Đam Mỹ [AOV] Những mẩu truyện ngắn

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Qsadboiz2k3, 10 Tháng tư 2022.

  1. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    Tên tác phẩm: Những mẩu truyện ngắn

    Tác giả: Quân Trần

    Thể loại: Đam Mỹ

    Nội dung: Tự do

    Chương 1

    1. ADC x XB (team Flash) : Anh nhớ em

    "Ranh giới giữa sự sống và cái chết, đối với cậu giờ chỉ còn là một bước đi"

    "Người hãy quên em đi.. và đừng yêu em nữa"

    "Vì em.. có còn tồn tại nữa đâu"

    "Chào mừng cậu đến với thiên đường, nơi mà con người có thể tìm đến bình yên mà không cần phải suy nghĩ nhiều"

    "Một viên đạn ghim vào đầu, liệu có thể giúp cậu quên được anh không?"

    ×××

    Cậu đã chết rồi

    Phải, chết trong sự đau đớn và tủi nhục vì không thể gặp được người mình yêu

    Sau một giấc ngủ ngon, cậu tỉnh dậy và phát hiện ra.. mình đang ở trên chính chiếc giường thân yêu của mình.. cậu.. chưa chết sao? Cậu đi ra khỏi phòng mình và xuống dưới tầng để gặp gỡ mọi người như thường lệ, nhưng không khí hôm nay.. sao lạ quá

    Không khí của GMH hôm nay.. thật lạnh lẽo và u tối

    Và cậu chợt nhận ra, đây chính là đám tang của mình

    "Nam Mô A Di Đà Phật

    Nam Mô A Di Đà Phật

    Nam Mô A Di Đà Phật

    Nam Mô A Di Đà Phật"

    Là tiếng tụng kinh của thầy sư!

    Ở phía bên dưới, các thành viên vẫn đang ngồi chắp tay cúng lạy mong cho âm hồn cậu sớm được siêu thoát

    Nhìn mọi người trong team, cậu không thể kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của mình. Em xin lỗi mọi người rất nhiều!

    Anh Gấu đã tiều tụy đi nhiều, ProE và Elly cũng xanh xao và gầy đi hẳn so với lúc trước, và quan trọng hơn, người mà cậu yêu nhất-anh Bách- cũng chẳng thể giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt của mình

    Đâu đó vang lên những tiếng khóc, nước mắt họ rơi ra.. để tiếc thương cho một thần rừng trẻ tuổi.. của LQM Việt Nam sao?

    Họ gần như không thiết đến chuyện ăn uống, một ngày 24h thì họ phải dành đến 23h để tục trực bên linh cữu của cậu cũng như chịu trách nhiệm quản lý những người ra vào khu vực bàn thờ để thắp hương cho cậu

    Cũng chính vì vậy, mà nhiều thành viên đã phải vào viện cấp cứu vì bị suy dinh dưỡng và mất nước ở mức độ nghiêm trọng. Nhưng cũng chỉ được 1 ngày, họ đã làm thủ tục xuất viện ngay lập tức mặc dù mặt vẫn xanh như tàu lá, nếu còn tiếp tục ở đây, thì ai sẽ lo chuyện lễ hương ở GMH đây?

    "Các em còn yếu lắm, cứ để anh lo chuyện tang lễ, mấy đứa vào nghỉ ngơi đi"

    "Không, tụi em ổn mà, anh không cần phải lo lắng đâu!"

    Cho đến cuối cùng, anh Gấu vẫn không thể thuyết phục được những đứa em 'lì lợm' này, với tư cách là một người đội trưởng, anh không thể để cho các em của mình chịu thiệt được.

    Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã đến lúc đưa linh cữu cậu về nơi an nghỉ cuối cùng. Thành phố Hải Phòng yêu dấu ơi, ngài hãy đón con về với tổ tiên đất trời nhé..

    Mẹ cậu xỉu lên xỉu xuống, khóc cho đứa con trai vừa đến độ tuổi 23. Tại sao con lại ra đi sớm như thế?

    * * *Con nợ mẹ một lời xin lỗi

    Kiếp này con không thể nói

    Con nợ một cô vợ hiền

    Con nợ mẹ một đứa cháu ngoan

    .. Con đã biết khóc cho một tình yêu

    Cho hơi ấm trong hơi thở cuối cùng

    Bầu trời đen đã khuất bóng mẹ

    Con đi nhé mẹ (con đi nhé)

    Mẹ đừng buồn

    Con nợ mẹ.. rất nhiều.. chưa thể báo đáp công nuôi dưỡng của mẹ.. mà đã ra đi mãi mãi rồi..

    Con xin lỗi mẹ, hãy thứ lỗi cho đứa con bất hiếu này nhé.. Con đi đây, mẹ đừng buồn nhé..

    * * *

    Con đường dẫn ra bãi đất cách nhà cậu 2km, mọi người đều phân chia công việc của mình để việc đào huyệt và chôn cất diễn ra suôn sẻ nhất. Anh Gấu cầm di ảnh;ProE, Bách, Đạt và Elly phụ trách cầm quan tài, còn gia đình cậu thì ở đằng sau theo dõi từng bước chân của người phía trước, đồng thời cũng chắp tay nguyện cầu để mong cho linh hồn cậu sớm được siêu thoát

    Sau khi an táng xong xuôi, toàn bộ mọi người trở về nhà để hoàn thành nốt một số thủ tục còn lại. Và cuối cùng mọi việc cũng đã xong!

    Sau cúng 49 ngày và 100 ngày, cả đội quyết định lập một bàn thờ vọng ở GMH để tiện cho việc cúng bái về sau này.

    Qua 1 năm, anh vẫn như thế, vẫn sống trong nỗi nhớ cậu không thể nào nguôi ngoai.

    "Chiến à, anh xin lỗi em!"

    Mặc cho đồng đội liên tục an ủi, anh vẫn không thể nào dứt được lời nói đó ra khỏi đầu được. Không có cậu, y không còn thiết chuyện thi đấu nữa..

    Và vào một đêm, cậu đã bước vào giấc mơ của anh, và đó chính là lời an ủi mà y muốn nghe nhất..

    "Anh Bách!"

    "Là em sao, Chiến!"

    Anh chạy tới ôm chầm lấy cậu, nước mắt cứ rơi mãi không thôi

    "Được gặp em, anh vui lắm!"

    Cậu khẽ đẩy anh, lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của y và khẽ mỉm cười với đối phương.. đó chắc chắn là nụ cười đẹp nhất đối với anh trong suốt cuộc đời.

    "Anh đừng có buồn nữa, hãy tập trung thi đấu thật tốt nhé! Anh phải kế thừa được di sản của em để lại chứ, dù không là thần rừng, thì anh cũng là thần đường giữa, đúng không?"

    "Được rồi, anh sẽ cố gắng. Em cứ tin ở anh nhé!"

    "Em rất mong chờ đó.. còn bây giờ.. em phải đi đây"

    Lại là nụ cười gây thương nhớ đó, cậu đi vào khoảng không và biến mất không để

    lại dấu vết

    Anh bừng tỉnh. Hóa ra đó chỉ là giấc mơ mà thôi

    Kể từ đó, danh hiệu thần mid không bao giờ vắng mặt tên của anh. Vừa là một vinh dự, đồng thời cũng là một món quà mà y muốn dành tặng cho cậu

    Chiếc cúp danh giá giờ đây đang yên vị trên bàn thờ cậu ở GMH, như muốn nói rằng anh đã làm được rồi!

    "Anh giỏi lắm! Phải thế mới xứng đáng là

    Xuân Bách của lòng em chứ!"

    "Cảm ơn em, giá như mà em có mặt ở

    Đây.. để chung vui với đội tuyển.. thì tốt biết mấy"

    * * *

    Even though I can't be with you, I treasure every moment I see you.

    You know, the distance between us is like the bright moon hanging in the dark night and the warm sunlight in the morning; we'll never be able to get along, never be able to meet.

    A lifetime is just a distant thing, pursued, heartbroken, disappointed, for the light at the end of the horizon is just a distant thing, for the light at the end of the horizon is just a distant thing, for the light at the end of the horizon is just a distant thing, for the light at the end of the horizon is just a distant thing, for the light The more you adore, imagine, and break, the more terrible it becomes.

    Give me a smidgeon of love in the breeze, give me in a city devoid of love. The ancient story, which is still regrettable since it was left unfinished, is now fading away as time passes. No one remembers, and it swiftly fades into obscurity.

    See how we've progressed? Is it like the movie characters we used to despise..
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    2. Lai Bâng x Đức Khoa (SGP) : Góc nhỏ trong tim

    Mỗi khi ngắm những ánh nắng mai thức dậy

    Trong lòng bỗng thấy nhớ nụ cười của anh

    Nhớ ánh mắt rất dịu êm khi nhìn em thật nhẹ nhàng

    Với nụ cười cho lòng sưởi ấm thêm

    Cứ mỗi tối những lúc trước khi ngủ vùi

    Trong lòng bỗng thấy nhớ những phút giây gần anh

    Những đêm vắng cơn mưa rơi

    Nhìn ra ngắm bao ngôi sao nhớ một người

    Nhớ anh thật nhiều

    Để rồi bao lâu nay ôm ấp trong lòng (hah)

    Từng yêu thương từng ngày lại cứ trông mong (hah)

    Mà tình yêu anh đã dành trao hết cho một người

    Chỉ có thể bên anh như bạn thôi

    Phố vắng cơn mưa rơi ngang thêm se lạnh căn gác nhỏ

    Ánh mắt cô đơn xa xăm như đang soi tìm theo bóng ai (hah)

    Từng dòng thư đầy yêu thương dành trao (hah)

    Chỉ biết giấu riêng cho mình

    Phải chi trong tim anh lúc này cũng nhớ em

    Ký ức những giây phút đầu khi đôi ta gặp nhau chốn nào (khi ta gặp nhau)

    Khoảnh khắc dấu yêu bên anh dâng lên ngập tràn trong trái tim

    Và còn thật nhiều thêm bao kỷ niệm (hah)

    Em sẽ giữ riêng trong lòng

    Một góc nhỏ cho anh mãi trong đời

    ×××

    "Em sẽ mãi là nhóc con của anh, Khoa à!"

    Thực ra.. cậu còn muốn hơn thế, vì cậu.. đã lỡ yêu anh từ lúc còn ở đội tuyển cũ rồi.

    Nhưng anh đã có người yêu, là một cô gái rất xinh đẹp.

    Tấm thân một đứa con trai như cậu, nếu như bảo mình không thích con gái, chắc chắn sẽ nhận được những lời gièm pha, chế giễu từ người thân và đồng đội của mình.

    Dù anh rất bận, ngày ngày livestream 6-7h đồng hồ, còn phải dành thời gian cho người yêu mình nữa, nhưng y vẫn luôn sắp xếp thời gian để đưa cậu đi chơi sau nhiều ngày stream mệt mỏi

    "Anh Bâng, em có thể hỏi anh điều này được không?"

    "Em cứ nói đi"

    "Nếu bây giờ em nói với mọi người là mình không thích con gái, thì phản ứng của mọi người không biết sẽ như thế nào ạ?"

    Bầu không khí dần trở nên trầm lắng, thì ra.. đứa em trai mà cậu thương nhất.. không hề có cảm tình với con gái?

    "Đó là lựa chọn của mỗi người, em yêu ai, cưới ai là tùy em, không ai có thể ngăn cản được đâu"

    "Vậy thì em đã có người mình thích chưa?"

    "Dạ.. em có rồi ạ?"

    "Em có thể tiết lộ rằng.. người đó là ai được không?"

    Lúc này nước mắt cậu đã rơi ra, ngập ngừng nói:

    "Thật trớ trêu thay.. khi người em yêu.. lại chính là anh đấy!"

    Lời nói của cậu khiến anh vô cùng ngạc nhiên và thêm phần xót xa.. Mọi chuyện.. đã đi quá xa so với tưởng tượng của y rồi sao?

    "Em thích anh sao?"

    "Dạ đúng rồi ạ, em thích anh lắm"

    Vừa nói xong, anh đã áp môi mình vào môi cậu, khiến cho đối phương không thể lường trước được

    "Anh làm trò gì vậy? Anh có người yêu rồi mà!"

    "Hãy để anh yêu em một lần thôi có được không?"

    "Nếu anh muốn, em cũng không cản anh đâu"

    Và rồi, anh từ chối cuộc hẹn từ người yêu, để qua đêm cùng cậu tại homestay đẹp nhất tp. HCM..

    Anh gọi cậu là em yêu, cậu cũng gọi y là anh yêu.. dần dần cả hai đã bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu từ lúc nào không hay.

    "Qua được đêm nay, và ngày mai chúng ta lại là anh em nhé"

    Đêm đó cả hai làm rất mãnh liệt, đến mức sáng hôm sau cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa.

    "Ui đau quá.. em đã bảo anh làm nhẹ nhàng thôi mà"

    "Anh xin lỗi, đêm qua anh hơi sung"

    "Thôi không sao anh ạ, cũng may không bị còng lưng là được rồi"

    Đúng lúc này, cuộc gọi từ phía đội trưởng réo lên kêu cả hai về GH có việc, phận là em út trong đội tuyển, làm gì có chuyện không nghe lời được!

