- Xu
- 5,825
Chương 111: Giống loài Koala
Miền bắc dạo này hay đón những cơn giông chợt bất chợt và chóng vánh. Vạn vật nơi đây vẫn đang đắm chìm trong cái nóng nực của mùa hạ.
Thoáng một cái nửa đầu tháng tám sắp trôi qua, đám học sinh chuẩn bị phải trở lại trường học. Khoảng thời gian này, bọn trẻ tất bật sửa soạn sách vở mới, đồng phục mới, đặc biệt là phải cấp tốc hoàn thành nốt đồng bài tập "dấu yêu" được giáo viên giao trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Trong phòng của Nhật Phong, điều hòa vẫn duy trì ở mức nhiệt 20 độ c. Hơn hai tháng nay, căn phòng đó lúc nào cũng bừa bộn toàn sách với vở, chủ yếu là để phục vụ cho việc ôn luyện và thu nạp thêm kiến thức cho cậu ta.
Hết hôm nay, chỉ còn năm ngày nữa thôi cuộc khảo sát của trung tâm sẽ diễn ra. Vậy mà, Dương Nhật vẫn không biết cần làm gì, để giúp cái tên điên kia đỗ vào đó nữa.
"A, phát điên với thằng này mất thôi. Tuần sau là thi rồi mà bây giờ vẫn còn ù ù cạc cạc như này hả?"
Công cốc hết rồi. Dương Nhật đã gần mất kiểm soát với tên điên này. Bao nhiêu công sức của cả hai bỏ ra trong ngần ấy thời gian chẳng có ý nghĩa gì hết, khi tất cả các bài Nhật Phong làm trước đó chỉ đạt ở mức 8.8 điểm, tính trung bình các môn. Với tình hình này, tên đó chắc chắn không có cửa vào trung tâm học, chứ đừng mơ đến việc học cùng lớp với cậu.
"..."
"Từ giờ đến lúc tôi quay lại, mà vẫn còn ngu ngơ về di truyền học và thế hệ lai của Mendel tôi sẽ để bọn kền kền dọn xác cậu."
Đến tận thời điểm này rồi mà cái tên điên đó.. Haizzz, vẫn không nắm vững những cái kiến thức thực sự cơ bản của môn sinh học.
Qua các đề thi mà Dương Nhật soạn, cậu ta đều đạt từ 9 đến 9, 5 điểm ở các môn, với mức điểm đó dù không thể vào lớp đứng đầu, vẫn dễ dàng để vào trung tâm. Thế nhưng, vấn đề là cái môn sinh học, không một bài làm nào đạt được 7, 0 điểm cả.
"Cậu đi.."
"Ngậm mồm."
Dương Nhật tức tối lao về phía cửa chính ngay sau đó là tiếng 'sầm' vang lên, âm thanh lớn làm cho người ở lại phải giật mình. Thậm chí, những người ngồi dưới nhà còn tí nữa sặc nước. Ngoài phòng khách bốn người với tám con mắt đang trợn tròn lên nhìn Dương Nhật đi từ phía cầu thang xuống.
"Củ mật đi đâu thế?"
Người phụ nữ duy nhất ở đây đã lên tiếng, ba người đàn ông còn lại vẫn há hốc mồm để đón nhận diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
"Đi hạ hỏa ạ."
"Vất vả cho con rồi."
Đặt cốc nước trên tay xuống, chú Vũ với vẻ mặt đầy ái ngại quay sang nói với Dương Nhật.
"Con trai chú đúng là kiểu giao diện là 2n=46, mà hệ điều hành lại của giống loài Koala."
Câu đá xéo từ Dương Nhật khiến phụ huynh hai bên hết sức ngơ ngác, rồi sau đó chuyển sang cười với nhau. Vốn dĩ bình thường, đứa trẻ đó rất biết cách kiểm soát cảm xúc, chằng ngờ Nhật Phong lại có thể đánh cắp mất khả năng đó.
Bước ra khỏi nhà, Dương Nhật leo lên chiếc xe đạp. Dưới ánh sáng nhập nhoạng xế chiều, những vòng quay bánh xe dẫn cậu đến trước trung tâm học thêm.
Sau khi hoàn thành việc gửi xe, cậu sải đôi chân dài chạy thẳng lên phòng giám đốc trung tâm. Không mất thời gian do dự, Dương Nhật tự tin đưa tay ra gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc!
Chưa đầy 10 giây đồng hồ, cánh cửa trước mắt cậu được mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện ngay sau đó.
"Chú ạ."
"Ừ, chú cũng đang định gọi mày đến, vào đi."
Mỉm cười tự nhiên, Dương Nhật theo chân người đàn ông đó vào trong phòng.
