Chương 10: Lục công tử, tôi ghen rồi
Bộ phim này chỉ quay trong một tháng. Lúc đó bụng cô sẽ không lộ rõ. Chỉ cần lấy được giải ảnh hậu quốc tế, thì cô có thể phát triển ra nước ngoài, chứ không chỉ bị giới hạn ở Giang Thành.
* * *
Lục Tiêu vừa bước vào cửa liền chau mày. Thuận theo âm thanh đi về phía nhà bếp.
Đập vào mắt là áo sơ mi rộng thùng thình của mình, đang bọc lấy Nam Sơ.
Cổ áo quá rộng để lộ xương quai xanh mê người.
Dưới vạt áo, không có gì che đậy.
Mười phần câu dẫn.
Tay Lục Tiêu đút trong túi quần nắm chặt. Yết hầu khẽ động. Môi mỏng mím chặt.
Sắc mặt Lục Tiêu trầm xuống. Còn chưa kịp mở miệng, Nam Sơ vỗn dĩ còn đang bận rộn trong bếp đột nhiên quay người lại.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, cười tươi rói:
"Lục công tử, anh về rồi?"
Cô không mang dép, cứ thế chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Tiêu. Trong tay còn cầm bát đũa. Đang gắp một miếng thịt kho tàu nóng hổi.
Đó là món Lục Tiêu thích nhất. Không có lựa chọn khác.
"Thử xem."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, dáng vẻ rất là nịnh nọt:
"Em đặc biệt tới học hỏi đầu bếp lớn của Ngự Hương Lâu, không biết mùi vị thế nào."
Miếng thị kho tàu màu bóng bẩy được đưa tới bên miệng Lục Tiêu.
Lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhịn nọt của Nam Sơ, Lục Tiêu vậy mà lại không dịu lại, trầm giọng:
"Cô tới đây làm gì?"
Nam Sơ thấy Lục Tiêu không ăn, cũng không tức giận. Cúi đầu xuống điệu bộ thành khẩn:
"Đến xin lỗi."
Bát đũa bị đặt lên trên kệ nhỏ. Bàn tay mảnh dẻ chủ động nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cẩn thận.
Sắc mặt Lục Tiêu lạnh lẽo, nhưng lại không từ chối.
Gan Nam Sơ lại lớn thêm chút, cả cánh tay đưa qua, nhẹ nhàng lắc lư. Khuôn mặt xinh đẹp trông cực kỳ đáng thương, ủy khuất.
"Lục công tử, em ghen rồi mà."
Giọng của cô nhè nhẹ, rất dễ nghe,
"Anh nắm tay Phương tiểu thư, em ghen. Lần sau em nhất định sẽ không giận dỗi nữa, được không."
Nói xong, cô dựa vào Lục Tiêu, chủ động nhón chân hôn:
"Anh xem em đều đến chịu hinh nhận lỗi rồi."
Ngón tay trắng nõn vươn tới:
"Người ta nói, yêu một người đàn ông, thì cần vì người đó rửa tay nấy cơm. Em học rất vất vả nhé. Lục công tử nể mặt chút?"
Lục Tiêu vẫn cứ không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều.
Nam Sơ tất nhiên nhìn ra được mỗi một phản ứng của Lục Tiêu, âm thầm thở phào một hơi.
Cánh tay thon thả chủ động ôm lấy cổ Lục Tiêu. Lúc muốn kéo hắn thấp xuống một chút, thì Lục Tiêu lại giữ chặt khủy tay cô.
"Làm cái gì?"
Âm thanh trầm thấp, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Nam Sơ cười cong mi, miệng đỏ lúc mở lúc đóng, giọng nói trầm thấp đến dọa người. Nhưng lại hấp dẫn chí mạng:
"A Tiêu.."
Lục Tiêu bất giác buông lỏng.
Nam Sơ thấp giọng bên tai hắn. Làn da trắng tinh theo đó phiếm hồng. Lục Tiêu ngược lại vẫn một bộ dạng bình thản đạo mạo.
Biết Nam Sơ nói xong, lo lắng buông tay Lục Tiêu. Nhìn thấy người này không có phản ứng gì, có chút muốn chạy trốn.
Thế mà Lục Tiêu lại mở miệng:
"Không phải là làm thịt kho tàu?"
"Ở đây."
Nam Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức đem đến trước mặt Lục Tiêu.
"Đút cho tôi."
Lục Tiêu mệnh lệnh.
Nam Sơ ngoan ngoãn gắp một miếng thịt đút cho hắn. Nhìn người đàn ông này nuốt xuống, khuôn mặt căng thẳng.
"Ngong không? Em tốn rất nhiều sức lực nhé!
" Ừ, cũng không tệ. "
" Không tệ là thế nào chứ. "
" Nam Sơ! "
Giọng nói của hắn lại cao hơn một chút.
Cô lập tức ngoan ngoãn trở lại, thông minh chuyển đề tài:
" Vậy em lại đi xò thêm món rau, lát nữa gọi anh ăn cơm? Anh đi tắm trước? Em vặn nước cho anh rồi."
Lục Tiêu không trả lời, chỉ trầm trầm nhìn cô. Nam Sơ bị nhìn có chút không tự nhiên.
Đột nhiên, hắn ôm ngang eo cô, tắt lửa. Trực tiếp ôm cô lên phòng tắm tầng hai.
* * *
Lục Tiêu vừa bước vào cửa liền chau mày. Thuận theo âm thanh đi về phía nhà bếp.
Đập vào mắt là áo sơ mi rộng thùng thình của mình, đang bọc lấy Nam Sơ.
Cổ áo quá rộng để lộ xương quai xanh mê người.
Dưới vạt áo, không có gì che đậy.
Mười phần câu dẫn.
Tay Lục Tiêu đút trong túi quần nắm chặt. Yết hầu khẽ động. Môi mỏng mím chặt.
Sắc mặt Lục Tiêu trầm xuống. Còn chưa kịp mở miệng, Nam Sơ vỗn dĩ còn đang bận rộn trong bếp đột nhiên quay người lại.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, cười tươi rói:
"Lục công tử, anh về rồi?"
Cô không mang dép, cứ thế chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Tiêu. Trong tay còn cầm bát đũa. Đang gắp một miếng thịt kho tàu nóng hổi.
Đó là món Lục Tiêu thích nhất. Không có lựa chọn khác.
"Thử xem."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, dáng vẻ rất là nịnh nọt:
"Em đặc biệt tới học hỏi đầu bếp lớn của Ngự Hương Lâu, không biết mùi vị thế nào."
Miếng thị kho tàu màu bóng bẩy được đưa tới bên miệng Lục Tiêu.
Lại nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhịn nọt của Nam Sơ, Lục Tiêu vậy mà lại không dịu lại, trầm giọng:
"Cô tới đây làm gì?"
Nam Sơ thấy Lục Tiêu không ăn, cũng không tức giận. Cúi đầu xuống điệu bộ thành khẩn:
"Đến xin lỗi."
Bát đũa bị đặt lên trên kệ nhỏ. Bàn tay mảnh dẻ chủ động nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cẩn thận.
Sắc mặt Lục Tiêu lạnh lẽo, nhưng lại không từ chối.
Gan Nam Sơ lại lớn thêm chút, cả cánh tay đưa qua, nhẹ nhàng lắc lư. Khuôn mặt xinh đẹp trông cực kỳ đáng thương, ủy khuất.
"Lục công tử, em ghen rồi mà."
Giọng của cô nhè nhẹ, rất dễ nghe,
"Anh nắm tay Phương tiểu thư, em ghen. Lần sau em nhất định sẽ không giận dỗi nữa, được không."
Nói xong, cô dựa vào Lục Tiêu, chủ động nhón chân hôn:
"Anh xem em đều đến chịu hinh nhận lỗi rồi."
Ngón tay trắng nõn vươn tới:
"Người ta nói, yêu một người đàn ông, thì cần vì người đó rửa tay nấy cơm. Em học rất vất vả nhé. Lục công tử nể mặt chút?"
Lục Tiêu vẫn cứ không nói gì, nhưng sắc mặt đã dịu đi nhiều.
Nam Sơ tất nhiên nhìn ra được mỗi một phản ứng của Lục Tiêu, âm thầm thở phào một hơi.
Cánh tay thon thả chủ động ôm lấy cổ Lục Tiêu. Lúc muốn kéo hắn thấp xuống một chút, thì Lục Tiêu lại giữ chặt khủy tay cô.
"Làm cái gì?"
Âm thanh trầm thấp, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Nam Sơ cười cong mi, miệng đỏ lúc mở lúc đóng, giọng nói trầm thấp đến dọa người. Nhưng lại hấp dẫn chí mạng:
"A Tiêu.."
Lục Tiêu bất giác buông lỏng.
Nam Sơ thấp giọng bên tai hắn. Làn da trắng tinh theo đó phiếm hồng. Lục Tiêu ngược lại vẫn một bộ dạng bình thản đạo mạo.
Biết Nam Sơ nói xong, lo lắng buông tay Lục Tiêu. Nhìn thấy người này không có phản ứng gì, có chút muốn chạy trốn.
Thế mà Lục Tiêu lại mở miệng:
"Không phải là làm thịt kho tàu?"
"Ở đây."
Nam Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức đem đến trước mặt Lục Tiêu.
"Đút cho tôi."
Lục Tiêu mệnh lệnh.
Nam Sơ ngoan ngoãn gắp một miếng thịt đút cho hắn. Nhìn người đàn ông này nuốt xuống, khuôn mặt căng thẳng.
"Ngong không? Em tốn rất nhiều sức lực nhé!
" Ừ, cũng không tệ. "
" Không tệ là thế nào chứ. "
" Nam Sơ! "
Giọng nói của hắn lại cao hơn một chút.
Cô lập tức ngoan ngoãn trở lại, thông minh chuyển đề tài:
" Vậy em lại đi xò thêm món rau, lát nữa gọi anh ăn cơm? Anh đi tắm trước? Em vặn nước cho anh rồi."
Lục Tiêu không trả lời, chỉ trầm trầm nhìn cô. Nam Sơ bị nhìn có chút không tự nhiên.
Đột nhiên, hắn ôm ngang eo cô, tắt lửa. Trực tiếp ôm cô lên phòng tắm tầng hai.
Chỉnh sửa cuối: