Một cái tên mà không ai nhớ, không ai gọi, không ai cần.
Dù có sống, dù có đi qua hành lang đầy người của trường, tôi vẫn là một cái bóng – không nặng, không mùi, không hình.
Trừ mẹ tôi.
Mẹ là người duy nhất từng nhìn thẳng vào tôi mà không rút lại ánh mắt. Bà nhìn như thể tôi là thứ gì đó có thật, không chỉ là làn khói vô hình. Khi mẹ còn sống, bà hay bảo:
"Con không cần phải xinh đẹp. Chỉ cần thật."
Nhưng "thật" chẳng giúp gì nhiều khi bà chết.
Bà chết trên giường, vào một ngày cuối mùa đông, chỉ vài giờ sau khi nói với tôi "Mẹ thấy lạnh quá". Tôi mười hai tuổi, và không khóc. Không phải vì tôi mạnh mẽ. Mà vì tôi không biết phải làm gì với cơn trống rỗng vừa mở ra trước mặt. Nó giống như một hố sâu – im lìm, rộng, và không đáy.
Cha tôi không khóc. Ông chỉ uống rượu trong đám tang, và sau đó bắt đầu vắng nhà thường xuyên hơn.
* * *
Tôi không biết ông gặp bà Marianne ở đâu. Nhưng bà ta xuất hiện đúng ba năm sau cái chết của mẹ tôi. Với đôi giày cao gót màu nude, chiếc váy body ôm sát thân thể như thể da bà ta được sinh ra để mặc nó. Tóc xoăn nhẹ, môi đỏ, mắt nheo nheo khi cười. Và giọng nói – ngọt lịm như siro – khiến người nghe cảm thấy mình là người quan trọng nhất trên đời.
Chỉ tiếc, bà ta không nhìn tôi bao giờ.
Bà ta mang theo một thứ khác, hoặc đúng hơn là một ai đó: Con trai riêng.
Tên hắn là Chase Varden.
Và đó là lần đầu tiên tôi muốn xé một con người ra thành từng mảnh.
Không vì hắn làm gì tôi. Không vì hắn nhìn tôi chằm chằm hay buông lời xúc phạm.
Hắn không làm gì cả – và chính cái sự không làm gì đó khiến tôi muốn hét lên.
Vì chỉ trong một cái chớp mắt, hắn trở thành trung tâm của căn nhà này.
Cha tôi hỏi hắn muốn ăn gì.
Marianne cười mỗi lần hắn nói.
Hắn bước vào phòng khách, và cả không gian như điều chỉnh để vừa vặn với hắn.
Còn tôi? Tôi ngồi ở cầu thang, nhìn xuống, gối gập vào ngực. Không ai hỏi tôi ăn chưa. Không ai thấy tôi ở đó. Như thể tôi là phần không khí không ai cần.
Tôi bắt đầu viết về hắn.
Một cuốn sổ nhỏ, giấu dưới gầm giường. Mỗi dòng ghi lại từng hành động của hắn:
* 7h sáng: Hắn chạy bộ về, mồ hôi ướt áo. Marianne đưa khăn cho hắn, cười như gái mười tám.
* 8h: Hắn ăn trứng ốp la và bánh mì nướng. Không hỏi ai có đói không.
* 8h30: Hắn rời đi. Ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn. Tôi nhìn xuống tay mình – da tôi sạm, thô ráp, chẳng bao giờ sáng lên dù chỉ một chút.
Có những đêm tôi không ngủ.
Tôi ngồi sau cánh cửa khép hờ, lưng tựa tường, nghe tiếng hắn gõ bàn phím. Tiếng đều đặn, kiên nhẫn.
Thỉnh thoảng hắn gọi tên ai đó trong mơ. Không phải tôi. Tất nhiên.
Tôi không biết tên tôi bao giờ xuất hiện trong giấc mơ ai chưa. Nhưng tôi biết tôi thường xuyên có mặt trong cơn ác mộng của chính mình.
* * *
Tôi bắt đầu thử phá hắn.
Những điều nhỏ thôi. Giả vờ va vào vai hắn mạnh hơn mức cần thiết.
Làm xà phòng trơn hơn trong phòng tắm.
Giấu một bên tai nghe của hắn.
Nhưng hắn không nổi giận.
Hắn chỉ.. liếc nhìn tôi. Cái liếc ấy như thể
Hắn thấy tôi rõ hơn bất kỳ ai khác.
"Cô hay thức khuya lắm nhỉ." – Hắn nói lần đầu, sau khi bắt gặp tôi ở bếp lúc 2 giờ sáng.
Tôi không đáp.
Hắn đổ sữa vào ly, uống một hơi. Rồi quay sang:
"Tôi biết cô ở đó. Dù cô chẳng nói gì."
Câu nói đó khiến tôi thấy lạnh trong xương sống.
Không phải vì sợ.
Mà vì.. tôi đã được thấy.
* * *
Tôi bắt đầu thấy mình bẩn thỉu hơn khi đứng gần hắn.
Hắn gọn gàng, sạch sẽ, tử tế – không cần cố gắng.
Tôi thì nặng nề, mắt trũng, môi khô, tóc lúc nào cũng như dính dầu.
Tôi cố gắng một lần – dùng mascara mượn từ bạn học cũ. Chỉ một lần. Rồi tôi khóc khi nhìn thấy mình trong gương – trông như trò hề.
Tôi ghen.
Không phải vì hắn có những đứa con gái vây quanh.
Mà vì hắn có quyền tồn tại.
Hắn không cần giành chỗ trong thế giới này.
Còn tôi – phải bóp nát chính mình để ai đó nhớ rằng tôi vẫn còn sống.
* * *
Một lần, Marianne hỏi:
"Paige, con không thể thân thiện hơn chút với Chase sao? Dù gì cũng là anh con."
Anh con.
Tôi suýt nôn.
Tối đó, tôi gõ vào sổ mình bằng nét mực đậm:
"Tôi không cần một người anh được sinh ra từ ánh sáng. Tôi không muốn sống trong nhà này. Nhưng tôi cũng sẽ không rời đi. Tôi sẽ ở lại – như một vết dơ mà hắn không rửa sạch được."
Tôi là Paige Willson.
Bóng ma trong căn nhà hắn tưởng là của hắn.
Hắn nghĩ hắn đến và làm mọi thứ tốt đẹp lên. Nhưng không.
Có một bức tường ngăn cách giữa phòng tôi và phòng hắn.
Mỏng. Đủ mỏng để tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím, tiếng nhạc nhẹ hắn hay mở vào ban đêm, tiếng nước chảy khi hắn tắm, và thậm chí cả tiếng hắn trở mình.
Tôi học được thói quen thở chậm, giữ thật yên lặng trong những khung giờ đó.
Tôi nằm nghiêng về phía tường, mắt mở, tai lắng nghe. Tôi không cần nhìn. Chỉ cần lắng nghe hắn là đủ.
Chase luôn đều đặn, ngăn nắp, hoàn hảo. Như một nhịp tim không bao giờ lỗi nhịp.
Mà tôi thì muốn.. *phá nhịp đó. *
Không hẳn vì tôi ghét hắn. Cũng không hẳn vì tôi thích.
Tôi muốn biết, nếu tôi đặt tay vào bánh răng đó, nó có dừng lại không.
Nếu hắn rối loạn, thì tôi có tồn tại, không?
* * *
Có lần, hắn đang gõ bàn phím thì dừng lại. Một khoảng lặng.
Tôi căng người. Không cử động. Cảm giác như bị bắt quả tang – dù tôi đang ở phòng mình.
Rồi hắn bật dậy.
Tôi nghe tiếng chân đi qua hành lang. Đến trước cửa phòng tôi.
Tôi nín thở.
Ba tiếng gõ nhẹ.
"Paige. Cô vẫn thức chứ?"
Tôi không trả lời.
Hắn đứng thêm vài giây. Rồi đi.
Sau đó, tôi bật khóc. Nhưng không vì sợ.
Mà vì.. có người gõ cửa phòng tôi.
* * *
Ngày mai ở trường, Chase lại là tâm điểm.
Một đám con gái ngồi gần sân bóng, ríu rít. Một đứa nói:
"Tao thề là Chase không giống tụi con trai bình thường. Hắn.. sạch sẽ như một tờ giấy trắng."
Sạch sẽ.
Tôi thì không.
Tôi là những gì còn lại sau khi ai đó vò nát giấy.
* * *
Tối hôm đó, tôi thử điều mới.
Tôi mở cửa phòng mình. Đứng giữa hành lang, nơi chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt xuống.
Cửa phòng hắn hơi hé.
Tôi không định vào. Tôi chỉ muốn.. nhìn.
Nhưng hắn quay lại. Và lần đầu tiên, hắn thấy tôi trong khoảnh khắc tôi không kịp trốn.
"Cô làm gì ở đây?"
Giọng hắn không gay gắt. Chỉ.. tò mò.
Tôi cứng người. Rồi đáp:
"Tôi ngủ không được."
Hắn gật đầu, không nói gì thêm. Chỉ đứng nhìn tôi vài giây, rồi quay vào trong.
Tôi đứng đó thêm một lúc. Tay vẫn run nhẹ.
* * *
Chase bắt đầu để ý đến tôi hơn sau đó. Không rõ vì sao.
Có lần tôi ho trong bếp, hắn đưa tôi cốc nước.
Có lần tôi lỡ đánh đổ sách trên bàn học chung, hắn không nói gì, chỉ nhặt lại, ngăn nắp.
Tôi thấy mình vừa được nhìn thấy, vừa bị lột trần. Cảm giác không dễ chịu.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục. Tiếp tục xuất hiện chớp nhoáng trong tầm nhìn hắn.
Không đủ để là một nhân vật chính. Nhưng đủ để làm nhiễu hình.
* * *
Một đêm nọ, tôi nghe hắn nói trong điện thoại. Rất nhỏ. Có lẽ với bạn gái?
".. ừ, sống với người lạ cũng không tệ. Chỉ là.. có ai đó, lúc nào cũng ở quanh. Dù không ai thấy cô ta."
Tôi biết hắn đang nói về tôi.
Tôi siết tay lại.
* * *
Sáng hôm sau, tôi để lại một mẩu giấy dưới cốc cà phê hắn hay dùng. Viết tay, mực lem:
"Có lẽ tôi không muốn ai thấy tôi. Nhưng nếu anh thấy, thì đừng giả vờ không."
Tôi không ký tên. Không cần. Hắn biết là tôi.
Tối hôm đó, hắn đặt lại dưới khe cửa tôi một mảnh giấy nhỏ:
"Tôi không bao giờ giả vờ."
* * *
Từ hôm đó, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi của hắn trong gối mình. Không biết từ bao giờ. Có thể từ hôm tôi ngủ gục trong phòng khách, hắn đã kéo tấm chăn mình hay dùng. Hoặc.. có thể tôi tự tưởng tượng.
Dù gì, nó cũng khiến tôi thèm hơn nữa. Không phải hắn. Mà là khoảng cách giữa chúng tôi.
* * *
Tôi bắt đầu để lại những dấu vết nhỏ trong phòng hắn.
Một cọng tóc.
Một góc giấy có nét vẽ nguệch ngoạc của tôi.
Một lần, tôi rút lui sau khi đã đứng giữa phòng hắn ba phút. Chỉ để hít thở không khí hắn tạo ra.
Tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ về Chase: Hắn rất giỏi chịu đựng.
Không than phiền. Không cáu gắt. Không phản kháng.
Như thể hắn sinh ra để làm cái giá treo lý tưởng cho những gì tôi không bao giờ với tới.
Mà tôi không tin vào người lý tưởng.
Tôi tin vào người.. bị kéo xuống cùng mình.
* * *
Từ hôm ngủ chung giường - không chạm, không nói - mọi thứ giữa chúng tôi như đóng băng.
Hắn không nhắc lại. Không dò hỏi.
Còn tôi, tôi chỉ im lặng. Nhưng trong đầu thì không ngừng.. lên kế hoạch.
Tôi bắt đầu phá vỡ từng góc nhỏ của hắn.
Tôi vào phòng hắn khi hắn đi vắng.
Lấy một cuốn sổ tay hắn hay viết, xé một trang trống.
Làm xô lệch bút hắn để nghiêng nhẹ sang trái.
Thay chai nước khoáng hắn hay uống bằng nước máy đục ngầu.
Không ai nhận ra. Nhưng tôi biết. Và tôi biết hắn biết.
Không ai dám chơi trò mờ ám với Chase. Không ai dám động vào hắn.
Chỉ có tôi.
Và hắn để yên.
* * *
Tôi ngồi cạnh hắn ở bàn ăn sáng.
Hắn ăn bánh mì phết bơ lạc. Tôi đẩy nhẹ chân bàn bằng đầu gối. Hắn làm rơi dao.
Tôi nhếch miệng:
"Anh vụng về ghê."
Hắn nhặt dao. Không nhìn tôi.
"Ừ, chắc vậy."
Tôi cười. Một nụ cười rách nát.
Tôi muốn hắn nổi điên.
Tôi muốn hắn hét lên: "Cô bị điên à?"
Tôi muốn hắn nắm tay tôi, siết mạnh, gào vào mặt tôi như cha từng làm với mẹ.
Nhưng hắn không bao giờ làm thế.
Và chính sự tử tế đó, là thứ khiến tôi muốn.. đập nát hắn ra.
* * *
Tối. Mưa nữa. Lúc nào cũng mưa trong căn nhà này.
Tôi đứng trước gương, mặc chiếc áo ngủ mỏng màu trắng. Không hở hang, nhưng đủ để lộ ra cơ thể tôi vốn không ai muốn nhìn.
Tôi bước đến cửa phòng hắn. Gõ ba cái.
"Paige?"
Giọng hắn từ bên trong vang ra.
"Tôi đang học bài. Có gì không?"
"Tôi lạnh."
Một khoảng lặng. Rồi tiếng bước chân. Hắn mở cửa.
Thấy tôi, hắn khựng lại nửa giây.
"Cô mặc vậy ra hành lang?"
Tôi nhún vai.
"Chỉ có hai chúng ta. Có gì đâu."
Hắn không nói. Nhìn tôi đúng ba giây. Không hơn. Rồi quay người.
"Vào đi."
* * *
Tôi vào phòng, đứng giữa, không ngồi xuống. Hắn lấy áo khoác trên ghế, đưa cho tôi.
"Mặc vào đi. Rồi về phòng."
Tôi nhận lấy áo. Nhưng không mặc. Cầm nó, ngửi.
"Anh luôn sạch sẽ. Như thể chẳng có gì bẩn có thể bám vào."
Hắn nhìn tôi, lần đầu thật lâu.
"Paige. Cô muốn gì?"
Tôi cười.
"Muốn gì à? Anh thật sự không biết à?"
Tôi bước đến, gần hắn. Mỗi bước như đè lên chính lòng tự trọng của tôi, xé nát ra.
"Tôi muốn anh.. **ghét** tôi.
Nói đi. Nhìn tôi và nói: 'Tôi ghét cô, Paige'.
Tôi cần nghe điều đó."
Hắn lùi lại. Không sợ. Nhưng.. lặng.
"Tôi không ghét cô."
"Thế thì tôi sẽ khiến anh ghét."
Tôi xô đồ trên bàn hắn rơi xuống đất.
Tôi đá cái ghế. Tôi lấy bút, viết nguệch ngoạc chữ 'BITCH' lên tường bằng mực đen.
Hắn vẫn đứng yên.
Tôi thở gấp. Như kẻ bị rút oxy. Mắt cay xè.
Tôi rút dao rọc giấy nhỏ từ túi áo. Hắn giật mình.
"Paige!"
"Tôi không đâm ai. Tôi thề. Chỉ cần.. chỉ cần anh nói rằng anh ghét tôi. Chỉ cần một lời thôi. Rồi tôi sẽ dừng lại."
Hắn bước chậm về phía tôi. Nhẹ nhàng, như đang dỗ một con thú sắp cắn.
"Tôi không ghét cô. Nhưng tôi không hiểu cô. Và điều đó khiến tôi thấy.. đau."
Tôi khựng lại. Tay run.
"Vậy thì tốt. Tôi muốn anh thấy đau."
Tôi hạ dao xuống. Đặt lên bàn.
Rồi ngồi bệt xuống sàn. Đầu cúi thấp.
"Tôi ghét anh. Tôi ghét cách anh không phản ứng. Tôi ghét cách anh thấy tôi, rồi lại làm như tôi là một con người. Tôi không phải người tốt. Tôi không muốn ai cứu. Tôi muốn bị đẩy xuống. Anh hiểu không?"
Chase không trả lời. Nhưng hắn quỳ xuống cạnh tôi.
Không ôm. Không vuốt ve.
Chỉ ngồi bên.
Im lặng.
Chỉ như vậy.. tôi gục khóc.
Không vì đau khổ. Mà vì lần đầu tiên, tôi không còn biết tôi là ai nữa. Không là Paige mờ nhạt. Không là bóng ma. Không là vết nhơ.
Chỉ là.. thứ còn lại sau khi tôi phá hết mọi thứ trong mình.
* * *
Khi nước mắt khô, hắn vẫn ngồi đó. Không hỏi gì.
Tôi nói nhỏ:
"Ngày mai, tôi sẽ giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra."
Hắn gật đầu:
"Tôi cũng vậy."
Tôi đứng dậy, đi ra. Không ngoái lại.
Nhưng tôi biết..
Hắn đã cảm nhận được tôi– không phải bằng mắt, mà bằng da thịt, máu và thứ gì sâu hơn cả ghê tởm và thương hại.
Tưởng hắn đã bị tôi lôi xuống khỏi cái ngai đạo đức sáng ngời mà cả cái trường rác rưởi này dựng lên.
Tôi tưởng hắn sẽ phản kháng. Hay gào. Hay bỏ đi.
Nhưng không.
Chase vẫn.. ở lại.
Và sự bình thản đó bắt đầu điều khiển tôi.
* * *
Từ hôm đó, tôi không gõ cửa phòng hắn nữa.
Tôi không lẻn vào, không chọc phá, không gợi đòn.
Tôi chỉ.. quan sát.
Hắn không còn ngồi ăn sáng đúng giờ.
Hắn về nhà muộn hơn.
Áo sơ mi xộc xệch. Tóc không chải.
Cặp mắt dày thêm bóng mệt.
Có lần tôi thấy hắn ngồi trong xe, không bước ra. Chỉ ngồi đó. Nhìn vô định qua kính xe như thể bên ngoài là một nơi khác, nơi không có tôi.
Và kỳ lạ thay, tôi thấy chạnh lòng.
Không phải vì tôi thương hắn. Mà vì lần đầu tiên, tôi không biết hắn đang nghĩ gì.
Tôi đã quen với việc đọc Chase như một cuốn sách mở.
Nhưng giờ, từng trang bị lật ngược. Giấy trắng. Chữ nhòe.
Hắn không nói, không phản ứng, không nhìn tôi.
Và lần đầu tiên, tôi.. sợ mất hắn.
* * *
Tôi gõ cửa phòng hắn một đêm.
Không vì lý do gì cụ thể.
Tôi chỉ đứng đó, với lòng bàn tay run lên như kẻ nghiện thuốc mà không có liều kế tiếp.
Không có tiếng trả lời.
Tôi gõ lần nữa. Ba cái.
Im lặng.
Tôi mở cửa. Hắn không khóa.
Chase ngồi bên bàn học, đèn vàng đổ bóng trên vai.
"Anh không nghe tôi gõ?"
Hắn không quay lại.
"Nghe."
"Thế sao không mở?"
"Không muốn mở."
Tôi đứng yên.
Hắn tiếp:
"Tôi mệt. Không muốn chơi trò nữa."
"Tôi không chơi."
Hắn quay lại. Ánh mắt khác lạ.
"Thế cô muốn gì, Paige?"
Tôi cứng họng. Lần đầu tiên, hắn nhìn tôi như thể tôi là người đang bị điều khiển.
"Cô cứ đẩy. Tôi lùi. Cô xô. Tôi chịu. Cô gào. Tôi im. Và cô tưởng cô kiểm soát được. Nhưng thật ra, Paige.. cô chỉ đang chạy trốn. Cô chỉ muốn tôi phản ứng, để cô biết mình có tồn tại."
Hắn đứng lên, bước về phía tôi.
"Tôi đã để cô làm thế. Vì tôi nghĩ có thể cô cần nó. Nhưng giờ tôi không chắc.. ai đang điều khiển ai."
Tôi không lùi. Nhưng tim tôi đập loạn như bị xé toạc.
"Tôi không cần anh thương hại."
"Tôi không thương hại."
Hắn đưa tay, chạm nhẹ vào cổ tay tôi. Không siết. Chỉ chạm.
"Tôi chỉ muốn biết.. Paige thật sự là ai. Không phải con bé xấu xí mờ nhạt. Không phải cái bóng ác độc. Là cô. Nếu còn có ai trong đó."
Tôi bật cười. Một tiếng cười gần như nức nở.
"Không ai trong đó. Chỉ có một cái rỗng. Một cái vỏ. Và anh đang cố lấp nó bằng ánh sáng của mình."
Hắn cúi đầu, thì thầm:
"Tôi không sáng. Cô tưởng tôi là gì? Tôi chỉ giỏi giấu. Còn cô - cô không giấu. Cô dơ ra hết. Và đó là điều làm tôi không rời mắt khỏi cô được."
Tôi lùi một bước.
Cái gì đó trong tôi muốn chạy. Muốn hét.
Nhưng cũng có một thứ khác, sâu hơn, muốn..
Ôm lấy hắn.
Không vì yêu. Không vì tha thứ.
Mà vì cả hai đều đang thối rữa cùng một nhịp.
* * *
Đêm đó, hắn không để tôi nằm ở giường hắn.
Hắn sang phòng tôi.
Tự ngồi xuống sàn.
Không nói gì.
Tôi nằm trên giường, xoay lưng.
"Chase."
"Ừ?"
"Nếu tôi giết người. Anh sẽ làm gì?"
Im lặng.
"Tùy người cô giết."
"Bà ta chẳng hạn. Mẹ anh."
Hắn cười khẽ.
"Chắc tôi sẽ hỏi.. cô có đau tay không."
Tôi không cười.
Tôi chỉ.. nhắm mắt lại. Và thì thầm:
"Tôi chưa từng giết ai. Nhưng có lúc tôi ước mình đã làm. Chỉ để biết mình còn cảm thấy được gì."
Hắn không đáp.
Nhưng tôi nghe tiếng hắn đứng lên, kéo ghế lại gần.
Và rồi.. bàn tay hắn đặt lên đầu tôi. Nhẹ. Không chủ ý. Không gợi cảm.
Như thể đặt tay lên đầu một con mèo hoang.
Tôi không nói thêm.
Nhưng trong lòng, một tiếng khóc không thành hình vỡ ra.
* * *
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm. Dọn phòng. Lau cửa kính. Gấp quần áo.
Không phải vì tôi đổi tính.
Chỉ là.. lần đầu tiên, có một ai đó thấy được phần mục rữa trong tôi, mà không bỏ chạy.
Và tôi không biết nên làm gì với điều đó. Nên tôi dọn dẹp. Như thể lau sạch những thứ đã rơi ra khỏi tôi suốt bấy lâu.
* * *
Nhưng đừng nghĩ đây là cứu rỗi.
Không.
Chúng tôi vẫn là hai kẻ lệch lạc. Vẫn không tin vào tình yêu. Vẫn sẵn sàng đâm nhau nếu cần.
Chỉ là giờ, chúng tôi đã thấy nhau.
Và không ai biết, liệu điều đó có cứu được cả hai hay chỉ khiến cả hai chìm sâu hơn nữa.
Chương 11: Bằng mọi cách, tôi phải giữ cô ấy trong tầm mắt
Tôi biết Paige từ trước khi cô ấy biết tôi là ai.
Không phải biết trong nghĩa xã giao, không phải kiểu "đứa con gái ngồi góc cuối lớp Văn" như người ta hay đùa.
Tôi biết cô ấy theo một cách khác.
Cô ấy không bao giờ nhìn thẳng vào mắt ai. Nhưng ánh mắt đó - có thứ gì rất gãy, rất sắc, rất.. không chịu chết.
Tôi từng có cảm giác rằng nếu mọi người biến mất khỏi thế giới này, Paige vẫn sống tiếp được. Như thể.. sự tồn tại của người khác chưa bao giờ là yếu tố cần thiết để cô ấy tiếp tục.
Và điều đó làm tôi sợ.
* * *
Khi mẹ tôi cưới cha cô ấy, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi chỉ thấy mọi thứ vỡ ra, theo một cách thầm lặng. Tôi không trách ai. Tôi chỉ muốn ở yên, càng xa càng tốt.
Nhưng rồi tôi thấy Paige, ngày đầu tiên tôi bước vào căn nhà đó - đứng ở hành lang, mặc áo xám rộng, tóc rối, ánh mắt trống rỗng nhìn tôi như thể.. tôi là vật thể thừa thãi. Không hẳn là ghét. Mà là khinh.
Cô ấy không nói "chào". Không hỏi tên tôi. Không đụng mặt trong hai tuần đầu tiên.
Tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn. Như phản xạ.
Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc là trong nhà tắm - không thành tiếng, chỉ tay siết lấy cạnh bồn rửa, run rẩy. Lúc đó tôi đang đi ngang, cửa hé mở một khe, và tôi đứng đó. Nửa phút. Rồi đi tiếp.
Không biết từ khi nào, tôi không còn đi tiếp nữa.
* * *
Có lẽ là sau khi cô ấy nói tôi "vô dụng và giả tạo" trước mặt mẹ.
Câu nói đó như một cái móc sắt. Móc tôi vào sự tồn tại của cô ấy.
Tôi nhận ra: Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng khi Paige ghét tôi, tôi không thể chịu được.
Và cũng từ đó, tôi bắt đầu theo dõi cô ấy. Không phải như kiểu bệnh hoạn lúc đầu. Chỉ là - tôi cần biết cô ấy đi đâu. Làm gì. Có ăn không. Có ngủ không.
Ban đầu là nhìn trộm từ cửa phòng.
Sau là bước nhẹ khi cô ấy ngủ.
Cuối cùng - tôi gắn camera.
Không phải một cái. Ba cái. Một ở phòng. Một ở hành lang. Một giấu trên giá sách trong thư viện trường - nơi cô ấy thường ngồi một mình sau giờ học.
Tôi không thấy mình sai. Vì Paige không sống trong thế giới của người khác. Cô ấy lẩn tránh. Rút vào trong. Nếu tôi không chủ động giữ cô ấy lại, thì ai sẽ làm?
* * *
Khi cô ấy rút lui khỏi tôi sau hôm đó - tôi đã biết trước.
Tôi biết cái cách cô ấy lặng lẽ quay mặt. Biến mất khỏi tầm mắt như thể chưa từng tồn tại.
Tôi không đuổi theo. Tôi không cần.
Tôi đã có cô ấy trong từng khung hình. Mỗi cử chỉ. Mỗi lần cắn tay. Mỗi cái quấn chăn như muốn tự nuốt lấy mình.
Và mỗi lần như vậy - tôi đều ngồi nhìn. Cắn má. Siết tay. Đôi khi không chịu nổi, tôi đập mạnh vào bàn, nhưng không bao giờ tắt máy.
Cô ấy là một dạng mê cung. Và tôi là con chuột ngu ngốc cứ muốn đi sâu hơn nữa.
* * *
Tôi không định để cô ấy biết. Nhưng tôi đoán được cái ngày Paige đứng sau lưng tôi.
Tôi không quay lại ngay. Tôi để cô ấy thấy. Tôi muốn cô ấy thấy.
Tôi muốn cô ấy hiểu: "Dù em có biến mất, tôi vẫn thấy em."
Và có lẽ, một phần nhỏ nào đó trong cô ấy.. cần điều đó.
* * *
Sau hôm đó, tôi chờ cô ấy nổi giận. Hét. Đập máy. Đuổi tôi đi.
Nhưng cô ấy không làm gì cả.
Chỉ lặng lẽ - và hôm sau vẫn bật đèn như cũ, vẫn đi lại, vẫn sống trong tầm quan sát.
Tôi hiểu. Paige không tha thứ. Cô ấy chỉ.. chấp nhận.
Không vì tin tưởng. Mà vì không có lựa chọn nào khác đáng giá hơn.
Và điều đó làm tôi thấy vừa đắc thắng vừa phát điên.
* * *
Dạo gần đây, Paige bắt đầu nhìn thẳng vào camera.
Cô ấy thay đồ quay lưng lại, như mọi khi, nhưng khi ngồi đọc sách hoặc viết gì đó, thỉnh thoảng cô ấy ngước lên - và nhìn đúng vào ống kính.
Không lâu. Chỉ vài giây.
Nhưng tôi biết rõ: Đó không phải vô tình.
Cô ấy biết tôi đang nhìn.
Và cô ấy để tôi nhìn.
Tôi không biết gọi đó là gì. Tha thứ? Khiêu khích? Hay là.. sự đầu hàng thầm lặng?
Tôi không dám chắc.
Tôi chỉ biết tôi không thể dừng lại được nữa.
Paige đã nhiễm vào tôi theo một cách không thể tách ra. Cô ấy là mảnh khuất của thế giới mà tôi luôn giấu - và giờ, tôi nghiện nó.
Tôi yêu cô ấy. Theo nghĩa đen. Theo cách điên rồ nhất.
Nhưng tôi cũng ghét cô ấy.
Ghét vì cô ấy không cần tôi.
Ghét vì cô ấy dám rời khỏi tôi.
Ghét vì.. cô ấy khiến tôi cần cô ấy hơn chính bản thân mình.
* * *
Tôi nghĩ mình đã thắng.
Nhưng mỗi lần Paige nhìn vào camera..
Tôi lại cảm giác như người đang bị giữ lại là tôi.
Một đêm như mọi đêm, Paige ngồi trước bàn học, tóc rũ sang một bên, ánh đèn vàng rọi lên một bên má. Cô cúi xuống viết gì đó, tay lướt trên giấy như đang ghi chép rất chăm chú. Chase theo dõi qua màn hình, như thói quen hàng đêm. Đã hai giờ sáng. Không có gì bất thường.
Cho đến khi cô dừng lại. Không chớp mắt. Không viết tiếp.
Và rồi, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào camera.
Không cười. Không thách thức. Chỉ một cái nhìn lặng lẽ. Trực diện.
Nhưng nó kéo dài quá lâu.
Không còn là "Paige tình cờ liếc qua".
Mà là: Paige biết. Và đang gửi đi một tín hiệu.
Chase bật người dậy khỏi ghế. Mồ hôi lạnh dính sau gáy. Tim đập thình thịch.
"Cô ấy biết."
"Nhưng tại sao lại nhìn như vậy?"
* * *
Sáng hôm sau, Paige vẫn như cũ. Xuống bếp. Không nói gì. Mặc áo thun trắng, quần dài, tóc búi cao lười biếng. Không chào Chase. Không nhìn hắn.
Cứ như đêm qua chưa từng xảy ra.
Chase cắn nhẹ đầu ngón tay, nhìn cô rót sữa vào ly, rồi xoay lưng đi mất.
"Cô ấy đang thử tôi. Hoặc đang đùa giỡn với đầu óc tôi."
Từ đó, trò chơi bắt đầu.
Nhưng chỉ một người biết mình đang chơi.
* * *
Paige bắt đầu ngồi đối diện với camera nhiều hơn.
Không phải theo kiểu khiêu khích rẻ tiền. Mà là có tính toán.
Có những đêm, cô ngồi đọc sách, rồi đột nhiên bật cười nhẹ. Không to, không rõ vì lý do gì. Chỉ một tiếng cười khô, ngắn.
Có những đêm, cô nằm trên giường quay lưng lại, nhưng để một tay rủ xuống giường - lòng bàn tay mở, như mời gọi. Không di chuyển. Không đổi tư thế suốt hàng giờ.
Có khi, cô ngồi nói chuyện một mình. Không đủ to để microphone ghi lại. Chỉ là miệng mấp máy. Như đang kể gì đó rất dài. Mắt thì.. nhìn vào khoảng không, hoặc chính camera.
* * *
Chase phát điên.
Hắn không thể phân biệt đâu là thật. Paige không nói gì với hắn ngoài đời. Không gửi tín hiệu nào rõ ràng.
Nhưng đêm đến, trước ống kính, cô như một người khác. Một con rắn đang cuộn lại, lặng lẽ trườn quanh tâm trí hắn.
"Cô đang làm cái quái gì vậy?"
Hắn tua đi tua lại đoạn ghi hình. Phân tích khẩu hình. Ghi lại từng khung hình.
"Paige có thật sự nhìn tôi.. hay chỉ nhìn vào chính bóng mình phản chiếu trong ống kính?"
"Cô ấy đang kể chuyện.. hay chỉ lẩm bẩm điên dại?"
Càng xem, càng không hiểu. Càng không hiểu, Chase càng không dừng lại được.
* * *
Một hôm, Paige thay đồ sớm – sớm hơn thường lệ.
Cô vào phòng tắm lúc 10 giờ, ra lúc 10: 20, rồi thay sang một cái đầm đen – lần đầu tiên hắn thấy cô mặc thứ gì đó.. nữ tính đến vậy.
Cô thoa một lớp son mờ. Không đậm. Vừa đủ để khác đi. Rồi đứng trước gương rất lâu. Không tạo dáng. Không xoay người.
Chỉ nhìn chính mình.
Hoặc cho Chase thấy mình đang nhìn chính mình.
Rồi Paige nhìn vào camera.
Mím môi. Gật nhẹ đầu. Như một cú xác nhận:
"Tôi biết. Và tôi đang diễn cho anh."
Chase cảm thấy như bị siết cổ.
Paige đã hoàn toàn lật ngược thế trận.
* * *
Sau hôm đó, cô lại trở về bình thường.
Không nhìn camera. Không làm gì kỳ lạ.
Nhưng mỗi lần Paige xuất hiện, Chase đều thấy ngực mình siết lại - không phải vì cô ấy làm gì sai.
Mà vì cô ấy có thể làm bất cứ gì, bất cứ lúc nào.
Cảm giác bị điều khiển trong khi nghĩ mình là kẻ kiểm soát - nó ăn mòn Chase từng giờ từng phút.
Và rồi, một hôm, cô biến mất khỏi camera.
Không về phòng. Không về nhà. Không mở đèn. Không giường xộc xệch. Không ai đi qua.
Một đêm.
Hai đêm.
Chase bắt đầu mất ngủ.
"Cô đi đâu?"
"Với ai?"
"Cô đang làm gì khi tôi không thể nhìn thấy?"
"Hay.. cô đã phá camera?"
"Hay tệ hơn, cô biết tôi sẽ tự hủy vì không được thấy cô?"
* * *
Tối thứ ba, Paige trở về.
Cô bước vào phòng. Không thẳng tới giường. Mà ngồi xuống sàn nhà. Nhìn thẳng vào ống kính.
Không biểu cảm.
Rồi cô đưa một ngón tay lên miệng.
Ra dấu "Suỵt."
Không nói. Không cười. Không giải thích.
Chỉ là:
"Tôi biết anh đang xem. Và anh không cần biết tôi vừa ở đâu."
Rồi tắt đèn. Chui vào giường.
