Bạn được Lãnh Y mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 40: Mặt trời trong mặt trời.

Dưới bầu trời trong vắt, ánh nắng sớm của ngày cuối thu xuyên qua những giọt sương trên lá, chiếu thẳng lên gương mặt Dương Nhật. Vì một phút bốc đồng, giờ đây cậu phải nằm trên ghế đá dưới sân trường, khi lớp học chưa mở cửa và bạn bè chưa đến. Khẽ nheo mắt lại, tâm trí Dương Nhật bỗng nhiên được kéo về giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Ánh hoàng hôn buông xuống bao trùm lấy lên vạn vật nơi đây. Sân thể dục vào giờ tan trường dưới những ánh sáng mờ mờ, có hai nam học sinh trong hai bộ đồng phục khác nhau.

Một người đang dùng đôi tay thuần thục dẫn bóng. Quả bóng rổ đập xuống đất, rồi nảy lên nằm gọn trong bàn tay cậu. Một người lại ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay chống ra sau, gương mặt hướng chọn về phía đối phương.

"Sang đây làm gì? Để người khác nhìn thấy, lại chạy không kịp."

Học ở trường cạnh nhau, nhưng hai cậu nhóc luôn phải lén lút gặp mặt. Cũng bởi vì mối quan hệ giữa học sinh hai trường chính là "kẻ thù không đội trời chung".

Ở nhà, chúng chính là một cặp bạn thân ngủ cùng giấc, thức giấc chung một giờ, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau; cứ như vậy đã 17 năm rồi. Nhưng khi tới trường học cả hai lại phải đóng vai là "kẻ xa lạ", có như thế mới có thể yên ổn.


"Na banggeum saljjak solreso nohante1." (Tim tôi vừa trật một nhịp vì cậu)

"Mworae michinnomi." (Nói gì thế, thằng điên này)

"Nega joh-a." (mình thích cậu)

Thiệu Đông chẳng bao giờ quan tâm đến lời nhắc nhở của cậu cả.

"Mwoya, ttojeogeon? Michin geoji?" (Gì nữa đây? Bị điên rồi đúng không)

Cậu con trai với mái tóc nhuộm màu vàng cam của hoàng hôn, nhẹ nhàng bật lên rồi ném quả bóng vào rổ. Trắc Nam chẳng còn lạ gì với những câu nói ngớ ngẩn, từ cái người mặt dày trơ trẽn kia cả.

Cách đây chỉ ba tiếng đồng hồ, khi đang căng não giải những đề toán khó nhằn, cậu đã bị tấn công bằng hàng loạt những câu tỏ tình bằng tiếng Trung. Và giờ cậu lại tiếp tục bị tra tấn bằng những câu nói sến súa bằng tiếng Hàn như vậy đấy.

"Na neo mani joahanda, nomu nomu joahae." (Tôi thích cậu lắm, thực sự rất thích)

Đây là lần thứ bao nhiêu Thiệu Đông bị ngó lơ như này rồi nhỉ? Ai mà đếm nổi chứ. Dù bị người mình thích phũ đến cả trăm lần, thế nhưng cậu ta vẫn cứ mặt dày theo đuổi.

Thiệu Đông giống hệt một "kẻ điên tình" trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình. Suốt ba năm qua, cậu ta cứ như một tên ngốc học đủ thứ tiếng khác nhau, Trung, Anh, Nhật, Thái, Hàn.. Nói chung đủ cả.

"Yuhaedeubingbing. (Đầu cậu có vấn đề à)

Vì không muốn người bạn thân buồn, Trắc Nam cũng rất tâm huyết học những câu chửi thề, để có thể ném vào mặt mỗi khi cậu ta lên cơn sến sẩm.

" Ara, geuraedo no joahae, jinjja. (tôi biết, dù vậy thích vẫn thích cậu, thật đấy)

'Đẹp trai không bằng trai mặt' - một trong những kỹ năng quan trọng cần có khi tán tỉnh một ai đó. Thiệu Đông chính là kẻ sở hữu đủ hai thứ đó. Sự đẹp trai và chai mặt của cậu ta luôn tỉ lệ thuận với nhau. Thiệu Đông chưa từng sợ bị mắng là kẻ trơ trẽn, vì biết đâu đó lại chính là vũ khí tối ưu để có được người mình thích.

"Naneun neoreul johahaji anha." (tôi không hứng thú cậu)

"Jong mal yo? Ttokttanghae." (Thật vậy hả? Đau lòng quá)

Thiệu Đông bắt đầu bày ra cái vẻ mặt đáng thương, để dành lấy sự chú ý từ Trắc Nam. Vậy mà cái người máu lạnh đó còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

"Josaekki! Ipttakchyo jinggeuro." (Cái thằng kia! Câm mồm lại, ghê quá đi)

Trong sắc chiều tà nhập nhoạng những sắc màu vàng, cam, đỏ, tím, cứ chồng chéo lên nhau rồi hất thẳng lên bóng lưng hai đứa trẻ. Trắc Nam dừng chơi bóng đi và dọc theo hàng cây bằng lăng về phía cổng trường, Thiệu Đông cũng nhanh chóng đuổi theo.

"Manh-i joh-ahae." (Tôi thích cậu lắm đó)

"I michinnoma, urineun du namjaya." (Cái thằng điên này, chúng ta là hai thằng đực rựa đấy)

Đôi chân Trắc Nam khựng lại từ từ quay người về phía Thiệu Đông. Gương mặt cậu ánh lên màu hoàng hôn nhìn thẳng vào đối phương rồi hét lớn.

"Joh-ahae malhaessjanh-a." (tôi thích cậu mà, tôi đã nói rồi còn gì)

"Saikopaesseuya jinjja. Neon kkeojyeoi saekkiya" (Đúng là tâm thần! Biến đi! Thằng khỉ gió này)


Một giấc mơ không có gì kỳ lạ, nhưng lại làm cảm xúc trong lòng Dương Nhật xáo trộn và kéo theo đôi dòng bận tâm.

Sự thật, cậu chưa học qua tiếng Hàn, cũng chưa từng xem phim Hàn. Vậy mà, những câu thoại bằng tiếng Hàn đó cậu có thể hiểu, thậm chí còn có thể nhớ hết được chúng. Đôi lúc Dương Nhật nghĩ không chỉ đơn thuần vì mình sở hữu một bộ não xuất chúng, nó còn mang lại một cảm giác rất rất đặc biệt.

Nhật Phong bước vào lớp với gương mặt hớn hở. Cậu đặt chiếc balo vào chỗ ngồi sau đó liền chạy ra phía cửa sổ, đôi mắt liên tục đảo quanh sân thể dục trường Thanh Xuân.

Ngay khi thấy bóng dáng Dương Nhật, lập tức cậu chìm luôn vào thế giới riêng. Bên cạnh bàn học, thằng Hiếu và thằng Bảo đang cắm cúi ghi ghi chép chép những từ vựng tiếng anh để chuẩn bị cho tiết kiểm tra sắp tới, không nhàn rỗi như ai đó.

"Hôm nay thầy sẽ thu bài tập tiếng anh với kiểm tra 1 tiết đấy, mày đã dịch bài đọc chưa?"

"Ngồi đọc chết mẹ, mà có biết chữ nào mà dịch đâu."

Một đứa hỏi một đứa tự tin trả lời. Gương mặt hai thằng nhóc nhăn như trái táo tàu, vì những từ vựng không dễ nhớ và ngữ pháp khó nhằn của môn tiếng anh.

Trong khi đó, Nhật Phong lại chill chill bên cạnh cửa sổ, ngắm trời ngắm đất, ngắm mây và chẳng bận tâm đến bài tập môn tiếng anh.

"Tiếng mẹ đẻ còn đang ù ù cạc cạc, chữ được chữ mất mà còn phải dành thời gian để hiểu tiếng nước người ta."

"Đại ca đang nhìn gì thế?"

"Angel."

Đôi mắt cậu dán chặt vào thân hình Dương Nhật, rồi thản nhiên trả lời câu hỏi của thằng Hiếu. Có điều, câu trả lời đó hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.

"En giờ."

"A N G E L, angel."

Đối tượng, góc nhìn vẫn không thay đổi, Nhật Phong cất giọng nói du dương lên đánh vần từng chữ cái tạo thành từ hoàn chỉnh từ 'angel'.

"Ồ, angel. Hóa ra chủ tịch cũng đang ngắm cảnh rồi học từ mới hả? Mà nó có nghĩa là gì nhỉ?"

"Mặt trời."

"Đại ca, không phải nó là thiên thần sao? Hay mình nhớ lộn ta."

Rõ ràng 'angel' mà Nhật Phong muốn nhắc đến không phải là thiên thần, mà là người đang nằm trong đôi con ngươi sáng chói này. Nhật Phong lơ đẹp câu hỏi của thằng Bảo để tiếp tục công việc "ngẩn ngơ".

"Cái thằng này, bố mẹ còng lưng nuôi ăn học con đến lớp angel là thiên thần. Đại ca bảo nó là mặt trời."

"Kinh nghiệm bao nhiêu năm đèn sách trong trường song ngữ có khác. Thế iu pho ri a thì sao, có nghĩa là gì cơ."

Nhờ có cái mác ngót 10 năm đèn sách tại trường song ngữ, hai thằng nhóc cùng bàn đã hoàn toàn tin vào trình độ tiếng anh của Nhật Phong mà không mảy may nghi ngờ. Nhất Bảo - một đứa trẻ ngây thơ, có phần ngốc nghếch đã nhiệt tình đặt 120% niềm tin vào "đại ca" và tiếp tục hỏi.

"E U P H O R I A - euphoria. Mặt trời."

Dường như "mặt trời" đã trở thành một hệ tư tưởng trong bộ não Nhật Phong. Ngay cả những ngọn nguồn cảm xúc hỗn loạn của cậu lúc này, cũng do "mặt trời" trong tim gây ra.

"Đúng là tiếng anh thật kì diệu."

"Vậy mai dẹt ti ni, thì là gì vậy đại ca?"

Thằng Hiếu cầm cuốn sách đưa lên trước mặt Nhật Phong, chẳng ngần ngại nhờ chỉ giáo. Không cần nhìn vào cuốn sách, bằng sự diễn giải thần tốc Nhật Phong đã tìm ra được nghĩa của từ "my destiny" là gì.

"My destiny.. Là mặt trời trong mặt trời, chăng."

Dương Nhật từng nói cậu chính là kẻ có vẻ bề ngoài "chó cũng phải lừa". Quả nhiên là vậy! Vào lúc này, chắc hai thằng nhóc bên cạnh cũng đã phát hiện ra mình đã đặt niềm tin sai người rồi.

My destiny chắc chắn không có nghĩa là "mặt trời trong mặt trời". Nhưng với Nhật Phong, đó lại là câu trả lời cực kỳ chính xác. Chữ 'Dương' trong 'thái dương' chính là mặt trời. Chữ 'Nhật' theo từ Hán - Việt cũng là mặt trời.

Nhật Phong - đứa trẻ có tư duy chẳng giống ai cho rằng, Dương Nhật chính là "mặt trời trong mặt trời" là "my destiny". Hiểu đơn giản "my destiny" bằng với Dương Nhật, chính là định mệnh của Nhật Phong.

* * *

1 Phiên âm tiếng Hàn.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 41: Sunshine


Tùng, tùng, tùng!

Sáu tiếng trống vang lên, tiết học đầu tiên đã được bắt đầu sau 15 phút truy bài đầu giờ. Từ phòng giáo viên trở về lớp, Nhật Phong đi thẳng lên bục giảng, hai tay vỗ vỗ vào nhau. Nhận được tín hiệu của lớp trưởng đám nhóc đã nhanh chóng dừng lại những trò đùa nghịch, rồi hướng mắt về phía trên.

"Một tin siêu hót gửi các con vợ 10a1. Hôm nay thầy Hoàng bị ốm nên tiết anh sẽ được thay bằng thể dục."

Ngay sau khi thông tin siêu hót được công bố lớp 10a1 như vừa vớ được vàng, tiếng la hét, tiếng vỗ tay cứ thế vang lên.

"Zê.. hú hú.. Xời tuyệt vời."

"Cả lớp trật tự nào, mọi người nhanh chóng tập trung ở sân thể dục, đừng có làm ảnh hưởng đến lớp khác."

"Rõ thưa ngài chủ tịch."

Vì là tiết học phát sinh nên đám 10a1, không cần bận tâm đến đồng phục thể dục mà nhanh chóng tập hợp tại sân cỏ.

Thoáng một cái, phần khởi động làm nóng người đã kết thúc. Ngay sau đó, lớp đã chia thành nhiều nhóm: Cầu lông, bóng chuyền và có cả bóng rổ.. Điều đáng chú ý, người lớp trưởng gương mẫu, lại không nằm trong bất kỳ nhóm nào cả. Cậu nhàn nhã ngồi trên bãi cỏ và hướng cả tâm hồn về sân phía bên kia.

"Quả là định mệnh có khác."

Sân thể dục của trường hai trường chỉ cách nhau bằng một vạch kẻ vôi, chạy dài theo hàng bằng lăng.

Xuyên qua tán lá, bóng dáng Dương Nhật ở phía xa đã thành công thu hút ánh nhìn của cậu. Ở vị trí thuận tiện này, Nhật Phong vừa có thể hấp thụ vitamin D từ "mặt trời", lại vừa có thể sửa ấm cho vườn hoa trong tim.

Tại khoảng cách không quá gần để Nhật Phong nhìn rõ mọi thứ trên gương mặt cậu ấy. Thế mà, những giọt mồ hôi vương trên đó, cậu có thể nhìn rõ mồn một, rồi lại quay sang ghen tị với chúng.

Chỉ nguyên việc Dương Nhật chỉ đứng im trong cái bộ đồng phục thể dục thôi cũng đủ làm cậu điêu đứng. Không ngờ, cậu ấy còn trở nên cuốn hút hơn với skill chơi bóng.

Không quá rành về bộ môn bóng rổ, dù vậy nhìn qua cậu cũng có thể đoán được Dương Nhật chính là center. Tuy kỹ năng không điêu luyện như các vị trí khác, song cậu ấy chính là trục an toàn của cả đội. Mỗi khi Dương Nhật bật người lên để tranh chấp rebound trên bảng rổ, cậu có thể biết dược tư duy của người này nhạy bén đến mức nào.

"Có nhìn thấy mình không nhỉ?"

Cảm giác một người cứ tới lui trong tim, khiến cho Nhật Phong biến thành một kẻ ngốc ngẩn ngơ cả ngày không biết chán.

Rồi những điều cậu tuyên bố trước kia "con sẽ nhất định sẽ lấy vợ, chứ
không lấy chồng như ba đâu" cuối cùng cũng theo gió bay đi. Chắc hẳn lúc này, Nhật Phong cũng đưa toàn bộ những ký ức, sống chết đòi học trường có nữ sinh vào dĩ vãng rồi.

Vậy đó, giờ cậu đã hoàn toàn "thẩm thấu" câu nói "chỉ cần trái tim rung động, thì mọi tiêu chuẩn đều trở nên vô nghĩa". Đúng vậy, Dương Nhật chính là cú "knock-down" cho toàn bộ những tiêu chuẩn trước đây của cậu.

"Đại ca nhìn gì bên đó vậy?"

"Sunshine."

"Sân lai."

"Không phải nước rửa bát đâu mà sân lai. Nhưng mặt trời chiếu từ bên này mà ông chủ tịch."

Mặt trời chiếu bên nào đâu còn quan trọng, Nhật Phong đã tìm thấy mặt trời riêng cho mình rồi. Ai bảo riêng mặt trời chỉ có một mà thôi, với cậu, có tận hai mặt trời cơ: Một mặt trời cách trái đất gần 149.6 triệu km và một "mặt trời" nằm ngay trong tim.

Ánh sáng Mặt trời chỉ cần 8 phút 20 giây để đến được t. Còn Nhật Phong lại không biết "cơn gió" phải mất bao lâu mới có thể đến được bên "mặt trời".

Ánh sáng tỏa ra từ Dương Nhật ôm trọn lấy cơ thể cậu. Mười sáu tuổi với thứ cảm xúc đầu đời, những rung động đẹp đến mức khó tin, mà trước đây cậu chưa từng được trải qua. Giây phút ấy, tất cả vạn vật xung quanh đều mang những gam màu rực rỡ như pháo hoa đêm 30 tết.

"Không cẩn thận lũ bên kia tưởng đại ca nhìn đểu, lại kéo quân sang làm tí công nghệ innova bây giờ."

"Ông mày cũng muốn sang đó đấu một trận ra trò đây."

"Thằng nào đụng vào đại ca à?"

Nếu chuyện có thể dùng nắm đấm thì quá đơn giản rồi, thế nhưng câu chuyện khiến Nhật Phong bận tâm lại phức tạp hơn thế nhiều. Nó còn tiến triển theo hướng có phần điên rồ. Khi cậu nhận ra chẳng thể thoải mái chứng kiến đám nữ sinh vây quanh Dương Nhật và hú hét như điên dại.

Có những cô nàng còn mặt dày đến mức, chạy đến đưa khăn và nước cho cậu ấy nữa. Không ngờ, có ngày Nhật Phong lại phải ngồi một góc, cau mày ghen tuông với mấy cô gái chân yếu tay mềm.

"Bực bội chết đi được."

Giá như, câu chuyện chỉ dừng lại ở đây thì tốt biết mấy. Thế mà, hiện tại cậu còn phải đem lòng ghen ăn tức ở với mấy cái thằng đực rựa, đang ôm ôm ấp ấp rồi cười cười nói nói với Dương Nhật.

"Cười như mấy thằng đười ươi ý, rõ ghét."

Tâm tính Nhật Phong trở nên xấu đến lạ thường như vậy đó. Bao nhiêu năm qua, cậu luôn tìm cách tránh xa những câu chuyện phức tạp và chưa từng có ý nghĩ đi gây chuyện với ai. Chẳng ngờ, vào giây phút này, trong đầu óc cậu lại nảy ra một cái ý định đầy mùi bạo lực.

"Đại ca cứ lẩm bẩm cái gì một mình thế?"

"Không có gì, mất hứng tắm vitamin đen rồi. Đi về."

Mang tâm trạng hờn dỗi "cả thế giới" một cách vô lý, Nhật Phong bật dậy khỏi bãi cỏ rồi quay người về hướng ngược lại. Thằng Hiếu và thằng Bảo không hiểu chuyện gì cũng đứng dậy theo cậu.

Đã sang tháng 12, nhưng cái lạnh vẫn chưa rõ rệt. Dương Nhật đưa tay lên lau những giọt mồ hôi vương đầy trên trán, cùng lúc, ánh mắt quét trúng tên hàng xóm ngồi trên bãi cỏ phía đối diện. Dù Nhật Phong chỉ ngồi im một chỗ, song vẫn nổi bần bật, khiến cậu phải bận tâm.

Đôi mắt Dương Nhật cứ hướng về phía đó mãi không thôi. Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng cậu cũng quyết định bắt đầu cái trò hết sức điên rồ. Trong lúc đầu óc gần như không được tỉnh táo, quả bóng trên tay Dương Nhật đã bay trúng đầu Nhật Phong.

"Chết tiệt, mình bị làm sao vậy?"

Càng ngày Dương Nhật càng thấy mình trở nên khó hiểu. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ bày ra những trò ngu ngốc như thế này cả. Nhưng sao cứ mỗi khi gần người đó, cậu lại trở thành một kẻ ngốc nghếch với hàng loạt những hành động kỳ lạ như thế?
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 42: Tôi thực sự thích cậu.

Những bước đi nặng trịch của Nhật Phong đột nhiên dừng lại, khi một vật thể lạ từ phía đằng sau bay đến đụng trúng vào đầu. Cả đương sự và hai người bên cạnh đều ngơ ngác trước sự việc bất ngờ.

Thú thật, trong lòng Nhật Phong vốn dĩ đã như một chảo lửa rồi, ai ngờ ông trời lại khéo đổ thêm dầu.

"Mẹ kiếp! Thằng điên nào nghịch ngu thế."

"Đại ca có sao không?"

Tâm trí Nhật Phong sau cú va chạm mạnh với vật thể lạ, trở nên trống rỗng. Nhẽ ra lúc đó cậu nên phun ra một câu chửi thể mới đúng.

Nạn nhân không lên tiếng, khẽ lưỡi đá sang một bên rồi lặng lẽ quay người lại phía sau để tìm thủ phạm. Gương mặt Nhật Phong phẳng lì, cùng đôi mắt sắc lạnh nằm im nhưng lại cực kỳ đáng sợ.

"Con mẹ nó!"

Cậu đã muốn nhịn đi cho xong chuyện, thế mà câu chửi thề lấp ló ở cửa miệng cứ thế bay ra không thể kiểm soát được.

