Ngôn Tình Ánh Trăng Của Anh - Chim Yến Nhỏ

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Chim Yến nhỏ, 4 Tháng sáu 2024.

  1. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Gặp lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa định đi tìm chổ bán đồ ăn thì trời lất phất mưa. Thấy mưa cũng không lớn lắm, cô lại đi tiếp. Nhưng không lâu sau mưa bắt đầu nặng hạt, có cả gió lớn làm cát trên đất bay vào mặt khiến cô khó chịu.

    Nhã Hi đành phải tìm chỗ để trú mưa trước, nhưng xui thật ở đây không có chổ để trú. Đi thêm một đoạn, cô nhìn thấy ở phía xa có một trụ ATM lớn nên đành vào đó trú đỡ.

    Cô đứng ở đó đợi trời tạnh mưa, nhưng mưa càng ngày càng lớn, từng cơn gió mang hơi nước phả vào người khiến cô lạnh run.

    Có người đến rút tiền, cô đành phải đứng né sang một bên để họ vào. Mái che không lớn lắm khiến một bên người cô bị dính mưa. Người đó nhìn thấy Nhã Hi đang đứng cạnh ATM, họ tỏ vẻ ái ngại, còn cẩn thận che đi khi nhấn mật khẩu. Cô liền hiểu ý mà quay đầu sang chổ khác.

    Rút tiền xong người đó rời đi. Một lúc sau phía trước có chiếc xe hơi dừng lại. Một dáng người cao nhanh chân bước xuống xe chạy thẳng vào chổ Nhã Hi đang đứng. Tốc độ chạy rất nhanh, thoáng chốc đã đứng cạnh cô.

    Anh mở bóp lấy thẻ ra cho vào máy. Lúc này anh cảm giác như có người đang nhìn chằm chằm mình nên dời tầm mắt nhìn sang Nhã Hi đang đứng cạnh.

    Anh nhìn cô vài giây rồi nhận ra ngay. Cô gái này anh vừa gặp mấy ngày trước và cách gặp mặt cũng khác gay cấn nên để lại cho anh ấn tượng mạnh.

    "Là em à?" Hàn Trung lên tiếng hỏi.

    Nhã Hi nhìn anh gật đầu, không nói gì.

    Anh quay sang bấm rút tiền và nhập mật khẩu trên màn hình. Thấy anh quay đi cô cũng quay ra chổ khác.

    Gió lại thổi mạnh, cô lấy hai tay ôm lấy cơ thể mình cho đỡ lạnh. Cô cảm thấy thật mất mặt, mỗi lần cô chật vật nhất thì lại gặp phải anh, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.

    Nhận tiền từ máy xong, anh quay sang hỏi cô: "Em ở đây làm gì?".

    "Trú mưa." Cô nhìn anh trả lời.

    Hàn Trung nhìn ngoài trời rồi nói: "Để anh đưa em về."

    Nhã Hi ngạc nhiên trước đề nghị này của anh. Nhưng rồi cũng đồng ý để anh đưa về. Còn về lý do tại sao để anh đưa về thì cô cũng không rõ. Lúc nghe được câu nói ấy của anh, cô chỉ nghe thấy nhịp tim đập nhanh như muốn hối thúc cô phải đồng ý ngay.

    Thấy cô đồng ý, anh cỡi áo khác da bên ngoài ra, đứng sát lại gần cô hơn, vòng tay ra sau, lấy áo trùm lên đầu cả hai. Hành động của anh khiến hô hấp cô như bị dừng lại vài giây, hai tay cũng siết chặc cơ thể hơn. Cô cúi mặt nhìn xuống đất không dám nhìn anh.

    Thấy cô cứ đứng đơ người một chỗ, anh lên tiếng: "Đi nhanh ra xe."

    Lúc này cô mới bình tĩnh lại, theo anh đi nhanh ra xe.

    Vào trong xe, anh bật điều hòa lên cao rồi mới lái xe rời đi.

    Mưa thật sự rất lớn, nước mưa trút xuống xối xả, lái xe cũng khó khăn hơn. Mặc dù nhiệt độ trong xe ấm hơn bên ngoài nhưng có lẽ cô đã bị nhiễm lạnh lúc trú mưa, bắt đầu hắt hơi liên tục vài cái.

    Hàn Trung nhìn qua: "Lạnh à?"

    "Dạ đỡ hơn lúc nãy rồi."

    Bầu không khí trong xe lại trở nên im lặng, không ai nói thêm gì nữa. Chạy đến một đoạn, Hàn Trung tấp xe vào lề đường, quay sang nói: "Đợi anh một chút".

    Anh tháo dây an toàn, tay nắm chốt mở cửa. Anh vừa định bước xuống thì quay lại nhìn cô hỏi thêm câu nữa: "Đã ăn gì chưa?"

    "Dạ?" Nhã Hi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi từ từ nhìn anh lắc đầu.

    Hàn Trung nghe xong câu trả lời thì bước xuống xe chạy nhanh vào phía cửa hàng tiện lợi. Lúc anh mở cửa bước vào xe thì cả người đã ướt mem.

    Anh đưa qua cho cô túi nilong nhỏ. Trong đó có một cái khăn, một cái bánh hamburger và một ly cacao nóng.

    "Mua cho em đó." Hàn Trung nói.

    Thấy cô có vẻ ngại ngùng anh liền nói: "Anh không muốn có người ngất xĩu trên xe mình."

    Cô cảm thấy hai má của mình nóng ran đến khó chịu. Cô nhìn anh, thấy người anh ướt không sót chổ nào, áo thun ướt đẫm dính vào thân người anh, làm lộ ra thân hình rắn chắc và khoẻ khoắn. Khung cảnh này càng làm cho Nhã Hi thêm đỏ mặt ngượng ngùng.

    Cô vội quay qua, lấy chiếc khăn trong túi nilong, tháo sợi dây ruy băng buộc bên ngoài ra. Cô mở khăn, rồi đưa qua cho anh: "Anh lau người đi."

    Hàn Trung nhìn chiếc khăn cô đưa qua rồi ngước lên nhìn cô.

    Nhã Hi bối rối nói: "Người anh ướt hết rồi."

    Hàn Trung cười thầm, nhận lấy rồi lau sơ qua người mình.

    Cô quay sang hướng khác, ngồi lặng lẽ một bên vừa ăn hamburger vừa uống cacao nóng, mắt hướng ra phía cửa xe nhìn cơn mưa bên ngoài. Còn anh thì ngồi bên này lau khô người, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái.

    Đợi cô ăn xong, Hàn Trung mới lái xe đưa cô về nhà.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng sáu 2024
  2. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Đền đáp.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe dừng lại ở trước khu trọ, ngoài trời vẫn còn mưa lất phất.

    Nhã Hi quay sang thận trọng nói: "Lúc nãy anh mua đồ cho em hết bao nhiêu tiền? Để em gửi trả lại."

    Hàn Trung một tay để trên vô lăng, một tay gát lên cửa xe nhàn nhã trả lời: "Không có bao nhiêu. Em không cần trả lại."

    Nhã Hi vẫn luôn nhìn anh, cô cảm thấy anh là dạng người ngoài lạnh trong ấm. Từ lần đầu gặp mặt, anh đã lạnh lùng và kiệm lời như vậy, sắc mặt cũng không vui vẻ gì. Nhưng anh lại có vẻ chu đáo, tốt tính và không cần đến đáp. Qua hai lần tiếp xúc với anh, linh cảm đã cho cô biết như vậy.

    Cô không muốn nợ ân tình của ai đặc biệt là người lạ. Cô muốn sòng phẳng với anh nhưng anh lại từ chối. Sự lạnh lùng và thô lỗ của anh khiến cô có cảm giác sợ anh. Anh đã từ chối, cô cũng không dám làm trái.

    "Dạ. Vậy nếu có cơ hội, em sẽ đền đáp cho anh xứng đáng."

    Nghe câu này của cô, anh khẽ cười nhìn cô.

    Nụ cười ấy khiến Nhã Hi ngây người. Thật sự.. rất đẹp. Anh cười lên rất đẹp. Cô không biết vì sao anh lại cười. Nhưng nụ cười ấy làm cô rung động.

    Cô vẫn còn đang ngây ngây ngô ngô thì Hàn Trung lên tiếng: "Thế nào là đền đáp xứng đáng? Dùng thân báo đáp à?"

