Welcome! You have been invited by LeoBCat to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem

Rewrite4future

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Bài viết: 459 Tìm chủ đề
75 0
d9931d993a3c4c9e817725a4414bf0cb.jpg


Tác giả: Rewrite

Tình trạng: Đang viết.

[Thảo luận - Góp ý] Các tác phẩm của Rewrite

Giới thiệu: Trong những buổi sáng cô đơn bên dòng sông lững lờ, Lan tưởng chừng đã khóa chặt trái tim mình sau lớp vỏ an toàn của công việc và những nét vẽ biển cả. Thế nhưng, một cú chạm vô tình trên màn hình đã mở ra thế giới khác, nơi một người đàn ông xa lạ với nụ cười ấm áp và những bóng tối giấu kín đang chờ đợi. Khoảng cách mênh mông có thể nuốt chửng mọi hy vọng, hay trở thành cầu nối cho tình yêu mong manh? Liệu những cơn sóng ngầm của định mệnh có cuốn phăng tất cả, hay để lại một tia sáng bất ngờ? "Bờ Bên Kia" là hành trình từ cô đơn đến rung động, nơi bạn phải dám bước để khám phá.

Mục lục:

Chương 1: Vết Nhẫn Trắng

Chương 2

Chương 3

Chương 4

Chương 5

Chương 6

Chương 7

Chương 8

Chương 9

Chương 10

Chương 11

Chương 12

Chương 13

Chương 14

Chương 15

Chương 16

Chương 17

Chương 18

Chương 19

Chương 20

Chương 21

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 459 Tìm chủ đề
Chương 1: Vết Nhẫn Trắng

12a526ca55424dab4972f0f5fefccc48.jpg


Truyện Audio:


Ánh sáng mờ ảo của bình minh lọt qua khe rèm, khẽ đánh thức Lan. Tiếng sóng sông Hàn vỗ nhịp đều đều bên dưới căn hộ, âm thanh quen thuộc suốt năm năm qua, giờ nghe như lời thở than của một người bạn cũ đã mệt mỏi. Cô với tay tắt chuông điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị hình nền bãi biển Mỹ Khê vắng lặng, nơi con sóng đơn độc cuộn trắng xóa, như lời nhắc nhở rằng biển luôn đẹp hơn trong ảnh. Không thông báo, chẳng tin nhắn nào. Chỉ dòng chữ "6: 00 AM" lặng lẽ nhắc nhở về sự trống trải của ngày mới.

Lan bước ra ban công, chân trần chạm nền gỗ mát lạnh. Gió sớm mang theo hơi muối biển lẫn mùi khói xe từ phố xá bên kia sông, sự pha trộn kỳ lạ giữa tự do và hỗn loạn. Cô nâng ly cà phê đen lên môi, hương đắng chát lan tỏa. "Một ngày nữa lại bắt đầu.." Cô thì thầm, mắt dõi theo chiếc thuyền du lịch lẻ loi giữa dòng. Ly cà phê cạn dần, vệt nâu đọng đáy trông như vết máu khô, một lời nhắc nhở về những mất mát không tên.

Một tiếng "meo méo" vang lên. Mập, con mèo mập ú lông xám, nhảy phịch lên đùi Lan, đôi mắt xanh biếc nheo lại dưới ánh đèn. Giọng cô chùng xuống trong lúc vuốt lưng mèo: "Tối qua tao mơ thấy biển, Mập ạ.. Biển không có bờ, chỉ toàn sóng.. Cuốn tao đi mãi.." Mập ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm như hiểu lời. Lan cù vào bụng nó: "Lại trốn nắng hả thằng hư?" Mập dụi đầu vào tay cô, tiếng gừ gừ đều đều, ấm áp như động cơ của một cỗ máy cũ kỹ nhưng trung thành.

Trong căn bếp nhỏ, tủ lạnh kêu ù ù như đang than vãn. Lan lục tìm: Một trái táo cô đơn, vài lát bánh mì cũ kỹ, hai quả trứng, và mấy trái dưa leo lạnh giá. Cô đập trứng vào chảo, tiếng xèo xèo vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mùi bơ cháy khét lẹt. Cô lẩm bẩm, đẩy đĩa thức ăn sang bên: "Thôi được rồi." Cô nhét bánh mì vào lò vi sóng, rồi đặt lên đĩa trắng bên hai quả ốp la và mấy lát dưa leo cắt vội, một bức tranh tĩnh vật hoàn hảo về sự đơn điệu hàng ngày.

9: 00 Sáng.

Chuông điện thoại đột ngột xé tan không gian yên tĩnh. Trên màn hình, Mai, bạn thân từ thời đại học, cười tươi với mái tóc nhuộm mới.

Giọng Mai ríu rít, vui vẻ như tiếng chim buổi sáng: "Ê mày ơi! Cuối tuần đi Hội An không? Tao vừa book được homestay view sông siêu xịn!"

Lan vẫn dán mắt vào màn hình máy tính, ngón tay lướt chuột chỉnh đường cong trên bản vẽ: "Thôi, deadline dồn đống này."

"Bỏ hết đi!" Mai vẫy tay: "Đừng sống như bà cô già!"

Một nụ cười nhạt thoáng qua môi Lan: "Tao thích làm bà cô lắm. Yên tĩnh, không ai làm phiền."

Mai chợt nghiêng đầu, giọng trầm xuống: "Hôm qua thằng Minh nó hỏi thăm mày đấy.."

Lan bỗng buông chuột. "Dừng!" Câu nói bật ra lạnh buốt: "Ex-husband is ex for a reason." (Chồng cũ là chồng cũ, đều có lý do cả rồi)

"Thôi kệ mày, tao bận tí việc, bye bye!" Mai lắc đầu rồi ngắt kết nối.

Lan mở điện thoại, lướt qua biển icon. Quảng cáo ứng dụng hẹn hò hiện lên: "Gặp gỡ tâm hồn đồng điệu chỉ sau một cú chạm!" Ngón tay cô lơ lửng trên nút "Tải xuống", trong đầu thoáng hiện hình ảnh mẹ, Mai, và bản thiết kế đại dương bị chia cắt, những mảnh ghép của một cuộc đời đang cố gắng lắp ráp lại. Cô tự hỏi: "Mình đang làm gì thế này?" Nhưng rồi, như một phản xạ vô thức, ngón tay chạm màn hình.

Lan bấm "Tải xuống", đăng ký tài khoản với dòng mô tả cộc lốc: "Lan. Designer. 35 tuổi. Thích vẽ biển và im lặng."

Cô lướt qua các group nghệ thuật, dừng lại trước bức tranh sơn dầu vẽ hoàng hôn San Francisco. Không suy nghĩ, cô gõ: "Golden Gate trong hoàng hôn thật cô đơn. Nhưng nét vẽ của bạn khiến nó có sức sống lạ kỳ."

Ting! Một thông báo hiện lên: MATCH!

Alex, San Francisco.

Profile anh đơn giản: Kiến trúc sư. Gốc Việt. Ảnh đại diện là một người đàn ông cười tươi bên mô hình kiến trúc, ánh mắt ấm áp, tựa nắng tháng Ba, dịu dàng nhưng đầy hứa hẹn.

Trưa nắng gắt thiêu đốt bờ sông. Lan dạo bước dưới hàng cây, bóng cây in vệt dài, gầy guộc tựa những ngón tay đang vươn ra. Tiếng cười giòn tan của đôi tình nhân trẻ vang lên khi họ chụp ảnh ôm nhau, phía sau là cầu Rồng. Người bán bún quen cất giọng: "Em gọi món gì?" Lan khẽ giật mình: "Dạ.. Tô mì Quảng như mọi ngày chị." Tô mì bốc khói nghi ngút, nhưng vị chua cay của me và mùi thơm của rau thơm dường như đã biến mất, giống như những niềm vui nhỏ bé trong ngày của cô. Cô nhắn cho Mai: "Chiều mai cafe nhé?" Tin nhắn phản hồi ngay: "3 giờ quán cũ. Mày có ổn không?" Lan nhìn dòng chữ, bỏ điện thoại xuống mà không trả lời.

Buổi chiều trôi qua trong tiếng lách cách bàn phím. Lan giỏi tiếng Anh, nên công việc freelance quốc tế suôn sẻ. Khi màn hình hiện thông báo video call từ khách hàng Úc, cô hít một hơi sâu, như thể đang chuẩn bị cho một cuộc chiến khác trong ngày.

Giọng cô trầm ấm, accent Việt nhẹ nhàng: "Yes, I'll adjust the layout as you suggested." (Vâng, em sẽ chỉnh sửa bố cục theo gợi ý của anh nhé)

"Great, thanks Lan." (Tuyệt vời, cảm ơn Lan nhé) Người đàn ông tóc vàng gật đầu.

Cô tắt máy, ngả người vào ghế. Những đường cong màu xanh dương trên màn hình chợt nhòe đi.

Chiều muộn, bầu trời Đà Nẵng đột nhiên khoác lên mình chiếc áo chì. Những đám mây vần vũ, xám xịt như bông gòn bị quên lãng, đè nặng lên mái nhà cao tầng. Lan nhìn ra cửa sổ, cảm giác ngột ngạt trong căn hộ bỗng dâng lên thành một nỗi bứt rứt khó chịu. "Đi thôi." Cô thì thầm với Mập đang cuộn tròn trên sofa: "Ít nhất thì ngoài kia cũng có không khí để thở, dù là không khí đang chuẩn bị rơi xuống."

Cô lang thang dọc bờ sông Hàn, gió nổi lên mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng của biển trước cơn giông. Bất chợt, ánh đèn vàng ấm áp từ một góc phố nhỏ hút lấy ánh nhìn cô. Một tấm biển gỗ mộc mạc: "Cafe Sách, Bờ Bên Kia". Cửa kính mờ hơi nước, lờ mờ những dãy kệ sách cao chạm trần và bóng dáng vài độc giả chìm đắm trong thế giới riêng. Lan dừng chân. Ngón tay cô vô thức xoay chiếc nhẫn cưới cũ đã tháo ra nhưng vẫn giữ trong túi như một thói quen. Vào không? Hay tiếp tục đi, để mưa cuốn trôi những suy nghĩ rối bời này? Một giọt nước lạnh táp vào má cô. Quyết định được đưa ra.

Không khí bên trong quán là một thế giới khác. Mùi cà phê Arabica rang mộc hòa quyện với hương gỗ vani từ những trang sách cũ tạo nên một thứ nước hoa kỳ lạ, vừa kích thích vừa an ủi. Tiếng nhạc Jazz nhẹ nhàng, có lẽ là Chet Baker, chảy róc rách, tựa con suối nhỏ len lỏi dưới nền những tiếng lật sách thì thào. Lan gọi một ly cà phê sữa, sự lựa chọn bất thường so với vị đen đắng chát quen thuộc buổi sáng. Cô nói thêm, như thể đang cố gắng bù đắp cho điều gì đó: "Cho tôi thêm sữa."

Ánh mắt cô lướt qua những dãy kệ. Những bìa sách đủ màu sắc, đủ câu chuyện. Rồi nó dừng lại. Một bìa sách màu xanh cobalt đậm, nổi bật giữa những tông màu ấm. Tựa đề chìm nổi như được khắc vào nền: "Rồi Sau Đó.." Guillaume Musso. Trang đầu tiên, dòng chữ nhỏ viết tay của vị khách nào đó để lại: "Khi tất cả đã mất đi, điều kỳ diệu duy nhất còn lại chính là cơ hội để bắt đầu lại." Trái tim Lan chợt thắt lại. Cái tên Musso gợi nhớ những cuốn sách về những mối tình định mệnh và những tổn thương cần hàn gắn mà cô từng đọc trong những năm đầu hôn nhân, khi mọi thứ còn ngọt ngào. Cô với tay lấy cuốn sách, cảm giác bìa mềm mại dưới tay, tựa lời mời gọi từ một người bạn cũ.

Lan tìm một góc khuất gần cửa sổ lớn, nơi ánh sáng chiều hắt vào đủ để đọc, nhưng đủ kín đáo cho những suy tư. Ly cà phê sữa ngọt ngào tan trên đầu lưỡi, một sự xa xỉ với vị giác vốn đã quen với đắng cay. Cô mở trang đầu. Câu chuyện về Nathan, một luật sư thành đạt ở New York, người từng trải qua cái chết lâm sàng khi cố cứu cô bé Mallory, sau này trở thành vợ anh, khỏi chết đuối, và hành trình đối mặt với cái chết sắp đến với sự giúp đỡ của bác sĩ Garrett Goodrich, đã cuốn lấy cô ngay lập tức. Musso viết về nỗi đau mất mát với một sự chân thật đến rợn người, nhưng cũng đầy chất thơ và một niềm hy vọng kỳ lạ.

Lan nghĩ về thông điệp trong sách: Đừng cố gắng xoay chuyển mọi thứ theo ý mình, mà hãy đón nhận chúng như chúng đến, lời nhắc nhở đầy chất thơ từ Musso, khiến cô bất giác mỉm cười chua chát.

Rầm! Một tiếng sấm nổ vang rền, theo sau là tiếng mưa rào đột ngột giội xuống như trút nước. Những giọt nước lớn đập mạnh vào cửa kính, tạo thành những dòng sông nhỏ chảy xiết, làm nhòe đi hình ảnh thành phố bên ngoài. Âm thanh ồn ào của cơn mưa dữ dội tương phản kỳ lạ với sự tĩnh lặng trong quán. Tiếng mưa gõ nhịp trên mái che bên ngoài, hòa cùng giọng nói của Nathan trong tâm trí Lan.

"Biển không có bờ.." Lời kể về giấc mơ sáng nay với Mập bỗng vang vọng. Và rồi, ký ức về Minh ùa về, bất ngờ như cánh cửa bị cơn gió mạnh thổi bật. Không phải những ký ức đắng cay cuối cùng, mà là những khoảnh khắc ngọt ngào thuở ban đầu, giờ đau đớn hơn gấp bội.

Nơi nào đó trong ký ức, mưa cũng rào rào như thế này, tám năm trước, trong căn hộ nhỏ thuê đầu tiên của họ ở Sài Gòn. Mất điện. Họ ngồi bên cửa sổ, chia nhau gói bim bim, cười khúc khích vì một trò đùa ngớ ngẩn nào đó. Ánh chớp lóe lên chiếu rõ nụ cười rạng rỡ của Minh, đôi mắt anh nhìn cô như cô là cả thế giới. Anh vẽ lên hơi nước trên kính cửa sổ một trái tim, bên trong là chữ L + M. Hơi ấm của anh, mùi mưa trên da anh.. Tất cả hiện lên sống động đến nghẹt thở.

Và khoảnh khắc đắng cay cũng ập đến trong mưa. Cơn mưa tầm tã ngày cô nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại anh. Cái tên lạ. Những lời lẽ thân mật không dành cho cô. Cô đứng dưới mưa, nước mắt hòa vào nước mưa, lạnh buốt đến tận xương tủy. Khuôn mặt Minh khi bị đối chất, không phải hối hận, mà là sự bực bội, như thể cô đang làm phiền cuộc sống thật của anh. Lời giải thích cắt vào tim cô sắc hơn dao: "Trái tim chúng ta đã xa nhau từ lâu rồi, Lan. Anh chỉ tìm chút hơi ấm.."

Lan siết chặt cuốn sách. Ngón tay cô lướt qua những dòng chữ gợi lên lời mỉa mai của Musso về thành công: Hãy kiếm tiền, và thế giới sẽ gọi anh là Ngài, nhưng liệu điều đó có lấp đầy nỗi trống rỗng? Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi con chữ. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố chìm trong màn mưa trắng xóa. Vực thẳm đen ngòm trong bản thiết kế sáng nay bỗng hiện ra trong tâm trí. Cô tự hỏi, giọng độc thoại đầy mỉa mai vang lên trong đầu:

Liệu mình có thể thực sự bắt đầu lại? Hay chỉ đang cố nhét mình vào một cái khuôn tình cảm mới, giống như thêm cái vệt vàng yếu ớt vô vọng vào bản thiết kế chia cắt kia?

Mở lòng với ai đó khác? Nghe hay đấy. Nhưng mở lòng kiểu gì khi trái tim đóng băng từ lâu rồi, và niềm tin thì đã vỡ tan tành như cái ly rơi trong cơn cãi vã cuối cùng với Minh?

Hạnh phúc? Trước khi thành "bà cô già", cái danh hiệu mà Mai và mẹ dán cho mình như một bản án? Liệu nó có giống cuốn sách này, một câu chuyện đẹp đẽ nhưng chỉ tồn tại trên trang giấy, còn đời thực thì.. Lộn xộn với những vết bơ cháy khét và lát dưa leo cắt vội?

Nathan trong sách dũng cảm phi thường, bất chấp định mệnh để cứu lấy tình yêu và tìm lại ý nghĩa cuộc sống. Còn cô? Cô chỉ có một cú chạm vô thức trên màn hình điện thoại, tải về một ứng dụng hẹn hò, hành động của sự tuyệt vọng hay hy vọng? Cô nhìn bàn tay trái, nơi chiếc nhẫn đã để lại một vòng trắng mờ nhạt. Có phải vết sẹo ấy đã lành chưa? Hay nó vẫn rỉ máu âm ỉ, chỉ chờ một cơn mưa như thế này để lộ ra?

Bên ngoài, cơn mưa rào bắt đầu dịu đi. Những tia nắng yếu ớt cố gắng xuyên qua lớp mây dày. Tiếng mưa chuyển từ trút nước thành rì rào rồi lặng dần, chỉ còn tiếng nước rơi tí tách từ mái hiên. Lan thở hắt ra, một hơi thở dài như thể muốn tống khứ hết u uất tích tụ. Cô gấp cuốn sách lại, ngón tay lưu luyến vuốt ve bìa sách màu xanh cobalt. Câu chuyện của Nathan và Mallory vẫn còn dang dở, với hy vọng mong manh về những gì xảy ra "sau đó". Và có lẽ, câu chuyện của cô cũng vậy. "Mình sẽ quay lại." Cô thì thầm với cuốn sách, như một lời hứa với chính mình: "Mình sẽ đọc tiếp." Có một điều gì đó nhỏ nhoi, tựa hạt giống của sự tò mò hoặc một thứ hy vọng mỏng manh, đã được Musso và cơn mưa này gieo vào lòng cô. Liệu cô có can đảm như Nathan? Cô chưa biết. Nhưng ít nhất, cô đã không bỏ chạy khỏi những câu hỏi khó khăn.

Cô trả sách về kệ, đúng vị trí cũ, nhưng cảm giác đã khác. Ly cà phê sữa đã cạn. Lan bước ra khỏi quán "Bờ Bên Kia". Không khí sau mưa trong trẻo, mát lạnh, mang hương vị của đất ẩm và lá cây tươi mới. Mặt đường lấp lánh, tựa được dát bạc dưới ánh đèn đường vừa bật, một món quà bất ngờ từ cơn mưa. Cô bước đi, cẩn thận tránh những vũng nước lớn, nhưng đôi khi vẫn vô ý giẫm lên những vũng nhỏ. Nước mát lạnh thấm vào giày, một cảm giác bất ngờ nhưng không khó chịu. Mỗi bước chân qua vũng nước tựa sự thừa nhận: Cuộc sống vẫn tiếp diễn, lộn xộn, ướt át, đôi khi lạnh lẽo, nhưng cũng có thể rửa trôi bụi bặm. Ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời phản chiếu lung linh trên mặt nước, tựa hàng ngàn ngôi sao lạc lối dưới đất. Cô ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu. Bầu trời vẫn còn u ám, nhưng ở phía chân trời, một dải sáng mỏng manh đã hé ra.

"Rồi Sau Đó.." Tên cuốn sách vang lên trong tâm trí cô. Phải, cô nghĩ, sau cơn mưa này, sau ngày hôm nay, sau nỗi cô đơn này.. Rồi sẽ là Sau Nữa. Mình sẽ đọc tiếp. Cả cuốn sách, và có lẽ, cả cuộc đời này nữa.

Cô bước nhanh hơn về phía căn hộ, bóng hình cô độc in trên vỉa hè ướt át dường như đã bớt nặng nề hơn một chút. Cơn mưa đã tạnh, nhưng những câu hỏi và hy vọng mong manh nó gợi lên thì vẫn còn đọng lại.

Buổi tối, chuông điện thoại réo. Mẹ cô hiện lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn in hằn lo âu.

"Con ăn cơm chưa? Sao mắt thâm quầng vậy? Lại thức đêm à?" Giọng bà vội vã: "Mẹ gặp thằng con bác Tư rồi, kỹ sư IT, ổn định lắm.."

Lan siết chặt mép áo. "Con đang có deadline.."

"Con gái.." Tiếng mẹ nghẹn lại: "Mẹ sợ con sẽ già đi trong cô đơn thôi."

"Mẹ, con ổn mà." Lan cắn môi.

Giọng bà chua xót: "Ổn gì! 35 tuổi rồi!"

Cô vội nói, mắt đảo sang đồng hồ tắt màn hình: "Con phải đi họp online rồi!" Chiếc điện thoại văng lên sofa, tiếng thở dài nặng nề của cô hòa quyện với tiếng máy lạnh rền rĩ.

Bên ngoài, ánh đèn từ những tòa nhà chọc trời xuyên qua khe cửa, vẽ bóng cô lên tường, một hình hài mong manh và cô độc.

Khi màn đêm buông xuống, Lan mở playlist. Giai điệu "Woman in Love" của Yao Si Ting chầm chậm tuôn ra: "Life is a moment in space.. When the dream is gone, it's a lonelier place.." (Cuộc đời chỉ là một khoảnh khắc trong không gian.. Khi giấc mơ tan biến, nơi đây càng thêm cô quạnh) Ngón tay cô vô thức vẽ lên touchpad, một vòng tròn khuyết. Trong khoảnh khắc, cô như thấy bóng dáng mình năm năm trước, tay cầm hoa cưới mà nụ cười tắt lịm.

Ngoài kia, sông Hàn vẫn lặng lẽ chảy. Một ngày bình thường khép lại. Một khoảnh khắc mong manh mở ra.

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

=> danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back