"Shit!"

Tiếc là, câu chửi thề đó lại bay trúng vào "mặt trời". Ngay lập tức cảm giác ê chề đã ập đến đóng băng cả cơ thể này. Ánh mắt người phía bên kia vạch kẻ vôi, như muốn ăn tươi nuốt sống Nhật Phong vậy. Chỉ vì vạ miệng, hình như cậu lại để lại ấn tượng xấu trong mắt người ta rồi.

"Nói cái gì thế?"

Dương Nhật kéo cặp lông mày sát lại với nhau. Rõ ràng cậu là người bắt đầu ra cái trò ngu ngốc này, tuy nhiên khi nhận lại được câu nặng lời, lại thấy vô cùng khó chịu.

Đáng ra, Dương Nhật cần xoa dịu bầu không khí mới phải, vậy mà lại hắng giọng lên khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Đôi chân dài cứ thế tiến thẳng đến chỗ Nhật Phong, rồi cậu dừng lại ngay tại vạch kẻ vôi. Tại biên giới giữa hai trường, đôi con người hai đứa trẻ đã chạm vào nhau, ngay lúc đó, mọi thứ xung quanh như ngưng đọng.

"Neottaemun-e michigess-eo."

Với bộ não nhanh nhẹn, Nhật Phong lập tức nhận thức và diễn giải tình hình với tốc độ ánh sáng, sau đó chữa cháy bằng một câu tiếng Hàn trong vô thức.

Cái câu đó được dịch nôm na như sau: "Tại cậu mà tôi phát điên lên mất thôi.". Ở cái ngữ cảnh này, tưởng chừng như Nhật Phong đang thể hiện sự tức giận, thế nhưng trong lòng cậu chỉ muốn người nghe hiểu, đó là những cảm xúc tốt đẹp được cường điệu hóa lên thôi.

Câu thoại của Nhật Phong không hề ăn khớp với mạch câu chuyện, càng không ăn nhập với tình huống này. Dù vậy, lại là nguyên nhân khiến cho hơi thở của Dương Nhật gặp sự cố, nhịp đập nơi lồng ngực trở nên "loạn lạc"; đến cả dòng suy tư cũng đột nhiên bị đứt đoạn, tựa như việc mất wifi khi đang lướt web vậy. Thực sự khó chịu.

Dương Nhật cố nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới chân rồi ghép chúng lại. Và rồi theo một cái cách mà không thể ngờ tới, tất cả mảnh ký ức về giấc mơ đêm qua lần lượt kéo đến. Cảm giác chân thực đến hoảng hốt.

"Mwon gaesoliya?" (Nói nhảm cái gì vậy)

Cánh môi mấp máy, câu thoại không nằm trong bất cứ ngóc ngách nào của bộ não, Dương Nhật lại thốt ra một cách mượt mà, như thể cậu sống bằng một hệ điều hành khác vậy.

Khung cảnh tại đây hoàn toàn ăn khớp với bối cảnh diễn ra trong giấc mơ. Vạch kẻ vôi màu trắng, hàng bằng lăng đứng im trước gió, sân thể dục, cột bóng rổ, hồ nước.. tất cả lần lượt lần lượt hiện lên. Dương Nhật cảm giác như giấc mơ đó và hiện thực đang cố hòa vào làm một.

Nhật Phong không lường trước được việc cậu ấy có thể hiểu được cái câu ngớ ngẩn vừa rồi. Rõ ràng những ngôn từ đó cậu chỉ muốn nói thầm cho riêng mình nghe, chẳng ngờ lại không kiểm soát được âm lượng.

Dù sao lời cũng nói ra, hơn hết người ta cũng nghe rồi, cứ mặt dày làm tới thôi.

Từ phía bên kia sân thể dục, Dương Nhật như một luồng ánh sáng đứng trước mặt cậu. Đó giờ, Nhật Phong vẫn luôn tự tin với vẻ đẹp trai bản thân sở hữu. Chắc chắn chưa có thằng con trai nào khiến cậu phải thốt lên khen ngợi cả.

"Jalsaeng-gyeoss-eo." (Đẹp trai thật đó)

Có ai ngờ được, lúc này Nhật Phong như bị thôi miên để nói ra câu thoại đó, đôi mắt cậu chẳng thể dời được gương mặt cậu ấy. Nhật Phong gạt thứ gọi là liêm sỉ qua một bên, để dành cho Dương Nhật một lời có cánh, mà trước đây cậu chỉ cất cho riêng mình như thế đó.

"Jonna jilalhane!" (Khùng vãi)

Cách nói năng của Dương Nhật và thằng điên kia, giống hệt với hai nam học sinh trong giấc mơ đó. Chỉ khác là những ánh sáng trước mắt cậu lúc này long lanh, tươi sáng hơn những sắc đỏ, cam, tím của hoàng hôn trồng chéo lên nhau hiện lên trong tâm trí.

Ánh sáng của tháng 12 vẫn rất đẹp - đẹp như người đang đứng trước mặt Dương Nhật vậy.

Trong mắt Dương Nhật bây giờ cậu không khác gì một kẻ điên chính hiệu. Cứ kệ thôi! Đằng nào, lời nói có mất tiền mua đâu cơ chứ. Nhật Phong bỏ qua cái câu khó nghe của cậu ấy, mỉm cười và cúi xuống đất nhặt lấy quả bóng rổ.

"Yojeum jeongmal tteugeoun geolkka animyeon neo ttaemun-e nae simjang-i tteugeoun geolkka." (Thời tiết dạo gần đây nóng hay là vì cậu mà trái tim tôi nóng nhỉ)

"Gaesori geumanhago." (Đừng nói nhảm nữa)

"Nega joh-a." (Tôi thích cậu)

Ngay khi ánh nhìn chạm khẽ vào đôi mắt Dương Nhật, biểu đồ cảm xúc của cậu đột nhiên tăng vọt lên cao và chưa có dấu hiệu dừng lại.

Không biết thứ gì đã khiến cho tâm tư trong Nhật Phong bùng nổ như thế. Đó không phải là câu nói bộc phát mà là sự chân thành. Ngay khi Dương Nhật xuất hiện, trái tim ấy cứ đập dồn dập mãi không thôi, và thôi thúc cậu nói ra những ngôn từ xinh đẹp đó, trong tình huống hết sức ngớ ngẩn này.

Chính hoàn cảnh hiện tại đã khiến cho lời nói ra của Nhật Phong, không khác gì một trò đùa đối với cậu ấy. Xem kìa! Dương Nhật còn chẳng thèm ngó ngàng đến lời nói đó, mà đã thản nhiên tặng cho cậu một cái nhếch môi.

"Eojjeolago?" (Rồi sao)

Nuốt nước bọt, Dương Nhật cố gắng nắm bắt mọi chuyện diễn ra. Khoảnh khắc này, cậu đã nghĩ mình đang lạc vào miền du miên nào đó. Những nhịp tim đi lệch với tiêu chuẩn của cậu, là vì những lời nói sến sẩm kia hay vì hiệu ứng giấc mơ đêm qua.

Tâm trí Dương Nhật thực sự rất rối, rối đến mức mọi lời cậu nói ra đều không nằm dưới sự điều khiển của trung tâm bộ não. Chúng cứ tự do di chuyển mà không qua bất kỳ trạm kiểm soát nào.

"Na neo jinjja joh-ahae." (Tôi thực sự thích cậu)

Tâm trạng Nhật Phong không bị ảnh hưởng bởi câu nói của cậu ấy. Sự hưng phấn khiến bộ não hoạt động không được bình thường, tất cả những lời nói cậu đều mặc cho cảm xúc dẫn lối.

Vì trạm tư duy gặp sự cố, Nhật Phong đành để những ngôn từ, tự do biến thành lời nói mà không có bất kỳ khâu xử lý nào. Tất cả những khâu chọn lọc từ ngữ, sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh đều bị lược bỏ.

Kết quả, cả hai rơi vào tình trạng người nói không có kẻ nghe. Biểu cảm Nhật Phong thản nhiên bao nhiêu, thì gương mặt cậu ấy lại nhăn nhó đến bây nhiêu. Rồi không biết cái đại hội "ông nói gà bà nói vịt" này đến bao giờ mới chịu kết thúc.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 43: Ngầu quá đi! Đúng gu mình luôn
"Ha!.. Jinjja wae geulae? Nomu jjajeung nanda." (Thiệt tình bị sao vậy hả? Bực bội quá đi)

Làn gió mong manh của tháng 12 vụt qua mặt, Dương Nhật không còn đủ tỉnh táo để đón nhận. Mọi sự vật, sự việc diễn ra với cậu bỗng trở nên hư ảo đến lạ thường. Ở thời điểm đó, Dương Nhật đã thực sự tin rằng mình đang hóa thân vào một nhân vật nào đó trong game.

Sự phi thực tế làm cho cậu, chắc chắn rằng đây chính là một thế giới ảo mà bản thân vừa đặt chân đến. Đôi lúc lại giống như cậu và cái tên ngốc nghếch kia, hăng say diễn lại phân cảnh lãng mạn của hai nam học sinh trong giấc mơ đêm qua.

"Nega neomu joh-a ottoke?" (Tôi thích cậu rất nhiều, phải làm gì đây)

"Dwaejo boryo." (Đi chết đi)

"Neomu sogsanghae." (Đau lòng chết mất)

"Jinjja Eoiga eobsne. Bikyeo." (Đúng là hết nói nổi, tránh ra nào)

Những âm thanh phát ra, cả những ánh sáng chớp nhoáng trên gương mặt người đó như muốn thôi miên Dương Nhật. Mọi thứ diễn ra rất mơ hồ, cậu không chắc đó có phải là hiện thực hay chỉ là một giấc mơ kéo dài. Dù thế, Dương Nhật vẫn bày ra thái độ cực kỳ, cực kỳ không ưa cái tên đang nói mấy lời nhảm nhí trước mặt.

Trong một giây phút nào đó, Dương Nhật đã muốn xông lên đấm thẳng vào mặt cậu ta, để có thể nhanh chóng kết thúc cái vở kịch "ông nói gà bà nói vịt", vậy mà cậu lại không thể làm bất cứ điều gì. Cảm giác bất lực giống hệt trong những giấc mơ chết tiệt, mà cậu không thể tự làm theo ý mình.

"Na nohante ppajosso." (Tôi bị rơi vào lưới tình của cậu rồi)

Có cách nào để cái tên ngốc kia, dừng lại ngay mấy câu nhảm nhí đó lại không nhỉ?

"Kkolbogi silh-eo. Geumanha jinjja." (Ngứa mắt ghê. Dừng lại ngay đi)

Cậu sắp không chịu nổi được những câu từ hết sức ngớ ngẩn của Nhật Phong rồi.

Đưa tay ra giật mạnh quả bóng rổ, Dương Nhật tức tối quay người về phía sau. Có lẽ đây là cách duy nhất để cậu chấm dứt cái thực tại, nhưng lại mơ hồ này. Đôi chân quấn vào nhau, Dương Nhật không chạy, cố gắng sải bước chân thật dài và đi với vận tốc nhanh nhất.

"Meos-iss-eo! Wanjeon nae seutail-iya." (Ngầu quá đi! Đúng gu mình luôn)

Mặc cho Dương Nhật tỏ ra khó chịu và liên tục tung những câu chửi thề vào mặt, cậu vẫn quyết định làm ngơ chúng rồi thản nhiên bày tỏ cảm xúc trong lòng với một bộ mặt trơ trẽn.

Xem ra, "cơn gió" không thể làm dịu đi sức nóng của "mặt trời".

Người ta đã quay lưng bỏ đi rồi, cậu vẫn cố với theo làm phiền. Quả là hết nói nổi mà. Chẳng biết da mặt Nhật Phong có cấu tạo giống da của đám con trâu, bò không nữa?

"Jangnanhanya." (Đùa đấy à)

"Eotteohge ileohge gwiyeoul su iss-eo?" (Sao lại có thể dễ thương như thế được nhỉ)

Cái người đó vẫn không có ý buông tha cho Dương Nhật. Cũng may, cậu ta vẫn đứng yên ở cái vạch vôi phân cách kia. Cậu không dám tưởng tượng ra cái cảnh cả hai học chung lớp nữa.

Mà không! Chỉ cần vạch vôi đó không phải là nơi chia cắt hai ngôi trường, mọi chuyện có thể sẽ rẽ theo một chiều hướng khác rồi. Tuy không biết nó diễn ra theo hướng nào, thế nhưng Dương Nhật dám đem cả mạng sống ra đặt cược - nó sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu.

"Jinjja ppeonppeonhane." (Mặt dày thật đó)

"Ya! Hal mal-i iss-eoyo. Neon naekkeoya." (Này, tôi có điều muốn nói. Cậu là của tôi)

"Na neo jinjja silh-eo." (Tôi thực sự ghét cậu)

"Ppijyeoss-eo? Mianhae dwaessji." (Giận à? Xin lỗi, được chưa)

"Jebal jom dagchyeo." (Làm ơn câm mồm đi)

Dù những câu thoại không hoàn toàn giống với giấc mơ đêm qua, thế nhưng ở một góc độ nào đó sự trùng khớp về bối cảnh.. cũng đủ để khiến những sợi lông trên người Dương Nhật dựng đứng cả lên.

Dương Nhật chắc hẳn đã thực sự thấy khó khăn về cảm xúc, chỉ vì kẻ đầu óc không được bình thường như cậu. Chẳng biết Nhật Phong có nhận ra sự khó chịu của người ta không?

Lúc nói ra những lời đó Nhật Phong đã không nghĩ đến thứ mình nhận được về là gì, chỉ mải chạy theo nhịp điệu của trái tim. Dương Nhật đã phải hét lên một tiếng rồi chạy về hướng sân bóng rổ, cậu cũng không để mình phát ra bất kỳ loại âm thanh kỳ cục nào nữa.

Tiết thể dục đã kết thúc từ lâu, còn hiện tại tâm trí Nhật Phong vẫn chưa thoát ra khỏi phân cảnh với những lời nhảm nhí, cùng gương mặt nhăn nhó của cậu ấy.

"Nếu không xuất hiện cái vạch vôi ngớ ngẩn đó thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rồi."

Nếu không có cái vạch vội đó cậu sẽ làm gì nhỉ? Sẽ chạy lại vào túm lấy tay Dương Nhật hay sẽ lẽo đẽo theo cậu ấy cả tiết học. Không biết nữa. Vì nó không thể xảy ra nên Nhật Phong cũng không muốn lãng phí chất xám vào.

Ngay khi cái dòng suy nghĩ đó chỉ vừa có dấu hiệu ngừng lại, bỗng nhiên một dòng suy nghĩ khác lại đánh mạnh vào trong đầu Nhật Phong.

"Mình biết tiếng Hàn từ khi nào vậy?"

Lúc đó, Nhật Phong đã nghĩ mình chính là một người Hàn bản xứ cơ. Giờ nghĩ lại, cậu còn chẳng hiểu đã học những cái câu đó ở đâu nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và cực kỳ mơ hồ. Cứ như thể lời nói của cậu khi đó đã được lập trình sẵn trong cơ thể. Và khi có ai đó vô tình bấm vào nút start, cứ thế phát ra.

"Mình còn chẳng bao giờ xem phim Hàn."

Tâm trí Nhật Phong cứ tự nhiên rối tung rối mù cả lên, rồi bằng một cách nào đó những dòng suy nghĩ lại tự đứng đúng chỗ cần đứng. Tuy nhiên, đầu óc chưa kịp tận hưởng giây phút nhàn nhã, những hình ảnh thuộc về Dương Nhật lại tìm đến đóng chiếm hết không gian bộ não.

Đôi lông mày nhăn nhó, những âm thanh vừa ngọt lại vừa đắng, ánh mắt sắc như dao, khóe môi đang nhếch lên sự chế giễu.. Mọi thứ giống như những nét vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ mới học cách cầm trên tay cây bút màu. Ấy vậy mà, trong mắt Nhật Phong, những nét nguệch ngoạc đó đã tạo ra một bức tranh không thể hoàn hảo hơn. Đường nét, màu sắc, tất cả đều có hồn và đều mang lại sự trải nghiệm về mặt cảm xúc.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 44: Cậu ấy tan học chưa nhỉ?
Ánh sáng tỏa ra từ mặt trời ngả dần về màu đỏ cam hòa, cùng với nền trời xanh đen tạo thành bức tranh hoàng hôn.

Kết thúc tiết học cuối cùng trong ngày, cả đám lớp 10 chuyên toán reo hò ầm ĩ rồi ùa ra ngoài cổng trường để trở về nhà. Bánh xe của Dương Nhật cũng bắt đầu lăn tròn tiến về phía đường cái.

"Này, đi làm vài cốc trà sữa, cho đời thêm thi vị không?"

"Ờ, hôm nay ít bài tập không cần về sớm đâu."

"Nhạt ơi, tao tha thiết cầu mong mày hãy đưa ra câu trả lời đúng với tâm nguyện của bọn tao ý."

"Kiểu nhạt nhẽo như mày, thì mỗi ngày phải đá vài ba cốc vào mới hết nhạt được ý."

"Tao đề xuất là mày nên dừng cái trò đi du học này kia lại. Mày là phải chuyển hộ khẩu lên hàng Mắm, hàng Muối mà ở, vậy mới đậm đà được, chứ ai lại lúc nào cũng như nước cất ý."

"Tao đi."

Không nỡ để hai đứa nó thất vọng, Dương Nhật đã miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị, chứ trong thâm tâm cậu không hề muốn. Hơn hết, cậu hiểu nếu như không nhanh chóng đồng ý, chúng sẽ lải nhải những điều vô nghĩa kia cho đến khi về tới nhà.

"Có chiến thần con nhà người ta bảo kê rồi, thì chúng mình không sợ bị ăn chửi đâu, he he."

"Thằng này chính là thượng phương bảo kiếm, kim bài miễn tử trong truyền thuyết."

"Tự nhiên nghĩ đến lúc thằng này bỏ anh em ta để tốt nghiệp sớm sao nó thốn thế nhỉ?"

Liên mồm liên mồm liên mồm liên mồm. Chúng nó, mỗi đứa một câu thằng tung, thằng hứng phối hợp với nhau hết mức ăn ý, để tạo ra một cuộc hội thoại vừa lộn xộn lại vừa vô nghĩa.

"Ờ, đến lúc nó ra nước ngoài rồi, ai bảo kê cho chúng mình?"

"Không ấy mày giả vở học ngu lại một tí, để đợi tốt nghiệp cùng bọn tao được không?"

Đầu óc Dương Nhật hoàn toàn không để ý đến câu chuyện của hai đứa kế bên. Cậu đưa ánh nhìn hướng chọn về phía bông hoa tươi tắn đang lấp ló dưới ánh hoàng hôn nhập nhoạng.

Đôi chân rong ruổi trên con đường trải nhựa, con mắt Nhật Phong chìm vào những gam màu kỳ quái ở đằng tây. Mới đó những tia nắng vàng nhạt còn lấp ló quanh đây, giờ đã trốn sau những dãy núi phía bên kia trời. Tới lúc này, cái lạnh đầu đông mới thực sự rõ rệt. Chúng đang tìm cách len lỏi vào cơ thể Nhật Phong, qua lớp áo gió đồng phục mỏng.

Cậu hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi của đất, của mùa đông, của sự trong lành. Nếu là nơi cậu ở trước đây chắc chắn sẽ chỉ toàn là mùi khói bụi từ các nhà máy; từ hàng xe máy, ôtô nối đuôi nhau không thấy điểm đầu và điểm cuối.

Sau buổi nói chuyện đêm hôm đó, hình bóng Dương Nhật cứ vô thức tới lui trong lòng cậu. Vì không kìm được lòng, Nhật Phong đã đi vòng sang trường Thanh Xuân, với chút hy vọng được nhìn thấy cậu ấy.

"Cậu ấy tan học chưa nhỉ?"

Khi ý nghĩ về Dương Nhật chỉ vừa vụt qua, cả cơ thể cậu đã quay ngược lại phía sau. Nhật Phong nhìn về phía ngôi trường nơi cậu ấy học, từng bước chân lùi dần về phía sau. Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu khiến những bông hoa cũng phải ghen tị, khi hình ảnh Dương Nhật cưỡi chiếc xe màu cam hiện rõ trong đôi mắt.

Nhật Phong chỉ muốn gào thật to hai chữ "Dương Nhật" để giành lấy sự chú ý từ cậu ấy. Nhưng..

Cánh môi Nhật Phong đang giãn ra bỗng nhiên lại về đúng vị trí vốn có, rồi cất tiếng thở dài đã thay cho hai chữ "Dương Nhật". Bên cạnh cậu ấy là Hoàng Bình và Đăng Khải. Ừ, đó chính là "chướng ngại vật".

Nhật Phong thất vọng rồi quay ngoắt người lại, mặt cắm gằm xuống dưới đường. Chẳng biết người đó đã đạp xe đi qua chưa nữa? Cả cơ thể cậu như bông bị ngấm nước, không có cách nào để trở trên cứng cáp được. Năng lượng bốc hơi sạch sẽ, Nhật Phong cũng không còn tâm trạng ngẩng mặt lên để xác nhận điều đó. Đôi chân cách đây vài phút vẫn còn nhanh nhẹn, vậy mà giờ cũng trở mặt, và bày ra cái cảm giác như bị đeo cả tấn đá vào vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, ấm ức thật đấy, chỉ vì cái luật ngầm ngớ ngẩn giữa hai trường, mà bây giờ Nhật Phong không thể đường đường chính chính tạo nét trước mặt người mình thích nữa. Đừng nói là phải đến khi cầm tấm bằng tốt nghiệp trên tay, Nhật Phong mới có thể hiên ngang đi cùng cậu ấy đấy nhé.

"Rõ ràng còn vừa nhìn mình cười mà. Sao lại quay đi vậy?"

Dương Nhật dám chắc rằng, ánh mắt cả hai đã giao nhau. Tuy thời gian không quá lâu, nhưng cậu hoàn toàn bắt được ánh mắt đang vui vẻ của Nhật Phong bỗng nhiên cụp xuống, như thể vừa trải qua một nỗi thất vọng to lớn nào đó.

"Nhưng mà mình quan tâm đến điều đó làm gì nhỉ?"

Vòng tròn bánh xe vội vàng lướt qua Nhật Phong, cậu cùng hai thằng nhóc bên cạnh chạy thẳng đến quán trà sữa quen thuộc.

"Cô ơi! Luôn cho cháu một cốc chocomint 100% full topping."

"Cháu full topping, full đường, ít đá, vị dâu."

"Mé, con trai uống vị dâu."

"Luật nào cấm con trai không được uống vị dâu. Mà còn hơn cái vị kem đánh răng của mày."

"Kem đánh răng còn hơn đồ bánh bèo nhẹo nhợt."

"Kệ tao."

"Thì chả kệ."

Lại bắt đầu. Hai thằng nhóc đó là vậy, đi đến đâu ồn ào tới đó. Mắt ánh lên sự bất lực, Dương Nhật đặt balo xuống dưới ghế rồi mới order.

"Cô ơi! Cháu vị truyền thống 30% đường, full topping ạ."

"Mấy đứa ngồi đợi xíu, có ngay đấy."

"Vâng."

Vừa đặt mông xuống ghế, tâm trí Dương Nhật như thể bị virus xâm nhập và cố gắng phá hủy mọi thứ trong đó. Não bộ cậu dần bị thay thế bởi những hình ảnh mang một gam màu bí ẩn. Nụ cười chợt tắt, những bước chân thất thểu, gương mặt đang cắm gằm dưới xuống đường, dáng người như chiếc bánh quy ngấm nước.. cái tên Nhật Phong.

Và rồi cứ thế những hình ảnh đó, từng chút từng chút ăn mòn tâm trí Dương Nhật. Để rồi một suy nghĩ "điên rồ" đụng trúng đầu cậu vào khoảnh khắc đó.

"Cô ơi, cho cháu thêm một cốc truyền thống nữa. Cả hai mang về, giúp cháu nhé."

"Ừ, được rồi."

Thằng Khải và thằng Bình giống như hai người xài chung một hệ điều hành, bốn con mắt đổ dồn lên người Dương Nhật.

"Này, mang về là sao?"

"Ờ, hôm nay làm gì có bài tập đâu."

"Mày muốn rời xa bọn tao đến thế sao?"

"Đúng vậy, mày về cày để giành học bổng, với tốt nghiệp cấp ba sớm rồi ra nước ngoài ý gì."

"Đằng nào thì mày cũng định tốt nghiệp vào cuối lớp 10 rồi, giờ còn muốn đi sớm hơn nữa à?"

"Mày có không học một hôm cũng có chết được đâu. Cũng có đứa nào nó dám bê mất cái học bổng của mày? Hay làm chậm thời gian tốt nghiệp của mày à?"

"Thời gian chúng ta bên nhau cũng đâu có nhiều nữa."

"Thời gian uống trà sữa với nhau mà cũng kibo cho được."

"Thời gian qua chúng ta chơi với nhau, không có ý nghĩa gì với mày sao?"

"Ôi con tim bé bỏng của tao."

"Đau đau đau lắm."

"Mày về đi, rồi chúng ta bỏ luôn cái tình bạn này."

"Đi qua thùng rác thì ném luôn nó vào."

Liến thoắng liến thoắng liến thoắng liến thoắng. Hai đứa chúng nó không cho Dương Nhật có cơ hội xen vào câu chuyện. Sao hôm nay chúng nó lại nhạy cảm đến lạ thường vậy chứ? Xem gương mặt méo mó của chúng kìa, thật đáng để giải trí.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 45: Tôi được về nhà cùng cậu.
"Mẹ vừa nhắn tin bảo muốn uống."

Lại nói dối nhỉ? Ừ, không bao giờ có chuyện mẹ Diễm lại thích thứ đồ uống này cả. Chẳng biết giây phút đó, Dương Nhật có thấy áy náy với hai thằng nhóc kia không và cả với người mẹ ở nhà nữa.

"Ồ, thằng con hiếu thảo."

"Phải nói sớm từ đầu chứ. Để bọn tao đau lòng muốn chết."

"Đúng là tình con ấm áp như nồi nước sôi."

"Thôi về đi, bọn tao trưởng thành rồi tự uống rồi tự về được, mày không cần ngồi trông đâu."

"Sớm muộn gì, thì cái ngày bọn tao phải xa mày cũng đến thôi, nên đành tập trước vậy."

May thật đấy! Hai thằng nhóc đó chẳng nghi ngờ gì hết. Sắc mắt của Dương Nhật cũng bắt đầu lấy lại sắc khí. Đúng là nói dối chưa bao giờ là điều dễ dàng đối với cậu.

"Thế hai đứa uống đi tao về trước đây."

"Ờ."

Cầm lấy hai cốc trà sữa, Dương Nhật vội vàng lên xe rồi đạp đi. Cứ như thể chỉ chậm thêm vài giây nữa thôi, hai thằng nhóc kia sẽ phát hiện ra lời nói dối tày trời của cậu.

"Sao mình cứ cảm giác như một con rối đang bị điều khiển vậy."

Dù nhận thức được điều đó, Dương Nhật cũng đành bất lực với chính mình. Những vòng xe lăn thật nhanh trên đường. Cậu cẩn thận dừng xe ở đầu đường cái, đôi mắt hướng về phía xa xa để ngóng chờ bóng dáng ai đó xuất hiện.

Đến tận bây giờ, Dương nhật mới ngộ ra dối lòng mình cũng là một hành động cần có kỹ thuật. Cậu đang rơi vào tình trạng rõ ràng muốn để ý đến người ta, dẫu vậy lý trí lại không có can đảm để chấp nhận sự thật đó. Dương Nhật biết rõ sự quan tâm dành cho tên hàng xóm, là thực sự không cần thiết và cực kỳ là vô nghĩa.

Vậy thì sao chứ, cậu chẳng có cách nào để ngăn nó lại cả. Mới vài ngày trước, Dương Nhật còn ghét cậu ta chết đi được. Chẳng ngờ, hiện tại cậu đã quên sạch sẽ những điều ngớ ngẩn đó và hướng mọi suy nghĩ vào người đang "đi lung tung" trong não bộ.

Vì không thể quang minh chính đại tan học cùng với người trong lòng mình, Nhật Phong hoàn toàn rơi vào trạng thái kiệt quệ về mặt cảm xúc.

Giả sử bây giờ cậu "quay xe" chuyển trường sang đó học thì sao nhỉ? Chết tiệt! Đương nhiên là không thể. Vì sao? Rõ ràng Nhật Phong biết rõ câu trả lời.


"Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Một khi con đã chọn ngôi trường đấy, thì không bao giờ có ngày bước chân vào trường này nữa đâu."

"Dù có cho con nghĩ lại hàng trăm hay hàng nghìn nữa, con cũng không thèm bước chân vào ngôi trường này."

"Con là người đưa ra lựa chọn, thì nên nhớ con phải chịu trách nhiệm với nó."

Ngày hôm đó, Nhật Phong đã hùng hổ tuyên bố, không thèm bước chân vào ngôi trường có cậu ấy. Và vẫn là Nhật Phong ngay tại giây phút này, đã nhìn thấu sự ngu ngốc của mình. Nếu hôm đó cậu ném cái tôi ngu xuẩn đó vào một góc, có thể mọi chuyện đã tốt đẹp rồi.

Giận bản thân đến mức, Nhật Phong chỉ muốn tặng cho bản thân mình một câu chửi thề.

Ngồi trên xe đạp, từng đợt gió đông táp vào mặt Dương Nhật, những dòng suy nghĩ về cái tên đó cứ tới lui. Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu muốn biết về một người nhiều đến như thế.

Cũng là lần đầu tiên một kẻ ngốc nghếch như cậu ta, có thể ngang nhiên đến thay thế vị trí quan trọng của những phương trình hóa học, những mốc lịch sử hay chỉ đơn giản là công thức tính gen.. trong cậu.

"Cậu ta về chưa nhỉ?"

Câu hỏi đó vừa xuất hiện, lập tức Dương Nhật quay đầu lại phía sau và tìm kiếm cái tên đó.

"Cái thằng ngu này."

Bất ngờ, cậu ta đã xuất hiện và còn kèm theo một câu chửi thề. Gượng mặt Nhật Phong cúi gằm, đôi chân giận dữ giậm mạnh lên những chiếc lá dưới đường. Nhìn cậu ta rõ to xác, nhưng lại như một đứa trẻ mới lên năm, vùng vằng vì không được ba mua món đồ chơi yêu thích.

"Nhìn hệt một chú cún con."

Nhật Phong hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của cậu cứ thế lướt qua.

"Chửi ai đấy?"

Bước chân cậu ta đã dừng hẳn lại, rồi từ từ nghiêng đầu về phía sau. Dương Nhật có thể nhìn thấu được sự ngạc nhiên của đối phương, qua những đường nét trên gương mặt.

Thực sự, đến cậu cũng phải bất ngờ với chính mình. Những hành động kỳ quặc thế này, Dương Nhật từng nghĩ sẽ không bao giờ làm ra. Có ai ngờ, cậu vừa bỏ rơi hai thằng bạn tại quán trà sữa, rồi chạy xe thục mạng đến đây chỉ để xuất hiện trước mặt cái tên này.

"Sao.. sao cậu vẫn còn ở đây."

Dương Nhật mang theo những tia sáng chiếu thẳng vào căn phòng tối tăm trong tâm trí Nhật Phong.

Dưới ánh hoàng hôn, những áng mây màu xám được thắp sáng vì sự có mặt của ai đó. Đôi con ngươi của Nhật Phong ánh lên sự ngây ngô, mi mắt liên tục chớp chớp để xác nhận tình huống diễn ra.

Thình thịch thình thịch thình thịch. Lồng ngực Nhật Phong với âm thanh "lub - dub" nối tiếp nhau vang lên dồn dập; những nhịp tim đập bị chệch đường ray, lao ra khỏi sự an toàn, liên tục chịu va đập và lóe lên những ánh sáng bất thường.

Dòng cảm xúc vốn chưa được cậu sắp xếp gọn gàng, lại được dịp ngổn ngang khắp chốn. Như một kẻ bị đánh cắp tâm trí, Nhật Phong chỉ biết dương mắt lên nhìn người đối diện.

Người đó với hai hòn minh châu ánh lên sự thu hút đổ ập vào cặp mắt hạnh nhân của Nhật Phong. Ánh sáng diệu kỳ từ người đó, đã giấu màu nhập nhoạng thuộc về hoàng hôn đi mất. Ngay lúc đó, cậu đã ngốc nghếch nghĩ rằng đôi con ngươi này đã thực sự tóe lửa. Đúng là "mặt trời" dù có ở đâu cũng vẫn luôn tỏa sáng.

"..."

Nói gì đi chứ nhỉ? Sao miệng lại cứ cứng đơ ra vậy. Mới đó Nhật Phong còn thất vọng vì không thể về nhà cùng Dương Nhật. Thế mà, khi đứng trước mặt người đó cậu lại cứ mải mê với thứ cảm xúc không tên trong lòng. Ngốc thật đấy.

"Sao tôi lại không được ở đây."

"..."

"Chẳng phải vì cậu mà tôi phải ở đây sao?". Nhẽ ra Dương nhật nên ném câu trả lời đó vào mặt cậu ta mới phải. Nhật Phong sẽ chẳng bao giờ biết được, cậu đã phải nói dối rằng mang trà sữa về cho mẹ Diễm để chạy đến đây.

"Định đứng đó ăn vạ ai hả?"

"À không, mà không phải cậu về trước rồi à?"

Mãi đến khi Dương Nhật tiếp tục lên tiếng, cậu mới cảm nhận được sự chân thực trong cái khung cảnh có phần mờ ảo này.

"Nếu đúng thì sao? Mà nếu không đúng thì sao?"

"Nếu đúng thì tôi sẽ buồn vì không thể về nhà cùng cậu? Còn hiện tại là sai nên tôi được về nhà cùng cậu."

"Cậu vẫn sống như một tên ngốc suốt 16 năm qua à?"

Một cơn mưa ghé ngang một khu vườn héo hon vào giữa trưa hè nắng gắt. Ý không phải muốn nói về vườn hoa. Là lòng cậu vừa được tưới mát bởi cơn mưa Dương Nhật.

Lạ thật đấy, cậu ấy có thể điều khiển cảm xúc của Nhật Phong trong giây lát. Mới đó mà nhiệt độ báo động trong lòng cậu, đã về đến mức ổn định.

"Này."

"Của tôi?"

Cậu ngây ngốc nhìn cốc trà sữa trên tay Dương Nhật, đưa về phía mình. Chỉ là một hành động nhỏ của đối phương, dẫu thế những thứ trong lòng cậu không ngừng giao động.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 46: Tôi thích cậu

"Ừ."

"Ỏ! Đừng nói là cậu chờ ở đây, để đưa trà sữa cho tôi đó nhé?"

"Mua một tặng một, uống cả thì không nổi mà vứt đi thì tiếc. Nên tính ra cậu chỉ giống như cái thùng chứa đồ thừa thôi."

Rõ ràng, Dương Nhật muốn mua cho cậu ta mà. Chẳng hiểu sao những ngôn từ khi truyền ra ngoài, chẳng ăn khớp với những gì diễn ra trong đầu cậu.

"A! Cậu có nghe thấy tiếng tim tôi vỡ vụn không."

Dương Nhật bắt trọn mặt ỉu xìu của người đó và lưu vào bộ não.

"Thế có uống không?"

"Uống vội ý chứ."

"Lên xe."

"Đèo về nữa à?"

"Hay muốn đi bộ."

"Nóng tính thế? Đi xe vẫn tốt hơn mà. Khoan đã, chiếc xe màu cam của cậu đâu rồi?"

Ở đâu á? Chết dở! Chỉ vì muốn trở cái tên này về nhà, mà Dương Nhật đã phải ném chiếc xe yêu quý của mình cho hai thằng nhóc kia. Thế rồi, trong lúc chúng nó không để ý, cậu đã leo lên chiếc xe đạp của thằng Bình mà lao đi.

Nếu như để chúng biết được là cậu chết chắc luôn. Cũng đâu thể trách được Dương Nhật, muốn trách thì phải trách cái người sản xuất ra chiếc xe không có gác baga mới đúng.

"Có khi sau lần này phải thay xe có gác baga mất thôi."

Dương Nhật sẽ thay một chiếc xe đạp mới, có kèm theo chiếc gác baga chỉ vì người này ý hả? Liệu mai mặt trời có mọc đằng tây rồi lặng lẽ lặn ở đằng đông không nhỉ? Dương Nhật đã thích chiếc xe đó biết bao nhiêu. Chẳng ngờ, một ngày cậu dám giao nó cho người khác, đã thế giờ còn muốn đổi quách sang một chiếc xe khác.

Chẳng mấy chốc mà đèn đường đã lên. Trên chiếc xe đạp Nhật Phong như một bó hoa tươi được đặt sau gác baga.

Con đường về nhà hôm nay liệu có khác với mọi khi? Hay vẫn là con đường bê tông, vẫn là hàng bạch đàn cao vút, vẫn là ruộng đỗ tương xanh mơn mởn, vẫn là những gốc tre già cỗi.. rõ ràng cảnh vật chẳng có gì thay đổi. Có lẽ chỉ có Nhật Phong mới có thể cảm nhận được sự khác lạ đó.

Từng vòng quay xe đạp cứ thế lăn đều trên con đường thẳng tắp, rồi lại ngoằn ngoèo. Còn từng vòng cảm xúc tốt đẹp, của đứa trẻ lại lăn đều quanh chữ hạnh phúc.

Thì ra được tan học cùng crush, cảm giác đó lại tuyệt đến thế. Trước đây Nhật Phong cũng từng vẽ ra hàng nghìn những cảnh tượng, cùng người mình thích xuất hiện chung trong một khung hình. Cho đến lúc này, khi điều hằng mơ ước trở thành hiện thực, cậu lại chẳng dám bỏ lỡ phút giây nào mà hoàn toàn đắm chìm vào nó.

"Hai người bạn của cậu đã về trước rồi à?"

"Chúng nó phải đến lớp học thêm."

Có chết Dương Nhật cũng không thể tin mình có thể nói dối đến hai lần trong vài phút đồng hồ, chỉ vì một người. Hỏng bét cả rồi.

"Còn cậu không đi học thêm à?"

"Anh đây thừa sức để mở lớp dạy thêm cho người ta đấy nhé."

"Ừ, đúng nhỉ? Vậy cậu dạy thêm cho tôi đi."

"Đừng có mơ."

"Có mơ đâu, nói thật đấy."

"Ừ, đúng nhỉ? Vậy cậu dạy thêm cho tôi đi."

Điều Nhật Phong vừa nói nghe thật vô lý. Nếu để phụ huynh cậu nghe được chắc họ sốc lắm. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, Nhật Phong chưa bao giờ tự nguyện đi học thêm. Nếu nhà trường không bỏ công ra khuyến khích hay vận động thì chắc chắn Nhật phong sẽ "say no" mà không mất thời gian suy nghĩ. Ngay cả việc tới lui những trung tâm học thêm, ba Khôi và ba Vũ cũng phải dùng đủ mọi cách để năn nỉ cậu mới chịu. Bao nhiêu năm qua, ý niệm của Nhật Phong vẫn không thay đổi, chỉ cần mỗi năm lên một lớp là được rồi. Có chết cũng không ngờ được, cậu lại là người mở lời nhờ Dương Nhật dạy thêm cho mình.

"Đừng có mơ."

"Có mơ đâu, nói thật đấy."

Chỉ nguyên việc được ngồi phía sau xe cậu ấy thôi, cũng đủ làm Nhật Phong thấy hạnh phúc ra mặt. Nhẽ ra cậu nên biết điều và tận hưởng giây phút tươi đẹp đó mới phải. Vậy mà, Nhật Phong còn tham lam đến mức muốn người ta dạy thêm cho mình. Đúng là một tên trơ trẽn.

"Này, tối nay, tôi có thể sang phòng cậu được không?"

"Còn ăn nói ngớ ngẩn nữa, là anh đây cho cậu xuống mương luôn đấy nhé."

"Đếch sợ. Bơi sải, bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch.. ông đây biết tất."

"Giỏi thế thì bơi xuống suối vàng luôn đi."

"Chờ đến lúc răng long đầu bạc với cậu xong, thì tôi xuống cũng chưa muộn mà."

Câu nói của Nhật Phong khiến cho khuôn mặt người ngồi trước nóng bừng lên.

"Điều vô lý thế mà cũng nghĩ ra để nói được hả? Thằng điên."

"Thật đấy, chỉ cần cậu đồng ý một phát là, sẽ sở hữu ngay một khu bất động sản ở mộ phần họ Phan. Như thế thì dù có xuống suối vàng, hai ta vẫn được nằm cạnh nhau luôn."

"..."

"À mà không, ba nhỏ tôi được chia bất động sản bên họ Đoàn mà nhỉ? Thế nhưng, tôi vẫn họ Phan mà.. vậy thì.. cậu nói xem có phải tôi được chia bất động sản ở cả hai họ không nhỉ? A, không biết đâu."

"Thằng hấp này, có im mồm vào không hả?"

Vui vẻ thật đấy. Không phải chỉ vài ngày trước hai đứa trẻ còn ghét nhau ra mặt sao? Giờ thì chúng giống hệt một cặp bạn thân đang chí chóe.

Mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp. Rõ ràng, trên hai gương mặt đã ánh lên một nụ cười mà chúng giữ cho riêng mình. Nụ cười đó, còn sáng hơn trăng đang nhìn hai đứa trẻ trên nền trời xanh đen kia.

Từ lúc nào cổng làng đã hiện ra trước mắt. Câu chuyện của cả hai không rõ đang nói về vấn đề gì. Chỉ biết rằng trên quãng đường dài gần ba cây số; những âm thanh không ngừng được phát ra với giọng điệu, âm điệu khác nhau, lúc trầm, lúc bổng; đôi khi là tiếng cười; có lúc lại và vài câu chửi thề;.. Hình như chẳng xuất hiện một khoảng trống nào cả.

Sau khi chào tạm biệt đối phương, Nhật Phong nhảy xuống xe và chạy thẳng về phía cổng nhà. Câu nói ngập ngừng xuất hiện trong đầu, khiến đôi chân cậu dừng lại

Chần chừ vài giây Nhật Phong đưa mắt về phía cổng nhà kế bên. Dương Nhật và chiếc xe đạp vẫn nằm trong tầm mắt, không nghĩ ngợi nhiều cậu thản nhiên buông một câu sến sẩm.

"Wǒ xǐhuān nǐ." (1) (Tôi thích cậu)

(1) Phiên âm tiếng Trung.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 47: Tôi không thích cậu

"Wǒ bù xǐhuān nǐ." (Tôi không thích cậu)

Phía người nhận cũng chẳng tốn nhiều thời gian suy nghĩ, bèn đáp lại Nhật Phong. Một câu nói ngắn gọn chỉ vẻn vẹn vài ba chữ, nhưng lại có độ sát thương vô cùng cao đối với trái tim cậu. Dẫu vừa bị crush từ chối thẳng thừng, vậy mà gương mặt Nhật Phong vẫn không thể bớt trơ trẽn.

"Oh, zhīdàole." (ồ, biết rồi)

"Biết rồi còn mặt dày."

"Mặt dày nên vẫn thích đấy."

Ngày hôm nay trôi đi thật dài. Đứng dưới vòi hoa sen, đôi mắt Dương Nhật nhắm nghiền rồi dần nhớ lại những việc xảy ra dạo gần đây. Hình như đang có chiều hướng rối tung rối mù lên thì phải. Cuộc sống yên bình trước kia của cậu, đã bị đánh tráo thành bằng sự ồn ào, lộn xộn và thú vị hơn.

Dương Nhật bước ra từ phòng tắm với cơ thể ướt nhẹp, cẩn thận dùng chiếc khăn lớn để lau nước trên mái tóc.

Ánh sáng nhen nhóm từ bên khung cửa sổ đối diện, chiếu thẳng vào tim cậu. Khung cửa sổ kia sẽ đẹp hơn, nếu Nhật Phong xuất hiện cạnh đó nhỉ? Tự hỏi rồi tự cười, Dương Nhật cứ như một kẻ ngốc nghếch vậy.

"Này, thằng con có hiếu, vội về đưa trà sữa cho mẹ mà đi nhầm cả xe được à?"

"Lần đầu tiên tao thấy mày bỏ chiếc xe yêu quý bơ vơ như thế đấy."

Giật mình vì tiếng nói của thằng Khải và thằng Bình, tim Dương Nhật suýt nữa lao ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt đang ghim chặt vào cửa sổ nhà bên, bỗng thu lại rồi đảo liên hồi. Quay ngoắt lại phía sau, Dương Nhật luống cuống như mới vừa bị thầy chủ nhiệm bắt quả tang trốn học đi chơi vậy.

"Chúng mày sang đây làm gì đấy? Sao sang mà không nói gì thế?"

Vào lúc này, sự xuất hiện của hai đứa nó giống như quả bom có thể nổ bất kỳ lúc nào.

"Từ bao giờ mà bọn tao sang đây phải hỏi trước mày vậy?"

"Từ bây giờ được chưa."

Sự nhạy cảm nuốt chửng lấy Dương Nhật. Việc chúng nó có mặt tại phòng cậu đâu phải thứ gì xa lạ. Cả ba đã chơi với nhau từ hồi chưa biết đi tới giờ cơ mà. Thế nhưng, ngày hôm nay mọi chuyện đã thay đổi, Dương Nhật cảm thấy không thoải mái khi chúng xuất hiện mà không nói trước.

"Thằng này hôm nay nó bị sao thế?"

"Chắc đến tháng như bà chị tao."

Chẳng quan tâm đến sự cáu kỉnh của Dương Nhật, hai thằng nhóc đó thản nhiên nhảy lên giường nằm.

"Này, Diễm bắt đầu với bộ môn trà sữa từ bao giờ vậy?"

Đây chính là lần nói dối tai hại, mà có lẽ Dương Nhật phải khắc sâu trong lòng, nhất định không được phép tái diễn. Nếu không cậu sẽ phải sống trong sự tội lỗi đến cuối đời mất thôi. Chỉ vì cái chuyện không đâu, giờ cậu có cảm giác như bị đâm chọt thế này.

"Mày quan tâm đến mẹ tao làm gì?"

"Ơ hay, tao phải quan tâm đến mẹ của bạn tao chứ? Bình nhỉ?"

"Rõ ràng."

"Mà tự nhiên hôm nay lại mở cửa sổ thế. Dạo trước còn nói ghét cái thằng nhà bên, nên sẽ không bao giờ mở cửa cơ mà."

Thì đúng là vậy. Nhưng tình cảm con người nó có thể thay đổi được. Hơn nữa, mọi hiểu nhầm trước đó cũng được xóa bỏ rồi.

"Trước đây là hiểu nhầm còn gì, mày quên à?"

"Ừ nhỉ, tính ra dù chưa thấy thiện cảm với thằng cha đấy mấy, nhưng mà đúng là mình có lỗi với nó lắm ý."

"Cũng may là tao chưa kịp mang chuyện của nó đi đồn, không thì nghiệp tụ vành môi mất thôi."

"Sự thật hé mở muộn thêm chút nữa thôi, là tao với mày thành best tạo nghiệp của năm rồi còn gì."

"À đấy, tao mới hóng được. Nó học chậm một năm vì trước bị tim bẩm sinh, nên yếu lắm. Mà còn suốt ngày bị bạn bè thầy cô xa lánh với đấm cho vì tội có hai ông bố. Mãi đến khi ghép tim xong, nó như biến thành một người khác có can đảm đấm lại thằng nào bắt nạt mình luôn."

"Thế nên mới bị đuổi học liên miên, rồi dạt từ trong đó ra đây hả? Rõ khổ, thế mà trước thằng nào đồn ác vậy."

Dương Nhật vẫn ngồi thất thần trên chiếc ghế đẩu và hướng mặt về phía cửa sổ. Âm thanh ầm ĩ của hai tên nhóc kia tựa như dầu đổ vào lửa, sự khó chịu cứ thế cháy bùng lên trong lòng cậu.

"Trật tự đi."

Chẳng biết đó là lời cảnh cáo Dương Nhật dành cho thằng Khải và thằng Bình hay cậu đang bảo lòng mình đừng trở nên hỗn loạn nữa.

"Ê, mày hôm nay không khác gì bà chị tao mỗi khi đến tháng cả. Sơ hở là quát người ta được."

Gió lớn kiến con sóng trong lòng Dương Nhật xuất hiện. Trong màn đêm mờ mịt, mọi thứ đều trở nên mông lung chỉ còn những âm thanh của sóng là rõ rệt. Thật dữ dội và ồn ào. Con sóng cứ vô tư tấp vào bờ rồi lại thản nhiên trôi ra xa.

"Sao cửa sổ lại đóng nhỉ?"

"Bảo tối này sẽ sang mà."

"Mày không dịu dàng với bọn tao được à?"

"Nhân lúc còn được chơi với bọn tao thì tận hưởng đi, đến lúc sang bên đó rồi thì ngồi mà khóc ra tiếng mán."

Âm thanh ồn ã, cảnh vật xung quanh lần lượt giảm âm lượng và dần trở nên outnet. Cơ thể Dương Nhật vẫn giữ nguyên vị trí đó. Có điều tâm hồn cậu dường như không còn thuộc về nơi này nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, mặc cho những cảm xúc ngớ ngẩn trong lòng Dương Nhật ngày càng lớn dần.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 48: Nếu con thích con trai thì sao?
Ngoài phòng khách, dưới ánh điện sáng choang ba Khôi ngồi trước màn hình laptop chăm chỉ làm việc. Thi thoảng ba lại quay ra ngắm cậu con trai nằm ngả ngốn trên chiếc sofa. Gương mặt Nhật Phong cứ như một vườn hoa vào thời kỳ nở rộ. Bông hoa tươi tắn, mùi hương êm dịu khiến cho người ngắm cũng phải cất lời hỏi han.

"Nửa đêm còn chưa ngủ, ngồi cười như điên như dại thế."

Vốn Nhật Phong chỉ định xuống dưới nhà lấy đồ ăn vặt rồi lên. Vậy mà, cái người nhà bên cứ quanh quẩn trong não bộ, làm cậu không tìm được đường lên phòng.

"Ba ơi, cảm giác thích một ai đó thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Trong cảm giác lâng lâng khó hiểu, Nhật Phong đã để suy nghĩ vụt thành lời nói.

"Là cảm giác con đang trải qua đấy."

Khi thích thầm một ai đó, người ta khó có thể giấu giếm mọi thứ về. Chỉ lướt qua thôi cũng đủ để ba Khôi nhận ra con trai mình đang tương tư một ai đó. Chẳng phải ba quá tinh tế, mà do những điều Nhật Phong thể hiện ra quá rõ thôi.

Bị ba nhìn thấu tim đen mặt đứa trẻ đỏ ửng lên, như hai trái dâu tây chín mọng. Cảm xúc đầu đời, Nhật Phong không biết làm sao để có thể quản lý cho tốt. Cứ thế cậu để chúng được thoải mái thể hiện ra bên ngoài.

"Nếu con thích con trai thì sao ba?"

"Sau này ba và ba nhỏ con sẽ có thêm một cậu con trai. Chúng ta sẽ sắm thêm một chiếc bát, một đôi đũa, một chiếc ly. Gia đình chúng ta sẽ có thêm một người để nhậu."

Câu nói của ba thản nhiên đến mức, trong giây phút đó Nhật Phong đã suýt tin rằng, hai người con trai hẹn hò với nhau là chuyện quá đỗi bình thường ở đất nước này. Ngay sau đó, cậu nhanh chóng trở về với hiện thực. Làm gì có chuyện đó được chứ.

"Con thế này là gay đúng không ba?"

Nét mềm mại, tươi tắn trên khuôn mặt Nhật Phong đang dần cứng lại. Đột nhiên cậu muốn nói chuyện thật nghiêm túc với ba, chứ không phải là vài ba câu chuyện phiếm. Nhật Phong khẽ nhấc người lên, cẩn thận ngồi ngay ngắn rồi đưa mắt về phía ba.

Ba Khôi rời khỏi màn hình laptop, tay dừng kích chuột và lặng nhìn Nhật Phong vài giây. Chỉ là ba muốn chọn lựa những ngôn từ đúng và dễ hiểu, sau đó sắp xếp thành một câu chuẩn chỉnh rồi mới nói cho con trai nghe.

"Sao con phải quan tâm đến điều đó. Là gay hay là bisexual đâu liên quan đến việc con thích ai. Thích một người không phải là gay, thích một người không phải là bisexual. Thích một người là cảm xúc của con."

"Thích một người không phải chỉ đơn giản là cảm xúc của con người thôi sao? Tại sao phải phức tạp hóa lên bằng đủ các loại thuật ngữ. Hai người con trai yêu nhau gọi là gay, hai người con gái yêu nhau gọi là les.. Thế rồi chung quy lại nó vẫn đều là tình yêu đó thôi."

"Ba có từng nghĩ, tại sao chúng ta lại không giống với người bình thường không?"

Câu hỏi của Nhật Phong chính là kết quả thuộc về mảng ký ức xấu xa, nằm sâu trong tiềm thức. Những ngày tháng gia đình phải liên tục chuyển nhà. Những ngày tháng không ba không có việc để làm. Đứa trẻ không có trường để học. Và cả nhà không có ai để nương tựa vào.. Rồi biết bao những lời miệt thị, những lần bị đánh đập, chỉ vì họ là một gia đình đồng tính.

Vết thương trong ký ức dù không thể chạm vào, thời gian sẽ có nhiệm vụ làm lành chúng, còn vết sẹo để lại thì không bao giờ biến mất.

"Sao lại nghĩ như thế? Chúng ta không giống như người bình thường, chúng ta là người bình thường. Thích một người không phải là lựa chọn giới tính, thích một người là sự ưu tiên về mặt cảm xúc. Nếu người con yêu là một cô gái thì con sẽ có một tình yêu lãng mạn, dịu dàng. Còn nếu người đó là một chàng trai thì tình yêu của con vẫn sẽ đẹp đẽ, vẫn thuần khiết, vẫn đáng được trân trọng."

Nhật Phong rời khỏi chiếc sofa, tiến về phía đối diện, nhẹ nhàng gối đầu lên đùi ba. Trong lòng đứa trẻ đang vang lên tiếng thở dài, khi những băn khoăn về tình yêu đồng giới ngày một lớn hơn trong trí não.

"Ba, xã hội này người ta đâu có chấp nhận tình yêu của những người đồng tính."

Đưa tay ra xoa đầu con trai, ba Khôi nhận ra đứa trẻ ngày nào đã lớn thật rồi. Trong đầu ba lại cặm cụi viết ra nhiều điều, mong rằng nó sẽ giúp cậu con trai có thể dũng cảm bảo vệ tình yêu mình chọn.

"Chỉ là xã hội đang bảo thủ về tình yêu thôi. Tình yêu của những người đồng tính cũng là một phần của thế giới này. Con biết đấy, dù người con thích là một cô gái thì vẫn có những lời phán xét của những kẻ toxic sau lưng mà."

"Nhưng liệu những người như chúng ta có được hạnh phúc không ạ."

"Thực ra, con đường hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau. Sau này con sẽ hiểu, trong tình yêu để mà có được hạnh phúc, thì người đi cùng ta là ai sẽ quan trọng hơn người đó mang giới tính gì."

Vừa vuốt ve mái tóc Nhật Phong, ba Khôi vừa thủ thỉ những điều trong lòng.

Hy vọng thế giới này sẽ dịu dàng hơn với tình yêu của những người đồng tình, bởi lẽ vốn dĩ tình yêu của họ cũng rất đỗi đẹp đẽ và đơn thuần như tình yêu của các cặp đôi dị tính.

"Hai ba con còn chưa đi ngủ, sáng mai lại dậy không nổi cho xem."

Từ trong phòng tiếng ba Vũ vọng ra, Nhật Phong và ba Khôi nhanh chóng dừng câu chuyện lại để chú tâm vào lời nhắc nhở.

"Ba lúc nào cũng là người lề mề nhất ý."

"Lúc nào cũng chỉ giỏi trả treo."

Tưởng như khi được nhắc nhở, hai ba con họ sẽ biết điều và ngoan ngoãn đi ngủ. Vậy mà, ba Vũ lại nhận được một câu trả treo của đứa con trai.

Bốp!

"A, sao con lại bị đánh vậy?"

Sau câu trả treo, Nhật Phong lập tức nhận được một cái gõ vào trán. Đó là khung cảnh thường xuyên được diễn ra giữa họ. Chỉ cần Nhật Phong mở mồm ra chọc tức ba Vũ, thì ba Khôi sẽ không ngần ngại mà tặng cho cậu một cái cốc vào trán.

"Ai bảo con cãi nóc nhà của ba."

"Ba vì người đàn ông này mà nỡ đánh con sao? Người đàn ông đó quan trọng với ba vậy sao?"

Phân cảnh tiếp theo sẽ là những lời trách móc của Nhật Phong dành cho ba Khôi, như thể đang phải chịu cảnh oan ức lắm.

"Người đàn ông đó đẻ ra con đấy."

"Con lại cứ nghĩ, chúng ta mới là ba con ruột đấy."

"Thôi ngủ đi ông tướng, mai còn phải đến trường."

"Ba muốn vào với người đàn ông kia chứ gì?"

"Biết thế còn không mau lên đi ngủ."
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 49: Tôi thích cậu
Cơn gió đông cứ liên tục táp vào mặt, giúp Dương Nhật trở về với thực tại. Thở dài một hơi cậu với cánh tay về phía cửa sổ. Cánh cửa chuẩn bị được đóng lại, bỗng dưng đồng tử Dương Nhật giãn ra hết mức trước một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Đôi mắt với độ phân giải lên đến 576 triệu pixel, đã thu được một hình ảnh cực kỳ rõ nét và sống động. Đương nhiên hình ảnh chất lượng 8k với 33 triệu pixel cũng không đủ để diễn tả nó.

Tiêu cự của Dương Nhật đã bắt chọn được ánh hào quang chân thực, bên khung cửa sổ phía đối diện. Ngay lập tức bóng tối ảm đạm nơi đây, được thay bằng những ánh sáng lấp lánh.

"Không phải chỉ là gió thôi sao? Gió cũng có thể phát sáng à?"

Không chỉ là gió thôi đâu, rõ ràng cậu ta là "Nhật Phong" cơ mà. Gió mặt trời đấy. Việc xuất hiện giữa màn đêm đen, càng khiến cho vầng hào quang thuộc về Nhật Phong trở nên lộng lẫy và thu hút hơn. Cậu ta là yếu tố chính để tạo ra một bức tranh huyền bí và khó đoán.

Vào đúng khoảnh khắc đôi mắt bắt chọn gương mặt Nhật Phong, cậu nhận ra không thể khiến cho nhịp tim trở lại với tốc độ đập sinh lý được nữa. Lồng ngực Dương Nhật cứ mải miết vang lên những tiếng 'thình thịch thình thịch'. Đó là kết quả của quá trình, não bộ tiết ra quá nhiều hormone norepinephrine.

Ánh mắt hai đứa trẻ đã giao nhau, một tia sáng đột nhiên lóe lên. Người đó cười với Dương Nhật, hai cánh tay còn không ngừng đưa lên rồi tạo ra những hình trái tim. Bộ dạng Nhật Phong trông giống hệt một chú cún đang vẫy đuôi, ra sức làm trò để lấy lòng chủ nhân.

"Anata ga suki." (1) (Tôi thích cậu)

Âm thanh vang lên từ phía bên kia ô cửa sổ, làm trái tim Dương Nhật "lung liêng" trong lồng ngực, không gian tĩnh mịch được xé toạc ra.

"Nửa đêm nửa hôm, mà thằng điên nào hét lên vậy?"

Cánh cửa sổ còn lại lập tức được đóng vào. Chỉ vì người đó xuất hiện bất ngờ, Dương Nhật suýt nữa quên mất sự có mặt của hai thằng nhóc kia. Xém chút nữa là lớn chuyện rồi.

"Chúng mày cũng nhận thức là nửa đêm rồi à? Còn không về đi."

Dương Nhật không dám tưởng tượng ra cái viễn cảnh, hai đứa nó biết được chủ nhân, ý nghĩa và đối tượng nhận cái câu 'Anata ga suki.'là ai. Vì cậu đã tiên lượng được cái hậu quả sẽ xảy ra như thế nào.

"Sao cứ hở ra là đòi đuổi bọn tao về thế? Vài hôm nữa có muốn ở cùng bọn tao cũng không được đâu."

"Hãy trân trọng giây phút bên nhau đi mà, trời ơi."

Gác lại những cảm xúc "chao đảo" trong lòng, Dương Nhật xác định được tình hình thực tế, và nhanh chóng đưa ra hướng xử lý vấn đề. Trước mắt việc cần làm luôn và ngay chính là nghĩ cách đuổi hai cái đứa kia về cái đã.

"Bí quyết để đẹp trai như tao đó là đi ngủ sớm."

"Ờ vậy hả? Bình về thôi. Tao cũng muốn đẹp trai như nó. KPI của kỳ học này là tao phải có bạn gái."

Thực ra, với kiểu người có đầu óc đơn giản như hai đứa nó, việc tìm cách đuổi về không khó khăn gì lắm đối với Dương Nhật. Dù sao, mức độ uy tín của cậu trong lòng chúng là 1000%. Nếu Dương Nhật nói 1 + 1 = 3, chúng cũng sẽ tin sái cổ cho xem.

"Tao đọc nốt chương này đã."

Mọi chuyện tưởng chừng đã hết sức êm đẹp, thì một trục trặc nhỏ lại xảy ra. Trên tay thằng Bình chính là cuốn truyện mà Dương Nhật yêu thích.

"Cầm về đọc đi."

