Chương 20
Cả căn phòng chìm lặng trong màn đêm, tiếng gió va vào cửa sổ ở phía bên ngoài và cả hơi thở của hai con người bên trong.
Người trước mặt khẽ run lên, hơi thở ngày một gấp gáp hơn hẳn, dường như đây đã là giới hạn nhẫn nại của anh rồi. Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên, cắt ngang màn đêm cô độc: "Tiểu Nghênh, em trở lại rồi. Thật tốt!"
Mặc Nghênh ngẩn người. Cô còn chưa kịp phản ứng thì vòng tay đang ôm lấy cô lại đột ngột siết chặt hơn nữa.
"Anh thật sự rất nhớ em!" Không đợi Mặc Nghênh đáp lại thì Mặc Hiên đã tiếp tục lên tiếng. Âm thanh ấm áp kia lại có chút run rẫy, lại hơi nghẹn lại ở cổ họng của anh nhưng rồi vẫn cứ vang lên. Mà từng câu từng chữ vụn về kia lại khắc sâu vào tâm trí của Mặc Nghênh.
Đưa tay vuốt nhẹ lên lưng của Mặc Hiên, Mặc Nghênh có thể hiểu được phần nào cảm xúc của anh. Vốn dĩ cô cũng không khá hơn anh là mấy nhưng biết làm sao đây, một đoạn tình cảm không có hồi kết thì có tiếp tục chỉ khiến càng lún càng sâu. Cứ như một giấc mộng vậy, càng mơ lâu, mộng càng đẹp nhưng rồi cũng phải tỉnh lại mà thôi.
Thở dài một hơi, Mặc Nghênh lúc này mới lên tiếng: "Em vẫn rất tốt mà, không sao hết."
"..."
"Anh hai?"
"..."
"Anh Mặc Hiên?"
"..."
Dường như, Mặc Nghênh ngửi thấy mùi rượu. Xong rồi, tên ngốc to xác trước mặt mình lại học đâu ra thói xấu mà uống say như thế này. Đúng là chỉ giỏi khiến người khác lo lắng!
Thế nhưng, tâm trạng của Mặc Nghênh lại lặp tức thay đổi. Cũng được vài năm rồi vậy mà tên to xác này vẫn chưa chịu buông. Thật tình, cứ tưởng chỉ có mỗi cô là cố chấp thế nhưng người này lại còn cố chấp hơn cả cô. Nhưng, kết cục cho những người mù quáng từ xưa đến này cũng chỉ có một chữ- thảm!
Đã từ rất lâu rồi, từ tận sâu trong tâm can của Mặc Nghênh cô luôn ước, giá như mình không phải là tiểu thư của nhà họ Mặc. Phải chi cô chỉ là một người con gái bình thường.. xa lạ nhưng mà trách sao được? Vì biết đâu, nếu như không phải là Mặc Nghênh thì Mặc Hiên sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cô. Từ nhỏ anh ấy đã là người trầm tính, cũng chỉ biết mỗi đứa em gái này, vốn không để người ngoài vào trong mắt mình. Còn nhớ thời gian đầu ở lớp còn bị bạn bè chọc vì luôn dính lấy cô. Tạo hóa đúng là trêu ngươi mà!
Cứ chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó, Mặc Nghênh lại thiếp đi từ lúc nào không hay. Thật kì lạ, từ lúc rời khỏi nhà thì không đêm nào cô có thể ngủ trong tình trạng tỉnh táo, không cần đến thứ đồ uống có cồn cả. Phải chăng những chuyện xảy ra vừa qua đã vắt cạn sức của cô.. hay giờ khắc này đây đã xoa dịu được bóng tối trong Mặc Nghênh suốt thời gian qua?
Sáng hôm sau, từ phía cửa lại phát ra tiếng động nhưng lại nhanh chóng đóng lại. Là chú Vương, quản gia của nhà họ Mặc. Vốn ông định gọi cô chủ nhỏ dậy nhưng mở cửa ra lại thấy được cảnh cô cậu chủ ôm nhau ngủ, khung cảnh ấm áp lạ thường. Ông đã chăm sóc cô, cậu chủ từ khi cả hai còn nhỏ.. không biết đã bao lâu rồi ông mới có thể chứng kiến lại khung cảnh đó. Căn nhà này từ lúc vắng bóng cô chủ thì đã dần lạnh lẽo, đến cả cậu chủ cũng chẳng còn biết cười nữa. Ông cũng không nỡ đánh thức hai người bọn họ nên quay ra, đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng rồi bưng lên sau. Cũng đã lâu rồi cô chủ không ăn đồ mà ông nấu!
Mà, cũng không ngờ rằng, lúc chú Vương rời đi thì Mặc Hiên cũng đã tỉnh giấc. Đầu của anh như muốn nổ tung. Nhưng vừa định thần lại thì đã thêm một lần nữa bối rối, tiểu Nghênh sao lại nằm cùng anh chứ?
Nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt của Mặc Nghênh, ánh mắt của Mặc Hiên lại dịu xuống. Cũng đã lâu rồi nhỉ? Không biết đây là khởi đầu của hạnh phúc hay là lần cuối cả hai có thể ở cạnh nhau như thế này nữa..
Trong vô thức Mặc Hiên đưa tay vuốt tóc cô. Mặc Nghênh khẽ dụi đầu khiến cho động tác của Mặc Hiên dừng lại một chút rồi sau đó chồm lấy hôn lên trán cô.
Mặc Nghênh mở mắt, nhìn thấy Mặc Hiên đang ở bên, cười tươi nhìn cô nói: "Dậy rồi hả tiểu Nghênh?"
Nụ cười đó có tính sát thương quá cao rồi, kéo Mặc Nghênh từ đang mơ ngủ phải tỉnh hẳn.
Mặc Hiên ngồi dậy, rời khỏi giường. Anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói: "Dậy rồi thì chuẩn bị đi, xuống dưới ăn sáng nữa!"
Mặc Nghênh không khỏi nghi ngờ, hình như tâm trạng của anh ấy rất tốt thì phải? Cô chưa kịp phản ứng thì Mặc Hiên đứng ở cửa, buông ra một câu khiến cô sững sờ rồi cũng rời đi: "Cuối cùng em cũng về nhà rồi!"
Về nhà? Xong cô rồi! Vốn định nói Vân Ly đến để dọn về căn hộ, nghe Mặc Hiên nói như vậy, chắc chắn sẽ không để yên cho cô rời đi.
AAAA.. những ngày tháng tươi đẹp kia của Mặc Nghênh cô kết thúc thật rồi!
Người trước mặt khẽ run lên, hơi thở ngày một gấp gáp hơn hẳn, dường như đây đã là giới hạn nhẫn nại của anh rồi. Giọng nói trầm ấm đó lại vang lên, cắt ngang màn đêm cô độc: "Tiểu Nghênh, em trở lại rồi. Thật tốt!"
Mặc Nghênh ngẩn người. Cô còn chưa kịp phản ứng thì vòng tay đang ôm lấy cô lại đột ngột siết chặt hơn nữa.
"Anh thật sự rất nhớ em!" Không đợi Mặc Nghênh đáp lại thì Mặc Hiên đã tiếp tục lên tiếng. Âm thanh ấm áp kia lại có chút run rẫy, lại hơi nghẹn lại ở cổ họng của anh nhưng rồi vẫn cứ vang lên. Mà từng câu từng chữ vụn về kia lại khắc sâu vào tâm trí của Mặc Nghênh.
Đưa tay vuốt nhẹ lên lưng của Mặc Hiên, Mặc Nghênh có thể hiểu được phần nào cảm xúc của anh. Vốn dĩ cô cũng không khá hơn anh là mấy nhưng biết làm sao đây, một đoạn tình cảm không có hồi kết thì có tiếp tục chỉ khiến càng lún càng sâu. Cứ như một giấc mộng vậy, càng mơ lâu, mộng càng đẹp nhưng rồi cũng phải tỉnh lại mà thôi.
Thở dài một hơi, Mặc Nghênh lúc này mới lên tiếng: "Em vẫn rất tốt mà, không sao hết."
"..."
"Anh hai?"
"..."
"Anh Mặc Hiên?"
"..."
Dường như, Mặc Nghênh ngửi thấy mùi rượu. Xong rồi, tên ngốc to xác trước mặt mình lại học đâu ra thói xấu mà uống say như thế này. Đúng là chỉ giỏi khiến người khác lo lắng!
Thế nhưng, tâm trạng của Mặc Nghênh lại lặp tức thay đổi. Cũng được vài năm rồi vậy mà tên to xác này vẫn chưa chịu buông. Thật tình, cứ tưởng chỉ có mỗi cô là cố chấp thế nhưng người này lại còn cố chấp hơn cả cô. Nhưng, kết cục cho những người mù quáng từ xưa đến này cũng chỉ có một chữ- thảm!
Đã từ rất lâu rồi, từ tận sâu trong tâm can của Mặc Nghênh cô luôn ước, giá như mình không phải là tiểu thư của nhà họ Mặc. Phải chi cô chỉ là một người con gái bình thường.. xa lạ nhưng mà trách sao được? Vì biết đâu, nếu như không phải là Mặc Nghênh thì Mặc Hiên sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cô. Từ nhỏ anh ấy đã là người trầm tính, cũng chỉ biết mỗi đứa em gái này, vốn không để người ngoài vào trong mắt mình. Còn nhớ thời gian đầu ở lớp còn bị bạn bè chọc vì luôn dính lấy cô. Tạo hóa đúng là trêu ngươi mà!
Cứ chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn đó, Mặc Nghênh lại thiếp đi từ lúc nào không hay. Thật kì lạ, từ lúc rời khỏi nhà thì không đêm nào cô có thể ngủ trong tình trạng tỉnh táo, không cần đến thứ đồ uống có cồn cả. Phải chăng những chuyện xảy ra vừa qua đã vắt cạn sức của cô.. hay giờ khắc này đây đã xoa dịu được bóng tối trong Mặc Nghênh suốt thời gian qua?
Sáng hôm sau, từ phía cửa lại phát ra tiếng động nhưng lại nhanh chóng đóng lại. Là chú Vương, quản gia của nhà họ Mặc. Vốn ông định gọi cô chủ nhỏ dậy nhưng mở cửa ra lại thấy được cảnh cô cậu chủ ôm nhau ngủ, khung cảnh ấm áp lạ thường. Ông đã chăm sóc cô, cậu chủ từ khi cả hai còn nhỏ.. không biết đã bao lâu rồi ông mới có thể chứng kiến lại khung cảnh đó. Căn nhà này từ lúc vắng bóng cô chủ thì đã dần lạnh lẽo, đến cả cậu chủ cũng chẳng còn biết cười nữa. Ông cũng không nỡ đánh thức hai người bọn họ nên quay ra, đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng rồi bưng lên sau. Cũng đã lâu rồi cô chủ không ăn đồ mà ông nấu!
Mà, cũng không ngờ rằng, lúc chú Vương rời đi thì Mặc Hiên cũng đã tỉnh giấc. Đầu của anh như muốn nổ tung. Nhưng vừa định thần lại thì đã thêm một lần nữa bối rối, tiểu Nghênh sao lại nằm cùng anh chứ?
Nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt của Mặc Nghênh, ánh mắt của Mặc Hiên lại dịu xuống. Cũng đã lâu rồi nhỉ? Không biết đây là khởi đầu của hạnh phúc hay là lần cuối cả hai có thể ở cạnh nhau như thế này nữa..
Trong vô thức Mặc Hiên đưa tay vuốt tóc cô. Mặc Nghênh khẽ dụi đầu khiến cho động tác của Mặc Hiên dừng lại một chút rồi sau đó chồm lấy hôn lên trán cô.
Mặc Nghênh mở mắt, nhìn thấy Mặc Hiên đang ở bên, cười tươi nhìn cô nói: "Dậy rồi hả tiểu Nghênh?"
Nụ cười đó có tính sát thương quá cao rồi, kéo Mặc Nghênh từ đang mơ ngủ phải tỉnh hẳn.
Mặc Hiên ngồi dậy, rời khỏi giường. Anh đưa tay xoa đầu cô rồi nói: "Dậy rồi thì chuẩn bị đi, xuống dưới ăn sáng nữa!"
Mặc Nghênh không khỏi nghi ngờ, hình như tâm trạng của anh ấy rất tốt thì phải? Cô chưa kịp phản ứng thì Mặc Hiên đứng ở cửa, buông ra một câu khiến cô sững sờ rồi cũng rời đi: "Cuối cùng em cũng về nhà rồi!"
Về nhà? Xong cô rồi! Vốn định nói Vân Ly đến để dọn về căn hộ, nghe Mặc Hiên nói như vậy, chắc chắn sẽ không để yên cho cô rời đi.
AAAA.. những ngày tháng tươi đẹp kia của Mặc Nghênh cô kết thúc thật rồi!