    Nhã Hi nghe xong câu vừa rồi của anh mà hai bên tai nhức nhói, hai mắt muốn nổi đom đóm.

    Dùng thân báo đáp? Anh ấy đang nói cái gì vậy? Cô không phải ý đó. Cô muốn nói là nếu anh cần sự giúp đỡ, trong khả năng của mình thì cô sẽ giúp anh. Sao anh lại hiểu thành là dùng thân báo đáp? Cô luống cuống, lắc tay liên tục nói: "Không.. Không phải. Ý em không phải vậy. Ý em là.."

    "Thôi được rồi." Hàn Trung ngắt lời. "Trễ rồi. Em vào nhà đi."

    Nhã Hi nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình. Cô lại bối rối, rồi nhanh chân mở cửa xe bước ra. Trước khi đóng cửa xe lại, cô quay người cúi xuống nhìn anh: "Em.. cám ơn anh."

    Nói rồi, cô đóng cửa xe lại bước nhanh vào trong.

    Hàn Trung ngồi trong xe, nhìn cô bước vào khu trọ đến khi khuất bóng người rồi mới rời đi.

    Nhã Hi về đến phòng, mọi thứ lúc chiều vẫn còn ở yên đó. Chỉ có bà Diệp Lan là không thấy đâu.

    Những ngày sau đó, bà cũng không về nhà. Nhã Hi cũng không bận tâm lắm. Hiện giờ cô chỉ biết chăm chỉ làm việc ở quán cafe của chị Lục Anh thật tốt, để kiếm tiền lo cho cuộc sống của mình. Còn về phần bà, cô nghĩ bà cũng có thể lo được cho mình, không cần cô phải lo lắng.

    Chiều hôm nay cô có hẹn với Hà Yên cùng đi ăn mì cay. Sau khi tan làm cô vội về nhà tắm rửa thay đồ rồi đến chổ hẹn.

    Từ ngày thi tốt nghiệp đến nay cũng đã một tháng rồi cả hai không gặp nhau. Chỉ những lúc rảnh Hà Yên có hỏi thăm về chuyện gia đình cô qua tin nhắn, Nhã Hi cũng chỉ trả lời qua loa rồi thôi. Hôm nay là ngày đặc biệt nên cô muốn hẹn cô bạn thân nhất của mình đi chơi một hôm.

    Quán mì cay cách nhà cô không xa nên cô đi bộ đến. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm babydoll dáng dài màu xanh lam, mái tóc uống nhẹ xỏa dài, một bên mái tóc cài chiếc nơ nhỏ cùng màu với chiếc váy, bờ môi tô một ít son màu hồng cam. Trông cô giống như một cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích, vừa xinh đẹp lại ngọt ngào. Khiến người đi đường trông thấy cô phải nhìn đắm đuối, có lúc cô còn nghe được tiếng chọc ghẹo của mấy thanh niên đi ngang qua cô.

    Lâu rồi cô mới mặc như vậy ra đường. Cảm giác như được quay về những ngày tháng yên bình kia. Cô vẫn là cô công chúa nhỏ của ba. Chỉ cần chăm chỉ học hành, vui chơi thõa thích còn mọi việc đã có ba chống đỡ.
     
    Cao Phú Soái, Dana LêLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2024
  3. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Bạn thân.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhã Hi đến tiệm mì thì Hà Yên đã ở đó. Hà Yên từ xa thấy cô đang đi đến liền dậy, vẫy tay ra hiệu cho Nhã Hi.

    Khi cô đến gần thì phát hiện chổ bàn Hà Yên đang ngồi còn có một người.

    Người đó thấy Hà Yên đứng dậy vẫy tay cũng quay người lại nhìn, lúc này cô mới nhận ra người đó là ai.

    Là Lãnh Quân_cậu bạn học cùng lớp của Nhã Hi và Hà Yên.

    Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Hà Yên ngại ngùng nói: "Xin lỗi. Hôm nay mình đi làm về hơi trễ nên đến muộn."

    Hà Yên vui vẻ lên tiếng: "Không sao, không sao. Tụi mình cũng vừa mới tới thôi."

    Lãnh Quân: "Hôm nay mình đi ăn cùng hai cậu, cậu có ngại không?"

    Nhã Hi hơi bối rối: "Không ngại. Tụi mình là bạn học mà."

    Nói không ngại là thật nhưng Nhã Hi hơi bất ngờ vì gặp Lãnh Quân ở đây.

    Đúng lúc này, phụ vụ đến để order món ăn.

    Hà Yên xôn xáo đáp nhanh mà không cần nhìn đến menu: "Cho em một tô mì hải sản và một tô mì bò. Đều là cấp độ 4 hết."

    Nói xong cô quay sang hỏi Lãnh Quân: "Còn cậu ăn gì?"

    Lãnh Quân nhìn menu một hồi không biết phải chọn cái nào, vì đây là lần đầu tiên anh đi ăn mì cay. Anh không ăn được cay nên món này anh chưa từng nghĩ tới.

    Thấy phục vụ đợi lâu nên anh chọn bừa: "Một tô mì hải sản không cay."

    Phụ vụ: "Cấp độ không ạ?"

    Lãnh Quân gật đầu.

    Gọi món xong, Lãnh Quân hỏi Nhã Hi: "Cậu đang đi làm thêm à?"

    Nhã Hi nhàn nhã gật đầu.

    Lãnh Quân lại hỏi tiếp: "Cậu dự định học ngành gì?"

    Nghe câu này, Hà Yên ngồi bên cạnh dùng chân đá vào chân Lãnh Quân ra hiệu, mắt thì nhìn Lãnh Quân mà nhấp nháy liên tục.

    Lãnh Quân nhìn hành động của Hà Yên nhưng không hiểu chuyện gì. Đến khi nghe được câu trả lời của Nhã Hi.

    "Mình không có dự định học tiếp. Mình đã xin việc làm rồi. Sau này nếu kinh tế tốt hơn sẽ suy nghĩ đến việc đó."

    "Nhưng ở trường đại học có rất nhiều chính sách cho sinh viên khó khăn mà. Hay mình nhờ ba mình giúp cậu việc học nha. Nếu không có bằng cấp cậu khó mà tìm được một công việc ổn định." Lãnh Quân tiếp lời.

    Nghe câu cuối, tâm trạng của Nhã Hi bỗng chốc khó tả. Nhưng cô không thể hiện ra bên ngoài chỉ cười nhẹ rồi đáp: "Không cần đâu."

    Hà Yên ngồi bên cạnh đầu muốn bốc khói, ôm trán tự trách mình sao lại đồng ý cho Lãnh Quân đi theo mình chứ. Cậu ta không hiểu tính cách của Nhã Hi hay sao? Cho dù có khó khăn đến mấy Nhã Hi cũng sẽ cố gắng vượt qua. Việc của ba Nhã Hi đã là cú sốc rất lớn nhưng Nhã Hi vẫn chịu đựng đến bây giờ, ba của cô cũng ngõ ý muốn giúp đỡ chút ít những Nhã Hi không nhận.

    Chuyện mà Lãnh Quân nói, Nhã Hi sẽ không bao giờ làm. Nếu không, không đến lượt cậu ta lên tiếng muốn giúp đỡ.

    Sau màn đối thoại của Nhã Hi và Lãnh Quân không khí trở nên gượng gạo hơn. Lãnh Quân cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi một bên nghe hai cô gái nói chuyện.

    Đến khi tính tiền Lãnh Quân nhất quyết muốn trả tiền, mặt dù Nhã Hi cự tuyệt thế nào cũng không được. Đành phải để cậu ta trả.

    Ra khỏi tiệm, Nhã Hi và Hà Yên còn muốn đi dạo trò chuyện nên Lãnh Quân ra về trước.

    Lãnh Quân đi rồi Hà Yên áy náy nói: "Xin lỗi Nhã Hi. Mình không nên để Lãnh Quân đi cùng."

    "Không sao. Cậu ấy là bạn học của tụi mình mà."

    Hà Yên vẫn nét mặt hối lỗi mà nhìn Nhã Hi không rời.

    Nhã Hi liền thở dài, nhìn cô cười cười: "Mình không sao. Mình không để ý đến những điều cậu ấy nói đâu. Thật đó."

    Nói rồi cô khoát tay Hà Yên kéo cô đi dạo. Cả hai lâu ngày không gặp, có hàng tá câu chuyện muốn nói với nhau. Nhưng toàn là những chuyện trên trời dưới đất. Cả hai vừa đi vừa nói nói cười cười rất vui vẻ, cũng không còn rảnh rỗi để nhớ đến chuyện lúc nãy nữa.

    Bà Tuệ Chi đang cắm vài bình hoa hồng thì người giúp việc đi đến nói: "Bà chủ, có cô Lý Hà đến tìm bà."

    "Được, tôi ra liền." Bà dừng tay nói.

    Bà bê một bình hoa to bước ra phòng khách. Lý Hà vừa thấy bà liền cười nói: "Đúng là người yêu hoa, lúc nào tôi đến cũng thấy trong nhà bà ngập tràn hoa."

    "Hoa này tôi mới hai ngoài vườn vào. Chưng một ít ở phòng khách cho thơm."

    Bà để bình hoa xuống giữa bàn trà rồi ngồi xuống ghế nói: "Sao hôm nay bà đến chơi mà không nhắn tin cho tôi biết. Trưa nay ở lại ăn cơm với tôi nha."

    Bà rót trà mời Lý Hà.

    "Để hôm khác tôi ở lại ăn cơm. Hôm nay tôi đi công việc nên ghé ngang đây chơi. Tôi nghe nói Hàn Trung về nhà rồi phải không?"

    Bà thở dài trả lời: "Ừ."

    "Được về là tốt rồi. Như vậy bà cũng đỡ lo cho nó."

    Lý Hà thấy nét mặt của bà thoáng chút buồn nên hỏi thêm: "Có chuyện gì sao?"

    Nghe Lý Hà hỏi vậy bà liền trải lòng mình: "Sau khi nó về, mấy người xung quanh đây cứ bàn ra tán vào, nói nó bị.. HIV." Bà khó khăn nói ra ba từ ấy.

    "Nhưng nó đã kiểm tra sức khoẻ rồi. Mọi thứ đều âm tính. Tôi sợ nó nghe được những lời đó nó sẽ buồn rồi lại đi vào đường cũ. Bây giờ, tôi không biết phải làm sao hết." Tuệ Chi rũ mắt buồn rầu.

    Nghe bà nói, Lý Hà liền cảm thán: "Sao mà ác mồm ác miệng thật. Mà bà đừng suy nghĩ nhiều, chắc Hàn Trung nó sẽ không như vậy đâu."

    Bà Tuệ Chị gật đầu rồi lại thở dài.

    Lý Hà chợt lên tiếng: "Hay tôi có cách này. Bây giờ mình cưới vợ cho nó đi. Biết đâu có vợ rồi, nó sẽ thay đổi. Người ngoài nhìn vào cũng không còn bàn tán nữa. Cưới về thì liền sinh cháu. Cho dù trường hợp xấu nhất xảy ra, bà cũng không phải lo không có người nối dõi."

    Bà Tuệ Chi nghe ý nghĩ này thấy cũng khá hợp lý những rồi lại nói: "Chuyện cháu nối dõi tôi không quan trọng, chỉ mong Hàn Trung nó hạnh phúc và yên bề gia thất. Nhưng bây giờ người ta đang đồn đại về nó như vậy, với lại nó từng đi cai nghiện về. Con gái nhà ai mà dám lấy nó chứ."

    "Bà lại lo nhiều rồi. Gia thế bà như vậy, Hàn Trung cũng là một thanh niên đẹp trai sợ gì không có người chịu." Lý Hà ngồi lại gần bà hơn, hăng hái nói.

    "Nhưng cũng không thể cho bừa một người được. Quan trọng là Hàn Trung phải ưng ý. Dù sao hôn nhân cũng không thể tuỳ tiện." Tuệ Chi lo lắng nói.

    "Thì mình nhờ người mai mối, cho hai bên gặp mặt, nếu nó ưng thì mình xin cưới liền. Còn không thì cứ cho nó đi xem mắt đến khi nào chọn được người phù hợp thì thôi."

    Bà Tuệ Chị nghe thấy cũng hợp lý, liền nhờ Lý Hà tìm người mai mối, chọn giúp bà vài cô gái có gia cảnh tốt để giới thiệu cho Hàn Trung.
     
    Cao Phú Soái, Dana LêLieuDuong thích bài này.
  4. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Xem mắt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà Lý Hà làm việc rất nhanh lẹ. Mọi chuyện chưa được một tuần, bà đã tìm được cho Tuệ Chi một danh sách dài các cô gái xinh đẹp để làm đối tượng xem mắt. Tuệ Chi chỉ việc làm theo sự sắp xếp của Lý Hà mà thôi.

    Hôm nay, Hàn Trung đến quán nét khá sớm vì anh mới mua thêm một số máy móc mới cho quán. Thời gian anh không ở đây, Thành Hạo vừa bận chuyện công ty vừa giúp anh trông coi mấy cửa hàng cũng bấn tối mắt, không có thời gian để thay mới thiết bị.

    Lần này anh về, anh thay hết máy móc cũ trong quán, trang hoàng lại cho mới. Không những quán nét mà cả sân bóng đá anh cũng cải tạo lại mọi thứ.

    Bận đến trưa, anh nhận được điện thoại của mẹ.

    "Alo mẹ."

    "Trung à, trưa nay con ra ngoài ăn cơm với mẹ nha. Lâu rồi mẹ không ra ngoài ăn." Bà Tuệ Chi nói.

    "Dạ được. Để con về nhà đón mẹ." Hàn Trung đáp.

    Bà Tuệ Chi vội vàng nói: "Không cần. Mẹ đã đặt chỗ ở nhà hàng của con rồi. Nếu con xong việc thì qua đấy nhé. Mẹ đợi."

    "Dạ." Hàn Trung cúp máy, thu xếp mọi việc nhanh chóng rồi đi đến nhà hàng.

    Đến nhà hàng, anh trực tiếp đến quầy lễ tân hỏi: "Em kiểm tra giúp anh xem có khách nào đặt bàn tên Tuệ Chi không?"

    "Dạ được. Anh chờ em một lát."

    "Dạ có. Đang ở phòng 203 ạ." Lễ tân đáp.

    Nghe xong, anh hơi khó hiểu, vì sao hôm nay mẹ lại đến đây, còn đặt phòng riêng? Từ khi anh mở nhà hàng này đến giờ, bà chỉ đến đây vào hôm khai trương, cũng chưa từng đến đây thêm lần nào nữa. Bà từng nói những món ăn ở đây không phải là khẩu vị của bà.

    Anh bước đến phòng mà lễ tân nói, thận trọng gõ cữa trước rồi mới mở cửa bước vào.

    Vừa mở cửa, anh thấy bà đang ngồi cũng hai người phụ nữ khác. Một người thì tầm tuổi bà, còn một người thì nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn anh.

    Thấy anh đến, bà Tuệ Chi đứng dậy kéo anh qua giới thiệu.

    "Giới thiệu với hai người đây là con trai tôi Hàn Trung. Còn đây là cô Minh Châu người quen của mẹ."

    Hàn Trung lễ phép nói: "Con chào cô." Rồi nhìn cô gái bên cạnh gật đầu, cười nhẹ.

    Người phụ nữ kia cũng vui vẻ trả lời: "Chào con. À, còn đây là con gái của dì, nó tên là Nhi Quỳnh."

    Nghe mẹ giới thiệu, Nhi Quỳnh tỏ vẻ ngượng ngùng, nhìn anh cười cười.

    Chào hỏi xong, anh gọi phục vụ mang lên những món ngon nhất của quán để tiếp đãi. Nhưng thái độ của anh thì không nhiệt tình cho lắm. Vì hiện giờ, anh đã rõ mục đích của bữa cơm này chính là muốn anh đi xem mắt. Anh chỉ ngồi một bên nghe hai người lớn nói chuyện cũng không quan tâm đến cô gái kia.

    Bữa cơm vẫn đang rôm rã thì điện thoại Nhi Quỳnh hiện lên một dòng tin nhắn trên màn hình. Cô liếc nhìn màn hình, rồi đột nhiên cô gấp gáp cầm điện thoại lên mở tin nhắn vừa được gửi đến. Cô đọc xong, sau đó nhìn sang Hàn Trung một cái. Cô quay sang mẹ, đưa điện thoại cho mẹ đọc tin nhắn ấy. Bà cũng nhìn Hàn Trung, rồi nhìn sang Tuệ Chi.

    Bà Tuệ Chi đang vui vẻ thì thấy thái độ không đúng của hai mẹ con họ nên lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

    Bà Minh Châu hỏi lại: "Con của chị vừa đi cai nghiện về sao?"

    Nghe câu hỏi này, Hàn Trung đang ngồi một bên bóc vỏ tôm cho mẹ bỗng dừng tay vài giây. Anh chỉ khẽ nhếch môi, cũng không nhìn đến thái độ của họ mà tiếp tục bóc vỏ tôm.

    Bà Tuệ Chi ấp úng: "À.. chuyện là vầy.. Trung.."

    Bà chưa kịp nói hết đã bị cắt ngang: "Xin lỗi! Gia đình tôi còn có việc. Hai mẹ con tôi xin phép về trước. Cám ơn bà đã mời cơm."

    Lời nói của bà Minh Châu rất dứt khoát, thái độ cũng đã rất rõ ràng, bà Tuệ Chi cũng không còn cách nào khác chỉ có thể tiễn họ ra về.

    Từ nhà hàng về đến nhà, Hàn Trung không nói một lời nào. Vừa về đến nhà, anh liền lao thẳng lên phòng. Bà cũng không muốn làm phiền anh. Bà biết chuyện hôm nay không nói rõ với anh trước, mà đặt anh vào tình huống như vậy, cộng thêm câu hỏi của bà Minh Châu chắc chắc đã làm cho Hàn Trung không vui.

    Mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Người đầu tiên trong danh sách xem mắt cũng là người cuối cùng.

    Tuệ Chi lại càng thêm rầu rỉ mà không làm được gì.
     
  5. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Bệnh cũ tái phát.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vài ngày sau, bà Tuệ Chi đổ bệnh.

    Hôm nay ông Trạch Hàn ở nhà một ngày để đưa bà Tuệ Chi đi khám bệnh, mọi chuyện ở công ty thì giao cho Thành Hạo lo liệu.

    Mấy ngày nay Hàn Trung bận rộn việc sửa sang lại quán, thường xuyên đi sớm về muộn nên cũng không để ý đến bà mấy. Vừa nghe tin bà đổ bệnh, anh liền bỏ hết mọi việc còn đang dang dỡ chạy thẳng về nhà.

    Bệnh của bà Tuệ Chi là do năm xưa khi sinh Hàn Trung để lại. Lúc ấy, sức khoẻ của bà vốn không tốt lại sinh khó, mất máu quá nhiều nên cơ thể không chống đỡ nổi. Cũng may, cuối cùng mẹ tròn con vuông. Nhưng sức khoẻ của bà Tuệ Chi lại tệ hơn trước rất nhiều.

    Trước khi tốt nghiệp đại học Hàn Trung đã ra ở riêng, về sau do bà đỗ bệnh, anh đành trở về nhà ở để bà đỡ lo lắng hơn.

    Khi anh bị bắt vì dùng thuốc cấm ở quán bar, lúc ấy bà cũng đỗ bệnh một trận vì lo cho anh. Nhưng cả nhà không cho anh hay tin.

    Lần này, cũng vì lo lắng cho anh mà bà lại đổ bệnh lần nữa.

    Bà Tuệ chi nằm trên giường lớn, gương mặt hốc hác, mái tóc dài cũng không được chải búi gọn gàng như mọi ngày. Trông bà rất tiều tuỵ.

    Hàn Trung về đến nhà liền chạy thẳng lên phòng mẹ. Anh gõ cữa.

    "Mẹ ơi. Con vào được không?" Anh gọi.

    Nghe giọng anh, bà lồm cồm ngồi dậy, dựa lưng vào giường.

    "Con vào đi." Bà nói.

    Anh mở cửa bước vào. Khi nhìn thấy bà, anh giật mình. Anh không nghĩ chỉ mấy ngày anh bận việc mẹ lại bệnh nhiều đến vậy. Hôm hẹn anh ăn cơm ở nhà hàng bà vẫn rất tươi tắn, không như bây giờ.

    Anh đến ngồi cạnh bà.

    "Mẹ còn mệt nhiều không? Sao mẹ bệnh mà không nói cho con biết?"

    Bà nắm tay anh, cười nói: "Mẹ không sao. Bệnh cũ thôi mà. Sáng nay ba đã đưa mẹ đi khám, bác sĩ nói không sao hết. Nghĩ ngơi nhiều là tốt lên thôi."

    Anh nhìn bà một lúc lâu, rồi nhỏ giọng lên tiếng: "Mẹ lo lắng cho con nên mới đổ bệnh đúng không?"

    Bà nghe anh hỏi, tay vẫn nắm tay anh nhưng đôi mắt lại cụp xuống. Bà xoa xoa tay anh rồi nói: "Sức khoẻ mẹ không tốt. Mẹ không biết mình sẽ trụ được bao lâu. Con cũng đã 28 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Mẹ muốn nhìn thấy con yên bề gia thất. Mẹ mới yên tâm được. Chuyện xem mắt là lỗi của mẹ, mẹ đã không hỏi ý kiến của con trước mà đặt con vào tình huống đã rồi như vậy. Nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con." Nói đến đây, bà dừng lại một lúc nhìn anh.

    "Mẹ biết chuyện trước kia đã khiến con tổn thương và mất đi lòng tin rất nhiều. Nhưng làm người phải biết tiến về phía trước chứ con. Mình không thể sống trong quá khứ mãi được. Cũng không thể vì mình từng bị tổn thương mà nghĩ rằng ai cũng xấu, cũng không đáng tin tưởng được."

    Từ câu từng chữ mà mẹ nói, anh đểu nghe rất chăm chú. Anh nhìn bà, một thân ảnh tiều tuỵ, thiếu sức sống. Rồi anh nhớ đến hình ảnh bà tươi cười rạng rỡ của bữa cơm ở nhà hàng. Giây phút này, anh quyết định sẽ làm theo ý bà. Chỉ cần việc khiến bà vui lên, anh sẽ làm. Bà vì anh mà đã cực khổ rất nhiều, anh không thể cứ mãi làm theo ý mình, mặc cho bà suốt ngày lo lắng cho anh được.

    Anh dùng hai tay nắm lấy tay bà, cười nói: "Mẹ. Con sẽ đi xem mắt. Mẹ tìm vài cô gái xinh đẹp mà mẹ ưng ý để con tìm hiểu thử nhé."

    Hàn Trung vừa dứt câu, người bà như có ai đó tiếp thêm sức sống. Bà ngồi thẳng dậy, nắm tay anh chặt hơn, mừng rỡ nói: "Con chịu đi xem mắt hả?"

    Thấy sự khởi sắc của bà, anh cười nói: "Dạ. Con cũng không còn nhỏ nữa, phải yêu đương, cưới vợ, sinh con thôi."

    Nghe câu này, bà lại càng vui hơn. Bà liên tục nói: "Được. Được. Được. Mẹ ưng được một vài cô gái. Để mẹ hẹn giúp con."

    "Dạ."

    Lúc nãy anh còn thấy bà ủ rủ mệt mỏi, vậy mà nghe anh chịu đi xem mắt bà liền vui vẻ, phấn khởi như chưa bị bệnh vậy. Khiến anh có cảm giác như bị mắc bẩy của bà.

    Hiện giờ sức khoẻ của bà ấy mới là quan trọng nhất. Không chỉ là xem mắt, nếu mẹ thích một cô gái nào đó, muốn anh cưới họ anh cũng sẽ đồng ý. Chỉ cần không quá bất đồng quan điểm thì cũng có thể cố gắng sống cùng nhau được.

    Còn tình yêu đối với anh, anh đã không muốn va vào nó nữa rồi. Anh đã yêu một lần, anh đã dùng quá nhiều tình yêu của mình cho họ. Nhưng đến cùng, họ lại dùng tình yêu của anh để đổi lấy tiền. Từ khoảnh khắc ấy, trái tim của anh, niềm tin của anh đã sụp đổ hoàn toàn.
     
    Cao Phú Soái, Dana LêNghiên Di thích bài này.
  6. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Đối tượng xem mắt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó của Hàn Trung chỉ có hai từ "xem mắt". Nhưng kết quả không tốt lắm, những cô gái anh gặp, anh đều không có ấn tượng tốt. Họ đều hỏi về gia đình anh. Khi họ nghe nói, anh không nối nghiệp gia đình mà tự kinh doanh riêng thì liền tỏ thái độ khác hẳn. Một vài cô gái có lẽ là nghe phong phanh chuyện gì đó nên khi gặp anh lại thể hiện sự dè chừng hoặc không coi trọng anh lắm.

    Danh sách các cô gái mà bà Lý Hà tìm, anh cũng đã gặp hết. Nhưng vẫn không có cô gái nào phù hợp. Anh cũng không bận tâm nhiều. Mọi việc anh làm cũng chỉ muốn mẹ đỡ lo cho anh hơn mà thôi.

    Hôm nay, nhà Lý Hà khá yên tĩnh, đã lâu rồi bà không cùng mấy người bạn chơi bài.

    Lý Hà đang ngồi ở phòng khách uống trà và lướt điện thoại thì Diệp Lan đến.

    "Xin chào. Lâu quá rồi không ghé chơi bài. Tôi ngứa tay lắm rồi nè. Bà gọi hai người kia qua đi. Làm vài ván chơi." Diệp Lan vừa bước vào ngồi xuống ghế vừa nói.

    "Hơn nữa tháng nay bà đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không được." Lý Hà thấy bà liền lên tiếng hỏi.

    Diệp Lan thoãi mái rót trà cho mình, uống một ngụm tỏ vẻ đang thưởng thức trà rồi mới trả lời: "Có một số việc bận."

    "Bị bọn chủ nợ lấy hết tiền phải không?" Lý Hà nhìn bà nói.

    Câu nói ấy khiến Diệp Lan sượng mặt, hành động nhất thời chậm đi vài nhịp. Diệp Lan hỏi: "Sao bà biết chuyện này?"

    "Chủ nợ của gia đình bà có một vài người quen biết với chồng tôi. Họ kể lại."

    Diệp Lan thở dài, đặt tách trà xuống rồi ngã lưng ra ghế.

    "Tôi không biết chuyện này khi nào mới kết thúc nữa. Sao chồng tôi có thể ngu ngốc để bị lừa một số tiền lớn như vậy chứ? Nếu không, tôi đâu phải sống khổ như vậy. Bây giờ đào đâu ra số tiền đó mà trả cho người ta? Còn phải chăm sóc con gái dùm ông ấy nữa chứ."

    "Con bé đang ở với bà sao?" Lý Hà hỏi.

    "Nó có thể đi đâu được. Đúng là của nợ mà." Diệp Lan bực dọc nói.

    "Con bé được bao nhiêu tuổi rồi."

    "Vừa qua tuổi 18 thì phải."

    Nghe câu trả lời này, bà Lý Hà như nghĩ ra chuyện gì đó, liền ngồi gần lại Diệp Hà nói: "Hay.. Bây giờ bà gã con bé đi đi. Đòi tiền sính lễ cao một chút. Sau đám cưới bà cũng sẽ có được một ít tiền để trả bớt nợ."

    Vừa nghe xong, Diệp Lan đột nhiên phá lên cười lớn, bà nói: "Bà đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Nhà tôi đang nợ một đống tiền. Chủ nợ thì đến đập cửa nhà mỗi ngày. Ai lại điên đến mức lao đầu vào gia đình tôi để hỏi cưới vợ? Với lại, con bé ấy cũng chẳng xinh đẹp hay tài giỏi gì, ai mà cần tới."

    "Nếu có thì sao?"

    Nghe câu này Diệp Lan không cợt nhã nữa, nghiêm túc nhìn Lý Hà hỏi: "Bà có ý gì?"

    "Bà biết công ty bất động sản Lý Hàn không?"

    "Biết." Diệp Lan trả lời một cách nhanh gọn.

    Tất nhiên là Diệp Lan biết đến công ty này. Chồng bà làm về bất động sản, tuy ông không thành lập công ty nhưng cũng được coi là có chổ đứng ở tỉnh này. Có một vài lần ông nói với bà, muốn hợp tác làm ăn gì đó với công ty này nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.

    "Chủ của công ty này có một người con trai, đang đến tuổi lập gia đình. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ giúp bà để gia đình họ gặp con riêng của bà. Biết đâu lại có duyên với nhau." Lý Hà nói với vẻ nhiệt tình.

    Diệp Lan cười nói: "Vậy bà nói xem, đứa con trai của ông chủ kia có phải là người tàn tật hay khuyết tật không? Hay là mắc bệnh nan y không chữa được?"

    "Này. Đừng có nói nặng lời như vậy. Thằng bé đó rất tốt." Lý Hà khẽ vỗ nhẹ lên chân Diệp Lan.

    Diệp Lan khoanh tay trước ngực nói: "Tốt? Nếu tốt như lời bà nói, thì không đến lượt bà phải ngõ ý với đứa con riêng của tôi đâu. Bà nói thật đi."

    Lý Hà ngập ngừng một lúc rồi nói: "Thật ra thì.. Thằng bé đó từng đi cai nghiện về. Hiện giờ sức khoẻ rất tốt. Nhưng lại bị thiên hạ ác miệng đồn đại là nó bị HIV. Nên.. Nhưng bà yên tâm, tôi chắc chắn với bà nó rất khoẻ mạnh."

    Lý Hà nhìn ra được thái độ phân vân của bà nên bèn tiếp lời thêm: "Bà nghĩ thử coi, nếu bây giờ bà gã con bé đó vào một gia đình giàu có như vậy, chuyện tiền sính lễ bà muốn bao nhiêu mà không được. Bà gã nó đi, vừa có tiền trả nợ vừa thoát khỏi nó. Còn nữa, nếu như sau này chồng bà quay trở về, biết được bà đã gã con gái ông ấy vào một gia đình tốt như vậy, thì chẳng phải ông ấy càng biết ơn bà nhiều hơn hay sao?"

    Nghe Lý Hà nói một tràng, bà ngẫm nghĩ thấy cũng khá hợp lý. Dù sao chuyện này chỉ có lợi cho bà chứ không có hại. Bà ngồi thẳng dậy: "Được. Tôi sẽ về nói chuyện với con bé đó. Rồi liên lạc với bà sau."

    Nói rồi, Diệp Lan xách túi vội vã ra về.

    Lý Hà ngồi đó cười thầm. Bà còn đang lo không biết tìm cách nào để giúp bà Tuệ Chi, may sao Diệp Lan xuất hiện. Mọi việc coi như đã có bước đi mới.
     
    Cao Phú SoáiDana Lê thích bài này.
  7. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Hi sinh một chút.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Lan về đến căn phòng trọ cũ kỹ kia, liền thấy Nhã Hi đang ở bên trong dọn dẹp phòng.

    Hôm nay cô không đi làm nên muốn tranh thủ quét dọn phòng cho sạch sẽ một chút. Dạo trước, cô mãi bận đi làm nên căn phòng khá bừa bộn. Cô đang loay hoay thì phát hiện Diệp Lan đang đứng ở cửa. Cô nhớ đến trận cãi nhau hôm trước nên cũng không muốn nói chuyện với bà.

    Diệp Lan bước vào phòng, đi đến chiếc bàn gỗ ngồi xuống. Bà lên tiếng: "Nhã Hi, qua đây ngồi đi. Dì có chuyện muốn nói với con."

    Nhã Hi nghe bà nói cũng dừng tay, chậm chạp đi đến ngồi xuống đối diện bà.

    "Mấy hôm nay bọn chủ nợ lại đến đây đúng không?"

    Nhã Hi cuối mặt gật đầu.

    Diệp Lan nói tiếp: "Bọn họ nói với dì, nếu trong vòng hai tháng nữa không trả tiền cho họ, thì mỗi một người sẽ nộp một tờ đơn để kiện ba con ra tòa."

    Nghe vậy, Nhã Hi lo lắng nhìn bà, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe. Cô hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao đây dì?"

    Diệp Lan nhàn nhã trả lời: "Trả nợ."

    "Nhưng con không có tiền, dì cũng.." Nhã Hi gấp gáp nói.

    "Dì có một cách, có thể trả nợ cho ba con. Nhưng con phải chịu hi sinh một chút."

    "Là cách gì?" Nhã Hi nghi hoặc hỏi.

    "Con lấy chồng."

    "Lấy chồng? Là sao? Con không hiểu?" Nhã Hi vội đáp.

    "Dì có một người bạn. Gia đình rất có điều kiện, họ đang muốn cưới vợ cho con trai. Liền nhớ đến dì có một đứa con riêng là con. Người bạn đó muốn kết thông gia với dì. Dì muốn hỏi ý con như thế nào. Nếu con đồng ý thì hai bên sẽ gặp mặt nhau trước, cảm thấy hợp thì sẽ tính đến chuyện cưới hỏi."

    Nhã Hi nghe câu trả lời này cảm thấy cô lý vô cùng. Cô hỏi lại: "Vậy thì liên quan gì đến việc trả nợ cho ba con?"

    Diệp Lan nhẹ nhàng giải thích: "Gia đình họ rất giàu. Dì sẽ đòi tiền sính lễ cao một chút, sau đám cưới dì sẽ dùng số tiền đó trả bớt nợ cho ba con, để họ không kiện ba con nữa."

    "Không được. Con không thể lấy chuyện hôn nhân của con ra để đổi lấy tiền được." Nhã Hi phản bác.

    Diệp Lan thấy thái độ thanh cao đó của cô liền mất kiên nhẫn, thái độ nói chuyện cũng không dịu dàng như vừa nãy nữa: "Vậy con muốn ba con ngồi tù đúng không? Một khi họ nộp đơn kiện. Rất nhanh con sẽ nhận được giấy triệu tập của ba con từ tòa án. Đối với con hôn nhân quan trong hơn, hay tự do của ba con quan trọng hơn?"

    "Nhưng ba bị người ta hại, ba không có lừa tiền của họ." Nhã Hi uất ức nói.

    "Bằng chứng đâu?" Diệp Lan lớn giọng nói.

    "Nếu như có bằng chứng thì ba cô đã không bỏ đi. Không để tôi và cô phải rơi vào hoàn cảnh này rồi. Bây giờ chúng ta phải tìm cách để họ không kiện ba cô ra tòa. Chứ không phải ngồi ở đây thể hiện sự thanh cao của mình."

    Nhã Hi im lặng, không nói được gì.

    Thấy bộ dạng đó của cô, bà Diệp Lan tức giận đứng dậy bỏ đi. Nhưng trước khi rời đi bà nói: "Suy nghĩ cho kỹ. Đó đã là cách duy nhất rồi. Nhưng nếu cô muốn đi thăm nuôi ba cô, thì cô cứ việc làm theo ý mình."

    Nhã Hi bật khóc, từng câu từng chữ mà Diệp Lan nói khiến nước mắt của cô cứ tuông rơi không ngừng. Cô chưa từng yêu nhưng cô hiểu một cuộc hôn nhân không có tình yêu sẽ như thế nào. Bỡi vì, ba mẹ cô là ví dụ rõ ràng nhất. Cô không muốn bản thân mình đi vào vết xe đổ của họ.

    Đối với cô, cô rất tôn thờ tình yêu và xem trọng chuyện hôn nhân. Nhưng hôm nay, bà Diệp Lan lại muốn cô dùng hôn nhân để đổi lấy một khoảng tiền. Cuộc hôn nhân toan tính như vậy ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến huống chi là bắt cô làm.

    Nhưng đây là chuyện liên quan đến tự do của ba cô, là cách duy nhất để có một số tiền lớn trả món nợ to đùng kia. Cô phải làm sao đây?

    Những lời nói của bà Lý Hà cứ quanh quẩn mãi bên tai Nhã Hi. Cô cảm thấy bà ấy nói rất đúng. Ba cô bị lừa nhưng không có bằng chứng chứng mình điều đó. Nếu không trả hết tiền, ba cô sẽ phải ngồi tù. Đến lúc đó liệu cô có hạnh phúc được không? Cô sống thanh cao nhưng ba cô lại mang tù tội vậy thì sự thanh cao đó có ý nghĩa gì?

    Cô thà chịu mang tiếng xấu một chút nhưng có thể giúp ba cô giải quyết nợ nần, ông ấy cũng có thể quay về mà không cần phải lo nghĩ gì. Như thế cũng xứng đáng.

    Thế là sau khi khóc một trận, chậm rãi suy nghĩ mọi chuyện. Cô quyết định nghe theo lời của dì Lan.
     
    Cao Phú SoáiDana Lê thích bài này.
  8. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Người quen.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi nhận được tin nhắn của Nhã Hi, Diệp Lan vui mừng như trúng số. Bà liền gọi cho Lý Hà để sắp xếp cho hai bên gặp nhau.

    Sáng nay, bà Tuệ Chi cho người đến đón Diệp Lan và Nhã Hi đến nhà mình dùng cơm. Bà đã nghe Lý Hà nói sơ qua về gia cảnh hiện tại của họ. Bà cũng không để tâm lắm, chỉ muốn gặp người trước rồi mọi chuyện tính sau.

    Tuệ Chi lên phòng gọi Hàn Trung nhưng anh đã đi từ sớm. Tối hôm qua anh về nhà khá muộn nên bà vẫn chưa kịp nói chuyện này với anh.

    Hàn Trung đang ở sân bóng đá theo dõi việc sửa chữa, anh định một lát xong việc sẽ ghé qua nhà hàng gặp Kỳ Phong để bàn một số việc. Nhưng anh lại nhận được điện thoại của mẹ. Bà bảo anh phải về nhà gấp vì có khách đến nhà chơi.

    Gọi điện thoại cho Hàn Trung xong, bà xuống bếp dặn dò người làm chuẩn bị cơm. Còn bà thì chuẩn bị trà và hoa quả mang ra phòng khách. Đang loay hoay thì bà nghe tiếng xe chạy vào nhà, bà niềm nở chạy ra đón.

    Xe của bà Lý Hà đi phía trước, phía sau là xe mà Tuệ Chi đã chuẩn bị đi đón Diệp Lan và Nhã Hi.

    Nhã Hi nghe Diệp Lan nói gia đình này rất có điều kiện nhưng không nghĩ là lại giàu có đến mức này. Xe vừa vào cổng lớn cô đã thấy sự hoành tráng của căn biệt thự này. Hai bên lối đi vào được trồng nhiều cây cảnh và hoa, đi vào khoảng 100m thì có một hồ nước nhỏ, có cả đài phun nước. Xe chạy vòng qua hồ nước đó thì đến cửa chính của biệt thự. Nơi này rất giống những căn biệt thự mà cô đã thấy trong phim Thái Lan, vừa có hoa viên rộng lớn, biết thự cũng rộng rãi không kém.

    Cô đang mãi mê nhìn ngắm xung quanh thì xe dừng lại. Cô thấy có một người phụ nữ khoảng chừng 50 tuổi đang đứng cách xe không xa. Cô nhìn bà, trên gương mặt ấy toát lên vẻ hiền dịu, nụ cười trên môi rất tự nhiên khiến cho người đối diện cảm thấy rất thoãi mái.

    Bà đi đến chiếc xe cô đang ngồi, người lái xe mở cửa cho Diệp Lan bước xuống trước, rồi lại vòng qua mở cửa cho cô xuống sau.

    Cô bước xuống xe, lễ phép cúi chào bà Tuệ Chi: "Con chào dì."

    Câu nói nghe có vẻ trơn tru, nhưng có ai hay hiện giờ người cô đang run lẫy bẫy, hay tay đan chặt vào nhau, dây thần kinh đang căng ra như dây đàn vậy. Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt phụ huynh trong tình cảnh này, nên cô như vậy cũng phải thôi.

    Bà Tuệ Chi vừa nhìn thấy Nhã Hi liền ưng bụng ngay. Cô mặt một chiếc váy trắng dáng dài gần đến mắt cá chân, chân mang giày búp bê, mái tóc uốn cong nhẹ và buộc một nữa ra sau trông cô rất đẹp_một vẻ đẹp thuần khiết. Cô không xinh đẹp bằng những cô gái bà đã chọn, nhưng cô lại mang đến cho bà một thiện cảm rất tốt từ ánh nhìn đầu tiên. Sự rụt rè, e thẹn của cô gái mới lớn; sự lễ phép của một cô gái được giáo dục tốt; và cả vẻ ngoài thanh thuần của cô đều rất thật, rất tự nhiên. Khiến bà rất thích.

    Lý Hà xuống xe, thấy Tuệ Chi cứ mãi nhìn Nhã Hi, bà liền đi đến nói: "Không định mời khách vào nhà sao?"

    Lúc này, bà mới giật mình nhớ ra. Liền chào hỏi mọi người rồi mời họ vào nhà.

    Vào đến phòng khách, Lý Hà giới thiệu: "Giới thiệu với bà, đây là Diệp Lan còn đây là con gái của bà ấy, tên là Nhã Hi. Đây là Tuệ Chi. Mọi người đều là người quen biết của tôi cả."

    "Xin chào, xin chào." Cả hai bên liền chào hỏi nhau.

    "Con trai tôi vừa sáng sớm có việc gấp nên phải ra ngoài. Nó đang trên đường về đây. Thật xin lỗi vì đã đón tiếp không chu đáo." Tuệ Chi áy náy nói.

    Diệp Lan liền trả lời: "Không sao cả. Thanh niên biết lo cho sự nghiệp là chuyện tốt. Chị không cần phải xin lỗi."

    Bà Tuệ Chi cười dịu dàng, quay sang nhìn Nhã Hi hỏi: "Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Hiện giờ cháu vẫn đi học phải không?"

    Nhã Hi hơi ngượng ngùng trả lời: "Dạ.. Cháu 18 tuổi, vừa thi tốt nghiệp cấp ba xong. Cháu đang làm phục vụ ở một quán cafe nhỏ ạ."

    Nghe câu trả lời này, Tuệ Chi liền nhớ lại những gì mà Lý Hà đã nói về gia đình cô. Bà liền nói: "Cháu rất giỏi!"

    Đang nói chuyện dỡ thì Hàn Trung về đến. Tuệ Chi thấy Hàn Trung bước vào, liền tươi cười nói: "Trung à. Mau qua đây để mẹ giới thiệu một chút."

    Anh nhanh chân bước đến, từ xa anh nhìn thấy có thêm ba người khác nữa, là bà Lý Hà và một người phụ nữ anh chưa gặp qua. Người còn lại anh chỉ thấy được dáng người mãnh mai có mái tóc dài che gần hết lưng.

    Anh đến bên cạnh mẹ. Bà kéo tay anh giới thiệu: "Đây là con trai tôi, Hàn Trung. Còn đây là Dì Lan, đây là con gái của dì tên là Nhã Hi."

    Tuệ Chi giới thiệu xong, anh chào hỏi bà Diệp Lan trước. Rồi quay sang nhìn Nhã Hi, vừa nhìn thấy cô anh không khỏi bất ngờ. Anh vẫn còn đang nhìn cô thì cô quay sang chào anh: "Em chào.. anh."

    Chữ cuối cùng, vì quá bất ngờ mà cô hạ giọng xuống thấp lúc nào không hay. Lúc này cô đang trợn to mắt mà nhìn anh. Cô không nghĩ người mình đi xem mắt lại là anh. Thảo nào, lúc xe đến đón cô, cô đã thấy chiếc xe này khá quen. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.

    Anh thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô, liền khẽ cười, nói: "Là em à?"

    Nghe anh hỏi, cô vẫn im lặng nhìn anh, cô không biết phải trả lời anh như thế nào nữa.

    Mọi người nghe anh hỏi vậy liền nhìn nhau. Lý Hà hỏi: "Hai con đã biết nhau trước rồi sao?"

    "Dạ." Hàn Trung trả lời.

    Nhã Hi quay sang nhìn mọi người rồi gật đầu thừa nhận.

    Lý Hà liền cười nói: "Thì ra là đã quen nhau từ trước. Xem ra, hai cháu thật có duyên với nhau đó. Phải không?"

    Nghe câu này, Tuệ Chi và Diệp Lan liền nói theo:

    "Đúng vậy!"

    "Đúng vậy! Đều là người quen."

    Và thế là ngày hôm đó nhà Tuệ Chi được một hôm náo nhiệt. Nhưng chỉ toàn tiếng cười nói của ba người phụ nữ lớn tuổi, còn anh và Nhã Hi thì ngồi hai bên nhìn họ. Nhã Hi ngại ngùng ngay cả nhìn anh cũng không dám, còn Hàn Trung thỉnh thoảng liếc nhìn Nhã Hi một cái rồi lại khẽ cười.
     
    Cao Phú SoáiDana Lê thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng bảy 2024
  9. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 18: Tìm hiểu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ bữa cơm ấy, những lúc nhàn rỗi bà Tuệ Chi sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Nhã Hi, đôi lúc lại để Hàn Trung đưa đón cô sang nhà dùng cơm. Bà Diệp Lan nói với cô rằng mọi chuyện đã được bà và bà Tuệ Chi bàn tính kỹ lưỡng rồi, cô chỉ cần tiếp xúc với Hàn Trung nhiều hơn để cả hai hiểu nhau là được.

    Những lần đầu, cô cảm thấy khá áp lực nhưng rồi dần dần sự dịu dàng và chu đáo của bà Tuê Chi khiến cô thoãi mái hơn. Trước mặt ông Trạch Hàn bà cứ khen Nhã Hi không ngớt lời, khiến ông cũng cảm thấy tò mò về cô gái này. Nhưng do công ty quá nhiều việc, ông vẫn chưa có cơ hội gặp Nhã Hi.

    Ngày hôm đó, sau khi đi làm về Thành Hạo đã khá sốc khi biết được chị dâu tương lại của mình lại là cô bé ngày hôm ấy. Anh không ngờ lại có chuyện tình cờ đến như vậy xảy ra. Bà Tuệ Chi nhớ đến chuyện suýt chút nữa thì tông trúng Nhã Hi liền trách cứ anh lái xe không cẩn thận, rồi cằn nhằn anh mãi.

    Sau bữa tối, Hàn Trung đang ở trong phòng thì Thành Hạo lên tìm anh.

    Thành Hạo tựa người ở cửa phòng, hai tay bỏ trong túi quần. Giọng điệu trêu chọc nói: "Anh chuẩn bị cưới vợ đến đâu rồi?"

    Hàn Trung đang ngồi ở bàn làm việc gõ máy tính, nghe Thành Hạo nói anh liếc nhìn một cái rồi tiếp tục làm việc.

    Thành Hạo bước vào phòng, đi đến bàn làm việc của anh tiếp tục nói: "Mà em thấy anh với con bé đó có duyên thật. Biết bao nhiêu người nhưng mẹ chỉ ưng mỗi em ấy. Hai người lại gặp nhau từ trước nữa chứ."

    Thấy anh vẫn không trả lời, Thành Hạo im lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi: "Anh. Anh thật sự sẽ cưới con bé đó sao?"

    Nghe đến đây, anh dừng gõ bàn phiếm máy tính. Anh ngước mặt lên nhìn Thành Hạo, khoanh tay trước ngực ngã lưng ra ghế:

    "Không được hả?" Hàn Trung nói.

    "Được thì được. Nhưng tuổi tác của anh với em ấy cách nhau gần một thập kỉ. Anh đã trưởng thành, còn em ấy là một cô gái mới lớn. Anh không sợ cuộc sống sau này sẽ có nhiều bất đồng sao?" Thành Hạo thành thật trả lời.

    "Hôn nhân đôi lúc sẽ có bất đồng, cũng là chuyện bình thường."

    Thành Hạo im bặt, đơ người khi nghe anh nói câu này.

    Hàn Trung khẽ cười nhếch mép nói: "Không cần lo xa vậy đâu. Chỉ mới tìm hiểu thôi."

    Thành Hạo "Ồ" một tiếng rồi bỏ về phòng. Hàn Trung lại tiếp tục làm việc.

    Thời gian cứ vậy mà thấm thoát trôi qua, mới đây mà cô đã làm ở quán Lục Anh được hai tháng. Nhã Hi đã thành thạo công việc rất nhanh. Từ việc dọn dẹp, pha chế, chăm sóc hoa mọi thứ cô đều làm rất trơn tru. Quan hệ của cô và Lục Anh cũng rất tốt, Lục Anh cũng rất tin tưởng cô. Có lúc, Nhã Hi đã cảm thấy bản thân mình thật may mắn vì đã gặp được Lục Anh. Nhờ có cô mà cuộc sống của Nhã Hi đỡ vất vả hơn rất nhiều.

    Hôm nay, cô vừa đến quán cafe thì thấy một người đàn ông mặc vest đứng ở quầy pha chế. Cô đến định chào hỏi thì chị Lục Anh từ nhà kho đi ra.

    "Em đến rồi à." Lục Anh nói.

    "Dạ. Chị, anh đó là ai vậy ạ?" Nhã Hi ngập ngừng hỏi.

    Lúc này, Lục Anh mới nhìn vào quầy pha chế rồi quay lại nhìn Nhã Hi cười nói: "À, đây là chồng của chị, Nam Minh. Hôm nay chị nhờ anh ấy chở chị qua đây. Nãy giờ chị đang bận trong kho nên nhờ xem quán dùm."

    "Chị kết hôn rồi hả?" Nhã Hi ngạc nhiên hỏi.

    "Ừa." Lục Anh tươi cười rạng rỡ trả lời.

    Nghe vậy, cô quay sang gật đầu chào anh. Nhưng cô lại phát hiện Nam Minh đang nhìn mình bằng ánh mắt rất lạ, thêm cả nụ cười như có như không kia, làm cô cảm giác có điều gì đó rất thâm sâu khó đoán. Nhưng rồi cô cũng không để tâm lắm, dù sao cũng không cần tiếp xúc nhiều.

    Sau lần gặp đó, Lục Anh cũng kể về chồng mình rất nhiều cho cô nghe. Lục Anh nói, cô và anh là kiểu vừa gặp đã yêu. Họ yêu nhau và kết hôn cũng được 3 năm rồi. Anh rất cưng chiều và yêu thương chị. Cả quán cafe này, là do anh biết chị thích nên đã đầu tư mọi thứ để chị làm. Lục Anh chỉ cần quản lý quán cafe này là được, còn mọi việc anh đều lo liệu chu toàn. Lục Anh nói chồng cô đang làm giám đốc tài chính cho một công lớn, cộng thêm quán cafe này kinh doanh cũng rất tốt nên cuộc sống hôn nhân cũng rất thoãi mái, không có gánh nặng về kinh tế.

    Khi kể về anh, Nhã Hi nhận ra được Lục Anh rất hạnh phúc và có chút gì đó rất tự hào về người chồng này của mình. Cô cảm thấy thật ngưỡng mộ Lục Anh. Rồi cô lại nghĩ về bản thân mình, liệu rằng cô có may mắn có được hạnh phúc hay không?
     
    Cao Phú SoáiDana Lê thích bài này.
  10. Chim Yến nhỏ

    Bài viết:
    0
    Chương 19: Thỏa thuận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày gia đình hai bên gặp mặt nhau để bàn chuyện kết hôn. Lễ cưới sẽ được tổ chức ngoài trời tại khuôn viên nhà bà Tuệ Chi. Mọi việc bà Tuệ chi đã cho người sắp xếp, Nhã Hi và Hàn Trung chỉ cần chọn địa điểm chụp ảnh cưới, chọn váy cưới và lên danh sách những người cần mời là được.

    Sau bữa cơm thân mật, Diệp Lan viện cớ có việc bận nên để Hàn Trung đưa Nhã Hi về.

    Những lần đi cùng Hàn Trung, anh rất chu đáo với cô. Nhưng mọi thứ vẫn rất chừng mực. Cả hai cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Anh vốn ít nói, cô lại không biết nói về vấn đề gì với anh. Thành ra, bầu không khí giữa hai người lúc nào cũng im lặng như tờ.

    Nhưng hôm nay lại khác. Trên đường đưa cô về, anh lái xe đến một bờ kè ven sông. Nhã Hi phát hiện ra không phải hướng về nhà, quay đầu sang nhìn anh định hỏi thì thấy anh tắt máy xe nói: "Anh và em nói chuyện một chút được không?"

    "Có chuyện gì sao?" Nhã Hi hỏi.

    Hàn Trung nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Vì sao em lại đồng ý gả cho anh?"

    Nhã Hi thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm mình, liền có chút bối rối. Cô quay đầu sang chổ khác không dám nhìn anh.

    Cô nhớ đến cuộc thõa thuận của cô và Bà Tuệ Chi. Bà ấy nói, nếu cô và Hàn Trung kết hôn, ngoài quà cưới gia đình cho, bà sẽ cho riêng cô một số tiền lớn để Diệp Lan đứng ra trả hết nợ cho ba cô. Nhưng cô tuyệt đối không được nói chuyện này cho Hàn Trung biết, tuyệt đối phải giữ bí mật.

    Cô vội vàng nghĩ gì nói nấy: "Gia đình anh rất tốt, ai lại không muốn làm dâu nhà hào môn chứ? Với lại, anh cũng rất.. đẹp trai."

    Câu cuối, đó là lời thật lòng của cô, nhưng khi nói ra lại ngượng vô cùng.

    Anh nghe vậy liền hỏi: "Chỉ vậy thôi? Vậy em có biết những chuyện về anh không?"

    Nhã Hi ấp úng nói: "Là chuyện anh từng.. cai nghiện hả?"

    Hàn Trung không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn cô.

    Nhã Hi nói tiếp: "Em biết. Bác gái nói sức khoẻ anh hiện giờ rất tốt. Không như những lời người khác nói."

    "Em không bận tâm sao?"

    Nhã Hi nhìn anh dõng dạc trả lời: "Không bận tâm. Ai mà không mắc sai lầm. Chỉ cần biết sửa sai là được."

    Thái độ thành thật của cô khiến anh bật cười. Rồi lại trêu cô: "Vậy mà anh lại nghĩ, em gả cho anh là vì muốn dùng thân báo đáp anh chuyện lần trước."

    Nghe câu này, Nhã Hi ngơ ngác nhớ lại chuyện hôm trước cô gặp anh ở trụ ATM. Cô cũng không ngờ, cô và anh hiện giờ lại sắp về chung một nhà. Đúng là cuộc sống thật nhiều điều bất ngờ. Cô lại quay sang hỏi anh:

    "Vậy còn anh? Tại sao lại muốn cưới em?"

    Hàn Trung ngập ngừng đôi chút rồi trả lời: "Anh già rồi. Cần phải lập gia đình."

    "Nhưng điều kiện của anh rất tốt. Sao lại chọn em?"

    "Vì mẹ anh rất thích em!"

    Nghe câu này, Nhã Hi chỉ "Ồ" một cái rồi không nói gì nữa.

    "Em yên tâm. Nếu đã kết hôn, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng." Hàn Trung nói xong liền khởi động xe rời đi.

    Và thế là cuộc nói chuyện kết thúc. Họ cứ như vậy mà chuẩn bị thành vợ chồng của nhau. Hàn Trung không hay biết rằng. Câu cuối cùng mà anh nói ra đã khiến trái tim của Nhã Hi đập mạnh liên tục, lý trí cũng vì vậy mà rối bời.

    Trước ngày cô đến gặp gia đình anh, cô đã rất lo lắng và cảm thấy tương lai của cuộc hôn nhân này rất mờ mị. Nhưng khi gặp bà Tuệ Chi, khi biết cô sẽ gả cho anh, đột nhiên cô cảm thấy nhẹ nhõm. Không biết vì lí do gì nhưng nếu là anh, cô cảm thấy rất yên tâm mà gả đi.

    Vài ngày sau đó, cô xin Lục Anh nghỉ làm hai ngày về quê để giỗ mẹ cô. Cô đi xe khách khoảng hai tiếng thì đến nhà. Vừa về, cô liền vào phụ dì làm mấy món để cúng mẹ. Mỗi năm, cô sẽ cùng ba cô về đây, nhưng năm nay chỉ có mỗi cô.

    Khi ba cô xảy ra chuyện, dì út muốn cô về đây sống với dì nhưng cô không muốn. Cô biết cuộc sống của dì và dượng ở đây cũng không khá lắm còn phải vất vả nôi một đứa con đang đi học cấp hai nữa. Cô không muốn làm gánh nặng cho dì.

    Bà cũng từng ngõ ý muốn cô bán căn nhà mà bà đang ở đi, để trả nợ cho ba cô. Nhưng đó là căn nhà mà gia đình cô từng sống, những kí ức đẹp đẽ nhất của cô đều ở đó, cô không thể làm vậy. Vã lại, nếu bán đi rồi gia đình dì phải sống ở đâu?

    Cúng cơm xong, cô nói với dì rằng mình sẽ kết hôn vào tháng sau. Dì cô rất sốc. Dì cứ hỏi cô mãi vì nghĩ rằng có thể cô đã mang thai nên mới kết hôn vội như vậy, hoặc là có chuyện gì đó mà cô đã giấu dì. Phải mất cả buổi mới có thể trấn an được dì. Nhưng dì vẫn rất lo cho cô, bà cũng hỏi về Hàn Trung và gia đình anh rất nhiều. Cuối cùng, bà vẫn tôn trọng quyết định của Nhã Hi và hứa sẽ đến dự lễ cưới của cô.
     
    Cao Phú SoáiDana Lê thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...