Hứa Khả vừa mở mắt liền nhận ra cô đang nằm trong vòng ôm của một gã trai xa lạ. Cô hoảng hốt, vội nhìn vào cơ thể trần trụi của mình được bọc trong lớp chăn mỏng. Đầu đau như búa bổ, choáng váng đến mức không thể nhớ nổi đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Khả khẽ khàng gạt tay gã trai bên cạnh, nhón chân thật nhẹ nhàng. Nhưng nhìn khắp phòng lại không tìm thấy quần áo của mình đâu.
Khốn nạn, đợi tôi ra khỏi đây anh đừng mong được yên ổn.
Cô vơ đại cái áo phông rộng đang vắt vẻo dưới chân giường rồi vào phòng tắm cách đấy vài bước thay đồ.
Chiếc áo cô mặc không đủ dài che đi cặp đùi trắng ngần thon thả, so với việc cô lõa thể thì mặc như thế này lại càng quyến rũ bội phần.
- Aaa..
Vừa ra khỏi phòng tắm Hứa Khả đã bị một lực kéo về phía trước khiến cô mất thăng bằng mà ngã nhào vào lòng gã trai kia.
Gã không hề biết điều, bàn tay đàn ông to lớn xiết chặt eo Hứa Khả khóa chặt cô trong lòng. Gã cúi đầu nhìn cô, cong môi cười tà mị, hơi thở nam tính phả vào gáy khiến lông gà lông vịt nổi nổi lên rờn rợn.
- Trả tôi áo.
Hứa Khả co giật khéo môi, liền lên gối hạ bộ của gã trai kia, cô tức giận chỉ tay vào mặt gã:
- Tên khốn nạn, biến thái, bệnh hoạn. Tôi nhất định sẽ khiến anh trả giá cho những gì anh đã làm với tôi.
Gã bị đánh đột ngột không kịp phòng vệ, đau đớn ôm hạ bộ đang nhức nhối, nhưng biểu cảm trên gương mặt lại đi ngược với hành động, gã dù đau vẫn cố nhếch môi cười, vừa ôm hạ bộ vừa ngước lên nhìn cô, mặt đỏ như quả cà chua.
- Em muốn chúng ta có gì sao?
Gã chống tay vào tường đứng dậy, vẫn là nụ cười nhàn nhạt trên môi khiến Hứa Khả tức đến đỏ mặt. Gã quay lưng bước đi, tỏ ra lười nhác nằm dài trên giường, giọng nói cũng mang theo sự lười biếng:
- Tuy nhiên, nếu em bước ra khỏi cánh cửa kia thì thực sự sẽ có chuyện đấy!
Hứa Khả nhíu mày, cô cho rằng gã đang cố tình trêu đùa cô nên chẳng buồn nói câu nào liền đi thẳng ra cửa.
Vừa kịp mở chốt khóa thì bàn tay nhỏ nhắn của Hứa Khả đã bị gã nắm chặt, gã áp sát người cô rồi chỉ về phía lỗ nhỏ trên cửa nhìn thông ra bên ngoài. Ở ngoài kia có khoảng chục tên mặt mày bặm trợn đang đi đi lại lại trước cửa, chốc lát lại nhìn về phía phòng cô và gã đang ở.
Hứa Khả nhận ra vài tên trong số chúng, chính đêm qua cô tận mắt thấy bọn chúng bắn chết người rồi khiêng cái xác đi. Chỉ là chạy chưa thoát lại bị ai đó đánh từ phía sau, ngất đi rồi khi tỉnh dậy thì thấy hiện trạng thế này đây.
Gã vẫn nắm chặt tay cô, cứng ngắc vặn ngược chiều kim đồng hồ khóa cửa lại.
Âm thanh trầm thấp trên đầu khiến cô bỗng ngờ ngợ:
- Chuyện đêm qua em nhìn thấy, hãy xem như chưa có gì xảy ra. Nếu em để lộ ra bên ngoài thì tôi không đảm bảo em và gia tộc của mình được toàn vẹn đâu.
Ngữ điệu hết sức nhàn nhã mà lại như lấy đá đè nặng lòng cô. Hứa Khả cảm thấy sống lưng lạnh đi, cả người cứng đờ. Tuy vậy, cô nhanh chóng khôi phục trạng thái của mình, mỉm cười lãnh đạm nói:
- Hôm qua tôi nhìn thấy gì cơ? Trí nhớ của anh có phải gặp vấn đề gì rồi không?
Gã thấy sự thay đổi nhanh chóng của Hứa Khả thì không lấy làm bất ngờ chỉ cười càng đậm, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, cao giọng nói:
- Đúng là một cô gái thông minh.
