Bạn được HTNnang mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Ngã Ba Đồng Lộc, thuộc Hà Tĩnh, là nơi giao điểm chiến lược của nhiều tuyến đường huyết mạch trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Đây cũng là mảnh đất đã chứng kiến sự hy sinh anh dũng của 10 cô gái thanh niên xung phong vào năm 1968, khi họ tuổi đời mới chỉ mười tám đôi mươi. Máu và tuổi xuân của các cô đã hòa vào đất mẹ, giữ vững mạch máu giao thông cho chiến trường miền Nam.

Bài thơ được viết theo thể thơ năm chữ, khắc họa hình ảnh bi tráng của chiến trường xưa: Con đường bom cày, hầm trú ẩn, hoa sim tím.. Song song, bài thơ còn gợi lên niềm tri ân sâu sắc và lời hứa của thế hệ hôm nay:
không bao giờ quên sự hy sinh ấy, và sẽ tiếp tục gìn giữ non sông Việt Nam trường tồn .

Ngã Ba Đồng Lộc vì thế không chỉ là một địa danh, mà đã trở thành
biểu tượng bất tử của lòng yêu nước, của tuổi trẻ Việt Nam trong chiến tranh và hòa bình .

Ngã Ba Đồng Lộc


Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Con đường như vết chém,

Bom cày nát trời xanh.

Mười cô còn in bóng,

Giữ vẹn ngã ba xinh.

* * *

Đêm đen thành vĩnh cửu,

Lửa máu đỏ quê hương.

Nghe vọng lời đất gọi,

Tên các cô còn thương.

* * *

Trăng nghiêng soi hầm cũ,

Hoa sim tím rưng rưng.

Ngã ba còn đứng đó,

Bất tử với núi sông.

* * *

Ngọn gió chiều còn kể,

Tiếng hát giữa bom rơi.

Tuổi xuân chưa kịp lớn,

Hóa bất tử muôn đời.

* * *

Đất trời hòa câu hát,

Sông núi khắc tên người.

Ngã ba thành ngọn lửa,

Soi sáng cả ngàn năm.

* * *

Chúng con về dâng hương,

Lời thề vang đất Việt.

Giữ non sông bền vững,

Máu xương này chẳng quên.

* * *

Ngã ba hoa vẫn nở,

Mười cô gái ngàn thu.

Bóng hình như bất tử,

Sáng mãi giữa trời quê.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Câu chuyện về nỏ thần

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: Lục bát, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Cổ Loa thành dựng mây trời,

Vòng tường chín lớp, đất người ngàn công.

An Dương Vương vững ngôi rồng,

Non sông tráng khí, cõi bồng hùng thiêng.

* * *

Rùa Vàng trao vuốt thần linh,

Rèn nên nỏ quý giữ gìn nước non.

Tên bay, giặc chạy hoảng hồn,

Một phen kinh động, chẳng còn dám sang.

* * *

Triệu Đà ôm mộng tham tàn,

Sai con Trọng Thủy gieo lời duyên hoa.

Mỵ Châu ngây dại thật thà,

Trao tay bí mật, nước nhà tiêu vong.

* * *

Trống vang, giặc đến ầm ầm,

Nỏ thần tắt phép, thành nỗi đoạn trường.

Vua cha đau thắt lòng thương,

Cùng con chạy mãi đến nơi biển ngàn.

* * *

Giữa đường lặng sóng mênh mang,

Gươm thiêng rời vỏ, lệ tràn áo vua.

Mỵ Châu ngọc máu chan chứa,

Thân tan, hồn hóa cánh hồng gió bay.

* * *

Trọng Thủy bỗng lệ chan đầy,

Giếng xưa gieo xuống, bóng mây thẳm mờ.

Ngọc trai sáng đáy sông mơ,

Hòa dòng máu đỏ, đôi bờ còn in.

* * *

Ngàn năm sử sách nhắc nhìn,

Nỏ thần là bậc chứng minh lòng người.

Tin trao lầm kẻ gian ngôi,

Nước tan, nhà mất – muôn đời khắc ghi.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Lợi ích của việc đọc sách

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Sách mở ra chân trời,

Tri thức ngàn năm gọi.

Rèn trí tuệ sáng trong,

Dẫn ta đi muôn lối.

* * *

Đọc sách tâm nở hoa,

Ý tưởng bay cao vút.

Sống nhân văn, yêu thương,

Đời thêm nhiều hạnh phúc.

* * *

Trang sách là tri thức,

Mở rộng cả tâm hồn.

Nuôi dưỡng bao ước mộng,

Sáng đẹp giữa đời thường.

* * *

Sách dạy ta hiểu biết,

Cho cuộc sống thăng hoa.

Tâm hồn thêm rộng mở,

Ý chí sáng như hoa.

* * *

Đọc sách gieo hi vọng,

Trí tuệ sáng ngời lên.

Đường xa không sợ hãi,

Có sách luôn vững bền.

* * *

Sách mở đường trí tuệ,

Dạy ta biết đúng sai.

Giúp lòng thêm sáng tỏ,

Bước vững giữa tương lai.

* * *

Trang sách là ngọn đèn,

Soi rọi bao đêm tối.

Tâm hồn thêm ấm áp,

Đời rạng rỡ niềm vui.

* * *

Sách dạy ta kiên nhẫn,

Rèn thói quen chăm ngoan.

Tri thức nuôi ước vọng,

Cho mai sau vững vàng.

* * *

Đọc sách gieo tri thức,

Tâm sáng tựa vầng trăng.

Nuôi ước mơ bay bổng,

Đời tươi đẹp muôn phần.

* * *

Sách dạy ta nhân nghĩa,

Cho trí tuệ vươn cao.

Sống chan hòa, yêu mến,

Tương lai sáng mai sau.

* * *

Trang sách như bè bạn,

Trao hiểu biết muôn màu.

Giúp ta thêm nghị lực,

Bước vững giữa mai sau.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Thiếu nữ thổi sáo

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Bên suối vắng trăng treo,

Thiếu nữ ngồi trên đá.

Áo trắng mỏng theo chiều,

Tà lụa tựa mây bay.

* * *

Đôi môi xinh chúm chụm,

Hồn thả theo tiếng sáo.

Lời ngân nga uốn lượn,

Đàn bướm nghe cũng nao.

* * *

Sáo vút bay trên ngàn,

Cỏ cây nghiêng nghe ngóng.

Nước suối lượn theo làn,

Lòng người say tiếng vọng.

* * *

Thiếu nữ vẫn ngồi thổi,

Hương lan quyện vào gió.

Chỉ còn sáo với nàng,

Bản tình ca đêm tối.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Thiền là gì?

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Ngồi yên nghe nhịp thở,

Lá rụng giữa hư không.

Mây trôi ngoài cửa sổ,

Lòng lặng, gió cũng trong.

* * *

Chẳng tìm chi xa xôi,

Thiền là mình với mình.

Một nụ cười hé nở,

Thế gian hóa bình minh.

* * *

Tiếng chim gieo nắng sớm,

Giọt sương vỡ trên cành.

Thiền như dòng nước chảy,

Tự tại giữa trời xanh.

* * *

Thiền không lời, không chữ,

Chỉ có ánh nhìn thôi.

Đôi mắt trong như ngọc,

Thấy vạn vật thảnh thơi.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Mỗi buổi sớm mai đều mang theo một phép màu nhỏ bé. Nắng len qua kẽ lá, sương còn vương trên cành, tiếng chim ríu rít gọi ngày mới. Con người bước ra phố với nụ cười, với ước mơ và nhịp sống rộn ràng. Và đâu đó, trong khoảnh khắc bình minh, vẫn có tình yêu ngọt ngào lan tỏa, khiến ngày mới không chỉ là sự khởi đầu, mà còn là niềm tin, là hi vọng, là hạnh phúc.

Bài thơ "Chào ngày mới" được viết như một bức tranh ghép nhiều mảng màu: Thiên nhiên, tuổi trẻ, niềm vui đời thường và cả tình yêu. Tất cả hòa lại thành một bản nhạc nhẹ nhàng để ta gửi lời chào hân hoan tới bình minh.​

Chào Ngày Mới


Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Nắng reo trên lá non,

Sương mai còn đọng nhẹ,

Chim hót lời véo von,

Lòng ta đầy sức trẻ.

* * *

Đón bình minh rạng hồng,

Tươi cười cùng hơi thở,

Một ngày mới khai thông,

Ước mơ tràn muôn ngõ.

* * *

Em tung tăng ra phố,

Cười vang cùng nắng mai,

Ngày mới tràn hơi thở,

Vui ca khắp muôn loài.

* * *

Nắng ghé qua song cửa,

Thức giấc gọi tên em,

Ánh mắt như tia lửa,

Xua tan hết màn đêm.

* * *

Ngày mới cùng hơi thở,

Ngọt ngào trong vòng tay,

Anh chào em muôn thuở,

Bình minh hóa men say.​

Ngày mới luôn đến như một món quà bất ngờ của cuộc sống. Dù bình dị hay rộn ràng, dù chan chứa yêu thương hay chỉ là chút nắng khẽ khàng ngoài hiên, tất cả đều nhắc nhở ta rằng: Còn hôm nay là còn hy vọng.

Hãy mỉm cười chào ngày mới, để lòng mình trong trẻo, để bước chân thêm vững vàng, và để tình yêu, niềm tin luôn đồng hành cùng ta trên hành trình phía trước.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề

Cuội ở cung trăng​


Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: 5 chữ, dài - nhiều khổ

* * *^^^* * *

Trăng lên ngời bát ngát,

Đêm vằng vặc sông dài.

Cuội ngồi ôm bóng đa,

Thở dài nghe gió hát.

* * *

Ngày xưa kia lạc lối,

Giữ gốc đa bên mình.

Cây bật rễ bay nhanh,

Cuội níu hoài không thả.

* * *

Vút một lần lên trời,

Rời xa miền đất cũ.

Mây trắng trôi mịt mùng,

Quê nhà dần xa tít.

* * *

Trăng lạnh và mênh mang,

Sương rơi rơi bạc tóc.

Ngôi sao đêm nhấp nháy,

Như mắt người dưới kia.

* * *

Cuội ngồi nghe lòng nhớ,

Đồng lúa xanh mượt mà.

Tiếng sáo chiều thôn cũ,

Mái tranh nghiêng bóng tre.

* * *

Bao đêm rồi lặng lẽ,

Kể chuyện đời với trăng.

Trăng nghe hoài chẳng nói,

Chỉ sáng thêm, sáng thêm.

* * *

Có khi buồn như khóc,

Ngỡ tiếng mẹ gọi về.

Có khi lòng xao động,

Thấy dáng ai bên hiên.

* * *

Ngàn năm rồi trôi mãi,

Cung trăng vẫn lặng im.

Cuội ngồi ôm gốc đa,

Giấc mơ quê vời vợi.

* * *

Dẫu thời gian có bạc,

Trái tim nào quên đi.

Đêm rằm ai ngước nhìn,

Thấy Cuội còn ngồi đó.​

Bài thơ sử dụng thể ngũ ngôn (5 chữ) với nhịp điệu nhẹ nhàng, giản dị, gợi không khí huyền thoại mà vẫn gần gũi.

Bài thơ không còn chỉ là vài lát cắt về nỗi nhớ quê hương mà trở thành một câu chuyện bằng thơ – tự sự đầy đủ hơn về cuộc đời Cuội.​

Khởi đầu – huyền thoại được kể lại

Những khổ thơ đầu tái hiện tích xưa: Cuội ôm rễ đa, bị kéo lên tận cung trăng. Thủ pháp kể này làm rõ gốc gác nhân vật, khiến người đọc dễ liên tưởng đến truyện dân gian quen thuộc nhưng vẫn mang màu sắc trữ tình.​

Thân bài – nỗi nhớ khắc khoải

Khi đã lên cung trăng, Cuội trở thành kẻ lưu đày. Hình ảnh "trăng lạnh", "sương rơi bạc tóc", "sao đêm như mắt người" gợi sự cô độc, nhưng đồng thời lại chan chứa nỗi nhớ thương. Quê hương trong thơ hiện về rất cụ thể: Đồng lúa, tiếng sáo, mái tranh, bóng tre.. Đây là cách để biến nỗi nhớ mơ hồ thành kỷ niệm sống động, giúp người đọc đồng cảm hơn.​

Cao trào – sự cô đơn muôn kiếp

Cuội kể chuyện với trăng, nhưng trăng "chỉ sáng thêm, sáng thêm". Câu thơ ngắn mà ám ảnh: Mọi tâm sự đều rơi vào khoảng lặng. Cái cô đơn ấy không chỉ là nỗi buồn của Cuội, mà còn là nỗi niềm của bất cứ ai tha hương – nói với đất trời mà chẳng có hồi âm.​

Kết – biểu tượng vĩnh cửu

Bài thơ khép lại bằng hình ảnh Cuội bất tử: Ngồi ôm gốc đa, giấc mơ quê không tắt, để rồi đêm rằm ai cũng nhìn thấy bóng Cuội trên trăng. Từ thân phận một con người, Cuội được nâng lên thành biểu tượng của nỗi nhớ quê hương muôn đời.​

Như vậy, bài thơ vừa mang hơi thở dân gian, vừa chạm tới tâm sự nhân sinh.. Nó vừa giữ sự trong sáng của thể ngũ ngôn, vừa tạo nhịp chậm, ngâm nga, gợi cảm giác như đang nghe kể một khúc hát dân gian. Đồng thời, bài thơ cũng nói lên con người, dù đi đến đâu, cũng không thoát khỏi nỗi nhớ quê nhà.​
 
448 ❤︎ Bài viết: 518 Tìm chủ đề
Đời Người

Sáng tác: Thành Đô

Thể thơ: Lục bát, dài - nhiều khổ

* * *^^^***

Sinh ra một tiếng khóc òa

Lớn lên mới biết thật là chông gai

Niềm vui xen lẫn đắng cay

Nụ cười chan chứa giọt dài lệ rơi

Xuôi tay nhắm mắt qua đời

Trăm năm gửi lại cho người sau thương.​
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back