từ ấy" ta thấy được vẻ đẹp của dòng sông Hương qua các góc nhìn về văn hóa, lịch sử, thi ca và lăng kính đời thường. Qua đó, đoạn văn đã cho ta thấy được cái thứ tình cảm, tình yêu tha thiết của Hoàng Phủ Ngọc tường dành cho dòng sông này.
Hoàng Phủ Ngọc Tường sinh năm 1937 tại Huế. Quê gốc ở Quảng Trị, ông sống và học tập, hoạt động cách mạng tại Huế, cuộc đời gắn liền với Huế nên rất tình cảm, tâm hồn đã thấm đẫm nền văn hóa mảnh đất này. Hoàng Phủ Ngọc Tường là cây bút tài hoa ở thể bút kí, ông có lối viết rất riêng. Nét đặc sắc trong sáng tác của ông là ở sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén và tuy duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thức phong phú về nhiều lĩnh vực. Bút kí của ông là ánh thơ văn xuôi thấn đẫm chất thơ mang vẻ đẹp, nỗi buồn của hoài niệm, những suy ngẫm triết học về lẽ sống. Nhà văn đã từng có nhiều lúc đứng lặng hàng giờ trên bờ đê sông Hồng mà so sánh rằng "Sông Hồng như một mạch máu lớn nuôi sống Thủ Đô. Nước sông theo kênh mương tỏa đi khắp nơi như mạch máu chảy dọc cơ thể người".
"Ai đã đặt tên cho dòng sông?" là bút kí xuất sắc của Hoàng Phủ Ngọc Tường viết tại Huế ngày 4/1/1981, in trong tập sách cùng tên. Bài bút kí có ba phần, và tác phẩm được nằm trong phần thứ nhất. Đây là bài bút kí rất đậm chất tùy bút, người đọc tìm thấy ở đó một phong cách tài hoa, tự do, phóng khoáng với lối văn hóa sâu rộng, một tâm hồn nhạy cảm, rất mực say mê với cái đẹp của cảnh vật và con người xứ Huế thân yêu. Trong tình yêu có một câu danh ngôn rất nổi tiếng: "Trong tình yêu đích thực, người ta vừa được dâng tặng, vừa được khám phá và hoàn thiện chính mình", thì sống Hương cũng được xem như một mối tình. "Ai đã đặt tên cho dòng sông" câu hỏi bâng khuâng. Khơi gợi biết bao sự tìm tòi và thích thú, sự tìm kiếm cái đẹp tiềm ẩn trong sông Hương và thiên nhiên xứ Huế. Thể hiện một cái tôi mê đắm, nồng cháy, suy tư trước vẻ đẹp đầy quyến rũ của Hương Giang. Cách đặt tên độc và lạ của tác giả đã thu hút sự tò mò, cho người đọc những suy lắng và cảm nhận về một con sông thiên phú, của một "nhan sắc" làm mê đắm lòng người.
Mỗi dòng sông đều có một dòng kí ức, hoài niệm, trầm mình và ngân vang trong bao vinh quang của dân tộc. Nhà thơ Hoàng Cát tâm sự: "Hoàng Phủ Ngọc Tường có một phong cách viết bút kí văn học của riêng mình. Thế mạnh của ông là tri thức văn học, triết học, lịch sử, địa lý sâu và rộng, gần như đụng đến vấn đề gì, ở thời điểm nào và ở đâu thì ông vẫn có thể tung hoành thoải mái ngòi bút được". Và sông Hương, hiển nhiên nó đã "sông những thế kỉ quang vinh với nhiệm vụ lịch sử nhiệm vụ của nó, từ thuở nó còn là một dòng sông biên thùy xa xôi của đất nước các vua Hùng" . Dòng sông Hương được hiện lên trong nét đẹp, trong sự gắn bó cùng lịch sử, như chứng nhân từ quá khứ cho đến tận bây giờ. Từ dòng sông biên thùy trong sách Dư địa chí của Nguyễn Trãi; nhẹ nhàng soi bóng kinh thành Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ, hòa mình với lịch sử bi tráng của các cuộc khởi nghĩa thế kỉ XIX, hay là chứng nhân cho bão táp Cách mạng tháng Tám "bằng những chiến công rung chuyển", cuộc Tổng tiến công Mậu Thân năm 1968. Tất cả đã thể hiện sự gắn bó sâu đậm của dòng sông này với lịch sử của dân tộc, với mảnh đất hình chữ S thân thương đã nâng đỡ, chở che người Việt tự bao đời. "Sông Hương là vậy, là dòng sông của thời gian ngân vang, của sử thi viết giữa màu cỏ lá xanh biếc. Khi nghe lời gọi, nó biết cách tự hiến đời mình làm một chiến công, để rồi nó trở về với cuộc sống bình thường, làm một người con gái dịu dàng của đất nước". Đọc những dòng này, bỗng dưng tôi lại liên tưởng đến người lái đò sông Đà lão luyện cũng từng góp mình vào những "chiến công" khi vượt qua dòng thác hung tợn, rồi khi gác tay chèo, ông lại trở về với cuộc sống bình dị, đời thường giản đơn. Phải chăng những điều gì quá đỗi đặc biệt điều đến từ sự chuyển hóa mình để luôn phù hợp với hoàn cảnh? Để luôn khiêm nhường với mọi điều xung quanh? Nhà văn đã quan sát, nhìn ngắm, yêu và hiểu sông Hương bằng tất cả trái tim mình, để rồi chắc chắn "Sông Hương là vậy" một cách đầy trân trọng. Trong góc nhìn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nàng Hương vừa là một người con gái kiến cường với bao chiến công hiển hách, nàng Hương càng giản đơn và dịu dàng như cách một cô gái Huế e lệ duyên dáng trong tà áo dài mộng mơ trên đường phố cố đô. Hình ảnh dòng sông và văn hóa Huế cứ quyện vào nhau mãnh liệt và đầy ắp, khiến người đọc như đắm chìm trong vẻ đẹp tuyệt mĩ đó của Hương giang.
Màu xanh biếc của sông Hương hơn một lần được các nhạc sĩ nhắc về, tựa hồ như nó đã được thầm công nhận qua bao mưa nắng thời gian:
"Ơi con sông xanh biếc ánh mắt mẹ ngày xưa
Ơi con sông ôm bóng những hàng dừa
Chào đất nước đang ngày ghi thêm trang sử
Một đường rộng giờ đây ta đi tới
Một ngày vui sẽ về chẳng còn xa
Như quê mẹ giữa mùa thu tháng tám
Huế reo mừng chờ đón rợp sông Hương"
(Bài hát Tiếng hát gửi sông Hương)
Một lần nữa nhà văn lại nhắc về "Huế ngày xưa", một Huế đã ghi dấu trong quãng đời đặc biệt của ông, ông nhớ về một sắc áo cưới với màu áo điều lục bằng loại vải vân thưa màu xanh chàm lồng lên một màu đỏ chín bên trong, tạo thành một màu tím ẩn hiện, thấp thoáng theo bóng người. Đó cũng chính là "màu sương khói trên sông Hương, giống như tấm voan huyền ảo của tự nhiên". Bằng cách đưa người đọc khứ hồi về một miền xưa cũ với nhiều khía cạnh lịch sử, nhà văn đã thổi vào Huế, vào dòng sông Hương một linh hồn với tầng tầng lớp lớp những sự kiện đan chéo vào nhau, tạo nên một vẻ lẳng lặng u hoài của cố đo cho đến ngày nay. Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo đã viết về Hương giang như gửi cả một niềm mê say đầy thăng hoa thế này:
"Con sông đám cưới Huyền Trân
Bỏ quên dải lạu phù vân trên nguồn
Hèn chi thơm thảo nỗi buồn
Niềm riêng nhuộm tím hoàng hôn đến giờ
Con sông nửa thực nửa mơ
Nửa mong Lí Bạch, nửa chờ Khuất Nguyên"
Sông Hương gắn bó trong cái nôi của nền âm nhạc, thi ca dân gian, cổ điền Huế; gắn bó với những tên tuổi danh nhân văn hóa thế giới Nguyễn Du. Tác giả tưởng tượng hai trăm năm trước, Nguyễn Du đã từng lênh đênh trên dòng Hương giang dưới ánh trăng sáng tỏ, những khúc đàn Kiều được gẩy lên, phủ nhuốm vẻ u hoài ngân vang tâm trạng trong những bản đàn của Truyện Kiều. Vẻ đẹp sông Hương ẩn trong chiều sâu linh hồn của sông Hương, nó chứa đựng bản sắc rất đặc trưng và thật phong phú của một nền văn hóa cố đô, mà dòng chảy của nó khảm bao tinh hoa văn hóa dân tộc suốt tự ngàn đời. Đó là một vẻ đẹp đắm say của lịch sử và văn hóa hòa trộn tinh tế.
Sông Hương còn gắn mình với văn học, với những nhà thơ luôn nhìn ngắm dòng sông với nhiều khía cạnh đặc biệt, chính Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng đã gợi khen: "dòng sông ấy không bao giờ tự lặp đi lặp lại mình trong cảm hứng của các nghệ sĩ". Nó thay màu xanh biếc thành "Dòng sông trắng – lá cây xanh" trong cái tình tinh tế của Tản Đà, "như kiếm dựng trời xanh" trong khí phách của Cao Ba Quát; nó đi vào thơ Bà Huyện Thanh Quan, rồi thấm đẫm trong thơ Tố Hữu một sức mạnh phục sinh của tâm hồn. Hay Hàn Mặc Tử từng cảm thán trong "Đây Thôn Vĩ Dạ" :
"Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay?"
Ta như hiểu được vì sao nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường lại chọn nhan đề hiện tại, bởi "có một nhà thơ từ Hà Nội đã đến đây, tóc bạc trắng, lặng ngắm dòng sông.. Hỏi với trời, hỏi với đất, một câu thật bâng khuâng:
-" Ai đã đặt tên cho dòng sông? "
Câu hỏi ấy đã đi vào trang bút kí với những dư vị để lại trong lòng người không thể nào quên, ta đã cùng nhà văn đi tìm câu hỏi, đi tìm sự lí giải bằng chính tình yêu sống Hương xứ Huế. Sau những biến cố lịch sử thăng trầm nhưng hết sức oai hùng của dân tộc, sông Hương trở về với cuộc sống bình thường, giản đơn và dung dị. Nhìn ở lăng kính này, sông Hương nhẹ nhàng như vẻ đẹp người con gái xứ Huế hay e lệ, dịu dàng, nên thơ, đúng với tình cách của người con gái dành trọn lòng mình cho quê hương xứ sở. Như vậy, nhà văn đã khám phá sông Hương trên cả ba Phương diện: Dòng sông tự nhiên, dòng sông văn hóa, dòng sông lịch sử. Ở Phương diện nào, tác giả cũng nhấn mạnh mối quan hệ gắn bó khăng khít giữa sông Hương với xứ Huế để từ đó khẳng định một cách chắc chắn:" Sông Hương là dòng sông thuộc về một thành phố duy nhất "– đó là thành phố Huế thương yêu.
Hoàng Phủ từng bước khắc họa bức chân dung đa chiều của sông Hương một cách sinh động, hấp dẫn, từ những góc độ khác nhau, sông Hương mang những vẻ đẹp riêng có, độc đáo của mình, thể hiện từng vẻ đẹp ấy trên trang bút kí đặc sắc của nhà văn. Bằng vốn hiểu biết vô cùng phong phú trong các lĩnh vực địa lí, triết học, lịch sử.. cùng sự kết hợp nhuần nhuyễn các biện pháp tu từ, hành văn ngọn ngữ nhẹ nhàng, giàu sức biểu đạt, tác giả đã tô vẽ một sông Hương khắc cốt ghi tâm trong lòng độc giả, khiến cho ai chưa đến thăm nơi này cũng phải thốt lên trước vẻ đẹp của nó. Và ẩn đằng sau hình tượng sông Hương ấy, nhà văn cũng bày tỏ cái tôi tác giả của mình: Đó là một cái tôi mê đắm tài hoa cảnh sắc quê hương đất nước, cái tôi uyên bác, giàu tri thức về lịch sử, văn hóa, địa lí, cái tôi yêu quê hương, gắn bó một lòng sâu nặng với xứ sở đã sinh ra và nuôi dưỡng mình – xứ Huế mộng mơ.
Nếu chỉ là cảm xúc rung động nhất thời trước vẻ đẹp của con sông, của xứ Huế, Hoàng Phủ Ngọc tường sẽ không thể nào có thể viết lên được những trang văn mê đắm rất đỗi tài hoa như thế. Yêu Huế, yêu Hương giang, nhà văn mới có thể viết được những trang văn đầy rung cảm mãnh liệt như thế. Tình cảm đặc biệt ấy hóa thành những dòng chảy trong tâm hồn nhà văn để rồi tạo nên cái tôi mê đắm, tài hoa và uyên bác. Phải chăng tình yêu Hoàng Phủ Ngọc Tường dành cho Hương giang thực ra chính là tình yêu tha thiết và mãnh liệt dành cho đất nước to lớn đến nhường nào.
Nói rằng Hoàng Phủ Ngọc Tường yêu Huế và hiểu Huế, thì đó là một lẽ đương nhiên. Tôi muốn đi xa hơn, tìm một căn nguyên thầm kín để cắt nghĩa cho sự thành công mỹ mãn của những trang viết ấy: Phải chăng ở đây đã có một sự hòa hợp, tương giao, linh ứng giữa cảnh sắc Huế, lịch sử Huế, văn hóa Huế với một tâm hồn nhà văn dễ rung động, nhạy cảm, tinh tế. Phải là sự tưởng giao, đến mức hòa quyện chặt chẽ mới sinh ra được những áng văn tài hoa không dễ một lần thứ hai viết được như thế. Ngỡ như không khác được: Viết về sông Hương là phải vậy, viết về" văn hóa vườn "ở Huế là phải vậy. Đó là những áng văn, câu chữ được chọn lựa cân nhắc kĩ càng, vì hình ảnh được sáng tạo đẹp đẽ, vì cảm xúc phong phú bất ngờ, mới mẻ (Phạm Xuân Nguyên).
Có thể nói" Ai đã đặt tên cho dòng sông? "Đã mang đến những phát hiện mới lạ và độc đáo của sông Hương cho độc gải cả nước. Nó là một dòng sông man dại, hoang tàn ở khúc thượng nguồn, sông Hương đi vào trong trang văn của Hoàng Phủ Ngọc Tường không vô tri vô giác mà nó còn cảm xúc, có tình yêu. Tác phẩm đã thể hiện được tình yêu quê hương, xứ sở nồng nàn của Hoàng Phủ Ngọc Tường, một kí giả nặng lòng với Huế:
" Dòng sông ai đã đặt lên
Để người đi nhớ Huế mãi không quên
Xa con sông mang bao nhiêu nỗi nhớ
Người ở lại tháng năm đợi chờ".