Chương 20: Đón em về.
Hàn Trung dự định tìm Kỳ Phong để bàn về việc mở thêm chi nhánh nhà hàng, nhưng do quá nhiều việc nên mãi vẫn chưa gặp nhau được. Hôm nay bên quán nét và sân bóng cũng sửa chữa gần xong. Nên anh tranh thủ qua nhà hàng gặp Kỳ Phong bàn việc.
Bàn công việc xong, Kỳ Phong hiếu kì hỏi: "Sao cậu lại muốn mở thêm chi nhánh cho nhà hàng vậy? Cậu thấy tôi chưa đủ bận nên tạo thêm việc cho tôi à?"
Hàn Trung nhàn nhã trả lời: "Tôi muốn có thêm thu nhập, sắp tới tôi phải nuôi thêm một miệng ăn nữa."
Kỳ Phong không hiểu anh đang nói gì, liền hỏi: "Cậu đang nói cái quỷ gì vậy? Nuôi ai?"
"Vợ."
"Cái gì?" Kỳ Phong đang ngồi trên ghế liền đứng lên.
"Tôi sắp cưới vợ."
Kỳ Phong nghe anh nói liền cười lớn: "Thôi đi anh bạn, đừng giỡn." Kỳ Phong nhìn anh, thấy anh vẫn không tỏ vẻ như đang giỡn. Anh ngồi xuống, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Là thật hả?"
Hàn Trung gật đầu trả lời: "Ừ."
"Tiêu Linh quay về rồi sao?" Kỳ Phong liều lĩnh hỏi.
Nghe đến cái tên đó Hàn Trung liền sượng người. Vội quay sang chổ khác. Một lúc sau anh mới nói: "Không phải. Tóm lại đến lúc đó câu nhớ đến dự là được."
Thấy thái độ của anh, Kỳ Phong biết mình đã lỡ lời khi nhắc đến Tiêu Linh. Anh nói: "Cậu lấy vợ sao có thể thiếu tôi được. Khi nào cưới, để tôi biết mà chuẩn bị tiền mừng." Nói xong anh cầm ly cà phê lên nhâm nhi vài ngụm.
"Tháng sau."
Kỳ Phong đang uống liền bị sặc, ho khan vài tiếng. Anh cảm thán nói: "Con mẹ nó. Cậu cưới chạy bầu à?"
"Không"
"Vậy sao lại gấp gáp đến vậy?"
"Tôi không gấp. Mẹ tôi gấp."
Nói xong, Hàn Trung liền ra về. Bỏ lại Kỳ Phong một chỗ ngơ ngác.
Tiêu Linh! Đó là một nỗi đau không lớn đối với Hàn Trung. Nhưng nó cứ ở trong lòng anh mãi, khiến anh đau dai dẳng, không cách nào thoát khỏi. Cứ tưởng rằng, nếu không phải là cô ấy thì Hàn Trung sẽ không yêu, không kết hôn nữa. Nhưng hôm nay, Hàn Trung đã mang đến cho anh một tin bất ngờ này, khiến anh cảm thấy mừng cho Hàn Trung. Cũng không thể sống trong nổi đau của quá khứ mãi được, vì làm thế là có lỗi với hiện tại.
Ngày hôm sau, bà Tuệ Chi hối thúc Hàn Trung đưa Nhã Hi đi chụp ảnh cưới. Anh gọi cho Nhã Hi nhưng cô không nghe máy. Anh đành chạy sang phòng trọ cô tìm. Qua đến nơi, bà Diệp Lan nói cô đã về quê giỗ mẹ từ hôm qua. Suy nghĩ một lát, anh liền xin địa chỉ quê rồi rời đi.
Nhã Hi ngủ đến hơn 10 giờ trưa mới dậy. Lâu rồi cô mới được thãnh thơi như vậy. Mỗi ngày cô đều phải thức từ lúc 7 giờ để chuẩn bị đi làm không được ngủ nướng một giấc ngon lành như vậy. Cô xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng, rữa mặt rồi ra sau bếp tìm dì út.