"Chú vừa hút thuốc à?"
Vừa bước vào trong căn phòng mùi thuốc lá sặc lên, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Để chú mở cửa ra cho thoáng. Mày hoãn việc tốt nghiệp sớm lại à?"
"Vâng."
"Lần đầu tiên thấy mày đi chệch với kế hoạch mình đặt ra đấy? Có lý do nào cụ thể không?"
"Có đấy ạ, người ta bảo ba năm trung học phổ thông là khoảng thời gian đẹp nhất, nên cháu muốn kéo dài hơn để tận hưởng thêm thôi?"
"Nghe không giống mày lắm nhỉ?"
"..."
Đúng vậy, mọi điều mà Dương Nhật nói ra thật chẳng giống với cậu trước đây. Tất cả những ngôn từ trên được cậu viết hoàn toàn bằng ngôn ngữ trái tim chứ không phải lý trí.
Có lẽ vì thế, khi phát ra chúng nghe có phần mơ mộng và thiếu thực tế. Chẳng ai ngờ Dương Nhật có thể thốt ra được những ngôn từ sến sẩm kia, cũng chỉ có cậu mới biết rằng lý do gì khiến mình phải đánh đổi như thế.
"Làm một ván nhé."
"Được ạ."
Cả tháng nay, Dương Nhật cặm cụi vào việc ôn thi cho cái tên ngốc hàng xóm, không có thời gian tới đấy để "tỉ thí" cờ vây với giám đốc trung tâm. Mọi khi, một tháng cậu đều tới lui khoảng ba đến bốn lần để chơi cờ.
Bàn cờ vây được bày ra, những quân trắng quân đen trở nên lộn xộn trong mắt Dương Nhật. Đưa tay lên đẩy gọng kính, đôi mắt cậu dán chặt xuống bàn cờ.
Không một ai biết, đứa trẻ đang nghĩ gì với vẻ mặt trầm ngâm kia, có thể là đang nghiên chiến thuật, cũng có thể nghiền ngẫm một vấn đề khác.
"Trung tâm sắp đến đợt tuyển sinh, nên chắc mọi người bận rộn lắm ạ?"
Quả nhiên, những điều diễn ra trong đầu đứa trẻ đó nãy giờ không phải là chiến thuật bao vây lãnh thổ. Thản nhiên buông một câu hỏi, quân cờ màu trắng trên tay Dương Nhật vừa được đặt vào nút giao trên bàn cờ.
Thoáng một cái nửa đầu tháng tám sắp trôi qua, đám học sinh chuẩn bị phải trở lại trường học. Khoảng thời gian này, bọn trẻ tất bật sửa soạn sách vở mới, đồng phục mới, đặc biệt là phải cấp tốc hoàn thành nốt đồng bài tập "dấu yêu" được giáo viên giao trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè.
Trong phòng của Nhật Phong, điều hòa vẫn duy trì ở mức nhiệt 20 độ c. Hơn hai tháng nay, căn phòng đó lúc nào cũng bừa bộn toàn sách với vở, chủ yếu là để phục vụ cho việc ôn luyện và thu nạp thêm kiến thức cho cậu ta.
Hết hôm nay, chỉ còn năm ngày nữa thôi cuộc khảo sát của trung tâm sẽ diễn ra. Vậy mà, Dương Nhật vẫn không biết cần làm gì, để giúp cái tên điên kia đỗ vào đó nữa.
"A, phát điên với thằng này mất thôi. Tuần sau là thi rồi mà bây giờ vẫn còn ù ù cạc cạc như này hả?"
Công cốc hết rồi. Dương Nhật đã gần mất kiểm soát với tên điên này. Bao nhiêu công sức của cả hai bỏ ra trong ngần ấy thời gian chẳng có ý nghĩa gì hết, khi tất cả các bài Nhật Phong làm trước đó chỉ đạt ở mức 8.8 điểm, tính trung bình các môn. Với tình hình này, tên đó chắc chắn không có cửa vào trung tâm học, chứ đừng mơ đến việc học cùng lớp với cậu.
"..."
"Từ giờ đến lúc tôi quay lại, mà vẫn còn ngu ngơ về di truyền học và thế hệ lai của Mendel tôi sẽ để bọn kền kền dọn xác cậu."
Đến tận thời điểm này rồi mà cái tên điên đó.. Haizzz, vẫn không nắm vững những cái kiến thức thực sự cơ bản của môn sinh học.
Qua các đề thi mà Dương Nhật soạn, cậu ta đều đạt từ 9 đến 9, 5 điểm ở các môn, với mức điểm đó dù không thể vào lớp đứng đầu, vẫn dễ dàng để vào trung tâm. Thế nhưng, vấn đề là cái môn sinh học, không một bài làm nào đạt được 7, 0 điểm cả.
"Cậu đi.."
"Ngậm mồm."
Dương Nhật tức tối lao về phía cửa chính ngay sau đó là tiếng 'sầm' vang lên, âm thanh lớn làm cho người ở lại phải giật mình. Thậm chí, những người ngồi dưới nhà còn tí nữa sặc nước. Ngoài phòng khách bốn người với tám con mắt đang trợn tròn lên nhìn Dương Nhật đi từ phía cầu thang xuống.
"Củ mật đi đâu thế?"
Người phụ nữ duy nhất ở đây đã lên tiếng, ba người đàn ông còn lại vẫn há hốc mồm để đón nhận diễn biến tiếp theo của câu chuyện.
"Đi hạ hỏa ạ."
"Vất vả cho con rồi."
Đặt cốc nước trên tay xuống, chú Vũ với vẻ mặt đầy ái ngại quay sang nói với Dương Nhật.
"Con trai chú đúng là kiểu giao diện là 2n=46, mà hệ điều hành lại của giống loài Koala."
Câu đá xéo từ Dương Nhật khiến phụ huynh hai bên hết sức ngơ ngác, rồi sau đó chuyển sang cười với nhau. Vốn dĩ bình thường, đứa trẻ đó rất biết cách kiểm soát cảm xúc, chằng ngờ Nhật Phong lại có thể đánh cắp mất khả năng đó.
Bước ra khỏi nhà, Dương Nhật leo lên chiếc xe đạp. Dưới ánh sáng nhập nhoạng xế chiều, những vòng quay bánh xe dẫn cậu đến trước trung tâm học thêm.
Sau khi hoàn thành việc gửi xe, cậu sải đôi chân dài chạy thẳng lên phòng giám đốc trung tâm. Không mất thời gian do dự, Dương Nhật tự tin đưa tay ra gõ cửa.
Cộc, cộc, cộc!
Chưa đầy 10 giây đồng hồ, cánh cửa trước mắt cậu được mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện ngay sau đó.
"Chú ạ."
"Ừ, chú cũng đang định gọi mày đến, vào đi."
Mỉm cười tự nhiên, Dương Nhật theo chân người đàn ông đó vào trong phòng.
"Chú vừa hút thuốc à?"
Vừa bước vào trong căn phòng mùi thuốc lá sặc lên, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.
"Để chú mở cửa ra cho thoáng. Mày hoãn việc tốt nghiệp sớm lại à?"
"Vâng."
"Lần đầu tiên thấy mày đi chệch với kế hoạch mình đặt ra đấy? Có lý do nào cụ thể không?"
"Có đấy ạ, người ta bảo ba năm trung học phổ thông là khoảng thời gian đẹp nhất, nên cháu muốn kéo dài hơn để tận hưởng thêm thôi?"
"Nghe không giống mày lắm nhỉ?"
"..."
Đúng vậy, mọi điều mà Dương Nhật nói ra thật chẳng giống với cậu trước đây. Tất cả những ngôn từ trên được cậu viết hoàn toàn bằng ngôn ngữ trái tim chứ không phải lý trí.
Có lẽ vì thế, khi phát ra chúng nghe có phần mơ mộng và thiếu thực tế. Chẳng ai ngờ Dương Nhật có thể thốt ra được những ngôn từ sến sẩm kia, cũng chỉ có cậu mới biết rằng lý do gì khiến mình phải đánh đổi như thế.
"Làm một ván nhé."
"Được ạ."
Cả tháng nay, Dương Nhật cặm cụi vào việc ôn thi cho cái tên ngốc hàng xóm, không có thời gian tới đấy để "tỉ thí" cờ vây với giám đốc trung tâm. Mọi khi, một tháng cậu đều tới lui khoảng ba đến bốn lần để chơi cờ.
Bàn cờ vây được bày ra, những quân trắng quân đen trở nên lộn xộn trong mắt Dương Nhật. Đưa tay lên đẩy gọng kính, đôi mắt cậu dán chặt xuống bàn cờ.
Không một ai biết, đứa trẻ đang nghĩ gì với vẻ mặt trầm ngâm kia, có thể là đang nghiên chiến thuật, cũng có thể nghiền ngẫm một vấn đề khác.
"Trung tâm sắp đến đợt tuyển sinh, nên chắc mọi người bận rộn lắm ạ?"
Quả nhiên, những điều diễn ra trong đầu đứa trẻ đó nãy giờ không phải là chiến thuật bao vây lãnh thổ. Thản nhiên buông một câu hỏi, quân cờ màu trắng trên tay Dương Nhật vừa được đặt vào nút giao trên bàn cờ.