Bạn được QuiQui mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,150 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 111: Giống loài Koala

Miền bắc dạo này hay đón những cơn giông chợt bất chợt và chóng vánh. Vạn vật nơi đây vẫn đang đắm chìm trong cái nóng nực của mùa hạ.

Thoáng một cái nửa đầu tháng tám sắp trôi qua, đám học sinh chuẩn bị phải trở lại trường học. Khoảng thời gian này, bọn trẻ tất bật sửa soạn sách vở mới, đồng phục mới, đặc biệt là phải cấp tốc hoàn thành nốt đồng bài tập "dấu yêu" được giáo viên giao trước khi bắt đầu kỳ nghỉ hè.

Trong phòng của Nhật Phong, điều hòa vẫn duy trì ở mức nhiệt 20 độ c. Hơn hai tháng nay, căn phòng đó lúc nào cũng bừa bộn toàn sách với vở, chủ yếu là để phục vụ cho việc ôn luyện và thu nạp thêm kiến thức cho cậu ta.

Hết hôm nay, chỉ còn năm ngày nữa thôi cuộc khảo sát của trung tâm sẽ diễn ra. Vậy mà, Dương Nhật vẫn không biết cần làm gì, để giúp cái tên điên kia đỗ vào đó nữa.

"A, phát điên với thằng này mất thôi. Tuần sau là thi rồi mà bây giờ vẫn còn ù ù cạc cạc như này hả?"

Công cốc hết rồi. Dương Nhật đã gần mất kiểm soát với tên điên này. Bao nhiêu công sức của cả hai bỏ ra trong ngần ấy thời gian chẳng có ý nghĩa gì hết, khi tất cả các bài Nhật Phong làm trước đó chỉ đạt ở mức 8.8 điểm, tính trung bình các môn. Với tình hình này, tên đó chắc chắn không có cửa vào trung tâm học, chứ đừng mơ đến việc học cùng lớp với cậu.

"..."

"Từ giờ đến lúc tôi quay lại, mà vẫn còn ngu ngơ về di truyền học và thế hệ lai của Mendel tôi sẽ để bọn kền kền dọn xác cậu."

Đến tận thời điểm này rồi mà cái tên điên đó.. Haizzz, vẫn không nắm vững những cái kiến thức thực sự cơ bản của môn sinh học.

Qua các đề thi mà Dương Nhật soạn, cậu ta đều đạt từ 9 đến 9, 5 điểm ở các môn, với mức điểm đó dù không thể vào lớp đứng đầu, vẫn dễ dàng để vào trung tâm. Thế nhưng, vấn đề là cái môn sinh học, không một bài làm nào đạt được 7, 0 điểm cả.

"Cậu đi.."

"Ngậm mồm."

Dương Nhật tức tối lao về phía cửa chính ngay sau đó là tiếng 'sầm' vang lên, âm thanh lớn làm cho người ở lại phải giật mình. Thậm chí, những người ngồi dưới nhà còn tí nữa sặc nước. Ngoài phòng khách bốn người với tám con mắt đang trợn tròn lên nhìn Dương Nhật đi từ phía cầu thang xuống.

"Củ mật đi đâu thế?"

Người phụ nữ duy nhất ở đây đã lên tiếng, ba người đàn ông còn lại vẫn há hốc mồm để đón nhận diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

"Đi hạ hỏa ạ."

"Vất vả cho con rồi."

Đặt cốc nước trên tay xuống, chú Vũ với vẻ mặt đầy ái ngại quay sang nói với Dương Nhật.

"Con trai chú đúng là kiểu giao diện là 2n=46, mà hệ điều hành lại của giống loài Koala."

Câu đá xéo từ Dương Nhật khiến phụ huynh hai bên hết sức ngơ ngác, rồi sau đó chuyển sang cười với nhau. Vốn dĩ bình thường, đứa trẻ đó rất biết cách kiểm soát cảm xúc, chằng ngờ Nhật Phong lại có thể đánh cắp mất khả năng đó.

Bước ra khỏi nhà, Dương Nhật leo lên chiếc xe đạp. Dưới ánh sáng nhập nhoạng xế chiều, những vòng quay bánh xe dẫn cậu đến trước trung tâm học thêm.

Sau khi hoàn thành việc gửi xe, cậu sải đôi chân dài chạy thẳng lên phòng giám đốc trung tâm. Không mất thời gian do dự, Dương Nhật tự tin đưa tay ra gõ cửa.

Cộc, cộc, cộc!

Chưa đầy 10 giây đồng hồ, cánh cửa trước mắt cậu được mở ra, một người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện ngay sau đó.

"Chú ạ."

"Ừ, chú cũng đang định gọi mày đến, vào đi."

Mỉm cười tự nhiên, Dương Nhật theo chân người đàn ông đó vào trong phòng.

"Chú vừa hút thuốc à?"

Vừa bước vào trong căn phòng mùi thuốc lá sặc lên, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt.

"Để chú mở cửa ra cho thoáng. Mày hoãn việc tốt nghiệp sớm lại à?"

"Vâng."

"Lần đầu tiên thấy mày đi chệch với kế hoạch mình đặt ra đấy? Có lý do nào cụ thể không?"

"Có đấy ạ, người ta bảo ba năm trung học phổ thông là khoảng thời gian đẹp nhất, nên cháu muốn kéo dài hơn để tận hưởng thêm thôi?"

"Nghe không giống mày lắm nhỉ?"

"..."

Đúng vậy, mọi điều mà Dương Nhật nói ra thật chẳng giống với cậu trước đây. Tất cả những ngôn từ trên được cậu viết hoàn toàn bằng ngôn ngữ trái tim chứ không phải lý trí.

Có lẽ vì thế, khi phát ra chúng nghe có phần mơ mộng và thiếu thực tế. Chẳng ai ngờ Dương Nhật có thể thốt ra được những ngôn từ sến sẩm kia, cũng chỉ có cậu mới biết rằng lý do gì khiến mình phải đánh đổi như thế.

"Làm một ván nhé."

"Được ạ."

Cả tháng nay, Dương Nhật cặm cụi vào việc ôn thi cho cái tên ngốc hàng xóm, không có thời gian tới đấy để "tỉ thí" cờ vây với giám đốc trung tâm. Mọi khi, một tháng cậu đều tới lui khoảng ba đến bốn lần để chơi cờ.

Bàn cờ vây được bày ra, những quân trắng quân đen trở nên lộn xộn trong mắt Dương Nhật. Đưa tay lên đẩy gọng kính, đôi mắt cậu dán chặt xuống bàn cờ.

Không một ai biết, đứa trẻ đang nghĩ gì với vẻ mặt trầm ngâm kia, có thể là đang nghiên chiến thuật, cũng có thể nghiền ngẫm một vấn đề khác.

"Trung tâm sắp đến đợt tuyển sinh, nên chắc mọi người bận rộn lắm ạ?"

Quả nhiên, những điều diễn ra trong đầu đứa trẻ đó nãy giờ không phải là chiến thuật bao vây lãnh thổ. Thản nhiên buông một câu hỏi, quân cờ màu trắng trên tay Dương Nhật vừa được đặt vào nút giao trên bàn cờ.
 
1,150 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 113: N ếu tôi biến thành ruồi giấm thì cậu có thích tôi không?

Hôm nay là rằm tháng bảy. Sau khi ăn cúng rằm xong, cả Dương Nhật và cậu ấy lại tranh thủ đi ra nhà văn hóa của thôn xem mọi người tập múa lân và dạy đám trẻ con học múa hát chuẩn bị cho Tết Trung thu sắp tới.

Giữa màn đêm, tiếng trống, tiếng nhạc, tiếng nô đùa.. Cứ thế hòa vào nhau.

"Xã có năm thôn thôi mà, thôn mình lúc nào cũng đứng từ dưới lộn lên nhỉ?"

"Vốn dĩ tổ chức tham gia thi thố để cho bọn trẻ vui là chính thôi mà."

"Năm nay tôi sẽ giúp bọn trẻ con vừa vui vừa có giải mới được."

Dương Nhật nở một nụ cười khểnh ra mặt trước câu nói từ cái tên điên đó. Những động tác nhảy nhót của Nhật Phong không khác gì một gã say rượu trên nền nhạc 'Eenie meenie' vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu, dù đã gần một năm trôi qua. Song, cậu ta vẫn tự tin dám tuyên bố một câu xanh rờn như thế à?

"Thôi đừng sấy nữa."

"..."

Thời điểm này bánh nướng, bánh dẻo đã được bày bán khắp nơi từ nông thôn đến thành thị. Tết Trung thu còn cách cả tháng nữa, vậy mà trong thôn người ta đã thi nhau treo đèn lồng, đèn ngôi sao khắp nơi.

Công tác chuẩn bị các chương trình, vui chơi cho đám trẻ cũng rất tất bật. Mấy hôm nay các cô, chú làm trong thôn cũng đã đi tới từng nhà để vận động kinh phí rồi.