Nói xong, gã thong thả đi về phía giường, ngả lưng thoải mái.
- Từ giờ cho đến chiều em hãy yên phận mà ở trong đây với tôi đi. Nhất thiết đừng cố tìm cách chạy trốn. Em gánh không nổi hậu quả đâu cô bé ạ.
Hứa Khả không đáp lại, suy cho cùng thì ở trong đây vẫn hơn là ra ngoài kia chịu chết. Nghĩ thế, cô liền đi đến chiếc ghế shofa đơn đặt cạnh cửa sổ, cầm đại quyển tạp chí đặt trên bàn nhìn lướt qua vài trang.
Lại nói, Hứa Khả nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao cô và cái con người kia lại ở cùng một chỗ, đã vậy còn trong bộ dạng như thế này..
Nghĩ xong thì tay cô dở đến trang cuối của cuốn tạp chí, chỉ là vô tình trông thấy một mẩu tin ngắn kèm hình ảnh đã bị làm mờ của một trai một gái ôm nhau ân ái đi từ trong siêu thị lớn ra.
Hứa Khả nhìn lướt qua cũng đủ nhận ra người trong ảnh là ai. Nhân vật nam chính còn đang chễm chệ nằm dài trên giường kia. Hứa Khả lại dời mắt đọc mẩu tin ngắn kia.
Thì ra là Tôn Kỷ, con trai thứ của Tôn thị. Trái đất cũng thật nhỏ bé quá đi thôi.
Hứa Khả lại bất giác nhíu mày, con trai cả của Tôn thị là Tôn Triệt, y cùng tuổi với anh trai của cô, còn tên Tôn Kỷ này lại kém cô những một tuổi.
Khóe môi Hứa Khả co giật, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân lại chịu đả kích lớn như thế này. Vốn chẳng phải bà già thích lái máy bay, nhưng bị một tên nhóc kém tuổi biến ra bộ dạng như bây giờ Hứa Khả thực không cam tâm một chút nào.
Cô lập tức quay lưng ném quyển tạp chí trong tay về phía Tôn Kỷ, quyển tạp chí vô chi vô giác hạ cánh ngay đầu anh. Để lại một vết hồng nhàn nhạt.
Tôn Kỷ đau đớn liền mở mắt nhìn khuân mặt vô cớ tức giận của Hứa Khả mà thấy bản thân mình thật vô tội.
- Em bị điên cái gì thế? Bây giờ còn định ám sát tôi để chạy trốn sao?
Hứa Khả mím chặt môi, ánh mắt đen huyền nhìn anh bất mãn, cô gằn từng chữ:
- Gọi chị, gọi tôi là chị hiểu chưa nhóc con?
Tôn Kỷ còn chưa kịp nói lên lời thì cô lại lên tiếng dõng dạc:
- Tôi hơn cậu một tuổi, là đàn chị của cậu đấy.
Tôn Kỷ nghe xong ôm gối cười lăn lộn trên giường, Hứa Khả nhìn cái thái độ không tôn trọng trưởng bối kia liền giận đỏ mặt cầm thêm mấy quyển tạp chí nữa vứt về phía Tôn Kỷ. Lần này anh tránh được hết, không trêu cô nữa, ngồi dậy tiến đến phía cô, nhẹ giọng:
- Vậy thì sao nào?
Hứa Khả không trốn tránh ánh nhìn mờ ám kia của anh, ngước mặt nhìn thẳng Tôn Kỷ, hờ hững nói:
- Vậy thì? Không có vậy thì.
Nhóc con, chị không chấp người ít tuổi hơn.
Hứa Khả mạnh dạn đưa tay xoa đầu Tôn Kỷ, híp đôi mắt hạnh cười cười hệt như một người chị đang dỗ giành đứa em thích làm nũng.
Tôn Kỷ bất giác cong môi cười. Anh rất nhanh đã xoay mình bế Hứa Khả lên, đặt cô ngồi trong lòng, khuân mặt anh tuấn áp sát gương mặt nóng ấm ửng hồng của cô.
- Tôi lại không cho rằng em muốn làm chị tôi đâu.
Hứa Khả cảm thấy tim mình đập loạn nhịp, một khoảnh khắc nào đó lòng cô trùng xuống tưởng như đã bị anh cảm hóa. Nhưng khoảnh khắc đó trôi đi cũng rất mau, Hứa Khả dùng cùi trỏ huých mạnh vào bụng Tôn Kỷ khiến anh đau đớn mà buông người cô ra.
Hứa Khả nhảy khỏi lòng Tôn Kỷ, cô cười hết sức tiêu sái nhìn ai đó nằm quằn quại dưới đất.
Đánh người xong liền phủi tay dời đi. Một mình cô độc chiếm cái giường.