* * *
Chase ngồi bất động trước màn hình suốt đêm hôm đó.
Mắt đỏ ngầu. Tay siết lấy bàn. Không thốt được một từ.
Hắn không còn kiểm soát Paige.
Hắn đã trở thành con rối trong trò diễn của chính mình.
Sân bóng đá của trường được biến thành một phiên chợ náo nhiệt dưới ánh đèn vàng ấm áp. Những dãy bàn dài được phủ khăn caro đỏ trắng, gian hàng bày bánh táo nướng, kẹo bắp, chocolate nóng và cả mấy món ngu ngốc kiểu mỹ nghệ thủ công do học sinh làm. Dọc lối đi là những vòng hoa lá phong đỏ, bí ngô được chạm khắc thành mặt cười méo mó, và những chùm đèn dây treo trên cao.
Paige ghét tất cả những thứ đó.
Cô đứng ở rìa sân, trong bóng mờ của dãy cây phong, áo khoác đen dài phủ quá gối, tay đút túi. Cô không định tới. Không đời nào. Nhưng Amy, cô gái trong lớp Sinh học, lại bám theo cô tận nhà hôm trước chỉ để ép cô ký tên vào danh sách nhóm hậu cần, rồi tuyên bố: "Paige, năm cuối rồi. Cậu không thể cứ như.. không tồn tại được."
Không tồn tại thì sao? Có ai chết đâu.
Nhưng cô vẫn đến. Không vì lời Amy. Cũng không vì nhóm hậu cần. Mà vì.. Chase sẽ ở đó.
Không phải để cô nhìn hắn.
Mà để hắn phải nhìn cô, giữa hàng trăm ánh mắt khác.
* * *
Paige bước chậm, không tham gia gì. Cô đi qua gian hàng của lớp Văn học nơi vài đứa con gái đang bán nến thơm, rồi băng qua trò ném vòng nhảm nhí của đội bóng bầu dục. Mùi bánh táo ngọt sặc, tiếng nhạc đồng quê bật vang. Ai đó gọi tên cô – là Amy.
"Paige! Ở đây nè! Cậu giúp mình giữ gian hàng này chút được không? Mình phải chạy đi lấy bảng tên."
Paige định từ chối. Nhưng rồi cô thấy Chase đứng cách đó không xa, giữa đám bạn cùng lớp.
Hắn mặc áo len màu than, tay cầm cốc chocolate, tóc được chải kỹ. Logan, bạn thân của hắn, đang cười nói gì đó bên tai, và hai đứa con gái đứng gần cười phá lên. Một trong hai đứa – Bella – cứ chạm tay vào tay hắn như vô tình. Nhưng Chase không nhìn Bella. Cũng không nhìn Logan.
Ánh mắt hắn xuyên qua đám đông, hướng về phía Paige.
Paige quay đi, tim đập mạnh một cách ngu ngốc.
"Không. Không phải vì hắn. Mình chỉ.. diễn cho đúng thôi."
* * *
Cô ngồi xuống sau bàn nến thơm. Gian hàng có mấy lọ thủy tinh thô kệch bên trong có thảo mộc khô và nhãn dán tay kiểu "relax", "calm", "cleanse". Một bà giáo già từ hội phụ huynh bước tới hỏi giá, rồi nói cái gì đó về việc Paige trông giống "gothic" dễ thương.
Paige không trả lời. Cô thấy Chase vẫn đứng ở đó. Và vẫn không rời mắt khỏi cô.
* * *
"Chase! Lại đây chơi ném vòng đi!" – Bella kêu lên, tay vẫy vẫy.
"Không hứng thú lắm." – Hắn đáp, mắt không hề liếc sang cô.
Logan huých vai hắn. "Cậu cứ nhìn cái cô nàng áo đen đó mãi. Ai vậy?"
"Bạn cùng nhà."
"Thật hả? Cô ta là.. kiểu hơi rợn người đấy."
Chase không đáp. Hắn nhìn Paige cúi đầu, bày lại mấy lọ nến trên bàn cho ngay ngắn. Cử chỉ của cô quá cẩn thận, như thể có ai đó đang chấm điểm từng chuyển động.
"Cô đang diễn. Và đang chờ tôi phản ứng."
Hắn cười nhạt, quay đi. Nhưng vài bước sau lại dừng lại. Không hiểu sao, việc Paige có mặt giữa tất cả những người khác khiến hắn thấy bất an.
"Cô không còn ở trong căn phòng tối với tôi. Cô đang bước ra."
* * *
Paige cảm thấy rõ điều đó.
Amy quay lại, kẹp tấm bảng tên vào áo cô. "Mình không ngờ cậu chịu giúp thật. Dễ thương quá trời."
Paige không nói. Nhưng lần đầu tiên, cô mỉm cười – một nụ cười mơ hồ.
Không phải với Amy. Mà là cho cái camera vô hình mà cô biết Chase đang nhìn bằng mắt thật. Và không có nút pause lần này.
Chase không nhớ mình đã rời khỏi đám bạn từ khi nào. Lúc Logan quay lại nhìn, hắn đã biến mất giữa gian hàng. Không ai gọi theo. Với họ, Chase vẫn là người được tôn trọng, nhưng cũng đủ bí ẩn để không ai dám xen vào quá sâu.
Hắn đứng ở khoảng sân sau của trường – nơi có những hàng cây phong rì rào trong gió. Paige đã biến mất khỏi gian hàng. Chiếc bảng tên "Paige Willson – CLB Văn học" vẫn còn đó, nhưng ghế trống. Không ai để ý.
Chỉ có Chase là nhận ra.
Cô ấy không phải kiểu người dễ ở lại một nơi quá lâu nếu không có mục đích.
Và rõ ràng, mục đích của Paige đêm nay không còn là gian hàng.
* * *
Ở phía sau sân, nơi các học sinh ít lui tới, Paige ngồi một mình trên bậc thềm cạnh tòa nhà cũ. Tay ôm cốc chocolate nóng chưa uống, mắt nhìn đăm đăm vào khoảng tối trước mặt. Không ai đi ngang. Không có camera. Không có Chase.
Không phải cô đang tránh hắn.
Mà đang chờ xem hắn sẽ theo đến đâu.
Nhưng Paige bắt đầu nhận ra điều gì đó khác lạ trong suy nghĩ của mình.
"Tại sao mình lại biết hắn sẽ tới?"
"Tại sao mình lại ngồi đây như đứa đợi cha mẹ đón về?"
"Là mình để ý hắn trước.. là mình sai từ đầu.."
Cô mím môi, gương mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt bắt đầu ẩm ướt. Không vì đau. Mà vì giận – giận bản thân, giận cái ánh mắt luôn dõi theo của Chase, giận cái cảm giác dù cô trốn thế nào thì hắn vẫn ở đó – luôn ở đó.
"Mình là người bắt đầu để tâm đến hắn. Mình là con ngốc tin rằng có thể điều khiển kẻ như hắn."
* * *
"Em không nên ngồi ở đây một mình."
Chase bước tới, như thể được triệu hồi bởi chính giận dữ trong lòng cô.
Paige không quay đầu. Cô nhấp một ngụm chocolate, lạnh ngắt.
"Đi chỗ khác," cô nói khẽ, "Chẳng ai muốn người nổi tiếng như anh bị dính lời đồn vì nói chuyện với tôi."
Chase không nói gì. Hắn ngồi xuống cạnh cô, không hỏi, không cười, không giả vờ thân thiện. Không ai thấy họ. Hắn thích thế.
"Có người hỏi tôi," hắn nói sau một lúc, "về em. Về việc em là ai. Tôi chỉ nói, em là Paige."
"Thì đúng rồi."
"Không. Ý tôi là.. chẳng ai biết em là ai ngoài cái tên."
Paige quay đầu nhìn hắn. "Vậy còn anh? Anh biết gì?"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dửng dưng. "Tôi biết em ghen tị với tôi."
Cô nhếch môi. "Ngạo mạn nhỉ."
"Không phải vì tôi là người được yêu thích," Chase nói chậm, giọng trầm và khô, "mà vì tôi được thấy, được tồn tại trong mắt người khác. Còn em, dù hét lớn giữa sân trường cũng không ai nhớ nổi giọng em ra sao."
Paige siết chặt tay quanh cốc. Cảm giác bị bóc trần khiến hơi thở cô gấp hơn.
Chase tiếp tục, "Và rồi em thấy tôi – kẻ mà em ghét – cũng là người duy nhất nhận ra em mỗi khi em bước vào phòng. Em nghĩ mình đang thao túng tôi, nhưng thật ra.."
Hắn cúi đầu, nói nhỏ:
".. em là người bị tôi nhốt lại, Paige. Em chỉ không biết là cửa khóa nằm ở đâu."
"Anh bị ảo tưởng sức mạnh à?" – giọng cô không cao, nhưng sắc – "Đừng quên tôi đã ghét anh trước. Đừng quên tôi luôn thấy anh là thứ đáng khinh."
Chase không đứng dậy. Hắn chỉ ngẩng mặt nhìn lên, như thể đang quan sát con vật hoang dã mà hắn vừa nuôi lớn.
"Thế tại sao em vẫn luôn làm bánh bỏ sẵn trong bếp cho tôi, dù không ai bắt em? Tại sao tôi về trễ vẫn thấy đèn bếp sáng? Tại sao em vẫn đi học đúng giờ dù không cần ai nhắc?"
Paige không trả lời. Tim cô đập mạnh như thể muốn thoát khỏi lồng ngực.
"Và tại sao em vẫn không biết.." – Chase thì thầm, mắt sáng lên như một thú săn –
".. tôi đã lắp camera trong phòng em từ 10 tháng trước?"
* * *
Không khí như đông lại.
Paige không thở. Không di chuyển. Tay buông rơi cốc giấy xuống đất.
Không phải vì sợ.
Không phải vì sốc.
Mà vì.. cô không bất ngờ.
"Tôi biết." – Paige nói khẽ. – "Nhưng anh nghĩ.. tôi sẽ phản ứng kiểu gì? Hét lên? Gào khóc?"
Cô bước tới gần. Gần đến mức hắn có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt cô, lớp son môi lem nhẹ, và ánh nhìn đục ngầu như một bầu trời chết.
"Anh tưởng mình là kẻ duy nhất điều khiển được người khác?" – cô hỏi.
"Anh nhốt tôi?"
"Không. Tôi để anh nghĩ là anh đang nhốt tôi."
* * *
Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn theo lá phong xoay tròn quanh chân họ. Lễ hội vẫn ồn ào phía xa, không ai biết ở rìa kia của ánh đèn, một mối quan hệ bệnh hoạn đang dần lộ rõ hình dạng thật.
Paige nhìn xuống Chase. Lần đầu tiên, cô không phải là bóng ma.
Hai hôm sau lễ hội, trời đổ mưa lất phất. Mặt sân bóng loang nước, lá phong rụng như thể vừa có thứ gì gãy vỡ. Trường học trở lại nhịp cũ – xô bồ và buồn chán – nhưng Paige thì không.
Cô đi học sớm, vẫn khoác áo đen dài, tóc buộc lỏng như lệch một bên vai. Không ai để ý. Không ai bao giờ để ý. Nhưng lần này.. chính điều đó làm Chase phát điên.
* * *
Trong lớp Hóa, Paige ngồi bàn ba dãy phải. Vẫn là vị trí quen thuộc, nhưng giờ.. cô không nhìn hắn nữa.
Cô không viết lên vở dòng ghi chú kiểu "bộ não chuột còn phản xạ nhanh hơn giáo viên này".
Cô không quay lại liếc Chase mỗi khi Logan gọi tên hắn quá thân mật.
Cô không cố ý làm bất cứ điều gì.
Và chính sự "bình thường" đó khiến Chase gần như nghẹt thở.
* * *
Trước đây, hắn luôn biết Paige sẽ ở đâu.
Luôn thấy cô nhặt vỏ bút rơi đúng kiểu chậm rãi.
Luôn biết tối nay về nhà sẽ thấy đôi vớ hắn vứt bừa được xếp gọn.
Luôn thấy bóng lưng cô trong bếp, chán chường như cái radio cũ mở mãi một bản nhạc buồn.
Còn bây giờ? Cô làm đúng – đi đúng giờ, về đúng giờ. Không để lại dấu vết nào. Không bộc lộ gì.
Không còn Paige "của hắn" nữa.
* * *
Chase nghiến răng khi thấy cô cười nhạt với Mr. Klein – người dạy Văn, vốn già nhưng hài hước.
Hắn thấy Amy kéo Paige đi ăn trưa chung – và Paige không từ chối.
Hắn thấy Paige nhìn về phía hắn trong lớp.. nhưng ánh mắt không còn nhận ra.
* * *
Trong giờ nghỉ, Logan bước lại, cầm theo hai lon soda. "Paige nói chuyện với thầy Klein nhiều phết nhỉ. Có khi nào.." – Logan nháy mắt – ".. cô ta crush thầy không ta?"
Chase đứng lặng.
"Chẳng phải cậu bảo cô ta kỳ lắm à?" Logan cười.
"Ừ." Chase đáp, tay siết lon soda đến méo mó.
"Nếu cô ta đang diễn, cô ta diễn quá giỏi rồi. Nếu cô ta thật sự rút lui.. thì mình đã thua."
* * *
Chiều hôm đó, tại thư viện, hắn lén đi theo cô.
Paige ngồi bàn khuất, đang đọc tập thơ cũ, ngón tay lật từng trang như chẳng màng thời gian. Chase đứng xa, phía sau kệ sách, lặng lẽ nhìn. Hắn không mang tai nghe, không bấm điện thoại. Hắn chỉ nhìn cô thở.
Mười phút.
Hai mươi.
Một tiếng.
Cô không quay lại.
Không nhích vai.
Không làm gì cả.
"Cô ta biết mình đang ở đây."
"Cô đang trừng phạt mình bằng sự im lặng tuyệt đối."
* * *
Và khi cô đứng dậy rời đi, hắn bước theo, nhanh đến mức suýt va vào Amy đang bưng hộp sách gần đó.
Amy lườm. "Ê, Chase. Tránh đường coi."
"Cô đi đâu vậy?" – hắn hỏi, giọng thấp, không rõ hỏi Amy hay hỏi Paige – người đã khuất sau hành lang.
Amy không biết, nhún vai. "Có lẽ xuống phòng mỹ thuật? Cô ấy thích vẽ, cậu không biết à?"
Hắn không biết.
* * *
Tối hôm đó, tại nhà, Chase vào phòng Paige.
Không phải để nhìn trộm. Không phải bật camera.
Mà để ngửi.
Căn phòng mùi bạc hà cũ. Giấy vẽ trải bàn. Một chiếc áo khoác vắt trên ghế, và mấy ghi chú nguệch ngoạc dán trên tường:
"Don't think he sees."
"He never really listens."
"Forget."
Chase nhắm mắt.
Tay siết tờ ghi chú cuối cùng.
* * *
Đêm khuya, khi Paige về tới, cô thấy đèn phòng mình sáng.
Cô đứng trước cửa.
Cô biết hắn ở trong.
Cô biết hắn đã lục mọi thứ.
Và.. cô biết hắn đang chờ xem phản ứng.
Nhưng cô không nói gì. Không mở cửa. Không gõ. Không bước vào.
Chỉ đứng. Như bóng ma cũ.
Nhưng lần này, bóng ma là Chase.
Thứ Sáu, trường tổ chức "Ngày nghề nghiệp", một dạng hội thảo mở nơi học sinh được tự chọn nhóm, thuyết trình ý tưởng về nghề tương lai trước hội đồng giáo viên và khách mời từ đại học.
Paige đăng ký chung nhóm với Amy, Miles và – bất ngờ – Logan.
Chase chỉ biết điều đó vào sáng hôm diễn ra.
Và điều khiến hắn mất kiểm soát không phải vì Logan, mà vì Paige là người chủ động đề xuất nhóm.
* * *
"Họp ở phòng 3C nhé, 8h."
Dòng tin nhắn ngắn gọn trên bảng nhóm.
Không gửi riêng. Không nhắn Chase. Không nói gì.
* * *
Phòng 3C đông người, nhưng Chase vẫn nhận ra họ từ xa.
Amy đang bày bảng biểu. Miles cắm cúi thiết kế slide. Paige dựa người lên tường, tay cầm cây bút đỏ, tóc buộc cao và mặc sơ mi trắng – trông không khác gì một học sinh mẫu mực, một "Paige hoàn toàn mới".
Và đứng cạnh cô, Logan đang cười.
Cười kiểu mà Chase chưa từng thấy Logan dành cho ai.
Cười kiểu.. thật.
* * *
"Tớ tưởng cậu không thích làm nhóm chung," Logan nói.
Paige chỉ cười nhẹ. "Ừ. Nhưng cậu có vẻ thú vị hơn mình nghĩ."
Cô không hề nhìn về phía Chase – người đang đứng cách đó hai dãy lớp học, lưng dựa tường, mắt nheo lại như bị ánh nắng làm nhức mắt. Nhưng thật ra, thứ chói chang duy nhất là cảnh tượng trước mặt.
* * *
Cả buổi thuyết trình, Chase không tập trung được.
Hắn đáng lẽ phải đứng ở vị trí trung tâm – nhóm hắn cũng làm đề tài xuất sắc – nhưng mọi thứ đều nhòe đi sau hình ảnh Paige gật đầu khi Logan nói, thỉnh thoảng chạm tay vào vai cậu ta, hoặc ngồi nghiêng sang cười mỉm với Amy.
Cô đang dựng lại lớp mặt nạ.
Cô đang "bình thường hóa" bản thân.
Và hắn – kẻ từng kiểm soát mọi hành động của cô – giờ không biết cô sẽ làm gì tiếp theo.
* * *
Tan buổi, Chase đi vòng ra sân sau.
Paige cũng ra sau, nhưng lần này không một mình.
Logan đi cùng. Tay cậu ta xách hộ hộp đạo cụ. Cười. Vẫn là cười.
Chase nấp sau vòm cây – chỗ mà trước đây Paige từng ngồi một mình, chỗ hắn từng lặng lẽ quan sát.
Giờ hắn không thể bước ra.
Vì nếu làm thế.. hắn sẽ đánh nhau.
* * *
"Cậu thấy vui không?" – Logan hỏi.
"Cũng được." – Paige đáp, thản nhiên.
"Cậu nên cười nhiều hơn. Cười kiểu lúc thuyết trình ấy, đẹp hơn cậu nghĩ nhiều."
Cô im lặng. Gió thổi mạnh.
"Hay là chiều nay đi ăn mừng đi?" – Logan nói thêm, hơi bối rối – "Tớ, cậu, Amy.. nếu cậu không phiền."
Paige quay lại nhìn Logan.
Một giây. Hai giây. Rồi cô nói:
"Tớ không chắc lắm. Tớ cần.. về nhà."
* * *
Chase quay bước ngay lúc đó. Tim hắn như bị kéo xuống ngực. Không phải vì sợ Paige đi thật với Logan. Mà vì..
Cô đã học được cách điều khiển người khác. Như hắn.
Và giờ, cô dùng nó để đối phó với hắn.
* * *
Tối hôm đó, trong camera phòng Paige, Chase nhìn thấy cô trở về.
Không bật đèn.
Không cởi áo khoác ngay.
Chỉ đứng, dựa vào mép bàn, lặng im rất lâu.
Rồi cô nhìn thẳng vào camera – nơi hắn luôn theo dõi.
Tối hôm đó, sau khi Paige thì thầm với camera, Chase ngồi lì trong phòng mình như kẻ mất phương hướng. Không bật điện. Không bật nhạc. Mắt vẫn dán vào màn hình hiển thị phòng Paige – dù cô đã đi ngủ từ hơn một tiếng trước, xoay lưng về phía ống kính, hoàn toàn im lặng.
Không có trò kỳ quái nào. Không có hành động khác thường. Không có Paige cũ.
"Anh bắt đầu thấy nóng ruột rồi, phải không?"
Câu nói đó vang đi vang lại trong đầu hắn. Hắn không chắc cô biết có camera. Nhưng cô chắc chắn biết hắn luôn quan sát.
Chase ghét cảm giác này.
Thứ cảm giác bị người khác cướp quyền kiểm soát – đặc biệt là chính con bé kỳ dị ấy.
* * *
Ngày hôm sau ở trường, hắn thử tiếp cận.
"Paige."
Cô đang đứng ở hành lang, lấy nước từ máy. Tay còn cầm tập vở có vài nét vẽ nguệch ngoạc.
Paige không quay đầu.
"Paige," hắn lặp lại, đứng ngay sau cô. "Tối qua em về trễ."
Lúc này cô mới nhìn. Đôi mắt lạnh, nhợt, không cười – không ghét – cũng không thân.
"Liên quan gì đến anh?"
Câu hỏi đó làm Chase chết đứng. Không phải vì lời lẽ, mà vì giọng nói. Quá điềm tĩnh. Quá bình thường.
"Em không ăn tối," hắn tiếp, như thể phải tìm cho ra thứ gì đó để móc lại sự thật.
"Em ăn rồi." Cô bấm nút dừng, nước tràn đầy ly.
"Không ở nhà."
"Vậy chắc là không ăn ở nhà."
Cô quay đi, không cho hắn thêm giây nào để nói.
* * *
Chiều hôm đó, Chase theo cô ra sân bóng. Không phải lén lút nữa. Hắn muốn cô biết.
Paige ngồi ở khán đài, một mình. Logan đá banh phía dưới, cùng đội. Mấy đứa con gái cổ vũ, vài người hô to tên Chase – nhưng hắn chẳng nghe thấy gì.
Ánh mắt hắn chỉ dừng ở Paige.
Và điều khiến hắn nghẹt thở là – cô đang cười. Với chính mình.
* * *
Khi trận đấu kết thúc, Chase bước lên khán đài. Không nói, không hỏi. Ngồi xuống cạnh cô.
"Đừng làm thế," Paige nói, không nhìn.
"Làm gì?"
"Lại gần như thể anh vẫn còn chỗ ở đây."
Hắn siết tay lại. "Vậy em muốn gì?"
"Không muốn gì."
"Muốn chọc anh phát điên à?"
Paige quay sang, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn sau nhiều ngày. "Anh đang điên sẵn rồi mà."
* * *
Cô đứng dậy, sắp rời đi. Nhưng Chase kéo tay cô lại.
"Em nghĩ mình đang làm gì?"
"Thoát." – cô đáp gọn.
"Thật à?" – Chase cười nhạt – "Thoát bằng cách tiếp cận Logan? Làm màu trong lớp? Tỏ ra em có bạn?"
"Không phải làm màu nếu em thực sự thấy vui."
"Vui?" – hắn gằn – "Hay chỉ là diễn cho anh xem?"
Paige nhìn xuống tay mình – nơi bàn tay hắn đang giữ. Rồi cô nhẹ nhàng rút ra.
"Anh biết rõ mà, Chase. Em không cần diễn để khiến anh phát điên. Em chỉ cần **ngưng lại**."
* * *
Đêm đó, hắn không ngủ được.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn gỡ camera khỏi phòng Paige.
Không vì ăn năn. Không vì đạo đức.
Mà vì không thể chịu được việc ngồi nhìn cô quay lưng về phía mình nữa.
* * *
Ngày tiếp theo, Chase biến mất khỏi trường suốt buổi sáng. Paige không hỏi. Không để ý. Không giả vờ quan tâm.
Buổi chiều, hắn trở lại, đôi mắt đỏ như bị mất ngủ cả tuần. Hắn đi thẳng tới chỗ Paige ở thư viện – lần đầu tiên, giữa chốn đông người.
"Anh muốn em quay lại," hắn nói, không hạ giọng.
Paige ngẩng lên từ quyển sách. "Quay lại cái gì?"
"Cái gì cũng được." – hắn nói. "Miễn là em thôi cái kiểu giả vờ buông tay đó. Anh thà bị em ghét, bị em nguyền rủa, còn hơn.."
".. bị em bỏ mặc?" – cô nói nốt giùm.
Hắn không đáp. Không thể.
Cô nhét sách vào túi, đứng lên. "Em không bỏ mặc anh. Em chỉ trả anh về chỗ mà anh luôn nghĩ mình thuộc về."
Cảm giác đó không nhầm được. Cảm giác bị theo dõi, như một bóng tối quen thuộc ép sát sau lưng mỗi lần cô bước vào lớp, hay đi qua hành lang vắng, hay mở tủ đồ của mình và thấy cuốn sách được ai đó lén xếp lại ngay ngắn hơn hôm trước.
Chase vẫn quan sát. Nhưng hắn đang trốn.
* * *
Và chính điều đó khiến Paige điên tiết.
Không phải vì cô nhớ hắn. Mà vì hắn không chịu đối đầu.
Cô từng cho rằng Chase là người dẫn đường – dù độc ác, dù méo mó – nhưng giờ đây, chính hắn lại giống như một con thú bị thương, không dám lại gần nếu không chắc rằng nó sẽ không bị thương thêm.
* * *
Đêm thứ ba sau vụ thư viện, Paige ngồi trong phòng, không bật đèn. Ánh sáng mờ từ đèn hành lang lọt vào đủ để thấy bóng mình in nhòe trên cửa kính.
Cô mở ngăn kéo. Lấy ra cái hộp kim loại cũ – nơi chứa toàn bộ giấy note, bản vẽ nguệch ngoạc, cả những tờ giấy bị Chase viết rồi vò nát vứt đi mà cô từng lén nhặt lại từ thùng rác.
Ngày đó cô là cái bóng của hắn.
Giờ hắn thành cái bóng của cô.
Và đáng ghét là.. cô không thấy chiến thắng.
* * *
Tối hôm đó, khi nghe tiếng bước chân lặng lẽ ngoài hành lang – rất nhẹ, rất có chủ đích – Paige không cần ra mở cửa.
Cô chỉ đứng đó, cách tường một lớp vách mỏng, biết chắc người đang đứng bên ngoài là Chase.
Không gõ cửa. Không gọi.
Chỉ đứng đó như đợi.. điều gì đó xảy ra.
Nhưng Paige không mở.
* * *
Sáng hôm sau, hắn không đi học.
Paige ra sau sân, ngồi đúng cái băng ghế quen thuộc – nơi Chase từng kéo cô lại lần đầu, từng gọi tên cô, từng trừng mắt tra hỏi cô thích ai, từng đụng tay vào cổ tay cô đủ mạnh để để lại vết hằn. Giờ vết đó đã mờ. Nhưng tay cô lại ngứa ran mỗi khi nghĩ đến.
Chase có thể không nói.
Nhưng hắn chưa từng ngừng chạm vào cô – bằng ánh mắt, bằng im lặng, bằng cái cách cô không thể nghĩ về gì khác ngoài hắn.
* * *
Chiều, khi Paige trở về nhà – Chase vẫn chưa về.
Đến tối, hắn mới lặng lẽ bước vào.
Không nhìn cô.
Cô cũng không ngẩng lên. Nhưng lần đầu tiên, Paige lên tiếng trước.
"Anh để mất em thật rồi hả?"
Câu hỏi rơi vào không khí như một nhát dao cùn – không đủ sắc để cắt, nhưng đủ thốn ở lồng ngực.
Chase quay đầu rất chậm.
Ánh sáng từ phòng khách phủ nửa gương mặt hắn. Đôi mắt trũng sâu, thâm quầng. Thứ ánh nhìn không còn sắc bén, không còn ngạo nghễ. Chỉ là.. mỏi mệt và bất lực.
"Anh không biết," hắn nói.
"Em đã để anh nhìn thấy mọi thứ rồi," Paige tiếp, mắt vẫn không chớp. "Cả những thứ nhục nhã, xấu xí nhất. Anh còn muốn gì?"
"Em im lặng. Em rút lại mọi thứ. Em như người khác."
"Anh không cho phép em được khác đi sao?"
Chase lắc đầu. "Không phải thế. Nhưng.. nếu em không còn là cái bóng nữa, thì anh là cái gì?"
* * *
Họ đứng đối diện. Không tiếng động. Không giận dữ.
Chỉ còn sự thật trần trụi nhất:
Không có nhau – cả hai đều tan rã.
Nhưng càng ở gần – họ càng bóp nghẹt nhau đến tận xương tủy.
* * *
Paige bước đến gần, rất gần. Gần đến mức ngực gần chạm áo Chase. Tay cô đưa lên – không phải để vuốt ve – mà để tì vào ngực hắn, như thử xem trái tim có còn đập hay không.
"Anh nghe không?" cô hỏi khẽ.
"Cái gì?"
"Thứ mà anh từng nghĩ anh kiểm soát. Giờ nó đập không vì anh nữa."
Chase im lặng. Nhưng bàn tay hắn nâng lên – nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, không cho rút lại.
Tối đó, Paige để yên cho Chase nắm cổ tay cô suốt mười phút.
Không giật ra. Không phản kháng.
Và Chase cũng không làm gì thêm.
Không kéo cô lại gần. Không ôm. Không xin lỗi. Không cố giải thích.
Chỉ giữ lấy như thể nếu buông tay, thứ gì đó trong họ sẽ tan biến không cứu vãn được nữa.
* * *
"Em biết mình không tốt đẹp," Paige nói, giọng rất nhẹ.
"Anh cũng đâu có." Chase đáp.
"Chúng ta không thể yêu nhau."
"Chúng ta đâu có dừng lại."
* * *
Họ buông nhau ra, cùng lúc.
Không ai ra khỏi phòng. Không ai tránh đi. Không ai nói thêm.
Nhưng từ giây đó, cả hai đều biết:
Không thể quay lại, cũng không thể bước tiếp.
* * *
Sáng hôm sau, Paige biến mất khỏi lớp đầu tiên.
Chase phát hiện ra khi đi ngang qua bàn cô – trống không. Không ai hỏi. Không ai quan tâm.
Paige không còn là cái bóng nữa, nhưng cũng chẳng là gì với đám đông.
Với hắn thì khác.
* * *
Chase rời lớp. Lần đầu tiên hắn bỏ tiết. Đi lang thang quanh khuôn viên trường như một thằng mất trí. Từ căng tin ra thư viện, rồi bãi đỗ xe, sân sau, nhà vệ sinh, thậm chí cả phòng y tế.
Không thấy.
Khi quay về nhà, đến tận chiều, Paige mới về. Tóc hơi rối. Mắt mờ mờ như vừa khóc.
Hắn đứng chắn trước cửa phòng cô.
"Đi đâu?"
Paige không trả lời.
"Đi với ai?"
Cô vẫn không đáp. Chỉ nhìn hắn một lúc lâu, rồi.. mỉm cười. Nhẹ. Rất nhẹ. Đủ để khiến hắn phát điên.
"Em đang làm gì?"
"Trốn."
"Khỏi ai?"
"Khỏi thứ đang lớn dần trong đầu em."
* * *
Chase đập mạnh tay vào tường. Vẫn không đụng vào cô. Vẫn giữ khoảng cách.
"Anh không hiểu."
"Anh hiểu chứ," Paige nói. "Anh hiểu vì chính anh là người nhét nó vào đầu em."
"Nhét cái gì?"
"Anh."
* * *
Đêm đó, họ không ai ngủ.
Chase ngồi bên ngoài hành lang. Paige nằm trong phòng, trằn trọc.
Lúc 3 giờ sáng, cô mở cửa.
Hắn ngẩng lên. Không hỏi tại sao.
Cô ngồi xuống bên cạnh. Không nhìn hắn.
"Anh làm gì khi không thấy em đâu?"
"Đi tìm."
"Nếu em biến mất thật thì sao?"
".. Sẽ chết dần."
Paige gật đầu, như đang ghi nhận. Không thương hại. Không cảm động. Chỉ là hiểu.
"Em cũng thế."
* * *
Cả hai cùng nhìn thẳng. Lần đầu tiên không có giận dữ, không có lời đay nghiến, không có trò chơi.
Chỉ có một sự thật rạch ròi:
Họ đã đến điểm không thể quay đầu.
Không còn là yêu. Không còn là ghét. Không còn là gì rõ ràng.
Chỉ còn là nhau.
* * *
"Anh muốn làm gì?" Paige hỏi.
Chase im lặng.
"Anh muốn chạm vào em nữa không?" cô hỏi tiếp, mắt không chớp.
Chase không tiến lại gần. Hắn ngồi bệt xuống sàn, cách cô một cánh tay.
Không ai chủ động. Không ai ra lệnh. Không ai quyến rũ.
* * *
"Anh biết em biết rồi đúng không?" Paige nói.
Chase ngước lên.
"Biết gì?"
"Camera. Em tìm thấy từ lâu rồi."
Cô nghiêng đầu, mỉm cười. Nhưng ánh mắt lại trống rỗng. "Anh nghĩ em không thấy à?"
Chase nuốt khan.
"Vì sao không tháo?" hắn hỏi, giọng khàn.
"Vì muốn xem anh sẽ giữ nó đến bao giờ."
* * *
Cả hai im lặng.
Không ai thắng. Không ai bị phát hiện.
Vì cả hai đều biết rõ nhau đến mức.. không cần vạch trần nữa.
* * *
Lúc gần sáng, Chase đứng dậy, bước lại gần.
Không nhanh. Không dứt khoát. Như thể phải thỏa thuận với bản thân mỗi bước đi.
Hắn ngồi xuống mép giường, không chạm vào cô.
"Anh tưởng sẽ ghét em," hắn nói. "Lúc em bỏ đi. Lúc em im lặng. Lúc em bắt anh đợi."
Paige nhìn thẳng vào hắn. "Nhưng không ghét."
Chase lắc đầu. "Càng không ghét, càng không thoát ra được."
* * *
Paige bỏ gối ra, dựa thẳng vào tường. Cô thở sâu.
"Em cũng tưởng sẽ dứt được. Em đã định sẽ rời khỏi nhà, khỏi trường, khỏi tất cả. Nhưng rồi.."
Cô quay sang.
"Rồi em nhớ tiếng anh đi lại. Cách anh gõ cửa ba cái rồi mới gọi. Cách anh nhăn mặt mỗi lần em ngậm đá viên trong miệng. Những thứ em tưởng em ghét, thì ra.. là em nhớ nhất."
* * *
Chase nghiêng người, chống một tay lên giường.
Họ gần nhau. Nhưng không lao vào nhau.
Hắn đưa tay, chạm vào tóc Paige. Rất nhẹ.
Lần đầu tiên không để kéo, không để giật, không để chứng tỏ.
Chỉ để.. chạm.
* * *
"Chạm em một lần thôi," hắn nói, "như người bình thường."
Paige không gật. Không nói đồng ý.
Nhưng cô không tránh. Không rụt.
Và, môi họ chạm nhau. Không kịch tính. Không xé xác.
Một nụ hôn thật nhẹ. Lạnh. Gượng gạo. Không kỹ thuật. Không đam mê.
Chỉ là.. thật.
* * *
Hắn không đẩy cô ngã xuống giường.
Cô không níu kéo. Không thì thầm. Không nức nở.
Sau khi môi tách ra, cả hai chỉ.. nhìn nhau.
Thấy rõ mệt mỏi. Thấy rõ cô đơn. Thấy rõ phần người của đối phương – không phải công cụ, không phải chiến lợi phẩm, không còn là mục tiêu để giành giật hay thao túng.
* * *
Chase thì thầm:
"Giờ thì anh không thể quay lại làm người bình thường được nữa. Em phá hỏng anh rồi."