    Họ về GH và được phổ biến về luật lệ của giải đấu AIC 2021 cũng như một vài thông tin bổ sung, để chuẩn bị cho giải đấu tốt nhất, chắc chắn mọi người sẽ phải tập luyện nhiều hơn rồi.

    Dần dần tần suất anh gặp người yêu giảm dần, thời gian chính của anh là tập trung tập luyện cho giải đấu sắp tới.

    Sau khi giải đấu kết thúc, anh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, nên cũng thường xuyên ra ngoài chơi với người yêu của mình hơn. Cậu bị cô độc giữa hàng ngàn các thể loại tình yêu ngoài kia, nhưng vẫn chẳng có ai có thể hoàn hảo bằng anh được nữa.

    Và rồi suốt một thời gian dài sau đó, cậu chỉ tương tư và yêu thương anh chứ chẳng thể có ai khác bước vào trái tim của cậu được nữa

    "Anh yêu em, Đức Khoa"

    Lời nói đó vẫn còn ám ảnh cậu, nó in sâu vào trong trái tim mà không có cách nào làm mờ đi được..

    Và rồi cũng đến ngày anh kết hôn với cô gái đó, cậu cùng với các thành viên cùng nhau đến để chúc phúc cho cặp đôi uyên ương này..

    Nhưng.. một sự cố đã xảy ra khi.. chiếc xe chở toàn bộ thành viên của SGP đã gặp tai nạn nghiêm trọng.. và họ đã t. Ử v. O. n. G ngay tại chỗ trước khi xe cấp cứu đến

    Anh dằn vặt bản than mình rất nhiều, vì y.. mà mọi người đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

    Đứa em trai mà cậu yêu quý nhất, người đội trưởng mà cậu trận trọng nhất, và các thành viên ngày đêm chiến đấu cùng cậu.. đã ra đi mà không một lời từ biệt

    "Em nhớ mọi người lắm.. giá như có phép màu nào đó xảy ra.. được không"

    Nhưng trái tim anh.. đã bị tan vỡ thành trăm mảnh rồi

    * * *
     
  4. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    3. AOV x Flash: Once again

    Liệu em có thể gặp anh lần nữa không

    Khi em đứng trước định mệnh lướt qua em lại lần nữa

    Chuyện đôi ta liệu là giấc mơ chẳng thể tỉnh giấc

    Lời em nói chẳng thể đến bên anh đang dần xa

    Dù chỉ một lần

    Em yêu anh tận sâu con tim này

    Đừng để em khóc

    Em không muốn mất anh

    Vắng anh thêm chút nào nữa

    Anh nghĩ nhiều ra sao nhưng không hiểu được

    Làm sao sống thiếu em

    Em không muốn mất anh

    Vắng anh thêm chút nào nữa

    Em đang chờ anh nơi đây

    Tới khi con tim này kiệt sức

    Đừng nói lời biệt ly

    Hãy quay về bên em

    Dù khi nào quay về nhé

    *Vẫn là cp team Flash tui mê nhất, mn đọc vui vẻ nhé

    "Hãy rời xa Bách, hoặc không cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy anh ấy nữa"

    Phải, gia đình anh đã có mối hôn nhân sắp đặt, nên đã nhất quyết muốn đẩy y ra khỏi cuộc đời của anh.

    "Nếu bác muốn, cháu sẽ cắt đứt liên lạc với anh ấy, nhưng với một điều kiện là bác đừng làm phiền cuộc sống của cháu là được"

    "Được, tôi sẽ làm theo ý cậu"

    Cậu bước ra khỏi căn biệt thự trong trạng thái tinh thần không ổn định, mất anh, coi như người chẳng còn tồn tại trên thế giới này nữa..

    "Xuân Bách, chúc anh hạnh phúc.. bên người ta nhé"

    Đứng giữa đoạn đường sầm uất, cậu chỉ muốn.. bị tông chết đi cho rồi..

    Đúng lúc đó anh vừa về đến nhà, hay tin Chiến đã đến đây, y đã trực tiếp vào tra hỏi nguoi mẹ 'dấu yêu' của mình xem có làm điều gì vượt quá giới hạn không?

    "Con sẽ không bao giờ kết hôn với cô ta đâu! Không bao giờ!"

    "Nghe mẹ đi, chàng trai đó.. sẽ không mang lại hạnh phúc cho con đâu"

    "Con yêu em ấy, em ấy là cả thế giới của con, cho dù có chết đi, mẹ cũng không thể khiến con thay đổi ý định được đâu!"

    "Nhưng mà.. chúng ta cần một đứa cháu đích tôn.. để nối dõi tâm đường"

    "Đến bây giờ mà mẹ vẫn còn giữ quan điểm đó sao? Con không cần những điều đó, chỉ cần cả hai sống hạnh phúc đến cuối đời là được"

    "Mẹ đã bảo cậu ta.. rời xa con rồi"

    Vừa dứt lời, anh đã chạy thẳng ra khỏi nhà trong sự bất lực của người mẹ kia..

    "Bách, con đi đâu vậy? Mau đứng lại cho mẹ!"

    Vừa chạy, anh vừa cầm điện thoại gọi liên tục vào số của cậu. Làm ơn.. hãy nghe máy đi..

    Tiếng chuông điện thoại rung lên, biết là anh gọi, cậu chỉ khẽ nhấc máy và im lặng, mặc cho anh liên tục nói lời xin lỗi với cậu

    "Chiến à, anh xin lỗi em. Mẹ anh đã làm tổn thương em nhiều lắm phải không? Em mau trả lời đi!"

    Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng còi xe inh ỏi trên đường, nhận thấy có điềm chẳng lành, y vội chạy đến đoạn đương đó và quả nhiên.. cậu đang đứng giữa làn xe đang chờ đèn đỏ..

    "Chiến, em đừng làm vậy!"

    Cậu ngước đầu ra phía sau và nở một nụ cười tươi rói nhưng cũng sớm tàn trong chốc lát

    "Tạm biệt anh, Xuân Bách, em đi đây!"

    Anh chưa kịp định hình, thì một chiếc xe ô tô con tông thẳng vào cậu, khiến chiếc điện thoại bị văng xa hàng mét dài. Và tại góc đó, cậu đang trong trạng thái hấp hối, phần đầu chảy nhiều máu..

    Anh vội chạy đến đỡ cậu dậy, miệng không ngừng gọi tên cậu

    "Chiến, em mau tỉnh lại đi, đừng làm anh sợ"

    Một lúc sau, xe cấp cứu đã tới để đưa cậu đến bệnh viện. Lúc ở trên xe, đã có lúc nhịp tim cậu ngừng đập, khiến anh ngất lên ngất xuống. Em đừng đi mà.. Đức Chiến..

    Khi được đưa đến nơi, các bác sĩ đã kịp thời cấp cứu cho cậu, nhưng vì mất quá nhiều máu, nên bệnh viện buộc phải tìm kiếm thêm nguồn máu mới, vì nhóm máu của y.. là nhóm máu hiếm

    "Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Trần Đức Chiến?"

    "Tôi là người yêu của em ấy, cho hỏi tình hình của em ấy thế nào rồi?"

    "Cậu ấy mất quá nhiều máu, chúng tôi đang phải tìm kiếm khắp cả thành phố này nhưng chẳng còn chỗ nào có cả"

    "Nhóm máu của em ấy là gì?"

    "Là nhóm máu AB"

    "Tôi có cùng nhóm máu với em ấy, hãy lấy máu của tôi đi"

    "Vậy thì mời anh đi theo chúng tôi"

    Thế rồi cậu được đưa đến phòng xét nghiệm để làm các thủ tục cần thiết trước khi lấy máu. Dù đã đủ lượng máu cần dùng, nhưng anh vẫn bảo họ lấy thêm một chút nữa. Và quả nhiên, anh đã ngất đi nhưng trong lòng vẫn còn ý nguyện muốn hiến nữa. Hết máu của y cũng được, miễn là có thể cứu sống cậu là được rồi.

    Cậu hôn mê mấy ngày liền, cho đến khi tỉnh lại, người đầu tiên mà cậu nhìn thấy không ai khác chính là anh..

    Anh đã gầy đi nhiều, chắc có lẽ là y lo cho cậu nhiều lắm.

    Đúng lúc này, một vị y tá bước vào để đổi bình truyền cũng như tiêm thuốc giảm đau cho cậu

    "Cậu nên biết ơn anh chàng người yêu ga lăng này đi, anh ấy vì hiến quá liều tiêu chuẩn nên đã bị ngất đi đấy. Không biết còn ai sướng hơn cậu được nữa không?"

    Nghe đến đây, cậu bỗng thấy chạnh lòng đến khó tả, từng dòng máu đang chảy trong cơ thể mình.. là của anh ấy sao?

    "Anh sẵn sàng hi sinh để cứu em sao?"

    "Em xin lỗi, nhưng em không thể nhận dòng máu này từ anh được"

    Cậu lén rời khỏi phòng bênh, bấm thang máy đi lên tầng thượng của bệnh viện, có lẽ y cũng nên kết thúc cuộc đời mình ở đây được rồi

    Anh đã tỉnh giấc, nhưng không thấy cậu ở trên giường, biết chắc chắn cậu đang nghĩ quẩn, y vội vã chạy ra ngoài và bấm thang máy lên tầng cao nhất. Còn nước còn tát, không thể để mất em ấy được nữa.

    Đúng là như vậy, vừa lên đến nơi, cậu đang ngồi trên lan can của bệnh viện, khuôn mặt rất tươi tỉnh như chẳng có chuyện gì xảy ra

    Anh định tiến lại gần, cậu đã cất giọng nói thể hiện sự tuyệt vọng của mình

    "Anh mà đến gần đây, em sẽ nhảy lầu tự tử đấy!"

    "Nghe anh, đừng làm điều dại dột, em mau ra khỏi lan can đi"

    "Em muốn chết lắm rồi, tại sao anh lại cứu em!"

    "Là vì anh.. không muốn mất em.. một cách nhẫn tâm như vậy"

    Nghe đến đây, nước mắt cậu đã rơi ra, nó thấm đẫm vào trái tim người, đau lắm!

    "Chúng ta.. có thể quay trở về trước kia được nữa không?"

    "Khi đối mặt trái tim tan nát của bảnthân, nthực sự.. em không thể nói được!"

    "Trong sâu thẳm con tim này, em vẫn yêu anh nhiều lắm!"

    "Những dòng máu đang chảy trong tim em.. em xin phép trả lại cho anh nhé"

    "Em đi đây, hẹn gặp lại anh.. trong giấc mơ"

    Đúng lúc này, các y tá đã kịp thời có mặt để trấn an tinh thần cậu.

    "Cậu làm ơn hãy xuống đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu một cách chu đáo nhất"

    "Tôi không cần sự chăm sóc của mấy người! Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!"

    Cậu ôm đầu và cất tiếng khóc thảm thiết, khiến cho những người ở đó vô cùng khó xử

    "Mấy người đi hết đi! Đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa!"

    Đột nhiên đầu cậu đau dữ dội, và khi không thể giữ thăng bằng được nữa, cậu đã rơi xuống trong sự hốt hoảng của anh cũng như các y tá đang có mặt ở đó.

    Họ không thể chạy đến giữ cậu kịp thời, và một mạng người nữa.. đã ra đi ngay tại bệnh viện này.

    Anh như người mất hồn, không còn tin vào sự thật nữa, và y đã ngất đi trong sự đau đớn đến tột cùng của bản thân mình

    "Em đi rồi, anh không còn thiết sống nữa"

    "Em không muốn mất anh, tại nơi nào đó trên bầu trời này, em vẫn luôn chờ anh"

    Và rồi cuối cùng anh đã không chọn cách sống tiếp..

    Anh muốn đến nơi đó.. để gặp cậu.. vì anh.. yêu cậu nhiều lắm!
     
  5. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    3. ProE x ADC (team Flash) I'll always be yous

    Tình yêu, tình yêu, ôi tình yêu của em

    Tình yêu cay đắng của em sẽ không thể nào trọn vẹn

    Trái tim, trái tim, trái tim của em

    Trái tim quá đỗi mù quáng dại khờ

    Và em vẫn không thể nói lên lời rằng em nhớ anh da diết

    Em chỉ có thể nguyện ước từ chốn xa xăm

    Dẫu cho đôi ta hòa nhịp thở cùng một thế gian

    Người em mang ơn.. Em yêu anh.. Em..

    Nếu có lúc nào đó anh đớn đau, em sẽ bên cạnh anh

    Em vẫn không thể nói nên lời

    Nhưng em yêu anh nhiều hơn bất kỳ ai khác

    Lalala Lalala Lalalala

    Dẫu cho hồi kết đã tận, em vẫn không thể buông xuôi

    Thế nên em vẫn khóc thầm lặng lẽ

    Từ chốn xa xăm, em đã thốt nên điều mình hằng mong

    Người yêu hạnh phúc của em ơi

    Em yêu anh.. Em..

    Nếu có lúc nào đó em đớn đau, anh sẽ bên cạnh em,

    Em vẫn không thể nói nên lời

    Nhưng em yêu anh nhiều hơn bất kỳ ai khác

    Dẫu cho anh có nói em là kẻ ngốc nghếch

    Vì có anh, vẫn bình yên dẫu đớn đau

    Em yêu anh dẫu đôi ta không thuộc về nhau

    Anh mãi mãi là của em

    * * *

    "Trước khi quen biết Bách, cậu đã từng có khoảng thời gian hạnh phúc với ProE"

    "Từng môi hôn trao nhau, cho đến những buổi hẹn hò lãng mạn, đó thực sự là những ký ức khó phai trong tâm trí cậu"

    "Nhưng cho đến khi cậu phát hiện ra mình bị bệnh ung thư, mọi chuyện đã đảo ngược sang một hoàn cảnh khác"

    "Cậu nói rằng 'mình chia tay đi' nhưng anh lại một mực chối từ 'tại sao em lại muốn chia tay?"

    "Vì em không còn thích anh nữa" nhưng anh nào đâu có tin.

    "Em nói dối, nhìn người em xanh xao thế này, chắc chắn là có bệnh gì phải không?"

    "Em thực sự không sao mà anh "

    Anh bất ngờ ôm chầm cậu vào lòng, nước mắt không ngừng rơi ra

    " Đừng giấu anh, anh không muốn nhìn thấy em yếu đuối như vậy đâu "

    Cho đến cuối cùng, cậu quyết định nói với anh.. là mình bị.. ung thư

    " Đó là lý do em muốn chia tay với anh? Không, anh không bao giờ làm điều đó đâu "

    " Em không muốn là gánh nặng của anh.. "

    Bầu không khí dần trở nên trầm lắng, phải, chi phí chữa bệnh.. là một số tiền không nhỏ.. cậu không muốn.. anh phải lo cho cậu.. thực sự.. y có thể tự lo được mà

    " Thôi được, nếu em muốn, anh cũng không cản em đâu "

    " Hãy cho anh.. được làm điều đó với em.. lần cuối không? "

    " Em rất sẵn sàng "

    Cánh cửa phòng dần đóng lại, và một cuộc làm tình đẫm nước mắt bắt đầu diễn ra

    Cậu không ngừng rơi nước mắt, mặc cho anh làm mạnh hay nhẹ. Đây là lần cuối cùng.. cả hai được hạnh phúc bên nhau sao?

    " Anh yêu em.. Đức Chiến "

    " Em cũng yêu anh.. Quang Hiệp "

    * * *

    Và rồi cho đến mãi về sau này, cậu vừa thi đấu vừa chữa bệnh cho bản thân mình. Mọi việc đều suôn sẻ cho đến khi cậu gặp Bách- thành viên mới của team Flash

    " Chào mọi người, tôi tên là Xuân Bách. Rất mong được mọi người giúp đỡ! "

    Lúc này, ADC và ProE chỉ còn là anh em thân thiết, sự xuất hiện của nhân vật mới khiến cậu cảm thấy vô cùng khó xử.. không lẽ.. mình bị cảm nắng anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi sao?

    " Cậu sẽ ở cùng phòng với ADC, mau cầm đồ vào đi "

    Lời nói của anh Gấu khiến cậu há hốc mồm vì quá ngạc nhiên, anh ta ở cùng phòng với mình sao?

    Hồi đầu lúc mới ở chung với nhau, cả hai còn lờ đi, không thèm hỏi lấy nhau một câu, và bất ngờ vào một ngày đẹp trời, lúc cậu đang ở phòng chờ khám bệnh, thì không hiểu vì sao anh và đồng đội lại có mặt ở đây từ lúc nào không hay.

    Sau nhiều lần hóa trị và xạ trị vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cũng đến ngày tái khám, nhưng ai đâu ngờ được là mọi người lại biết mình ở đây?

    " Chiến, em còn định giấu mọi người đến bao giờ đây? "

    " Mấy anh hiểu lầm rồi, em chỉ đi khám bệnh đơn thuần thôi mà "

    " Thế đây là cái gì? "

    Bách lôi trong túi áo ra một tờ giấy, vừa mở ra, cậu cảm thấy mình thật là ngu ngốc.. tại sao lại để tờ giấy đó trên bàn chứ?

    * * *

    BỆNH VIỆN CHỢ RẪY

    TÌNH TRẠNG: THƯỜNG

    Mã bệnh nhân: 2107199

    Đối tượng: Thường

    PHIẾU MIỄN DỊCH SÀNG LỌC

    Tên bệnh nhân: Trần Đức Chiến

    Tuổi: 23

    Giới tính: Nam

    Địa chỉ: Hải Phòng

    Số thẻ BHYT: Giá trị từ: Đến

    Nơi cấp

    Khoa/Phòng khám: Phòng Khám bệnh

    Buồng

    Giường

    Chẩn đoán: Các bệnh máu và cơ quan tạo máu khác

    STT

    YÊU CẦU XÉT NGHIỆM

    KẾT QUẢ

    1

    Anti-CMV IgG (Elisa) (+)

    DƯƠNG TÍNH

    2

    Anti-CMV IgM (Elisa) (-)

    ÂM TÍNH

    Ngày 21 tháng 3 năm 2020

    BÁC SĨ ĐIỀU TRỊ

    TRẦN MINH QUÂN

    Giờ 14 ngày 21 tháng 3 năm 2020

    TRƯỞNG PHÒNG XÉT NGHIỆM

    PHAN THỊ THU HUYỀN

    " Rốt cuộc em còn định giấu đến bao giờ nữa? "

    " Nhưng em sợ.. mọi người lo lắng "

    Lúc này, ánh mắt của ProE đã hướng thẳng về cậu, với lời khẩn cầu rằng: Em hãy nói ra toàn bộ sự thật đi!

    " Em bị.. ung thư máu ạ "

    Mọi người đều bị sốc nặng trước lời nói của cậu hiện tại. Còn trẻ.. mà đã bị ung thư máu sao?

    " Thằng nhóc này, mày bị bệnh mà sao lại không nói với anh vậy? "

    Anh Gấu tiến đến ôm chầm lấy cậu, còn những người xung quanh cũng không thể giấu nổi cảm xúc đau buồn của mình trên khuôn mặt của mình

    " Để anh đưa em vào! "

    " Em có thể tự vào được mà, anh cứ chờ ở ngoài đi "

    " Không được, anh phải đi cùng em "

    " Số 19, bệnh nhân Trần Đức Chiến vào phòng khám số 1 "

    " Dạ có ạ "

    Trong khi hai người đang tranh cãi, thì bất ngờ thay, anh lại là người đứng ra giải quyết mọi chuyện

    " Để em đưa cậu ấy vào "

    Bách khẽ đẩy anh Gấu ra, cùng cậu bước vào bên trong, khiến mọi người vô cùng bất ngờ

    [Trong phòng khám]

    " Thưa bác sĩ, cậu ấy bị có nặng không ạ? "

    " Cậu ấy bị bệnh đa u tủy xương, nếu như muốn duy trì thời gian sống lâu thì buộc phải ghép tế bào gốc cho cậu ấy "

    " Vậy nếu như được ghép, thời gian sống của em ấy kéo dài bao lâu? "

    " Bệnh của cậu ấy đang ở giai đoạn 2, nên thời gian sống rất thấp, cùng lắm là 7-8 năm nữa "

    " Vậy sao.. "

    " Thế cậu có đồng ý phẫu thuật không, để chúng tôi còn làm các xét nghiệm cần thiết? "

    " Dạ tôi.. "

    Chưa kịp nói xong, cậu đã bị anh bịt miệng vào và thay thế bằng lời nói của mình:

    " Tôi đồng ý, để chúng tôi sắp xếp lịch cho em ấy "

    " Vậy thì tốt, chúng tôi sẽ sắp xếp lịch mổ cho cậu sớm nhất có thể "

    " Dạ vâng, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều ạ! "

    Cả hai bước ra khỏi phòng khám trong tâm trạng nửa vui nửa buồn, vui vì cậu có thể được phẫu thuật, nhưng cũng buồn vì chỉ khoảng một vài năm nữa thôi, cậu không thể sống tiếp nữa

    " Sao, mọi chuyện thế nào rồi, có thể chữa được không? "

    Lại một lần nữa, cậu bị anh chặn đường nói của mình. Trời ơi mình còn chưa kịp nói gì mà!

    " Em ấy có thể phẫu thuật được, nhưng thời gian sống sẽ không lâu "

    " Cụ thể là bao nhiêu năm nữa? "

    " Khoảng 7-8 năm nữa ạ "

    Lúc này anh Gấu muốn khóc lắm rồi, nhưng với tư cách của một người đội trưởng nên y không thể cho phép bản thân mình làm điều đó

    " Thôi được rồi, chúng ta mau đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi đi "

    Thế rồi mọi người cùng nhau đưa cậu về GH, quan tâm và chăm sóc cậu thật chu đáo trước khi được phẫu thuật vào đầu tuần sau

    " Mấy anh cho em stream đi, nằm hoài trong phòng chán lắm "

    " Không bé ơi, mau vào nghỉ ngơi đi, nhóc đang bị bệnh, bọn anh đâu thể để em stream được? "

    Cậu cảm thấy hơi hậm hực khi mọi người gọi mình là " nhóc'. Trời ơi đã 23 tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu?

    Còn Bách, từ sau vụ việc đó, cũng để ý và quan tâm cậu nhiều hơn hẳn, không còn lạnh nhạt như trước nữa.

    " Em mau ăn đi, đừng để anh phải lo lắng "

    " Cấm em ra ngoài khi chưa có sự cho phép của anh và mọi người trong team "

    " Để đảm bảo an toàn, anh sẽ ôm em ngủ mỗi đêm, đừng có nghĩ đến chuyện trốn ra ngoài "

    Thế là coi như.. mình bị mất quyền riêng tư vốn có rồi..

    Đến lúc này, cậu thực sự đã nhận ra: Anh đã có cảm tình với mình rồi..

    Thời gian thấm thoắt trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày cậu được đưa lên bàn phẫu thuật. Ai cũng muốn vào để chăm sóc cậu, nhưng vì lịch trình stream căng thẳng nên cả nhóm đã quyết định cử Bách là người chăm sóc cho cậu sau khi phẫu thuật.

    Ca phẫu thuật diễn ra trong vòng 3 tiếng, sau khi được đưa về phòng hồi sức, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh lại trong vòng tay của anh.

    " Em tỉnh rồi sao? "

    " Vâng, thật ngại quá, anh vừa mới vào team chưa được bao lâu mà đã phải đi chăm sóc cho em rồi "

    " Không sao đâu, em cứ dưỡng sức, mọi việc cứ để bọn anh lo "

    " Em cảm ơn anh ạ "

    " Đã tỉnh rồi à Chiến? Bọn anh đến thăm nhóc đây "

    Đội trưởng cùng với mọi người đã đến, làm cho bầu không khí bớt nặng nề hơn, và cũng khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ hơn một chút. Mong sao cậu được xuất viện sớm và quay trở lại là một thần rừng lừng danh thế giới ngày nào..

    Sau cuộc phẫu thuật, sức khỏe cậu đã tốt hơn, nên được bác sĩ cho xuất viện kèm theo một vài lời khuyên để quá trình hồi phục được suôn sẻ nhất.

    Cậu sẽ mất 1 tháng để cơ thể được hồi phục lại, và đương nhiên, trong mắt mọi người hiện tại, y không khác gì một đứa con nít trong nhà!

    Hằng ngày mọi người thay phiên nhau cơm bưng nước rót cho cậu, mặc dù y vẫn có thể đi được gần như bình thường. Điều đó khiến cậu ngại vô cùng!

    " Nào, há miệng ra, a! "

    " Bé ngoan, nghe lời anh, ăn một chút đi "

    Đó hầu như là những lời nói mà cậu thường xuyên phải nghe trong suốt khoảng thời gian hồi phục của mình. Trời, em có tay, em tự ăn được mà, không cần các anh đút đâu!

    Cuối cùng, sức khỏe của cậu đã hồi phục bình thường, và cậu tiếp tục quay trở lại là một thần rừng với nhiều thành tích đáng nể, bằng chứng là cậu đã cùng đồng đội giành chức vô địch tại AWC và AIC 2020 như một lời cảm ơn đến toàn bộ người hâm mộ team Flash cũng như cộng đồng eSports Việt Nam.

    7 năm không phải là một chặng đường dài, nhưng đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để cậu có thể sửa chữa lỗi lầm và làm mới bản thân mình nhiều hơn. Từ một chàng trai 23 tuổi khôi ngô tuấn tú trở thành một người đàn ông 30 tuổi lịch lãm, phong độ, có lẽ cậu đã hoàn thành những sứ mệnh cao cả cho đội tuyển rồi.

    Năm cậu 30 tuổi, cũng là năm cậu mất đi trong vòng tay yêu thương của gia đình cũng như đồng đội.

    Một chữ" nợ "của cậu dành cho gia đình, có lẽ vẫn chưa đủ bằng việc cậu đã giấu gia đình đi chữa bệnh một thời gian dài.

