Chương 50: Gương vỡ lại lành (1)
Tất cả mọi người vất vả cả một đêm nhưng tình hình không khả quan lắm. Số người mất tích chỉ mới tìm được một phần nhỏ, còn lại vẫn đang bị vùi lấp trong đống đất đá.
Nhã Hi và Hà Yên vừa chợp mắt được một chút liền đi tìm nơi có điện để Nhã Hi sạc điện thoại và Hà Yên gửi hình ảnh cho các trang mạng.
Cả hai đi nhờ xe của đoàn cứu trợ về uỷ ban xã, hiện giờ chỉ duy nhất nơi đó có điện.
Nhã Hi mượn được dây sạc của một cán bộ ở đó. Cô cắm điện thoại vào sạc. Qua vài phút, màn hình điện thoại sáng lên. Nhã Hi liền trợn to mắt nhìn.
13 cuộc gọi nhỡ, 10 tin nhắn. Trong số đó, Hàn Trung là người gọi và gửi cho cô tin nhắn nhiều nhất.
Cô gọi lại cho Hàn Trung nhưng anh không nghe máy, cô tiếp tục gọi về cho mẹ chồng cô để báo bình an.
Khoảng nữa tiếng sau, xe của đoàn cứu trợ chở lương thực, thuốc men quay lại nơi bị sạc lở, Nhã Hi và Hà Yên cũng theo xe trở vào cùng.
Trên đường trở về, một đoạn đường bị sạt lở khiến cây cối và đất đá đổ xuống, chắn ngang đường. Một người dân gần đó thấy xe của bọn cô đến liền chạy lại đầu xe hô lớn: "Giúp tôi một tay với, vẫn còn một người bị vùi lấp phía dưới, một mình tôi không đỡ thân cây lên nổi."
Hai thanh niên trên xe liền nhanh chân xuống xe, Nhã Hi và Hà Yên cũng xuống theo tình hình thế nào.
Ba người đàn ông đi đến dời thân cây ra, Nhã Hi định đi đến xem có phụ giúp được gì hay không, nhưng cô chợt phát hiện trên đất có một chiếc ví da, trông rất quen mắt. Cô nhặt lên, mở bên trong ra. Bên trong có khắc hai chữ "Hàn Trung".
Trái tim Nhã Hi đập loạn nhịp, tay chân run rẫy. Cô chạy đến chổ có người bị vùi lấp, miệng cứ lẫm bẩm kêu "Hàn Trung.. anh ơi."
Hà Yên đứng cạnh đó kéo cô lại hỏi: "Có chuyện gì vậy."
Nhã Hi đầu óc trống rỗng, liên tục nói: "Là chồng mình, là chồng mình.. Anh ấy bị vùi lấp rồi."
Hà Yên không hiểu cô đang nói gì, sợ cô gặp nguy hiểm Hà Yên liền ôm cô lại: "Nhã Hi, cậu bình tĩnh lại được không? Ở đó rất nguy hiểm."
Nhã Hi vùng vẫy: "Hà Yên, mình thấy chiếc ví của Hàn Trung rớt trên mặt đường, có thể anh ấy đang ở đó, để mình lại đó tìm anh ấy đi. Câu buông mình ra đi."
Nhã Hi mất bình tĩnh, dùng sức chạy đến chổ đống đất đá đó. Cô dùng tay kéo những tán cây gãy ra, sau đó lại dời những tản đá to nhỏ ra rồi lại đào bới đất lên. Cô vừa làm vừa gọi: "Anh ơi, anh đang ở đâu. Anh ơi, anh có nghe em gọi không?"
Thoáng chốc, gương mặt cô giàng giụa nước mắt. Quần áo đều dính bùn đất, tay chân cũng bị trầy xước. Cho dù Hà Yên ngăn cản cô thế nào, cô vẫn không nghe, tiếp tục làm.
Nhã Hi rất sợ, Hàn Trung sẽ không chịu nổi. Anh ấy sẽ bỏ cô lại mà ra đi. Cô rất sợ sẽ mất anh, rất sợ cuộc sống sau này sẽ không còn anh bên cạnh nữa. Nổi sợ bao trùm tâm trí Nhã Hi, khiến cô càng khóc nhiều hơn.
Hàn Trung từ phía xa chạy lại, thấy Nhã Hi đang vùi mình trong đống hỗn độn đó anh liền chạy đến chổ cô.
Anh cứ nghe cô gọi: "Anh ơi.. Anh đang ở đâu? Sao em tìm mãi mà không thấy anh vậy? Đừng bỏ em mà.. Em xin anh.. Đừng bỏ em."
Hàn Trung lên tiếng: "Hi à. Anh đây. Anh ở đây."
Nghe giọng anh, Nhã Hi sửng sốt quay lại. Anh vẫn bình an đứng trước mặt cô, cô khập khiễn chạy đến ôm anh. Cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh, ngửi được mùi hương cơ thể anh, lúc này cô mới xát định đây không phải là ảo giác. Anh vẫn bình an. Cô liền ôm anh thật chặt và khóc như mưa: "Em cứ tưởng.. anh.. anh đã bỏ em.. huhu."
Hàn Trung hiểu cô đang nghĩ gì, anh liền ôm cô an ủi: "Anh không sao hết. Sao anh có thể bỏ em được."
Hàn Trung ôm ấp vỗ về Nhã Hi cả buổi cô mới nín khóc.
Nhiệt độ trên núi thấp lại thêm có mưa, mọi người ai nấy đều than lạnh. Thế nhưng, Hàn Trung lại cảm thấy ấp áp vô cùng. Vì anh biết, trong lòng cô vẫn còn có anh. Vẫn lo cho anh. Và vẫn yêu anh.
Một màn kịch ướt ác của hai vợ chồng khiến những người có mặt ở đó được một phen dở khóc dở cười. Đến cả Hà Yên cũng bó tay với cô.
Hàn Trung theo cô đến chổ ở tập trung của các hộ dân. Trước tiên, anh đưa cô đi rửa mặt và tay chân. Sau đó lại đến chổ đội y tế xin ít thuốc sát trùng về để rửa những vết trầy xước trên tay cô.
Nhã Hi ngồi im lặng nhìn anh cẩn thận làm, đôi lúc vì rát mà nhăn mặt. Hàn Trung thấy vậy liền thổi liên tục vào chổ vết thương.
Hà Yên đứng một góc xa xa thấy tình cảnh gương vỡ lại lành của họ chỉ biết lắc đầu cười cười. Bất giác, cô nhớ đến Thành Hạo, anh cũng đã từng chăm sóc cô ân cần như vậy. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ chỉ là muốn chơi đùa một chút rồi thôi. Hà Yên cảm thấy tim mình đau nhói, cô tự hỏi bản thân mình: "Không biết vết thương này đến khi nào mới có thể lành lại được."
Nhã Hi và Hà Yên vừa chợp mắt được một chút liền đi tìm nơi có điện để Nhã Hi sạc điện thoại và Hà Yên gửi hình ảnh cho các trang mạng.
Cả hai đi nhờ xe của đoàn cứu trợ về uỷ ban xã, hiện giờ chỉ duy nhất nơi đó có điện.
Nhã Hi mượn được dây sạc của một cán bộ ở đó. Cô cắm điện thoại vào sạc. Qua vài phút, màn hình điện thoại sáng lên. Nhã Hi liền trợn to mắt nhìn.
13 cuộc gọi nhỡ, 10 tin nhắn. Trong số đó, Hàn Trung là người gọi và gửi cho cô tin nhắn nhiều nhất.
Cô gọi lại cho Hàn Trung nhưng anh không nghe máy, cô tiếp tục gọi về cho mẹ chồng cô để báo bình an.
Khoảng nữa tiếng sau, xe của đoàn cứu trợ chở lương thực, thuốc men quay lại nơi bị sạc lở, Nhã Hi và Hà Yên cũng theo xe trở vào cùng.
Trên đường trở về, một đoạn đường bị sạt lở khiến cây cối và đất đá đổ xuống, chắn ngang đường. Một người dân gần đó thấy xe của bọn cô đến liền chạy lại đầu xe hô lớn: "Giúp tôi một tay với, vẫn còn một người bị vùi lấp phía dưới, một mình tôi không đỡ thân cây lên nổi."
Hai thanh niên trên xe liền nhanh chân xuống xe, Nhã Hi và Hà Yên cũng xuống theo tình hình thế nào.
Ba người đàn ông đi đến dời thân cây ra, Nhã Hi định đi đến xem có phụ giúp được gì hay không, nhưng cô chợt phát hiện trên đất có một chiếc ví da, trông rất quen mắt. Cô nhặt lên, mở bên trong ra. Bên trong có khắc hai chữ "Hàn Trung".
Trái tim Nhã Hi đập loạn nhịp, tay chân run rẫy. Cô chạy đến chổ có người bị vùi lấp, miệng cứ lẫm bẩm kêu "Hàn Trung.. anh ơi."
Hà Yên đứng cạnh đó kéo cô lại hỏi: "Có chuyện gì vậy."
Nhã Hi đầu óc trống rỗng, liên tục nói: "Là chồng mình, là chồng mình.. Anh ấy bị vùi lấp rồi."
Hà Yên không hiểu cô đang nói gì, sợ cô gặp nguy hiểm Hà Yên liền ôm cô lại: "Nhã Hi, cậu bình tĩnh lại được không? Ở đó rất nguy hiểm."
Nhã Hi vùng vẫy: "Hà Yên, mình thấy chiếc ví của Hàn Trung rớt trên mặt đường, có thể anh ấy đang ở đó, để mình lại đó tìm anh ấy đi. Câu buông mình ra đi."
Nhã Hi mất bình tĩnh, dùng sức chạy đến chổ đống đất đá đó. Cô dùng tay kéo những tán cây gãy ra, sau đó lại dời những tản đá to nhỏ ra rồi lại đào bới đất lên. Cô vừa làm vừa gọi: "Anh ơi, anh đang ở đâu. Anh ơi, anh có nghe em gọi không?"
Thoáng chốc, gương mặt cô giàng giụa nước mắt. Quần áo đều dính bùn đất, tay chân cũng bị trầy xước. Cho dù Hà Yên ngăn cản cô thế nào, cô vẫn không nghe, tiếp tục làm.
Nhã Hi rất sợ, Hàn Trung sẽ không chịu nổi. Anh ấy sẽ bỏ cô lại mà ra đi. Cô rất sợ sẽ mất anh, rất sợ cuộc sống sau này sẽ không còn anh bên cạnh nữa. Nổi sợ bao trùm tâm trí Nhã Hi, khiến cô càng khóc nhiều hơn.
Hàn Trung từ phía xa chạy lại, thấy Nhã Hi đang vùi mình trong đống hỗn độn đó anh liền chạy đến chổ cô.
Anh cứ nghe cô gọi: "Anh ơi.. Anh đang ở đâu? Sao em tìm mãi mà không thấy anh vậy? Đừng bỏ em mà.. Em xin anh.. Đừng bỏ em."
Hàn Trung lên tiếng: "Hi à. Anh đây. Anh ở đây."
Nghe giọng anh, Nhã Hi sửng sốt quay lại. Anh vẫn bình an đứng trước mặt cô, cô khập khiễn chạy đến ôm anh. Cô cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh, ngửi được mùi hương cơ thể anh, lúc này cô mới xát định đây không phải là ảo giác. Anh vẫn bình an. Cô liền ôm anh thật chặt và khóc như mưa: "Em cứ tưởng.. anh.. anh đã bỏ em.. huhu."
Hàn Trung hiểu cô đang nghĩ gì, anh liền ôm cô an ủi: "Anh không sao hết. Sao anh có thể bỏ em được."
Hàn Trung ôm ấp vỗ về Nhã Hi cả buổi cô mới nín khóc.
Nhiệt độ trên núi thấp lại thêm có mưa, mọi người ai nấy đều than lạnh. Thế nhưng, Hàn Trung lại cảm thấy ấp áp vô cùng. Vì anh biết, trong lòng cô vẫn còn có anh. Vẫn lo cho anh. Và vẫn yêu anh.
Một màn kịch ướt ác của hai vợ chồng khiến những người có mặt ở đó được một phen dở khóc dở cười. Đến cả Hà Yên cũng bó tay với cô.
Hàn Trung theo cô đến chổ ở tập trung của các hộ dân. Trước tiên, anh đưa cô đi rửa mặt và tay chân. Sau đó lại đến chổ đội y tế xin ít thuốc sát trùng về để rửa những vết trầy xước trên tay cô.
Nhã Hi ngồi im lặng nhìn anh cẩn thận làm, đôi lúc vì rát mà nhăn mặt. Hàn Trung thấy vậy liền thổi liên tục vào chổ vết thương.
Hà Yên đứng một góc xa xa thấy tình cảnh gương vỡ lại lành của họ chỉ biết lắc đầu cười cười. Bất giác, cô nhớ đến Thành Hạo, anh cũng đã từng chăm sóc cô ân cần như vậy. Nhưng đến cuối cùng, mọi thứ chỉ là muốn chơi đùa một chút rồi thôi. Hà Yên cảm thấy tim mình đau nhói, cô tự hỏi bản thân mình: "Không biết vết thương này đến khi nào mới có thể lành lại được."
Chỉnh sửa cuối: