Bạn được Hiền Nashi Karry mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
3,298 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 99

- Dũng, con biết con đã làm sai điều gì không hả?

Mẹ gọi tôi vào nhà, cầm sẵn một cây roi mây trên tay. Đây là lần đầu tiên bà đánh tôi. Lúc đó, tôi cũng quá nhỏ để hiểu mình đã làm sai điều gì, chỉ biết rằng đối với một đứa trẻ học lớp năm, hành động của tôi là đúng đắn.

- Cô ấy là vợ mới của bố, nghĩa là dì hai của con. Dù cô ấy có thế nào đi nữa thì con cũng không được lên giọng cãi tay đôi với cô ấy như thế!

- Nhưng cô ta bắt con phải nghe lời, trong khi con còn chẳng sống chung với cô ta một ngày nào!

Và mẹ đã đánh vào mông tôi vài cái sau câu nói đó. Tôi không khóc. Mẹ đánh không đau như tôi tưởng. Sau này, tôi mới biết bà cũng ghét "người đàn bà" đó, nhưng trước mặt tôi, bà vẫn muốn tôi tỏ ra tôn trọng. Và trước mặt "người đàn bà" đó, dù không thích nhưng mẹ vẫn phải nể tình.

- Mình là con sâu, con kiến trong xã hội, trong khi họ có đủ quyền lực để đứng trên mình. Thà sống hèn trước mặt họ còn hơn giữ cho bản thân cao thượng và sau này chịu thiệt! - Mẹ nói.

Tất cả những sự khiêm nhường, khép nép của mẹ đều có lý do của nó. Thế hệ của mẹ không hay thể hiện bản thân ra ngoài mà mỗi bước đi đều tính toán cẩn trọng như thể chỉ cần xảy chân một chút là rơi vào đường chết. Có lẽ, tôi không thể sống theo triết lý đó được, nhưng tôi luôn nhìn lên và nể phục cách sống của mẹ suốt nhiều năm. Nếu mẹ vùng lên, nếu không hạ mình chịu đánh đập thì chắc bọn người vô nhân tính kia đã giết chết mẹ từ lâu rồi.

Mẹ sống một phần là vì mẹ và chín phần là vì tôi. Hồi nhỏ, mỗi lần tôi phải đi đâu xa thì người ở nhà lo lắng, liên tục điện thoại hỏi thăm tình hình của tôi luôn là mẹ. Có những lúc, tôi thấy phiền vì hành động đó, nhưng tôi dần hiểu cho mẹ khi đứa con duy nhất của mình không ở gần mình.

Hồi cả lớp tôi được đi dã ngoại ở Kinh Sơn, tôi quên không mang theo điện thoại. Mẹ là người duy nhất gọi điện liên tục cho cô chủ nhiệm trong suốt chuyến đi. Rồi khi ăn trưa, bạn học cũng ngỡ ngàng khi hộp của tôi luôn đầy ắp món. Mỗi đứa đều muốn xin một ít, nhưng chẳng thể biết rằng đằng sau hộp cơm đó là những khoảng thời gian mẹ phải bỏ công sức nấu nướng, xếp vào hộp để đưa tôi mang đi dã ngoại. Cũng bằng nấy đồ ăn, nhưng nếu không phải của mẹ thì mọi thứ chỉ ở mức trung bình.

Thế nên tôi đã thề sẽ không để yên cho bất kì ai động tới mẹ dù chỉ là một lời mỉa mai. Tôi đã từng suýt đấm một đứa bạn ở sân bóng vì nó đem chuyện bố mẹ tôi ly dị ra để đùa cợt. Nếu lúc đó không có Quân ngăn lại, có lẽ tôi đã làm to chuyện đến mức phải có phụ huynh tới giải quyết.

- Sao mày nóng thế, nó chỉ đùa thôi mà! - Quân nói với tôi sau khi trận bóng kết thúc.

- Đùa? Mày có thấy đứa nào lôi bố mẹ ra làm trò đùa không?

- Thì tại cái thằng đó xưa nay quen "để mồm miệng đi chơi xa" mà. Ngoài miệng thì nó trêu chọc vậy thôi, chứ trong lòng nó vẫn thương những đứa có hoàn cảnh như mày lắm!

- Tao đã nói rồi, tao sẽ không tha cho đứa nào động tới mẹ tao dù nửa lời, không cần biết nó là đứa như nào.

Cũng kể từ hôm đó, dường như được Quân ghé tai trước, không có bất kì đứa nào đề cập tới chuyện nhạy cảm của gia đình tôi. Kể cả lúc đến nhà gặp mẹ tôi, chúng nó cũng coi như bố tôi không tồn tại. Và tôi thầm cảm ơn vì đã không ai còn nhắc tới chuyện đó.

- Chị Hoa sướng thật đấy, có mỗi một đứa con trai mà lúc nào cũng được việc, chẳng bù cho hai đứa con trai của em. Quả nhiên là ông trời có mắt, một người hiền lành như chị lại sinh được mụn con hiếu thảo, tháo vác. Thế này thì chị còn gì phải lo nghĩ nữa?

Một người bạn làm nghề buôn trong chợ trong một lần đến nhà tôi chơi đã khen mẹ tôi và vô tình tôi đã nghe thấy được. Điều ấy làm tôi sướng như ở trên mây, nhưng cũng chưa bao giờ tôi lấy việc có hiếu với mẹ ra làm thành tích cả. Trái lại, tôi coi đó như nghĩa vụ mà một người con phải làm. Nếu không yêu mẹ, không nghe lời mẹ thì tôi còn biết phải nghe lời ai đây?

Mẹ khẽ vuốt từng đám tóc lởm chởm của tôi. Đêm đã tàn. Ở dưới cái hầm bí mật này chỉ có tôi và mẹ. Chúng tôi kể cho nhau nghe tất cả những câu chuyện của quá khứ và hiện tại. Mỗi câu chuyện của mẹ là một miền đất xa xôi. Mỗi lời kể của mẹ chứa đựng cả một kho vàng, và tình yêu mẹ gửi gắm đến tôi là thứ lấp lánh sáng rực cả bầu trời đêm. Thời gian, không gian ngoài kia như tụ lại một điểm, và mặt đất là thứ gì đó tôi không còn cảm nhận được nữa.

- Mẹ, cho phép con được nói câu này được không?

- Con cứ nói đi!

- Con yêu mẹ! Con yêu mẹ nhiều lắm, yêu hơn cả những điều đẹp nhất trên đời. Nếu ai có bảo con sến súa con cũng chịu. Chỉ cần được ở bên mẹ mãi mãi, cuộc đời con sẽ không còn lạc lõng vô hướng nữa. Mẹ mãi là điểm dừng chân của cuộc đời con. Con xin mẹ, mẹ đừng rời bỏ con mẹ nhé!

- Mẹ cũng yêu con! - Bà hôn lên trán tôi. - Mẹ sẽ không rời con mà đi đâu. Mẹ hứa sẽ mãi ở bên Anh Dũng bé bỏng, con yêu của mẹ.

Cả căn hầm như sáng rực lên giữa lờ mờ những ánh đèn. Thời gian ngưng đọng lại. Khi mở mắt ra, tôi biết trời đã sáng.
 
3,298 ❤︎ Bài viết: 323 Tìm chủ đề
Chương 100

Người đánh thức tôi dậy sau giấc ngủ chập chờn dưới căn hầm là Ken. Khi vừa nhìn thấy cậu ta, tôi ngạc nhiên khi cậu ta biết tôi đang ở dưới này. Có lẽ, cậu ta đã phải tìm tôi cả chiều tối qua, hoặc cậu ta đã biết căn hầm này từ trước và cố tình không đi tìm để tôi một mình bên mẹ. Đáp án nào cũng có vẻ đúng.

- Tôi.. Tôi đã ngủ thiếp đi sao?

- Ừ, và cậu bỏ luôn cả bữa tối.

- À, hôm qua tôi cũng định lên trên để tìm cậu và mang cho mẹ ít đồ ăn tối, nhưng mẹ con tôi đã nói chuyện tới mức quên cả chuyện đó.

- Mẹ con?

- Đúng rồi, đây là mẹ..

Vừa chỉ tay vào bên trong xà lim, tôi bàng hoàng nhận ra nó đã trống không. Mới hôm qua thôi, mẹ còn ở đó, còn vòng tay qua ôm tôi và kể cho tôi nghe những câu chuyện, còn nói lời yêu thương cùng tôi và hát ru cho tôi ngủ, vậy mà hôm nay..

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ đâu rồi?

Tôi hét lên thật to, chẳng khác nào lúc đi tìm mẹ sau cơn lốc đầu tiên. Không nhẽ.. Không nhẽ..

- Cậu bình tĩnh lại đã. Kể tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì.

Tôi kể cho Ken nghe tất tần tật câu chuyện tôi đã phát hiện ra thiết bị mở cửa căn hầm này trong phòng cậu ta như thế nào, phát hiện thấy mẹ ở trong xà lim ra sao và trò chuyện những gì với mẹ một cách chân thực nhất. Tuy nhiên, câu trả lời của Ken còn gây sốc hơn:

- Hôm qua tôi đã hỏi tất cả những cư dân ở những tầng trên và đám thuộc hạ của tôi, không ai biết mẹ cậu cả. Tay phỏng vấn viên cũng nói khi có bất cứ ai đến trại cứu nạn này, hắn đều phải lấy đầy đủ thông tin họ tên, tuổi tác, quê quán và chụp ảnh từng người một, kể cả là với khách VIP, nên không thể có chuyện để lọt một người vào mà không ai biết. Hơn nữa, tôi đã tìm thấy bản thiết kế căn hầm này trong két sắt của Hừng Đông. Nó chỉ có một lối vào duy nhất, nên nếu mẹ cậu rời khỏi đây thì tôi phải là người biết đầu tiên. Nhưng cậu biết đấy, ngay cả cậu tôi còn phải đi tìm..

- Không, không thể nào, cậu lừa tôi! Mới hôm qua, mẹ còn ở đây ôm tôi. Tôi vẫn nhớ rõ hơi ấm từ tay mẹ và cơ thể gầy gò, ốm yếu ấy. Lần này tôi không bị ảo tưởng nữa đâu, tôi thề với cậu!

Ken dẫn tôi quay trở lại phòng. Khi ngồi đối diện với tôi tại bàn tiếp khách, cậu ta mới từ tốn nói:

- Trước đây, Hừng Đông cho xây dựng những xà lim đó để nhốt những tay thuộc hạ không nghe lời hoặc những cư dân nguy hiểm, nhưng những người đó hoặc là đã bị hành quyết, hoặc là bị bỏ đói đến chết nên hiện tại không còn bất kì ai cả. Khi tôi nhậm chức, tôi đã bãi bỏ tất cả những hình phạt đó, thay vào đấy là để họ tự cải tạo. Có thể người cậu nhìn thấy hôm qua là linh hồn những người từng bị giam hiện về, vô tình giống với mẹ cậu nên..

- Cậu đừng đánh trống lảng nữa, rõ ràng tôi đã nhìn thấy mẹ mình. Tôi cũng có bằng chứng về việc tay phóng viên và Hừng Đông đã từng gặp bà ấy. Khi tôi nói về bà ấy trước mặt họ, họ hơi khựng lại vì không ngờ đó lại chính là tù nhân mà họ đang giam giữ.

- Này cậu, tại sao tôi lại phải lừa cậu trong khi mới hôm qua tôi còn giúp cậu tìm mẹ? Cậu nghĩ kĩ đi, nếu không muốn cậu gặp bà ấy thì tôi còn để cậu ngủ trong phòng mình và đi xuống căn hầm kia làm gì?

- Vậy trong khi tôi xuống đó thì cậu đang ở đâu? Nếu biết căn hầm bí mật này từ trước, sao cậu không xuống tìm tôi ngay mà phải đợi tới sáng?

- Là bởi tôi đã nghĩ cậu quay về phòng ngủ của mình rồi..

Ken đứng dậy bỏ đi như thể biết tôi sẽ cự lại mọi lý lẽ của cậu ta. Cậu ta không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi. Thay vào đó, cậu ta mời Marika vào. Cô cũng đã sốt sắng tìm tôi cả chiều tối.

- Anh nói anh đã gặp mẹ? - Vừa nhìn thấy tôi, Marika đã hỏi.

- Đúng! Mẹ đã bị chúng tra tấn và bỏ đói đến mức chỉ còn xương bọc da. Rất may anh vẫn nhận ra bà ấy.

- Nhưng sáng nay mẹ đã biến mất? Đã có chuyện gì?

Tôi nhún vai thể hiện rằng bản thân tôi cũng không biết đã xảy ra điều gì trong lúc ngủ thiếp đi.

Marika cũng không biết phải nói với tôi những gì. Cô chưa từng nhìn thấy mẹ tôi. Giá lúc đó, tôi lên trên này đưa cô xuống cùng để giới thiệu với bà thì tốt biết mấy. Giá lúc đó, tôi tìm thấy chìa khóa, mở cửa xà lim và đưa mẹ lên trên, chấm dứt những chuỗi ngày sống trong "địa ngục" của bà.

Nhưng quả thực, nếu suy nghĩ kĩ thì lời Ken nói cũng không có gì đáng nghi ngờ. Từ trước đến nay, cậu ta luôn đứng về phe tôi, lại giúp đỡ tôi trong rất nhiều vấn đề. Cậu ta cũng đã giúp tôi tìm mẹ, không có cớ nào lại lừa dối tôi để che giấu thân phận của bà. Vậy mẹ tôi đã đi đâu?

- Em nghĩ anh nên đích thân đi hỏi những cư dân ở bên trên, đồng thời lắp camera ở dưới căn hầm và cho người giám sát 24/24. Nếu mẹ anh xuất hiện dù chỉ một giây thì chứng tỏ bà ấy là có thật và anh hoàn toàn có cơ hội gặp lại bà ấy.

Nghe lời Marika, tôi cho người lắp camera, hỏi những cư dân ở những tầng trên và làm những biện pháp khác nhau để tìm cho ra mẹ. Tôi không nghĩ bà có thể biến mất như bọt xà phòng chỉ sau một đêm. Tôi nghĩ.. Bà vẫn đang chơi trò trốn tìm với tôi và sẽ xuất hiện lúc mà tôi sắp nản chí.
 
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back