Trăng tròn mùa Vu Lan sáng hơn bình thường, từ trên cao những tia sáng lung lung vương đầy trên gương của hai đứa trẻ. Ngoài sân nhà văn hóa, chúng ngồi đung đưa trên chiếc xích đu và nói chuyện với nhau, thi thoảng lại quay ra cười sặc sụa với trò nghịch ngốc nghếch của thằng Khải và thằng Bình cùng đám trẻ con trong thôn.

"Cậu có biết thế nào là sức mạnh của tình yêu không?"

"Là?"

"Là khi tôi chưa từng đạt điểm trung bình của môn sinh, nhưng vì muốn được đến trung tâm học với cậu, nên kỳ thi vừa rồi tôi được tận 7, 5 điểm đấy."

"Tự hào thế à?"

"Chứ sao? Mà tôi chẳng thể hiểu được sao cậu lại thích cái đám ruồi giấm và đậu hà lan đến thế. Mặc dù, tôi cũng rất thích hòa mình vào thiên nhiên, có điều vẫn không thể yêu nổi cái bộ đôi hủy diệt tâm hồn của đám học sinh đấy."

"..."

"Tên này cứ như một thằng ngốc vậy."

"Ví dụ, nếu tôi biến thành ruồi giấm thì cậu có thích tôi không?"

"Thích mùi giấm hay tinh dầu, tôi giúp cậu đi đầu thai."

"Cái thằng ác ôn này."

"..."

"Nếu cậu biến thành ruồi giấm thì tôi sẽ trở thành người sưu tập chúng."

Trong đầu Dương Nhật đã thực sự viết lên câu nói đó, vậy mà lại chẳng thể thốt lên thành lời. Lén nhìn sang bên phải, lòng cậu đã nở một nụ cười thầm khi chứng kiến vẻ mặt méo xệch của người cạnh mình.

"Từ giờ chúng ta có thể chờ nhau tan trường, cùng nhau đi học thêm, sau đó cùng nhau trở về nhà rồi đấy. Mục tiêu cheap moment với cậu thành công rực rỡ."

Thời gian vài ngày trước khi trở lại trường học, cậu và Nhật Phong đã có một tuần trải qua 25 bài thi của các môn toán, lý, hóa, sinh và anh văn tại trung tâm học thêm. Kết quả chung cuộc: Cậu ta đã xuất sắc vượt qua cả năm môn và đỗ vào lớp của Dương Nhật.

Với Nhật Phong, việc này cứ như một giấc mơ ngọt ngào. Tên đó đã không thể tin rằng bản thân có thể vượt qua những 25 bài thi với thành tích cao chót vót như thế.

Nhật Phong đã đạt điểm tuyệt đối ở hầu hết các môn, riêng môn sinh 'chết tiệt' là 7, 5 điểm. Điều đáng nói ở đây, tiêu chí để đỗ vào trung tâm đã có rất nhiều sự thay đổi, nhờ thế mà cậu ta mới dễ dàng đỗ vào đó.

"Tiêu chí của trung tâm dạo này có vấn đề thật, nếu không cỡ như cậu sao có thể học cùng lớp với tôi chứ."

"Ừ nhỉ! Nhưng mà cậu biết đó là vì sao không?"

"Là?"

"Thì chúng ta là định mệnh của nhau chứ sao. Cậu quên à? Chúng nó bảo chúng ta là OTP của vũ trụ đấy."

Đôi lúc Dương Nhật luôn phải nghi ngờ về filter trong mắt tên đó, liệu có được phủ đầy màu hồng không hay do ngộ độc tiểu thuyết ngôn tình nữa không biết?

"Định mệnh cái con khỉ khô."

"Thằng điên."

Dòng suy nghĩ trong tâm trí của Dương Nhật bỗng nhiên hóa thành câu chửi thề.

"Ố, không điên nhé. Chứ cậu nghĩ tại sao mà mọi năm mỗi môn phải làm tận 10 bài thi. Và nhất định phải đạt 9.5 điểm 1 môn. Lại còn phải thi tự luận 100%. Năm nay thì sao, 5 bài thi trên môn, lấy điểm trung bình của các môn, lại còn thi trắc nghiệm nữa. Chứ nếu vừa phải tính toán rồi vừa trình bày vào bài thi tôi chết chắc rồi ý."

Nếu như Nhật Phong nói, đúng là mọi chuyện diễn ra như thể được tạo hóa sắp đặt và chúng chính là định mệnh của nhau. Thực tế, định mệnh ở đâu ra, người này đúng là ngây thơ hơn Dương Nhật nghĩ.

Quay lại vài ngày trước..

Cuối cùng kỳ sát hạch của trung tâm đã kết thúc với học sinh khối 10. Lượng giáo viên trong trung tâm đông, công tác chấm thi cũng rất nhanh lẹ, điểm được công bố chỉ sau ba ngày kết thúc đợt thi.

Đáng ra, người hồi hộp về điểm số nhất phải là Nhật Phong. Nhưng cậu ta còn đang mải mê chơi bời với lũ bạn.

Trong khi năm đứa chúng nó đang thoải mái ăn chơi các kiểu, Dương Nhật lại lên trung tâm để chơi cờ vây với giám đốc trung tâm. Vì thế, cậu mới là người biết điểm của tên đó, trước khi được thông báo đến từng thí sinh.
 
1,150 ❤︎ Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 114: Kỳ học sắp tới cháu sẽ học ở lớp bốn nhé.

Sau khi nhìn thấy bảng điểm của Nhật Phong, cậu đã nở một nụ cười thầm trong lòng. Khoảnh khắc đó, Dương Nhật còn thấy vui hơn khi mình đoạt giải học sinh giỏi quốc gia hay nhận được học bổng. Có ai ngờ, niềm vui ấy hệt như những bông pháo hoa, sáng rực trên bầu trời trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất.

Chỉ tiêu lớp đứng đầu chỉ có năm người. Dù điểm trung bình của Nhật Phong đã đạt 9, 5 nhưng vẫn không thể vào lớp Dương Nhật học. Bởi lẽ, đã có những thí sinh dù không đạt điểm tuyệt đối ở bất kì môn nào, song lại đạt 9, 5 điểm cho tất cả các môn. Trong khi, Nhật Phong lại dính mất một môn sinh chỉ được 7, 5.

"Cái thằng.. Mình điên mất thôi."

Đúng là, người tính không bằng trời tính, bộ não xuất chúng của Dương Nhật cũng đành phải chịu thua trước trường hợp này.

"Học sinh ưu tú lại lên chơi cờ vây với giám đốc à?"

Tiếng chị trợ lý trung tâm vang lên cắt đứt đoạn dòng suy nghĩ của Dương Nhật.

"Ơ, chị chưa tan làm à?"

"Chị phải xếp lớp và thông báo điểm xong mới được về."

"Thế thì chị phải bảo trung tâm tăng lương cho đi."

"Cũng đúng nhỉ?"

"Năm nay thay đổi cách tính điểm và bài thi, có đông thí sinh được vào trung tâm không chị?"

"Hơn chứ. Nhưng năm nay có thêm cơ sở mới nên cũng không lo lắm."

"Chị cho em xem ké danh sách lớp với."

"Đây."

Cầm trên tay tờ danh sách xếp lớp, Dương Nhật không biết phải làm gì khi thấy cái tên Phan Triều Nhật Phong nằm chễm trệ ở lớp thứ bốn mà không phải lớp thứ ba.

Là người dạy kèm, Dương Nhật biết khả năng của cậu ta cao nhất thì chỉ có thể đỗ vào lớp thứ ba. Vì đã tính trước được cái trường hợp này, Dương Nhật đã cố tình làm bài thi một cách hời hợt, để tăng cơ hội có thể học chung cùng nhau. Thế rồi, mọi sự tính toán của cậu đều hóa công cốc.

Đợt tuyển sinh lần này, có vẻ như số lượng thí sinh đạt điểm đều ở các môn rất cao. Tại sao, các môn của cậu ta đều ổn cho trừ môn sinh vậy nhỉ? Tiếng thở dài cứ thế vang lên trong lòng, Dương Nhật đã nhìn muốn khoét thủng cái danh sách lớp rồi mà vẫn chưa hết bực.

"Chị ơi, em gửi lại chị nhé. Em lên phòng giám đốc đây."

"Ừ, bai bai em."

"Bai chị."

Tạm biệt chị trợ lý, Dương Nhật bấm thang máy lên thẳng tầng chín. Thực ra, lúc quyết định lên đây trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ kế hoạch hay ý nghĩ là được chuẩn bị sẵn cả.

Hiện tại khi ngồi trước giám đốc cùng với bàn cờ vây, Dương Nhật cảm thấy đôi chút hoang mang. Những quân đen quân trắng trên bàn cờ làm cho cậu thấy rối não.

"Cháu có vừa xem qua danh sách lớp khối 11, từ 5 lớp giờ đã là 8 lớp rồi."

"Ừ! Số học sinh trong lớp, năm nay sẽ tăng hơn so với mọi năm. Chú nâng từ mười lăm lên thành hai mươi học sinh một lớp. Chỉ có 3 lớp đứng đầu là giữ nguyên. Lớp 1 vẫn là năm, lớp 2 và 3 thì là mười."

"Vậy là cậu ta chỉ đỗ cái lớp hai mươi người ý hả? Gấp đôi sao?"

Nếu Nhật Phong được xếp vào lớp hai hoặc lớp ba còn có cơ hội vớt vát còn sang tận lớp bốn thì đành chịu. Nhìn quân cờ trắng cầm trên tay rồi lại nhìn xuống bàn cờ, Dương Nhật thấy tâm trí mình vô cùng phức tạp giống như những nước đi trên bàn cờ.

"Cháu thấy có thí sinh đạt điểm tuyệt đối ở bốn môn, mất có một môn là 9.5 và phải được xếp vào lớp 3. Tiếc chú nhỉ?"

Những tính toán trong đầu Dương Nhật là gì chẳng ai biết cả, chỉ có mình cậu là người rõ nhất.

"Những đứa trẻ ở đây đều rất nỗ lực. Sau này, muốn vào trường đại học mình muốn nhất định phải làm thật tốt. Dù chỉ kém hơn người khác 0, 0001 điểm thôi, thì người trượt vẫn sẽ là mình."

"..."

"Có lý do gì để mày xuống lớp ba học không?"

"Chú thấy việc bản chất giỏi hay được dạy dỗ bởi một thầy giáo giỏi sẽ là yếu tố quyết định?"

Cầm quân cơ màu trắng trên tay, gương mặt Dương Nhật không chứa đựng bất kỳ thứ cảm xúc nào. Cậu thản nhiên đặt quân cờ xuống rồi cất giọng.

Đường nét trên gương mặt cậu đại diện cho những quân cờ màu trắng trong tay mình. Tuy nhiên, sâu trong tâm trí cậu lại bí ẩn như màu đen của quân cờ trong tay đối thủ.

Không trả lời vào câu hỏi của giám đốc trung tâm, Dương Nhật đáp lại ông ấy một câu hỏi dường như không mấy liên quan đến đoạn hội thoại. Khẽ mỉm cười người đàn ông hướng ánh mắt về phía cậu rồi từ tốn trả lời.

"Một vận động viên dù giỏi cũng đâu thể tự mình đoạt huy chương vàng."

"Đúng vậy nhỉ? Một huấn luyện viên giỏi và một vận động viên không có tố chất, huy chương vàng sẽ thuộc về ai ạ?"

"Thế nhưng, các huấn luyện viên giỏi luôn có thể nhìn ra ai là người có tố chất. Mày có định hoàn thành xong chương trình trung học phổ thông trong năm học này luôn không?"

Thực ra Dương Nhật đã có ý hoàn thành ba năm trung học phổ thông ngay trong lớp 10 cơ. Song, khi nghĩ lại việc học thêm hai năm nữa có lẽ cũng tốt? Đâu cần vội đến mức đó, dẫu sao cậu vẫn muốn cùng tốt nghiệp với người đó.

"Cháu không vội, cũng nên để cho các trường đại học có thêm thời gian để nghĩ cách mời cháu về đó học chứ ạ."

"Hahaha, nên thế nên thế."

"Chú thấy cháu có thể trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp không?"

"Chắc chắn rồi."

"Cháu cũng thấy thế."

Năm xưa, suýt chút nữa Dương Nhật đã dấn thân vào con đường trở thành một kỳ thủ chuyên nghiệp. Chỉ vì quá yêu môn sinh học nên cậu đã quyết định tiếp tục sự nghiệp đến trường. Cuối cùng, đứa trẻ lại từ bỏ môn học mình yêu thích nhất, để dành hết tâm huyết cho đội tuyển toán quốc gia.

"Sau khi cháu thua ván này thì chú để cháu xuống lớp bốn học nhé."

"Một đứa trẻ từ năm sáu tuổi chưa từng nhường chú thắng ván nào mà hôm nay lại chịu thua sao?"

Đây là năm thứ tám Dương Nhật chơi cờ vây với chú giám đốc, tuyệt nhiên không để mình thua bất kì ván nào cả.

Âm thanh va chạm của quân cơ với mặt gỗ vang lên, khóe môi Dương Nhật kéo giãn sang hai bên, đôi mắt điềm tĩnh nhìn những quân trắng, quân đen phủ đầy bàn cờ.

"Cháu thua rồi này. Kỳ học sắp tới cháu sẽ học ở lớp bốn nhé."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back