Cô xuống bếp, nhưng không thấy dì đâu. Cô lại lên phòng khách cũng không thấy ai cả. Cô nhìn ra ngoài vườn cây liền thấy dì và dượng đang ngồi nói chuyện với ai đó. Thấy vậy, cô bước ra vườn xem ai đến, vừa ra đến cô liền bất ngờ khi trống thấy anh. Cô còn dụi mắt liên tục, cứ tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ. Đến khi cô nghe dì lên tiếng gọi: "Nhã Hi, con dậy rồi à? Hàn Trung đợi con lâu rồi đó."
Lúc này, cô mới tin vào mắt mình. Người trước mặt là Hàn Trung. Anh đang cùng dì và dượng uống trà nói chuyện. Nhưng sao anh lại đến đây? Sao anh biết cô ở đây mà đến?
Dượng thấy cô đi đến ngồi xuống ghế liền nói: "Hai đứa ngồi đây chơi đi. Để dượng vào phụ dì làm vài món. Trưa nay, Hàn Trung ở lại uống với dượng vài ly nhé."
Hàn Trung lễ phép gật đầu nói: "Dạ."
Dì dượng vào trong rồi cô mới hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
Hàn Trung nhìn cô, chậm rãi nói: "Đến đón em về."
Câu nói ấy, làm trong người Nhã Hi có cảm giác rất khó tả. Giống như được anh cưng chiều vậy. Cô lại bắt đồng run động. Tim của cô vì những lời nói của anh mà đập nhanh đến mức sắp nát ra rồi. Cô đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào thì nghe anh nói:
"Sáng nay anh đến tìm em để chọn studio chụp ảnh cưới nhưng dì Lan nói em đã về đây. Nên anh xuống đây tìm em, sẵn tiện chào hỏi dì dượng và thắp nhan cho mẹ em. Anh xuống tới thì em vẫn chưa ngủ dậy nên ra đây ngồi nói chuyện với dì và dượng."
Nghe anh nói xong, cô chỉ "Ồ" một tiếng rồi thôi.
Từ khi xát định sẽ kết hôn với nhau, cô cảm thấy Hàn Trung thật sự rất nghiêm túc với mình. Anh cũng rất lễ phép và biết cách đối nhân xử thế. Nếu không nghe mẹ anh kể lại, cô cũng không nhìn ra được anh đã từng sống buông thả như vậy.
Bàn công việc xong, Kỳ Phong hiếu kì hỏi: "Sao cậu lại muốn mở thêm chi nhánh cho nhà hàng vậy? Cậu thấy tôi chưa đủ bận nên tạo thêm việc cho tôi à?"
Hàn Trung nhàn nhã trả lời: "Tôi muốn có thêm thu nhập, sắp tới tôi phải nuôi thêm một miệng ăn nữa."
Kỳ Phong không hiểu anh đang nói gì, liền hỏi: "Cậu đang nói cái quỷ gì vậy? Nuôi ai?"
"Vợ."
"Cái gì?" Kỳ Phong đang ngồi trên ghế liền đứng lên.
"Tôi sắp cưới vợ."
Kỳ Phong nghe anh nói liền cười lớn: "Thôi đi anh bạn, đừng giỡn." Kỳ Phong nhìn anh, thấy anh vẫn không tỏ vẻ như đang giỡn. Anh ngồi xuống, giọng điệu nghiêm túc hỏi: "Là thật hả?"
Hàn Trung gật đầu trả lời: "Ừ."
"Tiêu Linh quay về rồi sao?" Kỳ Phong liều lĩnh hỏi.
Nghe đến cái tên đó Hàn Trung liền sượng người. Vội quay sang chổ khác. Một lúc sau anh mới nói: "Không phải. Tóm lại đến lúc đó câu nhớ đến dự là được."
Thấy thái độ của anh, Kỳ Phong biết mình đã lỡ lời khi nhắc đến Tiêu Linh. Anh nói: "Cậu lấy vợ sao có thể thiếu tôi được. Khi nào cưới, để tôi biết mà chuẩn bị tiền mừng." Nói xong anh cầm ly cà phê lên nhâm nhi vài ngụm.
"Tháng sau."
Kỳ Phong đang uống liền bị sặc, ho khan vài tiếng. Anh cảm thán nói: "Con mẹ nó. Cậu cưới chạy bầu à?"
"Không"
"Vậy sao lại gấp gáp đến vậy?"
"Tôi không gấp. Mẹ tôi gấp."
Nói xong, Hàn Trung liền ra về. Bỏ lại Kỳ Phong một chỗ ngơ ngác.
Tiêu Linh! Đó là một nỗi đau không lớn đối với Hàn Trung. Nhưng nó cứ ở trong lòng anh mãi, khiến anh đau dai dẳng, không cách nào thoát khỏi. Cứ tưởng rằng, nếu không phải là cô ấy thì Hàn Trung sẽ không yêu, không kết hôn nữa. Nhưng hôm nay, Hàn Trung đã mang đến cho anh một tin bất ngờ này, khiến anh cảm thấy mừng cho Hàn Trung. Cũng không thể sống trong nổi đau của quá khứ mãi được, vì làm thế là có lỗi với hiện tại.
Ngày hôm sau, bà Tuệ Chi hối thúc Hàn Trung đưa Nhã Hi đi chụp ảnh cưới. Anh gọi cho Nhã Hi nhưng cô không nghe máy. Anh đành chạy sang phòng trọ cô tìm. Qua đến nơi, bà Diệp Lan nói cô đã về quê giỗ mẹ từ hôm qua. Suy nghĩ một lát, anh liền xin địa chỉ quê rồi rời đi.
Nhã Hi ngủ đến hơn 10 giờ trưa mới dậy. Lâu rồi cô mới được thãnh thơi như vậy. Mỗi ngày cô đều phải thức từ lúc 7 giờ để chuẩn bị đi làm không được ngủ nướng một giấc ngon lành như vậy. Cô xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng, rữa mặt rồi ra sau bếp tìm dì út.
Cô xuống bếp, nhưng không thấy dì đâu. Cô lại lên phòng khách cũng không thấy ai cả. Cô nhìn ra ngoài vườn cây liền thấy dì và dượng đang ngồi nói chuyện với ai đó. Thấy vậy, cô bước ra vườn xem ai đến, vừa ra đến cô liền bất ngờ khi trống thấy anh. Cô còn dụi mắt liên tục, cứ tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ. Đến khi cô nghe dì lên tiếng gọi: "Nhã Hi, con dậy rồi à? Hàn Trung đợi con lâu rồi đó."
Lúc này, cô mới tin vào mắt mình. Người trước mặt là Hàn Trung. Anh đang cùng dì và dượng uống trà nói chuyện. Nhưng sao anh lại đến đây? Sao anh biết cô ở đây mà đến?
Dượng thấy cô đi đến ngồi xuống ghế liền nói: "Hai đứa ngồi đây chơi đi. Để dượng vào phụ dì làm vài món. Trưa nay, Hàn Trung ở lại uống với dượng vài ly nhé."
Hàn Trung lễ phép gật đầu nói: "Dạ."
Dì dượng vào trong rồi cô mới hỏi anh: "Sao anh lại tới đây?"
Hàn Trung nhìn cô, chậm rãi nói: "Đến đón em về."
Câu nói ấy, làm trong người Nhã Hi có cảm giác rất khó tả. Giống như được anh cưng chiều vậy. Cô lại bắt đồng run động. Tim của cô vì những lời nói của anh mà đập nhanh đến mức sắp nát ra rồi. Cô đang lúng túng không biết nên trả lời thế nào thì nghe anh nói:
"Sáng nay anh đến tìm em để chọn studio chụp ảnh cưới nhưng dì Lan nói em đã về đây. Nên anh xuống đây tìm em, sẵn tiện chào hỏi dì dượng và thắp nhan cho mẹ em. Anh xuống tới thì em vẫn chưa ngủ dậy nên ra đây ngồi nói chuyện với dì và dượng."
Nghe anh nói xong, cô chỉ "Ồ" một tiếng rồi thôi.
Từ khi xát định sẽ kết hôn với nhau, cô cảm thấy Hàn Trung thật sự rất nghiêm túc với mình. Anh cũng rất lễ phép và biết cách đối nhân xử thế. Nếu không nghe mẹ anh kể lại, cô cũng không nhìn ra được anh đã từng sống buông thả như vậy.