Chương 10:
[HIDE-THANKS]Đúng 5 phút sau Tôn Kỷ có mặt trước cổng viện dưỡng lão Quy Phụng. Vì đã đến giờ giới nghiêm nên mọi phương tiện xe cộ không thể đi vào bởi vậy Tôn Kỷ phải gửi xe ở bên ngoài rồi đi bộ vào trong. Lúc này ở hội trường hôn lễ của hai ông bà đã bắt đầu, mọi người trong viện dưỡng lão đều có mặt để chúc phúc cũng như đưa tiễn bà Mễ đoạn đường cuối cùng.
Khi Tôn Kỷ đến thì Hứa Khả đang cùng Hứa Ngôn đẩy xe lăn của bà Mễ đi về phía khán đài. Anh tìm một chỗ ngồi khuất ở hàng ghế cuối cùng, lặng im thu hết từng hành động của Hứa Khả vào trong tầm mắt.
Anh không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thế nhưng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt đã hiểu ra đôi phần.
Đợi khi hôn lễ kết thúc, Hứa Khả một mình đi đến vườn hoa ở sân sau của viện dưỡng lão. Dường như cô không nhận ra sự hiện diện của Tôn Kỷ, anh đi theo cô rất lâu thế nhưng cô lại hoàn toàn không có phản ứng.
Trời hôm nay rất nhiều sao, cả một mảng trời rộng lớn là vậy lại thiếu đi ánh sáng dịu dàng của vầng trăng liền trở nên ảm đạm đến thê lương. Hứa Khả ngửa cổ lên nhìn một lúc lâu mới ủ rũ cúi đầu xuống. Cả người cô run lên vì kìm nén tiếng khóc thổn thức.
Tôn Kỷ từ khi nào đã bước đến đứng sau lưng Hứa Khả. Anh không làm điều gì cả chỉ lặng yên ngồi xuống cạnh cô.
- Sao anh không nói gì?
Hứa Khả đưa tay lau đi nước mắt, giọng cô nghèn nghẹn vì khóc nhiều.
Bấy giờ Tôn Kỷ mới nghiêng đầu quan sát cô gái bé nhỏ ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng cong khóe môi cười, giọng anh trầm ấm dịu dàng:
- Tôi không giỏi dỗ người khác, chỉ sợ làm em khóc nhiều hơn.
Không hiểu sao Hứa Khả lại cảm thấy buồn cười, tiếng cười của cô không lớn thế nhưng lại tâm tình Tôn Kỷ trở nên rối bời. Vành tai anh đỏ ửng cả lên mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bản thân mình vẫn ổn.
Tôn Kỷ hừ lạnh nhìn cô:
- Có gì hay ho để em cười đến vậy?
Hứa Khả nhún vai, đến bản thân cô cũng không biết thì trả lời như thế nào đây?
Khoảnh khắc nào đó, cô thực sự cảm nhận được trái tim mình đập loạn nhịp. Anh khiến cô cảm thấy vui vẻ, dường như sự xuất hiện của anh chính là để mang đi nỗi buồn cùng phiền muộn của cô. Thế nhưng có thể nói lý do này cho anh biết được sao?
Hiển nhiên là không rồi.
- Buồn cười thôi, không có lý do nào cả.
Hứa Khả lại hướng mắt nhìn lên bầu trời xanh thẫm trước mặt, cô chỉ tay vào một ngôi sao nào đấy, cất giọng nói:
- Nói đi, sao cậu tìm tôi?
Tôn Kỷ hơi giật mình, mải ngắm khuân mặt nghiêng nghiêng thanh tú của cô đã sớm quên đi mục đích đến đây rồi. Dù vậy anh vẫn đáp rất nhanh:
- Sợ em đi lạc.
Đây mà cũng được xem là lý do sao?
Anh cho rằng tôi là trẻ con lên mấy? Có thể dễ dàng "đi lạc" thế hả..
Đúng thật, sau khi vứt Hứa Khả xuống rồi phóng xe đi Tôn Kỷ chợt nhớ đến tâm trạng không mấy tốt đẹp của cô liền cảm thấy vô cùng bất an. Khi lái xe chở lại chỗ ban nãy đã không còn thấy cô ở đấy. Cuối cùng là quyết định gọi điện xem cô đang ở đâu, thế nhưng gọi rất nhiều lần đều không có phản hồi. Anh liền đến trường tìm cô, gặp được Tào Minh, cậu ta nói cô không trở về trường, tìm đến nhà cô cũng đều cùng một kết quả. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua chậm như cả một đời người, anh cảm tưởng như chỉ một chút nữa thôi nếu cô không bắt máy trái tim anh sẽ lập tức bị bóp đến ghẹt thở.
Tôn Kỷ lại cười, lần này anh cười tươi hơn nhiều, đuôi mắt dài hẹp hơi cong lên.
- Không tin à? Thật đấy, tôi đã rất sợ không tìm được em.
Hứa Khả không nhìn anh, môi cô khép hờ mấp máy muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại chỉ hờ hững đáp:
- Có ngốc mới tin lời cậu nói.
Tôn Kỷ nghe vậy liền tỏ ra vô cùng bi phẫn nói:
- Tôi thiếu tin cậy như vậy sao? Rõ ràng hôm nay tôi đã cứu em một mạng.
- Này.
Hứa Khả lơ đãng gọi.
- Cậu đã từng nhìn thấy tình yêu nào cao thượng như vậy chưa?
Tôn Kỷ đứng dậy bước đến trước mặt Hứa Khả, đặt hai tay lên vai cô, người anh cúi xuống rất gần mặt cô. Đôi mắt đen trong veo của Hứa Khả thoáng một tia kinh ngạc rồi lại trở về trạng thái phòng bị. Tôn Kỷ khẽ cười khổ, hơi cao giọng nói:
- Em sợ cái gì chứ? Tôi có ăn thịt em sao?
- Nghe này, em thấy trong mắt tôi có gì?
Tôn Kỷ nhìn thẳng vào mắt Hứa Khả, không cho cô bất kì cơ hội nào trốn tránh. Hứa Khả cảm giác được mặt mình đang ngày một nóng lên, hai vành tai đỏ ửng cả lên, cô rất muốn thoát khỏi sự gượng gạo này thế nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Tôn Kỷ trái lại rất bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô, trong mắt anh chứa đựng một niềm tin vững chãi. Mặc dù niềm tin ấy không hề có cơ sở nào. Cứ cho là linh cảm nhạy bén đi?
Lát sau Hứa Khả mới ngập ngừng nói:
- Tôi..
Đôi môi mỏng của Tôn Kỷ cong lên mãn nguyện, anh liền đưa tay xoa đầu cô cười phong lưu:
- Kể từ bây giờ trong mắt tôi cũng chỉ có mình em. Khả Khả làm bạn gái tôi nhé? Có được không?
Link [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiểu Nhan[/HIDE-THANKS]
Khi Tôn Kỷ đến thì Hứa Khả đang cùng Hứa Ngôn đẩy xe lăn của bà Mễ đi về phía khán đài. Anh tìm một chỗ ngồi khuất ở hàng ghế cuối cùng, lặng im thu hết từng hành động của Hứa Khả vào trong tầm mắt.
Anh không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thế nhưng nhìn những gì đang diễn ra trước mắt đã hiểu ra đôi phần.
Đợi khi hôn lễ kết thúc, Hứa Khả một mình đi đến vườn hoa ở sân sau của viện dưỡng lão. Dường như cô không nhận ra sự hiện diện của Tôn Kỷ, anh đi theo cô rất lâu thế nhưng cô lại hoàn toàn không có phản ứng.
Trời hôm nay rất nhiều sao, cả một mảng trời rộng lớn là vậy lại thiếu đi ánh sáng dịu dàng của vầng trăng liền trở nên ảm đạm đến thê lương. Hứa Khả ngửa cổ lên nhìn một lúc lâu mới ủ rũ cúi đầu xuống. Cả người cô run lên vì kìm nén tiếng khóc thổn thức.
Tôn Kỷ từ khi nào đã bước đến đứng sau lưng Hứa Khả. Anh không làm điều gì cả chỉ lặng yên ngồi xuống cạnh cô.
- Sao anh không nói gì?
Hứa Khả đưa tay lau đi nước mắt, giọng cô nghèn nghẹn vì khóc nhiều.
Bấy giờ Tôn Kỷ mới nghiêng đầu quan sát cô gái bé nhỏ ngồi bên cạnh mình, nhẹ nhàng cong khóe môi cười, giọng anh trầm ấm dịu dàng:
- Tôi không giỏi dỗ người khác, chỉ sợ làm em khóc nhiều hơn.
Không hiểu sao Hứa Khả lại cảm thấy buồn cười, tiếng cười của cô không lớn thế nhưng lại tâm tình Tôn Kỷ trở nên rối bời. Vành tai anh đỏ ửng cả lên mặc dù ngoài mặt vẫn tỏ ra bản thân mình vẫn ổn.
Tôn Kỷ hừ lạnh nhìn cô:
- Có gì hay ho để em cười đến vậy?
Hứa Khả nhún vai, đến bản thân cô cũng không biết thì trả lời như thế nào đây?
Khoảnh khắc nào đó, cô thực sự cảm nhận được trái tim mình đập loạn nhịp. Anh khiến cô cảm thấy vui vẻ, dường như sự xuất hiện của anh chính là để mang đi nỗi buồn cùng phiền muộn của cô. Thế nhưng có thể nói lý do này cho anh biết được sao?
Hiển nhiên là không rồi.
- Buồn cười thôi, không có lý do nào cả.
Hứa Khả lại hướng mắt nhìn lên bầu trời xanh thẫm trước mặt, cô chỉ tay vào một ngôi sao nào đấy, cất giọng nói:
- Nói đi, sao cậu tìm tôi?
Tôn Kỷ hơi giật mình, mải ngắm khuân mặt nghiêng nghiêng thanh tú của cô đã sớm quên đi mục đích đến đây rồi. Dù vậy anh vẫn đáp rất nhanh:
- Sợ em đi lạc.
Đây mà cũng được xem là lý do sao?
Anh cho rằng tôi là trẻ con lên mấy? Có thể dễ dàng "đi lạc" thế hả..
Đúng thật, sau khi vứt Hứa Khả xuống rồi phóng xe đi Tôn Kỷ chợt nhớ đến tâm trạng không mấy tốt đẹp của cô liền cảm thấy vô cùng bất an. Khi lái xe chở lại chỗ ban nãy đã không còn thấy cô ở đấy. Cuối cùng là quyết định gọi điện xem cô đang ở đâu, thế nhưng gọi rất nhiều lần đều không có phản hồi. Anh liền đến trường tìm cô, gặp được Tào Minh, cậu ta nói cô không trở về trường, tìm đến nhà cô cũng đều cùng một kết quả. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua chậm như cả một đời người, anh cảm tưởng như chỉ một chút nữa thôi nếu cô không bắt máy trái tim anh sẽ lập tức bị bóp đến ghẹt thở.
Tôn Kỷ lại cười, lần này anh cười tươi hơn nhiều, đuôi mắt dài hẹp hơi cong lên.
- Không tin à? Thật đấy, tôi đã rất sợ không tìm được em.
Hứa Khả không nhìn anh, môi cô khép hờ mấp máy muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại chỉ hờ hững đáp:
- Có ngốc mới tin lời cậu nói.
Tôn Kỷ nghe vậy liền tỏ ra vô cùng bi phẫn nói:
- Tôi thiếu tin cậy như vậy sao? Rõ ràng hôm nay tôi đã cứu em một mạng.
- Này.
Hứa Khả lơ đãng gọi.
- Cậu đã từng nhìn thấy tình yêu nào cao thượng như vậy chưa?
Tôn Kỷ đứng dậy bước đến trước mặt Hứa Khả, đặt hai tay lên vai cô, người anh cúi xuống rất gần mặt cô. Đôi mắt đen trong veo của Hứa Khả thoáng một tia kinh ngạc rồi lại trở về trạng thái phòng bị. Tôn Kỷ khẽ cười khổ, hơi cao giọng nói:
- Em sợ cái gì chứ? Tôi có ăn thịt em sao?
- Nghe này, em thấy trong mắt tôi có gì?
Tôn Kỷ nhìn thẳng vào mắt Hứa Khả, không cho cô bất kì cơ hội nào trốn tránh. Hứa Khả cảm giác được mặt mình đang ngày một nóng lên, hai vành tai đỏ ửng cả lên, cô rất muốn thoát khỏi sự gượng gạo này thế nhưng lại hoàn toàn bất lực.
Tôn Kỷ trái lại rất bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của cô, trong mắt anh chứa đựng một niềm tin vững chãi. Mặc dù niềm tin ấy không hề có cơ sở nào. Cứ cho là linh cảm nhạy bén đi?
Lát sau Hứa Khả mới ngập ngừng nói:
- Tôi..
Đôi môi mỏng của Tôn Kỷ cong lên mãn nguyện, anh liền đưa tay xoa đầu cô cười phong lưu:
- Kể từ bây giờ trong mắt tôi cũng chỉ có mình em. Khả Khả làm bạn gái tôi nhé? Có được không?
Link [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tiểu Nhan[/HIDE-THANKS]
Last edited by a moderator: