- Xu
- 25
Chương 30: Ai hơn ai
Phải xem ai hơn ai chứ nhỉ? Cô thì đã mất tất cả rồi thì còn sợ gì chứ nhưng ông ta thì khác, được mọi người gọi là thánh sống thì ai sẽ tin cô cơ chứ? Nhưng thật may cái gọi bằng chứng của cô đã đè bẹp cái thanh danh dởm của ông ta rồi còn đâu nữa, nhưng cô vẫn còn một vài thứ trong tay khiến mọi người có thể tin hoàn toàn và đứng về phía cô.
Tất cả không tin vào cái họ nghe và thấy nhất là ông trưởng thôn, ông ta mặt xanh mặt trắng lại còn vì sao hả? Đương nhiên ông ta là trưởng thôn của làng biết bao năm qua rồi, mà quan trọng nhất là ông ta gọi lão thầy dởm đó là thánh sống đầu tiên lên giờ sợ xanh mặt lại là điều đương nhiên.
Còn chưa hết cô nói tiếp: "Đó mọi người coi kìa cái người mà mọi người tôn thờ, đang là người sáng nhất hôm nay đó, tôi đã đăng cái này lên mạng rồi, oa nhiều người bình luận quá đi mất. Tôi nói rồi mà mọi người không tin cơ, trách ai bây giờ. À tí quên chuyện quan trọng phải làm là nói rõ ràng chuyện lúc trước của tôi chứ nhỉ? Được rồi chúng ta bắt đầu thôi!" Cô nói bằng giọng thật đáng yêu nhưng chương vì điều đó như đâm một nhát dao vào từng người ở đây.
Đúng là trò chơi chỉ mới khai vị thôi mà đã thế này vậy nếu kết thúc không biết mọi người sẽ ra sao đây? Đấy gọi là tự làm tự chịu.
Đã chơi thì phải chơi hết mình chứ, cô tiếp tục nói: "Vào cái ngày mà ông ta nói tôi là đồ quạ đen của cả dân làng cần phải loại bỏ ngay lập tức, các người ác độc tới mức ép mẹ tôi phải phá tôi dù tôi đã là cái thai được hơn chín tháng, các người có phải là người không? Đúng là ông trời nhân từ để tôi được sống tiếp để trả lại cho từng người ở đây, hừ" thánh sống "kìa sao không ai nhận vậy? Các người câm rồi sao? Trước kia không phải nói hay lắm sao, mắng chửi tôi hay lắm mà, sao lại im ru thế?".
Nhớ lại những gì cô trực tiếp được nghe cô đã cố kiềm chế bản thân không được nổi giận nếu không sẽ là kế hoạch bị phá vỡ, nhưng ngay tại lúc này cô không thể khống chế được cảm xúc tức giận của mình lại được. Cô như muốn nổ tung lên thậm chí ngay lúc này cô muốn bọn họ phải chết, chết cũng không yên thân, đó là cái giá mà bọn họ phải trả nhưng cô sẽ bắt họ cả đời sống quãng đời còn lại trong sự day dứt và hối hận, ăn năn đó mới là cái giá phải trả đắt nhất mà họ phải chịu vì sao à? Là vì cô đánh vào tinh thần của bọn họ khiến nó là bóng ma cho từng người!
Không ai nói một lời nào, khiến không gian thật im lắng thế mà đùng một cái ông thầy cúng chạy về phía cô rồi chửi mắng và đánh cô: "Mày muốn chết à? Tao như thế thì sao nào? Mày thì có cái gì hay cơ chứ, chỉ là một con quạ đen mà thôi, trẻ ranh mà dám đấu với tao à! Tao cho mày chết! Tao giết mày!" Hỗn loạn và chỉ có hỗn loạn cô ra sức đánh đá vào người ông ta để ông ta buông cô ra nhưng cô không còn sức, chỉ ú ớ vài câu rồi thấy mình khó thở vì ông ta bóp mạnh vào cổ cô nhưng mà cái người đang ngồi yên ổn để nhìn mọi người thì ngay lúc này anh ta kéo mạnh lão ta vì phía xa rồi ôm trầm lấy cô dỗ dành.
"Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu có tôi đây rồi, ngoan ngoan nào.." Và những cái vớ dịu nhẹ đầy vụng về của hắn làm cô thấy an tâm vào mất đi mọi cảnh giác phòng bị của bản thân. Mặc dù cô không nói chuyện nhưng cô vẫn nhìn được mọi thứ ở đây và nhìn từng phản ứng của tất cả mọi người đặc biệt là anh cô, khi ông thầy kia xông lên chỗ cô thì anh ấy đã đứng lên và giờ đang được mọi người can ngăn nếu không sẽ đánh chết ông ta mất.
Buông lỏng cơ thể và nhìn thấy cảnh tượng đó cô không thể kìm chế được cảm xúc của mình thế là cô đã khóc mà khóc chưa từng có, không một lời nào của ai đó nói cô đã không nghe thấy gì hết mà chỉ biết bây giờ cô muốn khóc cho hết sự tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, dù cô cố mạnh mẽ đến đâu thì cô vẫn là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi, cô vẫn là con người chứ không phải sắt đá mà không biết đau biết buồn và biết khóc, giờ khóc cho tất cả và tạm biệt quá khứ đau thương.
Cảnh tượng hỗn loạn ngay lập tức dừng lại bởi tiếng khóc nức nở không nói lên lời của cô làm mọi người hoảng sợ vì nghĩ cô chịu quá mức rồi và đó là lỗi của bọn họ, ngay cả một đại ca khét tiếng cũng hoảng sợ đến toát mà hôi hột nhưng vẫn phải dỗ dành cô: "Sao thế? Em khó chịu ở đâu sao? Sao lại khóc rồi, tôi.. tôi không biết dỗ người khác đâu.. xin em đừng khóc.. đừng khóc muốn đánh muốn đá tùy em.. nhưng em đừng khóc mà.. nếu không tôi sẽ khóc cùng với em đó.".
Nghe câu đầu thấy ổn ổn nhưng các câu sau thì.
Tất cả mọi người: "..."
Có gì đó sai sai.
Đàn em: "..."
Đại ca giữ thể đi nào!
Tất cả không tin vào cái họ nghe và thấy nhất là ông trưởng thôn, ông ta mặt xanh mặt trắng lại còn vì sao hả? Đương nhiên ông ta là trưởng thôn của làng biết bao năm qua rồi, mà quan trọng nhất là ông ta gọi lão thầy dởm đó là thánh sống đầu tiên lên giờ sợ xanh mặt lại là điều đương nhiên.
Còn chưa hết cô nói tiếp: "Đó mọi người coi kìa cái người mà mọi người tôn thờ, đang là người sáng nhất hôm nay đó, tôi đã đăng cái này lên mạng rồi, oa nhiều người bình luận quá đi mất. Tôi nói rồi mà mọi người không tin cơ, trách ai bây giờ. À tí quên chuyện quan trọng phải làm là nói rõ ràng chuyện lúc trước của tôi chứ nhỉ? Được rồi chúng ta bắt đầu thôi!" Cô nói bằng giọng thật đáng yêu nhưng chương vì điều đó như đâm một nhát dao vào từng người ở đây.
Đúng là trò chơi chỉ mới khai vị thôi mà đã thế này vậy nếu kết thúc không biết mọi người sẽ ra sao đây? Đấy gọi là tự làm tự chịu.
Đã chơi thì phải chơi hết mình chứ, cô tiếp tục nói: "Vào cái ngày mà ông ta nói tôi là đồ quạ đen của cả dân làng cần phải loại bỏ ngay lập tức, các người ác độc tới mức ép mẹ tôi phải phá tôi dù tôi đã là cái thai được hơn chín tháng, các người có phải là người không? Đúng là ông trời nhân từ để tôi được sống tiếp để trả lại cho từng người ở đây, hừ" thánh sống "kìa sao không ai nhận vậy? Các người câm rồi sao? Trước kia không phải nói hay lắm sao, mắng chửi tôi hay lắm mà, sao lại im ru thế?".
Nhớ lại những gì cô trực tiếp được nghe cô đã cố kiềm chế bản thân không được nổi giận nếu không sẽ là kế hoạch bị phá vỡ, nhưng ngay tại lúc này cô không thể khống chế được cảm xúc tức giận của mình lại được. Cô như muốn nổ tung lên thậm chí ngay lúc này cô muốn bọn họ phải chết, chết cũng không yên thân, đó là cái giá mà bọn họ phải trả nhưng cô sẽ bắt họ cả đời sống quãng đời còn lại trong sự day dứt và hối hận, ăn năn đó mới là cái giá phải trả đắt nhất mà họ phải chịu vì sao à? Là vì cô đánh vào tinh thần của bọn họ khiến nó là bóng ma cho từng người!
Không ai nói một lời nào, khiến không gian thật im lắng thế mà đùng một cái ông thầy cúng chạy về phía cô rồi chửi mắng và đánh cô: "Mày muốn chết à? Tao như thế thì sao nào? Mày thì có cái gì hay cơ chứ, chỉ là một con quạ đen mà thôi, trẻ ranh mà dám đấu với tao à! Tao cho mày chết! Tao giết mày!" Hỗn loạn và chỉ có hỗn loạn cô ra sức đánh đá vào người ông ta để ông ta buông cô ra nhưng cô không còn sức, chỉ ú ớ vài câu rồi thấy mình khó thở vì ông ta bóp mạnh vào cổ cô nhưng mà cái người đang ngồi yên ổn để nhìn mọi người thì ngay lúc này anh ta kéo mạnh lão ta vì phía xa rồi ôm trầm lấy cô dỗ dành.
"Đừng sợ đừng sợ, không sao đâu có tôi đây rồi, ngoan ngoan nào.." Và những cái vớ dịu nhẹ đầy vụng về của hắn làm cô thấy an tâm vào mất đi mọi cảnh giác phòng bị của bản thân. Mặc dù cô không nói chuyện nhưng cô vẫn nhìn được mọi thứ ở đây và nhìn từng phản ứng của tất cả mọi người đặc biệt là anh cô, khi ông thầy kia xông lên chỗ cô thì anh ấy đã đứng lên và giờ đang được mọi người can ngăn nếu không sẽ đánh chết ông ta mất.
Buông lỏng cơ thể và nhìn thấy cảnh tượng đó cô không thể kìm chế được cảm xúc của mình thế là cô đã khóc mà khóc chưa từng có, không một lời nào của ai đó nói cô đã không nghe thấy gì hết mà chỉ biết bây giờ cô muốn khóc cho hết sự tổn thương mà cô đã phải chịu đựng, dù cô cố mạnh mẽ đến đâu thì cô vẫn là một cô gái chân yếu tay mềm mà thôi, cô vẫn là con người chứ không phải sắt đá mà không biết đau biết buồn và biết khóc, giờ khóc cho tất cả và tạm biệt quá khứ đau thương.
Cảnh tượng hỗn loạn ngay lập tức dừng lại bởi tiếng khóc nức nở không nói lên lời của cô làm mọi người hoảng sợ vì nghĩ cô chịu quá mức rồi và đó là lỗi của bọn họ, ngay cả một đại ca khét tiếng cũng hoảng sợ đến toát mà hôi hột nhưng vẫn phải dỗ dành cô: "Sao thế? Em khó chịu ở đâu sao? Sao lại khóc rồi, tôi.. tôi không biết dỗ người khác đâu.. xin em đừng khóc.. đừng khóc muốn đánh muốn đá tùy em.. nhưng em đừng khóc mà.. nếu không tôi sẽ khóc cùng với em đó.".
Nghe câu đầu thấy ổn ổn nhưng các câu sau thì.
Tất cả mọi người: "..."
Có gì đó sai sai.
Đàn em: "..."
Đại ca giữ thể đi nào!