Mùa xuân- mùa của sự sinh sôi nảy nở đã đi vào trang văn của biết bao thế hệ thi sĩ với những nét đẹp khác nhau. Đôi lúc mùa xuân với bông hoa tím biếc mọc giữa dòng sông xanh của Thanh Hải, có khi lại là mùa xuân một đi không trở lại với những nét đẹp khó quên trong nhưng dòng thơ của Xuân Diệu.. Còn với Hàn Mặc Tử thì mùa xuân chính là những làn nắng nhẹ nhàng chiếu rọi lên dàn thiên lí trên mái nhà tranh. Bức tranh mùa xuân đó đã được Hàn Mặc Tử khắc họa rõ nét trong khổ đầu bài thơ "Mùa xuân chín". Một mùa xuân căng mọng và nhẹ nhàng quyến luyến. "Trong làn nắng ửng: Khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang" Ánh nắng xuất hiện trong "Mùa xân chín" không phải là những hạt nắng hay giọt nắng vàng mà ánh nắng ở đây là những làn nắng nhẹ nhàng và mỏng manh. "Làn nắng" gợi cho ta cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại, cái nắng ấy như một tấm lụa được dệt bằng ánh sáng, đang uốn mình trong cái gió xuân. Không chỉ vậy nắng xuân ở đây là nắng ửng, cái nắng nhẹ nhàng hiện lên, chiếu rọi xuống những mái nhà tranh như vệt hồng ửng lên trên má người thiếu nữ. Những làn nắng ấy còn ẩn hiện trong khói mờ tan, những vệt nắng xuyên qua làn khói ửng lên rực rỡ. Tất cả làm nổi bật cái nắng xuân trong làn khói mờ. Vừa hư vừa thực, ảo diệu mà lại đắm say. Trên những mái nhà tranh vừa nghi ngút khói mờ vừa được điểm tô bởi những bông hoa thiên lí vàng tươi. Tạo nên những đốm lấm tấm vàng, như hoa dệt trên mái. Gió xuân không chỉ trêu đùa làn nắng mà còn trêu tà áo biếc. "Soạt soạt" một từ gợi thanh, đưa ta vào khoảnh khắc tà áo tung bay trong gió, những làn gió mát nghịch ngợm luôn qua khe tóc, lật tung tà áo, mát mẻ và đầy hương xuân. Mùa xuân có nắng có gió này được Hàn Mặc Tử cảm nhận được khi nhìn dàn thiên lí thấy bóng xuân. Giống cách mà các nhà thơ thời trước thấy khói trên sông sẽ nhớ về quê nhà thì Hàn Mặc Tử cũng vậy, nhờ dàn thiên lí mà thấy bóng xuân. Bức tranh mùa xuân hiện lên một cách nhẹ nhàng và tươi đẹp, luồn lách vào tâm trí gợi lại cho ta những mùa xuân thơ ấu, có nắng vàng chiếu rọi và những ngọn gió mát mẻ, đơn giản nhưng rất đỗi trữ tình. Bằng những câu thơ miêu tả tài tình và bện pháp nhân hóa, ta thấy được một bức tranh mùa xuân từ trên cao với làn nắng hòa trong khói mờ đến những nơi thấp hơn như mái nhà với dàn thiên lí. Tác giả đã đưa ta đến với nhiều góc nhìn khác nhau từ cao xuống thấp, từ xa đến gần. Bức tranh mùa xuân trong khổ đầu bài thơ "Mùa xuân chín" chín là mùa xân vừa mới đến độ căng mọng, nhẹ nhàng và ngát hương thơm.