Chào Ngư, tớ là thành viên của From to zero, tớ vừa đọc tác phẩm "Chỉ có thể nói" Xin lỗi em" "của bạn và có đôi lời muốn sẻ chia như sau:
Mở đầu chương 1 có vẻ văn chưa vào guồng lắm vì đọc có vẻ hơi gượng, cái này nhiều phần là do từ ngữ sử dụng và dấu câu làm cho đọc không được xuôi cho lắm.
- Có nhiều câu thoại có thể thêm"! "Để nhấn vào cảm xúc như:" Cháy, cháy "," Mau, dập lửa đi "," Dập lửa đi.. thay phiên nhau múc nước "(và còn nhiều câu khác nữa)
- Bên cạnh đó thì kết thúc lời thoại cần có dấu". ", rất nhiều câu của bạn không có dấu". "Và sau dấu ngoặc kép thì chữ phải sát cạnh chứ không cách ra nha bạn. Ví dụ:" Cháy, cháy " =>" Cháy! Cháy!'
- "Nhưng lại do dự nếu mình đi thì Ly Ly phải làm sao?", câu này bị thiếu chủ ngữ nhé bạn.
- "Giọng nói cất lên âm trầm", "âm trầm" nghe hơi sợ, kiểu ác ác thâm trầm ý, bạn nghĩ thử về phương án đổi sang "giọng trầm ấm" hay "ấm áp" nhé.
- "Phong Phong.. Ly Ly sợ lắm.. hixx.. Phong..", bạn có thể thay bằng "híc", hoặc bỏ nó đi và sửa thành "hu hu" vì đoạn này nữ chính vừa bị mắng vừa suýt bị đâm, với trí não bị thương tổn của cô thì òa khóc là bình thường.
- "Cô là ai? Chắc cô nhận nhầm người rồi..'chỗ này". "Là đủ rồi,"... "
Làm lời thoại không đủ dứt khoát.
-" Nơi thành phố phồn hoa. Lộng lẫy những tòa nhà cao tầng. Ồn ào, đông đúc, náo nhiệt.
Nơi thanh bình, điềm đạm. Những mái ngói lùm xùm màu xanh rêu. Nhẹ nhàng, rì rào gió biển thổi lên những con sóng lớn ập vào bờ lại thành những con sóng nhỏ lăn tăn. Anh có nhớ? "đoạn này bạn có thể sửa lại để gây ấn tượng hơn, vì với mình đây giống như một lời tâm sự tự hỏi của nữ chính ấy. Đây chỉ là ví dụ:" Ở nơi thành phố phồn hoa, nơi những tòa cao ốc lộng lẫy mọc san sát, nơi ồn ào, đông đúc, náo nhiệt, liệu anh còn có nhớ? Nhớ nơi những mái ngói lùm xùm màu xanh rêu, nơi thanh bình điềm đạm có gió biển rì rào gợi lên từng con sóng, ập vào bờ, lăn tăn?
Liệu anh có nhớ.. nơi có em?"
Tuy nhiên thì chương 2 khá hơn hẳn, dù vẫn còn lỗi dấu câu nhưng tần suất ít hơn nhiều so với chương 1, đoạn kết của bạn cũng rất có cảm xúc, mình có nổi da gà nhẹ khi tưởng tượng cảnh tuyết trắng với và hai con người tựa vào nhau ấy. Buồn lắm ý: <.
Cuối cùng thì tớ mong chờ tác phẩm kế tiếp của bạn!