    Ngoài ra cậu còn nợ người mà cậu yêu, quan tâm và trân trọng nhất một lời hẹn thề, đó chính là.. ProE và Xuân Bách..

    " Anh Hiệp à, dù chúng ta đã chia tay, nhưng tình yêu em dành cho anh vẫn còn ở đây, trong tim em mãi không rời. Vậy nên anh hãy nhớ gì, dù anh có yêu ai đi chăng nữa, thì anh vẫn mãi là người của em nhé!

    "Anh Bách à, hãy thứ lỗi cho em nhé, vì em.. nợ anh rất nhiều thứ. Cho dù em đã không còn ở thế giới này nữa, nhưng em vẫn vô cùng hạnh phúc khi gặp được một người hoàn hảo như anh, sẵn sàng quan tâm và bảo vệ em không nể một ai. Vậy nên anh xứng đáng là người anh trai mà em yêu thương và trân trọng nhất. Chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của đời mình nhé. Em cảm ơn anh nhiều ạ!"

    From ADC to ProE, XB..
     
  6. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    5. AOV x Flash: Xin đừng bỏ mặc em

    Đừng bỏ mặc em nơi đây một mình.

    Đừng bỏ mặc em bơ vơ trong sầu nhớ

    Đừng để nước mắt em rơi trong vô vọng.

    Đừng làm tim em thêm nhói đau vì anh.

    Đừng để thời gian xóa hết những kỉ niệm

    Đừng để khoảng cách chia đôi duyên tình ta.

    Mặc dù thế giới dẫu có những thay đổi.

    Thì tình yêu em vẫn mãi.. trao về anh.

    Anh sẽ không rời xa em

    Yêu mãi chỉ mình em thôi

    Người yêu ơi em biết chăng

    Anh nơi đây cô đơn lạnh giá..

    ____________________

    "Đức Chiến, người cậu yêu.. đã mãi không thể trở về với cậu nữa"

    Cậu vừa mới hạ sinh một đứa con cho anh, mong chờ anh về nhà để được ngắm nhìn diện mạo của đứa con trai đầu lòng, nhưng giờ đây, mọi thứ đã tan vỡ

    "Cậu.. cậu vừa nói cái gì? Tôi cho cậu nói lại lần nữa"

    "Ngươi yêu cậu.. đã mất trong một vụ tai nạn giao thông"

    Lòng cậu như sụp đổ, tại sao ông trời lại cướp đi người tôi yêu thương nhất, anh ấy có làm gì sai đâu, đứa con mới chào đời anh còn chưa được nhìn mặt nó mà, tại saoooo..

    Anh vẫn nằm đó, vẫn là bóng dáng quen thuộc ấy, những anh đâu còn thở nữa..

    "Anh Bách, anh tỉnh lại cho em, em không cho phép anh chết, anh còn chưa được nhìn thấy con chúng ta mà. Anh tỉnh lại đi, làm ơn mà.."

    Cảm xúc của cậu như muốn vỡ òa trong cơn đau đớn đến tột cùng. Cậu đã mất đi người yêu thương nhất vào đúng ngày vui của cả hai. Trong lòng cậu lúc này chỉ vọn vẹn hai chữ: Đau khổ

    Tại đám tang của anh, cậu luôn là người khóc nhiều nhất. Mọi người lo rằng cậu vừa mới sinh con xong, sức khỏe rất yếu, không nên ngồi ở đây lâu. Nhưng cậu vẫn không nghe theo lời của gia đình, vẫn luôn túc trực bên anh không rời dù chỉ một phút. Ngay cả khi đám tang đã kết thúc, cậu vẫn luôn túc trực bên bàn thờ của anh, lòng tràn ngập đau thương..

    "Chiến à, con vào ăn cơm đi, vừa mới sinh con xong, người còn yếu lắm"

    "Con không ăn đâu, nếu như không có anh ấy, con không thể sống được.."

    "Mẹ hiểu tâm trạng của con, mất đi người chồng thực sự là một nỗi mất mát lớn, nhưng mà con phải vươn lên trong hoàn cảnh này chứ, con còn phải chăm con của con nữa mà, vậy nên nghe lời mẹ, vào đây ăn chút gì đi"

    "Dạ.. vâng.."

    Giọng nói của cậu ngày càng yếu dần, và cậu ngất đi trong sự hốt hoảng và lo lắng của mẹ cậu

    "Chiến, con làm sao vậy? Tỉnh lại đi, Chiến!"

    Bệnh viện W

    "Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân Trần Đức Chiến?"

    "Dạ, là tôi đây, cho hỏi con tôi có làm sao không?"

    "Bệnh nhân bị kiệt sức do suy dinh dưỡng và mất nước, do bệnh nhân vừa mới sinh xong, nên sức khỏe hiện tại rất yếu, mong người nhà để ý một chút"

    "Dạ cảm ơn bác sĩ rất nhiều"

    Trong phòng bệnh, cậu hiện tại đã tỉnh, nhưng trong lòng cậu vẫn không bớt nhớ về chồng của mình, nêm khi vừa thấy cậu rời khỏi giường bệnh, bố mẹ anh ngay lập tức ngăn lại

    "Con còn yếu, nghỉ thêm chút nữa đi"

    "Không, con không sao, con phải về với anh ấy, anh ấy đang chờ con"

    "Không được, con phải nghe lời bố mẹ, nằm đây tĩnh dưỡng đi"

    "Nhưng mà anh ấy đang chờ con, con không thể bỏ mặc anh ấy"

    "Bách đã ra đi mãi mãi rồi, con đã quên rồi sao?"

    Đến lúc này cậu mới bừng tỉnh, anh đã ra đi mãi mãi rồi, còn cớ gì để cậu về chăm sóc anh nữa..

    "Vậy thì con của con đâu?"

    "Nó đang được em trai con chăm sóc ở nhà"

    "Có thể bảo em con đưa thằng bé đến đây được không?"

    "Được chứ, nếu con muốn gặp nó"

    Một lúc sau, em trai cậu đã đưa con cậu đến phòng bệnh. Nhìn thằng con trai mình khôi ngô tuấn tú mà lòng cậu đau xót, sau này khi nó lớn lên, biết phải nói làm sao khi nó mất bố đây..

    Cậu ôm lấy thằng bé từ tay em trai, trong thâm tâm cậu tự nhủ rằng phải biết vươn lên trong hoàn cảnh này, cố gắng chăm sóc con mình thật tốt, phải mạnh mẽ lên, thật mạnh mẽ lên như lời nói mà cậu đã khắc cốt vào lòng mình

    "Em yêu anh và em vẫn luôn mong được hạnh phúc bên anh hơn là chia cắt, nhưng có hay không sự hiện diện của anh ở đây thì cuộc sống vẫn tiếp diễn. Rồi em sẽ ổn thôi"

    Em sẽ ổn thôi mà, nên anh đừng lo lắng cho em, hãy sống thật tốt ở thế giới bên kia đi. Dù cho có thế nào đi nữa, thì tình yêu em vẫn mãi trao về anh..

    5 năm sau

    Đứa trẻ mới sinh ngày nào nay đã trở thành một cậu nhóc lớp 1 ngoan ngoãn và lanh lợi. Như thường lệ, cậu vẫn đến trường đón con sau khi tan ca, vừa nhìn thấy cậu thằng bé hớn hở chạy đến, giọng vui vẻ nói

    "Bố Chiến ơi, hôm nay con được 10 điểm môn Toán"

    "Con trai bố giỏi lắm, về rồi bố thưởng nhé"

    "Vâng ạ"

    Chẳng mấy chốc anh đã về đến nhà. Hôm nay là ngày giỗ của chồng cậu, nên anh xuống nhà bố mẹ để phụ giúp mọi người làm cỗ

    "Cháu chào bà, cháu chào ông"

    "Chào cháu, cháu của ông ngoan quá"

    Bố anh bế thằng cu vào trong nhà chơi, còn cậu thì xuống phụ giúp mẹ và mọi người làm cơm

    "Chiến này, đã đến lúc con đưa thằng bé ra mộ của Bách chưa?"

    "Con cũng không chắc lắm, chỉ sợ nó bướng, không chịu đi thôi"

    "Dẫu sao con cũng không thể giấu nó chuyện bố nó mất lâu được, cũng nên cho nó biết chuyện chứ"

    "Nhưng.."

    "Con cứ nghe lời mẹ, đưa nó đi đi"

    "Thôi được rồi, con sẽ đưa nó đi"

    Sau khi xong việc, cậu lên trên nhà nghỉ ngơi, đợi mọi người xong xuôi sẽ ra ngoài mộ thắp hương cho anh, nhìn thấy con mình đang chơi vui vẻ với ông nội, cậu thầm nghĩ đã nên nói chuyện này với nó chưa

    "Bình ơi, lại đây bố bảo một lát"

    "Dạ vâng ạ"

    Thằng bé tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, gọi một cái nó ngay lập tức đứng dậy luôn chứ không như những đứa trẻ khác. Cậu rất hài lòng về việc này

    "Bố muốn bảo con có chuyện gì?"

    "Con.. con có biết rằng.. ngoài người bố này ra, con có còn một người bố khác không?"

    "Con biết rồi, là bố Bách phải không ạ? Con rất muốn được ra thăm mộ của bố ấy lắm"

    Cậu sững người "Ai nói cho con biết vậy?"

    "Là ông nội ấy ạ"

    Cậu ngước về phía ông bố của mình, lòng có chút đăm chiêu

    "Là bố nói cho thằng bé biết chuyện này sao?"

    "Phải, là bố đã nói cho nó biết"

    Dường như đã hiểu được bố với ông đang nói chuyện gì, thằng nhóc biết ý chạy lon ton đến chơi với em trai cậu. Sau khi Bình rời đi, hai bố con cậu tiếp tục cuộc trò chuyện

    "Thực ra bố mẹ đã tính đến chuyện nhắc cho nó từ khi nó đã biết nói rồi, nhưng vì nó chưa hiểu hết được, nên để đến bây giờ mới nói"

    "Con cũng đang định nói cho nó biết chuyện này nhưng bố đã nói với nó rồi, con cũng không có ý kiến gì"

    "Được rồi, thế công việc của con dạo này thế nào?"

    "Dạ vẫn tốt ạ"

    "Một mình con phải chăm sóc thằng bé cũng mệt mỏi nhỉ"

    "Vâng, cũng khá mệt mỏi ạ, nhưng thằng bé này khôn hơn so với bạn bè cùng trang lứa, nên con cũng thấy không phiền hà lắm"

    "Vậy con cố gắng lên nhé"

    "Vâng ạ"

    Đúng lúc này, tiếng mẹ cậu ở dưới nhà vọng lên

    "Bố con ông đang làm gì ở trên nhà vậy? Mau chuẩn bị nhanh còn ra mộ của Bách nữa, gọi cả thằng Tuấn với cháu ông đi nữa"

    "Dạ vâng, con xuống ngay đây"

    Và cậu cũng không quên gọi đứa em trai với thằng con đang đắm chìm trong thế giới game online:

    "Tuấn ơi, Bình ơi, ra đây nhanh lên, muộn rồi"

    Rất nhanh chóng mọi người đã có mặt đông đủ. Bố cậu thì xách lễ còn mẹ cậu thì cầm nén hương rồi cùng cả nhà đi lên mộ của anh.

    Mộ của anh nằm trên một vùng đất rộng và bằng phẳng. Bao năm qua, nó vẫn như vậy, vẫn là tấm bia đá khắc tên với hình của anh, không có gì thay đổi so với cách đây mấy năm trước. Sau khi đã thắp một nén hương cho anh, đến lúc này, cậu mới để cho con trai được nhìn mặt anh lần đầu tiên, để cho nó biết mặt mũi bố nó, xóa bỏ đi những thắc mắc trong đầu 1 cậu nhóc mới chỉ 6 tuổi

    "Này Bình, đây là bố Bách, là người bố thứ 2 của con đấy"

    Cu cậu ngơ ngác nhìn về phía anh, giọng có phần trầm xuống

    "Đây là người bố thứ 2 của con sao? Trông bố rất đẹp trai ấy"

    Nói đến đây, lòng cậu bỗng trĩu xuống. Đây là cảm nhận của một đứa nhóc lớp 1 về người mà nó còn chưa được tiếp xúc sao. Nó thật ngây ngô, trong sáng nhưng cũng đầy bi thương..

    "Ơ, bố khóc à?"

    Nước mắt cậu chảy ra từ lúc nào không hay, cậu nhanh tay gạt đi nước mắt rồi trấn an đứa bé

    "Không, bố có khóc đâu, bụi bay vào mắt ấy mà"

    "Vậy người bố thứ 2 của con, lý do vì sao mà mất vậy ạ?"

    Toàn bộ những người đi cùng với gia đình cậu đều sững sờ: Sao thằng bé có thể hỏi được những câu như thế khi nó mới chỉ là một học sinh lớp 1?

    ".. Bị tai nạn giao thông, con trai ạ"

    Bố mẹ anh không thể tin được mắt mình. Sao lại đem chuyện này ra nói với đứa nhỏ sớm thế. Và cũng không ngờ rằng cảm xúc của đứa bé đã bị xoay chuyển chỉ sau một lời nói của cậu

    "Con thương bố Bách quá, bố Chiến ơi"

    Đang từ khuôn mặt vui vẻ bỗng chốc lại xịu xuống, nước mắt giàn giụa

    Cậu vội vàng lấy chiếc khăn từ túi áo ra lau nước mắt cho cậu con trai:

    "Ngoan, nín đi, Bình của bố là ngoan nhất đúng không? Mặc dù bố Bách không còn nữa, nhưng vẫn sẽ phù hộ cho chúng ta, con hiểu chứ?"

    "Dạ vâng, con hiểu rồi ạ, vậy là bố Bách vẫn luôn phù hộ cho chúng ta ở dưới trần gian đúng không ạ?"

    Và lần này, đến cậu cũng thấy bất ngờ với lời nói này của cậu con trai

    "Đúng rồi con, giờ cũng đã muộn rồi, mình về thôi con trai"

    "Vâng ạ"

    Thế rồi mọi người nhanh chóng rời đi, cậu dắt thằng con trai mình về nhà cùng mọi người. Cậu ngước về phía ánh trời xa, như đã giải tỏa được nỗi đau trong lòng: Hôm nay anh đã được nhìn mặt con trai mình rồi nhé!

    Tuy rằng anh không còn trên thế gian này nữa, nhưng em vẫn còn tin rằng trên bầu trời xanh thẳm ấy, anh vẫn luôn dõi theo em và con, đúng không?
     
  7. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    6. Em sẽ ổn thôi (AOV FF)

    Em từng đã nói sẽ tốt thôi, em chịu đựng giỏi lắm rồi.

    Em từng đã nói sẽ chẳng sao nhưng em thấу em chẳng ổn chút nào.

    Đêm νề là thấу tim hư hao, những ký ức trôi ngược νề tim chẳng hết đau.

    Ϲất giấu cơn đau chẳng để anh ρhải thấу.

    Đừng lo, em..

    (Mọi chi tiết đều là hư cấu, không liên quan đến sự thật)

    ×××

    Trận Bán kết DTDV 2021

    "Như vậy trận bán kết của chúng ta đã khép lại với tỉ số 3-1 nghiêng về phía team F. Đây là thành quả xứng đáng cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ trong suốt thời gian qua. Một lần nữa xin được chúc mừng cho đội tuyển F đã giành được tấm vé vào trận chung kết."

    Một trận đấu đầy căng thẳng đã bào mòn sức lực của toàn bộ tuyển thủ team F. Bây giờ họ đang trên đường về nơi ở của đội để nghỉ ngơi cũng như bàn về phương án để tham gia trận chung kết sắp tới tốt nhất

    "Xin chúc mừng cho team của chúng ta đã vào đến trận chung kết, lần này xin ghi nhận thành tích của Lê Dũng và Tiến Bình, hai em chơi quá xuất sắc, sắp tới đối thủ của chúng ta là đội tuyển SP, nên chúng ta cần bàn phương án để có thể ra trận một cách tự tin nhất

    Đầu tiên là vị trí xạ thủ và hỗ trợ, tôi đề cử hai em Lê Dũng và Tiến Bình

    Thứ hai là vị trí đường giữa và tà thần, tôi đề cử Minh Vương và Mạnh Hùng

    Thứ 3, là vị trí quan trọng nhất, đi rừng, tôi đề cử Trung Kiên

    Ý kiến của mọi người thế nào?

    " Dạ thưa thầy, chúng em.. hoàn toàn đồng ý ạ "

    " Được, vậy tôi chốt đội hình này nhé. Còn bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi, cũng đã muộn rồi "

    (Từ đoạn này mình viết tắt tên nhân vật cho đỡ dài dòng nhé)

    Sau khi HLV rời khỏi nhà chung, cả bọn mới có dịp bàn nhau về chuyện tình giữa LD và TB

    " Này LD, em thích TB thật à? "

    " Sao mọi người lại nói như thế, em chỉ coi B là một người em tốt thôi mà "

    " Thế bức hình này là sao? "

    TK rở một tấm hình để trước mặt anh, là cảnh hai người con trai hôn nhau, mọi người ngạc nhiên nhìn vào bức hình, đây xác định là hai người họ rồi, không thể chối được nữa

    " Dũng à, anh hiểu cảm xúc của em, nhưng nếu chuyện hai em có tình cảm với nhau bị lộ ra chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu đến uy tín của team. Vậy nên trước khi giới truyền thông làm lớn chuyện, hai em hãy chấm dứt tình cảm ngay đi "

    " Đúng rồi đó, hãy nghe lời anh Kiên đi "

    Trước bao con mắt săm soi của team, cuối cùng anh đành dối lòng trả lời

    " Dạ.. em sẽ cố gắng "

    " Có thế mới là em trai tốt của đội chứ "

    Ở một góc trong nhà chung, cậu ngồi đó thẫn thờ một mình. Anh đã yêu người khác rồi nhưng chẳng hiểu sao vẫn cứ quan tâm và hỏi han mình nhiều đến thế. Em ổn, em thực sự rất ổn mà, đừng quan tâm em làm gì, hãy về với người anh yêu đi..

    " Em còn ngồi đây làm gì vậy? Có chuyện không vui sao? "

    Một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cậu giật mình

    " Anh Dũng sao? À em không có vấn đề gì đâu, đang suy nghĩ xem sắp tới nên đi con trợ thủ nào thôi ạ "

    " Trợ thủ có khá nhiều con đấy, em có thể chơi Arum, Mina, Omega, Toro nếu team đối thủ trâu hoặc Alice, Annette, Ishar nếu team bạn cân đối nhé "

    " Dạ vâng, em cảm ơn anh nhiều nhé "

    " Không có gì đâu, mà em cũng chú ý tới sức khỏe của mình nhé, vừa rồi trong trận đấu anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm "

    " Dạ vâng, chúc anh ngủ ngon "

    " Ngủ ngon, tình yêu của tôi^ "

    Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây, anh vừa nói mình là tình yêu của tôi sao?

    Khi lên phòng, chẳng hiểu sao nước mắt cậu cứ rơi ra. Người anh yêu không phải là cậu, anh nói dối, tất cả đều là giả dối..

    Cậu đeo tai nghe, mở nhạc lên và tiếng nhạc nhẹ nhàng đưa cậu chìm vào giấc ngủ

    " Giá như ta chẳng biết nhau vào ngày mưa lúc xưa

    Giá như anh chẳng đem lòng say đắm

    Giá như ta gặp nhau ngày anh chưa có ai

    Thì tình ta đâu dễ phai

    Nói em nghe anh đã thương em thật lòng dẫu là

    Chúng ta sai, chẳng ai được oán trách

    Hứa đi anh ngày mai chẳng còn ai thấy ai

    Về đi anh, người ta đang chờ "

    * * *

    " Anh là ad, em là sp. Hai ta có thể tạo nên kỳ tích không? "

    " Tất nhiên là có chứ, vì chúng ta là một đôi mà "

    " Một đôi? Anh hiểu nhầm rồi, đồng hành trên đấu trường chứ không có ở ngoài đời nhé "

    " Anh đã bị ánh mắt của em hớp hồn rồi. Hãy cho anh được ôm lấy bờ môi kia một chút được không? "

    " Nhưng mà.. "

    Chưa kịp nói xong, anh đã ôm lấy bờ môi của cậu. Cứ đắm chìm trong nụ hôn đó, đến mức hết hơi.. cũng không muốn dứt

    " Bình ơi, em đã dậy chưa? Mau lên cả đội đang chờ em dưới nhà này "

    Giọng nói của đội trưởng vang lên, cậu mắt nhắm mắt mở ngóc dậy, giấc mơ hôm qua chắc chỉ là ảo ảnh thôi..

    " Dạ vâng, chờ em một chút, em xuống giờ đây "

    Sau khi làm vệ sinh cá nhân, cậu xuống dưới phòng khách, lúc này mọi người đã chờ sẵn

    " Trông em xuống sắc nhiều quá, có phải là bị ốm rồi không? "

    " Em ổn mà, em không.. "

    Bỗng nhiên cậu cảm thấy chóng mặt, toàn thân mất cân bằng ngã xuống đất trong sự hốt hoảng của mọi người

    " Bình, em làm sao vậy, tỉnh lại đi Bình! "

    Bệnh viện M

    Cậu dần mở mắt ra, đầu vẫn còn choáng một chút, dần dần mới nhận ra mình đang ở bệnh viện

    " Em tỉnh rồi sao? "

    Là giọng nói ấm áp đúng chất soái ca nhưng không phải là anh, mà là đội trưởng thân thương của cả team đang ngồi kế bên giường cậu

    " Không cần phải ngồi dậy đâu, cứ nằm đó đi. Cái thằng nhóc này, bị bệnh thì phải nói cho anh chứ, đúng là không biết nghe lời mà "

    " Em xin lỗi.. vì.. em sợ mọi người sẽ nói em.. "

    " Không ai nói em cả. Sức khỏe là trên hết, mình phải biết giữ gìn chứ. Mình không lo cho bản thân thì còn ai lo được nữa? "

    " Thì có anh lo cho em còn gì nữa "

    " Cái thằng này.. vâng chỉ có thân tôi lo cho cậu thôi.. được chưa? "

    " Dạ vâng "

    " Thôi em cứ nghỉ ngơi đi, HLV gọi anh có chút việc "

    Đội trưởng đã rời đi, căn phòng hiện tại chỉ còn mình cậu. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ căn phòng tạo nên một khung cảnh đẹp mê ly. Sẵn vẫn còn điện thoại, cậu tranh thủ làm vài ván game cho đỡ buồn. Đang đắm chìm trong thế giới game Liên Quân thì bất ngờ có một giọng nói vang lên

    " Bình, là anh đây "

    " Anh đây là anh nào chứ "

    " Em đã quên anh rồi sao? "

    Nghe giọng có chút quen, cậu ngước ra xem và khi vừa nhìn thấy người đó, cậu ngạc nhiên đáp lại:

    " Là anh sao, CA? "

    2 năm trước

    (AIC 2018)

    " Xin chúc mừng các chàng trai của phía M team đã có chức vô địch lần thứ 4 trong lịch sử, còn các chàng trai bên team S họ cũng đã có màn thể hiện tốt trong trận chung kết ngày hôm nay. Xin chúc cho hai đội có nhiều thành tích tốt hơn nữa trong tương lai "

    [Phòng thay đồ]

    " TB, có phải cậu có tình cảm với LD bên team F đúng không? "

    " Sao cậu lại hỏi chuyện đó? Không lẽ anh yêu người con trai đó.. "

    " Bốp.. "

    Anh ta trả cậu một cái tát đau đớn kèm theo một lời khiêu khích

    " Anh D là người yêu của tôi, có giỏi thì khiến người ấy thuộc về cậu đi. Ha ha ha! "

    Và rồi anh ta rời khỏi phòng. Lòng cậu đau như cắt, những lời nói yêu thương kia mãi mãi.. chỉ là một lời nói dối mà thôi..

    " Em sẽ rời khỏi team S cho đến khi tìm được đội tuyển phù hợp. Tạm biệt tất cả mọi người, chúc cho đội có thêm nhiều dấu ấn nữa trong tương lai "

    /Trở về hiện tại/

    " Có vẻ như.. cậu vẫn còn nhớ đến tôi nhỉ "

    " Đương nhiên, ký ức quá sâu đậm, sao mà quên được? "

    " Từ hồi vào team F, trông mày cũng ra dáng tuyển thủ phết ấy nhỉ, đâu như hồi còn chung team với tao "

    " Hờ, tôi cũng cảm ơn anh vì đã uốn nắn tôi thành tuyển thủ chuyên nghiệp đấy, món nợ này, ngàn đời tôi cũng không quên đâu! "

    " Mày dám.. "

    " Cậu đang làm gì đấy hả? "

    Là giọng của đội trưởng!

    Hắn cũng nhận ra đây chính là đội trưởng team F, tuy gan to hơn trời nhưng đối mặt với khí thể hùng hổ của y, hắn cũng phải rén đến sợ sệt.

    " Ai cho cậu vào đây, mau biến khỏi đây ngay lập tức! "

    Chẳng cần phải nói hết câu, hắn đã tự mình bước chân ra khỏi phòng với nỗi tức tưởi trong người. Hãy đợi đấy, TB!

    Trong lúc đó, đội trưởng đã vội vàng tiến đến hỏi han đứa em út xem có bị làm sao không.

    " Em có bị làm sao không? "

    " Em không sao anh ạ, anh cứ yên tâm nhé "

    " Vậy là tốt rồi! "

    Nói rồi anh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ chăm sóc và trông nom cậu như thường lệ. Ngày hôm sau, cậu được xuất viện, nhưng ai ngờ được là tin đồn giữa anh và cậu lại bị tiết lộ và lan truyền nhanh như thế.

    Cậu gần như suy sụp nặng, và gần như đã có ý định tự tử cho thanh thản.

    Nhưng nghĩ đến các thành viên của team thì cậu lại không thể làm điều đó.

    Càng ngày mọi chuyện càng đi xa hơn, nhân lúc mọi người đang ngủ, cậu lén ra khỏi GMH, đến cầu Thủ Thiêm và gieo mình xuống dòng sông để tự tử.

    Nhưng không, các thành viên chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi, và đã ngầm theo dõi mọi hành động của cậu. Quả nhiên là vậy, em ấy có ý định tự tử!

    Một cano đã được điều tới để đưa cậu lên bờ trong sự ngỡ ngàng của cả team. Khuôn mặt bầm dập, đôi môi thâm đỏ, không biết em ấy đã tự hành hạ bản thân mình nhiều đến mức nào?

    Sau khi hô hấp nhân tạo, cậu đã tỉnh nhưng trong đầu cứ nghĩ rằng là mình đã chết rồi..

    " Đây là đâu? Tôi là ai? Tôi đã chết rồi mà, sao tôi lại ở đây! "

    Và đương nhiên, cậu không còn nhớ ai trong team nữa.

    " Mấy anh.. là ai vậy?"

    Cả team chết lặng với lời nói của cậu, thực sự em ấy đã không còn nhớ ai nữa sao?

    Khi được đưa vào bệnh viện, mọi người mới vỡ lẽ là cậu bị tụ máu não. Chỉ cần được phẫu thuật là có thể chữa khỏi được.

    Dù có tốn nhiều tiền, nhất định phải chữa khỏi cho em ấy

    Khi đã được phẫu thuật xong, cậu đã hồi phục gần như bình thường, chỉ đôi lúc nhớ nhớ quên quên mà thôi

    Cứ ngỡ cậu sẽ sống tốt, nhưng không, ý định đó vẫn không hề biến mất, và một lần nữa, cậu đã tự tử bằng một nhát cứa chí mạng vào cổ tay.

    Lời hứa sống tốt với mọi người, đã vụt tắt trong vòng một nốt nhạc rồi

    Anh cũng đã ra đi, vậy còn cớ gì để cậu không đi theo anh nữa?
     
  8. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    6. AOV x Flash: Hoa rơi

    花開的時候最珍貴花落了就枯萎

    Huā kāi de shí hou zùi zhēn gùi huā luò le jìu kū wěi

    Hoa nở chờ đến đêm lại tàn héo rụng rơi xuống

    錯過了花期花怪誰花需要人安慰

    Cuò guò le huā qī huā gùai shúi huā xū yào rén ān wèi

    Đã quá kỳ hoa nở có thể trách ai hoa cần người an ủi

    一 生 要 哭 多 少 回 才 能 不 流 淚

    Yì shēng yào kū duō shǎo húi cái néng bù líu lèi

    Một đời phải khóc bao nhiêu khi quay về mới không lưu lại nước mắt

    一 生 要 流 多 少 淚 才 能 不 心 碎

    Yì shēng yào líu duō shǎo lèi cái néng bù xīn sùi

    Một đời phải khóc bao nhiêu mới có thể không làm trái tim tan nát

    我眼角眉梢的憔悴沒有人看得會

    Wǒ yán jiǎo méi shāo de qíao cùi méi yǒu rén kàn dé hùi

    Khoé mắt sau chân mày không ai thấy được sự tiều tuỵ

    當初的誓言太完美像落花滿天飛

    Dāngchū de shìyán tài wánměi xìang luòhuā mǎntiānfēi

    Khi ấy lời thề rất hoàn mỹ tựa như cánh hoa bay trên trời

    冷冷的夜裡北風吹找不到人安慰

    Lěng lěng de yè lǐ běi fēng chuī zhǎo bú dào rén ān wèi

    Gió bắc lạnh lùng thổi không tìm một người an ủi

    當初的誓言太完美讓相思化成灰

    Dāng chū de shì yán tài wán měi ràng xiāng sī hùa chéng huī

    Khi ấy lời thề hoàn mỹ ấy khiến cho tương tư hóa thành tro tàn

    一 生 要 幹 多 少 杯 才 能 不 喝 醉

    Yì shēng yào gān duō shǎo bēi cái néng bù hē zùi

    Một đời phải uống bao nhiêu rượu mới có thể không say

    一 生 要 醉 多 少 回 才 能 不 怕 黑

    Yì shēng yào zùi duō shǎo húi cái néng bú pà hēi

    Một đời phải say bao nhiêu khi về mới có thể không còn sợ đêm tối.

    * * *

    "Hoa nở rất đẹp nhưng cũng rất chóng tàn"

    "Phải, tôi đã từng là loài hoa được yêu thương và chăm sóc, nhưng giờ đây khi người ra đi, tôi cứ thế bị bỏ rơi cho đến chết"

    "Một đời phải khóc bao nhiêu lần mới không lưu lại nước mắt?"

    "Một đời phải khóc bao nhiêu lần mới không làm trái tim tan nát?"

    "Phải uống bao nhiêu rượu mới có thể không say?"

    "Phải say bao nhiêu lần khi về không còn sợ đêm tối?"

    "Anh là chủ, em là hoa, nhưng cả hai.. mãi chẳng thể thành đôi kết lứa được"

    "Phận làm hoa, sống chết thế nào phụ thuộc vào người chăm mà thôi"

    "Sự thực hoa chỉ cần một người an ủi mà thôi!"

    ×××

    "Ước nguyện của tôi sau khi chết là trở thành một bông hoa xinh đẹp có thể tỏa mình dưới ánh nắng, và nhận được sự chăm sóc của con người"

    "Nếu được, hãy thổi hồn tôi vào chùm hoa lưu ly mà người tôi yêu rất thích được không?"

    "Đức Chiến, em đang ở đâu?"

    "Em đang ở đây, ngay bên cạnh anh, mãi mãi không rời"

    * * *

    "Đây là một câu chuyện buồn"

    Cậu đã mất đi trong một vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng, bố mẹ khóc hết nước mắt, đồng đội cũng không thể giấu được sự xót xa

    "Chiến, em dám bỏ anh sao? Anh không cho phép em làm điều đó!"

    Anh cười chua chát, bên cạnh là vài chai rượu đã cạn, và tiếp đó là một chậu hoa lưu ly mà cậu đã tặng cho anh.

    Cầm chậu hoa trên tay, y chỉ muốn đập bỏ nó đi, nhưng điều đó là không thể, vì đó là món quà của cậu mà!

    "Nhìn những bông hoa nở tươi đẹp, hình bóng của em lại hiện về trước mắt anh"

    "Liệu rằng, đó có phải là em không?"

    Phải, là em, em chính là bông hoa mà anh đang chăm sóc đây. Dù chết đi nhưng thực tâm em chưa muốn chết, vậy nên đã xin ông trời được ở bên anh bằng cách thổi hồn vào chùm hoa kia. Mong rằng anh sẽ chăm sóc em thật tốt nhé!

    Hằng ngày anh vẫn tưới nước đều đặn cho cậu, và nâng niu không khác gì thú cưng trong nhà. Mỗi lần stream xong hay đi đâu về là y vẫn luôn ôm lấy chậu hoa kia để kêt hết chuyện vui của mình hôm nay. Nghe người vui vẻ nói chuyện với mình, cậu cũng vui lắm!

    Nhưng bất ngờ một ngày, anh phát hiện mình bị bệnh máu trắng đã được một thời gian

    Mỗi lần bị thương, máu của anh không thể tự đông, buộc phải có sự can thiệp của y tế mới có thể chữa lành được

    Đồng đội rất lo lắng cho anh, khuyên anh nên dừng việc thi đấu để tập trung cho việc chữa bệnh, nhưng y vẫn quyết tâm hoàn thành giải đấu một cách trọn vẹn nhất

    Và một sự cố đã xảy ra, trong khi đang diễn ra trận đấu thứ 3 của vòng tứ kết ĐTDV mùa Xuân 2020, anh đã bị chảy máu mũi và ngất đi trong sự bất ngờ và hốt hoảng của BTC cũng như đồng đội trong phòng thi đấu. Trận đấu buộc phải hoãn lại, mọi người tập trung gọi cấp cứu để đưa y vào bệnh viện. Thực sự lúc vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt bất thường, mọi người trong team đã không còn có chút hy vọng nào nữa

    "Tình trạng của bệnh nhân rất nặng, chúng tôi cũng không chắc chắn về khả năng sống của anh ấy, mọi người nên chuẩn bị tinh thần trước"

    Thế là từ đó, mọi người gác việc thi đấu sang một bên, tập trung chăm sóc cho anh. Hầu như họ rất ít về GMH, có cũng chỉ để lấy một vài món đồ lặt vặt rồi đi luôn. Vậy nên khi cậu ở trong phòng mãi mà không thấy anh đâu, y thực sự rất lo lắng

    "Bách, anh đang ở đâu vậy! Mau về với em đi!"

    Đúng 1 tuần sau, anh đã tắt thở trong sự đau khổ và bất lực của mọi người trong team.

    Anh đã chết rồi

    Thực sự.. không còn gì có thể cứu vãn được nữa

    Lúc đi còn khỏe mạnh, vậy mà giờ về đây chỉ còn là một bộ thi hài lạnh ngắt

    Trong chùm hoa kia, cậu không thể giấu được những giọt nước mắt đau lòng, đó không phải là sự thật, đúng chứ?

    "Anh Bách, mau mở mắt đi!"

    Từng cành hoa cứ thế rụng rơi, rơi cho đến khi.. không còn gì mới thôi.. Con đường trải đầy hoa, giờ đây là dành cho anh rồi!

    Đến ngày dọn phòng anh, chậu hoa đã bị vứt đi không thương tiếc, từng bông hoa cứ thế héo dần héo mòn cho đến chết mới thôi.

    Hồn cậu được thả lên trời, đi theo tiếng gọi của con tim đến nơi mà cậu thực sự tồn tại: Thiên đường

    Vì ở đó, có anh!

    * * *

    On the table is a small pot of jasmine flowers.

    On all five sides, the window is stunning..

    Because there is love in the middle, stop without giving a reason.

    A dandelion blooms in the rain.

    It sounded like a love cry.

    A love that was once sparkling with light

    However, this time there is no trace.

    Do you enjoy May flowers, my sweetheart..

    Who like being alone? Who doesn't want to be in a loving relationship?

    Who wants to be alone and unable to leave?

    Who doesn't want a branch from a bird's nest?

    I, on the other hand, shattered on the floor today.

    As the night air pursued each other, each agony rolled in tears.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2022
  9. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    7. Lặng yên

    *Văn Hậu (ĐTQGVN) x Lai Bâng (SGP)

    Ở một nơi xa xôi bao quanh là núi đồi

    Chuyện tình yêu vẫn cứ như thế sinh ra là có đôi

    Người chọn sinh ra thôi không may bị cuốn trôi

    Vài mảnh đời sinh ra không cho nhau đặt cạnh nên biết đau

    Và giọt nước mắt cứ thế tự nhiên lăn trê hàng mi giống lnhư đời

    Ngày qua mới biết mơ thôi mà sao vội trôi ngọt ngào đành chia phôi

    Lồng ngực còn nhói chưa thôi ngày đã sang vội phải trôi tiếp với đời

    Trớ trêu như đời hiển nhiên như đời

    Điều gì gắn kết khi những hân hoan đặt ngay cạnh bên những bẽ bàng

    Ràng buộc không đáng yêu thương dở dang người trong cuộc ngày thêm hoang mang

    Làm bạn trọn quãng mênh mang (hơ) ngày sang đêm cạn mình buông nhau khẽ khàng

    Để cuốn theo gió ngàn lẩn giữa những đốm vàng

    Tình khẽ bay nhẹ nhàng

    Ở một nơi xa xôi bao quanh là núi đồi

    Chuyện tình yêu vẫn cứ cũ như thế sinh ra là có đôi

    Người chọn sinh ra thôi không may bị cuốn trôi

    Vài mảnh đời sinh ra không cho nhau đặt cạnh nên biết đau

    Và giọt nước mắt cứ thế tự nhiên lăn trên hàng mi giống như đời

    Ngày qua mới biết mơ thôi mà sao vội trôi ngọt ngào đành chia phôi

    Lồng ngực còn nhói chưa thôi ngày đã sang vội phải trôi tiếp như đời

    Trớ trêu như đời hiển nhiên như đời

    Điều gì gắn kết khi những hân hoan đặt ngay cạnh bên những bẽ bàng

    Ràng buộc không đáng yêu thương dở dang người trong cuộc ngày thêm hoang mang

    Làm bạn trọn quãng mênh mang ngày sang đêm cạn mình buông nhau khẽ khàng

    Để cuốn theo gió ngàn lẩn giữa những đốm vàng

    Tình khẽ bay nhẹ nhàng..

    CP8: Văn Hậu (ĐTQGVN) x Lai Bâng (Saigon Phantom)

    "Bờ vực dưới chân núi, chỉ một thời gian nữa thôi, hai ta sẽ được đoàn tụ ở đó"

    "Em muốn chết, nhưng anh lại càng muốn kết liễu bản thân mình hơn. Tại sao dân tộc ta lại kỳ thị hai đứa con trai yêu nhau như thế?"

    "Lặng yên dưới vực sâu.. để được sống thật với lòng mình.. không còn bị ràng buộc bởi xã hội nữa"

    "Khi đã lên thiên đường, chúng ta có thể yêu nhau một cách bình thường chứ không còn bị gò bó như ở trần gian nữa"

    "Hãy chờ anh, tình yêu của anh, Bâng à!"

    "Em cũng vậy, chờ em nhé, Hậu à!"

    * * *

    [12 năm trước]

    "Anh Hậu! Em đến rồi đây"

    Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần hơn, và đó chính là người em thân thiết của y-Lai Bâng

    "Thằng nhóc của anh khôn lớn phết rồi ấy nhỉ, kiểu gì mai kia lớn lên cũng cao ráo thành đạt hơn anh cho coi"

    "Anh quá khen rồi, nhưng chắc chắn em sẽ không khiến anh phải thất vọng đâu"

    "Được rồi ông tướng của tôi.. Và đây là món quà anh muốn tặng cho em"

    Anh cầm từ phía sau ra một bó hoa tam giác mạch, nhẹ nhàng trao tận tay cho cậu, khiến người vô cùng bất ngờ

    "Mong rằng anh và em sẽ mãi bên nhau giống như những bông hoa tam giác mạch này"

    "Đó là điều đương nhiên. Em cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh đâu, người anh tốt bụng của em!"

    "Anh cũng vậy, đứa em ngây ngô của anh!"

    Giờ đây khi cả hai đều đã trưởng thành, một lần nữa họ lại hẹn gặp nhau ở cao nguyên Đồng Văn với những hoài niệm và khát vọng của mỗi người

    "Em đã là game thủ, còn anh là cầu thủ bóng đá. Như vậy chúng ta đã hoàn thành được ước nguyện của đời mình rồi sao?"

    "Không, vẫn còn nữa, đó chính là.. lời tỏ tình của anh dành cho em"

    "Đây chính là.. thứ tình yêu mà anh muốn nói đây sao?"

    "Đúng vậy.. phải chăng.. đây là duyên trời định sao?"

    "Hai đứa con trai yêu nhau được gọi là trong sạch, đơn giản chúng chỉ có một ý nghĩa duy nhất đó là tình yêu. Nhưng lại có rất ít người hiểu được điều đó"

    "Anh thích tất cả mọi thứ thuộc về em. Cho dù em có là con trai, thì anh vẫn muốn kết hôn với em"

    "Anh nói thật chứ? Em rất sẵn lòng chấp nhận lời tỏ tình của anh đó!"

    "Anh yêu em, Lai Bâng!"

    "Em cũng yêu anh, Văn Hậu!"

    Một nụ hôn lên môi.. cũng là nụ hôn đầu đời.. Trời đất rừng núi nơi đây.. hãy chứng thực cho tình yêu của hai ta nhé!

    Một cơn gió nhẹ thổi qua, bông hoa tam giác mạch trên tay anh dần buông xuôi và bay lên trời cao.. Dường như nơi đây đã chấp nhận tình yêu của chúng ta rồi!

    Nhưng trời chấp nhận.. không đồng nghĩa với việc được người nhà chấp nhận..

    "Ai cho phép con yêu đàn ông? Dân tộc ta từ xưa đến nay không có khái niệm đó. Hãy kết hôn với một người con gái được ta sắp đặt đi"

    "Con không muốn! Tại sao bố mẹ không thể cởi mở hơn với chính con mình được vậy?"

    "Luật lệ thế nào, cứ thế mà theo, bố mẹ chỉ theo lệ dân tộc thôi, không theo những cái bên ngoài đâu"

    "Dù thế nào.. con vẫn sẽ đến bên anh ấy.. bố mẹ không cản được con đâu"

    Nói rồi cậu chạy ra khỏi nhà trong nước mắt, mặc cho bố mẹ cậu liên tục gào thét trong vô vọng

    "Đứng lại, mày đi đâu vậy con!"

    Vẫn là chân núi Đồng Văn quen thuộc, nhưng lần này cậu tìm đến.. vơi mục đích.. kết liễu chính cuộc đời của mình.. Cớ gì cứ phải sống trong một thế giới.. mà con người bị cản bước bởi chính xã hội?

    "Aaaaaaaa.. TẠI SAO AI CŨNG CẢN ĐƯỜNG TÔI VẬY?'

    Gào thét trong vô vọng, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng của đất trời, còn gì có thể ngăn cậu lại được nữa?

    À.. còn anh mà.. nhưng.. anh đâu có ở đây?

    Đứng trên bờ vực, lòng cậu dần khép lại, và trong thâm tâm người đã muốn nhảy xuống để kết thúc cuộc đời của mình..

    Một giọng nói vang lên đã dập tắt ý định của cậu, đó chính là anh.. người đem đến cho cậu hy vọng

    " Em dừng lại đi! Đừng tự làm khổ bản thân mình nữa. Anh cũng sống trong hoàn cảnh như em đây! Em nghĩ anh hạnh phúc lắm à! "

    " Anh đừng cản em.. trời có cản.. em vẫn sẽ tự tử!"

    Chỉ một cú sảy chân thôi, cạu sẽ rời bỏ thế giới này.. thế giới của sự ghẻ lạnh và miệt thị đến xương tủy..

    Nhưng không, anh tiến đến nắm chắc lấy tay cậu, và cùng nhau nhảy xuống vực.. kết thúc cuộc đời của một con người.. nhẹ nhàng lắm..

    Dưới bờ vực.. có hai con người đang ôm nhau.. đầu chảy máu chảy ròng ròng.. như chứng minh cho tình yêu của họ là bất diệt và không thể bị phá vỡ được

    Bố mẹ của cả hai khóc hết nước mắt.. nhưng sự đã đành.. hối hận giờ cũng đã muộn rồi

    Kể từ sau cái chết của cả hai, họ cũng dần phải phá lệ truyền thống của làng.. và dần cởi mở hơn trong chuyện yêu đương của nam và nữ. Họ có thể yêu ai mà mình muốn..

    Tuy phải chết oan ức.. nhưng ít nhất chúng ta đã khiến dân làng phải thay đổi suy nghĩ rồi đúng không?
     
  10. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    8. AOV x Flash: Ngủ sớm anh nhé

    Bao lâu rồi anh? Từ khi yêu thương vở.. anh có hạnh phúc không?

    Cô ấy có tốt với anh không?

    Có nhắt anh ngủ sớm như thói quen em đã từng?

    Her.. còn em thì.. vẩn là bạn với đêm và nhặt lượm từng mảnh vở gắn ghép

    Vẩn là em là một chàng trai mang bao nổi buồn khi về đêm

    Lọ mọ viết từng kí ức về anh nhưng chưa một lần xem

    Kim đồng hổ bây giờ cũng đã 12h chỉ điểm

    Củng chỉ một mình tự kỉ trên nhịp beat buồn nhói tim

    Cứ vài phút lại lướt facebook tím kiếm tên quen thuộc

    Bao nhiêu dòng tin viết ra nhưng rồi lại xóa vì em là kẻ thua cuộc

    Muốn nhắt nhở anh đi chơi về sớm đứng la cà khi trời khuya

    Nhắn tin với nó đứng quá say xưa rồi lại ngủ gật như trước kia

    Nhớ phải ăn uống đúng giờ đừng bỏ bữa anh nhớ không?

    Chạy xe cẩn thận.. đừng uống rượu bia vì tính anh dẻ nổi nóng

    Anh là người say mê công việc nhưng đừng cố sức rồi ngã bệnh

    Em ghét nhìn nick anh còn sáng vào lúc canh hai

    Em ghét nhìn thấy anh buồn rồi viết trạng thái tự kỉ về cô ấy

    Nhiều điều muốn nói với anh dẩu biết anh chẵng quan tâm

    Chẳng hề để ý phía sau vẩn còn có người thậm lặng

    Ngủ sớm được không anh đừng thức khuya nữa

    Sức khỏe anh không tốt điều này cô ấy đã biết chưa?

    Cứ để em giữ hết niềm đau.. anh cất trọn những ngọt ngào

    Cứ để em giữ hết thương sầu.. anh cất đi yêu thương ngày bên nhau

    Cứ để đêm em thổn thức.. anh say vào giấc ngủ mơ

    Cứ để con tim em dày xé.. anh đừng mong nhớ chi chữ chờ

    Anh cứ cười.. cứ cho em là con rối là kẻ lắm phiền phức

    Là kẻ thất bại nứt nở ngắm nhìn dây nối đường duyên đứt

    Nghẹn ngào chẳng biết trách ai, là người đến trước nhưng mất lượt

    Còn người đến sau ôm trọn hạnh phúc bước

    Em biết sẽ có một ngày cô ấy sẽ hỏi quá khứ anh là ai?

    Nhưng anh ơi không cần trả lời nếu như điều đó làm anh không thoải mái

    Anh cứ nói trái sự thật rẳng em là kẻ phản bội

    Em chẳng sao đâu.. chẳng sao đâu anh cứ tư nhiên mà gán tội

    Có phải em đang ảo tưởng nhớ đến nhân tình của người ta?

    Nhưng đó là hạnh phúc.. dù là ngộ nhận em củng chịu mà

    Em ghét đếm giờ về đêm.. cứ mổi 1 phút là 100 tiếng nất và

    Một giờ trôi qua nhưng 'bao nhiêu giờ 'còn lại làm sao đếm hết

    Bao nhiêu lần em vào facebook bật chế độ online

    Tự kỉ chỉ mong câu hỏi 'sao giờ này em không ngủ vậy'?

    Haha.. hài quá đúng không?

    Muốn quan tâm anh bắt anh đi ngủ sớm như thoái quen em đã từng

    Nhưng lại khổng dám vì tư cách giờ chỉ là người dưng

    Kim đồng hồ 12h đêm cuối cùng cũng chỉ điểm

    Kéo quá khứ về lại trong em là biết bao kỉ niệm

    Của ngày đầu mà khi chúng mình được gặp nhau

    Em say xưa bởi đôi mắt đó và đã nhìn thật lâu

    Có lẽ đó là những ngày tháng mà em không thể quên

    Sung quanh em không còn có anh luôn kề bên

    Chỉ nổi nhớ và than trầm cung cung bật cảm xúc

    Chênh lệt 2 tâm hồn dây nối hai ta cũng đã đứt

    Chỉ còn lại là những tiết nuối vẫn luôn trong em

    Từ khi anh đi còn thấy nước mắt trên mi em long lanh

    Không thể nhất nổi đôi chân đôi mi vẫn lặng lẽ

    Nhưng vẫn cố nhũ là vì anh em sẽ sống mạnh mẽ

    * * *

    "Anh.. hãy nhớ ngủ sớm nhé"

    Sau khi chia tay anh, cậu rời đội tuyển và đã đặt một chuyến bay đi Paris để có thể xoa dịu đi nỗi đau trong khoảng thời gian yêu đương.

    Nhưng không, anh giống như một lọ muối tinh chà xát vào con tim cậu, khiến nó đau và xót lắm..

    Còn cậu giống như một hũ dấm gạo, làm cho mối tình của anh càng thêm chua chát..

    Hai thứ đó khi kết hợp với nhau, thì hương vị của nó pha đủ mặn, chát, chua, cay..

    Nhưng cậu vẫn không quên nhắn tin, hỏi han và quan tâm anh đủ điều, mặc cho dòng tin nhắn chỉ dừng lại ở chữ 'đã nhận', người vẫn kiên trì đều đặn như vậy.

    Anh vẫn chạy theo những cuộc tình mới, dù cho có mối tình this mối tình that, nhưng y vẫn quyết tâm theo đuổi đến cùng

    Cho đến cuối cùng khi nhận lại toàn là đau thương, anh mới chấp nhận rằng: Bản thân mình không phù hợp với việc yêu đương.

    Và lúc này, hình bóng cậu lại hiện về trong mắt anh.

    Anh lục lại từng dòng tin nhắn mà cậu gửi cho anh.

    Và anh đã biết được rằng: Cậu vẫn luôn gửi tin nhắn hỏi han và quan tâm mình.

    Nhưng vào chính ngày anh xem tin nhắn đó, cậu.. đã gặp một tai nạn nghiêm trọng và tử vong trên đường đưa đến bệnh viện

    Anh nhắn lại cho cậu rằng

    "Chúc em ngủ ngon nhé"

    Nhưng cậu.. đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu mà vĩnh viễn không bao giờ có thể mở mắt ra được nữa..

    "Em yêu anh"

    "Yêu nhiều lắm"

    "Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, đừng để bị bệnh"

    "Nhớ đừng thức khuya và hãy ngủ sớm nha"

    "Cũng đừng uống rượu nhiều nhé, anh bị bệnh dạ dày mà"

    "Em xin lỗi anh rất nhiều, hãy thứ lỗi cho kẻ cố chấp như em nhé"

    "Mãi bên anh, luôn bên anh, mãi không rời.."

    * * *
     
  11. Qsadboiz2k3

    Bài viết:
    9
    8. We were in love (P1) 《Au ver》

    Tựa ánh sáng chiếu soi con đường.

    Đầy tăm tối cô đơn giá lạnh

    Người ơi anh đã mang cho em tiếng cười

    Lời yêu thương giấu kín trong tim

    Ước 1 ngày đôi ta chung bước

    Trái tim em yêu có riêng mình anh!

    Ngày anh đến tựa như giấc mơ

    Trọn đôi tay người ôm lấy em

    Tình anh ấm áp cho em niềm tin

    Và từng ngày trôi qua, chẳng thể chia xa

    Nổi nhớ anh đong đầy

    Khúc ca hát lên dành tặng riêng anh!

    Tựa như đôi uyên ương liền cành

    Mình đã hứa không xa cách mà

    Vì anh em sẽ cố luôn luôn mỉm cười

    Dù ngày mai đôi lứa 2 nơi

    Mãi mong chờ và không thay đổi

    Ước mong anh yêu sẽ quay về đây

    * * *

    Cậu là sinh viên năm cuối của trường đại học công nghệ tp. HCM, ngoài việc học ra, thì cậu cũng mới được nhận vào làm việc tại ban truyền thông của team Flash Liên Quân Mobile với vai trò người phát ngôn. Vì thế nên cậu cũng có dịp giao lưu và trò chuyện với các thành viên trong team.

    "Em đến rồi sao? Mời em vào trong nhà chơi!"

    Do mới lần đầu gặp mặt nên cậu còn có chút e dè, nhưng chính vì sự thân thiện và mến khách của đội trưởng nên cậu đã có thể tự tin bước vào mà không hề có chút đắn đo.

    Hôm nay ở GH chỉ có duy nhất đội trưởng, anh Chiến và anh Bách, vì tất cả những thành viên đã về quê hết rồi, tuy không được gặp đầy đủ đội hình trong mơ, nhưng được gặp idol đã là một niềm vinh dự lớn của riêng cậu rồi!

    "Rất vui được gặp em, anh tên Quân, là đội trưởng của team Flash"

    "Anh cũng rất vui khi được gặp em, anh tên Bách, là tuyển thủ của team Flash và đảm nhận vai trò đường mid trong đội hình"

    "Còn anh tên là Chiến, từng là thần rừng số 1 thế giới, hiện tại đang đảm nhận vai trò đi rừng trong đội hình"

    Tuy rằng cậu đã biết hết về lai lịch cũng như vị trí của mọi người trong team, nhưng khi được chính chủ giới thiệu, y vẫn cảm thấy như là mình mới biết vậy.

    "Dạ vâng, em cũng rất vui khi được gặp các anh ạ!"

    Thường những công việc của một đó là thu thập thông tin, phỏng vấn nhanh đối tượng và những người có liên quan đến sự việc để có thể đưa ra lời nói chính thức với truyền thông. Và hôm nay, cậu phải đưa ra phát ngôn xoa dịu dư luận sau thành tích không tốt tại giải đấu AWC 2021.

    Sau khi đã thu thập đầy đủ, cậu dựng nó thành một file Word hoàn chỉnh và đăng tải trên các phương tiện thông tin đại chúng. Cũng nhờ vậy mà sự việc mới dịu xuống đi phần nào.

    Khi xong xuôi công việc, cậu nhận ra là trời đã tối rồi. Chuyến xe buýt cuối cùng đã khởi hành, thành ra giờ không còn xe để về nữa.

    Tuy rất ngại nhưng buộc phải trú tạm ở đây một đêm thôi.

    Đội trưởng cũng rất hiểu hoàn cảnh của cậu nên đã để cho y ở lại GH một tối, đồng thời cũng là cơ hội để được tiếp xúc với các thành viên nhiều hơn.

    Lúc này ai cũng đói mờ con mắt, nên hai người đã dùng con mắt thuyết phục kêu đội trưởng mau đặt đồ ăn về đi, nhưng nào đâu y chấp nhận điều đó?

    "Có tay có chân thì tự làm mà ăn, đừng làm biếng nữa. Hai em nhìn xem nãy giờ Q đã than câu này chưa?"

    Cậu đang đánh máy thì bất ngờ ngước lên và nhìn mọi người, và lúc này, con tim của cả hai đã rung động từ lúc nào không hay.

    "À nếu như mấy anh muốn nấu ăn, thì để em nấu luôn cho. Ở nhà em là masterchef đó!"

    "Cảm ơn em rất nhiều, được thế thì còn gì bằng nữa!"

    Và rồi cậu lôi hết kinh nghiệm nấu ăn lâu năm của mình ra để thể hiện, khiến mọi người được một phen trầm trồ và thán phục.

    Các món ăn đã được bày lên bàn, mùi thơm ngào ngạt khiến chẳng ai có thể từ chối được mà cầm đũa lên thưởng thức ngay lập tức.

    "Ngon quá! Em đúng là masterchef thế giới!"

    "Giá như ngày nào cũng được em nấu cho ăn thế này, có khi bọn anh dâng cả đời ở đội tuyển mất"

    "Thật không ngờ là em cũng có nhiều tài lẻ đó!"

    "Mấy anh quá khen rồi, em không có giỏi như vậy đâu!"

    Nhưng cho dù có thế nào đi nữa thì cậu cũng chỉ là người phát ngôn của đội tuyển thôi mà!

    Sau khi ăn xong, cậu định phụ mọi người rửa chén bát nhưng lại bị đẩy ra không thương tiếc với lý do là 'em nấu cho ăn rồi, bát đũa phải để bọn anh rửa chứ!'

    Thế rồi cậu ngậm ngùi ra phòng khách và tiếp tục làm đồ án tốt nghiệp. Năm cuối rồi, muốn ra trường thì phải làm thật chỉn chu chứ!

    Anh Quân đã về nhà, chỉ còn lại Bách và Chiến, lúc gần ra đến phòng khách, họ lại được xem một phân cảnh mới, đó là '1001 biểu cảm của cậu lúc đang làm việc'

    Khi mệt mỏi, cậu tỏ vẻ yếu đuối.

    Khi gặp khó, cậu vò đầu bứt tai suy nghĩ.

    Khi tìm ra đáp án, cậu nở một nụ cười tươi rói.

    Khi chán nản, cậu sẽ làm trò nhảm nhí cho bớt 'nhạt'

    Chỉ bằng một vài biểu cảm của cậu thôi, đã khiến cả hai bị dao động rồi.

    Phần đũng quần đang nhô lên, thực sự không còn gì có thể thốn hơn được nữa!

    "Hai người đang làm gì vậy?"

    Cả hai quay đầu ngước ra, thì ra đó là ProE.

    "À không có gì đâu, mà hôm nay GH có khách đó"

    "Là ai vậy?"

    "Là người phát ngôn của team đó!"

    Người chưa kịp nói gì thì bị Elly chặn họng lại

    "Nghe bảo là tiểu thịt tươi đúng không? Lâu lắm rồi mới có người trẻ làm ở vị trí đó đấy!"

    ĐatKoii cũng tiếp lời nói của Elly:

    "Đúng rồi, tầm này mà có người trẻ là hiếm đấy, ít nơi có lắm!"

    Thấy bên ngoài có chút ồn ào, cậu quyết định bước ra ngoài để coi có chuyện gì, thì ra đó là các thành viên trong đội hình. Họ đã lên rồi sao?

    "Em chào các anh ạ!"

    "Chào em, trông mặt mũi khôi ngô tuấn tú, rất vừa ý bọn anh đấy! Thế em đã ra trường chưa?"

    "Dạ em vẫn còn đang học, năm nay là năm cuối rồi ạ!"

    "Ừ, vậy em cố gắng nhé. Xong rồi biết đâu lại đầu quân luôn ở đây thì sao?"

    "Hì, đó chỉ là dự định thôi, chứ làm được hay không lại là chuyện khác anh ạ!"

    "Em quá lời rồi, cứ tự tin lên, không có gì phải đắn đo đâu!"

    "Dạ vâng, em cảm ơn ạ!"

    Thế rồi mọi người cũng nhau trò chuyện vui vẻ, Bách và Chiến liên tục khen cậu, khiến y muốn độn thổ vì quá ngại

    "Có gì đâu mà ngại chứ. Bọn anh cũng ước được như em đó!"

    "Em không ngại, chỉ là.. hai anh ấy.. cứ chọc em hoài thôi à"

    Nói rồi mặt cậu đỏ ửng lên, khiến mọi người được một trận cười vui vẻ.

    "Xem đứa em út của chúng ta đỏ mặt kìa, trông đáng yêu quá đi!"

    "Bách, Chiến, hai người mau xử lý đi, em ấy sắp khóc đến nơi rồi kìa!"

    "Đừng khóc nha, hãy nín đi, anh thương em. Chụt chụt chụt"

    "Anh.."

    Bị chọc cho không còn mặt mũi, cậu bỏ laptop và sách vở vào balo định bụng sẽ rời khỏi đây, nhưng ý định đó đã bị hai người ngăn lại.

    "Giờ muộn rồi, xe đâu mà em về? Đừng giận bọn anh nữa, chỉ là đùa thôi mà!"

    Trước ánh mắt đầy tha thiết của anh, cuối cùng cậu cũng chấp nhận lời xin lỗi đó từ y.

    "Được rồi, em không để bụng đâu"

    Anh đưa cậu vào bên trong phòng khách, và mọi chuyện lại tiếp tục diễn ra

    Cuối cùng cũng đến giờ đi ngủ, do một phòng chỉ chứa đủ 2 người nên cậu buộc phải ngủ ở phòng trống. Nhưng do muốn chuộc lại lỗi lầm nên anh đã để cậu vào phòng ngủ của mình và Chiến cho vui.

    "Chúc ngủ ngon!"

    "Hẹn mai thi đấu tiếp nha!"

    Quả nhiên đêm đó, cả ba người rủ nhau nói chuyện đến sáng. Phải chăng vì cậu quá hợp với hai anh?

    "Thế em đã có người yêu chưa?"

    "Dạ chưa có anh ơi"

    "Trông em hoàn hảo vậy mà vẫn chưa có ai yêu á?"

    "Anh quá lời rồi, trông bộ dạng em phèn thế này, ai rước được thì phục đấy!"

    "Chắc em cũng biết bọn anh đã có người yêu rồi đúng không?"

    "Dạ em biết chứ"

    "Thực ra.. hai anh.. đều có ý định làm đám cưới sau khi mùa giải kết thúc"

    Nói đến đây, cậu lại chạnh lòng đến khó tả. Vì cậu.. không có cảm tình với con gái.

    "Sao vậy em, nhìn sắc mặt em không ổn lắm"

    "Em không sao đâu ạ, chỉ là lâu không nằm điều hòa nên bị đau đầu xíu thôi à"

    "Ra là vậy, làm anh lo sốt vó"

    Tuy cũng mừng cho hai anh, nhưng sâu thẳm trong lòng cậu.. lại là một thứ cảm xúc rất khó tả. Tại sao.. mình lại có thể thích con trai chứ?

    Hai anh đều là trai thẳng, phải, cậu không thể bẻ cong họ một cách nhẫn tâm như thế được

    Cô gái mà anh yêu nhất, luôn quan tâm và hỏi han thường xuyên, và giờ đây.. họ sắp về chung một nhà rồi

    Phận chỉ là một người phát ngôn, đời nào cậu nhận được đặc quyền đó?

    Cứ mãi đắm chìm trong suy nghĩ đó, dần dần cậu đi vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.

    "Nhìn em ấy ngủ trông đáng yêu quá đi!"

    "Chắc là do việc học hành áp lực quá mà, chưa kể đến việc đã giúp chúng ta lấy lại hình ảnh nữa, thực sự em ấy giỏi thật!"

    "Đúng vậy, đêm nay tớ sẽ ôm em ấy ngủ"

    "Không được, cậu về giường của mình đi, em ấy là của tớ!"

    Sau một hồi tranh cãi quyết liệt, cuối cùng hai người đành phải ôm chung con 'gấu bông' chạy bằng cơm này.

    Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy từ sớm và phát hiện ra một cảnh tượng trông rất buồn cười: Bách ôm người, còn Chiến ôm chân. Thực sự không biết phải nhét vào đâu cho nổi nữa!

    Khi đã thoát ra được, cậu vội cầm balo chạy xuống GH để ra ngoài thì bất ngờ gặp anh Quân đang mua đồ ăn sáng về.

    "Em đi đâu mà vội thế?"

    "Dạ sáng nay em có tiết từ sớm, nên giờ phải đi luôn ạ. Cảm ơn anh đã cho em tá túc một đêm nhé. Em đi đây"

    Nói rồi cậu vội vã rời đi, còn anh Quân thì bày đồ ăn lên đĩa rồi mới gọi các 'con vợ' kia dậy.

    "Dậy đi mấy đứa, muộn rồi đấy"

    Vừa tỉnh dậy, phát hiện không thấy cậu đâu, hai người hốt hoảng hỏi anh:

    "Q đâu rồi vậy anh?"

    "Thằng bé đi học rồi"

    "Vậy mà em cứ tưởng em ấy đi đâu rồi chứ.."

    Sau khi VSCN, toàn bộ thành viên đều đã ra nhà bếp ăn sáng. Ăn xong họ lại tiếp tục luyện tập để chuẩn bị cho giải đấu sắp tới. Dự đoán rằng sẽ khá căng thẳng đây

    Nhưng chỉ cần có cậu ở đây, cả team đều tự tin hơn hẳn!

    "Q à, em mau đến đây đi, bọn anh nhớ em quá à!"
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...