Dương Nhật không để cho bản thân vài giây suy nghĩ, đã đưa ra một quyết định hết sức đau lòng. Đó là điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Cùng với chiếc xe đạp, những cuốn truyện của Dương Nhật, cũng thuộc vào "sách đỏ" cần được gìn giữ bằng cả tình mạng. Nào ngờ, chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cậu đã nhắm mắt giao lại chúng cho hai thằng nhóc kia.

"Tao sẽ được mang nó về sao?"

"Ừ hứ! Cầm về đi."

Nụ cười hay cái câu thoại vừa rồi của Dương Nhật thật sự chỉ là sự giả dối.

"Không phải bình thường mày.."

"Nó cho mượn thì mày cứ im mồm mà cầm về đi. Nói thêm câu nữa nó đổi mẹ ý giờ."

"Nó nói đúng đấy. Cửa bên kia, không tiễn."

"Mày bắt đầu nhận ra, chúng ta sắp phải xa nhau nên cố đối xử tốt với tao đấy à? Cảm lạnh quá."

"Đáng ra mày nên như thế từ sớm mới đúng."

"Lượn."

Hai đứa nó vừa bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa chính đã được đóng lại. Sau khi đưa tay ra bấm nút chốt cửa, Dương Nhật quay người lại phía cửa sổ và nhanh chóng bật tung nó ra, thế nhưng cánh cửa sổ bên kia lại bị khép vào mất rồi. Ở phía đó không còn là những ánh sáng lấp lánh nữa, hoàn toàn là một màu đen ảm đạm.

"Đóng thật đó hả?"

Thất vọng ghê. Tiếng thở dài của Dương Nhật bất giác vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Chỉ vài giây sau, biểu cảm nhăn nhó trên gương mặt thanh tú, nhanh chóng dãn ra khi những tia sáng bên khung cửa sổ chiếu thẳng vào người.

Khoảnh khắc chạm tới nụ cười hình chữ nhật của Nhật Phong, trái tim cậu đã đánh rơi một nhịp. Khung cửa sổ kia thật đẹp mỗi khi cậu ta xuất hiện cạnh đó. Sao cái người kia cứ đột nhiên biến mất, rồi lại thản nhiên xuất hiện thế nhỉ? Khó chịu chết đi được.

Đôi mắt Dương Nhật nheo lại để nhìn rõ những hành động kỳ quặc, của cái tên khùng điên qua khung cửa sổ. Dù những động tác chỉ chỏ giống hệt như một đống lộn xộn, cậu vẫn hiểu nó là gì.

"Thằng điên này, làm cái trò quái gì đây."

Dương Nhật cầm chiếc điện thoại lên theo chỉ dẫn của cậu ta. Vài giây sau, tiếng chuông vang lên, kèm một dòng số lạ hiện trên màn hình.

"Tên này ăn cắp ở đâu ra số điện thoại của mình nhỉ?"

Tuy trong đầu còn cả tá những câu hỏi cần được giải đáp, thế nhưng Dương Nhật vẫn quyết ném chúng sang một bên. Ngón tay cậu trượt lên trên nút nghe rồi áp vội vào tai. Đầu dây bên kia truyền đến tai Dương Nhật, một bản nhạc gì đó nghe không rõ.

_______________

1 Phiên âm tiếng Nhật.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 50: Thằng điên
"Cậu chỉ cần để tai mình nghe thôi, còn mắt thì nhìn tôi này."

"Lại làm cái trò khùng điên gì đây?"

"Suỵt!"

Sau tiếng "suỵt", âm lượng được tăng lên, lúc này Dương Nhật mới nghe rõ những câu hát từ bản nhạc. Với một đứa chỉ biết nghe nhạc không lời như cậu, chắc chắn không đoán nổi đó là bài hát nào. Chỉ biết rằng lời bài hát nồng nặc mùi ngôn tình: '1..'

"Này, tôi bảo nhìn tôi cơ mà."

Bị nhắc nhở, cậu đành chiều lòng Nhật Phong, đưa mắt hướng về phía cửa sổ. Giai điệu bài hát vẫn tiếp tục được vang lên 2..'. Trên nền nhạc, tên đó đã giống hệt một con "loăng quăng", dùng cả cơ thể để đong đưa. Cậu ta thật ngốc nghếch với những động tác vụng về chân, tay đưa loạn xạ mà không theo bất kỳ nhịp điệu nào.

Lố lăng lố lăng lố lăng lố lăng, hết sức lố lăng. Dương Nhật không nhận ra đó là những động tác đó thuộc "môn phái" nào. Đôi lúc, thấy nó giống đang tập bài thể dục liên hoàn, thế nhưng nhìn kỹ lại thì giống như bài tập dưỡng sinh của các cụ hơn, có khi lại thấy những điệu cha cha cha, dân vũ lạc vào đây.. Nó chính là mớ hỗn độn. Thật lòng đánh giá, còn tệ hơn cả điệu đi liêu xiêu của mấy ông say rượu.

"Năng khiếu nghèo nàn, lại còn bày đặt."

Chẳng thể hiểu cái tên điên đó đã lấy động lực ở đâu để nhảy nữa. Nếu không có bản nhạc kia vớt vát, chắc chắn Dương Nhật đã chạy tới và khép luôn hai cánh cửa sổ kia lại rồi.

"Ông đây đã nhảy bằng cả tính mạng đấy, không thể khen được một câu à?"

"Rồi đã nhảy đến cái đoạn để khen được chưa?"

"Thì là cái đoạn, 'này cậu, tôi muốn được làm người yêu của cậu' đấy.'"

"Ăn tối xong đã uống thuốc chưa?"


"Này, chúng mình tắt chế độ tình bạn, bật chế độ tình yêu đi."

"Thằng điên."

Buông xong câu chửi thề, Dương Nhật không một giây do dự mà ấn luôn nút tắt trên màn hình điện thoại. Tiếp theo đó hai cánh cửa sổ đã được cậu đóng lại ngay lập tức, mà hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của người vừa bị chửi. Đưa tay lên tắt công tắc đèn, Dương Nhật vội vàng lao lên giường và trùm chăn kín mít.

"Thằng khùng điên đấy, sao cứ thích làm người khác bực mình thế nhỉ? Đáng ghét chết đi được."

Chỉ vì một câu nói của Nhật Phong, khiến cậu rơi vào trạng thái bất ổn. Tình trạng của Dương Nhật bây giờ như vừa phải trải qua một cú sốc gì đó rất rất kinh hoàng. Hơi thở thì như một bệnh nhân COPD. Đến tim hoạt động cũng chẳng mấy hiệu quả. Như thể bệnh tim bẩm sinh của cậu vừa bị tái phát vậy. Đáng sợ thật đấy.

Đến khi đôi mắt Dương Nhật không thể chống cự được cơn buồn ngủ nữa thì câu hát '..'vẫn cố chấp vang lên trong đầu. Cả đêm hôm đó cậu đã mang theo nỗi sợ hãi, cùng câu hát kia để chìm vào giấc ngủ.

Một giấc mộng ghé ngang qua giấc ngủ của Dương Nhật.


Cả sân trường rợp một màu xanh non với những mầm lộc nảy chồi. Trong làn gió hiu hiu cuối xuân, hàng bằng lăng cứ rung rinh mãi không thôi.

Phía trong lớp học, bóng dáng hai cậu nam sinh ngồi cuối lớp đang bị nhòe đi bởi những tia nắng tinh nghịch. Chúng cùng đang loay hoay với chiếc bút bi trên tay, đôi mắt thì dán chặt trên tờ giấy A4.

"Thiệu Đông, em muốn giữ lại tim."

"Sao em lại muốn giữ lại nó."

Người con trai có phần to lớn hơn dừng bút rồi quay sang nhìn người bạn trai.

"Giữ lại cho anh đấy, em đã hứa trái tim này chỉ dành cho anh, chỉ yêu mình anh rồi mà. Còn anh sẽ giữ lại gì?"

Câu nói sặc mùi ngôn tình của Trắc Nam, làm cho người kế bên thấy hạnh phúc. Thiệu Đông đưa tay xoa xoa đầu cậu rồi cười thật tươi.

"Anh chẳng giữ lại gì hết."

Khác với kiểu lãng mạn của cậu, Thiệu đông lại là người khô khan và luôn cho rằng mình là người sống thực tế.

"Tại sao?"

Ánh mắt Trắc Nam nhìn cậu ấy thoáng chút thất vọng. Có lẽ cậu muốn Thiệu Đông sẽ nói mấy câu lãng mạn hơn đại loại như "anh sẽ giữ lại phổi vì anh muốn yêu em đến hơi thở cuối cùng" hay chí ít cũng phải là "anh sẽ giữ lại đôi mắt này, để tìm thấy em."

"Anh nghĩ rồi, cách mình có thể giữ lại mọi thứ cho em là sẽ cho hết đi. Dẫu cho chúng không còn thuộc về anh nữa. Nhưng biết đâu một ngày nào đó, trái tim lại này sẽ lại một lần nữa đập vì em. Lá phổi này không ngừng thở vì em. Đôi mắt này có thể tìm thấy em. Đôi chân này được chạy đến bên em. Đôi tay này lại được ôm lấy em thêm lần nữa. Và anh muốn bố mẹ và em trai mình luôn tin rằng anh sẽ còn mãi ở đó; con trai, anh trai của họ mãi bên họ."

"..."

Đôi mắt Trắc Nam đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh mình. Hóa ra người yêu cậu cũng lãng mạn đến thế. Trắc Nam chưa từng nghĩ đến việc cho đi là cách mình giữ lại tất cả. Cậu đã nghĩ rằng cách giữ lại trái tim này cho Thiệu Đông, là sẽ phải để nó lại bên cạnh mình. Ra là không phải như vậy. Để trái tim kia tiếp tục đập mới thực sự ý nghĩa.

"Sao lại nhìn anh như thế?"

"Em có ích kỷ quá không?"

"Chẳng ai là ích kỷ ở đây cả, mỗi người đều có góc nhìn riêng của mình mà. Trái tim đó là của em vì thế chẳng ai có thể trách em cả. Chỉ là, anh nghĩ rằng nếu không cho đi; nếu giữ chúng ở bên anh, chúng cũng sẽ hóa thành cho bụi thôi, vậy thì lãng phí em nhỉ? Còn nếu anh cho đi, thì giống như anh sẽ được tái sinh thêm lần nữa vậy. Lúc đó anh trên thiên đường hay dưới địa ngục, anh cũng nhất định cảm ơn người nhận đã cho mình cơ hội sống thêm lần nữa. Và biết đâu nhờ thế mà anh lại được yêu em thêm lần nữa."

Hai đứa trẻ đều có cách yêu của riêng mình, vậy nên cách chúng muốn giữ lại trái tim kia cho đối phương cũng sẽ chẳng giống nhau.

"..."

"Thực ra anh còn tham lam đến mức, muốn giữ lại hết cho em cơ. Trắc Nam nếu không may ngày đó xảy ra, em đừng có khóc nhiều quá đấy vì anh vẫn giữ trái tim này cho em, vẫn dùng đôi mắt này nhìn em."

"Thiệu Đông nếu như ngày đó đều xảy với với anh và em. Ta sẽ chẳng thể biết được người được nhận hiến tặng là ai, nhưng anh có nghĩ rằng trái tim của hai chúng ta có thể yêu nhau một lần nữa không?"

"Anh không phải người lãng mạn như em, nhưng anh tin rằng tình yêu của anh đủ lớn để trái tim này sẽ luân hồi yêu em một lần nữa."

_________________

1, 2 Lời bài hát Eenie Meenie Sean Kingston & Justin Bieber.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 51: Je t'aime.

Hôm đó, đến gần sáng Nhật Phong vẫn không để chìm vào trong giấc ngủ mà miệt mài suy ngẫm về hành động của Dương Nhật.

Tốn thời gian là thế, hại não là thế, vậy mà thứ cậu nhận được lại và một mớ giấy lộn. Mọi thứ càng lúc càng lộn xộn hơn. Nhìn rõ tâm tư của một người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả. Cứ thế đêm ấy Nhật Phong đã ôm cái mớ lộn xộn trong đầu rồi chìm vào giấc ngủ.

Một giấc mơ kì lạ đã đến và chen vào dòng suy nghĩ đang ngổn ngang của Nhật Phong.

Giữa vạch kẻ vôi trên bãi cỏ mềm mại được bao phủ bằng lớp sương sớm, có hai thằng nhóc nằm đối đầu vào nhau. Mặt trời từ phía xa nhả ra một luồng sáng chiếu thẳng, kéo dài theo vạch kẻ vôi rồi hất lên mặt chúng.

"Lại đọc cái gì đấy?"

"Đang học tiếng Pháp."

Hình ảnh, âm thanh lúc này tạo nên một thước phim mang màu sắc của thanh xuân, thật ấm áp và tươi mới. Người nằm phía bên kia vạch vôi, chăm chú nhìn vào những dòng tiếng Pháp trong cuốn sách trên tay.

"Thứ hai đầu tuần còn đòi mua sách tiếng Hàn về học, hôm nay mới có thứ năm thôi đấy. Chẳng biết có được chữ nào không mà thích rẻ vẻ."

Trong suốt gần ba năm, kể từ ngày nhận ra tình cảm dành cho Trắc Nam, Thiệu Đông đã như một thằng ngốc, đòi học đủ các thứ tiếng. Cậu chỉ muốn chọn ra những ngôn từ đẹp nhất để dành cho người mình thích.

"Tu es ma joie de vivre." (1)

Một câu tiếng Pháp không quá lãng mạn, dẫu vậy lại cực kỳ đẹp đẽ khi chúng được phát ra từ năng lượng từ trái tim. Chúng chính là tất cả linh hồn, tình cảm của Thiệu Đông muốn dành cho đối phương.

"Fou de colère."

Lần nào cũng thế, cậu luôn nhận được những lời từ chối thẳng thừng từ Trắc Nam. Khi thì kết thúc bằng những câu chửi thề, khi thì cố tình im lặng làm ngơ, lúc lại quay người bỏ đi.. Những hình ảnh đó đã quá quen thuộc với Thiệu Đông. Nó đã diễn ra đến cả trăm lần trong suốt ba năm qua rồi. Thế nhưng lại chẳng thể khiến cậu nhóc lung lay ý trí.

Mặc kệ bị từ chối, cậu vẫn miệt mài đi tìm những ngôn từ để khiến Trắc Nam mủi lòng. Có thể là những câu nói đơn giản như wǒ xǐhuān nǐ, nega joh-a.. Lúc lại phức tạp như: Du bist mein Ein und Alles. (cậu là tất cả của tôi), sei il sole della mia vita. (cậu là ánh mặt trời của đời tôi), zutto kimi wo mamotte agetai (anh muốn được bảo vệ em mãi mãi), cчастье мое (Hạnh phúc của tôi)

Dù đã ở bên nhau từ lúc mới sinh ra, lúc này khi đứng trước người mình thích Thiệu động vẫn hoàn toàn mơ hồ về cậu ấy. Trắc Nam luôn là người khó đoán như thế. Nếu có phép thuật Thiệu Đông muốn một lần được nhìn thấu những suy nghĩ của cậu ấy. Để biết được người đó có chút tình cảm nào với mình không.

Nỗi buồn thoáng qua tim đành phải cất gọn vào một chỗ, Thiệu Đông cố gắng diễn thật tốt vai diễn 'thằng mặt dày "trước mặt Trắc Nam. Vì chỉ có thế, mới không làm cả hai bị khó sử.

" Này, cậu như vậy là bắt trước đấy nhé. "

Lật người lại Thiệu Đông chống một bên cẳng tay xuống đất, tay còn lại cốc nhẹ vào đầu đối phương.

" Xin lỗi chứ, anh đây học tiếng Pháp ba năm rồi. "

Người nhỏ con hơn cũng bắt đầu xoay người lại. Hai đứa trẻ đối mặt với nhau. Ngay cả khi mặt chúng đã gần tới mức, chỉ còn cách nhau có chưa đầy một găng tay; với khoảng cách này Thiệu Đông có thể đếm chính xác từng nhịp tim và hơi thở của Trắc Nam. Tuy vậy, có một điều không thay đổi, cậu vẫn chẳng biết trong đôi mắt to tròn kia đang chứa đựng điều gì.

" Ừ nhỉ, sao hồi ấy tôi lại không đăng ký học tiếng Pháp cùng cậu ta? Vậy cậu nói xem câu tôi vừa nói có nghĩa là gì. "

" Cậu là một thằng khùng. "

" Ố, không đúng nhé. Học hành kiểu gì thế, chữ thầy trả thầy hết rồi hả? Tôi nói là: Cậu là hạnh phúc của đời tôi cơ mà. "

"... "

Lại bỏ đi rồi. Cậu ấy bày ra cái vẻ mặt cực kỳ ngán ngẩm với những lời sến súa của Thiệu Đông.

" Này, đi đâu đấy cái đồ điên kia. Ồ, ngại hả, này đừng có ngại. Cũng có phải lần đầu tôi nói thế đâu. Tôi muốn chuyển từ vị trí bạn sang yêu được gần ba năm rồi cơ mà. "

"... "

" Gớm, tắm chung từ hồi cởi truồng mà giờ còn bày đặt ngại. Cái đồ giả dối. "

" Thằng điên này có im mồm đi không hả. Đừng có đi theo tôi, hướng của cậu phía bên kia. "

" Biết rồi đừng có ngại nữa mà. Je t'aime. "

Dù người Trắc Nam đã nóng bừng lên, gương mặt như được quét cả thỏi son lên rồi, thằng nhóc đằng sau vẫn không chịu dừng cái trò trêu chọc điên rồ lại.

" Điên mất thôi, cái thằng mặt dày. "

Cả hai quay lưng vào nhau cứ thế tiến về phía trước, từng bước từng bước bỏ xa vạch kẻ vôi trắng xóa dưới nền cỏ xanh mướt. Trên gương mặt hai thằng nhóc đều ánh lên một nụ cười. Một nụ cười tròn xoe và ngọt ngào như chiếc bánh donut. Một nụ cười lại hệt như bông hướng dương, đang vươn mình dưới mặt trời.

Giấc mơ kỳ lạ này đã theo Nhật Phong suốt ba năm qua. Nó cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, như thể nó muốn cậu ghi nhớ một điều gì đó vậy. Đặt tay lên lồng ngực bên trái, đôi mắt cậu long lanh hơn vì giọt nước mắt chưa kịp khô.

" Nếu trái tim này là của một trong hai người đó thì sao nhỉ?"

(1) Phiên âm tiếng Pháp.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 52: Mình mong chờ cái gì chứ?

Tết dương lịch vừa qua - đây là thời điểm đám học sinh phải lao đầu vào học chuẩn bị cho kỳ thi cuối học kì một.

Về phía Dương Nhật còn bận rộn hơn đám bạn mình gấp bội lần, với kỳ thi học sinh giỏi toàn quốc vào cuối tháng 2. Cũng may, vì bận rộn cậu chẳng còn sức nghĩ đến cái sự kiện ngớ ngẩn vào đêm hôm đó nữa.

Nói rằng, không còn sức để bận tâm đến, thực ra trong lòng Dương Nhật cũng đã phải đối mặt với cơn khủng hoảng tinh thần cực kỳ dữ dội. Suốt một tuần liền, con sóng trong lòng cậu chưa một lần được yên.

Nhật Phong đã như một loại virus, có khả năng xâm nhập vào mọi các ngóc ngách trong não bộ. Phản ứng miễn dịch của cơ thể Dương Nhật đành phải đầu hàng trước sức tấn công mãnh liệt. Những dòng cảm xúc khó chịu từ cấp tính đã trở thành mãn tính mất rồi.

Chỉ cần mở những trang sách, trang vở ra Dương Nhật đều bắt gặp hình ảnh cậu ta. Những phương trình hóa học, những công thức toán học, những định luật vật lý, những quy luật sinh học, những câu văn câu thơ.. Nhật Phong đều vô duyên xuất hiện ở đó. Đến những bản nhạc không lời mà cậu yêu thích, cũng hoàn toàn biến thành những âm thanh thuộc về tên điên đó.

Dù đã cố gắng đủ cách chỉ tiếc là kháng sinh không có tác dụng với đám virus kia. Bản thân cậu lại chưa tìm ra loại thuốc đặc hiệu nào để đánh bại chúng.

"Đúng là cái thứ vừa độc vừa hại."

Ba giờ sáng, điện căn phòng đối diện đã tắt, còn Dương Nhật vẫn đứng chôn chân trước khung cửa sổ, rồi hướng mắt về phía xa. Giá như, có một tia sáng có thể chiếu vào lòng cậu thì tốt biết mấy.

"Mình mong chờ cái khỉ gì chứ?"

Trong màn đêm tối tăm, âm thanh từ chiếc điện thoại của Dương Nhật vang lên câu hát: '..'. Suốt bao nhiêu năm nay đứa trẻ chỉ biết đến những bài nhạc không lời. Thế thì sao chứ? Ngày hôm nay cậu lại là người bật lên giai điệu này.

Những hình ảnh cậu ta nhảy múa vào tối ngày hôm ấy, lần lượt tái hiện lại trước mắt Dương Nhật. Hình như đã một tuần trôi qua, nụ cười ngọt ngào mới được xuất hiện trên gương mặt cậu.

Bài hát được Dương Nhật nghe đi nghe lại nhiều lần trong vô thức. Vào lúc đó, lòng cậu giống hệt con sóng của Xuân Quỳnh "dữ dội, dịu êm, ồn ào, lặng lẽ". Tất cả những cảm xúc đó cứ mãi xoay vòng, xoay vòng mà không thấy điểm dừng. "Gió" đã ngừng thổi, nhưng sóng biển không ngừng "rung động".

Thời gian chầm chậm trôi, tiếng gà gáy xen lẫn với giai điệu bài hát cứ thế vang lên. Đột nhiên, ánh điện từ phòng Nhật Phong chiếu thẳng vào mắt cậu. Dương Nhật đưa tay ra vội vã khép cánh cửa sổ, như đứa trẻ bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Muốn nhìn thấy căn phòng ấy sáng đèn, để rồi khi chúng tỏa ra những ánh sáng mà mình khao khát cậu lại không dám nhìn.

Hôm nay khối 10 trường Thành Xuân sẽ bước vào ngày thi cuối cùng của học kỳ I. Khung cảnh nơi đây trở nên sôi động hơn khi đám học sinh nháo nhác đi tìm phòng thi của mình. Buổi sáng chúng sẽ khởi động với 60 phút cùng môn vật lý và chiều nay sẽ kết thúc bằng 60 phút của môn sinh học.

Trước khi vào thi, có đứa quyết tâm dính chặt lấy cuốn sách không rời nửa bước; có đứa mặt méo xệch, than vãn; cũng có đứa chắp hai tay vào nhau, miệng lẩm bẩm, đầu cúi xuống rồi lại ngẩng lên..

Cuối hành lang, Dương Nhật nhàn hạ đứng khoanh tay, nhìn thằng Khải và thằng Bình đang khổ sở kêu ca.

"Chết bố tao rồi. Tao lại cứ nghĩ sáng nay thi sinh chứ. Đêm qua tao đã rất tâm huyết học thuộc cấu tạo và định luật tuần hoàn mà."

"Bố mày, đó là kiến thức môn hóa đấy. Thằng ngáo ngơ này."

"Vậy hả? Tao đúng là điên thật rồi. Sáng nay bước chân trái ra ngoài cổng là thấy điềm điềm rồi. Hôm nay có phải là thứ 6 ngày 13 không nhỉ."

"Là thứ 6 nhưng ngày 15 nha. Tao còn mang cả 360 động từ bất quy tắc để đi thi vật lý nữa này."

"Thôi hai đứa mày tìm chỗ đi đầu thai trước đi là vừa."

"Hay là vậy nhỉ? Chứ tao nghĩ xuân này chắc tao không về nổi quá."

Đúng là một đám lộn xộn. Đây là hình ảnh quen thuộc mà Dương Nhật phải chứng kiến, trong suốt những năm trung học cơ sở đến bây giờ qua tất cả các kì thi.

Thậm chí, trong đợt thi tuyển sinh vào lớp 10, thằng Khải còn vác cả quyển atlat địa lý để đi thi môn ngữ văn. Thế rồi, đứa còn lại cũng không khá khẩm hơn là mấy, khi thi môn tiếng anh còn đem theo cả bảng tuần hoàn hóa học.

Học kỳ một đã sắp kết thúc, Dương Nhật vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao hai cái đứa trẻ này có thể đỗ vào ngôi trường có chất lượng dạy và học đứng thứ 4 toàn quốc. Lại còn là lớp của cậu nữa chứ.

"Đất chôn trong họ chia phần cả rồi, cứ mạnh dạn ra đấy mà nằm thôi. Chứ tao thiết nghĩ chúng mày cũng không cần thi thố gì nữa đâu."

"Họ mày thôi, chứ họ tao mới chia hết đời bố tao là hết sạch. Bình ơi, họ mày thì sao, tao với mày chung một hố được không?"

"Chúng ta có thể nguyện chết cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng tuyệt đối không thể chôn chung một hố được."

"Kibo thế? Ăn nằm với nhau bao nhiêu năm, đến lúc xuống hố rồi còn tiếc nhau tí đất."

Ồn ào ồn ào ồn ào.. Hai đứa nó là thế đấy, lúc nào cũng dính lấy nhau, nhưng chưa bao giờ hết chuyện để nói. Câu chuyện ôn thi nhầm môn hay mang nhầm đồ để đi thi, rồi cả chuyện phân chia đất đai trong họ đều được chúng lôi ra để nói.

"Hai đứa chúng mày lo mà học, để kiếm tiền mua đất chôn đi. Chứ ngữ chúng mày kền kền nó cũng chê."

"..."

Ngán ngẩm với câu chuyện lộn xộn, Dương Nhật thản nhiên cắt ngang rồi đi thẳng về phía phòng thi, mà không thèm ngó ngàng đến biểu cảm của hai đứa nó.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 53: Cần thu hồi tình cảm.

Kỳ thi cuối học kì I đang đến gần, đám học sinh đứa nào cũng bận rộn ôn tập. Muốn có một cái tết no ấm, chúng phải ra sức học hành, cày ngày cày đêm.

Quanh sân trường đâu đâu cũng thấy những chiếc áo trắng ngồi túm tụm học bài. Có những đứa vừa tan học trên trường, đã cắp sách đến lớp học thêm để tiếp tục sự nghiệp học hành. Dẫy vậy, đâu đó cũng có những thằng nhóc còn mải miết những chuyện không đâu, mà không màng đến những con chữ.

Phía cuối lớp 10a1, chiếc bàn kế bên cửa sổ có ba nam học sinh chụm đầu vào nhau. Nếu người ngoài nhìn vào lại cứ nghĩ chúng hăng say tìm cách giải một đề toán hay dịch vài ba bài đọc tiếng anh.. Thế nhưng, sự thật là đám nhóc chỉ ngồi nói chuyện phiếm với nhau thôi.

"Nếu như, tự dưng mà người đó đột nhiên không thèm để ý đến mình, tức là người ta đã cố tình lơ mình. Từ điều kiện trên ta có; khi một người chủ động ngó lơ ta, đó là dấu hiệu người ta không thích mình rồi. Thay vì đau lòng quá, thì chúng ta cũng không nên đau lòng quá."

"Khi đã bước vào tình trường, thì đại ca phải biết được một sự thật đó là; người bị thích, luôn ỷ quyền là người được thích, nên sẽ tùy tiện dày xéo cảm xúc của những người thích. Hiểu nôm na kiểu, người thích là người bị xa lánh, còn người bị thích là người xa lánh. Đây chính là hai cặp song sinh truyền thuyết, trong hầu hết những chuyện tình đơn phương."

"Chưa gì con vợ này đã thấy đại ca chọn nhầm đối tượng rồi đấy. Để không ê chề khi bị người đó ngó lơ cảm xúc nữa, đại ca hãy mạnh dạn chuyển sang để thích một đối tượng khác."

Sở dĩ "hội đồng tư vấn" này được thành lập cũng là bất đắc dĩ. Chuyện là, sau cái ngày Nhật Phong dùng cả tính mạng nhảy nhót điên loạn trên nền nhạc "Eenie meenie", đã hơn một tuần trôi qua, người hàng xóm không thèm để ý đến cậu.

Kể từ khoảnh khắc cánh cửa sổ phòng Dương Nhật khép lại vào tối hôm đó, ai ngờ không còn được mở ra nữa. Cậu ấy đã thực sự nổi giận, như thể muốn cắt đứt mọi dây dưa với Nhật Phong vậy.

Đến tận cái giây phút này, tuyệt nhiên cậu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên. Không phải trước đó mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp hay sao? Chẳng biết đã gặp trục trặc ở cái khâu nào nữa.

"Mày làm như mớ rau ngoài chợ mà thích thì mua không thích thì thôi ý. Đây là cảm xúc tạo nên từ tổ hợp hoocmon tình yêu adrenaline, endorphin, oxytocin, serotonin, dopamine chứ không phải vài ba cái cảm xúc vặt vãnh nhất thời."

"Bó rau thì không giống lắm. Nhưng nó giống như việc gửi lời mời kết bạn cho ai đó, 10 phút sau không thấy đồng ý thì mình chủ động mà thu hồi thôi."

"Thực ra thì cảm xúc không tự sinh ra và mất đi, nó chỉ chuyển từ đối tượng này sang đối tượng khác thôi mà."

"Sao cái suy nghĩ của hai đứa mày, cứ khùng khoằm, mất mỹ quan thế nào ý nhỉ? Đã bảo đây là tình cảm, cảm xúc nó không phải là bịch rác mà bảo ném là ném. Ở đâu có kiểu thu hồi tình cảm dễ như ngậm kẹo thế."

Dù trong thâm tâm biết hai "con vợ" chắc chắn sẽ chẳng giúp được gì cho cam, thế nhưng ngoài chúng ra Nhật Phong không còn bất kỳ lựa chọn nào khác, để gửi gắm những buồn phiền trong lòng.

Suốt những ngày qua tâm trí cậu chết dần, khi mọi suy nghĩ chỉ hướng về Dương Nhật. Nếu như tình cảm dành cho người ấy, có dễ dàng thu hồi một tin nhắn hay gửi một lời mời kết bạn, cậu đâu phải bày ra bộ mặt vặn vẹo và ngồi nghe những lời nhảm nhí như thế này.

"Không muốn ném thì đại ca phải biết cách quản lý tình cảm của mình. Chứ vừa mới dính vào tình yêu mà đã suy thế này, sức đâu mà đi chinh phạt trái tim của cờ rớt."

"Theo cuốn 'Genz và 1001 cách theo đuổi cờ rớt' em mới đọc. Tác giả đã chỉ ra rằng, có rất nhiều cách để quản lý 'quỹ tình cảm' cho một người. Chúng ta có thể chia ra theo quý, theo tháng, thậm chí là theo tuần, theo ngày, theo giờ. Để mà chuyên nghiệp hơn thì anh cho thể dùng đến giờ hành chính hoặc part time kiểu luân phiên, chứ đừng nên triền miên."

"Tình cảm nó đến một cách tự nhiên, mà mày bảo tao thích người ta theo style luân phiên á."

"Ơ kìa tiến bộ lên nào! Tình yêu gia đình thì mới cần 24/7 chứ. Ngoài tình yêu gia đình ra thì chỉ có tình yêu nước mới bền bỉ. Tình yêu đôi lứa đâu cần phải âm ỉ, chỉ cần loáng thoáng qua là được rồi. Con đường đúng đắn nhất luôn luôn là con đường cách mạng. Còn con đường tình yêu ấy mà có thì đi, không có thì mình đi đường khác. Đường thủy, đường bộ, đường mía, đường thốt nốt, đường phèn.. có thiếu đường đâu."

Thực sự hiện tại Nhật Phong bắt đầu hối hận vì hành động bột phát của mình. Trước khi sự kiện này diễn ra lòng cậu rối một, còn sau khi nghe thằng Bảo và thằng Hiếu nói thì lòng cậu rối mười.

Những câu từ lộn xộn của hai đứa chúng nó, không thể làm Nhật Phong thấy khá hơn được. Khi mổ xẻ và phân tích mới thấy, chẳng mang theo bất kỳ ý nghĩa gì.

"Trong tình đơn phương nếu chọn đúng người, sẽ pink pink như mộc châu vị dâu hộp 180ml; chọn sai thì nó sẽ đen như Kostritzer 4, 8 độ; hoặc bạc như Tiger 4, 6 độ; thậm chí, là màu lôm nhôm như mắm tôm 8, 000 VND một chai 120ml, nói đến mắm tôm tự nhiên hơi nhớ quán bún đậu. À, mà tóm lại màu của tình đơn phương là tùy vào ý chí của người bị thích."

Ngồi nghe chúng nó nói, Nhật Phong không thể thu lại cái vẻ mặt chán trường được. Phải công nhận rằng cái cách ví von của hai thằng nhóc này rất thú vị. Một đứa thì cho rằng con đường tình yêu ngang với đường mía, đường phèn.. Đứa còn lại đem đồ uống, thậm chí là mắm tôm ra để ví von.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 54: Cậu ta chính là một "cây nấm" cực độc.

Tùng tùng tùng..

Tiếng trống trường vang lên, 45 phút tiết ngữ văn đã kết thúc. Còn câu chuyện của Nhật Phong vẫn chưa được giải quyết. Hai đứa nó đang tiếp tục công việc mổ xẻ, phân tích và đưa ra những "triết lý xà lơ".

Chán ngồi ở lớp buôn chuyện, ba đứa trẻ đã rủ nhau ra bờ ao trong trường để ngồi. Đứa nằm, đứa ngồi, đứa lại dựa người vào gốc cây sung, đón những đợt gió đông táp vào mặt, rồi vừa say sưa tán dóc với nhau không điểm dừng.

"Vì vậy, để có thể bách trúng bách phát trên tình trường, điều đầu tiên cần quan tâm đến chính là chọn đối tượng để theo đuổi. Việc này tưởng chừng dễ nhưng lại không dễ, vì nếu chọn sai đối tượng chắc chắn mình sẽ phải ê chề gánh hậu quả. Một trong những châm ngôn kinh điển về tình yêu đó chính là, môn đăng hộ đối."

"Nhìn cái mặt là biết không nhờ vả được gì rồi. Là 'bách phát bách trúng'; còn nữa 'môn đăng hộ đối' nó là thành ngữ, là thành ngữ đấy, thằng chập ạ."

"Cái đó quan trọng à? Quan trọng là đối tượng của ông là ai? Để hội đồng quản trị còn tính nhẩm xem chuyến này có đạt KPI hay không?"

"Đó."

Trong lúc hai thằng nhóc bên cạnh đang tranh luận về vấn đề thành ngữ và châm ngôn tình yêu, Nhật Phong lại chỉ chú ý đến đứa trẻ trường bên trong bộ đồng phục mùa đông. Dưới bầu trời xám xịt, Dương Nhật chính là điểm sáng duy nhất vào lúc này. Đến mặt trời còn chẳng xuyên qua nổi những đám mây dày cộp kia, còn cậu ấy vẫn cứ sáng bất chấp như thế.

"Đó? Cụ thể là who? Where? Ông làm như con vợ này là nhà ngoại cảm không bằng ý."

Không nói nhiều Nhật Phong đã đưa tay ra, vặn cổ thằng Hiếu hướng về "mặt trời" trong tim mình, để giải đáp cho câu hỏi who - where của nó.

"Ối giời! Thái Kỳ Dương Nhật! Anh tính ra nhập hội fanclub à? Fan
của cậu ấy đã đông đúc lại còn gắt nữa, để đăng ký được thẻ hội viên của người ta á, ông phải trải qua 7749 các câu hỏi kiểm tra."

"Ở đâu có chuyện khó ở đó có Bảo lo. Không phải khoe nhưng em có một vài đứa bạn, cũng nằm trong cái hội đó đó. Kiểu gì cũng giúp anh gia nhập fanclub một cách an toàn."

Phản ứng của hai đứa chúng nó rất đỗi thản nhiên, khác xa với những gì Nhật Phong vẽ ra trong đầu. Nhưng có vẻ như chúng đang có sự nhầm lẫn cực kỳ nghiêm trọng rồi. Chắc chỉ có hai đứa nó, mới có thể đánh đồng việc thích một người và hâm mộ một với nhau thôi.

"Fan với quạt gì ở đây, tao nói tao thích cậu ấy. Rung động là rung động. Tim tao sẽ thịch một cái, mỗi khi nghĩ về cậu ấy; rồi sẽ thình thịch, thình thịch, thình thịch, mỗi khi thấy cậu ấy."

"Xời! Mấy đứa con gái cũng kêu y như anh vậy. Không sao đâu đấy là triệu chứng cuồng idol một cách quá khích. Một biểu hiện thường gặp ở mấy đứa baby fan, khi thành fan trưởng thành nó không điên cuồng dữ dội mà âm thầm nồng thắm."

Vẫn chưa chịu hiểu vấn đề, tâm tư Nhật Phong sắp rệu rã đến nơi rồi, vẫn phải ngồi phân biệt cho chúng nó về hai khái niệm thích một người và hâm mộ một người.

"Không đúng! Rõ ràng cảm xúc của tao đặc biệt hơn thế. Cảm giác như vừa trải qua một cú shock bị giật điện, đôi lúc lại giống như đối mặt với cơn động đất 9.5 độ richter ý. Mỗi khi gần cậu ấy những cảm xúc trong người tao cứ như những vệt dầu loang thật nhanh trên mặt nước vậy."

"Thôi hỏng, hỏng thật rồi. Kiểu này là bị con điên tình yêu nhập rồi. Chuyến này là ông để con tim đi chơi hơi xa rồi đấy. Di chứng của việc cô đơn lâu ngày nên vồ nhầm đối tượng rồi, sau quả này là thành cô hồn chắc luôn."

"Chưa gì em đã ngửi thấy mùi không ổn rồi, ông có biết đấy là ai không mà cắm đầu cắm cổ vào thích thế?"

Vừa xác định đối tượng trong mắt xanh Nhật Phong, hai thằng nhóc bên cạnh tranh nhau mỗi đứa thốt lên một câu, như muốn tát vào tâm hồn đã vỡ vụn sẵn.

"Biết! Người tao thích."

"Xời! Ý em không phải là thế. Nhưng sao bao nhiêu người không thích lại thích trúng cái đối tượng này."

"Đối tượng này thì làm sao, có vấn đề gì không. Người ta là tội phạm vị thành niên, là đứa rối loạn chống đối xã hội hay là vì cái luật ngầm ngớ ngẩn của một tên điên nào đó đặt ra hả."

"Muỗi! Câu chuyện luật ngầm luật nổi đó không đáng để nhắc đến. Nhưng đại ca nên tỉnh táo lại đi, đây không phải là đối tượng mà có thể động vào."

"Em có nhắc nhở đại ca rồi, cậu ta chính là một cây nấm cực độc mà."

"Rồi sao."

"Tóm lại đây là một nhân vật, tuyệt đối không được ngu ngơ chơi trò test nhân phẩm."

"Lý do, lý do, cho tao một lý do."

Rõ ràng cả hai đều độc thân, vậy thì chúng đến với nhau có gì là không được nhỉ? Trong lòng Nhật Phong bắt đầu xuất hiện hàng nghìn câu hỏi "vì sao" liên quan đến vấn đề này.

"Đúng là, haizzz. Đừng nhìn thấy bên ngoài đẹp trai mà tưởng bên trong thông minh. Người đâu mà chẳng tinh tế gì? Xin trân trọng giới thiệu, người ta là Thái Kỳ Dương Nhật, là con cưng của đất bắc đấy ông ạ, tỉnh táo lên nào, không phải hạng tầm thường, dân đen như chúng ta đâu."

"Trên tình trường đại ca có thể không cần biết nhiều thứ, nhưng có một thứ nhất định phải biết: Đó là định luật gió tầng nào săn mây tầng đấy, chứ săn nhầm tầng là khóc huhu ngay."

"Thế này nhớ, nói như này cho dễ hiểu; rõ ràng một bên chỉ là cỏ xanh còn bên kia là trời xanh. Tuy cũng là xanh nhưng mà một bên xanh dương, một bên xanh lá. Ngày xưa đi học cô giáo không dạy phân biệt màu à? Không phải cứ thấy xanh là lao vào đâu. Trèo không cao ngã còn đau bỏ xừ ra."
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 55: Cậu ấy quá đỗi ngọt ngào.

Cậu ấy là chắc chắn là bầu trời, còn ai là cỏ? Không lẽ ý thằng Hiếu thì Nhật Phong chính là cỏ hả? Vô lý. Mà cũng có lý chứ nhỉ? Vốn dĩ người ta là "mặt trời" kia mà, còn cậu chỉ là "cơn gió" lang thang khắp chốn thôi.

Dẫu cho những điều thằng Hiếu nói chẳng sai chút nào, vậy mà Nhật Phong vẫn khó chịu trong lòng. Nền trời thật giống với lòng cậu lúc này, một màu xám xịt lại còn dày cộp xấu xí, đến mức mặt trời còn chẳng muốn ghé thăm.

"Còn vấn đề thứ tiếp theo, không thể bỏ qua chính là luật ngầm giữa hai trường. Đại ca còn nhớ bọn em kể, đã có một cặp đôi lén lén lút lút hẹn hò bị cờ đỏ bắt được, rồi chạy trốn không may gặp tai nạn không. Gương đó để chúng ta soi đấy. Nói thẳng không cần vòng, nước đi này của đại ca sai quá sai rồi."

Ngồi hứng cơn gió bấc còn chưa đủ lạnh hay sao? Câu nói của thằng Bảo là gáo nước lạnh thứ hai táp vào mặt Nhật Phong. Dù vậy, cậu lại thấy đau lòng nhiều hơn.

Chỉ nguyên cái chuyện "mây với cỏ", đã đủ khiến cho Nhật Phong đau đầu rồi. Chẳng ngờ, ông trời nỡ lòng đẩy cái tình yêu chưa kịp chớm nở của cậu vào ngõ cụt thế này.

Gương mặt sự chứa đầy sự đau khổ của Nhật Phong đang nhàu nhĩ như một tờ giấy trắng bị vò nát. Đúng là tai không nghe thấy, tim sẽ không đau.

Biết trước kết quả như thế này, cậu cứ ngậm mồm và ôm cái mộng tưởng đẹp đẽ cho xong. Giờ thì hỏng bét cả rồi, mọi thứ tan nát hết cả rồi, không có tia hy vọng nào le lói qua đây cả.

"Dù sao, nếu việc thích cậu ấy là quá size thì chỉ có thể là tao đã thích cậu ấy hết cỡ thôi."

"Ối! Cố chấp! Từ chối việc giác ngộ là biểu hiện của sự cố chấp. Kiểu này sớm muộn thì cũng bị con điên tình yêu đập cho bầm dập thôi."

"Thôi tí dạt vào quán trà sữa đá vài cốc. Sau đó hai con vợ sẽ nguyện dành thời gian cày rank, để ngồi giải quyết tâm lý và hướng tình cho anh."

Tiếng thở dài từ Nhật Phong làm cho không khí nơi đây thêm phần ảm đạm.

Nhẽ ra thay vì tập trung vào mấy cái chuyện không đâu, ba đứa trẻ nên cầm trên tay những quyển sách và tranh thủ nhồi nhét thêm chút kiến thức cần thiết cho kì thi sắp tới.

"Từ ngày gặp cậu ấy tao cách ly đồ ngọt rồi."

"Vì sao nhở."

"Vì cậu ấy quá đỗi ngọt ngào ý."

"..."

Môn sinh học sẽ thi vào lúc 1h30 phút chiều, Dương Nhật không trở về nhà mà ăn trưa luôn tại trường.

Bước ra khỏi canteen, cậu đi vòng qua sân thể dục để trở về lớp. Ngay lúc đó một "cơn gió" lớn cuốn theo những "tia sáng" lấp lánh đổ ập vào mắt cậu.

Mải chạy theo thứ ánh sáng, suýt nữa đôi chân Dương Nhật đã bước qua "ranh giới" giữa hai trường. Thật may, cậu đã kịp tỉnh táo lại khi mũi giày chỉ vừa chạm tới vạch kẻ vôi thẳng tắp trên sân cỏ.

"Cái tướng nằm kìa, nhìn chẳng ra sao? Ngứa cả mắt."

Kéo lại sự nhạy bén, khóe môi Dương Nhật tự động cong lên. Chứng kiến Nhật Phong đang nằm gác chân lên gốc cây sung, đầu thì gối lên chân của một thằng nhóc nào đó mà mình không biết, chẳng biết sao cậu lại khó chịu nữa.

Tự nhiên lại vác bực vào lòng, Dương Nhật mang cái bản mặt hằm hằm rồi đi thẳng về lớp để chuẩn bị cho môn thi cuối cùng.

Tháng một cứ thế trôi đi, kỳ thi học kì I đã kết thúc. Ngay sau đó Dương Nhật sẽ dồn toàn bộ thời gian vào kì ôn luyện tập trung kéo dài một tuần liền, cho đợt thi học sinh giỏi quốc gia sắp tới.

"Con đã đem đủ thuốc chưa? Thiếu gì thì có thể mua nhưng thuốc men là cần thiết ngay, nên không được quên đâu đấy."

Từ nhỏ Dương Nhật đã là đứa trẻ luôn phải mang theo mình cả đống thuốc men. Cho đến khi cuộc phẫu thuật ghép tim diễn ra suôn sẻ vào hơn ba năm trước, hiện tại cậu vẫn phải kè kè với những loại thuốc chống đào thải.

"Chỗ con ôn luyện chỉ cách đây có 20km thôi, mẹ cứ làm như con bay sang tận Châu Âu không bằng ý."

"Đi đâu thì đi, cũng phải cẩn thận không được cẩu thả. Xuống dưới đấy nhớ ăn uống đầy đủ, chú ý sức khỏe. Học hành là chuyện cả đời không được quá sức quá."

"Mẹ đã nói câu đó suốt cả tháng nay rồi."

"Hai mẹ con chuẩn bị xong chưa chúng ta đi thôi."

Lặng lẽ kéo chiếc vali đi về phía cổng, đôi mắt Dương Nhật hướng về phía khung cửa sổ nhà kế bên thêm lần nữa rồi mới chịu lên xe.

Chỉ là xuống dưới thành phố ôn luyện tập trung có một tuần thôi, nhưng sự lưu luyến điều gì đó trong lòng khiến cho cậu không thoải mái.

"Bố mẹ định lấy cớ đưa con đi rồi tranh thủ xuống dưới thành phố hẹn hò đấy à?"

"Chúng tôi còn phải lấy cớ để hẹn hò nữa cơ?"

"Con sẽ đi vắng tận một tuần, nên hai người cứ từ từ tận hưởng nhé."

"Cảm ơn vì đã quan tâm đến chúng tôi."

"Con năm nay mới 14 tuổi thôi. Nếu bố mẹ có ý định tăng thêm nhân khẩu cho nhà mình thì cứ mạnh dạn nhé. Nhưng dù sao, thì giữa năm nay con cũng sẽ đi du học, nên không có ai giúp bố mẹ bế em đâu."

Thực ra Dương Nhật chưa từng tưởng tượng ra nếu bây giờ mình có thêm một đứa em thì sẽ như thế nào. Cũng không có gì đáng lo ngại lắm nhỉ? Chắc chắn chỉ nửa năm nữa, cậu đã xa chạy cao bay đến một đất nước khác rồi. Lúc đứa trẻ ra đời, Dương Nhật có thể miễn cưỡng về thăm cũng được.

"Không sao, con sang đó vừa học vừa làm kiếm tiền để mua sữa cho em là được rồi."
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 56: Thằng bé vẫn bên cạnh chúng ta mà.

"Tiền học bổng của con, thừa sức mua sữa cho nó uống. Bố mẹ có thể nghĩ đến việc sinh đôi, sinh ba hoặc sinh bốn, hay thậm chí là cả một đội bóng cũng được. Đừng lo tiền sữa, con bao chúng nó trọn đời. À, con khuyến mãi thêm tiền mua bỉm cho mấy đứa nữa nhé."

Với số tiền học bổng từ trước đến giờ, Dương Nhật có thể đảm bảo đám em của mình sẽ không bao giờ phải thiếu sữa để uống. Khi chúng qua 18 tuổi, có thể chuyển sang uống "sinh tố lúa mạch" thay sữa cũng được nữa.

"Ra dáng anh trai quá nhỉ?"

Chiếc xe thoát ra khỏi con đường làng chật hẹp, tiến thẳng về phía đường cái rộng thênh thang. Chút ánh nắng hiếm hoi giữa những ngày ảm đạm xuyên qua tấm cửa kính, rọi thẳng vào mặt Dương Nhật.

Cổng trường sau giờ tan học. Đám học sinh nhốn nháo, đứa thì xe điện, đứa lại xe đạp, có đứa được bố mẹ đưa đón.. tất cả lộn xộn và ồn ã như lạc vào chợ vậy. Lúc ấy, Dương Nhật lại chỉ để mắt đến thằng con trai trong bộ đồng phục trường Thành Xuân lạc quẻ từ phía ngược chiều.

"Lúc nào cũng cắm mặt xuống dưới đất thế."

Khoảnh khắc khi Nhật Phong và chiếc xe lướt qua nhau, lòng cậu đã thực sự hy vọng người đó sẽ nhìn về phía mình. Vậy mà, tên hâm đó vẫn chẳng ngẩng mặt lên, chỉ có đôi mắt này vẫn hướng về cậu ta.

"Thằng ngốc, thể nào cũng có ngày lao xuống ruộng cho xem."

Dương Nhật khoanh hai tay trước ngực và bày ra cái biểu cảm khó chịu trên gương mặt. Trước giờ cậu vẫn luôn là người có thể kiểm soát tốt được cảm xúc. Kể từ khi cái tên điên khùng kia vô duyên xuất hiện trong cuộc sống, Dương Nhật đã đánh mất luôn khả năng đó.

"Ngày xưa bố mẹ tán tỉnh nhau như thế nào vậy?"

Vì không muốn để tâm tư bị Nhật Phong chi phối, cậu đành phải khơi ra một chủ đề để có thể tập trung vào.

"Bố chai mặt trồng cây si trước nhà bà ngoại con tận ba năm liền mẹ mới chịu đấy."

"Em thích anh trước mà? Năm lớp 10 em toàn lén lút bỏ thư vào gầm bàn của anh còn gì."

"Hình như là anh nhầm với em nào rồi đấy. Em từ trước đến giờ chỉ ngẩng mặt nhận hoa, chứ không phải vất vả đi giao hoa."

"Anh cũng chưa từng tự tay trồng si. Anh chỉ xem cách người ta trồng si thôi."

"Thế mà, em nhớ ngày đó cứ có một anh đêm nào cũng vác đàn ghi ta đến trước cổng nhà hát " đêm trăng tình yêu " cho cả xóm em nghe."

"Anh lại nhớ là, có cô nào đó chiều tan học nào cũng lén lút theo anh.."

Xem kìa, họ đang ôn lại kỷ niệm "tán tỉnh" một cách thản nhiên và không quan tâm đến đứa trẻ đang đau khổ vì phải xa tên hàng xóm đến tận một tuần.

Ánh mắt xét nét của Dương Nhật hướng về phía mẹ Diễm rồi chĩa sang bố Hoàng. Rõ ràng là người khơi mào cho câu chuyện, chẳng ngờ đến khi chứng kiến cảnh này thì lòng cậu thấy khó chịu.

"Hai người có thôi đi không?"

Thoáng bực mình trước màn bày bán "cơm chó" của hai vị phụ huynh, Dương Nhật đã phải cau có dẹp luôn tiệm. Tưởng tâm hồn sẽ được cứu vớt, ai ngờ đâu vì sự tính toán không cẩn thận cậu đã đẩy tâm hồn mình tụt xuống hố đen luôn.

"Con trai mẹ thích ai rồi à?"

Đôi mắt khẽ nhắm của Dương Nhật vội vàng mở to sau câu hỏi từ mẹ Diễm. Cậu thích ai rồi á? Rõ ràng là lý trí bảo chưa đó nhưng tim thì lại..

Dương Nhật thu đôi lông mày nhăn lại, như muốn phủ nhận tất cả những cảm xúc mơ hồ diễn ra trong lòng.

"Mẹ thấy việc học hành của con chưa đủ bận hay gì?"

Đương nhiên mẹ Diễm đâu phải vô tâm đến mức, không biết con trai mình đã bận rộn thế nào với công cuộc học hành. Nhưng có vẻ như những hành động và biểu cảm của đứa trẻ, đã bị mẹ nhìn thấu mất rồi.

"Ơ hay, học thì cứ học mà yêu thì cứ yêu chứ. Nói cho con biết ngày xưa mẹ vừa học vừa yêu mà vẫn thi đỗ đại học luật đấy."

"Bố cũng đâu phải dạng vừa, dù bận rộn trồng cây si trước nhà bà ngoại con mà vẫn đỗ hai trường đại học nhé."

"Tự hào quá nhỉ? Nhưng con trai của bố mẹ không có ba đầu sáu tay như hai người."

"Cái thằng này, anh trai con cũng luôn nằm top đầu của trường, học bổng lớn nhỏ, giải thưởng trong nước, ngoài nước có thiếu thứ gì đâu mà vẫn có người yêu đấy thôi."

Đúng thế nhỉ. Ngày đó anh trai Dương Nhật đã có một mối tình cực đẹp cùng với người hàng xóm.

Hai đứa trẻ là bạn từ thuở lọt lòng, nhưng từ ngày lên lớp một thì luôn tranh vị trí đứng đầu trong các cuộc thi về toán học. Câu chuyện đó còn kịch tính hơn khi lên cấp 3, chúng còn học ở hai ngôi trường đối đầu với nhau.

Thế mà, đến khi cả hai chính thức yêu đương vào năm lớp 12, anh trai Dương Nhật đã chuyển sang tranh giải ở cuộc thi vật lý, nhường lại vị trí đứng đầu môn toán cho người mình yêu. Đúng là sức mạnh của tình yêu.

"Hai người có buồn không?"

Câu hỏi của Dương Nhật không ăn khớp với mạch câu chuyện khiến, không khí trong xe đột nhiên thay đổi hẳn. Nó lắng xuống như một nốt trầm.

"Thằng bé vẫn bên cạnh chúng ta mà."
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 57: Chỉ là mẹ sợ.

"Con biết. Bố mẹ có buồn khi anh ấy lại yêu con trai không? Con đã thấy mẹ khóc, bố cũng đã suy nghĩ rất nhiều mà."

"..."

Những âm thanh trong xe hoàn toàn biến mất. Mãi một lúc sau mẹ Diễm mới lên tiếng đáp lại câu hỏi của Dương Nhật.

"Mẹ không buồn, là.. là mẹ sợ. Sợ thế giới ngoài kia không đủ bao dung với anh trai con và đứa trẻ mà nó yêu."

Thực ra dù có cố tỏ ra là ổn, dẫu vậy trong lòng bố Hoàng và mẹ Diễm đâu đấy vẫn tồn tại những cảm xúc khó khăn. Họ đâu thể thản nhiên khi thấy con trai mình yêu một người con trai khác?

Chẳng phải là bố mẹ không thể chấp nhận được điều đó. Mà họ sợ, sợ những người ngoài kia làm tổn thương đến con trai mình; sợ đứa trẻ sẽ không thể hạnh phúc nếu quyết định, yêu một người cùng giới tính.

Những giọt nước mắt của mẹ, những đêm thức trắng đêm của bố; không phải vì họ đang muốn trách cứ cậu con trai. Chỉ đơn giản là họ đang bị lạc lối trong cảm xúc có phần cực đoan. Phải làm gì mới tốt cho đứa trẻ của mình, phải làm gì để bảo vệ chúng, phải làm gì để chúng không bị tổn thương..

Hàng trăm hàng nghìn những câu hỏi xoay quanh vấn đề đó sẽ được đặt ra. Và họ bắt buộc phải đối mặt, để có thể đồng hành cùng con mình trong trận bão sắp ập tới.

Cả bố Hoàng và mẹ Diễm cần thời gian sắp xếp lại những cảm xúc trong lòng; cần thời gian để đưa ra những quyết định đúng đắn; cần thời gian để lắng nghe bản thân mình và lắng nghe đứa con trai. Và điều đó chưa bao giờ là dễ dàng vì họ là những bản thể khác nhau. Họ cách nhau cả một thế hệ. Tư duy của họ không giống nhau. Góc nhìn của họ không trùng nhau. Quan điểm của họ không khớp nhau.

"Nhưng con đừng sợ, thế giới ngoài kia là cơn bão thì hãy nhớ bố mẹ luôn là chỗ tránh bão vững chắc của con. Sau này, con hãy nắm lấy tay người mà con yêu về với gia đình mình, đừng quan tâm đến giới tính của người ta."

"Con muốn đi cùng ai, quan trọng hơn giới tính của người ta là gì."

Chỉ cần tìm lại được cảm xúc vốn có, bố mẹ sẽ sẵn sàng dang tay ra, ôm đứa trẻ vào lòng. Họ sẵn sàng là tấm bia để bảo vệ, sẵn sàng làm bệ đỡ để con mình tựa vào. Vì thế hãy cho họ thời gian.

"Con thấy gia đình là chú Vũ và chú Khôi không? Họ thực sự là một gia đình hạnh phúc, thằng bé Nhật Phong chắc chắn được họ nuôi dạy rất tốt."

"Tốt cái gì mà tốt, là một thằng ngốc thì đúng hơn."

Cứ nghĩ đến Nhật Phong, cảm xúc của cậu lại bị đảo lộn. Suốt một tuần qua, Dương Nhật luôn phải cặm cụi xóa đi những câu nói và hình ảnh ngớ ngẩn thuộc về Nhật Phong vào đêm hôm đó. Đến giờ này, Dương Nhật thực sự đã đuối sức. Khẽ nhắm mắt lại cậu chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm.

Sắc vàng hoàng hôn vẫn còn ngổn ngang trên nền trời xanh ngắt. Mặt trời đã lặn mất tăm, vậy mà hơi nóng vẫn bao phủ khắp nơi đây. Trên bãi xanh mướt hai nam sinh trung học phổ thông, đang cặm cụi lấp đầy trang giấy trắng bằng những nét chữ nắn nót.

"Xong! Em đã hoàn thành bức thư cuối cùng dành cho người nhận tim của em. Anh đã xong chưa thế?"

"Ừ! Anh cũng xong rồi."

"Cho em đọc bức thư dành cho người nhận tim của anh đi."

"Anh viết dành cho người nhận đọc mà."

"Cho em đọc đi mà, rồi em sẽ cho anh đọc thư của em là hòa chứ gì?"

"Cũng được."

Đôi mắt Trắc Nam tạo thành hình lưỡi liềm, khuôn miệng giãn đều sang hai bên rồi tự động cong lên, hai tay đưa ra ngoan ngoãn nhận lấy bức thư từ Thiệu Đông.

"Em có thể đọc to không?"

"Tùy em thôi."

Sau khi nhận được sự đồng ý của chủ nhân bức thư, Trắc Nam cũng không ngần ngại mà bắt đầu đọc to những con chữ trên bức thư kia.

"Tôi là Thái Nhật Thiệu Đông. 18 tuổi. Còn bạn? Tôi phải gọi là anh, chị, cô, chú.. hay là gì nhỉ? Tôi có một em trai cũng đang bị bệnh tim. Tình trạng của nó tệ lắm, nhưng tôi không thể hiến tim cho thằng bé được vì bọn tôi không cùng nhóm máu. Tôi cũng không biết trái tim này có đến được với bạn hay không? Vì biết đâu ngày đó không xảy ra với tôi.."

"Trắc Nam đừng đọc nữa chạy thôi có người đi kiểm tra rồi, nhanh lên."

Vừa vỗ vào tay Trắc Nam, đôi mắt Thiệu Đông sợ hãi nhìn về phía xa. Chắc chắn đó là người của ban chấp hành đoàn trường đang đi kiểm tra. Đáng ra giờ này cả cậu và Trắc Nam phải ngoan ngoãn ngồi ở lớp học thêm, để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông sắp tới. Vậy mà, cả hai đã cùng nhau trốn học, lại còn ngang nhiên ngồi ở sân cỏ trong trường.

"Người của trường anh à?"

"Ừ, cất hết đồ đi chạy thôi."

Cả hai vội vã, thu dọn mọi thứ và bắt đầu rời khỏi đây. Nếu như để bất kỳ ai
trong trường thấy cảnh này thì sẽ rắc rối to. Cậu nắm lấy tay Trắc Nam, cả hai cùng nhau chạy thẳng về phía cổng trường.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 58: Mày thích tao à?

Kỳ ôn luyện tập trung đợt một đã chính thức khép lại, Dương Nhật được phép trở về với cuộc sống bình thường. Tuy nhiên, cuộc thi đến tận cuối tháng 2 mới diễn ra, cậu vẫn sẽ bận rộn cho đến lúc đó. Song, chỉ cần được hằng ngày cắp sách đến trường cùng đám bạn, tâm hồn Dương Nhật cũng được an ủi phần nào rồi.

Tiếng trống kết thúc buổi học vừa vang lên, đám học sinh lớp 10 chuyên toán không khỏi phấn khích mà la hét ầm ĩ. Giáo viên bộ môn chưa kịp thu dọn đồ đạc, có những đứa đã lao ra khỏi lớp.

Trong lúc Dương Nhật từ từ bỏ sách vở vào trong balo, thằng Khải và thằng Bình từ phía cuối lớp đã chạy tới bên cạnh.

"Này, mày lên trên đó tu luyện cả tuần trời mà không quen được bạn nữ nào thật à?"

Ngay khi đặt mông xuống ghế, thằng Khải đã bắt đầu tuôn ra những ngôn từ sáo rỗng.

"Tao lên đây ôn thi, chứ không phải lên đấy tìm bạn gái cho mình."

"Mày nghe câu một mũi tên, trúng hai con chim bao giờ chưa? Đầu óc của mày chỉ để dùng giải mấy cái đề toán thôi à, nên dùng nó vào việc khác nữa chứ, đừng để phí phạm như thế."

Từ lúc trở về sau kì ôn luyện, Dương Nhật liên tục bị thằng Bình và thằng Khải tra tấn bằng những câu hỏi liên quan đến vấn đề có quen được bạn nữ nào không? Thực sự là phiền phức chết đi được. Không hiểu sao tính cách như chúng lại có thể trở thành bạn của cậu được nữa.

"Trường mình cũng đầy con gái ra đó thôi, nó có thèm ngó ngàng gì đâu. Nói gì lên đấy có mỗi một tuần thì lấy đâu ra."

"Hay là mày.. tổ độ à?"

"Ê không phải đấy chứ. Mày thích tao à?"

"Hay là thích tao."

"Chết mẹ, tao thích con gái."

"Tao cũng thích gái."

Đâu chỉ có phiền phức, hai cái thằng nhóc này đôi lúc còn hâm hâm dở dở đến mức Dương Nhật muốn tăng xông. Dù đã chơi với nhau đến nay cũng gần 14 năm, thế nhưng thực sự chúng nó vẫn khiến cậu ngạc nhiên vì cái độ điên mình có. Mức độ điên của hai đứa nó, cứ thế tăng theo cấp số nhân qua từng năm.

"Biết bệnh viện tâm thần sinh ra để làm gì không?"

Vừa nói Dương Nhật đẩy nhẹ chiếc ghế về sau rồi bước thẳng về phía cửa lớp. Hai thằng nhóc cũng vội vã chạy theo sau bám sát lấy cậu.

"Để làm gì?"

"Để tống những thằng như hai đứa mày vào đấy. Kiếp trước tao ăn ở tệ lắm, nên bây giờ mới bị chúng mày dính lấy nhỉ?"

"Lại cục súc."

"Phải có căn lắm mới thấy cảnh nó không cục xúc."

"Mà cái thằng nào dẫn tao đi cái lối này thế? Đã đói chết mẹ đi rồi, còn dẫn đi mua đường nữa."

"Có ai bắt mày đi theo tao à?"

Dù biết vòng qua sân thể dục để đến lán xe sẽ xa hơn rất nhiều, nhưng Dương Nhật vẫn quyết định chọn con đường đó. Trên đường đi đôi mắt cậu không ít lần hướng về phía trường Thành Xuân, như muốn tìm kiếm ai đó.

"Hôm nay bên đó thi ngày cuối thì phải? Có lẽ đã về trước rồi."

Trong tiết thể dục ngày hôm nay, Dương Nhật đã cố gắng nhìn sang khung cửa sổ cuối lớp 10a1 - nơi Nhật Phong vẫn thường ngồi ở đó. Tiếc là hoàn toàn không thấy bóng dáng của cậu ta, mà được thay bằng một người hoàn toàn xa lạ.

Cậu đã muốn tan trường thật nhanh, để có thể nhìn thấy Nhật Phong, nhưng hình như người ta lại về trước mất rồi.

Thời gian trôi nhanh như một cái chớp mắt vậy, thoáng cái kì thi cuối học kì I đã kết thúc. Đám học sinh khối 10 trường Thành Xuân đã hoàn thành môn thi cuối cùng. Những nét mặt hớn hở xen lẫn với những gương mặt méo xệch đã phần nào đoán được cái tết sắp tới của đám học sinh sẽ đi về đâu.

Gương mặt Nhật Phong không mang theo bất kỳ thứ cảm xúc nào, đặt bút xuống bàn, và nộp bài thi. Sau đó, cậu lặng lẽ nhặt chiếc balo trên bục giảng rồi rời khỏi phòng.

Từ tòa nhà A Nhật Phong đã đi vòng qua sân bóng về phía cổng trường. Đôi ráo hoảnh bỗng trở nên linh hoạt, khi bắt gặp dáng người quen thuộc trong bộ đồng phục mùa đông.

Cái người mà gần như bốc hơi khỏi thế giới của Nhật Phong suốt một tuần qua, đã chịu xuất hiện rồi. Cũng gần hai tuần, chúng chẳng có dịp nói chuyện với nhau thêm lần nào kể từ tối hôm đó.

Cuối cùng "mặt trời" cũng chịu đến và soi sáng trên nền trời xám đen kia. Thời gian "mặt trời" đi vắng, Nhật Phong đã phải đối mặt với hàng tá những cơn bão ập đến - chúng ra sức tàn phá mọi thứ trong tâm trí.

Dù ở kế bên nhà nhau, nhưng cơ hội để Nhật Phong thấy cậu ấy chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Trong những ngày qua, cửa sổ phòng Dương Nhật luôn đóng, ban công không chịu ra.

Mỗi sáng Nhật Phong đều cố gắng dậy thật sớm, để đứng trước cổng nhà; hay mỗi buổi tan trường đều thập thò ở ngã tư đường, nhìn sang trường bên với mong muốn được thấy bóng dáng người đó. Kỳ lạ là, Dương Nhật gần như biến khỏi tầm mắt của cậu. Tưởng như đã có kẻ nào đến và giấu cậu ấy đi.

Thậm chí, Dương Nhật còn liên tục vắng mặt tại tiết thể dục, cũng chẳng không còn đi đi lại lại, ôm những chồng sách cao ngất ngưởng xuất hiện ở sân cỏ nữa. Cứ thế, cậu ấy chỉ còn nằm trong trí nhớ của Nhật Phong.

"Đã đi đâu suốt cả tuần qua nhỉ?"

Khoảng thời gian trật với mớ cảm xúc hỗn độn kết thúc thật rồi. Quả thực, chỉ cần Dương Nhật xuất hiện trong tầm mắt, những gam màu xấu xí, ảm đạm trong tâm trí cậu lập tức được thay thế bằng những gam màu đẹp đẽ và lộng lẫy. Những âm thanh trong lòng này cũng trở về nhịp điệu vốn có, không còn ồn ào hay gắt gỏng nữa.

"Đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ thế?"

Ghen tị thật đấy. Đôi mắt Nhật Phong cứ bám chặt vào nụ cười của "mặt trời". Nơi đó tỏa ra những vòng tròn màu trắng, ánh lên sự diệu kỳ khó cưỡng.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 59: Anh yêu em.

Tại khoảng cách không lý tưởng là mấy, mọi thứ thuộc về Dương Nhật trong mắt cậu chỉ là mảng ánh sáng lấp lánh. Dẫu vậy, Nhật Phong đã thấy rõ, khoảnh khắc đó bốn con mắt thực sự đã chạm vào nhau. Cậu lập tức ném bỏ cái biểu cảm u ám, mà giãn cơ mặt ra rồi cười với Dương Nhật.

Thế nhưng, chỉ một giây sau đó, Nhật Phong lại phải trải qua nỗi thất vọng to lớn khi bị người đó từ chối nụ cười. Trái tim cậu bỗng thịch một cái, lập tức nỗi tủi hờn loang lổ khắp cõi lòng. Tinh thần sụp đổ khiến cho cơ thể cậu như một cọng hành héo, đôi mắt nhòe đi trong ướt át.

Nhật Phong đã chắc chắn vào vài giây trước cậu ấy vẫn còn rất vui vẻ. Nào ngờ, khi ánh mắt cả hai giao nhau, điện trong căn phòng đột nhiên bị cắt, mọi thứ trở nên cực kỳ tối tăm. Một màu đen u ám giống hệt cái màng che đi mọi ánh thứ ánh sáng của đất trời, Nhật Phong lúc này như kim chỉ nam bị mất đi khả năng xác định phương hướng.

Cho đến khi tỉnh táo lại, Nhật Phong mới nhận ra mình đang đứng ở giữa con đường cái và trước mắt là một chiếc xe ben chở vật liệu xây dựng. Thời điểm đó, não bộ cậu hoàn toàn xác định được mối nguy hiểm, thế nhưng phản xạ lại chẳng thể hoạt động bình thường.

Không có bất cứ hành động nào được đưa ra, để cứu bản thân với cái đầu rỗng tuếch, cả cơ thể Nhật Phong tựa như một khúc gỗ không thể động đậy. Cuối cùng, đứa trẻ đó chỉ biết nhìn chiếc xe ben tiếp tục lao thẳng về phía mình.

Đứng bất động tại chỗ, ngoại cảnh nhanh chóng nhòe đi trong mắt Nhật Phong. Điều gì đó vừa sượt qua tâm trí làm trái tim ấy lỡ nhịp, một nỗi đau đớn mơ hồ đã khiến cho hai hàng nước mắt lăn dài trên má đứa trẻ.

Giây phút ấy, Nhật Phong cảm giác bị tách biệt với thế giới hiện tại và lạc vào miền du miên nào đó.

Chiều ngày cuối xuân, trên cao hoàng hôn buông xuống những sắc đỏ cam vương trên màu xanh non của dãy bằng lăng ra lộc sớm. Dưới sân trường một cặp nam sinh cầm tay nhau, vội vã chạy về phía cổng.



"Bao giờ chúng ta mới thoát cái cảnh hèn hò lén lút như này vậy anh."



"Chờ khi thi xong đại học chúng ta cùng nhau đi du học đi."



"Ừ, em cũng muốn thế."



"Em muốn du học ở nước nào?"



"Úc, em muốn đến Úc. Còn anh thì sao?"



"Anh theo em."



Đến lúc này, sắc đỏ và cam đã biến mất hẳn, màu xanh của nền trời chuyển sang màu sẫm hơn. Ánh đèn trên sân trường thi nhau đánh lên bóng lưng hai nam sinh trong hai bộ đồng phục khác nhau.



"Ê học sinh trường Thanh Xuân kìa. Đứng lại ngay."



"Chết, bị phát hiện rồi."



"Hai đứa kia còn không mau đứng lại."



"Chúng ta toi đời rồi."



Những khung cảnh thay đổi đến chóng mặt, trong mắt Thiệu Đông và người kế bên. Màu nhập nhoạng của chiều tà, tiếng bước chân vội vã, tiếng 'thịch thịch' trong lồng ngực.. chúng dần trở nên hỗn loạn. Hình như người bạn trai của Thiệu Đông đang rất sợ thì phải.



"Trắc Nam đừng quay về phía sau, quay lại nhìn anh này. Đừng sợ."



Chạm khẽ vào ánh mắt của Trắc Nam, những cảm xúc sợ hãi trong cậu được xoa dịu. Trong màu đen bí ẩn kia Thiệu Đông vẫn nhìn rất rõ mọi đường nét của người mình yêu. Thì khắc ấy cậu gần như đắm chìm vào đối phương và đôi chân chạy trốn trong vô thức.



Cho đến khi một luồng ánh sáng từ chiếc đèn pha của ô tô tải rọi thẳng vào mặt, Thiệu Đông mới nhận ra tình hình. Thế nhưng, cậu chưa kịp tỉnh táo lại và đưa ra phản ứng. Chỉ trong tích tắc chiếc xe tải đã lao đến và nuốt chửng cả Thiệu Đông cùng người bên cạnh.



Mọi thứ xung quanh đều trở nên mù mịt chỉ còn lại gương mặt Trắc Nam là rõ nhất. Đôi mắt, đôi môi, sống mũi, hàng lông mi.. chúng đang từng chút một trở thành ký ức trong tim của Thiệu Đông.



"Anh yêu em."

Đôi mắt Nhật Phong nhắm thật chặt, cả cơ thể đã run lên bần bật. Tiếng gầm gừ của xe ben càng ngày càng rõ hơn, vào lúc đó cậu đã chấp nhận buông xuôi tất cả. Dù muốn hay không muốn, cậu nghĩ mọi thứ thật sự kết thúc thật rồi.

"Ê, ra quán tỉ thí vài ván game không? Đá thêm bát mỳ trứng nữa, cứ phải gọi là toẹt cú mèo luôn."

"Tao tuyên bố hôm nay thâu đêm luôn. Xõa từ giờ đến tết ta cho tao."

Thời điểm tết cổ truyền đang đến gần, học kỳ I cũng dần kết thúc. Đám học sinh sẽ có khoảng thời gian ngắn, để tha hồ ăn chơi cho đến khi bước sang kỳ học II.

"Biết điểm rồi có khác, có tâm trạng đi chơi ngày được."

"Đương nhiên, năm nay được ăn tết ấm nó rồi. Tao đã không để một môn nào dưới trung bình luôn."

"Cảm giác không phải run rẩy mỗi khi họp phụ huynh diễn ra thật là tuyệt. Bảng điểm năm nay của tao, nhất định không làm đại ca Dinh nhà tao lên cơn đau tim."

"Còn phải nói, tao cá là anh Kiểm nhà tao sẽ rớt nước mắt khi thấy mấy môn xã hội của tao lên được mức trung bình."

"Tự hào quá nhỉ? Hai đứa mày đi đi, tao đi mua vài cuốn sách đã."

Sự thật, chẳng có cuốn sách nào Dương Nhật muốn mua cả. Chỉ đơn giản là cậu muốn về nhà sớm hơn một chút, muốn mở chiếc cửa sổ phòng mình ra, rồi đưa mắt trộm nhìn sang cửa sổ nhà kế bên. Biết đâu Dương Nhật lại tìm thấy thứ làm cho lòng mình lắng lại. Cũng đã nửa tháng trôi qua cậu và Nhật Phong không nói chuyện với nhau rồi, đôi lần nhìn thấy tên đó cũng chỉ toàn là lén lút thôi.
 
1,274 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 60: Cậu lo lắng cho tôi à?

"Mày ngộ học à?"

"Tao đã nói rồi, mày không học một hôm thì cũng không có đứa nào dám cả gan cướp học bổng hay vị trí đứng đầu của mày đâu. Từ khi nào mà mày thiếu tự tin về bản thân thế? Chiến thần all kill của đất Bắc đâu rồi?"

"Đằng nào thì ngày chúng ta xa nhau cũng sẽ đến sớm thôi. Vậy nên, cơ hội làm bảo kê cho bọn tao, mày đâu có nhiều. Thôi đi đi mà, mày không đi làm sao bọn tao dám đi."

"Thế thì đừng đi."

Ngoài khoản học hành hơn người ra, Dương Nhật chính là kẻ có khả năng hủy diệt tình bạn.

"Mày ác thật chứ. Thi xong rồi xõa tí đi."

"Không chơi game thì đi đá vài cốc trà sữa không?"

"Ừ, dạo này tao đang bị thiếu vitamin tà tựa hay sao ý, toàn thấy hoa mắt chóng mặt thôi."

"Thế thì phải đi bổ sung thôi, thiếu hụt vitamin sẽ có hại cho sức khỏe ý."

"Chuẩn đấy, đi nhá."

"Không!"

Những lời năn nỉ, ỉ ôi của hai đứa nó chẳng có chút tác dụng nào với Dương Nhật cả. Gương mặt cậu vẫn lạnh như tiền, rồi buông một câu chỉ vẻn vẹn một chữ "không", làm tan nát tâm hồn hai thằng bạn.

"Vậy thì đi đá vài ba đĩa bánh bột lọc nhé."

"Ôi giời ôi! Quốc hồn quốc túy của dân ta, đi nhớ."

"Không!"

Ngữ điệu không thay đổi, gương mặt không thay đổi, câu trả lời cũng không thay đổi. Tóm lại, bánh bột lọc có là "quốc hồn quốc túy" cũng không đủ sức để làm cho lòng Dương Nhật nao núng.

"Ờ! Bọn tao thì làm sao sánh được với đống sách vở vô tri của mày được."

"Thôi mày quẳng luôn cái tình bạn này đi đi."

"Ném mẹ nó đi."

"Xe chở rác đằng kia kìa, đạp xe đến mà quăng vào, đừng vứt bừa bãi."

"Mất công ô nhiễm môi trường, mất công vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng ra."

"Nếu mắc học quá thì cứ đi đi, để bọn tao tự ném cũng được, khỏi phiền đến mày."

Chúng nó là thế đấy, rất thích lôi cái giọng hờn dỗi ra để làm nũng với

Dương Nhật.

"Tối mẹ sẽ nấu mấy món chúng mày thích, nhớ đúng giờ."

Sau khi thẳng thắn từ chối lời đề nghị của hai đứa nó, Dương Nhật vội vàng xoa dịu ngay. Nếu không chúng sẽ bám chằng lằng lấy cậu và bắt đầu nói mấy cái câu lảm nhảm cho mà xem.

"Ôi, Diễm xinh đẹp của tao."

"Đúng là mẹ của người ta."

"Thôi mày cứ chú tâm vào sự nghiệp học hành đi, bọn tao tự chơi được."

"Ừ đấy, đi đi, bọn tao sang nhà mày nằm luôn."

Xem kìa! Thái độ của hai đứa nó thay đổi luôn rồi.

"Lượn đây."

Dương Nhật nhanh chóng trèo lên chiếc xe rồi đạp thẳng về phía cổng trường, thoát khỏi hai cái "máy phát" chạy bằng cơm.

Cuối tháng một, vạn vật trở nên lấp lánh hơn nhờ tia nắng vàng nhạt và những cơn gió hiu hiu của đất trời. Dọc con đường cái, vòng xe cứ lăn đều trong vô thức rồi đột nhiên khựng lại. Trước mắt Dương Nhật diễn ra một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Giữa đường, chiếc xe ben như một con quái vật khổng lồ như muốn nuốt chửng lấy Nhật Phong. Mồ hôi túa ra ướt đẫm cơ thể, Dương Nhật không thể tin được người trước mắt mình chỉ đứng im chờ chết.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, não bộ của cậu đã đưa ra hướng giải quyết với tốc độ ánh sáng.

Dùng hết sức lực, Dương Nhật đạp xe còn nhanh hơn tốc độ của tên lửa Nasa. Khi bánh xe trước chỉ còn cách Nhật Phong vài bước chân, ở khoảng cách lý tưởng này cậu đã ném chiếc xe sang một bên, rồi lao đến ôm lấy cậu ta. Cả hai cùng lăn về phía lề đường, trước khi bị con quái vật kia kịp nuốt chửng.

"Mặt trời" đó à? Vào giây phút cận kề cái chết, Nhật Phong đã nhìn thấy cậu ấy phát ra những ánh sáng cực kỳ lung linh và đạp xe lao đến. Mọi chuyện xảy ra cậu không nhớ rõ nữa, chỉ thấy Dương Nhật đã quăng chiếc xe đạp vào bên đường rồi ôm lấy mình. Ngay một giây sau đó chiếc xe ben đã lướt qua.

Không thể tưởng, nếu cả hai chậm thêm một giây nữa thôi thì điều gì sẽ xảy ra nữa. Vậy là, trong giây phút tuyệt vọng mạng sống của cậu đã được giữ lại nhờ Dương Nhật.

Nằm sõng soài bên vệ đường, Dương Nhật hướng mắt về phía người bên cạnh. Vừa trải qua thì khắc sinh tử, gương mặt hai đứa trẻ đều méo xệch đi. Ngay cả khi biết còn sống, thế mà cái cảm giác kinh hoàng lúc vẫn nãy còn nguyên vẹn trong tâm trí Dương Nhật.

"Thằng điên, có biết chậm chút nữa thôi là phải chuyển kiếp rồi không?"

Tức đến nỗi Dương Nhật không thể kiểm soát nổi cảm xúc. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, cậu liền ném một câu nói nặng nề vào mặt Nhật Phong. Nhẽ ra là cậu nên lao vào rồi đấm cho cậu ta tỉnh lại mới đúng.

"Ừ nhỉ, suýt nữa thì không thể nhìn thấy" mặt trời "nữa rồi."

"Chưa xuống đến địa ngục, nên vẫn ung dung ngồi ăn nói quàng xiên được nhỉ?"

Nhật Phong còn chưa kịp định thần lại để hiểu những điều vừa xảy ra,

Cậu ấy đã hắng giọng lên mắng rồi. Âm thanh từ Dương Nhật vang lên như một giai điệu đẹp đẽ, mà cậu muốn cất giữ cho riêng mình. Đã nửa tháng rồi, hôm nay Nhật Phong mới được nghe lại nó.

"Cậu lo lắng cho tôi à?"

"Không dám, chỉ muốn cậu sống có trách nhiệm với người đã trao cho cậu trái tim kia thôi. Thằng điên."

"Ra là vậy, không có cậu thì lớn chuyện thật rồi."

"..."

Dù cơ thể đau nhức khắp chỗ, vậy mà Dương Nhật đã làm gương mặt cậu lan ra một nụ cười. Có cậu ấy bên cạnh mọi chuyện trở nên thật tốt. Những tia cảm xúc đẹp đẽ cứ thế xuyên qua lồng ngực trạm đến trái tim Nhật Phong.

"Được nhìn thấy cậu vui thật đấy."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back