- Xu
- 5,800
Chương 40: Mặt trời trong mặt trời.
Dưới bầu trời trong vắt, ánh nắng sớm của ngày cuối thu xuyên qua những giọt sương trên lá, chiếu thẳng lên gương mặt Dương Nhật. Vì một phút bốc đồng, giờ đây cậu phải nằm trên ghế đá dưới sân trường, khi lớp học chưa mở cửa và bạn bè chưa đến. Khẽ nheo mắt lại, tâm trí Dương Nhật bỗng nhiên được kéo về giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Ánh hoàng hôn buông xuống bao trùm lấy lên vạn vật nơi đây. Sân thể dục vào giờ tan trường dưới những ánh sáng mờ mờ, có hai nam học sinh trong hai bộ đồng phục khác nhau.
Một người đang dùng đôi tay thuần thục dẫn bóng. Quả bóng rổ đập xuống đất, rồi nảy lên nằm gọn trong bàn tay cậu. Một người lại ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay chống ra sau, gương mặt hướng chọn về phía đối phương.
"Sang đây làm gì? Để người khác nhìn thấy, lại chạy không kịp."
Học ở trường cạnh nhau, nhưng hai cậu nhóc luôn phải lén lút gặp mặt. Cũng bởi vì mối quan hệ giữa học sinh hai trường chính là "kẻ thù không đội trời chung".
Ở nhà, chúng chính là một cặp bạn thân ngủ cùng giấc, thức giấc chung một giờ, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau; cứ như vậy đã 17 năm rồi. Nhưng khi tới trường học cả hai lại phải đóng vai là "kẻ xa lạ", có như thế mới có thể yên ổn.
"Na banggeum saljjak solreso nohante1." (Tim tôi vừa trật một nhịp vì cậu)
"Mworae michinnomi." (Nói gì thế, thằng điên này)
"Nega joh-a." (mình thích cậu)
Thiệu Đông chẳng bao giờ quan tâm đến lời nhắc nhở của cậu cả.
"Mwoya, ttojeogeon? Michin geoji?" (Gì nữa đây? Bị điên rồi đúng không)
Cậu con trai với mái tóc nhuộm màu vàng cam của hoàng hôn, nhẹ nhàng bật lên rồi ném quả bóng vào rổ. Trắc Nam chẳng còn lạ gì với những câu nói ngớ ngẩn, từ cái người mặt dày trơ trẽn kia cả.
Cách đây chỉ ba tiếng đồng hồ, khi đang căng não giải những đề toán khó nhằn, cậu đã bị tấn công bằng hàng loạt những câu tỏ tình bằng tiếng Trung. Và giờ cậu lại tiếp tục bị tra tấn bằng những câu nói sến súa bằng tiếng Hàn như vậy đấy.
"Na neo mani joahanda, nomu nomu joahae." (Tôi thích cậu lắm, thực sự rất thích)
Đây là lần thứ bao nhiêu Thiệu Đông bị ngó lơ như này rồi nhỉ? Ai mà đếm nổi chứ. Dù bị người mình thích phũ đến cả trăm lần, thế nhưng cậu ta vẫn cứ mặt dày theo đuổi.
Thiệu Đông giống hệt một "kẻ điên tình" trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình. Suốt ba năm qua, cậu ta cứ như một tên ngốc học đủ thứ tiếng khác nhau, Trung, Anh, Nhật, Thái, Hàn.. Nói chung đủ cả.
"Yuhaedeubingbing. (Đầu cậu có vấn đề à)
Vì không muốn người bạn thân buồn, Trắc Nam cũng rất tâm huyết học những câu chửi thề, để có thể ném vào mặt mỗi khi cậu ta lên cơn sến sẩm.
" Ara, geuraedo no joahae, jinjja. (tôi biết, dù vậy thích vẫn thích cậu, thật đấy)
'Đẹp trai không bằng trai mặt' - một trong những kỹ năng quan trọng cần có khi tán tỉnh một ai đó. Thiệu Đông chính là kẻ sở hữu đủ hai thứ đó. Sự đẹp trai và chai mặt của cậu ta luôn tỉ lệ thuận với nhau. Thiệu Đông chưa từng sợ bị mắng là kẻ trơ trẽn, vì biết đâu đó lại chính là vũ khí tối ưu để có được người mình thích.
"Naneun neoreul johahaji anha." (tôi không hứng thú cậu)
"Jong mal yo? Ttokttanghae." (Thật vậy hả? Đau lòng quá)
Thiệu Đông bắt đầu bày ra cái vẻ mặt đáng thương, để dành lấy sự chú ý từ Trắc Nam. Vậy mà cái người máu lạnh đó còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
"Josaekki! Ipttakchyo jinggeuro." (Cái thằng kia! Câm mồm lại, ghê quá đi)
Trong sắc chiều tà nhập nhoạng những sắc màu vàng, cam, đỏ, tím, cứ chồng chéo lên nhau rồi hất thẳng lên bóng lưng hai đứa trẻ. Trắc Nam dừng chơi bóng đi và dọc theo hàng cây bằng lăng về phía cổng trường, Thiệu Đông cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Manh-i joh-ahae." (Tôi thích cậu lắm đó)
"I michinnoma, urineun du namjaya." (Cái thằng điên này, chúng ta là hai thằng đực rựa đấy)
Đôi chân Trắc Nam khựng lại từ từ quay người về phía Thiệu Đông. Gương mặt cậu ánh lên màu hoàng hôn nhìn thẳng vào đối phương rồi hét lớn.
"Joh-ahae malhaessjanh-a." (tôi thích cậu mà, tôi đã nói rồi còn gì)
"Saikopaesseuya jinjja. Neon kkeojyeoi saekkiya" (Đúng là tâm thần! Biến đi! Thằng khỉ gió này)
Một giấc mơ không có gì kỳ lạ, nhưng lại làm cảm xúc trong lòng Dương Nhật xáo trộn và kéo theo đôi dòng bận tâm.
Sự thật, cậu chưa học qua tiếng Hàn, cũng chưa từng xem phim Hàn. Vậy mà, những câu thoại bằng tiếng Hàn đó cậu có thể hiểu, thậm chí còn có thể nhớ hết được chúng. Đôi lúc Dương Nhật nghĩ không chỉ đơn thuần vì mình sở hữu một bộ não xuất chúng, nó còn mang lại một cảm giác rất rất đặc biệt.
Nhật Phong bước vào lớp với gương mặt hớn hở. Cậu đặt chiếc balo vào chỗ ngồi sau đó liền chạy ra phía cửa sổ, đôi mắt liên tục đảo quanh sân thể dục trường Thanh Xuân.
Ngay khi thấy bóng dáng Dương Nhật, lập tức cậu chìm luôn vào thế giới riêng. Bên cạnh bàn học, thằng Hiếu và thằng Bảo đang cắm cúi ghi ghi chép chép những từ vựng tiếng anh để chuẩn bị cho tiết kiểm tra sắp tới, không nhàn rỗi như ai đó.
"Hôm nay thầy sẽ thu bài tập tiếng anh với kiểm tra 1 tiết đấy, mày đã dịch bài đọc chưa?"
"Ngồi đọc chết mẹ, mà có biết chữ nào mà dịch đâu."
Một đứa hỏi một đứa tự tin trả lời. Gương mặt hai thằng nhóc nhăn như trái táo tàu, vì những từ vựng không dễ nhớ và ngữ pháp khó nhằn của môn tiếng anh.
Trong khi đó, Nhật Phong lại chill chill bên cạnh cửa sổ, ngắm trời ngắm đất, ngắm mây và chẳng bận tâm đến bài tập môn tiếng anh.
"Tiếng mẹ đẻ còn đang ù ù cạc cạc, chữ được chữ mất mà còn phải dành thời gian để hiểu tiếng nước người ta."
"Đại ca đang nhìn gì thế?"
"Angel."
Đôi mắt cậu dán chặt vào thân hình Dương Nhật, rồi thản nhiên trả lời câu hỏi của thằng Hiếu. Có điều, câu trả lời đó hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.
"En giờ."
"A N G E L, angel."
Đối tượng, góc nhìn vẫn không thay đổi, Nhật Phong cất giọng nói du dương lên đánh vần từng chữ cái tạo thành từ hoàn chỉnh từ 'angel'.
"Ồ, angel. Hóa ra chủ tịch cũng đang ngắm cảnh rồi học từ mới hả? Mà nó có nghĩa là gì nhỉ?"
"Mặt trời."
"Đại ca, không phải nó là thiên thần sao? Hay mình nhớ lộn ta."
Rõ ràng 'angel' mà Nhật Phong muốn nhắc đến không phải là thiên thần, mà là người đang nằm trong đôi con ngươi sáng chói này. Nhật Phong lơ đẹp câu hỏi của thằng Bảo để tiếp tục công việc "ngẩn ngơ".
"Cái thằng này, bố mẹ còng lưng nuôi ăn học con đến lớp angel là thiên thần. Đại ca bảo nó là mặt trời."
"Kinh nghiệm bao nhiêu năm đèn sách trong trường song ngữ có khác. Thế iu pho ri a thì sao, có nghĩa là gì cơ."
Nhờ có cái mác ngót 10 năm đèn sách tại trường song ngữ, hai thằng nhóc cùng bàn đã hoàn toàn tin vào trình độ tiếng anh của Nhật Phong mà không mảy may nghi ngờ. Nhất Bảo - một đứa trẻ ngây thơ, có phần ngốc nghếch đã nhiệt tình đặt 120% niềm tin vào "đại ca" và tiếp tục hỏi.
"E U P H O R I A - euphoria. Mặt trời."
Dường như "mặt trời" đã trở thành một hệ tư tưởng trong bộ não Nhật Phong. Ngay cả những ngọn nguồn cảm xúc hỗn loạn của cậu lúc này, cũng do "mặt trời" trong tim gây ra.
"Đúng là tiếng anh thật kì diệu."
"Vậy mai dẹt ti ni, thì là gì vậy đại ca?"
Thằng Hiếu cầm cuốn sách đưa lên trước mặt Nhật Phong, chẳng ngần ngại nhờ chỉ giáo. Không cần nhìn vào cuốn sách, bằng sự diễn giải thần tốc Nhật Phong đã tìm ra được nghĩa của từ "my destiny" là gì.
"My destiny.. Là mặt trời trong mặt trời, chăng."
Dương Nhật từng nói cậu chính là kẻ có vẻ bề ngoài "chó cũng phải lừa". Quả nhiên là vậy! Vào lúc này, chắc hai thằng nhóc bên cạnh cũng đã phát hiện ra mình đã đặt niềm tin sai người rồi.
My destiny chắc chắn không có nghĩa là "mặt trời trong mặt trời". Nhưng với Nhật Phong, đó lại là câu trả lời cực kỳ chính xác. Chữ 'Dương' trong 'thái dương' chính là mặt trời. Chữ 'Nhật' theo từ Hán - Việt cũng là mặt trời.
Nhật Phong - đứa trẻ có tư duy chẳng giống ai cho rằng, Dương Nhật chính là "mặt trời trong mặt trời" là "my destiny". Hiểu đơn giản "my destiny" bằng với Dương Nhật, chính là định mệnh của Nhật Phong.
* * *
1 Phiên âm tiếng Hàn.
Ánh hoàng hôn buông xuống bao trùm lấy lên vạn vật nơi đây. Sân thể dục vào giờ tan trường dưới những ánh sáng mờ mờ, có hai nam học sinh trong hai bộ đồng phục khác nhau.
Một người đang dùng đôi tay thuần thục dẫn bóng. Quả bóng rổ đập xuống đất, rồi nảy lên nằm gọn trong bàn tay cậu. Một người lại ngồi khoanh chân dưới đất, hai tay chống ra sau, gương mặt hướng chọn về phía đối phương.
"Sang đây làm gì? Để người khác nhìn thấy, lại chạy không kịp."
Học ở trường cạnh nhau, nhưng hai cậu nhóc luôn phải lén lút gặp mặt. Cũng bởi vì mối quan hệ giữa học sinh hai trường chính là "kẻ thù không đội trời chung".
Ở nhà, chúng chính là một cặp bạn thân ngủ cùng giấc, thức giấc chung một giờ, ăn cùng nhau, chơi cùng nhau; cứ như vậy đã 17 năm rồi. Nhưng khi tới trường học cả hai lại phải đóng vai là "kẻ xa lạ", có như thế mới có thể yên ổn.
"Na banggeum saljjak solreso nohante1." (Tim tôi vừa trật một nhịp vì cậu)
"Mworae michinnomi." (Nói gì thế, thằng điên này)
"Nega joh-a." (mình thích cậu)
Thiệu Đông chẳng bao giờ quan tâm đến lời nhắc nhở của cậu cả.
"Mwoya, ttojeogeon? Michin geoji?" (Gì nữa đây? Bị điên rồi đúng không)
Cậu con trai với mái tóc nhuộm màu vàng cam của hoàng hôn, nhẹ nhàng bật lên rồi ném quả bóng vào rổ. Trắc Nam chẳng còn lạ gì với những câu nói ngớ ngẩn, từ cái người mặt dày trơ trẽn kia cả.
Cách đây chỉ ba tiếng đồng hồ, khi đang căng não giải những đề toán khó nhằn, cậu đã bị tấn công bằng hàng loạt những câu tỏ tình bằng tiếng Trung. Và giờ cậu lại tiếp tục bị tra tấn bằng những câu nói sến súa bằng tiếng Hàn như vậy đấy.
"Na neo mani joahanda, nomu nomu joahae." (Tôi thích cậu lắm, thực sự rất thích)
Đây là lần thứ bao nhiêu Thiệu Đông bị ngó lơ như này rồi nhỉ? Ai mà đếm nổi chứ. Dù bị người mình thích phũ đến cả trăm lần, thế nhưng cậu ta vẫn cứ mặt dày theo đuổi.
Thiệu Đông giống hệt một "kẻ điên tình" trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình. Suốt ba năm qua, cậu ta cứ như một tên ngốc học đủ thứ tiếng khác nhau, Trung, Anh, Nhật, Thái, Hàn.. Nói chung đủ cả.
"Yuhaedeubingbing. (Đầu cậu có vấn đề à)
Vì không muốn người bạn thân buồn, Trắc Nam cũng rất tâm huyết học những câu chửi thề, để có thể ném vào mặt mỗi khi cậu ta lên cơn sến sẩm.
" Ara, geuraedo no joahae, jinjja. (tôi biết, dù vậy thích vẫn thích cậu, thật đấy)
'Đẹp trai không bằng trai mặt' - một trong những kỹ năng quan trọng cần có khi tán tỉnh một ai đó. Thiệu Đông chính là kẻ sở hữu đủ hai thứ đó. Sự đẹp trai và chai mặt của cậu ta luôn tỉ lệ thuận với nhau. Thiệu Đông chưa từng sợ bị mắng là kẻ trơ trẽn, vì biết đâu đó lại chính là vũ khí tối ưu để có được người mình thích.
"Naneun neoreul johahaji anha." (tôi không hứng thú cậu)
"Jong mal yo? Ttokttanghae." (Thật vậy hả? Đau lòng quá)
Thiệu Đông bắt đầu bày ra cái vẻ mặt đáng thương, để dành lấy sự chú ý từ Trắc Nam. Vậy mà cái người máu lạnh đó còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái.
"Josaekki! Ipttakchyo jinggeuro." (Cái thằng kia! Câm mồm lại, ghê quá đi)
Trong sắc chiều tà nhập nhoạng những sắc màu vàng, cam, đỏ, tím, cứ chồng chéo lên nhau rồi hất thẳng lên bóng lưng hai đứa trẻ. Trắc Nam dừng chơi bóng đi và dọc theo hàng cây bằng lăng về phía cổng trường, Thiệu Đông cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Manh-i joh-ahae." (Tôi thích cậu lắm đó)
"I michinnoma, urineun du namjaya." (Cái thằng điên này, chúng ta là hai thằng đực rựa đấy)
Đôi chân Trắc Nam khựng lại từ từ quay người về phía Thiệu Đông. Gương mặt cậu ánh lên màu hoàng hôn nhìn thẳng vào đối phương rồi hét lớn.
"Joh-ahae malhaessjanh-a." (tôi thích cậu mà, tôi đã nói rồi còn gì)
"Saikopaesseuya jinjja. Neon kkeojyeoi saekkiya" (Đúng là tâm thần! Biến đi! Thằng khỉ gió này)
Một giấc mơ không có gì kỳ lạ, nhưng lại làm cảm xúc trong lòng Dương Nhật xáo trộn và kéo theo đôi dòng bận tâm.
Sự thật, cậu chưa học qua tiếng Hàn, cũng chưa từng xem phim Hàn. Vậy mà, những câu thoại bằng tiếng Hàn đó cậu có thể hiểu, thậm chí còn có thể nhớ hết được chúng. Đôi lúc Dương Nhật nghĩ không chỉ đơn thuần vì mình sở hữu một bộ não xuất chúng, nó còn mang lại một cảm giác rất rất đặc biệt.
Nhật Phong bước vào lớp với gương mặt hớn hở. Cậu đặt chiếc balo vào chỗ ngồi sau đó liền chạy ra phía cửa sổ, đôi mắt liên tục đảo quanh sân thể dục trường Thanh Xuân.
Ngay khi thấy bóng dáng Dương Nhật, lập tức cậu chìm luôn vào thế giới riêng. Bên cạnh bàn học, thằng Hiếu và thằng Bảo đang cắm cúi ghi ghi chép chép những từ vựng tiếng anh để chuẩn bị cho tiết kiểm tra sắp tới, không nhàn rỗi như ai đó.
"Hôm nay thầy sẽ thu bài tập tiếng anh với kiểm tra 1 tiết đấy, mày đã dịch bài đọc chưa?"
"Ngồi đọc chết mẹ, mà có biết chữ nào mà dịch đâu."
Một đứa hỏi một đứa tự tin trả lời. Gương mặt hai thằng nhóc nhăn như trái táo tàu, vì những từ vựng không dễ nhớ và ngữ pháp khó nhằn của môn tiếng anh.
Trong khi đó, Nhật Phong lại chill chill bên cạnh cửa sổ, ngắm trời ngắm đất, ngắm mây và chẳng bận tâm đến bài tập môn tiếng anh.
"Tiếng mẹ đẻ còn đang ù ù cạc cạc, chữ được chữ mất mà còn phải dành thời gian để hiểu tiếng nước người ta."
"Đại ca đang nhìn gì thế?"
"Angel."
Đôi mắt cậu dán chặt vào thân hình Dương Nhật, rồi thản nhiên trả lời câu hỏi của thằng Hiếu. Có điều, câu trả lời đó hoàn toàn không liên quan đến câu hỏi.
"En giờ."
"A N G E L, angel."
Đối tượng, góc nhìn vẫn không thay đổi, Nhật Phong cất giọng nói du dương lên đánh vần từng chữ cái tạo thành từ hoàn chỉnh từ 'angel'.
"Ồ, angel. Hóa ra chủ tịch cũng đang ngắm cảnh rồi học từ mới hả? Mà nó có nghĩa là gì nhỉ?"
"Mặt trời."
"Đại ca, không phải nó là thiên thần sao? Hay mình nhớ lộn ta."
Rõ ràng 'angel' mà Nhật Phong muốn nhắc đến không phải là thiên thần, mà là người đang nằm trong đôi con ngươi sáng chói này. Nhật Phong lơ đẹp câu hỏi của thằng Bảo để tiếp tục công việc "ngẩn ngơ".
"Cái thằng này, bố mẹ còng lưng nuôi ăn học con đến lớp angel là thiên thần. Đại ca bảo nó là mặt trời."
"Kinh nghiệm bao nhiêu năm đèn sách trong trường song ngữ có khác. Thế iu pho ri a thì sao, có nghĩa là gì cơ."
Nhờ có cái mác ngót 10 năm đèn sách tại trường song ngữ, hai thằng nhóc cùng bàn đã hoàn toàn tin vào trình độ tiếng anh của Nhật Phong mà không mảy may nghi ngờ. Nhất Bảo - một đứa trẻ ngây thơ, có phần ngốc nghếch đã nhiệt tình đặt 120% niềm tin vào "đại ca" và tiếp tục hỏi.
"E U P H O R I A - euphoria. Mặt trời."
Dường như "mặt trời" đã trở thành một hệ tư tưởng trong bộ não Nhật Phong. Ngay cả những ngọn nguồn cảm xúc hỗn loạn của cậu lúc này, cũng do "mặt trời" trong tim gây ra.
"Đúng là tiếng anh thật kì diệu."
"Vậy mai dẹt ti ni, thì là gì vậy đại ca?"
Thằng Hiếu cầm cuốn sách đưa lên trước mặt Nhật Phong, chẳng ngần ngại nhờ chỉ giáo. Không cần nhìn vào cuốn sách, bằng sự diễn giải thần tốc Nhật Phong đã tìm ra được nghĩa của từ "my destiny" là gì.
"My destiny.. Là mặt trời trong mặt trời, chăng."
Dương Nhật từng nói cậu chính là kẻ có vẻ bề ngoài "chó cũng phải lừa". Quả nhiên là vậy! Vào lúc này, chắc hai thằng nhóc bên cạnh cũng đã phát hiện ra mình đã đặt niềm tin sai người rồi.
My destiny chắc chắn không có nghĩa là "mặt trời trong mặt trời". Nhưng với Nhật Phong, đó lại là câu trả lời cực kỳ chính xác. Chữ 'Dương' trong 'thái dương' chính là mặt trời. Chữ 'Nhật' theo từ Hán - Việt cũng là mặt trời.
Nhật Phong - đứa trẻ có tư duy chẳng giống ai cho rằng, Dương Nhật chính là "mặt trời trong mặt trời" là "my destiny". Hiểu đơn giản "my destiny" bằng với Dương Nhật, chính là định mệnh của Nhật Phong.
* * *
1 Phiên âm tiếng Hàn.
Chỉnh sửa cuối: